Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 2

Donggua1986

18/09/2014

Sarkez là huấn luyện viên của Fiez, mọi người thường gọi ông là lão Kez. Ông rất nghiêm khắc, sau cái ngày Fiez bị Rafael đánh bại thì ngay ngày hôm sau, ông đã bắt đầu không ngừng huấn luyện cậu, không cho cậu có một tẹo thời gian nào để thở hơi ra. Đương nhiên, trong tận đáy lòng của Fiez, cậu vẫn luôn cảm kích ông ấy, bởi vì nhờ có ông ấy mà cậu mới nằm trong Top 80 như hiện giờ. Hầu như hết phân nửa thời gian lão Kez đều nhắc nhở cậu, “Fiez à, tuy cậu còn trẻ và xếp hạng 78 trong Top 80 thì đúng là không tồi, nhưng cậu cũng nên nhớ kỹ, điều này có nghĩa là trước cậu vẫn còn 77 người khác, cậu còn chưa phải là người đứng ở vị trí đầu tiên.” Đúng vậy, mỗi khi ông ấy nói như thế, Fiez sẽ nhớ tới tên Juliano chết tiệt không coi ai ra gì đó, mà nói không chừng anh ta vốn cũng không nhớ Fiez là ai.

Hôm nay, cô con gái mang thai tám tháng của ông đột nhiên sinh non, ông phải trở về Los Angeles gấp, tuy trước khi đi ông đã dặn đi dặn lại việc Fiez phải cố gắng luyện tập, không được lơi lỏng nhưng Fiez nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn chọn ngủ một giấc cho thoải mái.

Đáng tiếc, mộng đẹp của cậu đã bị Rafael đập tan mất.

“Fiez, chiến hữu thân yêu của tớ, chúng ta đi xem trận đấu đi!” Fiez không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của tên Rafael kia hưng phấn đến mức nào, thậm chí còn có một kiểu hạnh phúc khi thấy người khác gặp họa, “Cậu biết đối thủ của Juliano hôm nay là ai không? Hạt giống số 2, Jack! Tớ cá với cậu, Jack nhất định có thể loại bỏ Juliano.”

“Ờ…Ờ…” Đừng phiền tớ…Tớ còn muốn ngủ…

“Cậu không thức dậy đi xem sao? Cậu nên hiểu rằng nếu cậu muốn đánh bại Juliano thì cậu phải xem người khác đánh bại anh ta như thế nào đã!”

Sau khi Rafael nói liên miên một hơi, cuối cùng Fiez cũng chịu không nổi “tra tấn” mà bò dậy đánh răng, rửa mặt, leo lên taxi.

Lúc nhìn thấy Juliano đứng trước lưới banh, Fiez biết mình đã tỉnh táo hẳn rồi.

Juliano, đối phương là Jack Maffei xếp số 6 trong bảng xếp hạng thế giới, anh sẽ làm thế nào để thắng cậu ấy, hãy đánh cho tôi xem đi! Fiez ngồi trên khán đài, bên cạnh là Rafael vẫn luôn ồn ào: “Loại anh ta đi, Jack!”

Khi trận đấu bắt đầu, Fiez cũng không phát hiện thì ra mình luôn nhìn theo bóng dáng của Juliano.

Cậu không thể không bội phục Juliano, trong hai lần phát bóng đầu anh ta đã dễ dàng ghi hai quả Ace (ăn điểm trực tiếp khi giao bóng), tốc độ mỗi quả đều trên 200, cho dù là danh tướng nổi tiếng thế giới như Jack khi đối mặt với cú phát bóng như vậy cũng không cách nào đỡ được, thậm chí với sở trường drop shot (cú đánh nhẹ nhàng chỉ vừa qua lưới để đối phương không thể đánh tới bóng) của Jack, Juliano cũng đánh trả lại rất hoàn hảo. Tuy nhiên khả năng phán đoán điểm rơi bóng của Jack chuẩn đến nỗi khiến người khác phải phục sát đất, lúc y đánh trả lại cũng không kém với tên tuổi, sau hai ván theo sát nhau, Jack dẫn đầu.

Rafael hưng phấn nói: “Ha ha! Đúng là như vậy, xử anh ta, Jack!”

Tuy rằng cũng giống như thế nhưng Fiez không có cách nào có tâm tình tốt như Rafael được. Chỉ mới hai ván mà cậu đã thấy được sự chênh lệch giữa bản thân và Juliano, thậm chí phải nói là sự chênh lệch với tất cả các tuyển thủ tennis cùng độ tuổi mới đúng.



Vào ván thứ ba, Juliano bắt đầu thích ứng dần với bước đi của Jack, thậm chí thỉnh thoảng còn dựa vào đó làm rối đối phương, mà với những pha gọt bóng đột phá của Juliano, Jack cũng bắt đầu trở nên lo lắng, điều này càng thuận lợi cho Juliano rút ngắn khoảng cách.

Từ đó về sau, khi đập bóng trả lại Juliano đều thực hiện rất hoàn mĩ, nhưng khả năng điều chỉnh tình huống trên sân đấu của Jack lại xuất sắc hơn nhiều. Không hề nghi ngờ, Jack có khả năng khống chế tiết tấu trận đấu và điều chỉnh trạng huống tốt hơn Juliano, cuối cùng Juliano vẫn phải dừng lại ở vòng Tứ kết.

Kết thúc trận đấu, Juliano bắt tay với Jack, trên mặt anh ta không hề có biểu hiện của thất bại, hoặc là có thể nói trên khuôn mặt kia vẫn chưa hề biểu lộ ra một biểu tình gì.

Rafael khoanh tay nói: “Chậc! Rõ ràng là đã thua mà còn trưng ra cái bộ dáng như vây.”

“Đúng vậy!” Fiez nhíu nhíu mi, biểu hiện của người này lúc nào cũng làm cho người khác khó chịu, sao anh ta không thể ngẫu nhiên biểu hiện ra một mốt tí thần thái khổ sở để người khác cảm thấy anh ta còn có điểm đáng yêu chứ.

“Haha! Fiez, sao tớ lại cảm thấy dường như cậu không được vui khi Juliano thua?” Rafael ôm lấy bả vai Fiez hỏi.

Mọi người bắt đầu đi ra ngoài, Fiez nhìn về phía đằng xa nơi Juliano đang sửa soạn lại đồ đạc, lên tiếng, “Tớ chỉ đang nghĩ nếu đối thủ của tớ là Jack, liệu tớ có thể làm được giống như Juliano hay không? Anh ta quả nhiên là một đối thủ rất tuyệt! Cho dù thua, cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy trận kế tiếp người thắng sẽ là anh ta!”

“Cái gì chứ, Fiez! Cậu quả nhiên vẫn giống y như trước.” Rafael nhíu nhíu mày.

“Hả? Trước kia tớ thế nào?” Fiez trưng ra một bộ dáng khó hiểu.

“Aizz, trước kia lúc ở tổ thiếu niên ấy, tất cả mọi người đều thích mang Juliano ra nói xấu, chỉ có cậu bênh vực anh ta!”

“Đó là bởi vì tớ biết anh ta là một người rất chăm chỉ!” Fiez thở dài một hơi rồi nói. Cậu còn nhớ hơn mười giờ tối ngày hôm đó, cậu muốn ra ngoài mua chút đồ uống, lúc đi ngang qua sân bóng, cậu phát hiện người được gọi là “Thiên tài thiếu niên” Juliano đang ở trên sân bóng tập luyện cách gọt bóng. Một khắc đó, ánh đèn màu bạc phảng phất soi vào khuôn mặt kia, Fiez nhìn thấy trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự chuyên chú, tựa hồ như trên thế giới này ngoại trừ tennis ra cái gì cũng không có. Có lẽ người mà thế giới gọi là thiên tài này chỉ là một người cố gắng hơn người bình thường rất nhiều.

Trước khi đi tới lối ra. Rafael đột nhiên kéo Fiez lại.

“Chuyện gì vậy, Rafael?”



“‘Khiến cho người khác cảm thấy trận kế tiếp người thắng sẽ là anh ta’, Fiez à! Cậu cũng vậy đó nha!”

“Đừng nói như vậy, tớ sẽ ngượng lắm á!” Fiez sờ sờ đầu.

“Ờ…Nếu sau này có người đánh bại Juliano, người đó chỉ có thể là cậu thôi Fiez!”

“Không có huấn luyện viên hay tạp chí tennis nào đánh giá cao tớ như cậu đâu Rafael!” Fiez cười nói, bạn bè trong lúc tán gẫu thổi phồng nhau lên cũng là một cách tốt để tăng thêm tự tin cho đối phương đó nha.

“Tuy nhiên, trước khi đến lúc đó, cậu vẫn phải đánh bại tớ trước đã!” Rafael vỗ vỗ bả vai Fiez, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Sau trận đấu, trong lúc được giới truyền thông phỏng vấn, khi hỏi về Juliano, Jack cười nói một câu: “Ở trên người cậu ấy, tôi thấy được tiềm năng vô hạn.”

Mà khi Juliano đối mặt với ánh đèn chớp loáng, chớp loáng của phóng viên, tất cả mọi câu hỏi hầu như đều do huấn luyện viên thay anh ta trả lời, còn anh ta giống như một tòa điêu khắc lẳng lặng đứng yên không nói một câu nào, rồi lại lộ ra một cảm giác vô cùng áp bách.

“Aiz…Aiz…Tên đó vẫn cứ như vậy, không thể làm cho người khác ưa nổi!” Rafael ôm đầu, Fiez ở một bên bất đắc dĩ thu thập mấy lon bia.

Một gã phóng viên đột nhiên đặt câu hỏi: “Xin hỏi ngài Juliano, đối thủ mà ngài mong muốn quyết đấu nhất là ai?”

Rafael bĩu môi, “Câu hỏi này thật nhàm chán! Không phải là Claude đứng đầu bảng xếp hạng thế giới thì chính là Toby.”

Quả nhiên, huấn luyện viên của Juliano trả lời: “Đương nhiên là Claude và Toby. Quyết đấu với những cao thủ đứng đầu như vậy có thể giúp Juliano tiến bộ nhanh hơn.”

“Xem đi! Câu trả lời thật nhàm chán.” Rafael nằm trên sô pha nhún vai, nếu các fans nữ thấy “Võng đàn thân sĩ” của các cô có “đức hạnh” như vậy, nhất định các cô sẽ sụp đổ hình tượng mà chết mất.

“Người tôi mong muốn cùng quyết đấu nhất chính là Fiez Khidr.” Nãy giờ Juliano vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Võng Khuynh Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook