Chương 39
Donggua1986
18/09/2014
Juliano kéo Fiez đứng lên, tất nhiên Fiez cũng chỉ phải dựa vào tường, không động đậy được chút nào. Fiez muốn cúi người xuống nhặt quần lên, vừa khom xuống một tí hạ thể bị xé rách lập tức đau đớn lên.
Juliano đi tới, Fiez nhìn anh ta không khỏi run run, cố trấn tĩnh lại nói: “Anh muốn làm gì?”
“Giúp cậu mặc quần vào!” Juliano trả lời như đây là việc rất hiển nhiên.
Fiez nhích về phía sau, quát, “Tự anh mặc trước đi!”
Sau vài phút lôi lôi kéo kéo, nửa dưới của hai người cuối cùng cũng “ăn mặc chỉnh tề”. Juliano giũ cái áo thể thao của Fiez ra, tuy nhiên nó vẫn nhăn nhún vặn vẹo y như cái bánh quai chèo bán trên phố người Hoa.
Fiez cảm thấy huyệt Thái dương mình đang giật giật, cái áo đó của cậu chẳng những là hàng hiệu hơn nữa trên đó còn có chữ kí của ngôi sao bóng đá mà cậu thích…
Juliano giúp Fiez mặc áo vào, đỡ Fiez dựa vào tường, Fiez bị Juliano lăn qua lăn lại đến giờ mưa cũng đã ngừng, nhưng lúc này cũng sắp bắt đầu vào trận thứ hai.
Fiez nghe tiếng mưa rơi, bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Đã đến nước này rồi, mình không muốn tiếp nhận cũng không được. Được rồi…Mình quả thật cũng có chút thích người này…được rồi, được rồi, là thật thích người này…kỳ thật lúc nãy nếu mình liều mạng giãy dụa thì cũng có đến 80% cơ hội chạy thoát nhưng trong tiềm thức của mình lại muốn dùng cách này để anh ta an tâm.
Tuy là đã phải trả một giá thật đau đớn nhưng Fiez thề sẽ không có lần sau đâu.
“Đi thôi…” giọng Fiez khàn khàn, “Thừa dịp không có ai…chú ý đến chúng ta…”
Juliano gật gật đầu, người này hiện tại giống y như đứa nhỏ làm sai chuyện lúc nào cũng chỉ biết im lặng, đi cùng với Fiez ra ngoài, đáng tiếc Fiez đi chưa được vài bước thì đã quỵ xuống, trong khoảnh khắc ngã xuống đó, Juliano đã khiêng Fiez lên vai.
“Trời đất ơi! Anh mau bỏ tôi xuống!” Fiez cảm thấy thẹn đến muốn té xỉu, cậu đường đường là một đại nam nhân một mét chín thế nhưng lại bị Juliano khiêng đi như vậy.
“Nhưng cậu như vậy thì đến khi nào chúng ta mới về tới khách sạn?” Giọng của Juliano vẫn nhẹ nhàng như trước, không hề có chút nào giống với con dã thú không biết kiềm chế trong thân thể Fiez khi nãy.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở ngay trước mặt bọn họ. Fiez bị Juliano đặt xuống ghế phía sau, lúc cái mông chạm vào xe, Fiez không khỏi hừ lạnh, Juliano nhíu nhíu mày, cũng ngồi xuống cùng.
Bất ngờ nhất chính là tài xế taxi lại là fans hâm mộ của Fiez, chẳng những không ngớt lời khen những trận đấu của Fiez trên sân Australian, mà còn vô cùng thân thiết hỏi tại sao sắc mặt Fiez lại kém như thế.
Fiez cũng không biết phải nói thế nào, Juliano lại nhanh chóng chen vào, “Vừa rồi trong lúc ra khỏi quán cà phê cậu ấy đã bị ngã cầu thang, trúng ngay vào cái mông!”
“Cái gì? Có nghiêm trọng không? Hay là tôi lái xe đưa các cậu đến bệnh viện chụp X quang đi!”
Fiez hung hăng trừng Juliano một cái, vội vàng cười nói: “Không cần, không cần! Không có gì đâu!”
Sau đó tài xế lái xe còn nhiệt tình kể ra một đống vận động viên không cẩn thận bị thương, còn nhắc tới Toby, nói vào năm hai mươi bốn tuổi lúc thi đấu anh đã không cẩn thận làm bị thương ở vai phải, vì thế phải rời khỏi hai trận đấu lớn, thậm chí còn bị Claude đánh bại trên sân Mĩ.
Fiez đành phải cười cười, “Nhưng hiện tại Toby vẫn lợi hại như trước khiến người ta phải trố mắt nhìn theo!”
Tài xế có chút luyến tiếc nói: “Nhưng đây là tai họa ngầm, một ngày nào đó sẽ bùng nổ! Cũng giống như quán quân Steven Kian bởi vì khuỷu tay bị thương mà mới hai mươi sáu tuổi đã phải xuất ngũ rồi!”
Fiez cúi đầu, trước mắt hiện lên nụ cười tươi rói của Toby, thật không ngờ y đã từng chịu nhìu áp lực như vậy.
Về tới khách sạn, Juliano đỡ Fiez từ trong xe ra, tài xế lái xe còn với theo căn dặn cậu phải bảo vệ thân thể mình thật tốt.
Trở về phòng, Juliano đặt Fiez lên giường, rồi đi ngay vào phòng tắm pha nước ấm, sau đó đỡ Fiez vào.
“Anh ra ngoài đi…tôi tự tẩy rửa…” Fiez ngồi trong bồn tắm thấy Juliano đang cởi áo, có trời mới biết anh ta có lại nổi hứng chà đạp mình nữa hay không.
“Tôi giúp cậu tẩy!” Lúc này đôi chân thon dài của Juliano đã tiến vào, Fiez cả kinh lui ra sau, Juliano cũng không có trầm vào trong nước mà tựa vào thành bồn, kéo chân Fiez gác lên đùi mình. Fiez sợ tới mức ngay cả nói cũng lắp bắp, “Anh…Anh…Anh muốn làm gì?”
“Giúp cậu thả lỏng cơ thể!” Juliano nói khẽ, Fiez thấy cũng đúng, chân của mình quả thật có chút mỏi, thấy vẻ mặt thành thật của Juliano, Fiez cũng thả lỏng đi, từ từ nới lỏng phòng ngự, cảm giác các ngón tay Juliano mát xa trên chân thật êm ái, rồi mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Trong mông lung, cậu cảm thấy mình được Juliano ôm về giường, uống mấy viên thuốc, sau mới biết đó là thuốc hạ sốt, sau đó Juliano cũng lên giường ôm Fiez ngủ.
Lúc Fiez khôi phục lại ý thức đã là tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, trời ạ, Fiez kinh ngạc với năng lực ngủ của mình, đương nhiên cũng có liên quan tới chuyện bị người nào đó tra tấn. Cậu vừa mắng Juliano vừa quay mặt qua nhìn thấy đường cong trên cơ thể kia, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó là một hồi nhớ lại cảnh điên cuồng hôm qua, ngay tức khắc cậu lại muốn nhốt mình trong chăn suốt đời, không cần phải đối mặt với sự thật này.
Nhưng, cậu còn chưa kịp chui lại vào chăn, Juliano đã hôn lên trán.
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo lại mang theo tình cảm trìu mến, “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn vài thứ nha!”
Fiez có thể cảm giác được dạ dày mình đang rỗng tuếch, dù sao thì từ trưa qua đến giờ, cậu cũng chỉ ăn có mấy thỏi chocolate đậu của Toby thôi, vì thế cậu gật gật đầu.
Năng lực hồi phục của vận động viên quả là nhanh hơn người thường gấp mấy lần, sau khi ngủ đầy đủ một giấc, Fiez cảm thấy hai chân mình đã trở về phạm vi điều khiển của não bộ, trừ nơi riêng tư và bắp đùi còn có chút đau ra, cậu vẫn có thể đi lại như thường.
Hai người đi vào nhà ăn, thấy một số vận động viên đang dùng điểm tâm, lúc này hầu hết các tuyển thủ đã thi đấu xong trở về thậm chí là bắt đầu tham gia vào những trận đấu mới.
Rất nhanh, Fiez nhìn thấy Mathilde đang ngồi bên cửa sổ uống hồng trà, phản ứng đầu tiên của Fiez là không muốn cho anh ta thấy mình. Đáng tiếc điều không hy vọng nhất này đã vô tình xảy ra, âm thanh chào hỏi của Mathilde lại vang lên, “Hi, Fiez…” Fiez đành phải nuốt nuốt nước bọt, cố gắng duy trì thái độ bình thường đi tới trước mặt anh ta.
“Xin chào, Mathilde!”
“Ớ? Giọng của cậu sao khàn khàn thế? Có phải tại hôm qua mắc mưa hay không?”
“Ờ…Đúng vậy…”
Mathilde cười cười, đập mạnh lên vai Fiez một cái, nói đùa, “Cậu là vận động viên ưu tú, sao mới gặp mưa đã sinh bệnh như thế!”
Fiez bị anh ta đập một cái mắt mũi hoa cả lên, đúng là đụng phải người này không có chuyện gì tốt mà.
“Fiez…lại đây!” Juliano đứng cách đó không xa gọi.
“Ờ, đến ngay đây!” Fiez cảm thấy như được cứu, đi về phía Juliano, không ngờ Mathilde lại đạp vào mông Fiez một cái, “Tên chết bầm này, dám vứt bỏ người bạn già như tôi!”
Trong nháy mắt, Fiez ngã rầm xuống đất.
Juliano cũng lập tức chạy lại đỡ Fiez lên, lia ánh mắt như dao găm về phía Mathilde.
“Ha ha…” Mathilde vô tội lắc lắc tay, “Tôi không ngờ cậu ta vậy mà…chịu không nổi một đòn…”
“Đến giải đấu tiếp theo, tôi sẽ cho anh đẹp mặt!” Juliano nâng Fiez lên, lẳng lặng nói.
“A…A…Đừng như vậy mà…” Tiếng của Mathilde ở phía sau gào rú thê thảm làm Fiez cảm thấy như trả được thù.
Juliano đi tới, Fiez nhìn anh ta không khỏi run run, cố trấn tĩnh lại nói: “Anh muốn làm gì?”
“Giúp cậu mặc quần vào!” Juliano trả lời như đây là việc rất hiển nhiên.
Fiez nhích về phía sau, quát, “Tự anh mặc trước đi!”
Sau vài phút lôi lôi kéo kéo, nửa dưới của hai người cuối cùng cũng “ăn mặc chỉnh tề”. Juliano giũ cái áo thể thao của Fiez ra, tuy nhiên nó vẫn nhăn nhún vặn vẹo y như cái bánh quai chèo bán trên phố người Hoa.
Fiez cảm thấy huyệt Thái dương mình đang giật giật, cái áo đó của cậu chẳng những là hàng hiệu hơn nữa trên đó còn có chữ kí của ngôi sao bóng đá mà cậu thích…
Juliano giúp Fiez mặc áo vào, đỡ Fiez dựa vào tường, Fiez bị Juliano lăn qua lăn lại đến giờ mưa cũng đã ngừng, nhưng lúc này cũng sắp bắt đầu vào trận thứ hai.
Fiez nghe tiếng mưa rơi, bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Đã đến nước này rồi, mình không muốn tiếp nhận cũng không được. Được rồi…Mình quả thật cũng có chút thích người này…được rồi, được rồi, là thật thích người này…kỳ thật lúc nãy nếu mình liều mạng giãy dụa thì cũng có đến 80% cơ hội chạy thoát nhưng trong tiềm thức của mình lại muốn dùng cách này để anh ta an tâm.
Tuy là đã phải trả một giá thật đau đớn nhưng Fiez thề sẽ không có lần sau đâu.
“Đi thôi…” giọng Fiez khàn khàn, “Thừa dịp không có ai…chú ý đến chúng ta…”
Juliano gật gật đầu, người này hiện tại giống y như đứa nhỏ làm sai chuyện lúc nào cũng chỉ biết im lặng, đi cùng với Fiez ra ngoài, đáng tiếc Fiez đi chưa được vài bước thì đã quỵ xuống, trong khoảnh khắc ngã xuống đó, Juliano đã khiêng Fiez lên vai.
“Trời đất ơi! Anh mau bỏ tôi xuống!” Fiez cảm thấy thẹn đến muốn té xỉu, cậu đường đường là một đại nam nhân một mét chín thế nhưng lại bị Juliano khiêng đi như vậy.
“Nhưng cậu như vậy thì đến khi nào chúng ta mới về tới khách sạn?” Giọng của Juliano vẫn nhẹ nhàng như trước, không hề có chút nào giống với con dã thú không biết kiềm chế trong thân thể Fiez khi nãy.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở ngay trước mặt bọn họ. Fiez bị Juliano đặt xuống ghế phía sau, lúc cái mông chạm vào xe, Fiez không khỏi hừ lạnh, Juliano nhíu nhíu mày, cũng ngồi xuống cùng.
Bất ngờ nhất chính là tài xế taxi lại là fans hâm mộ của Fiez, chẳng những không ngớt lời khen những trận đấu của Fiez trên sân Australian, mà còn vô cùng thân thiết hỏi tại sao sắc mặt Fiez lại kém như thế.
Fiez cũng không biết phải nói thế nào, Juliano lại nhanh chóng chen vào, “Vừa rồi trong lúc ra khỏi quán cà phê cậu ấy đã bị ngã cầu thang, trúng ngay vào cái mông!”
“Cái gì? Có nghiêm trọng không? Hay là tôi lái xe đưa các cậu đến bệnh viện chụp X quang đi!”
Fiez hung hăng trừng Juliano một cái, vội vàng cười nói: “Không cần, không cần! Không có gì đâu!”
Sau đó tài xế lái xe còn nhiệt tình kể ra một đống vận động viên không cẩn thận bị thương, còn nhắc tới Toby, nói vào năm hai mươi bốn tuổi lúc thi đấu anh đã không cẩn thận làm bị thương ở vai phải, vì thế phải rời khỏi hai trận đấu lớn, thậm chí còn bị Claude đánh bại trên sân Mĩ.
Fiez đành phải cười cười, “Nhưng hiện tại Toby vẫn lợi hại như trước khiến người ta phải trố mắt nhìn theo!”
Tài xế có chút luyến tiếc nói: “Nhưng đây là tai họa ngầm, một ngày nào đó sẽ bùng nổ! Cũng giống như quán quân Steven Kian bởi vì khuỷu tay bị thương mà mới hai mươi sáu tuổi đã phải xuất ngũ rồi!”
Fiez cúi đầu, trước mắt hiện lên nụ cười tươi rói của Toby, thật không ngờ y đã từng chịu nhìu áp lực như vậy.
Về tới khách sạn, Juliano đỡ Fiez từ trong xe ra, tài xế lái xe còn với theo căn dặn cậu phải bảo vệ thân thể mình thật tốt.
Trở về phòng, Juliano đặt Fiez lên giường, rồi đi ngay vào phòng tắm pha nước ấm, sau đó đỡ Fiez vào.
“Anh ra ngoài đi…tôi tự tẩy rửa…” Fiez ngồi trong bồn tắm thấy Juliano đang cởi áo, có trời mới biết anh ta có lại nổi hứng chà đạp mình nữa hay không.
“Tôi giúp cậu tẩy!” Lúc này đôi chân thon dài của Juliano đã tiến vào, Fiez cả kinh lui ra sau, Juliano cũng không có trầm vào trong nước mà tựa vào thành bồn, kéo chân Fiez gác lên đùi mình. Fiez sợ tới mức ngay cả nói cũng lắp bắp, “Anh…Anh…Anh muốn làm gì?”
“Giúp cậu thả lỏng cơ thể!” Juliano nói khẽ, Fiez thấy cũng đúng, chân của mình quả thật có chút mỏi, thấy vẻ mặt thành thật của Juliano, Fiez cũng thả lỏng đi, từ từ nới lỏng phòng ngự, cảm giác các ngón tay Juliano mát xa trên chân thật êm ái, rồi mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Trong mông lung, cậu cảm thấy mình được Juliano ôm về giường, uống mấy viên thuốc, sau mới biết đó là thuốc hạ sốt, sau đó Juliano cũng lên giường ôm Fiez ngủ.
Lúc Fiez khôi phục lại ý thức đã là tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, trời ạ, Fiez kinh ngạc với năng lực ngủ của mình, đương nhiên cũng có liên quan tới chuyện bị người nào đó tra tấn. Cậu vừa mắng Juliano vừa quay mặt qua nhìn thấy đường cong trên cơ thể kia, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó là một hồi nhớ lại cảnh điên cuồng hôm qua, ngay tức khắc cậu lại muốn nhốt mình trong chăn suốt đời, không cần phải đối mặt với sự thật này.
Nhưng, cậu còn chưa kịp chui lại vào chăn, Juliano đã hôn lên trán.
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo lại mang theo tình cảm trìu mến, “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn vài thứ nha!”
Fiez có thể cảm giác được dạ dày mình đang rỗng tuếch, dù sao thì từ trưa qua đến giờ, cậu cũng chỉ ăn có mấy thỏi chocolate đậu của Toby thôi, vì thế cậu gật gật đầu.
Năng lực hồi phục của vận động viên quả là nhanh hơn người thường gấp mấy lần, sau khi ngủ đầy đủ một giấc, Fiez cảm thấy hai chân mình đã trở về phạm vi điều khiển của não bộ, trừ nơi riêng tư và bắp đùi còn có chút đau ra, cậu vẫn có thể đi lại như thường.
Hai người đi vào nhà ăn, thấy một số vận động viên đang dùng điểm tâm, lúc này hầu hết các tuyển thủ đã thi đấu xong trở về thậm chí là bắt đầu tham gia vào những trận đấu mới.
Rất nhanh, Fiez nhìn thấy Mathilde đang ngồi bên cửa sổ uống hồng trà, phản ứng đầu tiên của Fiez là không muốn cho anh ta thấy mình. Đáng tiếc điều không hy vọng nhất này đã vô tình xảy ra, âm thanh chào hỏi của Mathilde lại vang lên, “Hi, Fiez…” Fiez đành phải nuốt nuốt nước bọt, cố gắng duy trì thái độ bình thường đi tới trước mặt anh ta.
“Xin chào, Mathilde!”
“Ớ? Giọng của cậu sao khàn khàn thế? Có phải tại hôm qua mắc mưa hay không?”
“Ờ…Đúng vậy…”
Mathilde cười cười, đập mạnh lên vai Fiez một cái, nói đùa, “Cậu là vận động viên ưu tú, sao mới gặp mưa đã sinh bệnh như thế!”
Fiez bị anh ta đập một cái mắt mũi hoa cả lên, đúng là đụng phải người này không có chuyện gì tốt mà.
“Fiez…lại đây!” Juliano đứng cách đó không xa gọi.
“Ờ, đến ngay đây!” Fiez cảm thấy như được cứu, đi về phía Juliano, không ngờ Mathilde lại đạp vào mông Fiez một cái, “Tên chết bầm này, dám vứt bỏ người bạn già như tôi!”
Trong nháy mắt, Fiez ngã rầm xuống đất.
Juliano cũng lập tức chạy lại đỡ Fiez lên, lia ánh mắt như dao găm về phía Mathilde.
“Ha ha…” Mathilde vô tội lắc lắc tay, “Tôi không ngờ cậu ta vậy mà…chịu không nổi một đòn…”
“Đến giải đấu tiếp theo, tôi sẽ cho anh đẹp mặt!” Juliano nâng Fiez lên, lẳng lặng nói.
“A…A…Đừng như vậy mà…” Tiếng của Mathilde ở phía sau gào rú thê thảm làm Fiez cảm thấy như trả được thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.