Quyển 2 - Chương 51: Trêu Chọc
Hỏa Ly
17/07/2014
“Bản tông chủ khi nào thì trở thành người của ngươi? Tế ti đại nhân….của ta.” Khoác trên người ngoại bào màu trắng được hương sen thơm ngát vây quanh, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn Long Phạm vẫn cao hơn hắn một ít, cũng làm động tác mà Long Phạm đã thực hiện ở Vọng Thiên Thai, đưa tay nâng cằm của người trước mặt, hơn nữa còn nhấn mạnh thêm hai chữ.
Hắn là Long Phạm? Bởi vì lúc trước ôm hôn mà đôi môi ửng lên đỏ nhạt, “Long Phạm, ta là tông chủ, là chủ tử của ngươi, cho nên….” Lời nói gần trong gang tấc dần dần nhẹ nhàng chậm rãi, hơi thở ấm áp tiến đến bên tai Long Phạm “Nhớ kỹ, ngươi mới là của ta.”
Chậm rãi gằn từng tiếng, giọng nói nỉ non như có như không khiêu khích bên tai, lại mang theo mệnh lệnh như đang tuyên bố. Khoác trên người bạch y bào của Long Phạm, mái tóc đỏ thẫm màu lửa phi tán trước ngực, nam nhân chói mắt này có thể khiến bất luận kẻ nào đều mê mụi say đắm, Long Phạm cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt nhạt màu thanh lam lộ ra ý cười “Ân”
Lúc này hắn sẽ không cùng Lăng Lạc Viêm tranh chấp vấn đề này. Đối với sinh linh bất ngờ đi vào thế gian này khiến cho hắn chú ý, khơi dậy tâm tư làm cho hắn không thể dời mắt, hắn sẽ không bao giờ buông tay, cũng sớm muộn sẽ làm cho Lạc Viêm biết hắn muốn Lạc Viêm nhiều như thế nào.
Ai mạnh hơn ai cũng còn chưa biết.
Về tới gian phòng ban đầu của bọn hắn trong Lôi Lạc thành, sắc trời mờ mịt không biết sớm tối nhưng từ lúc sáng sớm đi lên Vọng Thiên Thai cho đến bây giờ bất quá nhiều nhất cũng chỉ một ngày, Long Phạm nhìn thấy Lăng Lạc Viêm trước mắt không còn là hình dáng của thiếu niên, sau khi trả lời liền lẳng lặng quan sát.
Đôi mắt vẫn như xưa, còn khuôn mặt so với ban đầu càng thêm đẹp mắt diễm lệ. Không còn là hình dáng thiếu niên, nét sắc sảo hoàn toàn hiển lộ, ngay cả vẻ mị hoặc cũng càng làm cho người ta khó có thể kháng cự, đôi môi mỏng mang theo mị sắc tà khí, đáy mắt mỉm cười lộ ra kiều diễm gợi tình, bên dưới nét sắc sảo là quyền lợi dã tâm, ở Vọng Thiên Thai trước tất cả mọi người thi triển viêm hỏa, chiêu cáo thế gian viêm hỏa đã trở về, Xích Diêm ra oai.
Huyền hỏa không hiểu vì sao lại không thể khống chế, Lạc Viêm ở trong đó chịu đựng những thứ gì, lại vì sao giải hạ được tử ấn, nhưng trí nhớ trong đầu vẫn chưa bị mất đi…Những việc này hắn đều muốn biết nhưng còn chưa kịp hỏi, cho đến tận bây giờ nam nhân đứng thẳng trước mặt hắn vẫn làm cho hắn cảm thấy có một chút không chân thật.
Ôm chặt Lăng Lạc Viêm trước người, Long Phạm vuốt ve làn da mềm mại dưới tay, thân hình Lạc Viêm giờ phút này càng hấp dẫn lòng người, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Việc hôm nay đã làm cho hắn nếm thử mùi vị mất mát, cho dù Lạc Viêm bình yên trở về, ngay cả tử ấn trên người cũng được giải thoát, hắn sẽ không bao giờ quên được lúc ấy khi hắn nghĩ đến Lạc Viêm thật sự bị tiêu tán trong huyền hỏa, cái loại cảm giác dưới đáy lòng này…không thể dùng ngôn ngữ đến hình dung.
Cái loại cảm giác đau đớn, hối hận, phẫn nộ, thất vọng mạnh mẽ trào dâng. Chưa bao giờ tâm loạn đến mức ấy, hắn cơ hồ nghĩ đến chỉ trong khoảnh khắc mình sẽ lâm vào điên cuồng. Sớm biết được tâm ý của hắn dành cho Lạc Viêm, lại không ngờ đã tình thâm đến bước này. (tự mình khen mình tình thâm o_o)
Đứng trước người Long Phạm, Lăng Lạc Viêm bất động không nói, cứ để mặc Long Phạm lẳng lặng nhìn hắn như vậy. Trong đôi mắt kỳ dị hiện lên màu xanh lam nhợt nhạt không còn lạnh như băng, lúc này cũng không thấy một tia lãnh đạm, tử tịch lạnh lùng hoàn toàn lui ra, chỉ còn lại ôn nhu cùng nồng đậm tình ý, còn có một chút gì đó mà Lăng Lạc Viêm không thể xem nhẹ chính là kiên quyết bắt buộc.
Tế ti Long Phạm thanh tâm quả dục, lạnh lùng đến mức không đem sinh linh trên thế gian để ở trong mắt, tựa hồ chán ghét hết thảy lại thật sự đối với hắn có tình?! Không phải chỉ đối với hắn có hứng thú mà Long Phạm thực tính toán cùng hắn tiếp tục dây dưa?
“Uy, không nên yêu thương ta, ta tuy đối với ngươi có tình nhưng không cam đoan có thể duy trì trong bao lâu. Ngươi là tế ti của ta, ta không hy vọng có một ngày vì tư tình mà ngươi cùng ta trở thành đối địch. Ngươi có biết ai cũng không muốn có một người như ngươi làm kẻ thù hay không?” Nhìn thẳng đôi mắt kia, Lăng Lạc Viêm thẳng thắn nói ra, hắn không hy vọng cùng Long Phạm đối địch. Hắn biết Long Phạm lợi hại cũng biết Long Phạm ở trong tộc có loại địa vị nào.
Hắn còn biết mình là một người dễ dàng động tâm, hắn quả thật đối với Long Phạm có tình ý, muốn Long Phạm trở thành người của hắn, muốn hết thảy mọi thứ thuộc về Long Phạm. Nhưng nếu giống như dĩ vãng, hắn không cam đoan thời hạn trong bao lâu, cũng không biết khi nào thì mình sẽ mất đi hứng thú. Xoay người thoát hạ y bào thuộc về Long Phạm đang mặc trên người, cứ như vậy xích lõa đứng trước mặt Long Phạm, “Ngươi muốn ta, ta cũng muốn ngươi. Không bằng chỉ là như thế, ngươi tình ta nguyện, đến lúc đó hợp thì tụ, không hợp thì tán, thế nào?” (tụ=đến với nhau, tán=chia tay)
Như không hề để ý toàn thân đang xích lõa đứng thẳng trước mặt Long Phạm. Thân hình trắng ngần như chứng kiến ở Vọng Thiên Thai, thon dài cân xứng, đẹp mắt mê người, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần tà khí càng làm cho người ta vô pháp kháng cự. Vài phần tùy tiện, vài phần phong lưu khiêu khích, Lạc Viêm như vậy một bên thừa nhận đối với hắn có tình ý, lại một bên nói với hắn hợp thì tụ, không hợp thì tán…
Đôi mắt thanh lam bao hàm ôn nhu dịu dàng hạ xuống, cũng như khi Lạc Viêm khăng khăng cố chấp quyết chiến cùng Phong Trần Tuyệt là lúc cơn thịnh nộ trỗi dậy, càng là để ý càng vô pháp duy trì tâm tư ban đầu, bất quá đối với loại cảm giác này hắn cũng không bài xích. Lại nâng mắt lên, nét ôn nhu bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu xanh càng thêm sâu. Lăng Lạc Viêm nhìn Long Phạm trước mặt, kia chính là đôi môi hắn yêu thích, không quá dày cũng không quá mỏng, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta muốn hôn lên, bạch y bào tế ti lại lộ ra nụ cười quá phận ôn nhu khiến người ta không khỏi run sợ.
“Mới làm cho ta trải qua mất mát đau thương, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phép khi nào hợp thì tụ khi nào không hợp thì tán sao? Tông chủ của ta–” đem lọn tóc đỏ đậm như hỏa đến bên môi, Long Phạm nhẹ nhàng hôn xuống, ánh mắt lại thủy chung gắt gao nhìn Lăng Lạc Viêm “Là ngươi khơi mào trước, Lạc Viêm. Không có ngày tán đi, ngươi phải nhớ cho kỹ.”
Dịu dàng hôn tóc hắn, lời nói tràn đầy ôn nhu, nhất cử nhất động của Long Phạm đều nhẹ nhàng chậm rãi nhưng Lăng Lạc Viêm lại cảm giác một trận run rẩy. Bình thản lui ra, đạm mạc tiêu tán chỉ còn hiển lộ ôn nhu khiến hắn động tâm đồng thời cũng làm cho hắn có chút kiêng kị. Nhìn thấy Long Phạm lấy ra y phục hồng sam bắt đầu thay hắn xuyên y, nam nhân vẫn mang theo ý cười như trước nhưng dưới đáy mắt lại chớp động một trận khiến hắn không thể không nhíu mi lại, cảm giác có một chút không yên nổi dậy.
Hắn có phải hay không đang trêu chọc người không nên động vào, đã sớm biết Long Phạm không phải hạng người dễ dàng, nhưng vốn đã quen tính bình thản ôn nhu của Long Phạm, hắn quên mất nam nhân sống gần ngàn năm một khi động tâm sẽ không chút do dự bá đạo chiếm đoạt….Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Lạc Viêm nâng tay định xuyên y nhưng hắn kinh dị phát hiện đôi tay của mình cư nhiên không thể nhúc nhích giống như bị cái gì đó trói buộc lại, thậm chí cũng không thể mở miệng nói chuyện.
“Giả sử có một ngày Lạc Viêm muốn rời đi, ta có rất nhiều biện pháp để cho ngươi biết, vô luận là xuyên y buộc tóc, dùng bữa tắm rửa, tất cả hết thảy ngươi thiếu ta đều là không được….” Đầu ngón tay trước thân người xích lõa của Lăng Lạc Viêm xẹt qua, lại chậm rãi di chuyển qua cánh tay, nâng tay của hắn lên xuyên vào bên trong y mệ, rồi lại nhẹ nhàng mà thong thả buông tay hắn ra. Lăng Lạc Viêm không thể nhúc nhích chỉ đành để cho Long Phạm đùa nghịch, phủ thêm một tầng y bào nhưng cũng không hoàn toàn che kín, cho đến khi bàn tay lướt đến giữa hai chân của hắn.
“Đến lúc đó ngay cả tình dục chi niệm cũng cần ta đến giúp ngươi thư giải, như thế ngươi có nguyện ý? Ta thật ra cũng không ngại, chỉ bất quá ngươi sẽ không thích, đúng không?” ngữ thanh nỉ non hạ xuống, hơi thở nóng ấm lướt qua bên tai, còn có đôi tay khẽ vuốt trên đùi làm cho Lăng Lạc Viêm không tự chủ được bắt đầu phản ứng. Nhìn thấy khuôn mặt trước mắt vẫn lạnh nhạt bình thản, rồi lại mang theo vài phần ý cười ôn nhu, Lăng Lạc Viêm cắn chặt răng, bây giờ thật sự hối hận đã đi khiêu khích người nam nhân này.
Hắn tin tưởng nếu Long Phạm muốn làm như vậy thì thực sự sẽ làm ra chuyện như vậy, làm cho hắn miệng không thể nói, tay không thể động, chỉ có thể nhìn Long Phạm thay hắn làm hết tất cả, đem hắn vĩnh viễn cột chặt bên người.
Long Phạm nhìn thấy thần sắc dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm, khẽ cười một tiếng nâng mặt của hắn lên, hết sức nhẹ nhàng hôn lên môi của Lạc Viêm, “Chỉ có bắt đầu, không có chấm dứt, càng không có hợp thì tụ không hợp thì tán, ngươi nhớ rõ chưa? Tông chủ của ta, Lạc Viêm….”
Nhấm nháp đôi môi mỏng nhạt màu, Long Phạm cười đến mức ôn nhu dịu dàng. Lăng Lạc Viêm cảm giác có một trận linh lực dao động, ngón tay bắt đầu có thể nhúc nhích, lúc này mới mở miệng, “Ngươi giỏi lắm!”
Hung hăng nói như vậy, Lăng Lạc Viêm nghiến răn tức giận. Bị đùa nghịch như thế thật sự không phải phong cách của hắn, nhưng Long Phạm như vậy lại không khiến hắn chán ghét. Nhìn thấy Long Phạm chân thật, đáy lòng tựa hồ có vài phần hưng phấn mong đợi. Càng thực sự cường đại thì càng hấp dẫn hắn, nam nhân như vậy làm cho hắn bỗng nhiên bắt đầu có chút không xác định, một ngày nào đó hắn rốt cục có thể hay không đối với Long Phạm mất đi hứng thú.
Bất quá làm cho hắn buồn bực chính là mới có được lực lượng nhưng vẫn không phải là đối thủ của Long Phạm. Vốn tưởng rằng viêm hỏa vô địch thế gian, không nghĩ tới vẫn không thể so sánh với Long Phạm. Hắn thử vận chuyện viêm hỏa trong cơ thể, cảm giác được Dạ Dực như trước vẫn ngủ say, không biết huyền hỏa có ảnh hưởng lên nó hay không. Trong lúc tâm tư khẽ nhúc nhích thì đột nhiên một trận đau nhức nổi lên.
Đang thay Lăng Lạc Viêm sửa sang lại y bào, Long Phạm phát hiện có điểm không đúng, tiếp được thân thể ngã xuống của Lạc Viêm, ý cười lui ra, hắn đem linh lực tham dò trong cơ thể của Lăng Lạc Viêm, nhất thời chau mày lại, “Hồn phách của ngươi bị tổn thương?”
Lúc trước tức giận Lạc Viêm ở Vọng Thiên Thai tự tiện quyết chiến làm cho sinh tử chia ly đã khiến tâm tư của hắn đau xót không thôi, rồi sau đó lại nói lên cái gì sau này hợp thì tụ không hợp thì tán, đến bây giờ lại thấy hắn khác thường Long Phạm làm sao còn tâm tư gì khác, lập tức đem Lăng Lạc Viêm ôm lấy đặt lên trên giường.
Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trong cơ thể đau đớn như khi bị huyền hỏa cắn nuốt, cái loại cảm giác linh hồn từ chỗ sâu trong cơ thể bị xé rách, không thể đem đau đớn trên thân thể đi so sánh với. Cắn răng kêu rên một tiếng, hắn nắm chặt tay nhẫn nại, trầm giọng hỏi nam nhân đang dùng linh lực thay hắn tham dò bên giường.
“Sao lại thế này? Hồn phách bị tổn thương thì sẽ thế nào?”
Hắn là Long Phạm? Bởi vì lúc trước ôm hôn mà đôi môi ửng lên đỏ nhạt, “Long Phạm, ta là tông chủ, là chủ tử của ngươi, cho nên….” Lời nói gần trong gang tấc dần dần nhẹ nhàng chậm rãi, hơi thở ấm áp tiến đến bên tai Long Phạm “Nhớ kỹ, ngươi mới là của ta.”
Chậm rãi gằn từng tiếng, giọng nói nỉ non như có như không khiêu khích bên tai, lại mang theo mệnh lệnh như đang tuyên bố. Khoác trên người bạch y bào của Long Phạm, mái tóc đỏ thẫm màu lửa phi tán trước ngực, nam nhân chói mắt này có thể khiến bất luận kẻ nào đều mê mụi say đắm, Long Phạm cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt nhạt màu thanh lam lộ ra ý cười “Ân”
Lúc này hắn sẽ không cùng Lăng Lạc Viêm tranh chấp vấn đề này. Đối với sinh linh bất ngờ đi vào thế gian này khiến cho hắn chú ý, khơi dậy tâm tư làm cho hắn không thể dời mắt, hắn sẽ không bao giờ buông tay, cũng sớm muộn sẽ làm cho Lạc Viêm biết hắn muốn Lạc Viêm nhiều như thế nào.
Ai mạnh hơn ai cũng còn chưa biết.
Về tới gian phòng ban đầu của bọn hắn trong Lôi Lạc thành, sắc trời mờ mịt không biết sớm tối nhưng từ lúc sáng sớm đi lên Vọng Thiên Thai cho đến bây giờ bất quá nhiều nhất cũng chỉ một ngày, Long Phạm nhìn thấy Lăng Lạc Viêm trước mắt không còn là hình dáng của thiếu niên, sau khi trả lời liền lẳng lặng quan sát.
Đôi mắt vẫn như xưa, còn khuôn mặt so với ban đầu càng thêm đẹp mắt diễm lệ. Không còn là hình dáng thiếu niên, nét sắc sảo hoàn toàn hiển lộ, ngay cả vẻ mị hoặc cũng càng làm cho người ta khó có thể kháng cự, đôi môi mỏng mang theo mị sắc tà khí, đáy mắt mỉm cười lộ ra kiều diễm gợi tình, bên dưới nét sắc sảo là quyền lợi dã tâm, ở Vọng Thiên Thai trước tất cả mọi người thi triển viêm hỏa, chiêu cáo thế gian viêm hỏa đã trở về, Xích Diêm ra oai.
Huyền hỏa không hiểu vì sao lại không thể khống chế, Lạc Viêm ở trong đó chịu đựng những thứ gì, lại vì sao giải hạ được tử ấn, nhưng trí nhớ trong đầu vẫn chưa bị mất đi…Những việc này hắn đều muốn biết nhưng còn chưa kịp hỏi, cho đến tận bây giờ nam nhân đứng thẳng trước mặt hắn vẫn làm cho hắn cảm thấy có một chút không chân thật.
Ôm chặt Lăng Lạc Viêm trước người, Long Phạm vuốt ve làn da mềm mại dưới tay, thân hình Lạc Viêm giờ phút này càng hấp dẫn lòng người, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Việc hôm nay đã làm cho hắn nếm thử mùi vị mất mát, cho dù Lạc Viêm bình yên trở về, ngay cả tử ấn trên người cũng được giải thoát, hắn sẽ không bao giờ quên được lúc ấy khi hắn nghĩ đến Lạc Viêm thật sự bị tiêu tán trong huyền hỏa, cái loại cảm giác dưới đáy lòng này…không thể dùng ngôn ngữ đến hình dung.
Cái loại cảm giác đau đớn, hối hận, phẫn nộ, thất vọng mạnh mẽ trào dâng. Chưa bao giờ tâm loạn đến mức ấy, hắn cơ hồ nghĩ đến chỉ trong khoảnh khắc mình sẽ lâm vào điên cuồng. Sớm biết được tâm ý của hắn dành cho Lạc Viêm, lại không ngờ đã tình thâm đến bước này. (tự mình khen mình tình thâm o_o)
Đứng trước người Long Phạm, Lăng Lạc Viêm bất động không nói, cứ để mặc Long Phạm lẳng lặng nhìn hắn như vậy. Trong đôi mắt kỳ dị hiện lên màu xanh lam nhợt nhạt không còn lạnh như băng, lúc này cũng không thấy một tia lãnh đạm, tử tịch lạnh lùng hoàn toàn lui ra, chỉ còn lại ôn nhu cùng nồng đậm tình ý, còn có một chút gì đó mà Lăng Lạc Viêm không thể xem nhẹ chính là kiên quyết bắt buộc.
Tế ti Long Phạm thanh tâm quả dục, lạnh lùng đến mức không đem sinh linh trên thế gian để ở trong mắt, tựa hồ chán ghét hết thảy lại thật sự đối với hắn có tình?! Không phải chỉ đối với hắn có hứng thú mà Long Phạm thực tính toán cùng hắn tiếp tục dây dưa?
“Uy, không nên yêu thương ta, ta tuy đối với ngươi có tình nhưng không cam đoan có thể duy trì trong bao lâu. Ngươi là tế ti của ta, ta không hy vọng có một ngày vì tư tình mà ngươi cùng ta trở thành đối địch. Ngươi có biết ai cũng không muốn có một người như ngươi làm kẻ thù hay không?” Nhìn thẳng đôi mắt kia, Lăng Lạc Viêm thẳng thắn nói ra, hắn không hy vọng cùng Long Phạm đối địch. Hắn biết Long Phạm lợi hại cũng biết Long Phạm ở trong tộc có loại địa vị nào.
Hắn còn biết mình là một người dễ dàng động tâm, hắn quả thật đối với Long Phạm có tình ý, muốn Long Phạm trở thành người của hắn, muốn hết thảy mọi thứ thuộc về Long Phạm. Nhưng nếu giống như dĩ vãng, hắn không cam đoan thời hạn trong bao lâu, cũng không biết khi nào thì mình sẽ mất đi hứng thú. Xoay người thoát hạ y bào thuộc về Long Phạm đang mặc trên người, cứ như vậy xích lõa đứng trước mặt Long Phạm, “Ngươi muốn ta, ta cũng muốn ngươi. Không bằng chỉ là như thế, ngươi tình ta nguyện, đến lúc đó hợp thì tụ, không hợp thì tán, thế nào?” (tụ=đến với nhau, tán=chia tay)
Như không hề để ý toàn thân đang xích lõa đứng thẳng trước mặt Long Phạm. Thân hình trắng ngần như chứng kiến ở Vọng Thiên Thai, thon dài cân xứng, đẹp mắt mê người, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần tà khí càng làm cho người ta vô pháp kháng cự. Vài phần tùy tiện, vài phần phong lưu khiêu khích, Lạc Viêm như vậy một bên thừa nhận đối với hắn có tình ý, lại một bên nói với hắn hợp thì tụ, không hợp thì tán…
Đôi mắt thanh lam bao hàm ôn nhu dịu dàng hạ xuống, cũng như khi Lạc Viêm khăng khăng cố chấp quyết chiến cùng Phong Trần Tuyệt là lúc cơn thịnh nộ trỗi dậy, càng là để ý càng vô pháp duy trì tâm tư ban đầu, bất quá đối với loại cảm giác này hắn cũng không bài xích. Lại nâng mắt lên, nét ôn nhu bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu xanh càng thêm sâu. Lăng Lạc Viêm nhìn Long Phạm trước mặt, kia chính là đôi môi hắn yêu thích, không quá dày cũng không quá mỏng, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta muốn hôn lên, bạch y bào tế ti lại lộ ra nụ cười quá phận ôn nhu khiến người ta không khỏi run sợ.
“Mới làm cho ta trải qua mất mát đau thương, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phép khi nào hợp thì tụ khi nào không hợp thì tán sao? Tông chủ của ta–” đem lọn tóc đỏ đậm như hỏa đến bên môi, Long Phạm nhẹ nhàng hôn xuống, ánh mắt lại thủy chung gắt gao nhìn Lăng Lạc Viêm “Là ngươi khơi mào trước, Lạc Viêm. Không có ngày tán đi, ngươi phải nhớ cho kỹ.”
Dịu dàng hôn tóc hắn, lời nói tràn đầy ôn nhu, nhất cử nhất động của Long Phạm đều nhẹ nhàng chậm rãi nhưng Lăng Lạc Viêm lại cảm giác một trận run rẩy. Bình thản lui ra, đạm mạc tiêu tán chỉ còn hiển lộ ôn nhu khiến hắn động tâm đồng thời cũng làm cho hắn có chút kiêng kị. Nhìn thấy Long Phạm lấy ra y phục hồng sam bắt đầu thay hắn xuyên y, nam nhân vẫn mang theo ý cười như trước nhưng dưới đáy mắt lại chớp động một trận khiến hắn không thể không nhíu mi lại, cảm giác có một chút không yên nổi dậy.
Hắn có phải hay không đang trêu chọc người không nên động vào, đã sớm biết Long Phạm không phải hạng người dễ dàng, nhưng vốn đã quen tính bình thản ôn nhu của Long Phạm, hắn quên mất nam nhân sống gần ngàn năm một khi động tâm sẽ không chút do dự bá đạo chiếm đoạt….Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Lạc Viêm nâng tay định xuyên y nhưng hắn kinh dị phát hiện đôi tay của mình cư nhiên không thể nhúc nhích giống như bị cái gì đó trói buộc lại, thậm chí cũng không thể mở miệng nói chuyện.
“Giả sử có một ngày Lạc Viêm muốn rời đi, ta có rất nhiều biện pháp để cho ngươi biết, vô luận là xuyên y buộc tóc, dùng bữa tắm rửa, tất cả hết thảy ngươi thiếu ta đều là không được….” Đầu ngón tay trước thân người xích lõa của Lăng Lạc Viêm xẹt qua, lại chậm rãi di chuyển qua cánh tay, nâng tay của hắn lên xuyên vào bên trong y mệ, rồi lại nhẹ nhàng mà thong thả buông tay hắn ra. Lăng Lạc Viêm không thể nhúc nhích chỉ đành để cho Long Phạm đùa nghịch, phủ thêm một tầng y bào nhưng cũng không hoàn toàn che kín, cho đến khi bàn tay lướt đến giữa hai chân của hắn.
“Đến lúc đó ngay cả tình dục chi niệm cũng cần ta đến giúp ngươi thư giải, như thế ngươi có nguyện ý? Ta thật ra cũng không ngại, chỉ bất quá ngươi sẽ không thích, đúng không?” ngữ thanh nỉ non hạ xuống, hơi thở nóng ấm lướt qua bên tai, còn có đôi tay khẽ vuốt trên đùi làm cho Lăng Lạc Viêm không tự chủ được bắt đầu phản ứng. Nhìn thấy khuôn mặt trước mắt vẫn lạnh nhạt bình thản, rồi lại mang theo vài phần ý cười ôn nhu, Lăng Lạc Viêm cắn chặt răng, bây giờ thật sự hối hận đã đi khiêu khích người nam nhân này.
Hắn tin tưởng nếu Long Phạm muốn làm như vậy thì thực sự sẽ làm ra chuyện như vậy, làm cho hắn miệng không thể nói, tay không thể động, chỉ có thể nhìn Long Phạm thay hắn làm hết tất cả, đem hắn vĩnh viễn cột chặt bên người.
Long Phạm nhìn thấy thần sắc dưới đáy mắt của Lăng Lạc Viêm, khẽ cười một tiếng nâng mặt của hắn lên, hết sức nhẹ nhàng hôn lên môi của Lạc Viêm, “Chỉ có bắt đầu, không có chấm dứt, càng không có hợp thì tụ không hợp thì tán, ngươi nhớ rõ chưa? Tông chủ của ta, Lạc Viêm….”
Nhấm nháp đôi môi mỏng nhạt màu, Long Phạm cười đến mức ôn nhu dịu dàng. Lăng Lạc Viêm cảm giác có một trận linh lực dao động, ngón tay bắt đầu có thể nhúc nhích, lúc này mới mở miệng, “Ngươi giỏi lắm!”
Hung hăng nói như vậy, Lăng Lạc Viêm nghiến răn tức giận. Bị đùa nghịch như thế thật sự không phải phong cách của hắn, nhưng Long Phạm như vậy lại không khiến hắn chán ghét. Nhìn thấy Long Phạm chân thật, đáy lòng tựa hồ có vài phần hưng phấn mong đợi. Càng thực sự cường đại thì càng hấp dẫn hắn, nam nhân như vậy làm cho hắn bỗng nhiên bắt đầu có chút không xác định, một ngày nào đó hắn rốt cục có thể hay không đối với Long Phạm mất đi hứng thú.
Bất quá làm cho hắn buồn bực chính là mới có được lực lượng nhưng vẫn không phải là đối thủ của Long Phạm. Vốn tưởng rằng viêm hỏa vô địch thế gian, không nghĩ tới vẫn không thể so sánh với Long Phạm. Hắn thử vận chuyện viêm hỏa trong cơ thể, cảm giác được Dạ Dực như trước vẫn ngủ say, không biết huyền hỏa có ảnh hưởng lên nó hay không. Trong lúc tâm tư khẽ nhúc nhích thì đột nhiên một trận đau nhức nổi lên.
Đang thay Lăng Lạc Viêm sửa sang lại y bào, Long Phạm phát hiện có điểm không đúng, tiếp được thân thể ngã xuống của Lạc Viêm, ý cười lui ra, hắn đem linh lực tham dò trong cơ thể của Lăng Lạc Viêm, nhất thời chau mày lại, “Hồn phách của ngươi bị tổn thương?”
Lúc trước tức giận Lạc Viêm ở Vọng Thiên Thai tự tiện quyết chiến làm cho sinh tử chia ly đã khiến tâm tư của hắn đau xót không thôi, rồi sau đó lại nói lên cái gì sau này hợp thì tụ không hợp thì tán, đến bây giờ lại thấy hắn khác thường Long Phạm làm sao còn tâm tư gì khác, lập tức đem Lăng Lạc Viêm ôm lấy đặt lên trên giường.
Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trong cơ thể đau đớn như khi bị huyền hỏa cắn nuốt, cái loại cảm giác linh hồn từ chỗ sâu trong cơ thể bị xé rách, không thể đem đau đớn trên thân thể đi so sánh với. Cắn răng kêu rên một tiếng, hắn nắm chặt tay nhẫn nại, trầm giọng hỏi nam nhân đang dùng linh lực thay hắn tham dò bên giường.
“Sao lại thế này? Hồn phách bị tổn thương thì sẽ thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.