Chương 18: Muốn hôn một cái
Nhược Mộng
03/10/2021
Trong suy nghĩ của Hà Nhiên, Nam Cung Lân thật ra là một người rất tốt,
giống y như nam thần hoàn hảo mà cô luôn ao ước gặp được. Cách anh dịu
dàng đối đãi, ân cần hỏi han cô mấy ngày qua đã khiến cô rung động,
nhưng hôm nay cô lại do dự, sợ anh giống như Lăng Bách hay bạn trai Thất Thất, sợ yêu vào anh sẽ khác trước. Bởi suy nghĩ tiêu cực đó mà cô
không trả lời tin nhắn của anh!
Kết quả bây giờ anh đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà đứng chờ cô như vậy, tim cô đột nhiên đập nhanh hết cỡ, máu nóng chạy thẳng lên mặt, không kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa rồi.
Hà Nhiên cứ nhìn anh chằm chằm mãi, môi mấp máy không nói được câu nào.
Qua một lát, cô bị tiếng hối thúc của tài xế taxi làm cho giật mình.
“Cháu gái, cháu không đỡ bạn mình xuống hả?”
Hà Nhiên sực nhớ ra mình còn chưa đỡ Thất Thất xuống xe, cô “a” lên một tiếng rồi xoay người lại, bò ngược vào trong xe và dùng sức chín trâu hai hổ kéo cô bạn của mình ra.
Thử mới thấy, nặng quá đi mất! Người cô cũng thuộc diện mảnh khảnh, còn gầy hơn Thất Thất một chút, nên căn bản không xê dịch được người ta!
Vừa vỗ nhẹ vào mặt Thất Thất, cô vừa gọi:
“Thất Thất! Mau tỉnh dậy! Cậu tỉnh dậy ba giây thôi được không?”
Lúc này, Hà Nhiên nghe thấy giọng của Nam Cung Lân vang lên ngay sau lưng mình:
“Em lui ra đi, để anh.”
Phải rồi, cô quên mất còn có một người đàn ông có thể nhờ vả ở đây.
Hà Nhiên vội vàng tránh đường cho anh, chỉ thấy anh luồn tay xuống dưới lưng và hai chân của Thất Thất, dùng sức bế cô nàng lên.
Mặc dù Hà Nhiên biết lúc này Nam Cung Lân chỉ đang muốn giúp đỡ, nhưng khi thấy anh ôm Thất Thất đứng trước mặt cô, cô cảm giác tim như bị ai đâm cho một nhát. Sự khó chịu ấy không bình thường chút nào.
Nam Cung Lân thân cao hơn mét tám, Thất Thất thì chỉ tầm mét máu, nhỏ gọn lọt thỏm trong vòng tay anh. Hình ảnh đẹp đẽ và lãng mạn biết bao nhiêu, lọt vào mắt Hà Nhiên lại càng xót bấy nhiêu.
Không được suy nghĩ nhiều! Hà Nhiên vội bấu vào đùi một cái, sau đó miễn cưỡng cười:
“Cảm ơn anh, anh đưa cô ấy lên phòng em giúp nhé?”
“Ừm.”
Nam Cung Lân nhìn thoáng qua đôi mắt long lanh của Hà Nhiên, khóe môi hơi cong nhẹ rồi ôm Thất Thất đi vào chung cư.
Sau khi Hà Nhiên mở cửa ra, Nam Cung Lân bế Thất Thất thả xuống giường của cô.
Người trên giường đã say không mở mắt ra nổi, vươn người một cái, chiếc váy ngắn vốn đã hở hang trượt một phát, suýt chút nữa để lộ qυầи ɭóŧ bên trong.
Nam Cung Lân giật thót, vội vàng nghiêng đầu sang một bên rồi túm góc chăn phủ lên người Thất Thất.
Thấy cảnh tượng kia, Hà Nhiên cũng hơi giật mình xông qua, chặn tầm mắt của anh lại rồi nói:
“Như vậy là được rồi, anh ra ngoài trước đợi em được không?”
Nếu mà để Thất Thất biết được suýt bị lộ hàng chắc sẽ băm cô ra thành trăm mảnh mất! Hà Nhiên toát cả mồ hôi đầu, gấp gáp kéo Nam Cung Lân ra khỏi phòng.
Anh bị cô đẩy đến phòng khách, sau đó cô mới nhớ đến lý do anh quay lại Hoa Lạc tìm cô.
Chuyện vốn cũng không có gì, Hà Nhiên nói với anh:
“Lần sau nếu không thấy em trả lời tin nhắn thì có thể là vì em bận hoặc quên mất.”
Nam Cung Lân đứng đối diện cô, trịnh trọng gật đầu:
“Anh hiểu rồi.”
Vẻ mặt của anh chưa bao giờ nghiêm túc đến thế làm Hà Nhiên tưởng anh giận, vội thanh minh:
“Ý em là anh không nên phí thời gian vì em.”
Nam Cung Lân cảm thấy việc chờ đợi người mình thích không hề lãng phí thời gian, anh tiếp tục im lặng nghe cô nói, giả vờ như đang dỗi.
Biện pháp của anh thật sự có hiệu quả, một đòn tâm lý cực kỳ đáng ghét.
Hà Nhiên thấy anh mím môi thì có hơi thấp thỏm, chẳng lẽ giận thật ư? Chỉ vì cô không trả lời tin nhắn của anh?
Hà Nhiên lúng túng và tự hỏi bản thân nếu cô đang nhắn tin vui vẻ với một người rồi bị ăn bơ cả ngày thì thế nào, sau đó cô nhận ra một sự thật phũ phàng. Cô nhất định sẽ giận!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Hà Nhiên đột nhiên cảm giác bản thân có phần quá đáng với người ta, lắp bắp nói:
“Xin lỗi, lần sau em có bận cũng sẽ báo với anh một tiếng, em không cố ý.”
“Không sao, em không có việc gì là được.”
Mỗi câu nói của Nam Cung Lân đều khiến Hà Nhiên thấy đôi chút áy náy, cô gãi gãi gò má, khuôn mặt nhỏ xinh hơi đỏ lên. Mặt cô thiên hướng thanh tú và đáng yêu hơn là xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, mắt to tròn long lanh, khi xấu hổ thì gò má sẽ đổi màu đầu tiên.
Nam Cung Lân nhịn không được muốn hôn một cái, nhưng anh biết bây giờ mà làm vậy chắc hẳn sẽ dọa cô sợ. Vì vậy, anh chỉ lặng lẽ dời ánh mắt sang nơi khác. Bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ khi nào Hà Nhiên cho phép, anh mới dám chạm vào cô.
Kết quả bây giờ anh đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà đứng chờ cô như vậy, tim cô đột nhiên đập nhanh hết cỡ, máu nóng chạy thẳng lên mặt, không kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa rồi.
Hà Nhiên cứ nhìn anh chằm chằm mãi, môi mấp máy không nói được câu nào.
Qua một lát, cô bị tiếng hối thúc của tài xế taxi làm cho giật mình.
“Cháu gái, cháu không đỡ bạn mình xuống hả?”
Hà Nhiên sực nhớ ra mình còn chưa đỡ Thất Thất xuống xe, cô “a” lên một tiếng rồi xoay người lại, bò ngược vào trong xe và dùng sức chín trâu hai hổ kéo cô bạn của mình ra.
Thử mới thấy, nặng quá đi mất! Người cô cũng thuộc diện mảnh khảnh, còn gầy hơn Thất Thất một chút, nên căn bản không xê dịch được người ta!
Vừa vỗ nhẹ vào mặt Thất Thất, cô vừa gọi:
“Thất Thất! Mau tỉnh dậy! Cậu tỉnh dậy ba giây thôi được không?”
Lúc này, Hà Nhiên nghe thấy giọng của Nam Cung Lân vang lên ngay sau lưng mình:
“Em lui ra đi, để anh.”
Phải rồi, cô quên mất còn có một người đàn ông có thể nhờ vả ở đây.
Hà Nhiên vội vàng tránh đường cho anh, chỉ thấy anh luồn tay xuống dưới lưng và hai chân của Thất Thất, dùng sức bế cô nàng lên.
Mặc dù Hà Nhiên biết lúc này Nam Cung Lân chỉ đang muốn giúp đỡ, nhưng khi thấy anh ôm Thất Thất đứng trước mặt cô, cô cảm giác tim như bị ai đâm cho một nhát. Sự khó chịu ấy không bình thường chút nào.
Nam Cung Lân thân cao hơn mét tám, Thất Thất thì chỉ tầm mét máu, nhỏ gọn lọt thỏm trong vòng tay anh. Hình ảnh đẹp đẽ và lãng mạn biết bao nhiêu, lọt vào mắt Hà Nhiên lại càng xót bấy nhiêu.
Không được suy nghĩ nhiều! Hà Nhiên vội bấu vào đùi một cái, sau đó miễn cưỡng cười:
“Cảm ơn anh, anh đưa cô ấy lên phòng em giúp nhé?”
“Ừm.”
Nam Cung Lân nhìn thoáng qua đôi mắt long lanh của Hà Nhiên, khóe môi hơi cong nhẹ rồi ôm Thất Thất đi vào chung cư.
Sau khi Hà Nhiên mở cửa ra, Nam Cung Lân bế Thất Thất thả xuống giường của cô.
Người trên giường đã say không mở mắt ra nổi, vươn người một cái, chiếc váy ngắn vốn đã hở hang trượt một phát, suýt chút nữa để lộ qυầи ɭóŧ bên trong.
Nam Cung Lân giật thót, vội vàng nghiêng đầu sang một bên rồi túm góc chăn phủ lên người Thất Thất.
Thấy cảnh tượng kia, Hà Nhiên cũng hơi giật mình xông qua, chặn tầm mắt của anh lại rồi nói:
“Như vậy là được rồi, anh ra ngoài trước đợi em được không?”
Nếu mà để Thất Thất biết được suýt bị lộ hàng chắc sẽ băm cô ra thành trăm mảnh mất! Hà Nhiên toát cả mồ hôi đầu, gấp gáp kéo Nam Cung Lân ra khỏi phòng.
Anh bị cô đẩy đến phòng khách, sau đó cô mới nhớ đến lý do anh quay lại Hoa Lạc tìm cô.
Chuyện vốn cũng không có gì, Hà Nhiên nói với anh:
“Lần sau nếu không thấy em trả lời tin nhắn thì có thể là vì em bận hoặc quên mất.”
Nam Cung Lân đứng đối diện cô, trịnh trọng gật đầu:
“Anh hiểu rồi.”
Vẻ mặt của anh chưa bao giờ nghiêm túc đến thế làm Hà Nhiên tưởng anh giận, vội thanh minh:
“Ý em là anh không nên phí thời gian vì em.”
Nam Cung Lân cảm thấy việc chờ đợi người mình thích không hề lãng phí thời gian, anh tiếp tục im lặng nghe cô nói, giả vờ như đang dỗi.
Biện pháp của anh thật sự có hiệu quả, một đòn tâm lý cực kỳ đáng ghét.
Hà Nhiên thấy anh mím môi thì có hơi thấp thỏm, chẳng lẽ giận thật ư? Chỉ vì cô không trả lời tin nhắn của anh?
Hà Nhiên lúng túng và tự hỏi bản thân nếu cô đang nhắn tin vui vẻ với một người rồi bị ăn bơ cả ngày thì thế nào, sau đó cô nhận ra một sự thật phũ phàng. Cô nhất định sẽ giận!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Hà Nhiên đột nhiên cảm giác bản thân có phần quá đáng với người ta, lắp bắp nói:
“Xin lỗi, lần sau em có bận cũng sẽ báo với anh một tiếng, em không cố ý.”
“Không sao, em không có việc gì là được.”
Mỗi câu nói của Nam Cung Lân đều khiến Hà Nhiên thấy đôi chút áy náy, cô gãi gãi gò má, khuôn mặt nhỏ xinh hơi đỏ lên. Mặt cô thiên hướng thanh tú và đáng yêu hơn là xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, mắt to tròn long lanh, khi xấu hổ thì gò má sẽ đổi màu đầu tiên.
Nam Cung Lân nhịn không được muốn hôn một cái, nhưng anh biết bây giờ mà làm vậy chắc hẳn sẽ dọa cô sợ. Vì vậy, anh chỉ lặng lẽ dời ánh mắt sang nơi khác. Bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ khi nào Hà Nhiên cho phép, anh mới dám chạm vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.