Chương 27
Donggua1986
18/09/2014
Fiez nghe Juliano thấp giọng nỉ non ở bên tai mình một lần lại một lần, lúc này không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy an tâm, hô hấp dần dần vững vàng, giống như vừa trải qua một chuyến lữ hành đầy sóng to gió lớn, đến khi bước lên được đất liền, cả người cũng thả lỏng đi.
Cảm giác đó khiến Fiez ngủ rất ngon, cậu cảm thấy dường như mình đang trở lại lúc còn nhỏ.
Lúc Fiez giật mình trở về với thực tại cảm thấy có chút mờ mịt. Nhìn qua tia nắng len lỏi vào trong khe hở bức rèm chói mắt đằng kia, Fiez tiện tay quơ quơ, túm lấy chiếc đồng hồ trên đầu giường…Đã gần mười giờ!
Nhưng rõ ràng lúc trận đấu kết thúc là năm giờ rưỡi chiều mà, chẳng lẽ…Chẳng lẽ mình đã ngủ một giấc đến tận hôm sau mới thức dậy? Fiez lấy tay nâng người dậy, khởi động thân thể mình, nhìn qua phía bên kia giường lại không nhìn thấy người muốn nhìn.
Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, Fiez tiện tay cầm lấy, bên đầu dây bên kia là giọng của lão Kez hưng phấn đến nổi không thể hưng phấn hơn nữa, “Haha, Fiez! Cậu thật sự quá tuyệt vời! Cậu đã tiến vào vòng bán kết giải đấu Australian Open! Trời ạ, cậu chưa từng đánh tốt như vậy! Không! Trước kia cậu cũng rất tuyệt! Nhưng năm nay cậu đã tiến bộ nhanh đến mức tôi phải há to miệng ngạc nhiên! Cậu là kiêu ngạo của tôi…”
Fiez không ngừng gật đầu, đúng là việc này ngoài sức tưởng tượng của lão Kez, mà nói thật Fiez cũng không ý thức được mình đã tiến lên một độ cao mới, ở trong lòng Fiez, cậu vẫn đang đuổi theo mọi người, chẳng hạn như Claude, Toby và cả Juliano.
Nói chuyện với lão Kez xong, Fiez nhìn thấy trên đầu giường có mảnh giấy, quả nhiên là của Juliano để lại: Tôi cùng huấn luyện viên Mochein luyện tập chuẩn bị cho trận đấu với Jack, cậu tự dùng cơm trưa đi.
Fiez vỗ vỗ đầu, trận đấu của mình đã xong nhưng trận đấu của Juliano ngày mai mới bắt đầu, bỏ tờ giấy xuống, Fiez cười khẽ, mình có thể thắng Mathilde, như vậy nhất định Juliano cũng sẽ thắng được Jack.
Vào phòng tắm, Fiez vừa đánh răng vừa mỉm cười nhìn mình trong gương, quả nhiên sau khi ăn ngủ no nê sẽ cảm thấy sức sống dồi dào hơn.
Mà khoan đã, trên cổ mình có gì vậy?
Fiez nhéo nhéo cổ, phát hiện có dấu vết màu đỏ, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, đưa tay mở cổ áo ngủ ra, trời ạ, trên ngực, bụng, lưng đều có dấu vết như vậy, sờ sờ thử, đầu vú còn có cảm giác đau đau, giống y như bị ai đó cắn. Không phải là bệnh ngoài da chứ? Hay là bị dị ứng? Fiez cởi cả quần xuống luôn, ai nha, trên đùi, cẳng chân đều bị như vậy, đặc biệt là phía đùi trong càng nghiêm trọng hơn, phát xanh cả lên.
Má ơi, Fiez nhanh chóng súc miệng, chuẩn bị đi tìm bác sĩ xem thử. Cậu thật không muốn vác cả người đầy dấu vết kì quái này tham gia vòng bán kết, lỡ như thứ này còn lây bệnh, khiến Juliano cũng bị nhiễm phải thì không hay lắm!
Vì thế Fiez lập tức khoác áo vào rồi mở cửa phòng chuẩn bị đi bệnh viện, vừa mới bước vào thang máy gặp ngay Mathilde.
“Nè, Fiez, giờ đi ăn cơm trưa không phải hơi sớm một chút chứ?” Mathilde trưng ra bộ dáng lười biếng.
“Không phải, hình như tôi bị bệnh ngoài da,” Fiez giở cổ áo ra cho Mathilde xem, “Tôi phải nhanh đến bác sĩ khám thử!”
Cửa thang máy mở ra, Fiez quay đầu lại nói một câu, “Tôi đi trước, tạm biệt nha!” Đi ngay tới cửa thang máy, không ngờ chưa đi được mấy bước đã bị Mathilde níu áo kéo lại.
“Nè, anh làm gì vậy? Tôi nhớ rõ anh không phải loại người sau khi bị người khác đánh bại sẽ trả thù mà!” Fiez bị Mathile kéo đến thiếu chút nữa sốc hông mà chết.
“Tôi chính là có ý tốt sợ cậu đến bệnh viện bị cười cho chết đó!” Vẻ mặt của Mathilde giống như đang liều mạng nhẫn nại ém lại chuyện siêu cấp buồn cười, “Chúng ta vào quán cà phê từ từ nói chuyện!”
Ba mươi phút sau, trong quán cà phê yên tĩnh vang lên âm thanh không thể tin được của Fiez.
“Cái gì? Dấu hôn?” Mắt Fiez trừng to ra, tròng mắt như sắp rơi xuống đất.
Mathilde nhún nhún vai, “Cậu có thể la lớn thêm chút nữa, tôi nghĩ có rất nhiều người đang tò mò muốn biết chúng ta đang nói chuyện gì…”
“Cái này sao có thể là dấu hôn…” Fiez tận lực giảm âm thanh lại, mở cổ áo ra xem xem, “Tuy là…Nhìn kĩ có chút giống, nhưng làm gì có người hôn mà dùng sức như vậy, khắp nơi đều là…”
“Vậy tôi muốn hỏi cậu…Bạn cùng phòng…” Mathilde từ từ uống một ngụm cà phê.
Là Juliano? Trời ạ, vào lúc mình ngủ say như lợn chết anh ta đã làm cái gì?
“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, người lưu lại nhiều dấu hôn với số lượng khổng lồ, chất lượng kinh người như thế, nhất định là mê luyến cậu đến chết đi sống lại, hơn nữa còn muốn tìm bất mãn, độc chiếm dục siêu cường…” Mathilde liếc Fiez một cái, nói: “Phía sau cậu không có vấn đề gì chứ…Nếu cậu ta mà thật sự làm, cậu hẳn là phải đến mấy ngày không xuống giường được mới đúng…”
Fiez cũng không phải thiếu niên ngây ngô gì, đương nhiên là hiểu Mathilde đang muốn nói cái gì, trong phút chốc mặt đỏ cả lên, không tự nhiên mà xê dịch mông mình trên ghế một chút.
Động tác rất nhỏ này lại tránh không được pháp nhãn của Mathilde, y lập tức cúi xuống bàn cười ầm lên.
“…Đừng cười…Buồn cười lắm hay sao…”
“Tôi là cười…cười…đã lâu như vậy…tên đó sao còn chưa chịu ra tay chứ…cẩn thận bị nội thương nha…”
“Mathilde!”
Fiez đạp mạnh xuống phía dưới bàn tên đang cười đến sắp tắt thở nọ một cước.
Qua một lúc sau, Mathilde rốt cuộc cũng bình phục lại “cảm xúc” của mình, bắt đầu tiếp tục thưởng thức tách cà phê đang sắp nguội.
“Ầy, Fiez, kì thật như vậy cũng không có gì là không tốt.” Mathilde chống đầu nhìn Fiez, “Hiện tại là thời đại của Claude cùng Toby, nhưng đến một ngày nào đó sẽ đến thời đại của cậu và cậu ta, có lẽ trên thế giới này các cậu là những người hiểu về nhau nhất.”
Fiez nhìn nhìn cà phê trong tách, nghĩ nghĩ, “Ánh mắt và tâm linh của tôi đều đang đuổi theo anh ta, cường hãn sắc bén của anh ta, thiên phú của anh ta, lúc ở trên sân tennis anh ta khiến tôi nhìn thấy khoảng cách giữa tôi và anh ta, tôi đang nghi ngờ không biết rốt cuộc mình có phải đã yêu anh ta hay không, nhưng khát vọng đuổi theo và tình yêu lại không giống nhau. Nếu lúc này tôi chấp nhận anh ta, sau này lại phát hiện người mình yêu lại là người khác…Mathilde, có đôi lúc có những người thoạt nhìn càng cao ngạo càng kiên định lại càng rất yếu ớt.”
Mathilde sờ sờ trán, chậm rãi nói: “Theo mỗi góc độ mà nói, cậu lí trí hơn Juliano rất nhiều. Nhưng cuối cùng thì lí trí và tình cảm thứ nào sẽ thắng đây? Nên biết rằng người giống như Juliano một khi đã quyết định chuyện gì hay muốn thứ gì, trừ phi cậu ta chiếm được, nếu không tuyệt đối sẽ không thu tay lại. Đối với tennis là như thế…mà đối với cậu cũng vậy…”
Fiez nhìn thấy Mathilde đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê. Được một chút, bỗng nhiên quay đầu lại bổ sung, “Đúng rồi, Fiez, cậu rất mạnh, về mặt kĩ thuật thì tôi không thể nói cậu có khuyết điểm gì. Nhưng khi thi đấu không phải chỉ có kĩ thuật là đủ, vào lúc cậu đối mặt với Calude hay Toby, bất kể là cảm thấy bất lực như thế nào cũng đều phải kiên trì đến cuối cùng. Thi đấu với bọn họ, sẽ khiến cậu cảm thấy mình đột phá được một lĩnh vực khác.”
“Uhm, cám ơn!”
Cảm giác đó khiến Fiez ngủ rất ngon, cậu cảm thấy dường như mình đang trở lại lúc còn nhỏ.
Lúc Fiez giật mình trở về với thực tại cảm thấy có chút mờ mịt. Nhìn qua tia nắng len lỏi vào trong khe hở bức rèm chói mắt đằng kia, Fiez tiện tay quơ quơ, túm lấy chiếc đồng hồ trên đầu giường…Đã gần mười giờ!
Nhưng rõ ràng lúc trận đấu kết thúc là năm giờ rưỡi chiều mà, chẳng lẽ…Chẳng lẽ mình đã ngủ một giấc đến tận hôm sau mới thức dậy? Fiez lấy tay nâng người dậy, khởi động thân thể mình, nhìn qua phía bên kia giường lại không nhìn thấy người muốn nhìn.
Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, Fiez tiện tay cầm lấy, bên đầu dây bên kia là giọng của lão Kez hưng phấn đến nổi không thể hưng phấn hơn nữa, “Haha, Fiez! Cậu thật sự quá tuyệt vời! Cậu đã tiến vào vòng bán kết giải đấu Australian Open! Trời ạ, cậu chưa từng đánh tốt như vậy! Không! Trước kia cậu cũng rất tuyệt! Nhưng năm nay cậu đã tiến bộ nhanh đến mức tôi phải há to miệng ngạc nhiên! Cậu là kiêu ngạo của tôi…”
Fiez không ngừng gật đầu, đúng là việc này ngoài sức tưởng tượng của lão Kez, mà nói thật Fiez cũng không ý thức được mình đã tiến lên một độ cao mới, ở trong lòng Fiez, cậu vẫn đang đuổi theo mọi người, chẳng hạn như Claude, Toby và cả Juliano.
Nói chuyện với lão Kez xong, Fiez nhìn thấy trên đầu giường có mảnh giấy, quả nhiên là của Juliano để lại: Tôi cùng huấn luyện viên Mochein luyện tập chuẩn bị cho trận đấu với Jack, cậu tự dùng cơm trưa đi.
Fiez vỗ vỗ đầu, trận đấu của mình đã xong nhưng trận đấu của Juliano ngày mai mới bắt đầu, bỏ tờ giấy xuống, Fiez cười khẽ, mình có thể thắng Mathilde, như vậy nhất định Juliano cũng sẽ thắng được Jack.
Vào phòng tắm, Fiez vừa đánh răng vừa mỉm cười nhìn mình trong gương, quả nhiên sau khi ăn ngủ no nê sẽ cảm thấy sức sống dồi dào hơn.
Mà khoan đã, trên cổ mình có gì vậy?
Fiez nhéo nhéo cổ, phát hiện có dấu vết màu đỏ, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, đưa tay mở cổ áo ngủ ra, trời ạ, trên ngực, bụng, lưng đều có dấu vết như vậy, sờ sờ thử, đầu vú còn có cảm giác đau đau, giống y như bị ai đó cắn. Không phải là bệnh ngoài da chứ? Hay là bị dị ứng? Fiez cởi cả quần xuống luôn, ai nha, trên đùi, cẳng chân đều bị như vậy, đặc biệt là phía đùi trong càng nghiêm trọng hơn, phát xanh cả lên.
Má ơi, Fiez nhanh chóng súc miệng, chuẩn bị đi tìm bác sĩ xem thử. Cậu thật không muốn vác cả người đầy dấu vết kì quái này tham gia vòng bán kết, lỡ như thứ này còn lây bệnh, khiến Juliano cũng bị nhiễm phải thì không hay lắm!
Vì thế Fiez lập tức khoác áo vào rồi mở cửa phòng chuẩn bị đi bệnh viện, vừa mới bước vào thang máy gặp ngay Mathilde.
“Nè, Fiez, giờ đi ăn cơm trưa không phải hơi sớm một chút chứ?” Mathilde trưng ra bộ dáng lười biếng.
“Không phải, hình như tôi bị bệnh ngoài da,” Fiez giở cổ áo ra cho Mathilde xem, “Tôi phải nhanh đến bác sĩ khám thử!”
Cửa thang máy mở ra, Fiez quay đầu lại nói một câu, “Tôi đi trước, tạm biệt nha!” Đi ngay tới cửa thang máy, không ngờ chưa đi được mấy bước đã bị Mathilde níu áo kéo lại.
“Nè, anh làm gì vậy? Tôi nhớ rõ anh không phải loại người sau khi bị người khác đánh bại sẽ trả thù mà!” Fiez bị Mathile kéo đến thiếu chút nữa sốc hông mà chết.
“Tôi chính là có ý tốt sợ cậu đến bệnh viện bị cười cho chết đó!” Vẻ mặt của Mathilde giống như đang liều mạng nhẫn nại ém lại chuyện siêu cấp buồn cười, “Chúng ta vào quán cà phê từ từ nói chuyện!”
Ba mươi phút sau, trong quán cà phê yên tĩnh vang lên âm thanh không thể tin được của Fiez.
“Cái gì? Dấu hôn?” Mắt Fiez trừng to ra, tròng mắt như sắp rơi xuống đất.
Mathilde nhún nhún vai, “Cậu có thể la lớn thêm chút nữa, tôi nghĩ có rất nhiều người đang tò mò muốn biết chúng ta đang nói chuyện gì…”
“Cái này sao có thể là dấu hôn…” Fiez tận lực giảm âm thanh lại, mở cổ áo ra xem xem, “Tuy là…Nhìn kĩ có chút giống, nhưng làm gì có người hôn mà dùng sức như vậy, khắp nơi đều là…”
“Vậy tôi muốn hỏi cậu…Bạn cùng phòng…” Mathilde từ từ uống một ngụm cà phê.
Là Juliano? Trời ạ, vào lúc mình ngủ say như lợn chết anh ta đã làm cái gì?
“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, người lưu lại nhiều dấu hôn với số lượng khổng lồ, chất lượng kinh người như thế, nhất định là mê luyến cậu đến chết đi sống lại, hơn nữa còn muốn tìm bất mãn, độc chiếm dục siêu cường…” Mathilde liếc Fiez một cái, nói: “Phía sau cậu không có vấn đề gì chứ…Nếu cậu ta mà thật sự làm, cậu hẳn là phải đến mấy ngày không xuống giường được mới đúng…”
Fiez cũng không phải thiếu niên ngây ngô gì, đương nhiên là hiểu Mathilde đang muốn nói cái gì, trong phút chốc mặt đỏ cả lên, không tự nhiên mà xê dịch mông mình trên ghế một chút.
Động tác rất nhỏ này lại tránh không được pháp nhãn của Mathilde, y lập tức cúi xuống bàn cười ầm lên.
“…Đừng cười…Buồn cười lắm hay sao…”
“Tôi là cười…cười…đã lâu như vậy…tên đó sao còn chưa chịu ra tay chứ…cẩn thận bị nội thương nha…”
“Mathilde!”
Fiez đạp mạnh xuống phía dưới bàn tên đang cười đến sắp tắt thở nọ một cước.
Qua một lúc sau, Mathilde rốt cuộc cũng bình phục lại “cảm xúc” của mình, bắt đầu tiếp tục thưởng thức tách cà phê đang sắp nguội.
“Ầy, Fiez, kì thật như vậy cũng không có gì là không tốt.” Mathilde chống đầu nhìn Fiez, “Hiện tại là thời đại của Claude cùng Toby, nhưng đến một ngày nào đó sẽ đến thời đại của cậu và cậu ta, có lẽ trên thế giới này các cậu là những người hiểu về nhau nhất.”
Fiez nhìn nhìn cà phê trong tách, nghĩ nghĩ, “Ánh mắt và tâm linh của tôi đều đang đuổi theo anh ta, cường hãn sắc bén của anh ta, thiên phú của anh ta, lúc ở trên sân tennis anh ta khiến tôi nhìn thấy khoảng cách giữa tôi và anh ta, tôi đang nghi ngờ không biết rốt cuộc mình có phải đã yêu anh ta hay không, nhưng khát vọng đuổi theo và tình yêu lại không giống nhau. Nếu lúc này tôi chấp nhận anh ta, sau này lại phát hiện người mình yêu lại là người khác…Mathilde, có đôi lúc có những người thoạt nhìn càng cao ngạo càng kiên định lại càng rất yếu ớt.”
Mathilde sờ sờ trán, chậm rãi nói: “Theo mỗi góc độ mà nói, cậu lí trí hơn Juliano rất nhiều. Nhưng cuối cùng thì lí trí và tình cảm thứ nào sẽ thắng đây? Nên biết rằng người giống như Juliano một khi đã quyết định chuyện gì hay muốn thứ gì, trừ phi cậu ta chiếm được, nếu không tuyệt đối sẽ không thu tay lại. Đối với tennis là như thế…mà đối với cậu cũng vậy…”
Fiez nhìn thấy Mathilde đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê. Được một chút, bỗng nhiên quay đầu lại bổ sung, “Đúng rồi, Fiez, cậu rất mạnh, về mặt kĩ thuật thì tôi không thể nói cậu có khuyết điểm gì. Nhưng khi thi đấu không phải chỉ có kĩ thuật là đủ, vào lúc cậu đối mặt với Calude hay Toby, bất kể là cảm thấy bất lực như thế nào cũng đều phải kiên trì đến cuối cùng. Thi đấu với bọn họ, sẽ khiến cậu cảm thấy mình đột phá được một lĩnh vực khác.”
“Uhm, cám ơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.