Chương 9: Hôn thư của sư tôn
Tây Hành Vô Quy
25/07/2022
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, toàn bộ phái Huyền Thiên chỉ có hai thầy trò nọ ở Khôi Tiêu Phong là nhàn rỗi nhất.
Từ cái lần Lâm Phong Ý ôm Vân Châu về trước mặt mọi người, ngày hôm sau Vân Châu dọn hẳn sang phòng Lâm Phong Ý, hôm nay không chỉ mọi người trong môn phái, đến cả Bắc Cương cũng nghe nói Khôi Tiêu Phong của phái Huyền Thiên sắp có tin vui.
Ngoại trừ hai đương sự.
Lâm Phong Ý không muốn Vân Châu ra ngoài làm những việc lặt vặt, vì vậy hắn đã sang Lăng Thiên Phong tìm tông chủ.
Cuối cùng, người phải làm việc đổi thành Doãn Mặc và Tô Tiêu Tiêu.
Vân Châu rảnh rỗi, ngoài việc tu luyện mỗi ngày, ban ngày y sẽ cùng sư tôn uống trà đánh cờ, viết chữ hay vẽ vời gì đó.
Trung thu đang đến gần, rất nhiều môn phái qua lại thân thiết và bạn cũ đến đưa lễ vật chúc mừng sớm.
Những năm trước, lễ vật của phái Huyền Thiên đều do Vân Châu đưa đi, bây giờ Vân Châu bị Lâm Vân Ý thủ sẵn không cho ra ngoài.
Danh sách lễ vật lẽ ra đã sắp xếp xong vào nửa tháng trước, những người khác không dám tới Khôi Tiêu Phong tìm người nên đều chờ Vân Châu tự nhớ.
Mà Vân Châu thì hoặc là nằm ngủ bù trong vòng tay Lâm Phong Ý, hoặc là bị Lâm Phong Ý đè trên giường. Những tháng ngày vui sướng như tu hành đắc đạo, đâu còn nhớ danh sách lễ vật gì.
Cuối cùng vẫn phải do tông chủ mặt dày đến Khôi Tiêu Phong tìm Vân Châu.
Vân Châu mất hai ngày ở Lăng Thiên Phong sửa sang danh sách lễ vật, trùng hợp làm sao, năm nay Bắc Cương phái thánh nữ nhà mình tới phái Huyền Thiên dâng lễ vật Trung thu.
Hôn sự năm đó tuy đã bị Vân Châu phá banh, tuy nhiên ở trong lòng Vân Châu, nữ tử này có khả năng cướp sư tôn của mình nhất.
Vân Châu ở thư phòng hậu điện chỉnh lý danh sách, thánh nữ Bắc Cương thì đang ở chính điện ra mắt tông chủ.
Theo lý hai người sẽ không gặp nhau, nhưng đúng là không chịu nổi đám người nhiều chuyện trong phái, xì xầm bàn tán mà như muốn bắt loa cho cả phái nghe.
Lâm Phong Ý không hẳn là thích thánh nữ Bắc Cương, song cũng không ngăn được việc Vân Châu phòng bị khi nghe nhắc tới nàng.
Vân Châu đang cầm bút ghi chép xác nhận danh sách cuối cùng, ngoài điện có tiếng nói chuyện nhỏ xíu.
“Này này, năm nay… thánh nữ… đến điện.”
Hai chữ thánh nữ lọt vào tai, tay cầm bút thoáng dừng lại, Vân Châu tập trung lắng nghe.
“Sao thánh nữ Bắc Cương lại tới đây đưa lễ vật Trung thu?” Đệ tử Khôi Tiêu Phong hỏi.
“Trung thu hằng năm các ngươi ra ngoài tặng lễ vật nên không biết, lễ vật mỗi năm của Bắc Cương đều do thánh nữ tới đưa.”
“Đúng đó đúng đó, năm ngoái cũng là thánh nữ Bắc Cương mà.” Có người phụ họa thêm.
“Chưa từng nghe nói tới luôn.” Đệ tử Khôi Tiêu Phong nghi ngờ nói.
“Chuyện này, Vân Châu sư huynh không thích nàng ấy đến, cũng chẳng phải chuyện to tát gì nên không ai nói thôi.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều không muốn Vân Châu sư huynh mất vui.”
“Năm đó nếu Vân Châu sư huynh không ra sức phản đối, nói không chừng nữ chủ nhân của Khôi Tiêu Phong ngày hôm nay chính là thánh nữ Bắc Cương rồi.”
Trong thư phòng vang lên tiếng răng rắc, bút lông mới tinh gãy đôi trong tay Vân Châu.
“Nhưng trên đường tới đây, ta thấy thánh nữ Bắc Cương đang đi về phía Khôi Tiêu Phong thì phải.”
“Khụ… Thật ra năm nào nàng ấy cũng đến Khôi Tiêu Phong một chuyến trước khi rời khỏi phái Huyền Thiên mà.”
Một trận gió thổi qua, cửa hậu điện mở rộng, người bên trong đã biến mất từ lâu.
Khôi Tiêu Phong.
Doãn Mặc lảo đảo khi bị Vân Châu đụng trúng.
“Ấy, sư huynh… sư tôn ở??” Lời còn chưa dứt, người đã đi xa, Doãn Mặc đang vươn tay ra phải lặng lẽ bỏ xuống.
Vân Châu quay về chính điện tìm quanh không thấy người đâu, thế là lại chạy đến hậu điện.
Rốt cuộc nhìn thấy hai người bọn họ ở thiền điện.
Đình viện trong thiền điện trồng rất nhiều hoa ngọc lan, y tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện hai người đang ngồi dưới tán hoa uống trà, quả nhiên là trai tài gái sắc, khung cảnh xung quanh cũng đẹp mắt lạ thường.
Không biết thánh nữ Bắc Cương vừa nói gì, chỉ thấy nàng nâng chiếc hộp bên cạnh lên đưa cho Lâm phong Ý.
Lâm Phong Ý mỉm cười với nàng, không hề từ chối.
Vân Châu thấy vậy khẽ cắn môi, sư tôn chưa từng cười với y như thế, sao nàng ta dám cướp người trên chính địa bàn của y?
“Sư tôn, con về rồi.” Vân Châu từ ngoài điện bước vào, vờ như không nhìn thấy thánh nữ đang ngồi trên ghế, trực tiếp đi qua ngồi vào lòng Lâm Phong Ý.
Y ôm eo hắn, bắt đầu làm nũng: “Sư tôn, cổ tay của con đau quá, hôm nay con ghi chép nhiều lắm.”
Lâm Phong Ý ấn ấn xoa xoa cổ tay y rồi lại vỗ mông y một cái, nói: “Không biết lễ nghĩa.”
“Đừng ngại, đây là Vân Châu sao?” Giọng thánh nữ uyển chuyển êm tai, hệt hoa lan trong cốc vắng.
“Chính là tiểu đồ, để người chê cười rồi.”
“Nhiều năm không gặp, bây giờ đã không còn nhận ra nữa.” Thánh nữ dịu dàng cười nói.
“Ta cũng không nhận ra thánh nữ.” Trong lòng Vân Châu chua chát, nhiều năm như vậy, sao thánh nữ lại có thể càng lớn càng đẹp thế này.
Cả hai người đâm người chọc một hồi, tuy nhiên Vân Châu cảm thấy rất thoải mái, y nằm trong lòng Lâm Phong Ý, sai người bưng trà và điểm tâm lên cho mình.
Thánh nữ nhìn hai người tình nồng ý ngọt trước mặt mình, cuối cùng cũng phải chịu thua.
“Không còn sớm nữa, ta có việc, xin cáo lui trước.” Thánh nữ đứng lên nói.
“Sư tôn, con đi tiễn thánh nữ.” Nghe thánh nữ nói phải cáo lui, Vân Châu giật mình bật dậy, còn lâu y mới để sư tôn tiễn nàng. Hừ!
“Ừm.” Lâm Phong Ý thấy y hiểu chuyện, không khỏi vui mừng.
Vân Châu cùng thánh nữ đi ra ngoài, khi đi ngang qua cửa phụ chính điện, thánh nữ đột nhiên cất tiếng: “Lòng tham chiếm hữu của ngươi đối với sư tôn đúng là mười năm như một ngày.”
“Hừ, tốt nhất người đừng tiếp cận sư tôn ta, sư tôn là của ta.”
“Bảy năm trước, cũng là ở đây.” Thánh nữ không khỏi cảm thán, “Khi đó ngươi chỉ cao tầm này, vậy mà dám cảnh cáo ta đừng tiếp cận sư tôn của ngươi.”
Bị nàng trêu chọc, Vân Châu có chút xấu hổ.
Năm ấy Vân Châu mới mười ba tuổi, y dựa theo những khác biệt trong lòng đối với Lâm Phong Ý, cả gan vừa khóc vừa gào phá nát hôn sự.
Khi y đắc chí cảm thấy mình là người quan trọng nhất của sư tôn thì sang năm Lâm Phong Ý nghe lời trưởng lão khuyên nên thu nhận đồ đệ, lúc bấy giờ mặc kệ y náo loạn thế nào cũng vô dụng.
Đến năm y mười lăm tuổi, Lâm Phong Ý chính thức thu nhận đồ đệ, rốt cuộc, y đã không còn là người đặc biệt nữa.
“Thật ra…” Thánh nữ dừng một chút, “Năm đó chẳng qua là do cha ta có ân với hắn, muốn hắn lấy ta. Sư tôn của ngươi lúc ấy vẫn chưa đồng ý. Mặc dù mấy năm nay ta từ bỏ rụt rè mặt dày đến tìm hắn, nhưng sư tôn của ngươi cũng chẳng có ý gì với ta.”
“Lần này chắc là lần cuối cùng ta đến phái Huyền Thiên.” Thánh nữ cười gượng.
“Tại sao?” Vân Châu buột miệng hỏi.
Tuy nhiên thánh nữ không nói gì nữa, Vân Châu sờ sờ mũi mình.
Nhất thời không ai lên tiếng.
Cả hai đã đi tới vách đá.
Thánh nữ do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi và sư tôn ngươi tình đầu ý hợp, sao còn không chịu kết khế đạo lữ với hắn? Hôm nay ta nghe bên ngoài bàn tán mới biết được chuyện của ngươi và hắn, như vậy chẳng phải khiến người đời đâm chọt hắn sao?”
“Ta… không muốn?” Vân Châu ngây người lặp lại.
“Ừm, ngươi có thể đi hỏi tông chủ.” Thánh nữ không nói thêm nữa, xoay người rời đi cùng người hầu của mình.
Vân Châu đứng đần mặt ra bên vách đá hồi lâu.
Mãi mới định thần lại, ngự kiếm bay đến Lăng Thiên Phong.
Y tìm được tông chủ trong thư phòng ở hậu điện.
“Ơ kìa, Vân Châu, đây là danh sách đã qua đối chiếu đúng không?” Vừa hay tông chủ cũng định đi tìm y.
“Đúng vậy.” Vân Châu nhìn lướt qua danh sách trên bàn.
Tông chủ cầm bút lông điền mấy cái tên vào mặt sau, quay đầu thấy Vân Châu đang đứng một chỗ do dự.
Ông cười nói: “Sao thế, còn có gì khó nói với ta à?”
Vân Châu suy tư một chút, hơi khom người hỏi: “Lần trước tông chủ hỏi con việc kết khế đạo lữ, là cùng ai?”
“Sư tôn của ngươi, không phải ngươi nói không muốn sao?” Tông chủ cũng nghĩ không ra, hai thầy trò này đang chơi cái trò tình thú gì không biết.
“Làm sao tông chủ biết sư tôn có bằng lòng hay không?”
“Chuyện gì của sư tôn ngươi mà ta không biết. Hôm đó sư tôn ngươi nói… khụ khụ.” Tông chủ nói phân nửa thì sực nhớ ra Lâm Phong Ý không cho ông nói, vội giả vờ ho.
“Sư tôn nói gì ạ?” Vân Châu hỏi tới.
Tông chủ mím môi quyết không cất lời, cầm danh sách lên định bỏ đi.
Vân Châu nhìn bước đi của ông, chậm rãi nói: “Nếu tông chủ không muốn nói, con sẽ đi hỏi sư tôn, nhân tiện cho sư tôn biết đây là chủ ý của tông chủ.”
Tông chủ vừa bước ra khỏi cửa điện, nghe vậy thì lập tức thu chân về.
“Con hứa sẽ không nhắc gì tới tông chủ ở trước mặt sư tôn.” Vân Châu thấy tông chủ có chút do dự, bèn giơ tay lên thề.
Tông chủ vào trong lục tung giá sách, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho y.
“Đây là gì?” Vân Châu lấy đồ vật bên trong ra, vừa làm vừa nhỏ giọng nói, “Con đang muốn biết sư tôn nói gì mà…”
Chỉ thấy một cuộn giấy màu đỏ thẫm, bên trên viết to hai chữ “Hôn thư”.
“Đây là??” Vân Châu ngây người.
“Đây là hôn thư sư tôn ngươi đưa cho ta vào ngày hắn xuất quan.” Tông chủ giải thích.
“Xuất quan??” Vân Châu nhìn ngày ký tên phía bên trái, chính là ngày y đến thạch thất.
Chỗ ký tên viết tên y, dấu vân tay được in bên dưới.
Y duỗi ngón cái ra đối chiếu, phát hiện giống hệt nhau.
Đột nhiên y liên tưởng đến màu đỏ trên ngón tay biến mất một cách khó hiểu trong suối nước ngày hôm đó.
Thì ra khi ấy sư tôn đã cho y danh phận rồi sao.
Tất cả xót xa trong lòng hòa cùng mừng rỡ như điên, khiến y nghẹn ngào không thốt lên được lời nào cả.
“Ta có thể nói các ngươi mau sớm tổ chức hôn lễ không? Phái Huyền Thiên đã quá lâu chưa có hỉ sự rồi.” Tông chủ dông dài thuyết phục.
“Phong Ý sư đệ từ nhỏ đã lãnh cảm với chuyện tình cảm, ngươi ở trong lòng hắn… Ấy ấy, sao lại khóc, ngươi không muốn thì cứ tiếp tục hoãn đi, thương lượng nào thương lượng nào.” Tông chủ thấy y khóc cũng bắt đầu luống cuống.
Kết quả Vân Châu bất ngờ đánh rơi cuộn giấy rồi chạy ra ngoài.
“Ơ kìa, hứa là không vạch trần ta đấy…” Tông chủ còn không có cơ hội nói nhiều hơn một câu.
Vân Châu đỏ mắt bay về Khôi Tiêu Phong, y vừa khóc vừa cười, lọ đựng mật ngọt trong lòng đã đầy từ lâu, nay lại tràn ngập yêu thương khắp trái tim y.
Vầng trăng lạnh lùng mà y luôn hướng tới nhiều năm qua, thì ra đã sớm ở trong vòng tay của y rồi.
Từ cái lần Lâm Phong Ý ôm Vân Châu về trước mặt mọi người, ngày hôm sau Vân Châu dọn hẳn sang phòng Lâm Phong Ý, hôm nay không chỉ mọi người trong môn phái, đến cả Bắc Cương cũng nghe nói Khôi Tiêu Phong của phái Huyền Thiên sắp có tin vui.
Ngoại trừ hai đương sự.
Lâm Phong Ý không muốn Vân Châu ra ngoài làm những việc lặt vặt, vì vậy hắn đã sang Lăng Thiên Phong tìm tông chủ.
Cuối cùng, người phải làm việc đổi thành Doãn Mặc và Tô Tiêu Tiêu.
Vân Châu rảnh rỗi, ngoài việc tu luyện mỗi ngày, ban ngày y sẽ cùng sư tôn uống trà đánh cờ, viết chữ hay vẽ vời gì đó.
Trung thu đang đến gần, rất nhiều môn phái qua lại thân thiết và bạn cũ đến đưa lễ vật chúc mừng sớm.
Những năm trước, lễ vật của phái Huyền Thiên đều do Vân Châu đưa đi, bây giờ Vân Châu bị Lâm Vân Ý thủ sẵn không cho ra ngoài.
Danh sách lễ vật lẽ ra đã sắp xếp xong vào nửa tháng trước, những người khác không dám tới Khôi Tiêu Phong tìm người nên đều chờ Vân Châu tự nhớ.
Mà Vân Châu thì hoặc là nằm ngủ bù trong vòng tay Lâm Phong Ý, hoặc là bị Lâm Phong Ý đè trên giường. Những tháng ngày vui sướng như tu hành đắc đạo, đâu còn nhớ danh sách lễ vật gì.
Cuối cùng vẫn phải do tông chủ mặt dày đến Khôi Tiêu Phong tìm Vân Châu.
Vân Châu mất hai ngày ở Lăng Thiên Phong sửa sang danh sách lễ vật, trùng hợp làm sao, năm nay Bắc Cương phái thánh nữ nhà mình tới phái Huyền Thiên dâng lễ vật Trung thu.
Hôn sự năm đó tuy đã bị Vân Châu phá banh, tuy nhiên ở trong lòng Vân Châu, nữ tử này có khả năng cướp sư tôn của mình nhất.
Vân Châu ở thư phòng hậu điện chỉnh lý danh sách, thánh nữ Bắc Cương thì đang ở chính điện ra mắt tông chủ.
Theo lý hai người sẽ không gặp nhau, nhưng đúng là không chịu nổi đám người nhiều chuyện trong phái, xì xầm bàn tán mà như muốn bắt loa cho cả phái nghe.
Lâm Phong Ý không hẳn là thích thánh nữ Bắc Cương, song cũng không ngăn được việc Vân Châu phòng bị khi nghe nhắc tới nàng.
Vân Châu đang cầm bút ghi chép xác nhận danh sách cuối cùng, ngoài điện có tiếng nói chuyện nhỏ xíu.
“Này này, năm nay… thánh nữ… đến điện.”
Hai chữ thánh nữ lọt vào tai, tay cầm bút thoáng dừng lại, Vân Châu tập trung lắng nghe.
“Sao thánh nữ Bắc Cương lại tới đây đưa lễ vật Trung thu?” Đệ tử Khôi Tiêu Phong hỏi.
“Trung thu hằng năm các ngươi ra ngoài tặng lễ vật nên không biết, lễ vật mỗi năm của Bắc Cương đều do thánh nữ tới đưa.”
“Đúng đó đúng đó, năm ngoái cũng là thánh nữ Bắc Cương mà.” Có người phụ họa thêm.
“Chưa từng nghe nói tới luôn.” Đệ tử Khôi Tiêu Phong nghi ngờ nói.
“Chuyện này, Vân Châu sư huynh không thích nàng ấy đến, cũng chẳng phải chuyện to tát gì nên không ai nói thôi.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều không muốn Vân Châu sư huynh mất vui.”
“Năm đó nếu Vân Châu sư huynh không ra sức phản đối, nói không chừng nữ chủ nhân của Khôi Tiêu Phong ngày hôm nay chính là thánh nữ Bắc Cương rồi.”
Trong thư phòng vang lên tiếng răng rắc, bút lông mới tinh gãy đôi trong tay Vân Châu.
“Nhưng trên đường tới đây, ta thấy thánh nữ Bắc Cương đang đi về phía Khôi Tiêu Phong thì phải.”
“Khụ… Thật ra năm nào nàng ấy cũng đến Khôi Tiêu Phong một chuyến trước khi rời khỏi phái Huyền Thiên mà.”
Một trận gió thổi qua, cửa hậu điện mở rộng, người bên trong đã biến mất từ lâu.
Khôi Tiêu Phong.
Doãn Mặc lảo đảo khi bị Vân Châu đụng trúng.
“Ấy, sư huynh… sư tôn ở??” Lời còn chưa dứt, người đã đi xa, Doãn Mặc đang vươn tay ra phải lặng lẽ bỏ xuống.
Vân Châu quay về chính điện tìm quanh không thấy người đâu, thế là lại chạy đến hậu điện.
Rốt cuộc nhìn thấy hai người bọn họ ở thiền điện.
Đình viện trong thiền điện trồng rất nhiều hoa ngọc lan, y tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện hai người đang ngồi dưới tán hoa uống trà, quả nhiên là trai tài gái sắc, khung cảnh xung quanh cũng đẹp mắt lạ thường.
Không biết thánh nữ Bắc Cương vừa nói gì, chỉ thấy nàng nâng chiếc hộp bên cạnh lên đưa cho Lâm phong Ý.
Lâm Phong Ý mỉm cười với nàng, không hề từ chối.
Vân Châu thấy vậy khẽ cắn môi, sư tôn chưa từng cười với y như thế, sao nàng ta dám cướp người trên chính địa bàn của y?
“Sư tôn, con về rồi.” Vân Châu từ ngoài điện bước vào, vờ như không nhìn thấy thánh nữ đang ngồi trên ghế, trực tiếp đi qua ngồi vào lòng Lâm Phong Ý.
Y ôm eo hắn, bắt đầu làm nũng: “Sư tôn, cổ tay của con đau quá, hôm nay con ghi chép nhiều lắm.”
Lâm Phong Ý ấn ấn xoa xoa cổ tay y rồi lại vỗ mông y một cái, nói: “Không biết lễ nghĩa.”
“Đừng ngại, đây là Vân Châu sao?” Giọng thánh nữ uyển chuyển êm tai, hệt hoa lan trong cốc vắng.
“Chính là tiểu đồ, để người chê cười rồi.”
“Nhiều năm không gặp, bây giờ đã không còn nhận ra nữa.” Thánh nữ dịu dàng cười nói.
“Ta cũng không nhận ra thánh nữ.” Trong lòng Vân Châu chua chát, nhiều năm như vậy, sao thánh nữ lại có thể càng lớn càng đẹp thế này.
Cả hai người đâm người chọc một hồi, tuy nhiên Vân Châu cảm thấy rất thoải mái, y nằm trong lòng Lâm Phong Ý, sai người bưng trà và điểm tâm lên cho mình.
Thánh nữ nhìn hai người tình nồng ý ngọt trước mặt mình, cuối cùng cũng phải chịu thua.
“Không còn sớm nữa, ta có việc, xin cáo lui trước.” Thánh nữ đứng lên nói.
“Sư tôn, con đi tiễn thánh nữ.” Nghe thánh nữ nói phải cáo lui, Vân Châu giật mình bật dậy, còn lâu y mới để sư tôn tiễn nàng. Hừ!
“Ừm.” Lâm Phong Ý thấy y hiểu chuyện, không khỏi vui mừng.
Vân Châu cùng thánh nữ đi ra ngoài, khi đi ngang qua cửa phụ chính điện, thánh nữ đột nhiên cất tiếng: “Lòng tham chiếm hữu của ngươi đối với sư tôn đúng là mười năm như một ngày.”
“Hừ, tốt nhất người đừng tiếp cận sư tôn ta, sư tôn là của ta.”
“Bảy năm trước, cũng là ở đây.” Thánh nữ không khỏi cảm thán, “Khi đó ngươi chỉ cao tầm này, vậy mà dám cảnh cáo ta đừng tiếp cận sư tôn của ngươi.”
Bị nàng trêu chọc, Vân Châu có chút xấu hổ.
Năm ấy Vân Châu mới mười ba tuổi, y dựa theo những khác biệt trong lòng đối với Lâm Phong Ý, cả gan vừa khóc vừa gào phá nát hôn sự.
Khi y đắc chí cảm thấy mình là người quan trọng nhất của sư tôn thì sang năm Lâm Phong Ý nghe lời trưởng lão khuyên nên thu nhận đồ đệ, lúc bấy giờ mặc kệ y náo loạn thế nào cũng vô dụng.
Đến năm y mười lăm tuổi, Lâm Phong Ý chính thức thu nhận đồ đệ, rốt cuộc, y đã không còn là người đặc biệt nữa.
“Thật ra…” Thánh nữ dừng một chút, “Năm đó chẳng qua là do cha ta có ân với hắn, muốn hắn lấy ta. Sư tôn của ngươi lúc ấy vẫn chưa đồng ý. Mặc dù mấy năm nay ta từ bỏ rụt rè mặt dày đến tìm hắn, nhưng sư tôn của ngươi cũng chẳng có ý gì với ta.”
“Lần này chắc là lần cuối cùng ta đến phái Huyền Thiên.” Thánh nữ cười gượng.
“Tại sao?” Vân Châu buột miệng hỏi.
Tuy nhiên thánh nữ không nói gì nữa, Vân Châu sờ sờ mũi mình.
Nhất thời không ai lên tiếng.
Cả hai đã đi tới vách đá.
Thánh nữ do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi và sư tôn ngươi tình đầu ý hợp, sao còn không chịu kết khế đạo lữ với hắn? Hôm nay ta nghe bên ngoài bàn tán mới biết được chuyện của ngươi và hắn, như vậy chẳng phải khiến người đời đâm chọt hắn sao?”
“Ta… không muốn?” Vân Châu ngây người lặp lại.
“Ừm, ngươi có thể đi hỏi tông chủ.” Thánh nữ không nói thêm nữa, xoay người rời đi cùng người hầu của mình.
Vân Châu đứng đần mặt ra bên vách đá hồi lâu.
Mãi mới định thần lại, ngự kiếm bay đến Lăng Thiên Phong.
Y tìm được tông chủ trong thư phòng ở hậu điện.
“Ơ kìa, Vân Châu, đây là danh sách đã qua đối chiếu đúng không?” Vừa hay tông chủ cũng định đi tìm y.
“Đúng vậy.” Vân Châu nhìn lướt qua danh sách trên bàn.
Tông chủ cầm bút lông điền mấy cái tên vào mặt sau, quay đầu thấy Vân Châu đang đứng một chỗ do dự.
Ông cười nói: “Sao thế, còn có gì khó nói với ta à?”
Vân Châu suy tư một chút, hơi khom người hỏi: “Lần trước tông chủ hỏi con việc kết khế đạo lữ, là cùng ai?”
“Sư tôn của ngươi, không phải ngươi nói không muốn sao?” Tông chủ cũng nghĩ không ra, hai thầy trò này đang chơi cái trò tình thú gì không biết.
“Làm sao tông chủ biết sư tôn có bằng lòng hay không?”
“Chuyện gì của sư tôn ngươi mà ta không biết. Hôm đó sư tôn ngươi nói… khụ khụ.” Tông chủ nói phân nửa thì sực nhớ ra Lâm Phong Ý không cho ông nói, vội giả vờ ho.
“Sư tôn nói gì ạ?” Vân Châu hỏi tới.
Tông chủ mím môi quyết không cất lời, cầm danh sách lên định bỏ đi.
Vân Châu nhìn bước đi của ông, chậm rãi nói: “Nếu tông chủ không muốn nói, con sẽ đi hỏi sư tôn, nhân tiện cho sư tôn biết đây là chủ ý của tông chủ.”
Tông chủ vừa bước ra khỏi cửa điện, nghe vậy thì lập tức thu chân về.
“Con hứa sẽ không nhắc gì tới tông chủ ở trước mặt sư tôn.” Vân Châu thấy tông chủ có chút do dự, bèn giơ tay lên thề.
Tông chủ vào trong lục tung giá sách, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho y.
“Đây là gì?” Vân Châu lấy đồ vật bên trong ra, vừa làm vừa nhỏ giọng nói, “Con đang muốn biết sư tôn nói gì mà…”
Chỉ thấy một cuộn giấy màu đỏ thẫm, bên trên viết to hai chữ “Hôn thư”.
“Đây là??” Vân Châu ngây người.
“Đây là hôn thư sư tôn ngươi đưa cho ta vào ngày hắn xuất quan.” Tông chủ giải thích.
“Xuất quan??” Vân Châu nhìn ngày ký tên phía bên trái, chính là ngày y đến thạch thất.
Chỗ ký tên viết tên y, dấu vân tay được in bên dưới.
Y duỗi ngón cái ra đối chiếu, phát hiện giống hệt nhau.
Đột nhiên y liên tưởng đến màu đỏ trên ngón tay biến mất một cách khó hiểu trong suối nước ngày hôm đó.
Thì ra khi ấy sư tôn đã cho y danh phận rồi sao.
Tất cả xót xa trong lòng hòa cùng mừng rỡ như điên, khiến y nghẹn ngào không thốt lên được lời nào cả.
“Ta có thể nói các ngươi mau sớm tổ chức hôn lễ không? Phái Huyền Thiên đã quá lâu chưa có hỉ sự rồi.” Tông chủ dông dài thuyết phục.
“Phong Ý sư đệ từ nhỏ đã lãnh cảm với chuyện tình cảm, ngươi ở trong lòng hắn… Ấy ấy, sao lại khóc, ngươi không muốn thì cứ tiếp tục hoãn đi, thương lượng nào thương lượng nào.” Tông chủ thấy y khóc cũng bắt đầu luống cuống.
Kết quả Vân Châu bất ngờ đánh rơi cuộn giấy rồi chạy ra ngoài.
“Ơ kìa, hứa là không vạch trần ta đấy…” Tông chủ còn không có cơ hội nói nhiều hơn một câu.
Vân Châu đỏ mắt bay về Khôi Tiêu Phong, y vừa khóc vừa cười, lọ đựng mật ngọt trong lòng đã đầy từ lâu, nay lại tràn ngập yêu thương khắp trái tim y.
Vầng trăng lạnh lùng mà y luôn hướng tới nhiều năm qua, thì ra đã sớm ở trong vòng tay của y rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.