Chương 40: Diệp Thanh Tùng
Dã Thảo Hoang Sơn
06/04/2021
Tờ mờ sáng hôm sau tôi và Kiến An lần nữa lên đường, tôi muốn nhanh chóng trở về nhà, ở đó có phụ thân, ở đó có đại ca và nhị tỷ. Kiến An dường như cũng cảm nhận được lo lắng của tôi nên rất phối hợp với tôi. Nếu là đi bộ anh không đi chậm hơn tôi mà tự dò đường đi song song bên tôi. Khi tôi muốn bay anh rất phối hợp bám dính vào eo lưng của tôi khiến tôi chỉ muốn bật cười.
Đến trưa tôi chính thức rơi vào vòng vây của đám người Diệp Thanh Tùng. Đang chạy tôi bị một kiếm bắn tới nên đành dẫm chân lên một nhánh cây lộn một vòng bay ngược ra sau. Mười tám tên thủ hạ của Diệp Thanh Tùng cùng lúc xuất hiện bao vây lấy tôi. Tiếp sau đó Diệp Thanh Tùng cũng xuất hiện. Khi thấy lão đi từ hướng đối diện đến, trong lòng tôi chỉ còn gào duy nhất một câu: "Má nó, lão già này hack game!"
Rõ ràng tôi đã chạy thục mạng, lão cũng cùng thủ hạ đuổi theo vậy mà qua một đêm lão đã đi trước chặn đường. Lão hẳn là căm hận tôi đến mức có thể ăn tươi nuốt sống được nên mới bất chấp nguy hiểm hành tẩu trong đêm bày trận để vây bắt tôi. Còn tôi thì vô tư ngủ nghỉ nên tận trưa này mới chạm trán lão. Điều này khiến cho tôi có một suy đoán, đây đã vào địa phận của Tây Kim Sơn. Chỉ cần tôi có thể thoát vây là có thể cầu cứu phụ thân hay nhảy luôn xuống vực mật khố xem như giữ được mạng. Nhưng thoát bằng cách nào mới là vấn đề.
Vẫn như bao lần, tôi mặt đối mặt với kẻ thù, Kiến An đứng sau lưng thủ vệ cho tôi. Nhưng lần này tình huống có chút khác biệt, tôi không cảm thấy hành động của anh có ý nghĩa gì. Chịu thôi, có thể kiên trì đến đâu hay đến đó vậy.
- Kiến An.
- Hửm?
- Bảo vệ tốt chính mình.
- Được.
Tôi rút kiếm xông lên, lần này tôi không bảo vệ anh nữa. Kẻ Diệp Thanh Tùng hận nhất hẳn là tôi, được thôi, mặt đối mặt. Kiến An chết cũng chẳng sao, tôi đi cùng anh ta, kết thúc câu chuyện đầy bi kịch này.
Nhưng sau đó tôi mới biết mình nghĩ nhiều rồi. Người Diệp Thanh Tùng hận nhất quả thật chính là tôi. Lão và thủ hạ đều bỏ qua Kiến An mà tấn công tôi. Tôi khẽ nhếch môi, màn trình diễn thực thụ của tôi cuối cùng cũng đến rồi.
Né khỏi một kiếm của Diệp lão tôi hoành kiếm hạ một tên thủ hạ bên cạnh lão. Búng người lùi lại, kiếm tôi lần nữa xuyên tim một người. Kiếm của Diệp lão lần nữa phóng tới, tôi vung kiếm đón đỡ đồng thời mượn thế lách tránh sang bên. Nghiêng người tránh nốt hai đường kiếm của thủ hạ lão tôi trở mũi kiếm ra sau đâm vào ngực một người. Ngay sau đó mũi kiếm của Diệp lão lại chém tới, tôi ngã người ra sau để tránh. Tiếp sau đó thân người tôi lăn không một cú tránh khỏi đòn tấn công dưới chân đồng thời kiếm của tôi đánh bay kiếm kẻ nào đó bên cạnh, tiện tay túm luôn thân hình kẻ đó ném ngược về phía Diệp lão. Lão né được nhưng người sau lưng lão hứng đạn, cả hai thủ hạ của lão té lăn quay.
Tôi lần nữa vận dụng tuyệt kỹ khinh công của mình nhảy lên cao, thừa cơ phóng mớ ám khí làm bằng thân tre vừa chuẩn bị trong đêm trước ra, mặc kệ có chết người hay đả thương người hay không, ai chậm nhịp nào tôi sẽ thừa cơ hội nhịp đó. Ấy thế mà có đến hai người vị thanh tre xuyên cổ chết. Tôi bồi thêm cho hai người khác hai kiếm gục xuống. Diệp Thanh Tùng điên tiết phóng tới, lần này lão dốc hết vốn liếng, thế công như vũ bão. Mạnh mẽ tới mức thủ hạ của lão phải lùi ra xa để tránh bị tai bay họa gió.
Tôi hoành kiếm đón đỡ thế công của Diệp lão, tuy đỡ được vẫn bị hất lùi gần chục bước. Vừa đứng vững đã thấy ánh kiếm của Diệp lão đang trờ tới. Tôi vội vàng nhảy tránh. Thân hình đang trên không tôi vẫn cố gắng thu kiếm bảo vệ trước ngực. Choang một tiếng tôi bị đánh bay ra ngoài gần chục mét, khoảng cách tôi cố tình kéo dãn ra với Kiến An hiện giờ thu ngắn lại rồi.
Kiến An nghe thấy tiếng rên của tôi thì dò dẫm bước tới lo lắng hỏi:
- Phụng nhi, nàng sao rồi?
Tôi tức giận gào lên:
- Kiến An, mau tránh ra. Người lão muốn giết là tôi.
Tôi hét xong vội vàng nén đau phóng người lên tiếp tục ngăn chặn thế công của Diệp lão. Kiến An nghe vậy thì đứng yên bất động, hai tay anh siết lấy chiếc gậy trong tay đến hằn cả gân xanh.
Thực ra tôi biết rất rõ mình không phải đối thủ của Diệp Thanh Tùng, một khi tôi bị giết Kiến An cũng không thể sống sót được. Tôi chiến đấu với lão chỉ vì muốn có cho mình cái kết oanh liệt một chút. Nếu kéo dài đủ để tôi văng ra khỏi quyển vở biết đâu có thể hack game bằng cách cho Trần Lang Trung vô tình chạy tới cứu tôi và Kiến An một mạng. Nhưng những suy nghĩ đó hiện tại chỉ là mơ mộng hảo huyền. Trên tay, trên chân, vai và lưng của tôi đều có vết thương. Tuy chưa chí mạng nhưng cũng cắt sâu vào da thịt, máu cũng túa ra đỏ cả bộ y phục tôi đang mặc trên người. Tôi cũng cảm thấy đau, tôi bắt đầu muốn bỏ cuộc, dù sao tôi chỉ là một tác giả không phải nữ hiệp lừng danh, càng không phải chiến binh mang trong mình tinh thần thép.
Khoảnh khắc ý chí tôi vừa tan rã tôi cảm nhận được lưỡi kiếm của Diệp Thanh Tùng đâm xuyên ổ bụng của mình, tiếp theo lão bồi thêm một chưởng vào giữa ngực tôi. Tôi nghe tiếng mình thét lên sau đó thân thể tôi bay ngược ra sau. Tôi va vào thân cây phía sau lưng Kiến An. Toàn thân tôi nện vào cây rồi rơi xuống đất, tôi cảm nhận được xương cốt toàn thân dường như đều gãy vỡ, đau đến không muốn sống.
Kiến An hoảng loạn mò sang, lo lắng hỏi:
- Phụng nhi, nàng sao rồi?
Chỉ cách mấy bước nhưng anh gấp đến vấp té mấy lần mới chạm được vào tôi. Tôi cảm thấy trước mắt mình nhòa lệ, tôi máy môi đáp trả lời anh, giọng dường như không còn là giọng của tôi nữa.
- Kiến An, xin lỗi. Tôi phải đi trước một bước rồi.
- Không. Phụng nhi, nàng đừng chết, ta liều mạng với bọn họ rồi đưa nàng về gặp nhạc phụ. Ông ấy nhất định cứu được nàng.
Tôi nở nụ cười chua xót, còn có thể sao? Diệp Thanh Tùng đang cầm kiếm bước từng bước chậm rãi về phía tôi. Tôi nở nhẹ nụ cười hỏi:
- Kiến An, anh tin có kiếp sau không?
Kiến An gào lên:
- Tôi không tin, tôi chỉ biết em của kiếp này. Em có hồi sinh muôn ngàn kiếp, kiếp sau tôi cũng không nhớ được em là ai. Vậy thì kiếp sau gặp lại có ý nghĩa gì. Phụng nhi, tôi cần em của kiếp này, xin em đừng chết.
Cuối cùng anh chạm tay vào vết thương trên bụng của tôi, hẳn anh cảm nhận được máu từ cơ thể tôi không ngừng chảy ra. Bàn tay anh run rẩy thu lại, anh không nói gì nữa. Kiến An chầm chậm đứng dậy quay mặt "nhìn" về phía Diệp Thanh Tùng đang đi đến.
Tôi nhìn thấy gân xanh trên bàn tay cầm gậy của anh, xung quanh anh như có làn gió nhẹ thổi tung làn tóc anh, y phục anh. Dáng vẻ này hẳn là muốn liều mạng rồi. Tôi không ngăn anh được, cũng không muốn ngăn anh lại. Tôi bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong tâm lý nhân vật Ngọc Phụng, ý nghĩ suy nhất của tôi lúc này là "đường xuống cửu tuyền có anh bồi tiếp vậy là đủ rồi".
Khoảnh khắc Diệp Thanh Tùng phóng kiếm tới, Kiến An hét lên một tiếng tê tâm liệt phế. Khi mũi kiếm Diệp lão sắp đâm vào ngực anh, Kiến An khẽ lách người sang phải né được thế kiếm, gậy thép trong tay anh cũng đồng thời nhích động. Phập một tiếng gậy thép đâm xuyên lồng ngực Diệp Thanh Tùng. Kiến An không rút kiếm, anh cứ thế đâm xuyên chiếc gậy vào người của đối phương.
Diệp Thanh Tùng dùng chút ý thức còn sót lại chém một kiếm về phía Kiến An. Nhưng sau khi anh ra một chiêu toàn lực cũng hoàn toàn đuối sức nên anh khuỵu xuống khiến lưỡi kiếm của Diệp lão lướt qua đỉnh đầu anh. Cuối cùng Diệp lão ngã xuống, lão chết nhưng không thể nào nhắm mắt. Đến phút cuối cùng lão không ngờ mình lại bị kẻ mình chưa bao giờ để vào mắt giết chết.
Diệp Thanh Tùng ngã ầm xuống trước sự ngỡ ngàng của đám thủ hạ của lão và cả tôi nữa. Tôi không dám tin Kiến An cũng có lúc khủng bố như vậy, khí thế như ác ma đến từ địa ngục, nội công xoay quanh người thổi tóc áo anh bay phần phật, một chiêu tung ra, một mạng người vong.
Sau khi Diệp Thanh Tùng ngã, Kiến An chống tay xuống đất gượng đứng dậy lần nữa. Trong mắt tôi, anh cũng đã sức cùng lực kiệt, nhưng trong mắt đám thủ hạ của Diệp Thanh Tùng hẳn là ác ma sắp xuất thủ nữa rồi. Vì ban nãy anh cũng bước ra với tư thế lung la lung lay thế này đã tiễn được Tân Võ Lâm Minh Chủ đi chết. Cả đám thủ hạ khẽ nhìn nhau một cái, không hẹn lại cùng nhau quay đầu bỏ chạy, nhoáng cái không còn một bóng.
Đến trưa tôi chính thức rơi vào vòng vây của đám người Diệp Thanh Tùng. Đang chạy tôi bị một kiếm bắn tới nên đành dẫm chân lên một nhánh cây lộn một vòng bay ngược ra sau. Mười tám tên thủ hạ của Diệp Thanh Tùng cùng lúc xuất hiện bao vây lấy tôi. Tiếp sau đó Diệp Thanh Tùng cũng xuất hiện. Khi thấy lão đi từ hướng đối diện đến, trong lòng tôi chỉ còn gào duy nhất một câu: "Má nó, lão già này hack game!"
Rõ ràng tôi đã chạy thục mạng, lão cũng cùng thủ hạ đuổi theo vậy mà qua một đêm lão đã đi trước chặn đường. Lão hẳn là căm hận tôi đến mức có thể ăn tươi nuốt sống được nên mới bất chấp nguy hiểm hành tẩu trong đêm bày trận để vây bắt tôi. Còn tôi thì vô tư ngủ nghỉ nên tận trưa này mới chạm trán lão. Điều này khiến cho tôi có một suy đoán, đây đã vào địa phận của Tây Kim Sơn. Chỉ cần tôi có thể thoát vây là có thể cầu cứu phụ thân hay nhảy luôn xuống vực mật khố xem như giữ được mạng. Nhưng thoát bằng cách nào mới là vấn đề.
Vẫn như bao lần, tôi mặt đối mặt với kẻ thù, Kiến An đứng sau lưng thủ vệ cho tôi. Nhưng lần này tình huống có chút khác biệt, tôi không cảm thấy hành động của anh có ý nghĩa gì. Chịu thôi, có thể kiên trì đến đâu hay đến đó vậy.
- Kiến An.
- Hửm?
- Bảo vệ tốt chính mình.
- Được.
Tôi rút kiếm xông lên, lần này tôi không bảo vệ anh nữa. Kẻ Diệp Thanh Tùng hận nhất hẳn là tôi, được thôi, mặt đối mặt. Kiến An chết cũng chẳng sao, tôi đi cùng anh ta, kết thúc câu chuyện đầy bi kịch này.
Nhưng sau đó tôi mới biết mình nghĩ nhiều rồi. Người Diệp Thanh Tùng hận nhất quả thật chính là tôi. Lão và thủ hạ đều bỏ qua Kiến An mà tấn công tôi. Tôi khẽ nhếch môi, màn trình diễn thực thụ của tôi cuối cùng cũng đến rồi.
Né khỏi một kiếm của Diệp lão tôi hoành kiếm hạ một tên thủ hạ bên cạnh lão. Búng người lùi lại, kiếm tôi lần nữa xuyên tim một người. Kiếm của Diệp lão lần nữa phóng tới, tôi vung kiếm đón đỡ đồng thời mượn thế lách tránh sang bên. Nghiêng người tránh nốt hai đường kiếm của thủ hạ lão tôi trở mũi kiếm ra sau đâm vào ngực một người. Ngay sau đó mũi kiếm của Diệp lão lại chém tới, tôi ngã người ra sau để tránh. Tiếp sau đó thân người tôi lăn không một cú tránh khỏi đòn tấn công dưới chân đồng thời kiếm của tôi đánh bay kiếm kẻ nào đó bên cạnh, tiện tay túm luôn thân hình kẻ đó ném ngược về phía Diệp lão. Lão né được nhưng người sau lưng lão hứng đạn, cả hai thủ hạ của lão té lăn quay.
Tôi lần nữa vận dụng tuyệt kỹ khinh công của mình nhảy lên cao, thừa cơ phóng mớ ám khí làm bằng thân tre vừa chuẩn bị trong đêm trước ra, mặc kệ có chết người hay đả thương người hay không, ai chậm nhịp nào tôi sẽ thừa cơ hội nhịp đó. Ấy thế mà có đến hai người vị thanh tre xuyên cổ chết. Tôi bồi thêm cho hai người khác hai kiếm gục xuống. Diệp Thanh Tùng điên tiết phóng tới, lần này lão dốc hết vốn liếng, thế công như vũ bão. Mạnh mẽ tới mức thủ hạ của lão phải lùi ra xa để tránh bị tai bay họa gió.
Tôi hoành kiếm đón đỡ thế công của Diệp lão, tuy đỡ được vẫn bị hất lùi gần chục bước. Vừa đứng vững đã thấy ánh kiếm của Diệp lão đang trờ tới. Tôi vội vàng nhảy tránh. Thân hình đang trên không tôi vẫn cố gắng thu kiếm bảo vệ trước ngực. Choang một tiếng tôi bị đánh bay ra ngoài gần chục mét, khoảng cách tôi cố tình kéo dãn ra với Kiến An hiện giờ thu ngắn lại rồi.
Kiến An nghe thấy tiếng rên của tôi thì dò dẫm bước tới lo lắng hỏi:
- Phụng nhi, nàng sao rồi?
Tôi tức giận gào lên:
- Kiến An, mau tránh ra. Người lão muốn giết là tôi.
Tôi hét xong vội vàng nén đau phóng người lên tiếp tục ngăn chặn thế công của Diệp lão. Kiến An nghe vậy thì đứng yên bất động, hai tay anh siết lấy chiếc gậy trong tay đến hằn cả gân xanh.
Thực ra tôi biết rất rõ mình không phải đối thủ của Diệp Thanh Tùng, một khi tôi bị giết Kiến An cũng không thể sống sót được. Tôi chiến đấu với lão chỉ vì muốn có cho mình cái kết oanh liệt một chút. Nếu kéo dài đủ để tôi văng ra khỏi quyển vở biết đâu có thể hack game bằng cách cho Trần Lang Trung vô tình chạy tới cứu tôi và Kiến An một mạng. Nhưng những suy nghĩ đó hiện tại chỉ là mơ mộng hảo huyền. Trên tay, trên chân, vai và lưng của tôi đều có vết thương. Tuy chưa chí mạng nhưng cũng cắt sâu vào da thịt, máu cũng túa ra đỏ cả bộ y phục tôi đang mặc trên người. Tôi cũng cảm thấy đau, tôi bắt đầu muốn bỏ cuộc, dù sao tôi chỉ là một tác giả không phải nữ hiệp lừng danh, càng không phải chiến binh mang trong mình tinh thần thép.
Khoảnh khắc ý chí tôi vừa tan rã tôi cảm nhận được lưỡi kiếm của Diệp Thanh Tùng đâm xuyên ổ bụng của mình, tiếp theo lão bồi thêm một chưởng vào giữa ngực tôi. Tôi nghe tiếng mình thét lên sau đó thân thể tôi bay ngược ra sau. Tôi va vào thân cây phía sau lưng Kiến An. Toàn thân tôi nện vào cây rồi rơi xuống đất, tôi cảm nhận được xương cốt toàn thân dường như đều gãy vỡ, đau đến không muốn sống.
Kiến An hoảng loạn mò sang, lo lắng hỏi:
- Phụng nhi, nàng sao rồi?
Chỉ cách mấy bước nhưng anh gấp đến vấp té mấy lần mới chạm được vào tôi. Tôi cảm thấy trước mắt mình nhòa lệ, tôi máy môi đáp trả lời anh, giọng dường như không còn là giọng của tôi nữa.
- Kiến An, xin lỗi. Tôi phải đi trước một bước rồi.
- Không. Phụng nhi, nàng đừng chết, ta liều mạng với bọn họ rồi đưa nàng về gặp nhạc phụ. Ông ấy nhất định cứu được nàng.
Tôi nở nụ cười chua xót, còn có thể sao? Diệp Thanh Tùng đang cầm kiếm bước từng bước chậm rãi về phía tôi. Tôi nở nhẹ nụ cười hỏi:
- Kiến An, anh tin có kiếp sau không?
Kiến An gào lên:
- Tôi không tin, tôi chỉ biết em của kiếp này. Em có hồi sinh muôn ngàn kiếp, kiếp sau tôi cũng không nhớ được em là ai. Vậy thì kiếp sau gặp lại có ý nghĩa gì. Phụng nhi, tôi cần em của kiếp này, xin em đừng chết.
Cuối cùng anh chạm tay vào vết thương trên bụng của tôi, hẳn anh cảm nhận được máu từ cơ thể tôi không ngừng chảy ra. Bàn tay anh run rẩy thu lại, anh không nói gì nữa. Kiến An chầm chậm đứng dậy quay mặt "nhìn" về phía Diệp Thanh Tùng đang đi đến.
Tôi nhìn thấy gân xanh trên bàn tay cầm gậy của anh, xung quanh anh như có làn gió nhẹ thổi tung làn tóc anh, y phục anh. Dáng vẻ này hẳn là muốn liều mạng rồi. Tôi không ngăn anh được, cũng không muốn ngăn anh lại. Tôi bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong tâm lý nhân vật Ngọc Phụng, ý nghĩ suy nhất của tôi lúc này là "đường xuống cửu tuyền có anh bồi tiếp vậy là đủ rồi".
Khoảnh khắc Diệp Thanh Tùng phóng kiếm tới, Kiến An hét lên một tiếng tê tâm liệt phế. Khi mũi kiếm Diệp lão sắp đâm vào ngực anh, Kiến An khẽ lách người sang phải né được thế kiếm, gậy thép trong tay anh cũng đồng thời nhích động. Phập một tiếng gậy thép đâm xuyên lồng ngực Diệp Thanh Tùng. Kiến An không rút kiếm, anh cứ thế đâm xuyên chiếc gậy vào người của đối phương.
Diệp Thanh Tùng dùng chút ý thức còn sót lại chém một kiếm về phía Kiến An. Nhưng sau khi anh ra một chiêu toàn lực cũng hoàn toàn đuối sức nên anh khuỵu xuống khiến lưỡi kiếm của Diệp lão lướt qua đỉnh đầu anh. Cuối cùng Diệp lão ngã xuống, lão chết nhưng không thể nào nhắm mắt. Đến phút cuối cùng lão không ngờ mình lại bị kẻ mình chưa bao giờ để vào mắt giết chết.
Diệp Thanh Tùng ngã ầm xuống trước sự ngỡ ngàng của đám thủ hạ của lão và cả tôi nữa. Tôi không dám tin Kiến An cũng có lúc khủng bố như vậy, khí thế như ác ma đến từ địa ngục, nội công xoay quanh người thổi tóc áo anh bay phần phật, một chiêu tung ra, một mạng người vong.
Sau khi Diệp Thanh Tùng ngã, Kiến An chống tay xuống đất gượng đứng dậy lần nữa. Trong mắt tôi, anh cũng đã sức cùng lực kiệt, nhưng trong mắt đám thủ hạ của Diệp Thanh Tùng hẳn là ác ma sắp xuất thủ nữa rồi. Vì ban nãy anh cũng bước ra với tư thế lung la lung lay thế này đã tiễn được Tân Võ Lâm Minh Chủ đi chết. Cả đám thủ hạ khẽ nhìn nhau một cái, không hẹn lại cùng nhau quay đầu bỏ chạy, nhoáng cái không còn một bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.