Chương 31
Cẩn Du
09/04/2022
Edit & Beta: Hann
Không được thách thức tôn nghiêm của đàn ông, đây là kết luận của Yến Tinh Nghi sau buổi thức trắng đêm. Mãi đến lúc sáng sớm cô mới có cơ hội ngủ được một giấc, ngủ đến tận buổi trưa. Lúc tỉnh lại, Chu Nham đã không còn ở trong phòng, trên bàn bày biện những món ăn trưa do anh tự nấu.
Yến Tinh Nghi phải tốn chút sức để xuống giường rồi đẩy cửa ra, Chu Nham đi đến, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Yến Tinh Nghi, đôi mắt của anh khẽ dao động.
Thật ra bên cạnh Chu Nham không thiếu những cô gái xinh đẹp, anh cũng từng gặp không ít mỹ nhân nhưng Yến Tinh Nghi không hề giống với những cô gái anh từng gặp. Cô có kiểu khí chất cao quý khiến người khác không dám khinh nhờn mà không một ai có được, cứ như một vị thần.
Lúc này, vị thần của anh đang xõa mái tóc dài ngồi ở trên giường, dùng đôi mắt trong veo đen láy nhìn anh, hàng lông mi cong uyển như thủy mặc khẽ chớp, làn da hơi tái nhợt cùng với đôi môi đỏ mọng dính chút máu do anh cắn đêm qua. Cô mặc bộ quần áo màu đen của anh, gài nút không quá chặt, để lộ ra cái cổ trắng ngần như tuyết.
Đôi mắt Chu Nham trở nên sâu thẳm, anh bước đến chỗ cô rồi ôm cô gái mỏng manh ấy vào lòng. Nhớ lại đêm qua, anh sôi máu nóng người, cúi đầu xuống hôn khiến cổ cô lưu lại nhiều vết đỏ.
Yến Tinh Nghi dùng sức đẩy anh ra: “Sao anh lại mặc đồ này?”
Từ lúc anh bước vào phòng, Yến Tinh Nghi chợt nhận ra Chu Nham không mặc quần áo nghiêm chỉnh mà là bộ đồ lao động giống với bộ người phụ trách mặc hôm qua. Màu xanh nhạt cùng với cái quần màu đen của anh, cô nhớ rõ ngày hôm qua người phụ trách ấy mặc lên người trông rất bình thường không có gì mới lạ, nhưng lúc Chu Nham mặc vào thì lại mang đến cảm giác trầm ổn trưởng thành, rất ưa nhìn.
Chu Nham đưa mắt nhìn áo quần của mình: “Không quen sao?”
“Hơi hơi.”
.Mọi khi anh đều mặc quần áo chỉnh tề, dù ở nhà anh cũng sẽ mặc đồ nghiêm túc. Thật ra Yến Tinh Nghi hiếm khi thấy được anh mặc quần áo nào khác, trong ấn tượng của cô, lúc mới quen biết Chu Nham, quần áo anh mặc khá mới mẻ, nhưng càng lớn tuổi hơn, anh ngày càng thay đổi phong cách theo hướng trầm ổn như thế này, dù là làm việc hay đối xử với người khác.
Chu Nham nói: “Anh dẫn em đi hái trái cây.”
Anh đem áo quần tới rồi đặt trên giường: “Anh lấy cho em một bộ này.”
“Em mệt chết đi được.”
“Vậy thì nhìn anh hái, cứ đi theo anh.”
Yến Tinh Nghi vẫn tỏ vẻ không mấy hứng thú.
Chu Nham biết tối hôm qua anh quá trớn rồi, bèn kiên trì dỗ dành: “Anh sẽ cõng em qua đó.”
“Em nghĩ chút đã.”
Thừa dịp cô đang suy nghĩ, Chu Nham ôm cô đến chỗ bàn ăn. Yến Tinh Nghi thật sự rất mệt, không còn đủ sức để cầm đôi đũa lên, Chu Nham nhíu mày: “Anh đút cho vợ ăn.”
Dường như anh rất thích gọi cô là vợ, khi hai người ở chung với nhau, anh thường thích gọi cô như vậy.
Yến Tinh Nghi cười cười, trong lòng rất đỗi ngọt ngào, tâm trạng không tệ lắm nên cũng có hứng ăn hơn. Chu Nham nhìn số lượng món cô đã ăn, âm thầm ghi nhớ lại những món cô thích.
Đợi cô ăn xong, anh chuẩn bị giúp cô thay quần áo. Yến Tinh Nghi ngồi bất động tại chỗ, Chu Nham đứng bên cạnh giường, cười cười hỏi: “Xấu hổ sao?”
Yến Tinh Nghi trừng anh, không có chút uy hiếp gì.
Chu Nham đưa mắt nhìn cô, ánh măt nóng bỏng không gì bằng: “Từ trên xuống dưới cả người phu nhân Chu đây…” Anh hạ giọng nói tiếp: “Có chỗ nào anh chưa từng thấy qua đâu?”
“Vậy nên em hãy ngoan ngoãn đi lại đây.”
Yến Tinh Nghi lằng nhằng đi qua, leo lên trên giường với tốc độ rùa bò, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống như một đứa trẻ.
Trong mắt Chu Nham tràn ngập ý cười, anh cúi đầu xoa xoa mi tâm rồi khẽ cười.
Trước đây sao anh không phát hiện Tinh Nghi của mình lại đáng yêu như vậy chứ?
Giọng nói của người đàn ông như nghẹn lại: “Xa quá.”
Cô di chuyển đầu gối, ngoan ngoãn ngồi quỳ trước mặt anh, yên lặng đưa mắt nhìn Chu Nham.
Thật sự rất ngoan ngoãn.
Khóe môi của Chu Nham khẽ cong lên, anh nắm lấy cằm cô rồi đặt lên một nụ hôn: “Thưởng cho vợ.”
Yến Tinh Nghi bĩu môi: “Cái gì vậy.”
Trong lòng rất ngọt ngào, khóe môi cong lên không cách nào kiềm chế được.
“Không phải anh bảo đi hái trái cây sao, nhanh lên nào Chu Nham à.”
Chu Nham thay quần áo rồi mang giày cho cô, sau đó anh lấy ra kem chống nắng đã chuẩn bị vào tối hôm qua để thoa cho cô, rồi lại đội mũ đeo kính râm cho Yến Tinh Nghi, lúc này người đàn ông đưa tay ra: “Qua đây chồng ôm.”
Cô cười cười, nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh, Chu Nham cười khẽ: “Bướng bỉnh.”
Trước khi ra khỏi cửa, cô làm nũng mấy phút rồi mới rời khỏi đó, nông trại đã bắt đầu làm việc từ lâu, phía bên đó đều là người của Chu Nham. Dương Lâm cũng đã ra thông báo cũng như cảnh báo nhẹ, vậy nên dù có nhìn thấy hai người thân mật, bọn họ cũng sẽ không lan truyền tin đồn ra ngoài.
Chu Nham dẫn cô đi qua căn lều phía Tây, anh ở bên trong đó sắp xếp đồ đạc nghỉ mát cẩn thận, còn Yến Tinh Nghi thì thong thả ngồi một chỗ chờ anh.
Chu Nham hỏi cô: “Em thích trái dưa nào?”
“Anh làm gì thế, tự hái luôn sao?”
Chu Nham lười nhác đáp: “Cưng chiều vợ của anh cũng không được à?”
“Được, Chu tổng cưng chiều vợ nhất, được chưa.” Nụ cười của cô rất ngọt ngào, thoáng qua mắt Chu Nham khiến anh hơi sửng sốt một chút. Anh không hề biết Yến Tinh Nghi có thể cười vui vẻ đến vậy vì mình.
Anh hạ thấp giọng nói: “Em chọn đi.”
Yến Tinh Nghi chỉ vào quả dưa hấu ở chỗ xa nhất: “Cái đó đi.”
Chu Nham đi sang bên đó, tự tay cắt cuống dưa rồi dùng dao gọt trái cây cắt ra thành từng khối, sau đó cắm tăm vào cho cô.
Yến Tinh Nghi nếm thử vị, cảm thấy rất bất ngờ: “Ngọt lắm!”
Chu Nham nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút ngờ vực: “Thật à?”
“Thật đấy.”
“Ăn thêm chút nữa đi.”
Cô cho một miếng nữa vào miệng, vừa mới cho vào thì Chu Nham đã giữ lấy cằm cô, anh đi qua cái bàn, cúi đầu xuống, che ánh mắt trời ở đỉnh đầu rồi cắn miếng dưa hấu của cô. Sau đó anh ngồi xuống, ung dung ăn hết chút dưa hấu vừa cắn được từ chỗ cô, lãnh đạm đánh giá: “Dưa hấu cũng thường thôi, nhưng vợ anh thì rất ngọt ngào.”
Yến Tinh Nghi hơi sững sờ, Chu Nham thì vô cùng bình thản, dường như chuyện vừa rồi chỉ là thứ gì đó rất đỗi bình thường, anh bình tĩnh hỏi cô: “Đi xem hai cái lều khác không?”
Yến Tinh Nghi không bình tĩnh như Chu Nham được, rõ ràng chỉ là cùng ăn một miếng dưa hấu, nhưng không biết vì sao dưới ánh mắt thâm trầm của Chu Nham, cô chợt nhớ lại đêm qua anh điên cuồng không khống chế được mình, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên.
Chu Nham nhận ra cô có gì đó không đúng lúc, trong mắt hiện lên ý cười, không nên trêu chọc cô gái nhỏ này nữa, anh khắc chế không nổi.
“Tinh Nghi.”
“Hửm?”
“Ngồi vào lòng anh trai đi.”
Cô hơi do dự, lằng nhằng một hồi lâu mới ngồi lên đùi anh.
Chu Nham dùng một tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, bỗng nhiên khàn giọng ra lệnh: “Hôn anh.”
“Hả?”
“Nghe lời.”
Người đàn ông trưởng thành, trải qua biết bao sương gió thể hiện sự uy nghiêm trước mặt cô gái nhỏ. Yến Tinh Nghi bị ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn chằm chằm, lo lắng đến mức hàm răng run lên.
Chu Nham không thúc giục, chỉ nhìn cô rồi chờ đợi.
Rõ ràng Yến Tinh Nghi muốn từ chối nhưng lại bị khí thế của anh áp chế, không thể không tới gần anh, lúc còn cách mấy li, Chu Nham bỗng nhiên giữ lấy gáy cô rồi nhanh chóng mút lấy đôi môi Yến Tinh Nghi.
Anh quá bá đạo, bình thường Yến Tinh Nghi sẽ không thích kiểu đàn ông này, thế nhưng Chu Nham lại khác. Mặc dù anh muốn chiếm cô làm của riêng nhưng tuyệt đối sẽ không xúc phạm cô. Mặc dù muốn có được cô nhưng anh lại khiến cô cảm nhận được mình được yêu rất đậm sâu.
Nụ hôn này, là do anh cướp đoạt nhưng Yến Tinh Nghi lại không hề chống cự.
Mấy phút sau đó, Chu Nham mới buông cô ra, khóe mắt của Yến Tinh Nghi hơi ươn ướt giống như sắp chực trào, còn có cảm giác hơi tủi thân nữa.
Chu Nham lau đi giọt nước mắt giúp cô, lòng bàn tay vuốt ve chỗ ươn ướt ấy. Anh giữ lấy khuôn mặt của cô rồi thấp giọng bên tai nói: “Anh chưa từng nói cho em biết một chuyện, đó chính là anh rất muốn ăn tươi nuốt sống em đấy?”
Yến Tinh Nghi cực kỳ hoài nghi, Chu Nham thật sự chưa từng yêu đương sao?
Cô không tin.
“Anh bắt nạt em.”
Chu Nham xoa đầu cô, đáp: “Ừ.”
Thế mà anh lại không thèm phủ nhận.
Anh chỉ muốn bắt nạt cô mà thôi.
Chu Nham giữ lấy cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve chóp mũi, cười cười nói đùa: “Anh tồi không?”
“Tồi.”
“Còn thích anh không?”
“Ghét anh lắm.”
Anh đè ngón tay lên đôi môi của cô: “Nói lại.”
“Em ghét anh.”
“Ghét anh.”
Miệng nói chán ghét, nhưng cô lại ôm anh rất chặt: “Ghét anh nhất!”
Chu Nham cười nhẹ: “Em không ngoan chút nào.”
“Vậy anh có thích nữa không?”
Chỉ cần Chu Nham dám nói không thích, cô nhất định sẽ cắn anh thật mạnh.
Người đàn ông ôm lấy cô rồi vuốt ve mái tóc dài, đáp: “Cực kỳ thích.”
Yến Tinh Nghi tươi cười ngọt ngào.
Chu Nham ôm lấy cô gái đang ngồi trên đùi mình: “Đi dạo chỗ khác thôi.”
Tiếp đến, bọn họ đi sang cái lều khác, sau khi chọn hoa quả, Chu Nham đi hái nó để cô thưởng thức.
Người làm vườn bảo bọn họ rằng ban đêm có rất nhiều sao, còn giới thiệu nhiều chỗ cao ngắm sao hấp dẫn.
Vậy nên Chu Nham dẫn cô đến một gò núi nhỏ gần đó, cùng cô chờ sao phủ kín bầu trời đêm.
Anh mang theo rất nhiều thứ, bóng đèn, lều vải, còn bảo Dương Lâm đem nhu yếu phẩm tối nay đến.
Yến Tinh Nghi nhìn tư thế của anh, có chút sững sờ: “Anh định qua đêm ở đây sao?”
Chu Nham đáp ừ.
Anh đang trải chiếu trong lêu, sau khi trải xong anh lấy đồ ngủ của cô ra rồi xếp ngay ngắn bên cạnh, rồi lại đi kiểm tra xem bên trong lều thiếu cái gì. Yến Tinh Nghi buồn cười nhìn anh, đây là Chu Nham sao, còn biết quỳ trong đó xếp quần áo cho cô, xếp nghiêm túc tỉ mỉ như vậy nữa chứ.
Cô lập tức bị kéo về hồi ức lúc trước.
Khoảng thời gian cô bận rộn tập nhảy nhất, cuộc sống không được thoải mái cho lắm, vì không thích ở cùng bảo mẫu nên cô sống một mình. Khi kết thúc biểu diễn về nhà, cô thường nấu mì ăn liền cho đỡ đói, trong nhà một mớ hỗn loạn.
Sau đó Chu Nham sang đây thăm cô mới biết được mấy ngày qua cô sống thế nào.
Khi đó cô vừa mới rời giường, Yến Tinh Nghi ra mở cửa cho anh. Chu Nham ngửi thấy mùi hương khác thường trong nhà, bèn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy căn nhà loạn xạ cả lên, anh lạnh nhạt nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì.”
Yến Tinh Nghi nhún vai: “Không rảnh dọn dẹp.”
Nói rồi cô đến chỗ cái tủ, xé một gói mì ăn liền ra, còn hỏi anh: “Ăn không?”
Vẻ mặt của Chu Nham có chút tức giận.
Cô cho rằng anh sẽ nổi giận, nhưng Chu Nham chỉ yên lặng dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, ủi đồ, dọn rác cho cô, dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp căn nhà bừa bộn đó, còn chuẩn bị đầy đủ đồ trong tủ lạnh cho Yến Tinh Nghi rồi nấu một bữa thật thịnh soạn cho cô.
Người đàn ông như anh mà cũng có mặt này, Yến Tinh Nghi cực kỳ cảm thán. Sau này cô mới biết, Chu Nham vốn không biết làm bất cứ việc nhà nào, nhưng khoảng thời gian đó vì để chăm sóc cô thật tốt, anh đã đến ở cùng cô, ngày nào cũng giặt quần áo nấu ăn, cứ như bảo mẫu của cô vậy.
Đã qua nhiều năm như thế, anh vẫn không chút thay đổi, luôn chăm sóc cô thật tốt.
Yến Tinh Nghi bò vào trong lều rồi sà vào lòng anh, Chu Nham cũng không cử động gì, chỉ rủ mắt nhìn cô.
Yến Tinh Nghi cười nói: “Nhìn bầu trời kìa, mấy ngôi sao đẹp quá.”
Chu Nham ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không biết từ khi nào, bầu trời đen kịt đã được điểm xuyết những đốm sáng, bên tai còn văng vẳng tiếng côn trùng kêu, có tiếng gió thổi nhẹ, cũng có tiếng thở của Yến Tinh Nghi, bầu trời rộng lớn, đẹp không sao tả xiết.
“Thế nào? Có phải đẹp lắm không? Lâu lắm rồi em không ngắm sao như này.” Tuy trong tên của cô có một chữ “Sao” nhưng cô không có bầu trời sao rực rỡ lóa mắt như vậy.
Chu Nham đáp: “Không đẹp lắm.”
Yến Tinh Nghi nghi ngờ: “Sao lại không đẹp? Có phải anh không có hứng thú với mấy thứ này không?”
“Có.”
“Thật à?”
Yến Tinh Nghi không buông tha, cô chỉ vào một vì sao rồi hỏi: “Anh xem có phải ngôi sao kia sáng nhất không, đẹp lắm đúng chứ?”
Hai tay của Chu Nham ôm chặt lấy eo cô, anh hôn vào tai Yến Tinh Nghi, nói: “Ngôi sao sáng nhất, ở trong lòng anh.”
Không được thách thức tôn nghiêm của đàn ông, đây là kết luận của Yến Tinh Nghi sau buổi thức trắng đêm. Mãi đến lúc sáng sớm cô mới có cơ hội ngủ được một giấc, ngủ đến tận buổi trưa. Lúc tỉnh lại, Chu Nham đã không còn ở trong phòng, trên bàn bày biện những món ăn trưa do anh tự nấu.
Yến Tinh Nghi phải tốn chút sức để xuống giường rồi đẩy cửa ra, Chu Nham đi đến, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Yến Tinh Nghi, đôi mắt của anh khẽ dao động.
Thật ra bên cạnh Chu Nham không thiếu những cô gái xinh đẹp, anh cũng từng gặp không ít mỹ nhân nhưng Yến Tinh Nghi không hề giống với những cô gái anh từng gặp. Cô có kiểu khí chất cao quý khiến người khác không dám khinh nhờn mà không một ai có được, cứ như một vị thần.
Lúc này, vị thần của anh đang xõa mái tóc dài ngồi ở trên giường, dùng đôi mắt trong veo đen láy nhìn anh, hàng lông mi cong uyển như thủy mặc khẽ chớp, làn da hơi tái nhợt cùng với đôi môi đỏ mọng dính chút máu do anh cắn đêm qua. Cô mặc bộ quần áo màu đen của anh, gài nút không quá chặt, để lộ ra cái cổ trắng ngần như tuyết.
Đôi mắt Chu Nham trở nên sâu thẳm, anh bước đến chỗ cô rồi ôm cô gái mỏng manh ấy vào lòng. Nhớ lại đêm qua, anh sôi máu nóng người, cúi đầu xuống hôn khiến cổ cô lưu lại nhiều vết đỏ.
Yến Tinh Nghi dùng sức đẩy anh ra: “Sao anh lại mặc đồ này?”
Từ lúc anh bước vào phòng, Yến Tinh Nghi chợt nhận ra Chu Nham không mặc quần áo nghiêm chỉnh mà là bộ đồ lao động giống với bộ người phụ trách mặc hôm qua. Màu xanh nhạt cùng với cái quần màu đen của anh, cô nhớ rõ ngày hôm qua người phụ trách ấy mặc lên người trông rất bình thường không có gì mới lạ, nhưng lúc Chu Nham mặc vào thì lại mang đến cảm giác trầm ổn trưởng thành, rất ưa nhìn.
Chu Nham đưa mắt nhìn áo quần của mình: “Không quen sao?”
“Hơi hơi.”
.Mọi khi anh đều mặc quần áo chỉnh tề, dù ở nhà anh cũng sẽ mặc đồ nghiêm túc. Thật ra Yến Tinh Nghi hiếm khi thấy được anh mặc quần áo nào khác, trong ấn tượng của cô, lúc mới quen biết Chu Nham, quần áo anh mặc khá mới mẻ, nhưng càng lớn tuổi hơn, anh ngày càng thay đổi phong cách theo hướng trầm ổn như thế này, dù là làm việc hay đối xử với người khác.
Chu Nham nói: “Anh dẫn em đi hái trái cây.”
Anh đem áo quần tới rồi đặt trên giường: “Anh lấy cho em một bộ này.”
“Em mệt chết đi được.”
“Vậy thì nhìn anh hái, cứ đi theo anh.”
Yến Tinh Nghi vẫn tỏ vẻ không mấy hứng thú.
Chu Nham biết tối hôm qua anh quá trớn rồi, bèn kiên trì dỗ dành: “Anh sẽ cõng em qua đó.”
“Em nghĩ chút đã.”
Thừa dịp cô đang suy nghĩ, Chu Nham ôm cô đến chỗ bàn ăn. Yến Tinh Nghi thật sự rất mệt, không còn đủ sức để cầm đôi đũa lên, Chu Nham nhíu mày: “Anh đút cho vợ ăn.”
Dường như anh rất thích gọi cô là vợ, khi hai người ở chung với nhau, anh thường thích gọi cô như vậy.
Yến Tinh Nghi cười cười, trong lòng rất đỗi ngọt ngào, tâm trạng không tệ lắm nên cũng có hứng ăn hơn. Chu Nham nhìn số lượng món cô đã ăn, âm thầm ghi nhớ lại những món cô thích.
Đợi cô ăn xong, anh chuẩn bị giúp cô thay quần áo. Yến Tinh Nghi ngồi bất động tại chỗ, Chu Nham đứng bên cạnh giường, cười cười hỏi: “Xấu hổ sao?”
Yến Tinh Nghi trừng anh, không có chút uy hiếp gì.
Chu Nham đưa mắt nhìn cô, ánh măt nóng bỏng không gì bằng: “Từ trên xuống dưới cả người phu nhân Chu đây…” Anh hạ giọng nói tiếp: “Có chỗ nào anh chưa từng thấy qua đâu?”
“Vậy nên em hãy ngoan ngoãn đi lại đây.”
Yến Tinh Nghi lằng nhằng đi qua, leo lên trên giường với tốc độ rùa bò, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống như một đứa trẻ.
Trong mắt Chu Nham tràn ngập ý cười, anh cúi đầu xoa xoa mi tâm rồi khẽ cười.
Trước đây sao anh không phát hiện Tinh Nghi của mình lại đáng yêu như vậy chứ?
Giọng nói của người đàn ông như nghẹn lại: “Xa quá.”
Cô di chuyển đầu gối, ngoan ngoãn ngồi quỳ trước mặt anh, yên lặng đưa mắt nhìn Chu Nham.
Thật sự rất ngoan ngoãn.
Khóe môi của Chu Nham khẽ cong lên, anh nắm lấy cằm cô rồi đặt lên một nụ hôn: “Thưởng cho vợ.”
Yến Tinh Nghi bĩu môi: “Cái gì vậy.”
Trong lòng rất ngọt ngào, khóe môi cong lên không cách nào kiềm chế được.
“Không phải anh bảo đi hái trái cây sao, nhanh lên nào Chu Nham à.”
Chu Nham thay quần áo rồi mang giày cho cô, sau đó anh lấy ra kem chống nắng đã chuẩn bị vào tối hôm qua để thoa cho cô, rồi lại đội mũ đeo kính râm cho Yến Tinh Nghi, lúc này người đàn ông đưa tay ra: “Qua đây chồng ôm.”
Cô cười cười, nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh, Chu Nham cười khẽ: “Bướng bỉnh.”
Trước khi ra khỏi cửa, cô làm nũng mấy phút rồi mới rời khỏi đó, nông trại đã bắt đầu làm việc từ lâu, phía bên đó đều là người của Chu Nham. Dương Lâm cũng đã ra thông báo cũng như cảnh báo nhẹ, vậy nên dù có nhìn thấy hai người thân mật, bọn họ cũng sẽ không lan truyền tin đồn ra ngoài.
Chu Nham dẫn cô đi qua căn lều phía Tây, anh ở bên trong đó sắp xếp đồ đạc nghỉ mát cẩn thận, còn Yến Tinh Nghi thì thong thả ngồi một chỗ chờ anh.
Chu Nham hỏi cô: “Em thích trái dưa nào?”
“Anh làm gì thế, tự hái luôn sao?”
Chu Nham lười nhác đáp: “Cưng chiều vợ của anh cũng không được à?”
“Được, Chu tổng cưng chiều vợ nhất, được chưa.” Nụ cười của cô rất ngọt ngào, thoáng qua mắt Chu Nham khiến anh hơi sửng sốt một chút. Anh không hề biết Yến Tinh Nghi có thể cười vui vẻ đến vậy vì mình.
Anh hạ thấp giọng nói: “Em chọn đi.”
Yến Tinh Nghi chỉ vào quả dưa hấu ở chỗ xa nhất: “Cái đó đi.”
Chu Nham đi sang bên đó, tự tay cắt cuống dưa rồi dùng dao gọt trái cây cắt ra thành từng khối, sau đó cắm tăm vào cho cô.
Yến Tinh Nghi nếm thử vị, cảm thấy rất bất ngờ: “Ngọt lắm!”
Chu Nham nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút ngờ vực: “Thật à?”
“Thật đấy.”
“Ăn thêm chút nữa đi.”
Cô cho một miếng nữa vào miệng, vừa mới cho vào thì Chu Nham đã giữ lấy cằm cô, anh đi qua cái bàn, cúi đầu xuống, che ánh mắt trời ở đỉnh đầu rồi cắn miếng dưa hấu của cô. Sau đó anh ngồi xuống, ung dung ăn hết chút dưa hấu vừa cắn được từ chỗ cô, lãnh đạm đánh giá: “Dưa hấu cũng thường thôi, nhưng vợ anh thì rất ngọt ngào.”
Yến Tinh Nghi hơi sững sờ, Chu Nham thì vô cùng bình thản, dường như chuyện vừa rồi chỉ là thứ gì đó rất đỗi bình thường, anh bình tĩnh hỏi cô: “Đi xem hai cái lều khác không?”
Yến Tinh Nghi không bình tĩnh như Chu Nham được, rõ ràng chỉ là cùng ăn một miếng dưa hấu, nhưng không biết vì sao dưới ánh mắt thâm trầm của Chu Nham, cô chợt nhớ lại đêm qua anh điên cuồng không khống chế được mình, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên.
Chu Nham nhận ra cô có gì đó không đúng lúc, trong mắt hiện lên ý cười, không nên trêu chọc cô gái nhỏ này nữa, anh khắc chế không nổi.
“Tinh Nghi.”
“Hửm?”
“Ngồi vào lòng anh trai đi.”
Cô hơi do dự, lằng nhằng một hồi lâu mới ngồi lên đùi anh.
Chu Nham dùng một tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, bỗng nhiên khàn giọng ra lệnh: “Hôn anh.”
“Hả?”
“Nghe lời.”
Người đàn ông trưởng thành, trải qua biết bao sương gió thể hiện sự uy nghiêm trước mặt cô gái nhỏ. Yến Tinh Nghi bị ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn chằm chằm, lo lắng đến mức hàm răng run lên.
Chu Nham không thúc giục, chỉ nhìn cô rồi chờ đợi.
Rõ ràng Yến Tinh Nghi muốn từ chối nhưng lại bị khí thế của anh áp chế, không thể không tới gần anh, lúc còn cách mấy li, Chu Nham bỗng nhiên giữ lấy gáy cô rồi nhanh chóng mút lấy đôi môi Yến Tinh Nghi.
Anh quá bá đạo, bình thường Yến Tinh Nghi sẽ không thích kiểu đàn ông này, thế nhưng Chu Nham lại khác. Mặc dù anh muốn chiếm cô làm của riêng nhưng tuyệt đối sẽ không xúc phạm cô. Mặc dù muốn có được cô nhưng anh lại khiến cô cảm nhận được mình được yêu rất đậm sâu.
Nụ hôn này, là do anh cướp đoạt nhưng Yến Tinh Nghi lại không hề chống cự.
Mấy phút sau đó, Chu Nham mới buông cô ra, khóe mắt của Yến Tinh Nghi hơi ươn ướt giống như sắp chực trào, còn có cảm giác hơi tủi thân nữa.
Chu Nham lau đi giọt nước mắt giúp cô, lòng bàn tay vuốt ve chỗ ươn ướt ấy. Anh giữ lấy khuôn mặt của cô rồi thấp giọng bên tai nói: “Anh chưa từng nói cho em biết một chuyện, đó chính là anh rất muốn ăn tươi nuốt sống em đấy?”
Yến Tinh Nghi cực kỳ hoài nghi, Chu Nham thật sự chưa từng yêu đương sao?
Cô không tin.
“Anh bắt nạt em.”
Chu Nham xoa đầu cô, đáp: “Ừ.”
Thế mà anh lại không thèm phủ nhận.
Anh chỉ muốn bắt nạt cô mà thôi.
Chu Nham giữ lấy cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve chóp mũi, cười cười nói đùa: “Anh tồi không?”
“Tồi.”
“Còn thích anh không?”
“Ghét anh lắm.”
Anh đè ngón tay lên đôi môi của cô: “Nói lại.”
“Em ghét anh.”
“Ghét anh.”
Miệng nói chán ghét, nhưng cô lại ôm anh rất chặt: “Ghét anh nhất!”
Chu Nham cười nhẹ: “Em không ngoan chút nào.”
“Vậy anh có thích nữa không?”
Chỉ cần Chu Nham dám nói không thích, cô nhất định sẽ cắn anh thật mạnh.
Người đàn ông ôm lấy cô rồi vuốt ve mái tóc dài, đáp: “Cực kỳ thích.”
Yến Tinh Nghi tươi cười ngọt ngào.
Chu Nham ôm lấy cô gái đang ngồi trên đùi mình: “Đi dạo chỗ khác thôi.”
Tiếp đến, bọn họ đi sang cái lều khác, sau khi chọn hoa quả, Chu Nham đi hái nó để cô thưởng thức.
Người làm vườn bảo bọn họ rằng ban đêm có rất nhiều sao, còn giới thiệu nhiều chỗ cao ngắm sao hấp dẫn.
Vậy nên Chu Nham dẫn cô đến một gò núi nhỏ gần đó, cùng cô chờ sao phủ kín bầu trời đêm.
Anh mang theo rất nhiều thứ, bóng đèn, lều vải, còn bảo Dương Lâm đem nhu yếu phẩm tối nay đến.
Yến Tinh Nghi nhìn tư thế của anh, có chút sững sờ: “Anh định qua đêm ở đây sao?”
Chu Nham đáp ừ.
Anh đang trải chiếu trong lêu, sau khi trải xong anh lấy đồ ngủ của cô ra rồi xếp ngay ngắn bên cạnh, rồi lại đi kiểm tra xem bên trong lều thiếu cái gì. Yến Tinh Nghi buồn cười nhìn anh, đây là Chu Nham sao, còn biết quỳ trong đó xếp quần áo cho cô, xếp nghiêm túc tỉ mỉ như vậy nữa chứ.
Cô lập tức bị kéo về hồi ức lúc trước.
Khoảng thời gian cô bận rộn tập nhảy nhất, cuộc sống không được thoải mái cho lắm, vì không thích ở cùng bảo mẫu nên cô sống một mình. Khi kết thúc biểu diễn về nhà, cô thường nấu mì ăn liền cho đỡ đói, trong nhà một mớ hỗn loạn.
Sau đó Chu Nham sang đây thăm cô mới biết được mấy ngày qua cô sống thế nào.
Khi đó cô vừa mới rời giường, Yến Tinh Nghi ra mở cửa cho anh. Chu Nham ngửi thấy mùi hương khác thường trong nhà, bèn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy căn nhà loạn xạ cả lên, anh lạnh nhạt nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì.”
Yến Tinh Nghi nhún vai: “Không rảnh dọn dẹp.”
Nói rồi cô đến chỗ cái tủ, xé một gói mì ăn liền ra, còn hỏi anh: “Ăn không?”
Vẻ mặt của Chu Nham có chút tức giận.
Cô cho rằng anh sẽ nổi giận, nhưng Chu Nham chỉ yên lặng dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, ủi đồ, dọn rác cho cô, dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp căn nhà bừa bộn đó, còn chuẩn bị đầy đủ đồ trong tủ lạnh cho Yến Tinh Nghi rồi nấu một bữa thật thịnh soạn cho cô.
Người đàn ông như anh mà cũng có mặt này, Yến Tinh Nghi cực kỳ cảm thán. Sau này cô mới biết, Chu Nham vốn không biết làm bất cứ việc nhà nào, nhưng khoảng thời gian đó vì để chăm sóc cô thật tốt, anh đã đến ở cùng cô, ngày nào cũng giặt quần áo nấu ăn, cứ như bảo mẫu của cô vậy.
Đã qua nhiều năm như thế, anh vẫn không chút thay đổi, luôn chăm sóc cô thật tốt.
Yến Tinh Nghi bò vào trong lều rồi sà vào lòng anh, Chu Nham cũng không cử động gì, chỉ rủ mắt nhìn cô.
Yến Tinh Nghi cười nói: “Nhìn bầu trời kìa, mấy ngôi sao đẹp quá.”
Chu Nham ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không biết từ khi nào, bầu trời đen kịt đã được điểm xuyết những đốm sáng, bên tai còn văng vẳng tiếng côn trùng kêu, có tiếng gió thổi nhẹ, cũng có tiếng thở của Yến Tinh Nghi, bầu trời rộng lớn, đẹp không sao tả xiết.
“Thế nào? Có phải đẹp lắm không? Lâu lắm rồi em không ngắm sao như này.” Tuy trong tên của cô có một chữ “Sao” nhưng cô không có bầu trời sao rực rỡ lóa mắt như vậy.
Chu Nham đáp: “Không đẹp lắm.”
Yến Tinh Nghi nghi ngờ: “Sao lại không đẹp? Có phải anh không có hứng thú với mấy thứ này không?”
“Có.”
“Thật à?”
Yến Tinh Nghi không buông tha, cô chỉ vào một vì sao rồi hỏi: “Anh xem có phải ngôi sao kia sáng nhất không, đẹp lắm đúng chứ?”
Hai tay của Chu Nham ôm chặt lấy eo cô, anh hôn vào tai Yến Tinh Nghi, nói: “Ngôi sao sáng nhất, ở trong lòng anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.