Chương 50
T.boo.kul
16/05/2013
Khoảng âm u và mờ mịt của những sáng mùa đông đã dần bị xua đi, thay vào đó là từng vệt nắng vàng chiếu xuống,
len lỏi vào gian phòng bếp ấm áp…
- Vy Anh, cho thêm vào một ít dầu vừng đi – Trúc Vũ đeo tạp dề , chỉ huy.
Lấy một muỗng nhỏ cho vào, tôi nhíu mày :
- Còn bỏ thêm gì không ?
Trúc Vũ vứt quyển sách nấu ăn sang một bên :
- Tạm thời cứ như thế đã đi.
Tôi vặn nhỏ lửa nồi súp, bắt đầu rửa hành, có chút lo lắng hỏi :
- Trúc Vũ, cậu nghĩ …có ăn được không ?
Trúc Vũ vừa nhặt rau vừa liếc xéo tôi :
- Gì mà không ăn được hả ? Mà sao cũng được đi . Bọn mình cố gắng hết sức rồi còn gì !
Hừm…thật không yên tâm ! Trình độ nấu bếp của hai đứa chỉ thuộc vào cơ bản, từ khi ên cấp ba thì lại hầu như không động vào mấy việc này . Không biết là sẽ thế nào đây !
Theo như công thức trong sách thì các qui trình được chúng tôi thực hiện tốt rồi !
Phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ !
Ừ, đúng thế ! Cứ vậy đi !
- Vy Anh, cậu có nghĩ việc Nguyễn Phương chuyển trường liên quan tới Duy Phong nhà cậu không ?
Tôi ngồi cạnh, giúp Vũ nhặt rau, lắc đầu :
- Không phải đâu, chẳng có lí do nào để anh ấy làm thế cả ! Cậu nghĩ là thế à ?
Trúc Vũ có vẻ nghĩ ngợi , sau đó vung vẩy một ngọn rau trước mặt :
- Đó là linh cảm của tớ thôi mà . Với lại có hay không cũng chẳng quan trọng.
Tôi lười biếng ừ một tiếng :
- Vũ này, khi nói chuyện với anh Duy Phong ấy, tớ hay có cảm giác như là có những điều tớ đã từng nói với anh ấy rồi . Thế là sao nhỉ ?
Thứ cảm giác này cứ ám ảnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn có cả những hình ảnh mơ hồ lướt qua nữa…mặc dù là rất mờ nhạt.
Trúc Vũ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách hời hợt :
- Có rất nhiều khả năng – ngồi khoanh tay dạy dỗ, để mình tôi với đám rau – khả năng thường xảy ra nhiều nhất là chỉ có mỗi mấy câu mà cậu cứ nói đi nói mãi . Ví dụ như là Duy Phong, em yêu anh tới phát điên !
Tôi ném một ngọn rau vào người Vũ, chưa hết, còn tặng thêm một ánh mắt xem thường :
- Tớ không phải là cậu mà nói những lời đó, biết chưa ?
Trúc Vũ cười gian ác, sau đó ra vẻ đàn chị :
- Tớ á ? Những lời đó cũng chẳng nói đâu. Mà phải thế này . Mạnh Vũ – một ngày thiếu anh đối với em là ngày tận thế, Mạnh Vũ – anh là người mà em nghĩ tới trước khi ngủ và sau khi thức dậy , Mạnh …
Không để Vũ nói hết câu, ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, bịt tai la lên :
- Đừng ! Đừng nói nữa ! Trúc Vũ , tớ xin cậu , đừng nói nữa ! Đừng làm mất đi sự trong sáng của nơi đây !
Trúc Vũ bĩu môi, vẻ mặt lại trở nên thật nghiêm túc :
- Còn một khả năng nữa, có muốn biết không hả ?
Tất nhiên là tôi tiến sát lại gần Vũ, chớp chớp mắt mong chờ một lời giải đáp từ chuyên gia.
Trúc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, lấy tay dí dí vào trán tôi :
- Chỗ này. Có khả năng là một số dây thần kinh đã bị đứt dẫn đến ảo tưởng !
Sau đó, Trúc Vũ vừa chạy vừa cười còn tôi đuổi theo.
Đồ đạc cứ thế mà bay toán loạn.
***
Một người phụ nữ mặc bộ đồ y tá trắng tinh , gương mặt thật phúc hậu.
Bà đang cẩn thận xem một tờ giấy, sâu trong đôi mắt là sự u uất…
Bà nhíu mày.
Không có gì là bất thường cả, vậy thì tình trạnh hiện nay do đâu mà ra ?
Chỉ mới lúc xảy ra chuyện đó, Vy Anh mới thường bị như vậy !
Bà thở dài…ý nghĩ đó cứ mãi đeo bám lấy.
- Huy, con chắc chắn là Duy Phong và Vy Anh không hề gặp nhau ?
Giọng người thanh niên đầy quả quyết :
- Vâng. Con đã hứa là sẽ phụ trách cho cô việc này mà !
Bà Diệp lặng lẽ đặt tờ giấy kết quả khám sức khỏe xuống bàn.
Nguyễn Huy thì bà hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nhưng mà bà vẫn không thể nào thoát ra khỏi nghi vấn đó được.
Duy Phong chính là điểm nhấn quan trọng của chuỗi ký ức mà Vy Anh đã đánh mất.
Cho nên…nếu không phải Duy Phong thì tại sao những ác mộng lại tìm đến con gái bà như thế ?
Ác mộng…ác mộng…là dấu hiệu cho biết…Vy Anh …đang tìm lại những ký ức đó…
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, đôi môi bà trở nên tím tái, vẻ mặt trắng bệch nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Tay giữ chiếc điện thoại khẽ run lên, giọng nói xen lẫn sự hoảng hốt và lo sợ :
- Huy, đừng làm cô thất vọng.
Tờ giấy kết quả khám sức khỏe bị gió thổi bay xuống đất…rơi nhẹ trên sàn…
Bà thẫn thờ cúi nhặt…ngón tay chạm đúng phải dòng chữ ấy…
Cả người bà không ngừng run lên…
Hoàng Vy Anh – 10 năm trước, đã từng xảy ra tai nạn dẫn đến mất trí nhớ.
***
Nguyễn Huy đưa tay day day thái dương, khẽ lắc đầu .
Duy Phong và Vy Anh gặp nhau thì sao ?
Vy Anh biết sự thật thì sao ?
Chuyện này chẳng hề liên quan gì tới việc Duy Phong và Vy Anh đến với nhau cả !
Hơn nữa, Vy Anh yêu bố như vậy, tình yêu ấy đủ lớn để vượt qua bất kì điều gì.
Huống gì, sự thật đó lại chẳng có gì to tát.
Anh không hiểu tại sao cô chú ấy cứ phải giấu diếm như thế.
Thậm chí, chú Nhật phải còn sang nước ngoài để trốn tránh Vy Anh.
Hay là…còn ẩn chứa thêm một điều gì đó !
Nhưng rõ ràng là cô chú ấy vẫn thường nhắc lại chuyện Duy Phong và Vy Anh ngày trước một cách rất vui vẻ, thế mà sao lại còn cấm đoán hai người ấy cơ chứ !
Mà về chuyện này, cô chú ấy tuyệt đối kĩ lượng và giấu kín bưng hết nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật .
Chỉ có điều, anh quyết định lén lút giúp đỡ thôi.
Nguyễn Huy đặt chiếc điện thoại xuống .
Anh chợt nhận ra một điều…từ trước tới nay, cô Diệp chưa bao giờ gặp Duy Phong .
***
Đã gần trưa…
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn dưới bếp, cuối cùng mọi thứ đã được hoàn thành rồi !!!
Tôi thích thú ngắm hai suất ăn trưa đã được bày biện trang trí thật đẹp trong hộp.
Xem này, vừa đáng yêu, vừa có đầy đủ mọi loại thực phẩm và quan trộng nhất là trông rất rất ngon ! Quá tuyệt !
Phải công nhận là hai đứa tôi sinh ra đã có sẵn tế bào nấu ăn rồi đấy nhỉ !
Trúc vũ tỉa tỉa mấy ngọn rau thơm, rải một ít lên mỗi hộp cho thêm phần đẹp mắt.
Hai hộp cơm này giống hệt như nhau về cả hình thức lẫn chất lượng !
Bởi lúc nãy, cái siêu thị biến thái ấy chỉ còn mỗi hai hộp này là dễ chấp nhận một chút thôi.
Thế nên, hai đứa tôi không thể làm khác ngoài việc lấy về.
Tôi vào phòng thay quần áo trước, vì công ty anh khá xa, để mặc Trúc Vũ còn đang lẩm bẩm nào là Mạnh Vũ nhà tớ ăn hơi mặn, hơi cay…
Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì Trúc Vũ đã bỏ sẵn hai hộp cơm vào hai chiếc túi xinh xinh, một tay cầm điện thoại, giọng điệu đầy dịu dàng, nghe mà rùng mình :
- Vâng, ở nhà chứ gì. Ồ, vâng. Em sẽ tới ngay nhé !
Vừa bỏ điện thoại trở vào balô, Trúc Vũ liền nắm lấy quai chiếc túi, lao ra cửa mới chịu ngẩng đầu lại, nháy mắt :
- Hai người vui vẻ.
Tôi cười toe :
- Ừ. Cậu đi cẩn thận.
Chưa kịp nói xong đã nghe tiếng đóng sầm cửa đầy mạnh bạo vang lên.
Hết hồn !
Mạnh Vũ quả thật là đáng khâm phục.
Chịu đựng được giỏi tới thế !
Tôi cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nữa , với lấy chiếc túi còn lại rồi chạy đi bắt xe bus.
***
Một người đàn bà ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa, chiếc áo khoác lông trên người đầy sang trọng , ở bà toát lên vẻ đầy mưu mô .
Bà ta ném một loạt tờ báo xuống bàn, quát lên :
- Cái gì thế này hả ?
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc xoăn, giọng nói tao nhã đầy hời hợt :
- Mẹ cũng đọc nội dung rồi sao lại còn hỏi ?
Bà ta kìm cơn giận, hạ giọng bình tĩnh :
- Tại sao lại để cánh nhà báo nói nhăng nói cuộ như thế này ? Cái gì mà lợi dụng tên tuổi Hoàng Duy Phong, cái gì mà bám theo Duy Phong, lại còn có cả Duy Phong từ chối bỏ rơi con là thế nào. Nói xem !
Cô gái gom hết tất cả các tờ báo, vứt hết một lúc vào chiếc giỏ rác dưới chân đầy bất cần :
- Còn nói gì ? Bây giờ lên tiếng phản đối à ? Lũ ngu ngốc ấy thích thì cứ nói !
Người đàn bà kia trừng mắt, nói một cách đầy gay gắt :
- Chuyện này con phải nói Duy Phong chứ ! Tại sao lại để lũ người kia bành trướng như vậy !
Phải rồi ! Chỉ cần anh ấy ra mặt thì chẳng có tên nhà báo nào dám ho he cả…nhưng mà…Duy Phong vì cô mà làm những điều đó ư ?
Cô cười lạnh một tiếng.
Đối với anh mà nói, cô có chiếm một vị trí nào không ?
Anh ấy chỉ xem cô như là hiện-tại của một-người-nào-đó !
Và có lẽ bây giờ…điều đó cũng chẳng còn tồn tại nữa rồi.
- Duy Phong hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt người đàn bà kia trở nên hoảng hốt , hỏi lại :
- Ý con là sao ?
Hoài Vân có vẻ như cũng chưa rõ, nói một cách không chắc chắn :
- Hiện này, anh ấy rất lạnh nhạt với con. Cứ xem con như người xa lạ vậy. Thậm chí liên lạc cũng không được.
Người đàn bà cau mày, đôi mắt một mí ánh lên sự tính toán một lúc rồi nói :
- Nếu mà Duy Phong biết thì sao lại không hề có phản ứng gì ?
Cái này cũng là điều mà cô vẫn luôn thắc mắc !
Cả nhà cô đều đã diễn kịch trước mặt anh bao nhiêu năm nay !
Thật ra…kem hạnh nhân gì đó, cô rất ghét nhưng mà vì anh…cô cũng phải giả vờ vui vẻ mà làm như đó là món khoái khẩu của mình !
Thật ra…cô thích đi những đôi cao gót, mặc những bộ cánh điệu đà nhưng mà …anh lại chỉ lướt qua với vẻ lạnh đạm.
Trước anh, bất kì lúc nào cô cũng phải thật hết sức để ý bởi vì cô sợ sẽ để lộ ra con người thật của mình…
Làm những điều mà mình không muốn, anh có biết cô đã phải khổ sở như thế nào không ?
Nhưng mà là vì anh…vì anh …cô chấp nhận hết !
Cô biết là mình cũng lợi dụng anh …
Không có anh, tên tuổi cô được như bây giờ sao ?
Không có anh, công ty xây dựng của gia đình cô còn duy trì đến bây giờ sao ?
Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại trở nên như thế ! Đã bỏ mặc cô thật rồi…
Nếu không phải anh ấy đã biết mọi chuyện thì sao lại có thể như thế !
Và nếu anh ấy biết rồi tại sao lại không có động tĩnh gì ?
Cứ xem cô như không hề tồn tại…
Chỉ có một điều lí giải được chuyện này…
Ánh mắt hoảng sợ của cô chạm phải vẻ mặt cũng đầy hoang mang của người đàn bà kia…
Có phải là…anh ấy đã tìm được cô bé con kia không ?
- Vy Anh, cho thêm vào một ít dầu vừng đi – Trúc Vũ đeo tạp dề , chỉ huy.
Lấy một muỗng nhỏ cho vào, tôi nhíu mày :
- Còn bỏ thêm gì không ?
Trúc Vũ vứt quyển sách nấu ăn sang một bên :
- Tạm thời cứ như thế đã đi.
Tôi vặn nhỏ lửa nồi súp, bắt đầu rửa hành, có chút lo lắng hỏi :
- Trúc Vũ, cậu nghĩ …có ăn được không ?
Trúc Vũ vừa nhặt rau vừa liếc xéo tôi :
- Gì mà không ăn được hả ? Mà sao cũng được đi . Bọn mình cố gắng hết sức rồi còn gì !
Hừm…thật không yên tâm ! Trình độ nấu bếp của hai đứa chỉ thuộc vào cơ bản, từ khi ên cấp ba thì lại hầu như không động vào mấy việc này . Không biết là sẽ thế nào đây !
Theo như công thức trong sách thì các qui trình được chúng tôi thực hiện tốt rồi !
Phải tin tưởng vào khả năng của mình chứ !
Ừ, đúng thế ! Cứ vậy đi !
- Vy Anh, cậu có nghĩ việc Nguyễn Phương chuyển trường liên quan tới Duy Phong nhà cậu không ?
Tôi ngồi cạnh, giúp Vũ nhặt rau, lắc đầu :
- Không phải đâu, chẳng có lí do nào để anh ấy làm thế cả ! Cậu nghĩ là thế à ?
Trúc Vũ có vẻ nghĩ ngợi , sau đó vung vẩy một ngọn rau trước mặt :
- Đó là linh cảm của tớ thôi mà . Với lại có hay không cũng chẳng quan trọng.
Tôi lười biếng ừ một tiếng :
- Vũ này, khi nói chuyện với anh Duy Phong ấy, tớ hay có cảm giác như là có những điều tớ đã từng nói với anh ấy rồi . Thế là sao nhỉ ?
Thứ cảm giác này cứ ám ảnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn có cả những hình ảnh mơ hồ lướt qua nữa…mặc dù là rất mờ nhạt.
Trúc Vũ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách hời hợt :
- Có rất nhiều khả năng – ngồi khoanh tay dạy dỗ, để mình tôi với đám rau – khả năng thường xảy ra nhiều nhất là chỉ có mỗi mấy câu mà cậu cứ nói đi nói mãi . Ví dụ như là Duy Phong, em yêu anh tới phát điên !
Tôi ném một ngọn rau vào người Vũ, chưa hết, còn tặng thêm một ánh mắt xem thường :
- Tớ không phải là cậu mà nói những lời đó, biết chưa ?
Trúc Vũ cười gian ác, sau đó ra vẻ đàn chị :
- Tớ á ? Những lời đó cũng chẳng nói đâu. Mà phải thế này . Mạnh Vũ – một ngày thiếu anh đối với em là ngày tận thế, Mạnh Vũ – anh là người mà em nghĩ tới trước khi ngủ và sau khi thức dậy , Mạnh …
Không để Vũ nói hết câu, ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, bịt tai la lên :
- Đừng ! Đừng nói nữa ! Trúc Vũ , tớ xin cậu , đừng nói nữa ! Đừng làm mất đi sự trong sáng của nơi đây !
Trúc Vũ bĩu môi, vẻ mặt lại trở nên thật nghiêm túc :
- Còn một khả năng nữa, có muốn biết không hả ?
Tất nhiên là tôi tiến sát lại gần Vũ, chớp chớp mắt mong chờ một lời giải đáp từ chuyên gia.
Trúc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, lấy tay dí dí vào trán tôi :
- Chỗ này. Có khả năng là một số dây thần kinh đã bị đứt dẫn đến ảo tưởng !
Sau đó, Trúc Vũ vừa chạy vừa cười còn tôi đuổi theo.
Đồ đạc cứ thế mà bay toán loạn.
***
Một người phụ nữ mặc bộ đồ y tá trắng tinh , gương mặt thật phúc hậu.
Bà đang cẩn thận xem một tờ giấy, sâu trong đôi mắt là sự u uất…
Bà nhíu mày.
Không có gì là bất thường cả, vậy thì tình trạnh hiện nay do đâu mà ra ?
Chỉ mới lúc xảy ra chuyện đó, Vy Anh mới thường bị như vậy !
Bà thở dài…ý nghĩ đó cứ mãi đeo bám lấy.
- Huy, con chắc chắn là Duy Phong và Vy Anh không hề gặp nhau ?
Giọng người thanh niên đầy quả quyết :
- Vâng. Con đã hứa là sẽ phụ trách cho cô việc này mà !
Bà Diệp lặng lẽ đặt tờ giấy kết quả khám sức khỏe xuống bàn.
Nguyễn Huy thì bà hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nhưng mà bà vẫn không thể nào thoát ra khỏi nghi vấn đó được.
Duy Phong chính là điểm nhấn quan trọng của chuỗi ký ức mà Vy Anh đã đánh mất.
Cho nên…nếu không phải Duy Phong thì tại sao những ác mộng lại tìm đến con gái bà như thế ?
Ác mộng…ác mộng…là dấu hiệu cho biết…Vy Anh …đang tìm lại những ký ức đó…
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, đôi môi bà trở nên tím tái, vẻ mặt trắng bệch nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Tay giữ chiếc điện thoại khẽ run lên, giọng nói xen lẫn sự hoảng hốt và lo sợ :
- Huy, đừng làm cô thất vọng.
Tờ giấy kết quả khám sức khỏe bị gió thổi bay xuống đất…rơi nhẹ trên sàn…
Bà thẫn thờ cúi nhặt…ngón tay chạm đúng phải dòng chữ ấy…
Cả người bà không ngừng run lên…
Hoàng Vy Anh – 10 năm trước, đã từng xảy ra tai nạn dẫn đến mất trí nhớ.
***
Nguyễn Huy đưa tay day day thái dương, khẽ lắc đầu .
Duy Phong và Vy Anh gặp nhau thì sao ?
Vy Anh biết sự thật thì sao ?
Chuyện này chẳng hề liên quan gì tới việc Duy Phong và Vy Anh đến với nhau cả !
Hơn nữa, Vy Anh yêu bố như vậy, tình yêu ấy đủ lớn để vượt qua bất kì điều gì.
Huống gì, sự thật đó lại chẳng có gì to tát.
Anh không hiểu tại sao cô chú ấy cứ phải giấu diếm như thế.
Thậm chí, chú Nhật phải còn sang nước ngoài để trốn tránh Vy Anh.
Hay là…còn ẩn chứa thêm một điều gì đó !
Nhưng rõ ràng là cô chú ấy vẫn thường nhắc lại chuyện Duy Phong và Vy Anh ngày trước một cách rất vui vẻ, thế mà sao lại còn cấm đoán hai người ấy cơ chứ !
Mà về chuyện này, cô chú ấy tuyệt đối kĩ lượng và giấu kín bưng hết nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật .
Chỉ có điều, anh quyết định lén lút giúp đỡ thôi.
Nguyễn Huy đặt chiếc điện thoại xuống .
Anh chợt nhận ra một điều…từ trước tới nay, cô Diệp chưa bao giờ gặp Duy Phong .
***
Đã gần trưa…
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn dưới bếp, cuối cùng mọi thứ đã được hoàn thành rồi !!!
Tôi thích thú ngắm hai suất ăn trưa đã được bày biện trang trí thật đẹp trong hộp.
Xem này, vừa đáng yêu, vừa có đầy đủ mọi loại thực phẩm và quan trộng nhất là trông rất rất ngon ! Quá tuyệt !
Phải công nhận là hai đứa tôi sinh ra đã có sẵn tế bào nấu ăn rồi đấy nhỉ !
Trúc vũ tỉa tỉa mấy ngọn rau thơm, rải một ít lên mỗi hộp cho thêm phần đẹp mắt.
Hai hộp cơm này giống hệt như nhau về cả hình thức lẫn chất lượng !
Bởi lúc nãy, cái siêu thị biến thái ấy chỉ còn mỗi hai hộp này là dễ chấp nhận một chút thôi.
Thế nên, hai đứa tôi không thể làm khác ngoài việc lấy về.
Tôi vào phòng thay quần áo trước, vì công ty anh khá xa, để mặc Trúc Vũ còn đang lẩm bẩm nào là Mạnh Vũ nhà tớ ăn hơi mặn, hơi cay…
Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì Trúc Vũ đã bỏ sẵn hai hộp cơm vào hai chiếc túi xinh xinh, một tay cầm điện thoại, giọng điệu đầy dịu dàng, nghe mà rùng mình :
- Vâng, ở nhà chứ gì. Ồ, vâng. Em sẽ tới ngay nhé !
Vừa bỏ điện thoại trở vào balô, Trúc Vũ liền nắm lấy quai chiếc túi, lao ra cửa mới chịu ngẩng đầu lại, nháy mắt :
- Hai người vui vẻ.
Tôi cười toe :
- Ừ. Cậu đi cẩn thận.
Chưa kịp nói xong đã nghe tiếng đóng sầm cửa đầy mạnh bạo vang lên.
Hết hồn !
Mạnh Vũ quả thật là đáng khâm phục.
Chịu đựng được giỏi tới thế !
Tôi cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nữa , với lấy chiếc túi còn lại rồi chạy đi bắt xe bus.
***
Một người đàn bà ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa, chiếc áo khoác lông trên người đầy sang trọng , ở bà toát lên vẻ đầy mưu mô .
Bà ta ném một loạt tờ báo xuống bàn, quát lên :
- Cái gì thế này hả ?
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc xoăn, giọng nói tao nhã đầy hời hợt :
- Mẹ cũng đọc nội dung rồi sao lại còn hỏi ?
Bà ta kìm cơn giận, hạ giọng bình tĩnh :
- Tại sao lại để cánh nhà báo nói nhăng nói cuộ như thế này ? Cái gì mà lợi dụng tên tuổi Hoàng Duy Phong, cái gì mà bám theo Duy Phong, lại còn có cả Duy Phong từ chối bỏ rơi con là thế nào. Nói xem !
Cô gái gom hết tất cả các tờ báo, vứt hết một lúc vào chiếc giỏ rác dưới chân đầy bất cần :
- Còn nói gì ? Bây giờ lên tiếng phản đối à ? Lũ ngu ngốc ấy thích thì cứ nói !
Người đàn bà kia trừng mắt, nói một cách đầy gay gắt :
- Chuyện này con phải nói Duy Phong chứ ! Tại sao lại để lũ người kia bành trướng như vậy !
Phải rồi ! Chỉ cần anh ấy ra mặt thì chẳng có tên nhà báo nào dám ho he cả…nhưng mà…Duy Phong vì cô mà làm những điều đó ư ?
Cô cười lạnh một tiếng.
Đối với anh mà nói, cô có chiếm một vị trí nào không ?
Anh ấy chỉ xem cô như là hiện-tại của một-người-nào-đó !
Và có lẽ bây giờ…điều đó cũng chẳng còn tồn tại nữa rồi.
- Duy Phong hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt người đàn bà kia trở nên hoảng hốt , hỏi lại :
- Ý con là sao ?
Hoài Vân có vẻ như cũng chưa rõ, nói một cách không chắc chắn :
- Hiện này, anh ấy rất lạnh nhạt với con. Cứ xem con như người xa lạ vậy. Thậm chí liên lạc cũng không được.
Người đàn bà cau mày, đôi mắt một mí ánh lên sự tính toán một lúc rồi nói :
- Nếu mà Duy Phong biết thì sao lại không hề có phản ứng gì ?
Cái này cũng là điều mà cô vẫn luôn thắc mắc !
Cả nhà cô đều đã diễn kịch trước mặt anh bao nhiêu năm nay !
Thật ra…kem hạnh nhân gì đó, cô rất ghét nhưng mà vì anh…cô cũng phải giả vờ vui vẻ mà làm như đó là món khoái khẩu của mình !
Thật ra…cô thích đi những đôi cao gót, mặc những bộ cánh điệu đà nhưng mà …anh lại chỉ lướt qua với vẻ lạnh đạm.
Trước anh, bất kì lúc nào cô cũng phải thật hết sức để ý bởi vì cô sợ sẽ để lộ ra con người thật của mình…
Làm những điều mà mình không muốn, anh có biết cô đã phải khổ sở như thế nào không ?
Nhưng mà là vì anh…vì anh …cô chấp nhận hết !
Cô biết là mình cũng lợi dụng anh …
Không có anh, tên tuổi cô được như bây giờ sao ?
Không có anh, công ty xây dựng của gia đình cô còn duy trì đến bây giờ sao ?
Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại trở nên như thế ! Đã bỏ mặc cô thật rồi…
Nếu không phải anh ấy đã biết mọi chuyện thì sao lại có thể như thế !
Và nếu anh ấy biết rồi tại sao lại không có động tĩnh gì ?
Cứ xem cô như không hề tồn tại…
Chỉ có một điều lí giải được chuyện này…
Ánh mắt hoảng sợ của cô chạm phải vẻ mặt cũng đầy hoang mang của người đàn bà kia…
Có phải là…anh ấy đã tìm được cô bé con kia không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.