Chương 73
Thủy Thiên Thừa
08/08/2020
Sau khi Tống Cư Hàn đã ngủ, Hà Cố nhẹ nhàng đi vào toilet, nhìn xuống bồn rửa mặt. Trong gương phản chiếu ra một khuôn mặt tái nhợt, mờ mịt, khóe mắt còn vương giọt lệ.
Khuôn mặt kia dần dần hợp lại với khuôn mặt thời niên thiếu, anh dường như có thể nhìn thấy vẻ mê muội cùng bất an trong quá khứ qua chiếc gương, bảy năm rồi, anh vốn cho rằng bản thân đã đi rất dài, rất xa, cuối cùng phát hiện chỉ là đi thành hình tròn xoay quanh một người.
Một người ngay cả câu tán tỉnh cũng không biết nói như anh lại khốn đốn vì tình cả đời, thật sự là châm chọc.
Anh thậm chí cảm thấy chính mình từng chết một lần.
Anh rửa mặt, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó đi ra ngoài.
Tống Hà cùng Vanessa đều chờ anh dưới lầu, hai người ngồi ở hai đầu sô pha, rõ ràng vươn cánh tay là có thể đụng tới đối phương, nhưng khoảng cách ấy trông có vẻ vô cùng xa vời.
Vợ chồng kết tóc se duyên, cũng chỉ thế mà thôi.
Thứ mỏng manh nhất, không có gì bảo đảm nhất trên thế giới này chính là tình cảm, hàng ngàn hàng vạn người từng đau đớn vì tình, nhưng vẫn có kẻ gan dạ không sợ chết, một lòng hướng về phía ấy.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn Hà Cố bước xuống.
Vanessa nhẹ giọng hỏi:"Nó ăn cơm chưa?"
Hà Cố Lắc đầu:" Đang ngủ, đợi cậu ấy tỉnh sẽ ăn."
Vanessa nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm vào nhau đặt bên môi, nói lời cầu nguyện bằng tiếng Đức.
Cánh mũi Tống Hà phập phồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Cố.
Hà Cố ngồi đối diện Tống Hà, bình tĩnh nhìn thẳng ông:"Lần này tôi về nước không phải vì mấy câu uy hiếp của ông, mà là vì Tống Cư Hàn, ông không cần phải lườm tôi, nếu không phải ông lừa cậu ấy rằng tôi tới Singapore làm việc không về nữa, cậu ấy cũng sẽ không nháo thành như vậy, tâm lý con trai mấy tuổi mà ông cũng không hiểu à?"
Sự khôn khéo khi đối đãi với người ngoài cùng vô cớ gây sự khi đối đãi với mình của Tống Cư Hàn, là hai cực đối lập như đường ranh giới trên tính cách hắn, Tống Cư Hàn từ đầu tới cuối giống như một đứa trẻ trưởng thành sớm, trông có thành thục thế nào chăng nữa thì bên trong cũng vẫn chưa lớn, luôn thích làm đủ trò bên ngoài, sau đó đem bản tính xấu xa bày cho người thân cận nhất.
Tống Hà híp mắt:"Cậu dám dạy đời tôi?"
Hà Cố Cười lạnh:"Tôi không có nghĩa vụ dạy đời ông." Trước mặt Vanessa, lời khó nghe hơn anh không tiện nói, "Từ nay về sau tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt ông, ông cũng gắng đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những chuyện tôi lợi dụng tôi, chúng ta cứ không nhìn thấy nhau là tốt nhất, cả hai cùng thoải mái."
Biểu tình Tống Hà dữ tợn, còn muốn nói gì nữa thì Vanessa quát khẽ:"Tống Hà, lúc nãy chúng ta thỏa thuận rồi."
Tống Hà cắn chặt răng, đứng dậy chỉnh sửa cà-vạt, chỉ Hà Cố nói:"Tống gia chỉ có một đứa con trai, cậu tự giải quyết cho tốt." Nói xong ông liền đạp cửa rời khỏi.
Vanessa thở dài:"Hà Cố, hai đứa trò chuyện thế nào?"
Hà Cố trầm mặc một chút, tận lực bình thản đáp:"Vanessa, cháu quyết định thử với cậu ấy thêm lần nữa."
Trong mắt Vanessa xẹt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui sướng:"Thật, thật sao?" Ngay tiếp theo trên mặt bà lại hiện lên nét lo lắng, "Là do cháu thấy nó dày vò bản thân như vậy nên mới..."
Hà Cố gật gật đầu, lại lắc đầu:"Không chỉ có vậy, cháu quả thật không thể nhìn cậu ấy cứ tiếp tục tự hành hạ mình, hơn nữa vết thương của cậu ấy còn chưa khỏi. Nhưng trong khoảng thời gian này cháu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, giữa hai chúng cháu, nói là nghiệt duyên cũng được, có lẽ thật sự có thứ gì vẫn luôn dây dưa, muốn cũng không phủi sạch được mối quan hệ này, cứ dằn vặt lẫn nhau chi bằng..."
Vanessa nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh như làn nước mùa thu:"Tốt quá, nó đã học được một bài học rất lớn, cô tin lần này nó nhất định sẽ hảo hảo quý trọng."
Hà Cố Cười khổ một tiếng, không nói gì. Tống Cư Hàn hảo hảo quý trọng hay không, chưa đến giây phút cuối cùng, tất cả vẫn vẫn là ẩn số, chỉ là ngẫm nghĩ cuộc đời đau khổ mà ngắn ngủi này, ngay cả chết khi nào còn chẳng biết, cần gì phải khổ sở suy nghĩ một người thay lòng đổi dạ lúc nào chứ.
Thích thì cứ chiếm lấy, sau đó làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh.
Vanessa nhẹ nhàng đặt tay trước lồng ngực, ngay cả động tác đầy tính phim ảnh đó mà bà làm cũng duyên dáng như vậy, bà tựa hồ vui đến mức không biết như thế nào cho phải:" Mấy ngày nay nếu cháu không bận, cứ ở lại đây đi, được chứ?"
Hà Cố gật gật đầu:"Thời gian qua cô vất vả rồi."
Vanessa cười cười:" Không còn cách nào, cô không dạy dỗ nó tốt, vậy nên gánh vác hậu quả."
Hà Cố chần chờ một chút:"Còn Tống Hà..."
"Cháu không cần để ý đến ông ta, cô sẽ bàn bạc kỹ lưỡng, bất luận như thế nào, ông ta cũng quan tâm Tống Cư Hàn."
Hà Cố nghĩ thầm, Tống Hà quả thật quan tâm Tống Cư Hàn, chỉ là vì bản tính ích kỉ của cả hai bố con mà mối quan hệ mới trở nên xa cách.
Hà Cố ngồi bên giường lẳng lặng ngắm gương mặt say ngủ của Tống Cư Hàn, hai má vốn đã gầy gò lúc này có chút hóp lại, nhìn qua phi thường tiều tụy, nằm ở trên giường, thân thể chìm xuống đệm, quả thực giống như người bệnh nặng.
Hà Cố Cảm thấy Tống Cư Hàn nháo thêm một hồi như vậy nữa, trái tim anh sẽ chịu không nổi mất.
Đột nhiên, lông mi Tống Cư Hàn hơi rung động.
Hà Cố cả kinh, tay chân lúng túng cầm lấy quyển sách bên tay, tùy tiện lật một tờ, mắt nhìn chằm chằm vào sách nhưng dư quang lại liếc lên giường.
Tống Cư Hàn chậm rãi mở mắt, từ mơ màng đến thanh tỉnh chỉ tốn hai giây ngắn ngủi, sau đó hắn hô theo bản năng:"Hà Cố..."
Hà Cố buông sách:"Cậu tỉnh rồi."
Tống Cư Hàn quay đầu nhìn anh, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, hai mắt tỏa sáng:"Anh thật sự ở đây."
"Đương nhiên tôi ở đây." Hà Cố hỏi, "Đói không?"
Tống Cư Hàn thẳng tắp nhìn chằm chằm Hà Cố, dùng một loại khát vọng giống như muốn nuốt anh vào bụng, run rẩy nói:"Tôi còn tưởng tôi nằm mơ nữa chứ."
"Nếu cậu tiếp tục để bụng đói sẽ thật sự xuất hiện ảo giác đó, ăn chút gì nhé."
Tống Cư Hàn gật gật đầu.
Hà Cố đứng dậy định đi lấy thức ăn, Tống Cư Hàn đột nhiên giữ chặt:"Anh đừng đi."
"Tôi lấy đồ ăn cho cậu mà."
Tống Cư Hàn yên lặng nhìn anh:"Lúc nào thì anh trở về?"
"Mười giây." Hà Cố chỉ chỉ chiếc bàn, "Ở ngay trên bàn thôi."
Tống Cư Hàn dùng hết khí lực ngẩng cổ, nhìn cặp lồng trên bàn mới chịu buông tay.
Hà Cố mở cặp lồng ra, đồ ăn quả nhiên vẫn nóng, anh bưng khay tới đầu giường, đỡ Tống Cư Hàn dậy, "Mau ăn chút đồ."
Tống Cư Hàn hàn lộ ra nụ cười suy yếu:"Anh đút cho tôi đi." Vừa rồi cầm tay Hà Cố đã tiêu tốn hết sức lực cuối cùng của hắn.
Hà Cố dùng thìa đảo đảo, múc một thìa để bên miệng hắn.
Tống Cư Hàn quả thực trong mắt tràn đầy vui sướng, há to miệng nuốt xuống.
"Mấy ngày qua cậu không ăn gì, chỉ có thể ăn ít cháo, nếu không dạ dày sẽ có phản ứng."
Tống Cư Hàn căn bản không quan tâm ăn thứ gì, hiện tại trong mắt hắn, trong đầu hắn chỉ có Hà Cố, há mồm nhấm nuốt giống như người máy.
Hà Cố bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, buông thìa bất đắc dĩ nói:"Cậu có thể nghiêm túc ăn không hả?"
"Tôi vẫn rất nghiêm túc mà." Tống Cư Hàn "a" một tiếng mở miệng.
Hà Cố múc một thìa lớn nhét vào miệng hắn.
Ăn xong bát cháo, Tống Cư Hàn rõ ràng có tinh thần hơn, hắn nắm tay Hà Cố nhìn anh chăm chú, chốc chốc lại giương môi cười cười.
"Đủ rồi đấy, đừng nhìn nữa, nổi hết da gà." Hà Cố đưa hắn nước trắng và thuốc, "Uống thuốc, lát nữa tôi gọi bác sĩ tới truyền dịch dinh dưỡng cho cậu."
"Đừng gọi, bây giờ tôi không muốn gặp ai hết." Tống Cư Hàn ôm tay Hà Cố, "Anh ở bên tôi là được."
"Đừng nháo, thân thể cậu hiện tại rất yếu, vết thương trên cánh tay cũng cần kiểm tra lại."
"Tôi thật sự không muốn gặp ai cả." Tống Cư Hàn ngưng mắt nhìn Hà Cố, "Chỉ anh ở bên tôi được không?"
"Không, cậu cần khám ngay bây giờ." Hà Cố rút tay trở về, hơi nghiêm túc nói, "Lúc này cậu hãy nghe lời tôi, được không?"
Tống Cư Hàn lập tức ngồi ngay ngắn:"Có thể, không chỉ lúc này, về sau cũng sẽ nghe lời."
Hà Cố dở khóc dở cười.
Anh gọi điện thoại bảo bác sĩ tới đây, bác sĩ cùng y tá kiểm tra truyền dịch cho Tống Cư Hàn xong, Vanessa thấy con trai rốt cục "sống" trở lại, hung hăng quở trách một phen, mặc dù Tống Cư Hàn suy yếu cùng cực như vẫn cười hihi nghe mẹ mắng.
Tố chất thân thể Tống Cư Hàn khá tốt, vài ngày sau đã khôi phục tinh thần vui chơi nhảy múa. Vết thương trên đầu được tháo băng, chỉ là cánh tay vẫn bó thạch cao, cử động bất tiện, nhưng lúc này hắn tựa hồ chỉ cần bước chân là được, bởi vì bước chân liền có thể bám theo Hà Cố.
Từ sau ngày hôm ấy, Tống Hà chưa từng xuất hiện, Vanessa vẫn luôn là người ở lại chăm sóc bọn họ, thỉnh thoảng còn đích thân xuống bếp làm vài món cơm tây đa dạng, nhưng hương vị thì cái ăn được cái nuốt không trôi.
Mỗi ngày Hà Cố đều đọc sách, cho cá ăn, ở cùng Tống Cư Hàn, vô cùng nhàn tản. Anh tựa hồ vẫn có chút mất tự nhiên khi đối mặt với Tống Cư Hàn, luôn cảm thấy giữa hai người bị ngăn cách bởi thứ gì đó, Tống Cư Hàn cũng phát hiện ra, hắn càng muốn gần gũi, Hà Cố càng tỏ vẻ bình thản làm cho hắn rất chán nản.
Chập tối, Hà Cố nhận được điện thoại của mẹ, mẹ anh nửa vui nửa buồn nói, Cần Tình bị điều tra rồi, tin vui là việc hối lộ mấy năm trước của bố con nhà họ Lí bị lộ tẩy, tin buồn chính là cổ phần trong tay bà sẽ bị ngâm nước. Nhưng trải qua vụ Hà Cố bị bắt cóc, bà quả thật nghĩ thoáng hơn nhiều, trước đây Hà Cố khuyên nhiều lần như vậy đều không có hiệu quả, ngược lại do hành vi điên cuồng của phụ tử Lí gia khiến bà thật sự hiểu được sức nặng của đồng tiền.
Hà Cố cũng khuyên nhủ:"Đây là chuyện tốt, nếu bọn họ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chúng ta sẽ phải lo lắng đề phòng mãi."
"Đúng vậy." Tôn Tình thở dài, "Mẹ cũng nghĩ thông rồi, không gì quan trọng bằng cả nhà chúng ta ở bên nhau." Bà dừng một chút, "Con nói xem chuyện này liệu có phải Tống Hà âm thầm làm phía sau không?"
"Có khả năng, chuyện vài năm trước đều có thể bới ra, người chịu bỏ công sức lại có năng lực này, chắc chỉ có Tống Hà thôi."
Tôn Tình có chút cảm khái, "Không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải nhờ bố con nhà họ, chẳng biết nên vui hay buồn."
"Mặc kệ thế nào, việc này có lợi đối với chúng ta, cho dù công ty đầu tư đó nhân cơ hội ép giá, mẹ cũng nên bán đi."
"Ừ, mẹ cũng nghĩ vậy, cùng một cái giá, thà bán cho người khác chứ không để người nhà họ Lí được lợi."
"Đúng rồi, Tố Tố mấy ngày nay thế nào?"
"Không có việc gì, nó hiểu chuyện hơn con nghĩ, nó cũng không thích người nhà họ Lí, nhiều năm qua trừ bỏ Lí Thành Tinh, làm gì có ai để nó vào trong mắt, còn về bố nó, mẹ tin cuối cùng con bé có thể hiểu."
"Vậy là tốt rồi." Điều Hà Cố lo lắng nhất chính là Tố Tố, nhưng có chút đau xót là điều khó có thể tránh khỏi.
Cúp điện thoại, Hà Cố vừa quay người liền giật mình, Tống Cư Hàn cư nhiên đứng ở ngay chỗ không xa nhìn anh, anh trấn định một chút, "Không phải cậu đi tắm à?"
Tống Cư Hàn quơ quơ thạch cao trên tay, "Người giúp việc trong nhà có việc nên đi rồi, một mình tôi không tắm được."
Hà Cố nhíu mày, không chút khách khí vạch trần hắn:"Cậu muốn bảo tôi tắm cho cậu?"
Hà Cố mím môi cười cười, làm nũng nói:"Vậy anh chịu tắm cho tôi không?"
"Không tắm một hôm cũng chẳng ảnh hưởng gì cả." Hà Cố quay người định đi.
Tống Cư Hàn vươn tay ôm chặt eo anh, dán sát bên tai anh nói, "Nhưng tôi muốn anh tắm cho tôi cơ."
Thân thể Hà Cố cứng đờ, muốn đẩy hắn ra.
Mặc dù Tống Cư Hàn chỉ còn tay phải có thể động nhưng khí lực vẫn lớn tới dọa người, giống như kìm sắt trói chặt Hà Cố, hắn có chút ủy khuất nói:"Sao anh cứ trốn tránh tôi mãi vậy?"
Hà Cố ngẩng đầu nhìn hắn:"Chúng ta gặp nhau một ngày 24 giờ, tôi trốn tránh cậu thế nào được đây?"
Tống Cư Hàn chăm chú nhìn anh hai giây, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi anh, dùng lực hôn một lúc.
Trái tim Hà Cố đột nhiên đập thình thình như trống đánh, cứng ngắc mà bị động tiếp nhận nụ hôn mày, máu nóng dâng trào nhưng nhẫn nhịn không đáp lại.
Bốn cánh môi ấm áp chậm rãi tách ra, Tống Cư Hàn nhẹ giọng nói:"Đây chính là anh trốn tránh tôi."
Hà Cố nhíu mày:"Bây giờ tôi lập tức cởi sạch ngủ với cậu mới coi là không trốn tránh hả?"
Tống Cư Hàn buông tay, có chút chán nản nói:"Tôi không có ý đó, chỉ là...Bỏ đi, tôi biết anh vẫn còn khúc mắc, chúng ta cứ từ từ, tôi nguyện ý đợi anh dù bao lâu chăng nữa, đợi anh..." Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Hà Cố, ánh mắt kiên định mà ôn nhu, "Thực sự chấp nhận tôi."
Linh mâu Hà Cố khẽ động, cuối cùng không nói gì.
Gì mà chấp với chả không chấp nhận, anh đâu phải phụ nữ, tình dục với anh mà nói không phải điều đáng hổ thẹn, nếu là hai bên cùng tình nguyện, càng không thể là anh bị chiếm tiện nghi, anh chỉ là, chỉ là sợ Tống Cư Hàn biết khát vọng giấu dưới đáy lòng mình, điều đó khiến anh cảm thấy có chút mất mặt.
Anh luôn không cho rằng bản thân có bao mê muội chuyện giường chiếu, nhưng giống với đại đa số đàn ông, anh quả thật thích làm tình, khoảng thời gian cùng Chu Hạ Nhất đương nhiên tốt đẹp, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, trên thế giới này, người hiểu cơ thể anh nhất, có thể đem đến khoái cảm cực hạn cho anh nhất đang đứng ngay trước mặt, bỏ qua hết thảy sang một bên, nửa dưới của đàn ông rất thành thực.
Nhưng vết thương của Tống Cư Hàn chưa khỏi, anh cũng chưa đói khát tới mức đó. Về phần chút trở ngại trong lòng, nếu đã quyết định bắt đầu lại với Tống Cư Hàn, vậy thì không nên để nó trở thành vấn đề, ít nhất, là vấn đề anh muốn tự giải quyết.
Tống Cư Hàn tựa hồ cảm giác được suy nghĩ nào đó của Hà Cố, hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc anh:"Tôi có một yêu cầu, anh nhất định phải đáp ứng tôi."
"Ừ? Cái gì?"
"Trong lòng anh nghĩ thế nào, có yêu cầu gì với tôi, có gì bất mãn hay tức giận, vui mừng hay mong muốn hoặc không muốn, nhất định, nhất định phải nói cho tôi biết." Tống Cư Hàn nghiêm túc nói, "Giữa chúng ta có bao nhiêu hiểu lầm do chưa hiểu nhau trong lòng anh hẳn là cũng rõ ràng đi. Anh luôn thích giấu hết mọi việc, tôi làm sai cái gì tôi đều không biết, nếu tôi sai anh cứ việc mắng tôi, đánh tôi đây này, chỉ cần anh không vui, tôi sẽ sửa tất cả, nhưng anh đừng giấu tôi, sau đó tích tụ đến mức độ nhất định lại tính toán cả thảy, tôi thật sự sợ anh đó."
Hà Cố biết bản thân có tật xấu này, anh trời sinh đã vậy, không thích oán giận, không muốn tranh chấp, không giỏi giải thích, anh cảm thấy thứ đàn ông có thể tự giải quyết thì nên giấu hết đi. Kết quả rất nhiều rất nhiều thứ anh nhất thời chịu đựng, chôn từng tầng dưới đáy lòng, càng tích càng sâu, cuối cùng tới thời điểm bùng nổ, uy lực kia ngay cả anh đều khó có thể tưởng tượng. Anh dùng sự "rộng lượng" tạm thời không ngừng đè ép sợi dây giới hạn của chính mình, kết quả sợi dây ấy chẳng hề mất đi độ đàn hồi, ngược lại một khi chạm đến mức độ cuối cùng, nó sẽ bắn thật mạnh, làm tổn thương cả bản thân lẫn đối phương.
Hà Cố gật gật đầu:"Cậu nói đúng, chúng ta nên hiểu nhau."
Tống Cư Hàn nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, nhịn không được hôn chụt chụt lên mặt Hà Cố, lại trở về chủ đề ban đầu:"Vậy anh giúp tôi tắm được không? Anh xem, tôi nghĩ gì tôi đều sẽ thành thực nói ra."
"Cậu đây là không biết xấu hổ." Hà Cố lạnh lùng nói.
"Người ta chỉ không biết xấu hổ với mình đằng ấy thôi." Tống Cư Hàn ôm Hà Cố lắc lư, trong mắt tràn đầy ý cười.
Khuôn mặt kia dần dần hợp lại với khuôn mặt thời niên thiếu, anh dường như có thể nhìn thấy vẻ mê muội cùng bất an trong quá khứ qua chiếc gương, bảy năm rồi, anh vốn cho rằng bản thân đã đi rất dài, rất xa, cuối cùng phát hiện chỉ là đi thành hình tròn xoay quanh một người.
Một người ngay cả câu tán tỉnh cũng không biết nói như anh lại khốn đốn vì tình cả đời, thật sự là châm chọc.
Anh thậm chí cảm thấy chính mình từng chết một lần.
Anh rửa mặt, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó đi ra ngoài.
Tống Hà cùng Vanessa đều chờ anh dưới lầu, hai người ngồi ở hai đầu sô pha, rõ ràng vươn cánh tay là có thể đụng tới đối phương, nhưng khoảng cách ấy trông có vẻ vô cùng xa vời.
Vợ chồng kết tóc se duyên, cũng chỉ thế mà thôi.
Thứ mỏng manh nhất, không có gì bảo đảm nhất trên thế giới này chính là tình cảm, hàng ngàn hàng vạn người từng đau đớn vì tình, nhưng vẫn có kẻ gan dạ không sợ chết, một lòng hướng về phía ấy.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn Hà Cố bước xuống.
Vanessa nhẹ giọng hỏi:"Nó ăn cơm chưa?"
Hà Cố Lắc đầu:" Đang ngủ, đợi cậu ấy tỉnh sẽ ăn."
Vanessa nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm vào nhau đặt bên môi, nói lời cầu nguyện bằng tiếng Đức.
Cánh mũi Tống Hà phập phồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Cố.
Hà Cố ngồi đối diện Tống Hà, bình tĩnh nhìn thẳng ông:"Lần này tôi về nước không phải vì mấy câu uy hiếp của ông, mà là vì Tống Cư Hàn, ông không cần phải lườm tôi, nếu không phải ông lừa cậu ấy rằng tôi tới Singapore làm việc không về nữa, cậu ấy cũng sẽ không nháo thành như vậy, tâm lý con trai mấy tuổi mà ông cũng không hiểu à?"
Sự khôn khéo khi đối đãi với người ngoài cùng vô cớ gây sự khi đối đãi với mình của Tống Cư Hàn, là hai cực đối lập như đường ranh giới trên tính cách hắn, Tống Cư Hàn từ đầu tới cuối giống như một đứa trẻ trưởng thành sớm, trông có thành thục thế nào chăng nữa thì bên trong cũng vẫn chưa lớn, luôn thích làm đủ trò bên ngoài, sau đó đem bản tính xấu xa bày cho người thân cận nhất.
Tống Hà híp mắt:"Cậu dám dạy đời tôi?"
Hà Cố Cười lạnh:"Tôi không có nghĩa vụ dạy đời ông." Trước mặt Vanessa, lời khó nghe hơn anh không tiện nói, "Từ nay về sau tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt ông, ông cũng gắng đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những chuyện tôi lợi dụng tôi, chúng ta cứ không nhìn thấy nhau là tốt nhất, cả hai cùng thoải mái."
Biểu tình Tống Hà dữ tợn, còn muốn nói gì nữa thì Vanessa quát khẽ:"Tống Hà, lúc nãy chúng ta thỏa thuận rồi."
Tống Hà cắn chặt răng, đứng dậy chỉnh sửa cà-vạt, chỉ Hà Cố nói:"Tống gia chỉ có một đứa con trai, cậu tự giải quyết cho tốt." Nói xong ông liền đạp cửa rời khỏi.
Vanessa thở dài:"Hà Cố, hai đứa trò chuyện thế nào?"
Hà Cố trầm mặc một chút, tận lực bình thản đáp:"Vanessa, cháu quyết định thử với cậu ấy thêm lần nữa."
Trong mắt Vanessa xẹt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui sướng:"Thật, thật sao?" Ngay tiếp theo trên mặt bà lại hiện lên nét lo lắng, "Là do cháu thấy nó dày vò bản thân như vậy nên mới..."
Hà Cố gật gật đầu, lại lắc đầu:"Không chỉ có vậy, cháu quả thật không thể nhìn cậu ấy cứ tiếp tục tự hành hạ mình, hơn nữa vết thương của cậu ấy còn chưa khỏi. Nhưng trong khoảng thời gian này cháu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, giữa hai chúng cháu, nói là nghiệt duyên cũng được, có lẽ thật sự có thứ gì vẫn luôn dây dưa, muốn cũng không phủi sạch được mối quan hệ này, cứ dằn vặt lẫn nhau chi bằng..."
Vanessa nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh như làn nước mùa thu:"Tốt quá, nó đã học được một bài học rất lớn, cô tin lần này nó nhất định sẽ hảo hảo quý trọng."
Hà Cố Cười khổ một tiếng, không nói gì. Tống Cư Hàn hảo hảo quý trọng hay không, chưa đến giây phút cuối cùng, tất cả vẫn vẫn là ẩn số, chỉ là ngẫm nghĩ cuộc đời đau khổ mà ngắn ngủi này, ngay cả chết khi nào còn chẳng biết, cần gì phải khổ sở suy nghĩ một người thay lòng đổi dạ lúc nào chứ.
Thích thì cứ chiếm lấy, sau đó làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh.
Vanessa nhẹ nhàng đặt tay trước lồng ngực, ngay cả động tác đầy tính phim ảnh đó mà bà làm cũng duyên dáng như vậy, bà tựa hồ vui đến mức không biết như thế nào cho phải:" Mấy ngày nay nếu cháu không bận, cứ ở lại đây đi, được chứ?"
Hà Cố gật gật đầu:"Thời gian qua cô vất vả rồi."
Vanessa cười cười:" Không còn cách nào, cô không dạy dỗ nó tốt, vậy nên gánh vác hậu quả."
Hà Cố chần chờ một chút:"Còn Tống Hà..."
"Cháu không cần để ý đến ông ta, cô sẽ bàn bạc kỹ lưỡng, bất luận như thế nào, ông ta cũng quan tâm Tống Cư Hàn."
Hà Cố nghĩ thầm, Tống Hà quả thật quan tâm Tống Cư Hàn, chỉ là vì bản tính ích kỉ của cả hai bố con mà mối quan hệ mới trở nên xa cách.
Hà Cố ngồi bên giường lẳng lặng ngắm gương mặt say ngủ của Tống Cư Hàn, hai má vốn đã gầy gò lúc này có chút hóp lại, nhìn qua phi thường tiều tụy, nằm ở trên giường, thân thể chìm xuống đệm, quả thực giống như người bệnh nặng.
Hà Cố Cảm thấy Tống Cư Hàn nháo thêm một hồi như vậy nữa, trái tim anh sẽ chịu không nổi mất.
Đột nhiên, lông mi Tống Cư Hàn hơi rung động.
Hà Cố cả kinh, tay chân lúng túng cầm lấy quyển sách bên tay, tùy tiện lật một tờ, mắt nhìn chằm chằm vào sách nhưng dư quang lại liếc lên giường.
Tống Cư Hàn chậm rãi mở mắt, từ mơ màng đến thanh tỉnh chỉ tốn hai giây ngắn ngủi, sau đó hắn hô theo bản năng:"Hà Cố..."
Hà Cố buông sách:"Cậu tỉnh rồi."
Tống Cư Hàn quay đầu nhìn anh, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, hai mắt tỏa sáng:"Anh thật sự ở đây."
"Đương nhiên tôi ở đây." Hà Cố hỏi, "Đói không?"
Tống Cư Hàn thẳng tắp nhìn chằm chằm Hà Cố, dùng một loại khát vọng giống như muốn nuốt anh vào bụng, run rẩy nói:"Tôi còn tưởng tôi nằm mơ nữa chứ."
"Nếu cậu tiếp tục để bụng đói sẽ thật sự xuất hiện ảo giác đó, ăn chút gì nhé."
Tống Cư Hàn gật gật đầu.
Hà Cố đứng dậy định đi lấy thức ăn, Tống Cư Hàn đột nhiên giữ chặt:"Anh đừng đi."
"Tôi lấy đồ ăn cho cậu mà."
Tống Cư Hàn yên lặng nhìn anh:"Lúc nào thì anh trở về?"
"Mười giây." Hà Cố chỉ chỉ chiếc bàn, "Ở ngay trên bàn thôi."
Tống Cư Hàn dùng hết khí lực ngẩng cổ, nhìn cặp lồng trên bàn mới chịu buông tay.
Hà Cố mở cặp lồng ra, đồ ăn quả nhiên vẫn nóng, anh bưng khay tới đầu giường, đỡ Tống Cư Hàn dậy, "Mau ăn chút đồ."
Tống Cư Hàn hàn lộ ra nụ cười suy yếu:"Anh đút cho tôi đi." Vừa rồi cầm tay Hà Cố đã tiêu tốn hết sức lực cuối cùng của hắn.
Hà Cố dùng thìa đảo đảo, múc một thìa để bên miệng hắn.
Tống Cư Hàn quả thực trong mắt tràn đầy vui sướng, há to miệng nuốt xuống.
"Mấy ngày qua cậu không ăn gì, chỉ có thể ăn ít cháo, nếu không dạ dày sẽ có phản ứng."
Tống Cư Hàn căn bản không quan tâm ăn thứ gì, hiện tại trong mắt hắn, trong đầu hắn chỉ có Hà Cố, há mồm nhấm nuốt giống như người máy.
Hà Cố bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, buông thìa bất đắc dĩ nói:"Cậu có thể nghiêm túc ăn không hả?"
"Tôi vẫn rất nghiêm túc mà." Tống Cư Hàn "a" một tiếng mở miệng.
Hà Cố múc một thìa lớn nhét vào miệng hắn.
Ăn xong bát cháo, Tống Cư Hàn rõ ràng có tinh thần hơn, hắn nắm tay Hà Cố nhìn anh chăm chú, chốc chốc lại giương môi cười cười.
"Đủ rồi đấy, đừng nhìn nữa, nổi hết da gà." Hà Cố đưa hắn nước trắng và thuốc, "Uống thuốc, lát nữa tôi gọi bác sĩ tới truyền dịch dinh dưỡng cho cậu."
"Đừng gọi, bây giờ tôi không muốn gặp ai hết." Tống Cư Hàn ôm tay Hà Cố, "Anh ở bên tôi là được."
"Đừng nháo, thân thể cậu hiện tại rất yếu, vết thương trên cánh tay cũng cần kiểm tra lại."
"Tôi thật sự không muốn gặp ai cả." Tống Cư Hàn ngưng mắt nhìn Hà Cố, "Chỉ anh ở bên tôi được không?"
"Không, cậu cần khám ngay bây giờ." Hà Cố rút tay trở về, hơi nghiêm túc nói, "Lúc này cậu hãy nghe lời tôi, được không?"
Tống Cư Hàn lập tức ngồi ngay ngắn:"Có thể, không chỉ lúc này, về sau cũng sẽ nghe lời."
Hà Cố dở khóc dở cười.
Anh gọi điện thoại bảo bác sĩ tới đây, bác sĩ cùng y tá kiểm tra truyền dịch cho Tống Cư Hàn xong, Vanessa thấy con trai rốt cục "sống" trở lại, hung hăng quở trách một phen, mặc dù Tống Cư Hàn suy yếu cùng cực như vẫn cười hihi nghe mẹ mắng.
Tố chất thân thể Tống Cư Hàn khá tốt, vài ngày sau đã khôi phục tinh thần vui chơi nhảy múa. Vết thương trên đầu được tháo băng, chỉ là cánh tay vẫn bó thạch cao, cử động bất tiện, nhưng lúc này hắn tựa hồ chỉ cần bước chân là được, bởi vì bước chân liền có thể bám theo Hà Cố.
Từ sau ngày hôm ấy, Tống Hà chưa từng xuất hiện, Vanessa vẫn luôn là người ở lại chăm sóc bọn họ, thỉnh thoảng còn đích thân xuống bếp làm vài món cơm tây đa dạng, nhưng hương vị thì cái ăn được cái nuốt không trôi.
Mỗi ngày Hà Cố đều đọc sách, cho cá ăn, ở cùng Tống Cư Hàn, vô cùng nhàn tản. Anh tựa hồ vẫn có chút mất tự nhiên khi đối mặt với Tống Cư Hàn, luôn cảm thấy giữa hai người bị ngăn cách bởi thứ gì đó, Tống Cư Hàn cũng phát hiện ra, hắn càng muốn gần gũi, Hà Cố càng tỏ vẻ bình thản làm cho hắn rất chán nản.
Chập tối, Hà Cố nhận được điện thoại của mẹ, mẹ anh nửa vui nửa buồn nói, Cần Tình bị điều tra rồi, tin vui là việc hối lộ mấy năm trước của bố con nhà họ Lí bị lộ tẩy, tin buồn chính là cổ phần trong tay bà sẽ bị ngâm nước. Nhưng trải qua vụ Hà Cố bị bắt cóc, bà quả thật nghĩ thoáng hơn nhiều, trước đây Hà Cố khuyên nhiều lần như vậy đều không có hiệu quả, ngược lại do hành vi điên cuồng của phụ tử Lí gia khiến bà thật sự hiểu được sức nặng của đồng tiền.
Hà Cố cũng khuyên nhủ:"Đây là chuyện tốt, nếu bọn họ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chúng ta sẽ phải lo lắng đề phòng mãi."
"Đúng vậy." Tôn Tình thở dài, "Mẹ cũng nghĩ thông rồi, không gì quan trọng bằng cả nhà chúng ta ở bên nhau." Bà dừng một chút, "Con nói xem chuyện này liệu có phải Tống Hà âm thầm làm phía sau không?"
"Có khả năng, chuyện vài năm trước đều có thể bới ra, người chịu bỏ công sức lại có năng lực này, chắc chỉ có Tống Hà thôi."
Tôn Tình có chút cảm khái, "Không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải nhờ bố con nhà họ, chẳng biết nên vui hay buồn."
"Mặc kệ thế nào, việc này có lợi đối với chúng ta, cho dù công ty đầu tư đó nhân cơ hội ép giá, mẹ cũng nên bán đi."
"Ừ, mẹ cũng nghĩ vậy, cùng một cái giá, thà bán cho người khác chứ không để người nhà họ Lí được lợi."
"Đúng rồi, Tố Tố mấy ngày nay thế nào?"
"Không có việc gì, nó hiểu chuyện hơn con nghĩ, nó cũng không thích người nhà họ Lí, nhiều năm qua trừ bỏ Lí Thành Tinh, làm gì có ai để nó vào trong mắt, còn về bố nó, mẹ tin cuối cùng con bé có thể hiểu."
"Vậy là tốt rồi." Điều Hà Cố lo lắng nhất chính là Tố Tố, nhưng có chút đau xót là điều khó có thể tránh khỏi.
Cúp điện thoại, Hà Cố vừa quay người liền giật mình, Tống Cư Hàn cư nhiên đứng ở ngay chỗ không xa nhìn anh, anh trấn định một chút, "Không phải cậu đi tắm à?"
Tống Cư Hàn quơ quơ thạch cao trên tay, "Người giúp việc trong nhà có việc nên đi rồi, một mình tôi không tắm được."
Hà Cố nhíu mày, không chút khách khí vạch trần hắn:"Cậu muốn bảo tôi tắm cho cậu?"
Hà Cố mím môi cười cười, làm nũng nói:"Vậy anh chịu tắm cho tôi không?"
"Không tắm một hôm cũng chẳng ảnh hưởng gì cả." Hà Cố quay người định đi.
Tống Cư Hàn vươn tay ôm chặt eo anh, dán sát bên tai anh nói, "Nhưng tôi muốn anh tắm cho tôi cơ."
Thân thể Hà Cố cứng đờ, muốn đẩy hắn ra.
Mặc dù Tống Cư Hàn chỉ còn tay phải có thể động nhưng khí lực vẫn lớn tới dọa người, giống như kìm sắt trói chặt Hà Cố, hắn có chút ủy khuất nói:"Sao anh cứ trốn tránh tôi mãi vậy?"
Hà Cố ngẩng đầu nhìn hắn:"Chúng ta gặp nhau một ngày 24 giờ, tôi trốn tránh cậu thế nào được đây?"
Tống Cư Hàn chăm chú nhìn anh hai giây, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi anh, dùng lực hôn một lúc.
Trái tim Hà Cố đột nhiên đập thình thình như trống đánh, cứng ngắc mà bị động tiếp nhận nụ hôn mày, máu nóng dâng trào nhưng nhẫn nhịn không đáp lại.
Bốn cánh môi ấm áp chậm rãi tách ra, Tống Cư Hàn nhẹ giọng nói:"Đây chính là anh trốn tránh tôi."
Hà Cố nhíu mày:"Bây giờ tôi lập tức cởi sạch ngủ với cậu mới coi là không trốn tránh hả?"
Tống Cư Hàn buông tay, có chút chán nản nói:"Tôi không có ý đó, chỉ là...Bỏ đi, tôi biết anh vẫn còn khúc mắc, chúng ta cứ từ từ, tôi nguyện ý đợi anh dù bao lâu chăng nữa, đợi anh..." Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Hà Cố, ánh mắt kiên định mà ôn nhu, "Thực sự chấp nhận tôi."
Linh mâu Hà Cố khẽ động, cuối cùng không nói gì.
Gì mà chấp với chả không chấp nhận, anh đâu phải phụ nữ, tình dục với anh mà nói không phải điều đáng hổ thẹn, nếu là hai bên cùng tình nguyện, càng không thể là anh bị chiếm tiện nghi, anh chỉ là, chỉ là sợ Tống Cư Hàn biết khát vọng giấu dưới đáy lòng mình, điều đó khiến anh cảm thấy có chút mất mặt.
Anh luôn không cho rằng bản thân có bao mê muội chuyện giường chiếu, nhưng giống với đại đa số đàn ông, anh quả thật thích làm tình, khoảng thời gian cùng Chu Hạ Nhất đương nhiên tốt đẹp, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, trên thế giới này, người hiểu cơ thể anh nhất, có thể đem đến khoái cảm cực hạn cho anh nhất đang đứng ngay trước mặt, bỏ qua hết thảy sang một bên, nửa dưới của đàn ông rất thành thực.
Nhưng vết thương của Tống Cư Hàn chưa khỏi, anh cũng chưa đói khát tới mức đó. Về phần chút trở ngại trong lòng, nếu đã quyết định bắt đầu lại với Tống Cư Hàn, vậy thì không nên để nó trở thành vấn đề, ít nhất, là vấn đề anh muốn tự giải quyết.
Tống Cư Hàn tựa hồ cảm giác được suy nghĩ nào đó của Hà Cố, hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc anh:"Tôi có một yêu cầu, anh nhất định phải đáp ứng tôi."
"Ừ? Cái gì?"
"Trong lòng anh nghĩ thế nào, có yêu cầu gì với tôi, có gì bất mãn hay tức giận, vui mừng hay mong muốn hoặc không muốn, nhất định, nhất định phải nói cho tôi biết." Tống Cư Hàn nghiêm túc nói, "Giữa chúng ta có bao nhiêu hiểu lầm do chưa hiểu nhau trong lòng anh hẳn là cũng rõ ràng đi. Anh luôn thích giấu hết mọi việc, tôi làm sai cái gì tôi đều không biết, nếu tôi sai anh cứ việc mắng tôi, đánh tôi đây này, chỉ cần anh không vui, tôi sẽ sửa tất cả, nhưng anh đừng giấu tôi, sau đó tích tụ đến mức độ nhất định lại tính toán cả thảy, tôi thật sự sợ anh đó."
Hà Cố biết bản thân có tật xấu này, anh trời sinh đã vậy, không thích oán giận, không muốn tranh chấp, không giỏi giải thích, anh cảm thấy thứ đàn ông có thể tự giải quyết thì nên giấu hết đi. Kết quả rất nhiều rất nhiều thứ anh nhất thời chịu đựng, chôn từng tầng dưới đáy lòng, càng tích càng sâu, cuối cùng tới thời điểm bùng nổ, uy lực kia ngay cả anh đều khó có thể tưởng tượng. Anh dùng sự "rộng lượng" tạm thời không ngừng đè ép sợi dây giới hạn của chính mình, kết quả sợi dây ấy chẳng hề mất đi độ đàn hồi, ngược lại một khi chạm đến mức độ cuối cùng, nó sẽ bắn thật mạnh, làm tổn thương cả bản thân lẫn đối phương.
Hà Cố gật gật đầu:"Cậu nói đúng, chúng ta nên hiểu nhau."
Tống Cư Hàn nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, nhịn không được hôn chụt chụt lên mặt Hà Cố, lại trở về chủ đề ban đầu:"Vậy anh giúp tôi tắm được không? Anh xem, tôi nghĩ gì tôi đều sẽ thành thực nói ra."
"Cậu đây là không biết xấu hổ." Hà Cố lạnh lùng nói.
"Người ta chỉ không biết xấu hổ với mình đằng ấy thôi." Tống Cư Hàn ôm Hà Cố lắc lư, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.