Nhẹ Nhàng Chạm Vào Trái Tim Em...
Chương 11: Khởi đầu
Khánh Băng Anzes
27/06/2020
Khánh Thiên anh nhìn cô cười nhẹ. Nụ cười đó thật chói loá nha. Nhưng trong mắt cô nụ cười đó như chứa đựng cả trăm ngàn nguy hiểm.
Chết tiệt! Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây cơ chứ?
Lại là cha cô rồi. Cha ơi cha không thương con sao? Năm nay tiểu Băng của cha chỉ mới học lớp 11 thôi (tầm hai tháng nữa là lên lớp 12 rồi còn kêu ca). Cha hãy cho con gái của cha sống nốt đời học sinh mười hai năm một cách yên bình đi. À mà đâu, đời học sinh của cô đã hết yên bình từ khi cha cô ném cô du học qua Mỹ để lấy cái bằng đại học quốc gia New York danh giá bên đó rồi. Cha cô cho cô ba năm để lấy cái bằng đó. Cô cày một năm và lấy được cái bằng đó. Xong cô cày tiếp một năm cho mấy cái chứng chỉ cô cho là cần thiết. Còn một năm cô dành đi du lịch vòng quanh thế giới, chán chê rồi cuối cùng trở về Việt Nam chỉ để nộp cái bằng cho cha cô. Lúc đó thì cha cô lại bảo cô phải học tiếp chương trình trung học cho có đời học sinh giống mọi người. Cô sốc óc...
Cô được đặc cách học từ lớp chín đúng tuổi của cô. Lúc đó thì cô gặp Hàn Minh Lâm, một anh chàng lạnh lùng điển trai nổi tiếng thông minh với chỉ số IQ ngất ngưởng 145 và thành tích học tập cao nhất trường, mà cái trường cô đang học lại là trường quốc tế. Sau nhiều lần trao đổi về các vấn đề tự nhiên khoa học chuyên sâu, cô dần dần đã bị say nắng Lâm bởi phong cách sống cũng như tính cách của Lâm, cực kỳ trưởng thành và nghiêm túc trong mọi vấn đề.
Cô đã đơn phương Lâm ba năm mà cậu ta không hề hay biết gì. Thậm chí khi lên phổ thông, khi cả lớp cô đều đã biết hết, Lâm vẫn không biết và vẫn đối xử với cô bình thường như bao người khác. Đến khi Kin xuất hiện, mọi thứ thay đổi đến chóng mặt. Lâm bắt đầu xa lánh cô. Và cuối cùng trớ trêu thay lại đúng như cô lo sợ, Kin và Lâm đã yêu nhau. Thật nực cười khi cô là người đến trước cuối cùng lại trở thành kẻ thứ ba...
Cô ngước mắt lên nhìn Thiên. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô lập tức gục mặt xuống bàn, rồi lại ngồi thẳng lên nhưng đầu vẫn cúi xuống, hai tay giơ lên chống trán, cố che đi gương mặt lo lắng của mình. Anh nhận ra được điều đó, lòng thầm vui vẻ. Cô có quan tâm đến sự tồn tại của anh. Stop! Cảm giác kì lạ này là gì đây? Sao anh cảm thấy cô cực kì quen thuộc và sự quan tâm của cô đến sự tồn tại của anh lại làm anh cảm thấy vui? Không ổn, phải nhờ Minh đệ điều tra mới được.
Anh quay trở lại gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, nói ngắn gọn:
- Chào. Mong được chiếu cố!
Cô giáo chủ nhiệm nói với anh:
- Để cô xếp chỗ cho em.
- Không cần đâu ạ. Em sẽ ngồi cạnh bạn nữ đó. Bạn ấy là Lâm Băng đúng không ạ?
- Tên đầy đủ là Lâm Cửu Băng. Nhưng làm sao đây, chỗ đó có người mất rồi. Trần Lưu Vũ, em nghĩ thế nào?
Vũ đứng lên, tỏ rõ mình là học sinh ngoan:
- Em thưa cô, phụ thuộc cả vào quyết định của cô ạ.
Vũ ngồi xuống, lập tức bị ánh mắt đằng đằng sát khí của cô quét qua một lượt.
- Băng à, đừng nhìn tao như thế... Mày làm tao ngại. Tao biết tao đẹp trai mà.
Vũ bị sát khí của cô doạ lạnh run người nhưng vẫn không quên trêu ngươi cô. Cái thằng cha ảo tưởng sức mạnh này! Cô vừa giơ chân lên để đạp chân Vũ thì cô giáo chủ nhiệm đã nói tiếp:
- Được rồi! Vũ, em chuyển lên ngồi với Nhâm Hy Hy đi. Băng, từ giờ nhờ em giúp bạn thích nghi với môi trường mới, được chứ?
- Vâng ạ.
Cô đau khổ trả lời trong khi Vũ chậm chạp thu dọn để chuyển lên. Cô khẽ gọi Vũ, giọng điệu như người sắp chết, hoàn toàn không có ý định muốn đập cậu nữa:
- Vũ ơi, đừng đi. Ông ở lại với tui, tui cần ông.
Vũ nghe thấy cô nói cần mình, tim cậu xao động. Không thể được, không thể để cô biết cậu thích cô được. Vũ giấu đi sự vui vẻ vào sâu trong tim, đặt tay lên vai cô, an ủi:
- Tôi cũng muốn ở lại lắm. Nhưng không thể trái lệnh boss được. Bà ở lại mà chiến đấu với tên giang hồ đại ca kia nha. Cố lên!
Vũ cười ma quái, chín phần là muốn chọc cho cô điên lên. Rất bình tĩnh, cô cười (đểu) đáp lại:
- Cảm ơn lời an ủi của Vũ nha. Vũ cũng cố lên nha!
Cậu ta đã không muốn ở lại, thì cũng đừng trách cô tàn ác.
Vũ khó hiểu nhìn cô, cố cái gì cơ. Nhưng ngay sau đó vài phút cậu đã hiểu, cậu thực sự hối hận rồi...
Băng ơi, cứu tao!
Đúng như dự đoán của cô, chỉ một lúc sau, một tờ giấy được vo tròn ném đến chỗ cô mặc kệ cô giáo chủ nhiêm. Rất nhanh đã có một tờ giấy cũng bị vo tròn được ném lại.
Rất tiếc thưa quý khách, dịch vụ đáp ứng yêu cầu của quý khách đã hết hiệu lực. Xin quý khách TỰ THÂN VẬN ĐỘNG!
Vũ đâu ngờ được là Hy vô cùng thích cậu và hiện tại Hy đang bám cậu không buông ra giây nào luôn.
Băng ơi, cứu tao, tao là bạn mày mà!
Tiếp tục một tờ giấy bay đến chỗ cô, nhưng lần này gấp thành một cái máy bay giấy. Cái máy bay giấy được ném lại.
Ủa, mày là bạn tao bao giờ ấy nhể? Tao nhớ tao với mày đã uống máu ăn thề kết nghĩa... bạn bè bao giờ đâu. Thậm chí tao với mày còn chưa nói với nhau câu Làm bạn nha! bao giờ mà bạn bè gì ở đây?
Chút hi vọng le lói của Vũ đã bị cô nhẫn tâm vùi dập. Xem ra cuộc sống của cậu sau này không thanh thản nổi rồi. Băng cậu thật độc ác mà!
Bắt đầu tiết học...
Cô bỗng thấy lạ. Sao hôm nay lớp im lặng không ồn ào như hôm Kin chuyển về. Chắc chắn đã có chuyện gì đó. Cô đang suy tính hết tiết nghe lén hội tám của lớp thì một cái ba lô đặt phịch xuống bàn làm cô giật mình. Anh ngồi xuống ghế, lạnh lùng lôi sách ra ngắm rồi đưa tay lên che miệng... ngáp. Tên này, bó tay rồi, học hành kiểu gì vậy? Cô dù đã học xong đại học rồi nhưng cô vẫn nghiêm túc trong những giờ học chán ngắt ở đây. Thế mà tên này thì... Thôi cô chịu rồi!
Cả tiết học trôi qua trong im lặng. Hết tiết, anh cất sách rồi nói với cô:
- Băng, bạn dẫn mình đi tham quan trường được không?
- Sao bạn không nhờ ai khác? Mình có việc bận mất rồi.
- Chẳng phải cô bảo bạn phải giúp mình sao? Bạn không nên trốn tránh như thế.
- Được rồi, mình sẽ giúp...
Cô nghiến răng nghiến lợi nói. Tên này thật làm cô tức chết!
Cô dẫn anh đi, vừa đi vừa giới thiệu từng nơi cho anh biết. Đến một gốc cây cổ thụ, cô buồn rầu nói:
- Cây anh đào này đã ở đây năm mươi năm rồi. Nhưng hai năm nay nó không nở hoa nữa.
(Từ khi Băng tỷ về trường này là nó không nở hoa nữa đấy! ha ha)
Anh im lặng từ nãy đến giờ, bây giờ mới lên tiếng:
- Cô thích hoa anh đào lắm hả?
Cô không nói chỉ gật đầu. Bỗng anh lấy tay bịt mắt cô lại:
- Nhắm mắt vào. Cấm nhìn lén!
- Chẳng lẽ anh có thể làm hoa nở hay sao, cũng đã tháng tư sang hè rồi mà!
- Chỉ cần cô muốn...
Anh bỏ tay ra rồi bật tách ngón tay một cái.
- Mở mắt ra!
Cô bất giác giơ tay ra, từ từ mở mắt. Một cánh hoa anh đào rơi vào lòng bàn tay cô. Rồi một cơn mưa màu hồng rơi xuống. Dưới chân cô xuất hiện một tấm thảm hoa anh đào. Vài cánh hoa vương trên tóc cô. Gió khẽ thổi làm hoa tiếp tục rơi xuống...
Anh ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt. Cô lúc này, quả thực rất đáng yêu, rất xinh đẹp...
Chết tiệt! Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây cơ chứ?
Lại là cha cô rồi. Cha ơi cha không thương con sao? Năm nay tiểu Băng của cha chỉ mới học lớp 11 thôi (tầm hai tháng nữa là lên lớp 12 rồi còn kêu ca). Cha hãy cho con gái của cha sống nốt đời học sinh mười hai năm một cách yên bình đi. À mà đâu, đời học sinh của cô đã hết yên bình từ khi cha cô ném cô du học qua Mỹ để lấy cái bằng đại học quốc gia New York danh giá bên đó rồi. Cha cô cho cô ba năm để lấy cái bằng đó. Cô cày một năm và lấy được cái bằng đó. Xong cô cày tiếp một năm cho mấy cái chứng chỉ cô cho là cần thiết. Còn một năm cô dành đi du lịch vòng quanh thế giới, chán chê rồi cuối cùng trở về Việt Nam chỉ để nộp cái bằng cho cha cô. Lúc đó thì cha cô lại bảo cô phải học tiếp chương trình trung học cho có đời học sinh giống mọi người. Cô sốc óc...
Cô được đặc cách học từ lớp chín đúng tuổi của cô. Lúc đó thì cô gặp Hàn Minh Lâm, một anh chàng lạnh lùng điển trai nổi tiếng thông minh với chỉ số IQ ngất ngưởng 145 và thành tích học tập cao nhất trường, mà cái trường cô đang học lại là trường quốc tế. Sau nhiều lần trao đổi về các vấn đề tự nhiên khoa học chuyên sâu, cô dần dần đã bị say nắng Lâm bởi phong cách sống cũng như tính cách của Lâm, cực kỳ trưởng thành và nghiêm túc trong mọi vấn đề.
Cô đã đơn phương Lâm ba năm mà cậu ta không hề hay biết gì. Thậm chí khi lên phổ thông, khi cả lớp cô đều đã biết hết, Lâm vẫn không biết và vẫn đối xử với cô bình thường như bao người khác. Đến khi Kin xuất hiện, mọi thứ thay đổi đến chóng mặt. Lâm bắt đầu xa lánh cô. Và cuối cùng trớ trêu thay lại đúng như cô lo sợ, Kin và Lâm đã yêu nhau. Thật nực cười khi cô là người đến trước cuối cùng lại trở thành kẻ thứ ba...
Cô ngước mắt lên nhìn Thiên. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô lập tức gục mặt xuống bàn, rồi lại ngồi thẳng lên nhưng đầu vẫn cúi xuống, hai tay giơ lên chống trán, cố che đi gương mặt lo lắng của mình. Anh nhận ra được điều đó, lòng thầm vui vẻ. Cô có quan tâm đến sự tồn tại của anh. Stop! Cảm giác kì lạ này là gì đây? Sao anh cảm thấy cô cực kì quen thuộc và sự quan tâm của cô đến sự tồn tại của anh lại làm anh cảm thấy vui? Không ổn, phải nhờ Minh đệ điều tra mới được.
Anh quay trở lại gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, nói ngắn gọn:
- Chào. Mong được chiếu cố!
Cô giáo chủ nhiệm nói với anh:
- Để cô xếp chỗ cho em.
- Không cần đâu ạ. Em sẽ ngồi cạnh bạn nữ đó. Bạn ấy là Lâm Băng đúng không ạ?
- Tên đầy đủ là Lâm Cửu Băng. Nhưng làm sao đây, chỗ đó có người mất rồi. Trần Lưu Vũ, em nghĩ thế nào?
Vũ đứng lên, tỏ rõ mình là học sinh ngoan:
- Em thưa cô, phụ thuộc cả vào quyết định của cô ạ.
Vũ ngồi xuống, lập tức bị ánh mắt đằng đằng sát khí của cô quét qua một lượt.
- Băng à, đừng nhìn tao như thế... Mày làm tao ngại. Tao biết tao đẹp trai mà.
Vũ bị sát khí của cô doạ lạnh run người nhưng vẫn không quên trêu ngươi cô. Cái thằng cha ảo tưởng sức mạnh này! Cô vừa giơ chân lên để đạp chân Vũ thì cô giáo chủ nhiệm đã nói tiếp:
- Được rồi! Vũ, em chuyển lên ngồi với Nhâm Hy Hy đi. Băng, từ giờ nhờ em giúp bạn thích nghi với môi trường mới, được chứ?
- Vâng ạ.
Cô đau khổ trả lời trong khi Vũ chậm chạp thu dọn để chuyển lên. Cô khẽ gọi Vũ, giọng điệu như người sắp chết, hoàn toàn không có ý định muốn đập cậu nữa:
- Vũ ơi, đừng đi. Ông ở lại với tui, tui cần ông.
Vũ nghe thấy cô nói cần mình, tim cậu xao động. Không thể được, không thể để cô biết cậu thích cô được. Vũ giấu đi sự vui vẻ vào sâu trong tim, đặt tay lên vai cô, an ủi:
- Tôi cũng muốn ở lại lắm. Nhưng không thể trái lệnh boss được. Bà ở lại mà chiến đấu với tên giang hồ đại ca kia nha. Cố lên!
Vũ cười ma quái, chín phần là muốn chọc cho cô điên lên. Rất bình tĩnh, cô cười (đểu) đáp lại:
- Cảm ơn lời an ủi của Vũ nha. Vũ cũng cố lên nha!
Cậu ta đã không muốn ở lại, thì cũng đừng trách cô tàn ác.
Vũ khó hiểu nhìn cô, cố cái gì cơ. Nhưng ngay sau đó vài phút cậu đã hiểu, cậu thực sự hối hận rồi...
Băng ơi, cứu tao!
Đúng như dự đoán của cô, chỉ một lúc sau, một tờ giấy được vo tròn ném đến chỗ cô mặc kệ cô giáo chủ nhiêm. Rất nhanh đã có một tờ giấy cũng bị vo tròn được ném lại.
Rất tiếc thưa quý khách, dịch vụ đáp ứng yêu cầu của quý khách đã hết hiệu lực. Xin quý khách TỰ THÂN VẬN ĐỘNG!
Vũ đâu ngờ được là Hy vô cùng thích cậu và hiện tại Hy đang bám cậu không buông ra giây nào luôn.
Băng ơi, cứu tao, tao là bạn mày mà!
Tiếp tục một tờ giấy bay đến chỗ cô, nhưng lần này gấp thành một cái máy bay giấy. Cái máy bay giấy được ném lại.
Ủa, mày là bạn tao bao giờ ấy nhể? Tao nhớ tao với mày đã uống máu ăn thề kết nghĩa... bạn bè bao giờ đâu. Thậm chí tao với mày còn chưa nói với nhau câu Làm bạn nha! bao giờ mà bạn bè gì ở đây?
Chút hi vọng le lói của Vũ đã bị cô nhẫn tâm vùi dập. Xem ra cuộc sống của cậu sau này không thanh thản nổi rồi. Băng cậu thật độc ác mà!
Bắt đầu tiết học...
Cô bỗng thấy lạ. Sao hôm nay lớp im lặng không ồn ào như hôm Kin chuyển về. Chắc chắn đã có chuyện gì đó. Cô đang suy tính hết tiết nghe lén hội tám của lớp thì một cái ba lô đặt phịch xuống bàn làm cô giật mình. Anh ngồi xuống ghế, lạnh lùng lôi sách ra ngắm rồi đưa tay lên che miệng... ngáp. Tên này, bó tay rồi, học hành kiểu gì vậy? Cô dù đã học xong đại học rồi nhưng cô vẫn nghiêm túc trong những giờ học chán ngắt ở đây. Thế mà tên này thì... Thôi cô chịu rồi!
Cả tiết học trôi qua trong im lặng. Hết tiết, anh cất sách rồi nói với cô:
- Băng, bạn dẫn mình đi tham quan trường được không?
- Sao bạn không nhờ ai khác? Mình có việc bận mất rồi.
- Chẳng phải cô bảo bạn phải giúp mình sao? Bạn không nên trốn tránh như thế.
- Được rồi, mình sẽ giúp...
Cô nghiến răng nghiến lợi nói. Tên này thật làm cô tức chết!
Cô dẫn anh đi, vừa đi vừa giới thiệu từng nơi cho anh biết. Đến một gốc cây cổ thụ, cô buồn rầu nói:
- Cây anh đào này đã ở đây năm mươi năm rồi. Nhưng hai năm nay nó không nở hoa nữa.
(Từ khi Băng tỷ về trường này là nó không nở hoa nữa đấy! ha ha)
Anh im lặng từ nãy đến giờ, bây giờ mới lên tiếng:
- Cô thích hoa anh đào lắm hả?
Cô không nói chỉ gật đầu. Bỗng anh lấy tay bịt mắt cô lại:
- Nhắm mắt vào. Cấm nhìn lén!
- Chẳng lẽ anh có thể làm hoa nở hay sao, cũng đã tháng tư sang hè rồi mà!
- Chỉ cần cô muốn...
Anh bỏ tay ra rồi bật tách ngón tay một cái.
- Mở mắt ra!
Cô bất giác giơ tay ra, từ từ mở mắt. Một cánh hoa anh đào rơi vào lòng bàn tay cô. Rồi một cơn mưa màu hồng rơi xuống. Dưới chân cô xuất hiện một tấm thảm hoa anh đào. Vài cánh hoa vương trên tóc cô. Gió khẽ thổi làm hoa tiếp tục rơi xuống...
Anh ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt. Cô lúc này, quả thực rất đáng yêu, rất xinh đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.