Nhẹ Nhàng Chạm Vào Trái Tim Em...
Chương 8: Giải dược?!! (18+)
Khánh Băng Anzes
27/06/2020
Cứ tưởng xuân dược sau mấy lần phát tác sẽ giảm công dụng xuông một chút, không ngờ thứ dược này khủng bố đến vậy. Mà suy cho cùng đáng ra cô phải là người bị hạ dược chứ không phải là anh. Nhưng trước hết phải giải quyết thứ này đã, nếu không anh sẽ bị thứ xuân dược này hành hạ chết mất.
Anh đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, tay không yên phận lại càn quét khắp cơ thể cô. Mắt cô ngày càng mơ hồ hơn, cảm giác người càng ngày càng nóng lên. Anh khẽ hỏi cô:
- Bây giờ cảm thấy thế nào?
- Ưm... rất khó chịu...
- Em thấy khó chịu ở chỗ nào? Tôi sẽ giúp em.
Mắt cô đã trở lại bình thường nhưng xuân dược lúc này lại phát tác mạnh mẽ. Cô cảm thấy mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo như trong một giấc mơ, lại vô thức trả lời anh:
- Nơi đó, rất khó chịu, cả ngực nữa, rất trướng. Ưm... cảm thấy người rất nóng.
- Xuân dược em trúng phải phát tác rồi. Để tôi giải dược cho em.
Anh lại tiếp tục đùa giỡn hai trái đào của cô đến khi chúng đỏ ửng lên mới chịu buông tha. Sau khi đã ăn hết ngực cô, cảm thấy tư thế này không thoải mái, anh bế cô đặt ngồi vào bồn tắm, lưng dựa vào thành bồn. Anh mở rộng hai chân cô đặt lên hai thành bên cạnh rồi đưa lưỡi vào sâu bên trong. Vừa nãy rõ ràng anh đã lau khô người cô rồi a, thật không hiểu nổi tại sao nơi này lại ướt át như thế...
- Em cũng thật hư hỏng. Mới kích tình một chút thôi mà đã như vậy rồi.
Anh lại tiếp tục cúi xuống liếm, cắn, nhay, rồi nút mạnh hạt châu nhỏ dưới hoa huyệt cô. Cô đan hai tay vào tóc anh mà ấn anh ngày càng vào sâu hơn, miệng khẽ ngâm nga những âm thanh ái muội. Đợi một lúc, từ hoa huyệt cô bắn ra một thứ dịch trắng đục. Anh nhẹ nhàng liếm láp toàn bộ, còn nuốt hết thứ đó vào trong.
- Ưm... nóng...
- Nói tôi nghe, có phải rất khó chịu không? Rất muốn tôi thoả mãn em không?
Anh để cô ngồi lên đùi mình, hơi nhấc người cô lên mà tiến vào. Không ngờ vẫn còn chặt như vậy. Cô ấn người xuống định đưa hạ thân của anh vào sâu bên trong thì anh lại đột ngột rút ra không khỏi khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng. Cô thực sự đang rất khó chịu nha.
- Có phải rất muốn tôi không?
Cô vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Không có.
- Vẫn không chịu thừa nhận?
Anh cười, lại ấn hạ thân vào bên trong hoa huyệt của cô, nhưng chỉ vào một nửa lại đột ngột rút ra, khiến cô ngày càng khó chịu hơn.
- Nói không muốn tôi, vậy vẻ mặt này là sao đây?
Mặt cô đỏ lên. Ngay lập tức cô úp mặt vào ngực anh (ăn vạ), vô tình lại nghe được nhịp tim của anh, lại có cảm giác vô cùng bình yên. Anh nhìn cô nằm im trong lòng mình, tự nhiên trong thâm tâm lại có một thứ cảm xúc kì lạ nổi lên. Thứ cảm xúc muốn được che chở cho người con gái trước mặt cả đời. Rõ ràng là chỉ mới gặp thôi, nhưng cảm giác như là đã từ rất lâu rồi.
-Em, cả đời này phải là của tôi. Tôi không cho phép em có tình cảm với người đàn ông khác. Nếu không, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào ấm áp dần lan toả. Nhưng ngay sau đó cô phải đưa tay bịt miệng để khỏi phát ra tiếng hét. Anh cắn một cái lên cổ cô, sâu đến mức có vài giọt máu chảy ra. Sau khi đã kìm được cơn đau xuống, cô tỏ vẻ mặt rất không hài lòng nhìn anh, hay đúng hơn cô đang làm mặt dỗi. Anh tiếp tục trêu chọc cô, cọ xát hạ thân mình vào cô:
- Vẻ mặt này là rất muốn tôi đúng không?
Đến giờ thì cô không thể chống lại tác dụng của xuân dược được nữa. Như bị thôi miên, cô nói:
- Em muốn anh, thực sự rất muốn, Bạch...
- Tên tôi là Thiên, Khánh Thiên.
- Thiên... a...
Vừa nghe cô gọi tên mình, anh lập tức tiến vào luân động không ngừng nghỉ. Nơi đó thật sự rất chặt nha, cảm giác khiến anh rất thích. Từ cổ họng cô phát ra những âm thanh êm ái nghe rất thuận tai. Sau khi kết thúc cuộc hoan ái, cô mệt mỏi thiếp đi. Anh bế cô ra giường, còn tiếp tục nằm trên cô mà dạo chơi với cơ thể đang mê man của cô thêm vài lần nữa rồi mới ôm cô ngủ đến tận sáng hôm sau...
Lời tác giả: Ta thật sự không hiểu nổi rốt cục là ai giải dược cho ai?!!!
Anh đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, tay không yên phận lại càn quét khắp cơ thể cô. Mắt cô ngày càng mơ hồ hơn, cảm giác người càng ngày càng nóng lên. Anh khẽ hỏi cô:
- Bây giờ cảm thấy thế nào?
- Ưm... rất khó chịu...
- Em thấy khó chịu ở chỗ nào? Tôi sẽ giúp em.
Mắt cô đã trở lại bình thường nhưng xuân dược lúc này lại phát tác mạnh mẽ. Cô cảm thấy mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo như trong một giấc mơ, lại vô thức trả lời anh:
- Nơi đó, rất khó chịu, cả ngực nữa, rất trướng. Ưm... cảm thấy người rất nóng.
- Xuân dược em trúng phải phát tác rồi. Để tôi giải dược cho em.
Anh lại tiếp tục đùa giỡn hai trái đào của cô đến khi chúng đỏ ửng lên mới chịu buông tha. Sau khi đã ăn hết ngực cô, cảm thấy tư thế này không thoải mái, anh bế cô đặt ngồi vào bồn tắm, lưng dựa vào thành bồn. Anh mở rộng hai chân cô đặt lên hai thành bên cạnh rồi đưa lưỡi vào sâu bên trong. Vừa nãy rõ ràng anh đã lau khô người cô rồi a, thật không hiểu nổi tại sao nơi này lại ướt át như thế...
- Em cũng thật hư hỏng. Mới kích tình một chút thôi mà đã như vậy rồi.
Anh lại tiếp tục cúi xuống liếm, cắn, nhay, rồi nút mạnh hạt châu nhỏ dưới hoa huyệt cô. Cô đan hai tay vào tóc anh mà ấn anh ngày càng vào sâu hơn, miệng khẽ ngâm nga những âm thanh ái muội. Đợi một lúc, từ hoa huyệt cô bắn ra một thứ dịch trắng đục. Anh nhẹ nhàng liếm láp toàn bộ, còn nuốt hết thứ đó vào trong.
- Ưm... nóng...
- Nói tôi nghe, có phải rất khó chịu không? Rất muốn tôi thoả mãn em không?
Anh để cô ngồi lên đùi mình, hơi nhấc người cô lên mà tiến vào. Không ngờ vẫn còn chặt như vậy. Cô ấn người xuống định đưa hạ thân của anh vào sâu bên trong thì anh lại đột ngột rút ra không khỏi khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng. Cô thực sự đang rất khó chịu nha.
- Có phải rất muốn tôi không?
Cô vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Không có.
- Vẫn không chịu thừa nhận?
Anh cười, lại ấn hạ thân vào bên trong hoa huyệt của cô, nhưng chỉ vào một nửa lại đột ngột rút ra, khiến cô ngày càng khó chịu hơn.
- Nói không muốn tôi, vậy vẻ mặt này là sao đây?
Mặt cô đỏ lên. Ngay lập tức cô úp mặt vào ngực anh (ăn vạ), vô tình lại nghe được nhịp tim của anh, lại có cảm giác vô cùng bình yên. Anh nhìn cô nằm im trong lòng mình, tự nhiên trong thâm tâm lại có một thứ cảm xúc kì lạ nổi lên. Thứ cảm xúc muốn được che chở cho người con gái trước mặt cả đời. Rõ ràng là chỉ mới gặp thôi, nhưng cảm giác như là đã từ rất lâu rồi.
-Em, cả đời này phải là của tôi. Tôi không cho phép em có tình cảm với người đàn ông khác. Nếu không, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào ấm áp dần lan toả. Nhưng ngay sau đó cô phải đưa tay bịt miệng để khỏi phát ra tiếng hét. Anh cắn một cái lên cổ cô, sâu đến mức có vài giọt máu chảy ra. Sau khi đã kìm được cơn đau xuống, cô tỏ vẻ mặt rất không hài lòng nhìn anh, hay đúng hơn cô đang làm mặt dỗi. Anh tiếp tục trêu chọc cô, cọ xát hạ thân mình vào cô:
- Vẻ mặt này là rất muốn tôi đúng không?
Đến giờ thì cô không thể chống lại tác dụng của xuân dược được nữa. Như bị thôi miên, cô nói:
- Em muốn anh, thực sự rất muốn, Bạch...
- Tên tôi là Thiên, Khánh Thiên.
- Thiên... a...
Vừa nghe cô gọi tên mình, anh lập tức tiến vào luân động không ngừng nghỉ. Nơi đó thật sự rất chặt nha, cảm giác khiến anh rất thích. Từ cổ họng cô phát ra những âm thanh êm ái nghe rất thuận tai. Sau khi kết thúc cuộc hoan ái, cô mệt mỏi thiếp đi. Anh bế cô ra giường, còn tiếp tục nằm trên cô mà dạo chơi với cơ thể đang mê man của cô thêm vài lần nữa rồi mới ôm cô ngủ đến tận sáng hôm sau...
Lời tác giả: Ta thật sự không hiểu nổi rốt cục là ai giải dược cho ai?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.