Chương 32: Sảy thai
Thư Thư Thư
07/12/2022
Phòng bệnh ở lầu bốn, không khí không hề nhẹ nhàng, cảm xúc của Cố Tuệ San là kém nhất.
Đường Tư Tư ngồi bên cạnh giường, thổi ly nước ấm đưa cho bà.
Ngồi ở trên sô pha, ông nội Đường thở dài, đứng dậy nói một câu: “Nghẹn đến mức hoảng, ba ra ngoài hút điếu thuốc.”
Bà nội Đường thấy ông phải đi, tự mình cũng đứng dậy đi theo, “Mẹ cũng ra ngoài hít thở không khí, mùi sát trùng ở bệnh viện thật khó chịu.”
Hai vợ chồng già trước sau ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống lầu, không tới đại sảnh bệnh viện, trực tiếp xuống lầu ra cửa lớn.
Rèm cửa che lại khí lạnh của điều hòa ở phía sau, không khí nóng bên ngoài tức khắc bao bọc lấy toàn thân.
Ông nội Đường đi đến một góc, móc ra điếu thuốc và bật lửa trên người, rút một điếu đưa đến bên miệng rít một hơi, nheo mắt nói: “Nhiệt độ ở đây nóng hơn nông thôn chúng ta, bà xem đường lớn và đường cái đều đông nghẹt người.”
Tâm tư của bà nội Đường đặt ở cháu trai nhiều hơn, nhiệt độ thành thị thế nào bà căn bản không quan tâm.
Bà thở dài, vẫn ảo não, “Qua ba tháng vốn dĩ đã ổn định, mà lúc này đã không còn? Đã bốn tháng đó!”
Ông nội Đường không phải thực hiểu chuyện sinh con, ngón tay điểm điếu thuốc, “Không phải nói đột nhiên sảy thai sao, này có thể có biện pháp nào?”
Bà nội Đường vẫn thở dài, “Hỏi có phải ăn sai đồ vật gì không, nó nói không phải, lại hỏi có phải bị va chạm gì không, cũng nói không có. Đang êm đẹp, đột nhiên sảy thai? Tôi không hiểu.”
“Bà không hiểu tôi càng không hiểu.” Ông nội Đường tiếp một câu.
Ông cũng cảm thấy việc này đúng là làm người ta ảo não, nhưng đứa bé không còn chính là không còn, nói nhiều cũng không có ích gì.
Bà nội Đường lại nói thầm một trận, lúc nãy ở phòng bệnh không dám nói thầm, cái gì mà ngày thường ăn uống không đúng cách, đồ ăn trong thành thị đều trộn lẫn hóa chất này nọ, không tốt như ở nông thôn.
Không dám ở trước mặt Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San nói, tự mình nghẹn, đành phải mượn cơ hội bây giờ nói ra làm lòng mình thoải mái chút.
Ông bà nội Đường không hiểu tại sao đã bốn tháng lại đột nhiên sảy thai, Đường Tư Tư đương nhiên càng không hiểu.
Cứ cho là đứa nhỏ này vô duyên với Đường gia bọn họ đi, không được làm em trai cô. Muốn nói thân thể Cố Tuệ San không tốt, đó là không có khả năng vì bà điều trị gần một năm! Không ăn sai đồ vật, cũng không bị va chạm, vậy nguyên nhân chỉ có thể là bà bị áp lực quá lớn.
Bây giờ thanh cung giải phẫu đều đã làm, tóm lại đứa bé không còn, tìm ra nguyên nhân cũng vô dụng.
Đường Tư Tư không nói nhiều, cảm xúc cũng không buồn như Cố Tuệ San, cô càng muốn làm mẹ mình yên tâm một chút.
Ở bệnh viện cùng Cố Tuệ San đến hơn mười giờ tối, vốn dĩ mới từ nông thôn trở về, đến bệnh viện thời gian cũng không còn sớm.
Đêm nay Đường Hướng Văn không định cho Cố Tuệ San xuất viện, cho nên ông dành chút thời gian chở Đường Tư Tư và ông bà nội Đường ra ngoài ăn, ăn xong chở ba người về nhà.
Về đến nhà, Đường Hướng Văn giúp ba người xách hành lý lên lầu, chủ yếu là rương hành lý của Đường Tư Tư, ông bà nội Đường chỉ mang theo quần áo tắm rửa, không có đồ vật gì lao lực.
Đưa vào trong nhà ngồi cũng không ngồi, Đường Hướng Văn dặn dò Đường Tư Tư, “Tư Tư đêm nay con chăm sóc ông nội bà nội, ba trở về bệnh viện với mẹ con.”
Đường Tư Tư vâng dạ đáp ứng, cũng không phải việc gì khó, ông bà nội cũng không cần cô quan tâm.
Hai người họ cũng không phải lần đầu tới, đối với căn nhà này sớm đã không còn xa lạ.
Mãi cho đến khi rửa mặt xong nằm lên giường, Đường Tư Tư mới có thời gian lật xem điện thoại của mình.
Tống Dịch gửi cho cô không ít tin nhắn, anh nói anh cũng đã trở về, nếu có yêu cầu gì cứ gọi điện tìm anh.
Mẹ cô không giữ được đứa bé có thể có chỗ nào yêu cầu bạn trai giúp đỡ?
Đương nhiên không cần Tống Dịch hỗ trợ, nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết chuyện này, gõ một dòng chữ gửi qua: Em trai đã không còn.
Tin nhắn gửi được nửa phút, Tống Dịch gọi điện thoại lại.
Đường Tư Tư nhận điện thoại, rầu rĩ lên tiếng: “Cậu cũng đã về rồi?”
“Ừ.” Tiếng nói của Tống Dịch ở bên tai vang lên, “Dì thế nào?”
Đường Tư Tư vẫn nói chuyện rầu rĩ, “Đã làm giải phẫu, cần điều dưỡng một thời gian.”
Hai người nói chuyện hàn huyên một hồi, Tống Dịch tận dụng hết khả năng mà an ủi cô.
Nói chuyện phiếm cho tới khi cô mệt mỏi, treo điện thoại ngủ.
Hôm sau Cố Tuệ San xuất viện, về đến nhà bị Đường Hướng Văn cưỡng chế nằm trên giường, ít nhất phải nằm hai ngày.
Khác không sợ, chỉ sợ ngồi tử cung sẽ đau, sinh ra tật xấu khác cả đời dính trên người.
Cố Tuệ San ở cữ, toàn bộ sanh kỳ Đường Hướng Văn đều luôn ở cùng bà, cho nên ở phương diện này tương đối hiểu biết.
An bài Cố Tuệ San nằm ở trên giường, chuyện khác đương nhiên phải có người khác làm, còn phải có người chăm sóc Cố Tuệ San.
Loại chuyện này mẹ chồng tự nhiên sẽ muốn góp sức, muốn ở lại chăm sóc.
Mà Đường Hướng Văn cũng không muốn cho bà nội Đường quá mệt nhọc, rốt cuộc bà ấy đã lớn tuổi, tuy rằng thân thể khỏe mạnh tay chân nhanh nhẹn, nhưng làm con trai vẫn muốn cho cha mẹ nhẹ nhàng một chút.
Bà nội Đường vừa nghe Đường Hướng Văn đã tìm bảo mẫu, nên không vui, nhưng không trực tiếp biểu lộ, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: “Già rồi, đi đâu cũng bị ghét.”
Đường Hướng Văn giải thích, “Mẹ, con là thông cảm mẹ, mẹ lại nghĩ cái gì vậy?”
“Mẹ không muốn đi.” Bà nội Đường nói, “Các người có tiền mời bảo mẫu, tôi được tự do, tôi còn không vui hay sao?”
Lời này đón đỡ không nổi nữa, tình hình gần như muốn cãi nhau.
Đường Hướng Văn tính tình nhẫn nại lại giải thích một hồi, cũng không tức giận với bà. Dù sao cũng là cha mẹ, tuổi lại lớn, thế nào cũng phải nhường nhịn, giảng đạo lý đều vô dụng.
Đường Tư Tư canh giữ bên cạnh Cố Tuệ San, hai mẹ con hai không nói lời nào.
Đường Tư Tư biết ông bà nội không phải người xấu, nhưng cũng không phải loại người nói chuyện làm việc đều làm cho người ta thoải mái, quan niệm của người già vô cùng cố chấp, có đôi khi sẽ làm người ta cảm thấy rất phiền.
Làm con dâu bọn họ, ít nhiều cũng phải chịu uất ức.
Bởi vì Đường Hướng Văn vẫn luôn bảo vệ vợ, cái gì có thể nhường nhất định sẽ nhường, cho nên Cố Tuệ San cơ bản không cãi lại, cũng không cảm thấy uất ức.
Chỉ có điều lúc này tâm tình của bà không tốt, vẻ mặt ngưng trọng khó coi.
Nhìn sắc mặt của hai ông bà Đường, xem ra đều là bởi vì bà không giữ được con trai, đang trách bà.
Mới vừa sảy thai, mẫn cảm đa nghi, bà cũng không khống chế được bản thân.
Liền tính không có ông bà nội Đường, vốn dĩ bà thông cảm Đường Hướng Văn nên mới đồng ý sinh, hai vợ chồng bận bận rộn rộn thời gian lâu như vậy, thật vất vả mang thai, kết quả vẫn không giữ lại được. Tâm huyết uổng phí, việc này đã đủ làm tâm tình bà không tốt.
Nhưng thấy Đường Hướng Văn luôn che chở bà, bà còn nhẫn nhịn được, nói cái gì cũng không nói.
Về đến nhà không bao lâu, nhà mẹ đẻ đã tới cửa.
Ông bà ngoại Đường Tư Tư mang theo Cố Vân Như và Cố Tân Thần lại đây, chú mợ Đường Tư Tư đã đi làm.
Vào phòng ngồi, cùng hỏi một vấn đề, đứa bé đang êm đẹp tại sao không giữ được, Cố Tuệ San không muốn trả lời, nhưng không thể không nói.
Người hai nhà tụ hợp ở phòng ngủ chính, không có chỗ ngồi, nên dọn ghế dựa vào ngồi.
Người lớn nói chuyện, Đường Tư Tư không mở miệng, yên lặng ngồi bên cạnh Cố Tuệ San.
Đề tài xoay quanh đứa bé, tinh thần của Cố Tuệ San không tốt như thường ngày, hơi hơi hậm hực.
Trong lòng tự trách, cảm thấy người khác đều đang trách mình không giữ được đứa bé, cảm xúc đều biểu hiện ở trên mặt.
Đường Hướng Văn nhìn ra bà rất mệt không muốn nói chuyện, lập tức nói với cha mẹ hai bên: “Hay là chúng ta ra phòng khách xem TV, để Tuệ San nghỉ ngơi. Bây giờ thân thể em ấy không khỏe.”
Ông bà ngoại Đường Tư Tư đương nhiên gật đầu, cháu ngoại không còn thì không thôi, con gái của mình mới là quan trọng nhất.
Hai vợ chồng già đứng dậy định đi ra, lúc này bà nội Đường cố tình phụ họa một câu, nói: “Mẹ Tư Tư, con cũng đừng đau buồn, đứa nhỏ không còn thì thôi, điều dưỡng thân thể cho tốt, tốt rồi lại mang thai lần nữa là được.”
Lời này là khuyên Cố Tuệ San yên tâm, nhưng lại khiến da đầu Cố Tuệ San tê dại.
Bà không muốn nhịn, hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy hơi cao: “Mẹ, thai thứ hai con từ bỏ. Nếu hai người không chấp nhận được, con có thể ly hôn với ba Tư Tư, hai người tìm cho anh ấy một người khác, sinh cháu trai cho hai người, con sinh không nổi.”
Thốt ra lời này xong, mặt tất cả mọi người ở đây đều cứng lại.
Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn kết hôn gần hai mươi năm, trước nay chưa từng lớn tiếng nặng lời với ông bà nội của Đường Tư Tư, vẫn luôn vô cùng tôn kính, kính trọng còn hơn cha mẹ ruột của mình.
Ngày thường đều là mẹ con Đường Hướng Văn cãi nhau, bà làm con dâu đứng ở giữa khuyên giải.
Chuyện sinh con, Đường Hướng Văn không dưới một lần ầm ĩ với ông bà Đường, cuối cùng vẫn là Cố Tuệ San thông cảm ông, lúc trước đáp ứng sinh, sau này mới có chuyện hôm nay.
Không cho Đường Hướng Văn mặt mũi, không cho ông bà Đường mặt mũi, trực tiếp nói ra hai chữ 'Ly hôn', làm cả nhà bọn họ xuống đài không được, là lần đầu tiên.
Ông nội Đường và bà nội Đường biến sắc, người một nhà bọn họ ở đây còn chưa tính, lại còn có cả vợ chồng thông gia ở đây.
Sắc mặt bà nội Đường vô cùng khó coi, không nói nữa, nhưng ông nội Đường nhíu mày không vui nhìn Đường Hướng Văn chất vấn: “Con dâu đây là nói cái gì?”
Cố Tuệ San nhắm hai mắt lại không nói gì, Đường Hướng Văn không muốn người hai nhà ở đây cãi nhau, đành nói với ông nội Đường: “Ba, chúng ta ra ngoài rồi nói, để Tuệ San nghỉ ngơi đi.”
Ông nội Đường chưa từng bị con dâu tổn thương mặt mũi, đột nhiên trừng mắt, một hai phải tranh lý, “Mẹ mày kêu con dâu nghỉ ngơi, là quan tâm sai rồi?”
“Ba, đừng ngoan cố nữa.” Đường Hướng Văn tức giận nhìn hai người, “Mẹ nói có ý gì đâu cần người phiên dịch? Bảo Tuệ San dưỡng tốt thân thể rồi lại sinh con, đây là quan tâm người hay là quan tâm cái bụng? Lời nói không phải nói như vậy, quan tâm người cũng không phải quan tâm như vậy.” . ngôn tình hài
Hai cha con tính tình bướng bỉnh, cơn giận càng mãnh liệt.
Ông nội Đường trừng mắt, “Mày có cần tao cho mẹ mày đi học làm như thế nào quan tâm người, lại đến quan tâm con dâu không? Vợ mày có thái độ gì với mẹ chồng? Là thái độ nên có trước mặt trưởng bối sao? Còn mày nữa....”
“Con không có thái độ gì.” Đường Hướng Văn dịu xuống một chút, “Chỉ là chúng con không sinh nữa.”
“Mày nói không sinh là không sinh?” Ngược lại tính tình của ông nội Đường lại lớn hơn nữa, “Hương khói của Đường gia chúng ta, không thể chết trong tay mày!”
“Ba mở mắt ra nhìn xem bây giờ là thời đại nào!” Đường Hướng Văn rống lên, hít một hơi, ngữ khí rất nặng, "Hôm nay con nói một câu, về sau ai ở trước mặt con nhắc tới chuyện mang thai, đừng trách con trở mặt!”
Ông nội Đường tức muốn xỉu, thân mình lung lay hai cái bà nội Đường đứng kế bên đỡ được.
Dừng một chút ổn định hơi thở, ông cụ phun nước miếng run rẩy chỉ tay mắng to một câu với Đường Hướng Văn “Khốn nạn”, sau đó cùng bà nội Đường đi ra phòng khách thu thập đồ đạc chạy lấy người.
Đường Hướng Văn không mở miệng giữ lại, nhưng ông bà ngoại Đường Tư Tư lại khuyên một trận.
Không có hiệu quả, chỉ có thể nhìn ông bà nội Đường giận dỗi ra cửa.
Đường Hướng Văn ở trong nhà điều chỉnh tốt cảm xúc mới đuổi theo đưa tiễn hai người.
Lưu lại Cố Tuệ San và Đường Tư Tư, còn có ông bà ngoại Đường Tư Tư, Cố Vân Như và Cố Tân Thần, trong lúc nhất thời không khí trầm xuống, chỉ nghe ông bà ngoại Đường Tư Tư thỉnh thoảng thở dài.
Bọn họ xác thật đau lòng con gái của mình, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tình của ông bà nội Đường, lại nhìn Đường Hướng Văn bảo vệ Cố Tuệ San đến loại trình độ này, bọn họ cũng không có nói gì.
Dẫn cháu trai cháu gái ngồi ở trên sô pha xem TV, phòng ngủ chính Đường Tư Tư ở cùng Cố Tuệ San.
Đến khi Cố Tuệ San nói muốn yên tĩnh một mình, Đường Tư Tư mới rời khỏi phòng ngủ đóng cửa lại, đến sô pha ngồi xuống.
Nhìn người trong nhà ồn ào một trận, tâm tình cô cũng không tốt, ngồi ở trên sô pha ôm gối không nói lời nào. Trong TV đang chiếu kịch luân lý gia đình mẹ chồng nàng dâu, làm cô cảm thấy thực đau đầu.
Ngồi một hồi, Cố Tân Thần cầm một quả quýt đã lột vỏ đưa đến trước mặt Đường Tư Tư, rất ngoan ngoãn nói: “Chị Tư Tư, ăn quýt.”
Nhìn khuôn mặt trắng hồng của Cố Tân Thần, lại nhìn quả quýt, tâm tình Đường Tư Tư tốt hơn một ít, duỗi tay tiếp nhận, “Cảm ơn Thần Thần.”
Cố Tân Thần cười, “Là chị hai lột.”
Tay cầm quả quýt của Đường Tư Tư dừng lại một chút, ngước nhìn Cố Vân Như.
Ánh mắt của Cố Vân Như dừng ở trên TV, không cảm xúc mà mở miệng: “Không cần cảm ơn, nhìn cậu rất đáng thương.”
Đường Tư Tư không cảm thấy bản thân đáng thương, cô cúi đầu niết quả quýt bỏ vào trong miệng, có chút ngọt, thật ra cô đau lòng cho mẹ mình hơn.
Toàn bộ quá trình, xui xẻo nhất thống khổ nhất chính là Cố Tuệ San.
Người cực cực khổ khổ bị mang thai là bà, có mang thai mỗi ngày thật cẩn thận cũng là bà, chờ thai động, đối với sinh mệnh trong bụng đã có tâm ý tương thông, đứa bé lại không còn. Vốn dĩ đã khổ sở, còn bị tiếp tục thúc giục sinh.
Vài đả kích, làm người rất khó chịu.
Mà lực chú ý của Cố Vân Như không giống Đường Tư Tư, cô ta chú ý đến chính là Đường Tư Tư vẫn luôn chịu áp lực trọng nam khinh nữ.
Cô ta cảm thấy bản thân từ nhỏ lớn lên trong gia đình này, lúc không có Cố Tân Thần, ba mẹ cô ta đối với cô ta cũng không có nhiều quan tâm chăm sóc, một lòng muốn sinh con trai, đem những thứ tốt đẹp nhất đều cho em trai cô ta.
Sau này có Cố Tân Thần, đãi ngộ khác biệt càng rõ ràng.
Ba mẹ cô ta bằng cấp không cao, tuy rằng là cư dân thành phố, nhưng tư tưởng ra cổ hủ.
Từ nhỏ cô ta đã hâm mộ Đường Tư Tư, bởi vì là thân thích gần nhất nên luôn lấy cô ra so sánh, hâm mộ đã chậm rãi biến thành ghen ghét. Không có Cố Tân Thần cô ta cũng không hơn Đường Tư Tư, có Cố Tân Thần, sinh hoạt của cô ta càng kém hơn Đường Tư Tư.
Ở nhà không chiếm được sự tồn tại không được tán thành, cũng chỉ có thể ở bên ngoài làm ra vẻ.
Hiện tại cô ta vẫn cảm thấy, cô ta không có cha mẹ tốt, nếu cô ta cũng có cha mẹ như Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San, cô ta sẽ sống tốt hơn Đường Tư Tư.
Mà hiện tại, cô ta cảm thấy mình ngày càng không đuổi kịp bước chân của Đường Tư Tư.
Trước kia còn có thể lấy cái này cái nọ ra so, nhưng bây giờ cảm thấy không có một phương diện nào có thể so với cô, Đường Tư Tư cũng lười so đo với cô ta.
Ở trường học, nữ sinh ai cũng không bằng Tưởng Tinh Đồng, đâu ai chú ý tới Cố Vân Như.
Đây là số mệnh.
Lúc trước, biết được Tống gia không phản đối Đường Tư Tư và Tống Dịch ở bên nhau, Cố Vân Như nghĩ bản thân sẽ ghen ghét đến phát điên.
Kết quả cũng không phải như vậy, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng rất lạnh, rất hâm mộ, rất thất bại.
Cuộc đời cô ta từ khi sinh ra đã là thất bại, bởi vì giới tính không phù hợp với mong muốn của người trong nhà.
Thất bại tới cực điểm, chấp nhận số mệnh thôi.
Ánh mắt nhìn màn hình TV không nhúc nhích, trong đầu nghĩ này nghĩ nọ.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, cắt ngang suy nghĩ của Cố Vân Như.
Nhìn bộ dáng Đường Tư Tư buồn bã ỉu xìu, cô ta đứng dậy đi mở cửa. Cứ tưởng dượng Đường Hướng Văn đã trở lại, ai ngờ ngoài cửa lại là Tống Dịch và một người phụ nữ mặc váy dài.
Cô ta chưa thấy qua mẹ của Tống Dịch, sửng sốt một chút quay đầu lại nhìn Đường Tư Tư trên sô pha, nói: “Đường Tư Tư, nhà cậu có khách tới.”
Trong miệng Đường Tư Tư ngậm quýt, duỗi đầu nhìn ra cửa, thấy Tống Dịch và mẹ Tống, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, để cho bọn họ tiến vào, chưa hồi phục tinh thần nên có hơi ngốc nghếch, “Dì… Cái kia… Cái này…”
Mẹ Tống thấy cô khẩn trương, đỡ bả vai cô cười nói: “Dì đến thăm mẹ con.”
“Dạ…” Đường Tư Tư hoàn hồn, đi vào phòng ngủ, lại vội vàng xoay người, giới thiệu ông bà ngoại cho mẹ Tống, xong lại giới thiệu mẹ Tống cho ông bà ngoại: “Đây là bạn học của con, đây là mẹ của bạn học, dì Tống.”
Hai bên đều không quen biết, đành phải khách khí mà chào hỏi.
Đường Tư Tư giới thiệu xong đi mở ra phòng ngủ, duỗi đầu vào bên trong hỏi: “Mẹ, ngủ rồi sao? Dì Tống tới.”
Cố Tuệ San đang chống cánh tay ngồi dậy nghe được tiếng nói, xóc lên tinh thần nói với Đường Tư Tư: “Để dì Tống vào đi.”
Tống Dịch ở một bên cầm mấy hộp quà lớn, đi vào phòng ngủ với mẹ mình, chào hỏi Cố Tuệ San.
Anh không ở lại phòng ngủ, chào hỏi xong thì ra ngoài với Đường Tư Tư.
Phòng khách có người, Đường Tư Tư đành phải để anh vào phòng mình.
Tiến vào tùy tay giữ cửa khóa trái, nhìn Tống Dịch, buồn bã ỉu xìu đi tới cái ghế trước máy tính ngồi xuống, nói: “Vừa mới ồn ào một trận, ông nội bà nội tớ tức giận đi rồi.”
Tống Dịch ngồi xuống giường đối diện cô, cầm tay cô, “Vẫn là chuyện sinh con?”
“Ừ.” Đường Tư Tư gật đầu, ở trước mặt Tống Dịch sẽ có chút tính tình trẻ con, “Hôm qua mẹ tớ mới làm phẫu thuật xong, thân thể như vậy, bà nội tớ nói dưỡng thân thể cho tốt, sau đó lại mang thai, tớ nghe xong cũng tức giận.”
Tống Dịch an ủi cô, “Người già cả đời tư tưởng bảo thủ, rất khó bỏ, thông cảm một chút.”
Đường Tư Tư nhìn chằm chằm anh, ngữ khí nghiêm túc, “Vậy sau này cậu cũng sẽ bắt tớ sinh con, không sinh con trai là không được sao?”
Nghe Đường Tư Tư nghiêm túc hỏi vấn đề này, Tống Dịch chỉ cảm thấy ngọt xuyên tim, bởi vì lời cô nói giống như về sau bọn họ sẽ luôn ở bên nhau vậy.
Không có ngoài ý muốn, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ ở bên nhau cả đời.
Anh cười, nhìn Đường Tư Tư, “Cậu muốn nghe suy nghĩ thật?”
“Ừm.” Đường Tư Tư gật đầu.
Tống Dịch nắm tay cô niết vài cái, mu bàn tay ngón tay đều rất mềm, “Cho tới bây giờ tớ không nghĩ muốn sinh con.”
“Vì sao?” Đường Tư Tư tò mò nhìn anh, “Kết hôn không phải đều muốn sinh con à?”
“Bởi vì…” Mặt Tống Dịch tiến đến trước mặt cô, “Tớ có thể đem cậu trở thành trẻ con mà nuôi, mà cậu, chỉ là của một mình tớ thôi.”
Muốn chết, bây giờ là ở nhà cô, hơn nữa người đều ở trong nhà.
Lỗ tai Đường Tư Tư nóng lên, đánh chân lên giường đẩy ghế dựa kéo ra một khoảng cách, lưng ghế đụng vào bàn máy tính.
Cô lầu bầu một câu, “Tớ mới không muốn trở thành đứa trẻ để cậu nuôi…”
Tống Dịch xuất hiện làm tâm tình Đường Tư Tư tốt hơn một ít, hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm, cho tới khi cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, mới phát hiện thời gian trôi qua đã rất lâu.
Đường Tư Tư đứng dậy đi mở cửa, nhìn người gõ cửa là mẹ của Tống Dịch, trên mặt một trận thẹn thùng, gọi một tiếng: “Dì Tống.”
Mẹ Tống nhìn vào bên trong nói chuyện mập mờ, nhìn chằm chằm cô và Tống Dịch nói: “Làm gì đó? Cùng nhau vào phòng còn khóa trái cửa trốn ở đây, tuổi còn nhỏ, không tiết chế sẽ tổn thương thân thể có biết không?”
Khuôn mặt Đường Tư Tư đỏ như đít khỉ, vội vàng xua tay giải thích, “Không phải như dì nghĩ đâu, tụi con chưa làm gì hết.”
Biểu tình của mẹ Tống 'lòng dì hiểu rõ', Tống Dịch cũng không giải thích.
Bà bỏ qua Đường Tư Tư, trực tiếp nhìn Tống Dịch, “Đêm nay con ở lại hay là đi về với mẹ?”
Tống Dịch còn thuận miệng tiếp một câu: “Có thể ở lại à?”
Mẹ Tống gật đầu, “Chỉ cần con không sợ bị ba của Tư Tư đánh gây chân, mẹ thì không thành vấn đề.”
Tống Dịch và Đường Tư Tư: “……”
Đường Tư Tư tiễn Tống Dịch và Mẹ Tống xuống dưới lầu, trên mặt hơi nóng còn chưa tiêu tán.
Ông ngoại bà ngoại và Cố Vân Như Cố Tân Thần đã sớm đi rồi, trực tiếp chào hỏi Cố Tuệ San cũng không gõ cửa nói với cô một tiếng.
Nhìn Tống Dịch và mẹ Tống đã xe đi xa, Đường Tư Tư giơ tay che mặt mình lại, xoay người chạy lên lầu về nhà.
Biết Cố Tuệ San nghỉ ngơi, cô vào nhà trực tiếp vào phòng mình, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Dịch, hỏi: Cậu ở trước mặt mẹ cậu nói cái gì à?
Tống Dịch: Chưa nói gì, bà ấy không thích nói chuyện với tớ, chê tớ nhàm chán không thú vị.
Đường Tư Tư: Vậy tại sao dì ấy lại nói không tiết chế tổn thương thân thể gì đó……
Tống Dịch: Bà ấy tự nghĩ ra.
Đường Tư Tư: Vậy cậu giải thích với dì ấy một chút đi.
Tống Dịch: Không cần.
Đường Tư Tư: Vì sao?
Tống Dịch: Chuyện sớm muộn thôi
Đường Tư Tư:……
Đường Tư Tư ngồi bên cạnh giường, thổi ly nước ấm đưa cho bà.
Ngồi ở trên sô pha, ông nội Đường thở dài, đứng dậy nói một câu: “Nghẹn đến mức hoảng, ba ra ngoài hút điếu thuốc.”
Bà nội Đường thấy ông phải đi, tự mình cũng đứng dậy đi theo, “Mẹ cũng ra ngoài hít thở không khí, mùi sát trùng ở bệnh viện thật khó chịu.”
Hai vợ chồng già trước sau ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống lầu, không tới đại sảnh bệnh viện, trực tiếp xuống lầu ra cửa lớn.
Rèm cửa che lại khí lạnh của điều hòa ở phía sau, không khí nóng bên ngoài tức khắc bao bọc lấy toàn thân.
Ông nội Đường đi đến một góc, móc ra điếu thuốc và bật lửa trên người, rút một điếu đưa đến bên miệng rít một hơi, nheo mắt nói: “Nhiệt độ ở đây nóng hơn nông thôn chúng ta, bà xem đường lớn và đường cái đều đông nghẹt người.”
Tâm tư của bà nội Đường đặt ở cháu trai nhiều hơn, nhiệt độ thành thị thế nào bà căn bản không quan tâm.
Bà thở dài, vẫn ảo não, “Qua ba tháng vốn dĩ đã ổn định, mà lúc này đã không còn? Đã bốn tháng đó!”
Ông nội Đường không phải thực hiểu chuyện sinh con, ngón tay điểm điếu thuốc, “Không phải nói đột nhiên sảy thai sao, này có thể có biện pháp nào?”
Bà nội Đường vẫn thở dài, “Hỏi có phải ăn sai đồ vật gì không, nó nói không phải, lại hỏi có phải bị va chạm gì không, cũng nói không có. Đang êm đẹp, đột nhiên sảy thai? Tôi không hiểu.”
“Bà không hiểu tôi càng không hiểu.” Ông nội Đường tiếp một câu.
Ông cũng cảm thấy việc này đúng là làm người ta ảo não, nhưng đứa bé không còn chính là không còn, nói nhiều cũng không có ích gì.
Bà nội Đường lại nói thầm một trận, lúc nãy ở phòng bệnh không dám nói thầm, cái gì mà ngày thường ăn uống không đúng cách, đồ ăn trong thành thị đều trộn lẫn hóa chất này nọ, không tốt như ở nông thôn.
Không dám ở trước mặt Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San nói, tự mình nghẹn, đành phải mượn cơ hội bây giờ nói ra làm lòng mình thoải mái chút.
Ông bà nội Đường không hiểu tại sao đã bốn tháng lại đột nhiên sảy thai, Đường Tư Tư đương nhiên càng không hiểu.
Cứ cho là đứa nhỏ này vô duyên với Đường gia bọn họ đi, không được làm em trai cô. Muốn nói thân thể Cố Tuệ San không tốt, đó là không có khả năng vì bà điều trị gần một năm! Không ăn sai đồ vật, cũng không bị va chạm, vậy nguyên nhân chỉ có thể là bà bị áp lực quá lớn.
Bây giờ thanh cung giải phẫu đều đã làm, tóm lại đứa bé không còn, tìm ra nguyên nhân cũng vô dụng.
Đường Tư Tư không nói nhiều, cảm xúc cũng không buồn như Cố Tuệ San, cô càng muốn làm mẹ mình yên tâm một chút.
Ở bệnh viện cùng Cố Tuệ San đến hơn mười giờ tối, vốn dĩ mới từ nông thôn trở về, đến bệnh viện thời gian cũng không còn sớm.
Đêm nay Đường Hướng Văn không định cho Cố Tuệ San xuất viện, cho nên ông dành chút thời gian chở Đường Tư Tư và ông bà nội Đường ra ngoài ăn, ăn xong chở ba người về nhà.
Về đến nhà, Đường Hướng Văn giúp ba người xách hành lý lên lầu, chủ yếu là rương hành lý của Đường Tư Tư, ông bà nội Đường chỉ mang theo quần áo tắm rửa, không có đồ vật gì lao lực.
Đưa vào trong nhà ngồi cũng không ngồi, Đường Hướng Văn dặn dò Đường Tư Tư, “Tư Tư đêm nay con chăm sóc ông nội bà nội, ba trở về bệnh viện với mẹ con.”
Đường Tư Tư vâng dạ đáp ứng, cũng không phải việc gì khó, ông bà nội cũng không cần cô quan tâm.
Hai người họ cũng không phải lần đầu tới, đối với căn nhà này sớm đã không còn xa lạ.
Mãi cho đến khi rửa mặt xong nằm lên giường, Đường Tư Tư mới có thời gian lật xem điện thoại của mình.
Tống Dịch gửi cho cô không ít tin nhắn, anh nói anh cũng đã trở về, nếu có yêu cầu gì cứ gọi điện tìm anh.
Mẹ cô không giữ được đứa bé có thể có chỗ nào yêu cầu bạn trai giúp đỡ?
Đương nhiên không cần Tống Dịch hỗ trợ, nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết chuyện này, gõ một dòng chữ gửi qua: Em trai đã không còn.
Tin nhắn gửi được nửa phút, Tống Dịch gọi điện thoại lại.
Đường Tư Tư nhận điện thoại, rầu rĩ lên tiếng: “Cậu cũng đã về rồi?”
“Ừ.” Tiếng nói của Tống Dịch ở bên tai vang lên, “Dì thế nào?”
Đường Tư Tư vẫn nói chuyện rầu rĩ, “Đã làm giải phẫu, cần điều dưỡng một thời gian.”
Hai người nói chuyện hàn huyên một hồi, Tống Dịch tận dụng hết khả năng mà an ủi cô.
Nói chuyện phiếm cho tới khi cô mệt mỏi, treo điện thoại ngủ.
Hôm sau Cố Tuệ San xuất viện, về đến nhà bị Đường Hướng Văn cưỡng chế nằm trên giường, ít nhất phải nằm hai ngày.
Khác không sợ, chỉ sợ ngồi tử cung sẽ đau, sinh ra tật xấu khác cả đời dính trên người.
Cố Tuệ San ở cữ, toàn bộ sanh kỳ Đường Hướng Văn đều luôn ở cùng bà, cho nên ở phương diện này tương đối hiểu biết.
An bài Cố Tuệ San nằm ở trên giường, chuyện khác đương nhiên phải có người khác làm, còn phải có người chăm sóc Cố Tuệ San.
Loại chuyện này mẹ chồng tự nhiên sẽ muốn góp sức, muốn ở lại chăm sóc.
Mà Đường Hướng Văn cũng không muốn cho bà nội Đường quá mệt nhọc, rốt cuộc bà ấy đã lớn tuổi, tuy rằng thân thể khỏe mạnh tay chân nhanh nhẹn, nhưng làm con trai vẫn muốn cho cha mẹ nhẹ nhàng một chút.
Bà nội Đường vừa nghe Đường Hướng Văn đã tìm bảo mẫu, nên không vui, nhưng không trực tiếp biểu lộ, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: “Già rồi, đi đâu cũng bị ghét.”
Đường Hướng Văn giải thích, “Mẹ, con là thông cảm mẹ, mẹ lại nghĩ cái gì vậy?”
“Mẹ không muốn đi.” Bà nội Đường nói, “Các người có tiền mời bảo mẫu, tôi được tự do, tôi còn không vui hay sao?”
Lời này đón đỡ không nổi nữa, tình hình gần như muốn cãi nhau.
Đường Hướng Văn tính tình nhẫn nại lại giải thích một hồi, cũng không tức giận với bà. Dù sao cũng là cha mẹ, tuổi lại lớn, thế nào cũng phải nhường nhịn, giảng đạo lý đều vô dụng.
Đường Tư Tư canh giữ bên cạnh Cố Tuệ San, hai mẹ con hai không nói lời nào.
Đường Tư Tư biết ông bà nội không phải người xấu, nhưng cũng không phải loại người nói chuyện làm việc đều làm cho người ta thoải mái, quan niệm của người già vô cùng cố chấp, có đôi khi sẽ làm người ta cảm thấy rất phiền.
Làm con dâu bọn họ, ít nhiều cũng phải chịu uất ức.
Bởi vì Đường Hướng Văn vẫn luôn bảo vệ vợ, cái gì có thể nhường nhất định sẽ nhường, cho nên Cố Tuệ San cơ bản không cãi lại, cũng không cảm thấy uất ức.
Chỉ có điều lúc này tâm tình của bà không tốt, vẻ mặt ngưng trọng khó coi.
Nhìn sắc mặt của hai ông bà Đường, xem ra đều là bởi vì bà không giữ được con trai, đang trách bà.
Mới vừa sảy thai, mẫn cảm đa nghi, bà cũng không khống chế được bản thân.
Liền tính không có ông bà nội Đường, vốn dĩ bà thông cảm Đường Hướng Văn nên mới đồng ý sinh, hai vợ chồng bận bận rộn rộn thời gian lâu như vậy, thật vất vả mang thai, kết quả vẫn không giữ lại được. Tâm huyết uổng phí, việc này đã đủ làm tâm tình bà không tốt.
Nhưng thấy Đường Hướng Văn luôn che chở bà, bà còn nhẫn nhịn được, nói cái gì cũng không nói.
Về đến nhà không bao lâu, nhà mẹ đẻ đã tới cửa.
Ông bà ngoại Đường Tư Tư mang theo Cố Vân Như và Cố Tân Thần lại đây, chú mợ Đường Tư Tư đã đi làm.
Vào phòng ngồi, cùng hỏi một vấn đề, đứa bé đang êm đẹp tại sao không giữ được, Cố Tuệ San không muốn trả lời, nhưng không thể không nói.
Người hai nhà tụ hợp ở phòng ngủ chính, không có chỗ ngồi, nên dọn ghế dựa vào ngồi.
Người lớn nói chuyện, Đường Tư Tư không mở miệng, yên lặng ngồi bên cạnh Cố Tuệ San.
Đề tài xoay quanh đứa bé, tinh thần của Cố Tuệ San không tốt như thường ngày, hơi hơi hậm hực.
Trong lòng tự trách, cảm thấy người khác đều đang trách mình không giữ được đứa bé, cảm xúc đều biểu hiện ở trên mặt.
Đường Hướng Văn nhìn ra bà rất mệt không muốn nói chuyện, lập tức nói với cha mẹ hai bên: “Hay là chúng ta ra phòng khách xem TV, để Tuệ San nghỉ ngơi. Bây giờ thân thể em ấy không khỏe.”
Ông bà ngoại Đường Tư Tư đương nhiên gật đầu, cháu ngoại không còn thì không thôi, con gái của mình mới là quan trọng nhất.
Hai vợ chồng già đứng dậy định đi ra, lúc này bà nội Đường cố tình phụ họa một câu, nói: “Mẹ Tư Tư, con cũng đừng đau buồn, đứa nhỏ không còn thì thôi, điều dưỡng thân thể cho tốt, tốt rồi lại mang thai lần nữa là được.”
Lời này là khuyên Cố Tuệ San yên tâm, nhưng lại khiến da đầu Cố Tuệ San tê dại.
Bà không muốn nhịn, hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy hơi cao: “Mẹ, thai thứ hai con từ bỏ. Nếu hai người không chấp nhận được, con có thể ly hôn với ba Tư Tư, hai người tìm cho anh ấy một người khác, sinh cháu trai cho hai người, con sinh không nổi.”
Thốt ra lời này xong, mặt tất cả mọi người ở đây đều cứng lại.
Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn kết hôn gần hai mươi năm, trước nay chưa từng lớn tiếng nặng lời với ông bà nội của Đường Tư Tư, vẫn luôn vô cùng tôn kính, kính trọng còn hơn cha mẹ ruột của mình.
Ngày thường đều là mẹ con Đường Hướng Văn cãi nhau, bà làm con dâu đứng ở giữa khuyên giải.
Chuyện sinh con, Đường Hướng Văn không dưới một lần ầm ĩ với ông bà Đường, cuối cùng vẫn là Cố Tuệ San thông cảm ông, lúc trước đáp ứng sinh, sau này mới có chuyện hôm nay.
Không cho Đường Hướng Văn mặt mũi, không cho ông bà Đường mặt mũi, trực tiếp nói ra hai chữ 'Ly hôn', làm cả nhà bọn họ xuống đài không được, là lần đầu tiên.
Ông nội Đường và bà nội Đường biến sắc, người một nhà bọn họ ở đây còn chưa tính, lại còn có cả vợ chồng thông gia ở đây.
Sắc mặt bà nội Đường vô cùng khó coi, không nói nữa, nhưng ông nội Đường nhíu mày không vui nhìn Đường Hướng Văn chất vấn: “Con dâu đây là nói cái gì?”
Cố Tuệ San nhắm hai mắt lại không nói gì, Đường Hướng Văn không muốn người hai nhà ở đây cãi nhau, đành nói với ông nội Đường: “Ba, chúng ta ra ngoài rồi nói, để Tuệ San nghỉ ngơi đi.”
Ông nội Đường chưa từng bị con dâu tổn thương mặt mũi, đột nhiên trừng mắt, một hai phải tranh lý, “Mẹ mày kêu con dâu nghỉ ngơi, là quan tâm sai rồi?”
“Ba, đừng ngoan cố nữa.” Đường Hướng Văn tức giận nhìn hai người, “Mẹ nói có ý gì đâu cần người phiên dịch? Bảo Tuệ San dưỡng tốt thân thể rồi lại sinh con, đây là quan tâm người hay là quan tâm cái bụng? Lời nói không phải nói như vậy, quan tâm người cũng không phải quan tâm như vậy.” . ngôn tình hài
Hai cha con tính tình bướng bỉnh, cơn giận càng mãnh liệt.
Ông nội Đường trừng mắt, “Mày có cần tao cho mẹ mày đi học làm như thế nào quan tâm người, lại đến quan tâm con dâu không? Vợ mày có thái độ gì với mẹ chồng? Là thái độ nên có trước mặt trưởng bối sao? Còn mày nữa....”
“Con không có thái độ gì.” Đường Hướng Văn dịu xuống một chút, “Chỉ là chúng con không sinh nữa.”
“Mày nói không sinh là không sinh?” Ngược lại tính tình của ông nội Đường lại lớn hơn nữa, “Hương khói của Đường gia chúng ta, không thể chết trong tay mày!”
“Ba mở mắt ra nhìn xem bây giờ là thời đại nào!” Đường Hướng Văn rống lên, hít một hơi, ngữ khí rất nặng, "Hôm nay con nói một câu, về sau ai ở trước mặt con nhắc tới chuyện mang thai, đừng trách con trở mặt!”
Ông nội Đường tức muốn xỉu, thân mình lung lay hai cái bà nội Đường đứng kế bên đỡ được.
Dừng một chút ổn định hơi thở, ông cụ phun nước miếng run rẩy chỉ tay mắng to một câu với Đường Hướng Văn “Khốn nạn”, sau đó cùng bà nội Đường đi ra phòng khách thu thập đồ đạc chạy lấy người.
Đường Hướng Văn không mở miệng giữ lại, nhưng ông bà ngoại Đường Tư Tư lại khuyên một trận.
Không có hiệu quả, chỉ có thể nhìn ông bà nội Đường giận dỗi ra cửa.
Đường Hướng Văn ở trong nhà điều chỉnh tốt cảm xúc mới đuổi theo đưa tiễn hai người.
Lưu lại Cố Tuệ San và Đường Tư Tư, còn có ông bà ngoại Đường Tư Tư, Cố Vân Như và Cố Tân Thần, trong lúc nhất thời không khí trầm xuống, chỉ nghe ông bà ngoại Đường Tư Tư thỉnh thoảng thở dài.
Bọn họ xác thật đau lòng con gái của mình, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tình của ông bà nội Đường, lại nhìn Đường Hướng Văn bảo vệ Cố Tuệ San đến loại trình độ này, bọn họ cũng không có nói gì.
Dẫn cháu trai cháu gái ngồi ở trên sô pha xem TV, phòng ngủ chính Đường Tư Tư ở cùng Cố Tuệ San.
Đến khi Cố Tuệ San nói muốn yên tĩnh một mình, Đường Tư Tư mới rời khỏi phòng ngủ đóng cửa lại, đến sô pha ngồi xuống.
Nhìn người trong nhà ồn ào một trận, tâm tình cô cũng không tốt, ngồi ở trên sô pha ôm gối không nói lời nào. Trong TV đang chiếu kịch luân lý gia đình mẹ chồng nàng dâu, làm cô cảm thấy thực đau đầu.
Ngồi một hồi, Cố Tân Thần cầm một quả quýt đã lột vỏ đưa đến trước mặt Đường Tư Tư, rất ngoan ngoãn nói: “Chị Tư Tư, ăn quýt.”
Nhìn khuôn mặt trắng hồng của Cố Tân Thần, lại nhìn quả quýt, tâm tình Đường Tư Tư tốt hơn một ít, duỗi tay tiếp nhận, “Cảm ơn Thần Thần.”
Cố Tân Thần cười, “Là chị hai lột.”
Tay cầm quả quýt của Đường Tư Tư dừng lại một chút, ngước nhìn Cố Vân Như.
Ánh mắt của Cố Vân Như dừng ở trên TV, không cảm xúc mà mở miệng: “Không cần cảm ơn, nhìn cậu rất đáng thương.”
Đường Tư Tư không cảm thấy bản thân đáng thương, cô cúi đầu niết quả quýt bỏ vào trong miệng, có chút ngọt, thật ra cô đau lòng cho mẹ mình hơn.
Toàn bộ quá trình, xui xẻo nhất thống khổ nhất chính là Cố Tuệ San.
Người cực cực khổ khổ bị mang thai là bà, có mang thai mỗi ngày thật cẩn thận cũng là bà, chờ thai động, đối với sinh mệnh trong bụng đã có tâm ý tương thông, đứa bé lại không còn. Vốn dĩ đã khổ sở, còn bị tiếp tục thúc giục sinh.
Vài đả kích, làm người rất khó chịu.
Mà lực chú ý của Cố Vân Như không giống Đường Tư Tư, cô ta chú ý đến chính là Đường Tư Tư vẫn luôn chịu áp lực trọng nam khinh nữ.
Cô ta cảm thấy bản thân từ nhỏ lớn lên trong gia đình này, lúc không có Cố Tân Thần, ba mẹ cô ta đối với cô ta cũng không có nhiều quan tâm chăm sóc, một lòng muốn sinh con trai, đem những thứ tốt đẹp nhất đều cho em trai cô ta.
Sau này có Cố Tân Thần, đãi ngộ khác biệt càng rõ ràng.
Ba mẹ cô ta bằng cấp không cao, tuy rằng là cư dân thành phố, nhưng tư tưởng ra cổ hủ.
Từ nhỏ cô ta đã hâm mộ Đường Tư Tư, bởi vì là thân thích gần nhất nên luôn lấy cô ra so sánh, hâm mộ đã chậm rãi biến thành ghen ghét. Không có Cố Tân Thần cô ta cũng không hơn Đường Tư Tư, có Cố Tân Thần, sinh hoạt của cô ta càng kém hơn Đường Tư Tư.
Ở nhà không chiếm được sự tồn tại không được tán thành, cũng chỉ có thể ở bên ngoài làm ra vẻ.
Hiện tại cô ta vẫn cảm thấy, cô ta không có cha mẹ tốt, nếu cô ta cũng có cha mẹ như Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San, cô ta sẽ sống tốt hơn Đường Tư Tư.
Mà hiện tại, cô ta cảm thấy mình ngày càng không đuổi kịp bước chân của Đường Tư Tư.
Trước kia còn có thể lấy cái này cái nọ ra so, nhưng bây giờ cảm thấy không có một phương diện nào có thể so với cô, Đường Tư Tư cũng lười so đo với cô ta.
Ở trường học, nữ sinh ai cũng không bằng Tưởng Tinh Đồng, đâu ai chú ý tới Cố Vân Như.
Đây là số mệnh.
Lúc trước, biết được Tống gia không phản đối Đường Tư Tư và Tống Dịch ở bên nhau, Cố Vân Như nghĩ bản thân sẽ ghen ghét đến phát điên.
Kết quả cũng không phải như vậy, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng rất lạnh, rất hâm mộ, rất thất bại.
Cuộc đời cô ta từ khi sinh ra đã là thất bại, bởi vì giới tính không phù hợp với mong muốn của người trong nhà.
Thất bại tới cực điểm, chấp nhận số mệnh thôi.
Ánh mắt nhìn màn hình TV không nhúc nhích, trong đầu nghĩ này nghĩ nọ.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, cắt ngang suy nghĩ của Cố Vân Như.
Nhìn bộ dáng Đường Tư Tư buồn bã ỉu xìu, cô ta đứng dậy đi mở cửa. Cứ tưởng dượng Đường Hướng Văn đã trở lại, ai ngờ ngoài cửa lại là Tống Dịch và một người phụ nữ mặc váy dài.
Cô ta chưa thấy qua mẹ của Tống Dịch, sửng sốt một chút quay đầu lại nhìn Đường Tư Tư trên sô pha, nói: “Đường Tư Tư, nhà cậu có khách tới.”
Trong miệng Đường Tư Tư ngậm quýt, duỗi đầu nhìn ra cửa, thấy Tống Dịch và mẹ Tống, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, để cho bọn họ tiến vào, chưa hồi phục tinh thần nên có hơi ngốc nghếch, “Dì… Cái kia… Cái này…”
Mẹ Tống thấy cô khẩn trương, đỡ bả vai cô cười nói: “Dì đến thăm mẹ con.”
“Dạ…” Đường Tư Tư hoàn hồn, đi vào phòng ngủ, lại vội vàng xoay người, giới thiệu ông bà ngoại cho mẹ Tống, xong lại giới thiệu mẹ Tống cho ông bà ngoại: “Đây là bạn học của con, đây là mẹ của bạn học, dì Tống.”
Hai bên đều không quen biết, đành phải khách khí mà chào hỏi.
Đường Tư Tư giới thiệu xong đi mở ra phòng ngủ, duỗi đầu vào bên trong hỏi: “Mẹ, ngủ rồi sao? Dì Tống tới.”
Cố Tuệ San đang chống cánh tay ngồi dậy nghe được tiếng nói, xóc lên tinh thần nói với Đường Tư Tư: “Để dì Tống vào đi.”
Tống Dịch ở một bên cầm mấy hộp quà lớn, đi vào phòng ngủ với mẹ mình, chào hỏi Cố Tuệ San.
Anh không ở lại phòng ngủ, chào hỏi xong thì ra ngoài với Đường Tư Tư.
Phòng khách có người, Đường Tư Tư đành phải để anh vào phòng mình.
Tiến vào tùy tay giữ cửa khóa trái, nhìn Tống Dịch, buồn bã ỉu xìu đi tới cái ghế trước máy tính ngồi xuống, nói: “Vừa mới ồn ào một trận, ông nội bà nội tớ tức giận đi rồi.”
Tống Dịch ngồi xuống giường đối diện cô, cầm tay cô, “Vẫn là chuyện sinh con?”
“Ừ.” Đường Tư Tư gật đầu, ở trước mặt Tống Dịch sẽ có chút tính tình trẻ con, “Hôm qua mẹ tớ mới làm phẫu thuật xong, thân thể như vậy, bà nội tớ nói dưỡng thân thể cho tốt, sau đó lại mang thai, tớ nghe xong cũng tức giận.”
Tống Dịch an ủi cô, “Người già cả đời tư tưởng bảo thủ, rất khó bỏ, thông cảm một chút.”
Đường Tư Tư nhìn chằm chằm anh, ngữ khí nghiêm túc, “Vậy sau này cậu cũng sẽ bắt tớ sinh con, không sinh con trai là không được sao?”
Nghe Đường Tư Tư nghiêm túc hỏi vấn đề này, Tống Dịch chỉ cảm thấy ngọt xuyên tim, bởi vì lời cô nói giống như về sau bọn họ sẽ luôn ở bên nhau vậy.
Không có ngoài ý muốn, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ ở bên nhau cả đời.
Anh cười, nhìn Đường Tư Tư, “Cậu muốn nghe suy nghĩ thật?”
“Ừm.” Đường Tư Tư gật đầu.
Tống Dịch nắm tay cô niết vài cái, mu bàn tay ngón tay đều rất mềm, “Cho tới bây giờ tớ không nghĩ muốn sinh con.”
“Vì sao?” Đường Tư Tư tò mò nhìn anh, “Kết hôn không phải đều muốn sinh con à?”
“Bởi vì…” Mặt Tống Dịch tiến đến trước mặt cô, “Tớ có thể đem cậu trở thành trẻ con mà nuôi, mà cậu, chỉ là của một mình tớ thôi.”
Muốn chết, bây giờ là ở nhà cô, hơn nữa người đều ở trong nhà.
Lỗ tai Đường Tư Tư nóng lên, đánh chân lên giường đẩy ghế dựa kéo ra một khoảng cách, lưng ghế đụng vào bàn máy tính.
Cô lầu bầu một câu, “Tớ mới không muốn trở thành đứa trẻ để cậu nuôi…”
Tống Dịch xuất hiện làm tâm tình Đường Tư Tư tốt hơn một ít, hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm, cho tới khi cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, mới phát hiện thời gian trôi qua đã rất lâu.
Đường Tư Tư đứng dậy đi mở cửa, nhìn người gõ cửa là mẹ của Tống Dịch, trên mặt một trận thẹn thùng, gọi một tiếng: “Dì Tống.”
Mẹ Tống nhìn vào bên trong nói chuyện mập mờ, nhìn chằm chằm cô và Tống Dịch nói: “Làm gì đó? Cùng nhau vào phòng còn khóa trái cửa trốn ở đây, tuổi còn nhỏ, không tiết chế sẽ tổn thương thân thể có biết không?”
Khuôn mặt Đường Tư Tư đỏ như đít khỉ, vội vàng xua tay giải thích, “Không phải như dì nghĩ đâu, tụi con chưa làm gì hết.”
Biểu tình của mẹ Tống 'lòng dì hiểu rõ', Tống Dịch cũng không giải thích.
Bà bỏ qua Đường Tư Tư, trực tiếp nhìn Tống Dịch, “Đêm nay con ở lại hay là đi về với mẹ?”
Tống Dịch còn thuận miệng tiếp một câu: “Có thể ở lại à?”
Mẹ Tống gật đầu, “Chỉ cần con không sợ bị ba của Tư Tư đánh gây chân, mẹ thì không thành vấn đề.”
Tống Dịch và Đường Tư Tư: “……”
Đường Tư Tư tiễn Tống Dịch và Mẹ Tống xuống dưới lầu, trên mặt hơi nóng còn chưa tiêu tán.
Ông ngoại bà ngoại và Cố Vân Như Cố Tân Thần đã sớm đi rồi, trực tiếp chào hỏi Cố Tuệ San cũng không gõ cửa nói với cô một tiếng.
Nhìn Tống Dịch và mẹ Tống đã xe đi xa, Đường Tư Tư giơ tay che mặt mình lại, xoay người chạy lên lầu về nhà.
Biết Cố Tuệ San nghỉ ngơi, cô vào nhà trực tiếp vào phòng mình, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Dịch, hỏi: Cậu ở trước mặt mẹ cậu nói cái gì à?
Tống Dịch: Chưa nói gì, bà ấy không thích nói chuyện với tớ, chê tớ nhàm chán không thú vị.
Đường Tư Tư: Vậy tại sao dì ấy lại nói không tiết chế tổn thương thân thể gì đó……
Tống Dịch: Bà ấy tự nghĩ ra.
Đường Tư Tư: Vậy cậu giải thích với dì ấy một chút đi.
Tống Dịch: Không cần.
Đường Tư Tư: Vì sao?
Tống Dịch: Chuyện sớm muộn thôi
Đường Tư Tư:……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.