Nhẹ Nhàng Chạm Vào Trái Tim Em...
Chương 18: Đi chơi (1)
Khánh Băng Anzes
27/06/2020
Hôm nay sinh nhật Tae Tae nhà ARMY tui nên đặc biệt đăng chương mới...
___________________________
Sáng hôm sau, Băng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một vòng tay rộng lớn. Ngẩng mặt lên, cô giật mình. Sao Thiên lại ở đây? Đáng ra anh phải đang ngủ ở sofa phòng khách chứ!
Nhưng cô chợt ngẩn người ra, gương mặt yêu nghiệt này thật khiến cô muốn nổi thú tính mà. Không, không được nghĩ bậy nữa. Nhưng thực sự có ma lực kinh người a~. Hàng mi dài cong vút (con trai mà mi mắt đẹp phát ghen). Sống mũi nhỏ, cao và thẳng, da trắng như sữa, nhìn rất muốn cắn, cằm vuông vuông, mặt có độ thon vừa đủ. Đặc biệt là môi anh, bờ môi mỏng màu anh đào, rất đẹp...
Cô đang nghĩ cái quái gì thế này? Sao tự nhiên lại thấy anh ta đẹp trai cơ chứ? Không thể để anh dụ dỗ được! Anh làm sao so sánh được với chồng cô. Đừng hòng, người đó mới là đẹp trai nhất, quyến rũ nhất nha.
Cô định gỡ tay anh ra để chui ra nhưng không gỡ nổi, nhúc nhích cũng chẳng được mấy. Tên này, đi ngủ có cần giữ chặt vậy không? Buông tha cho cô mấy phút đi! Trời ơi...
- Sao vừa nãy ngắm tôi chăm chú vậy? Em thích tôi rồi sao?
Anh bất thần mở nhẹ làn môi mỏng, trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Cô rất bực mình với cái thái độ này của anh:
- Anh nghĩ cái gì mà dám vào phòng tôi rồi ôm tôi ngủ hả?
- Tôi thấy em mặc bộ đồ này sợ em lạnh nên mới làm thế. Với lại... - Anh cười gian xảo - ...nằm sofa thoải mái nhưng không có cái gối ôm là em tôi không ngủ nổi.
- Vậy giờ buông tôi ra đi! Tôi cần phải...
- Hôm nay là chủ nhật. Em đừng tưởng có thể lừa được tôi. Buông tay em ra rồi em chạy mất thì tôi biết tính sao?
- Dù tôi có trốn cũng đâu thoát được. Cả lúc này cũng thế, nhúc nhích còn chẳng nổi...
Cô quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng. Khuôn mặt hiện lên một chút giận dỗi trông vô cùng đáng yêu. Trước mặt cái con người yêu nghiệt này, tự nhiên cô lại muốn làm nũng như con mèo nhỏ.
Bất giác cô thấy một hơi thở đầy nam tính phả vào tai cô:
- Dỗi rồi sao cô gái? Lúc em như thế này tôi thấy còn đáng yêu hơn cả lúc ngủ nữa. (Chẳng bù mấy lúc kia dữ như gái bị cướp bồ chuẩn bị đi đánh ghen vậy *Thiên nghĩ*).
Má cô thấp thoáng ửng hồng. Thiên tiếp tục trêu Băng:
- Tối qua không thay bộ đồ khác mà cố tình mặc vậy để quyến rũ tôi?
- Làm... làm gì có!
Cô đỏ bừng mặt, ấp úng phản bác. Anh quá đáng rồi nha!
Anh cảm thấy hơi có chút gượng gạo khi cứ giữ nguyên cái tư thế này, nên mở tay cho cô thoát ra, chỉ là mở tay ra thôi, khi cần anh sẽ lại khoá cô lại, lúc đó cô cứ việc tha hồ chạy, nhưng cũng đừng mơ chạy được...
Anh cười nhẹ nói:
- Em đi thay đồ đi. Hôm nay tôi sẽ dẫn em đến một nơi rất đặc biệt.
Cô vừa được trả tự do đã trở mặt nói lại:
- Nếu tôi không làm theo thì sao?
Nụ cười của anh ngày càng đậm. Anh bước ra khỏi giường, tiến đến chỗ cô, khí thế bức người. Cô lập tức bị áp đảo trở thành rùa rụt cổ rồi lùi lùi người về phía sau đến khi lưng chạm tường. Hết... hết đường lui rồi! Anh ép cô vào tường, bỗng nhiên nét mặt trở nên u ám:
- Tôi hỏi em lần cuối, có chịu ngoan không?
Cô cười trừ:
- Ha ha, anh đừng có doạ tôi!
Chẳng nói chẳng rằng gì nữa, anh bế cô lên, mở cánh cửa tủ ra rồi bước vào. Lập tức chuyển cô vác lên vai, anh một tay giữ chặt cô mặc cô vùng vẫy, tay còn lại lướt nhanh trên một hàng dài quần áo chọn đồ. Cuối cùng thì anh lôi ra một bộ nữ vô cùng cá tính. Quần bò xanh dương ngang gối xắn ống và áo phông đen in kí hiệu LYH. Kí hiệu này khá kì lạ, hoa văn trang trí xung quanh nó cũng không theo một nguyên tắc nào cả.
Kì lạ thật đấy! Sao trước giờ cô chưa từng biết đến sự tồn tại của kí hiệu này? Chưa có một nhãn hiệu thời trang nào mà cô chưa từng thử qua. Vậy thì kí hiệu này chính xác là gì?
________
Tác giả: Đoán xem chồng mà nữ9 khẳng định quyến rũ nhất, tiêu sái nhất là ai nào... *tung hoa*
Bật mí: Chương 47 tiết lộ(≧∇≦)
___________________________
Sáng hôm sau, Băng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một vòng tay rộng lớn. Ngẩng mặt lên, cô giật mình. Sao Thiên lại ở đây? Đáng ra anh phải đang ngủ ở sofa phòng khách chứ!
Nhưng cô chợt ngẩn người ra, gương mặt yêu nghiệt này thật khiến cô muốn nổi thú tính mà. Không, không được nghĩ bậy nữa. Nhưng thực sự có ma lực kinh người a~. Hàng mi dài cong vút (con trai mà mi mắt đẹp phát ghen). Sống mũi nhỏ, cao và thẳng, da trắng như sữa, nhìn rất muốn cắn, cằm vuông vuông, mặt có độ thon vừa đủ. Đặc biệt là môi anh, bờ môi mỏng màu anh đào, rất đẹp...
Cô đang nghĩ cái quái gì thế này? Sao tự nhiên lại thấy anh ta đẹp trai cơ chứ? Không thể để anh dụ dỗ được! Anh làm sao so sánh được với chồng cô. Đừng hòng, người đó mới là đẹp trai nhất, quyến rũ nhất nha.
Cô định gỡ tay anh ra để chui ra nhưng không gỡ nổi, nhúc nhích cũng chẳng được mấy. Tên này, đi ngủ có cần giữ chặt vậy không? Buông tha cho cô mấy phút đi! Trời ơi...
- Sao vừa nãy ngắm tôi chăm chú vậy? Em thích tôi rồi sao?
Anh bất thần mở nhẹ làn môi mỏng, trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Cô rất bực mình với cái thái độ này của anh:
- Anh nghĩ cái gì mà dám vào phòng tôi rồi ôm tôi ngủ hả?
- Tôi thấy em mặc bộ đồ này sợ em lạnh nên mới làm thế. Với lại... - Anh cười gian xảo - ...nằm sofa thoải mái nhưng không có cái gối ôm là em tôi không ngủ nổi.
- Vậy giờ buông tôi ra đi! Tôi cần phải...
- Hôm nay là chủ nhật. Em đừng tưởng có thể lừa được tôi. Buông tay em ra rồi em chạy mất thì tôi biết tính sao?
- Dù tôi có trốn cũng đâu thoát được. Cả lúc này cũng thế, nhúc nhích còn chẳng nổi...
Cô quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng. Khuôn mặt hiện lên một chút giận dỗi trông vô cùng đáng yêu. Trước mặt cái con người yêu nghiệt này, tự nhiên cô lại muốn làm nũng như con mèo nhỏ.
Bất giác cô thấy một hơi thở đầy nam tính phả vào tai cô:
- Dỗi rồi sao cô gái? Lúc em như thế này tôi thấy còn đáng yêu hơn cả lúc ngủ nữa. (Chẳng bù mấy lúc kia dữ như gái bị cướp bồ chuẩn bị đi đánh ghen vậy *Thiên nghĩ*).
Má cô thấp thoáng ửng hồng. Thiên tiếp tục trêu Băng:
- Tối qua không thay bộ đồ khác mà cố tình mặc vậy để quyến rũ tôi?
- Làm... làm gì có!
Cô đỏ bừng mặt, ấp úng phản bác. Anh quá đáng rồi nha!
Anh cảm thấy hơi có chút gượng gạo khi cứ giữ nguyên cái tư thế này, nên mở tay cho cô thoát ra, chỉ là mở tay ra thôi, khi cần anh sẽ lại khoá cô lại, lúc đó cô cứ việc tha hồ chạy, nhưng cũng đừng mơ chạy được...
Anh cười nhẹ nói:
- Em đi thay đồ đi. Hôm nay tôi sẽ dẫn em đến một nơi rất đặc biệt.
Cô vừa được trả tự do đã trở mặt nói lại:
- Nếu tôi không làm theo thì sao?
Nụ cười của anh ngày càng đậm. Anh bước ra khỏi giường, tiến đến chỗ cô, khí thế bức người. Cô lập tức bị áp đảo trở thành rùa rụt cổ rồi lùi lùi người về phía sau đến khi lưng chạm tường. Hết... hết đường lui rồi! Anh ép cô vào tường, bỗng nhiên nét mặt trở nên u ám:
- Tôi hỏi em lần cuối, có chịu ngoan không?
Cô cười trừ:
- Ha ha, anh đừng có doạ tôi!
Chẳng nói chẳng rằng gì nữa, anh bế cô lên, mở cánh cửa tủ ra rồi bước vào. Lập tức chuyển cô vác lên vai, anh một tay giữ chặt cô mặc cô vùng vẫy, tay còn lại lướt nhanh trên một hàng dài quần áo chọn đồ. Cuối cùng thì anh lôi ra một bộ nữ vô cùng cá tính. Quần bò xanh dương ngang gối xắn ống và áo phông đen in kí hiệu LYH. Kí hiệu này khá kì lạ, hoa văn trang trí xung quanh nó cũng không theo một nguyên tắc nào cả.
Kì lạ thật đấy! Sao trước giờ cô chưa từng biết đến sự tồn tại của kí hiệu này? Chưa có một nhãn hiệu thời trang nào mà cô chưa từng thử qua. Vậy thì kí hiệu này chính xác là gì?
________
Tác giả: Đoán xem chồng mà nữ9 khẳng định quyến rũ nhất, tiêu sái nhất là ai nào... *tung hoa*
Bật mí: Chương 47 tiết lộ(≧∇≦)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.