Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 67: Chân Tướng Sự Thật 2

Song Tử

04/04/2024

Hàn Minh Hiên lông mày nhíu lại, quay đầu lại nhìn Dịch Chính Hoàng, hốc mắt ông ta đã đỏ bừng.

Hai cha con nhìn nhau một lúc, Hàn Minh Hiên nhàn nhạt nói: “Ông cảm thấy là tôi?”

Dịch Chính Hoàng thống khổ nở nụ cười chua chát: “Con còn giảo biện?”

“Tại sao tôi phải thừa nhận việc tôi không làm.” - Hàn Minh Hiên bật cười: “Trong đoạn ghi âm có giọng nói của tôi sao, có người nhắc đến tên tôi sao?”

Hắn liếc mắt nhìn người đàn ông đứng đó: “Không phải Dịch Cẩn Đình bắt được người rồi sao, hỏi hắn một chút có nhìn thấy tôi sao?”

Người đàn ông kia cuối đầu không nói một lời.

Diệp Minh Châu gầm lên: “Sao lại không phải là mày. Mày và nữ nhân độc ác Mộ Tuyết kia quen nhau bao lâu rồi? Cô ta trước kia không thù không oán với Cẩn Đình, nếu không phải là mày sai khiến, cô ta làm sao dám?”

Cố An Hi cũng nhìn về phía Hàn Minh Hiên, xem anh ta sẽ nói gì.

Hàn Minh Hiên cười lạnh, bộ dạng bình tĩnh: “Chuyện này bà phải hỏi con trai tốt của bà, ai biết bình thường hắn ta làm gì đắc tội với người khác, theo tôi biết bên ngoài người thù ghét hắn không ít. Nhìn hắn đối xử với người xung quanh trước, hắn đối với An Hi như thế nào? Hắn đối xử với Mộ Tuyết như thế nào? Con người bị bức đến quá giới hạn, chuyện gì lại làm không được.”

Mộ Tuyết hít một hơi: “Đúng, là tôi làm, không liên quan đến Minh Hiên ca.” - sau đó nhìn Diệp Minh Châu nói: “Tôi căm ghét Cố An Hi, xuất thân của tôi không tốt, cô ta hơn tôi về mọi mặt. Trước kia, Cố An Hi và tôi thân thiết, cô ta thường nói về Dịch Cẩn Đình co bao nhiêu tốt đẹp, có khi còn đưa tôi đi gặp Dịch Cẩn Đình.”

“Lúc đó tôi thích Dịch Cẩn Đình nhưng anh ta không để ý tới tôi. Lần đó, Cố An Hi kể rằng hẹn Dịch Cẩn Đình đến núi ngắm sao để tỏ tình với hắn. Cố An Hi yêu thích Dịch Cẩn Đình và Dịch Cẩn Đình cũng yêu thích Cố An Hi. Nhưng Cố An Hi như một kẻ ngốc, Dịch Cẩn Đình thích cô ta rõ ràng như vậy, nhưng cô ta lại không hay không biết, còn lo sợ hắn không thích cô ta đến phát sầu.”

“Tôi biết khi Cố An Hi tỏ tình trên núi ngắm sao, chắc chắn Dịch Cẩn Đình sẽ đồng ý. Bởi gì, chỉ cần Cố An Hi yêu cầu, Dịch Cẩn Đình sẽ đáp ứng.”

“Tôi cũng không muốn lấy mạng Dịch Cẩn Đình, nhưng tôi thật sự muốn đến gần hắn ta một chút… hắn ta liền phớt lờ và còn yêu cầu tôi hãy tránh xa Cố An Hi ra.”

“Tôi liền nghĩ, nếu Dịch Cẩn Đình chết thì Cố An Hi sẽ đau đớn ra sao, cô ta còn kiêu ngạo ra sao khi không có Dịch Cẩn Đình che chở.”

Mộ Tuyết lúc này không còn cách nào khác, cô không thể để cả cô và Hàn Minh Hiên đều phải chịu tội.

Dù Dịch Cẩn Đình và Diệp Minh Châu sẽ không tha cho cô ta, nhưng cô tin Hàn Minh Hiên sẽ có cách giúp cô ta.

Diệp Minh Châu gầm lên, lao đến tát Mộ Tuyết ngã xuống đất, sau đó đè lên người cô ta, hai tay bóp chặt lấy cổ Mộ Tuyết.

“Đồ ác độc, tao bốp chết mày.” - Diệp Minh Châu hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt vặn vẹo, lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ cao quý của một phu nhân hào môn, bộ dáng giống như một kẻ mất trí.

Cố An Hi kinh ngạc, không ngờ Diệp Minh Châu lại sửng sốt như vậy.

Nhớ lại trước kia Diệp Minh Châu trách nhầm cô, dù là không vừa mắt cô tất cả mọi chuyện, nhưng cũng không đến mức này.

Nhưng… Mộ Tuyết quá ác độc. Trước kia Cố An Hi luôn chiếu cố cô ta, còn cô ta như một con rắn độc nguy trang rình rập cô.

Dịch Cẩn Đình ngồi yên bất động, nhìn trò hề trước mắt.

Mộ Tuyết bị mẹ anh đánh… nằm ngoài dự kiến của anh, nhưng mà… cô ta thật sự đáng đánh.

Mộ Tuyết la hét đẩy Diệp Minh Châu ra, sau đó nhanh chóng thoát được mà đứng lên. Không ngờ Diệp Minh Châu lại lao tới nắm lấy tóc của Mộ Tuyết ra sức kéo, vừa kéo vừa mắng chửi.

Mộ Tuyết thật sự đau đớn, vừa kéo tay Diệp Minh Châu vừa gào lên kêu bà ta dừng lại, lâu lâu lại rên rỉ đau đớn.

Hàn Minh Hiên nhịn không được liền đứng lên.

“Diệp phu nhân, buông ra.”

Diệp Minh Châu không để ý, khiêu khích nhìn Hàn Minh Hiên, sau đó ra sức kéo tóc Mộ Tuyết xuống mạnh hơn.

“A….” - Đôi mắt Mộ Tuyết đỏ lên vì đau đớn: “Minh Hiên ca…”

Ánh mắt Hàn Minh Hiên tối sầm lại, hắn bóp cổ tay Diệp Minh Châu, khiến bà ta đau đớn liền buông tay ra.

Mộ Tuyết thừa cơ liền chạy trốn phía sau lưng Hàn Minh Hiên, ra sức vuốt lại mái tóc rồi bù…

Diệp Minh Châu còn muốn lao tới, Dịch Cẩn Đình lên tiếng: “Mẹ, bình tĩnh.”

Diệp Minh Châu nhìn con trai, sau đó nén tức giận ngồi xuống.

“Minh Hiên ca, chúng ta đi thôi.” - Mộ Tuyết kéo tay áo Hàn Minh Hiên: “Em không muốn ở đây nữa.”

Hàn Minh Hiên nhìn cô ta một cái nói: “Được.”

Dịch Cẩn Đình bật ra nụ cười lạnh lẽo: “Muốn đi? Tôi đồng ý sao?”

“Hàn Minh Hiên, không thừa nhận cũng không sao, nhưng chuyện này, tôi và anh trong lòng đều rõ ràng.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nói: “Chúng ta còn thời gian rất dài, từ từ tính toán với nhau cũng không muộn. Nhưng mà, Mộ Tuyết đã nhận mình làm, vậy nên chuyện này cứ tính toán cho cô ta, anh không ý kiến gì chứ?’”

Mộ Tuyết hoảng sợ nhìn Hàn Minh Hiên.

Thủ đoạn của Dịch Cẩn Đình, Mộ Tuyết không phải không thấy qua.

Hàn Minh Hiên nheo mắt lại, kéo Mộ Tuyết về sau lưng, sau đó nhìn Dịch Cẩn Đình: “Cậu muốn tính toán thế nào?”

Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt: “Đây là chuyện của tôi, anh không cần để ý, cũng không can thiệp được.”



“Hừ, dù sao Mộ Tuyết cũng là người từ bé lớn lên cùng với tôi. Trong mắt tôi, cô ấy là người nhà. Người của tôi, tôi luôn thích bao che. Cậu muốn động thủ với cô ấy, tôi sao có thể không quản.”

Mộ Tuyết ôm chặt cánh tay của Hàn Minh Hiên, đôi mắt cay lên như muốn khóc.

Quả nhiên, dù có chuyện gì xảy ra, trên thế giới này chỉ có Minh Hiên ca là luôn bảo vệ cô ta như vậy.

Dịch Cẩn Đình cau mày: “Cô ta làm chuyện đó, tôi xử lý cô ta, không phải theo lẽ tự nhiên sao?” - Anh nghiêm túc nói: “Bây giờ anh có thể đi, Mộ Tuyết ở lại.”

Hàn Minh Hiên cương quyết: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì…” - Dịch Cẩn Đình bật cười: “Hai người cùng ở lại cũng tốt, tôi ở một chổ giải quyết, tránh phiền phức sau này.”

Trong lòng Dịch Chính Hoàng run lên: “Cẩn Đình, để bọn họ đi đi.”

Đôi mắt Dịch Cẩn Đình đột nhiên trở nên sắc bén hung ác.

Diệp Minh Châu lớn tiếng: “Dịch Chính Hoàng, ý ông là gì?”

Dịch Chính Hoàng năng nề nói: “Cẩn Đình, dù sao hắn cũng là anh trai của con, các người cứ tổn thương lẫn nhau, sẽ không tốt với cả hai. Mộ…Mộ Tuyết cũng là người cùng anh trai con lớn lên, khi đó hắn không có nơi nương tựa, chỉ có mỗi Mộ Tuyết bên cạnh hắn. Thả bọn họ đi, được không?”

“Anh trai?” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh một tiếng: “Mẹ tôi chưa từng sinh anh trai cho tôi, hắn trước kia muốn mạng của tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại, không đúng sao?”

“Con đã tấn công công ty của Minh Hiên rồi, đó là tâm huyết nhiều năm của hắn, như vậy còn chưa đủ à?”

“Đương nhiên không đủ.”.

“Coi như là ba đang cầu xin con đi.” - Mặt Dịch Chính Hoàng đỏ lên: “Ba đã có lỗi với mẹ của Minh Hiên, hắn… Cẩn Đình, con hãy thông cảm một chút được không? Vì ba được không…con… để cho họ đi.”

“Dịch Chính Hoàng.” - Mắt Diệp Minh Châu đỏ ửng, đối với Dịch Chính Hoàng hết sức thất vọng: “Ông cứ như vậy thiên vị sao? Cẩn Đình cũng là con của ông. Đứa con tư sinh của ông chính là muốn mạng của Cẩn Đình.”

Dịch Chính Hoàng nhắm mắt lại: “Nhưng…Cẩn Đình bây giờ không phải là rất tốt sao? Chuyện đã qua… chúng ta cho qua đi.”

Dịch Cẩn Đình nhịn không được nhếch môi cười mỉa mai, nhưng nhìn kỹ, ánh mắt kia rất tối, dường như bởi vì quá thất vọng.

Đúng, sao có thể không thất vọng chứ.

Khi anh vô tình điều tra Hàn Minh Hiên phát hiện hắn ta là con riêng của ba mình, anh đã vô cùng sốc và khó chấp nhận. Nhưng anh biết mẹ anh yêu ba anh đến mức nào, dù ông ta luôn lạnh nhạt với bà.

Rốt cuộc anh chọn cách không nói ra, nhưng cuối cùng…

Ba của anh cao cao tại thượng bao nhiêu, vậy mà vì Hàn Minh Hiên lại đi cầu xin anh hãy cho qua chuyện này.

Diệp Minh Châu không thể tin nhìn Dịch Chính Hoàng: “Ông đang nói tiếng người sao? Cẩn Đình mệnh lớn sống sót, có phải trước kia nó chết, ông liền hài lòng phải không? Thậm chí còn muốn tất cả chúng tôi chết đi, ông liền quang minh chính đại đón đứa con tư sinh kia đi vào Dịch gia?”

“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó.” -Dịch Chính Hoàng phủ nhận: “Minh Châu, Cẩn Đình, oan oan tương báo, bao giờ mới dứt? Cứ như vậy chẳng lẽ không được sao? Chuyện này tất cả là lỗi của tôi, các người muốn trách thì cứ trách tôi. Minh Hiên… các người hãy để bọn hắn đi đi. Hắn bây giờ, cũng không còn sót lại cái gì, các người thật chẳng lẽ muốn giết chết hắn mới cam tâm sao?”

Dịch Cẩn Đình cắn răng nói: “Muốn thả bọn chúng đi, cũng không phải không thể.”

“Cẩn Đình.” - Diệp Thư kinh ngạc: “Con không được đồng ý, mẹ không cho phép buông tha bọn chúng.”

Dịch Cẩn Đình mỉm cười với Diệp Minh Châu, trong mắt tràn đầy trấn an, lại nói: “Hay là ông nói đứa con ngoan của ông trả lại cổ phần cho Dịch gia, tôi sẽ thả họ đi.”

Dịch Chính Hoàng sững sờ, sau đó có chút xấu hổ nhìn Hàn Minh Hiên.

Hàn Minh Hiên hừ lạnh: “Không có khả năng.”

Dịch Cẩn Đình nhếch môi: “Cũng đúng, ai lại nguyên ý từ bỏ cổ phần như vậy?”

Hàn Minh Hiên cũng cười: “Những thứ vốn thuộc về tôi, tôi lấy được, cậu cảm thấy tôi sẽ trả lại sao? Tôi sẽ trở thành cổ đông của Thịnh Thế, mỗi ngày gây khó dễ với cậu, cậu không cảm thấy thú vị à?”

“Người trẻ tuổi, lời nói cũng đừng quá ngông cuồng.” - Một giọng nói già nua và uy nghiêm vang lên từ cửa.

Dịch lão gia tử tóc bạc phơ, cầm cây gậy đầu rồng, hồng quang đầy mặt, tinh thần sáng láng, đôi mắt sắc bén lướt qua từng người trong phòng khách.

Dịch Chính Hoàng ngạc nhiên quay lại nhìn Dịch lão gia tử: “Ba, ba về rồi à?”

Không chỉ là Dịch Chính Hoàng kinh ngạc, có lẽ mọi người đều kinh ngạc, vì Dịch lão gia tử hôm nay theo lịch trình là chưa về đến nhà.

Dịch lão gia tử không trả lời mà chỉ nhíu mày liếc nhìn Dịch Chính Hoàng, trong mắt có sự bất mãn và thất vọng.

Dịch Chính Hoàng biết mình sai, xấu hổ cúi đầu thấp xuống.

Cố An Hi mỉm cười đứng lên: “Ông nội, ông đã trở về ạ.”

Dịch lão gia tử khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Diệp Minh Châu thấy Dịch lão quay về liền đỏ bừng mắt nói: “Ba, ba đã trở về, ba nhất định phải làm chủ cho con.”

Dịch lão gia tử liếc nhìn Mộ Tuyết đang ngồi ở phía xa, sau đó nhìn Diệp Minh Châu nói: “Trước kia con đã nói gì với ta? Bây giờ lại đến đây kể khổ?”

Diệp Minh Châu xấu hổ cúi đầu.



Dịch lão gia tử đi vào trong phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn.

Ông không nói gì, nhưng người ở đây liền đoán được… Dịch lão đã sớm biết Hàn Minh Hiên là ai.

Dịch lão gia nâng một chén trà, uống một ngụm, sau đó liếc nhìn Hàn Minh Hiên ngồi bên trái: “Nhiều năm như vậy, cậu cũng chờ được đến ngày hôm nay. Bây giờ thế nào, hài lòng?”

Giọng điệu của ông không to không nhỏ, không bất mãn cũng không quá nghiêm khắc, bình tĩnh như nói chuyện trong nhà.

Diệp Minh Châu bất mãn hô một tiếng: “Ba.”

Dịch lão liếc nhìn và một cái, Diệp Minh Châu không dám nói thêm gì nữa.

Hàn Minh Hiên cười nhẹ: “Nếu như cháu trai ngoan của ông không động vào đồ của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ vui vẻ hơn.”

Nghe xong, Dịch lão cũng cười: “Cậu chạm vào đồ của hắn, hắn cũng chạm vào đồ của cậu, không phải rất công bằng sao?”

Chỉ một câu nói của Dịch lão khiến Dịch Chính Hoàng và Hàn Minh Hiên hơi thay đổi sắc mặt, có vẻ như ông lão biết rất nhiều.

Ánh mắt Hàn Minh Hiên tối sầm, éo mình bình tĩnh lại nói: “Công bằng? Ông nghĩ trên thế giới này có tồn tại sự công bằng sao?”

Dịch lão ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đáp: “Dường như không có.”.

Trên đời này không tồn tại sự công bằng. Chỉ có kẻ yếu mới mong muốn sự công bằng, còn với kẻ mạnh và người được sủng ái… sự công bằng chính là bẩm sinh.

Hàn Minh Hiên gật đầu: “Tất nhiên là không có, và cũng nhà ông mà tôi hiểu sâu sắc chân lý này.”

Nếu có công bằng thì mẹ con anh đã không phải đi trốn, cuối cùng vẫn là bị bọn họ dùng quyền lực thao túng.

Những năm gần đây hắn chịu nhục, không ngày nào ngủ an giấc. Hắn muốn báo thù, cũng muốn đứng trên đỉnh cao quyền lực, không vì cái gì, chỉ vì muốn mẹ của hắn mở mày mở mặt. Dịch gia… cũng là thiếu nợ mẹ con hắn một cái gọi là công bằng.

Nghĩ tới, sắc mặt Hàn Minh Hiên có chút u ám.

“Theo lý mà nói, cậu cũng là hậu duệ của Dịch gia chúng ta.” - Vừa nói, Dịch lão vừa liếc nhìn Dịch Chính Hoàng.

Trong lòng Dịch Cẩn Đình khẽ động, đều là con của ông, ông ta tự nhiên hy vọng các con đều ở bên cạnh mình, cũng muốn con mình nhận tổ quy tông.

Tuy nhiên Dịch Chính Hoàng chưa vui vẻ được bao lâu, Dịch lão lại nói: “Nhưng mà, tôi luôn là người chỉ thích cho, không thích người khác đến cướp đồ vật của tôi. Cho nên, việc cậu làm lần này, khiến cho tôi không vui.”

Dịch lão thở dài lắc đầu: “Nếu cậu không làm những chuyện này, tôi còn chừa cho cậu thứ gì đó. Chuyện trước kia của mẹ cậu, tôi cũng cảm thấy đáng tiếc. Dù sao cậu cũng là con của Chính Hoàng, tôi cho cậu vài thứ cũng là chuyện nên làm. Mấy ngày trước, tôi biết cậu động vào đồ của Thịnh Thế, tôi còn nguyện ý cho cậu một cơ hội. Nhưng bây giờ… tôi thật thất vọng.”

Chỉ trừ Dịch Cẩn Đình luôn bình tĩnh, mõi người đều kinh ngạc.

Dịch Chính Hoàng thốt lên: “Ba… ba đang nói gì, con nghe không hiểu.”

Trợ lý Phương nói: “Lão gia kỳ thật tuy là vào chùa cầu an cho Dịch phu nhân, nhưng vẫn là theo dõi tình hình bên ngoài, cho nên lần này lão gia mới quay về.”

Hàn Minh Hiên bật cười: “Nhưng là về có chút muộn. Thứ ông không muốn tôi có, tôi đã lấy được.”

Trợ lý Phương lại nói: “Cũng không muộn, bởi vì những cổ phần Hàn tiên sinh nắm giữ, kỳ thực là không làm không giữ được.”

Hàn Minh Hiên cau mày, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Giấy trắng mực đen, vì sao tôi không thể làm gì?”

Trợ lý Phương đưa ra một xáp tài liệu cho Hàn Minh Hiên.

Hắn nhìn xấp tài liệu, trong lòng run rẩy, ngước mắt lên nhìn trợ lý Phương, mím thật chặt môi mỏng.

“Tài liệu tiếng Nga, không biết Hàn tiên sinh có hiểu được không?”

Dịch Chính Hoàng nhớ nhiều năm trước, ba ông yêu cầu ông ký một xấp tài liệu, ông hỏi là tài liệu gì, ba ông không trả lời chỉ nói sẽ không hại ông.

Tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt của Hàn Minh Hiên liền tò mò tài liệu kia viết gì.

Dịch Chính Hoàng liền nói: “Trợ lý Phương, trong đó viết gì vậy.”

Trợ lý Phương ho nhẹ: “Đây là thỏa thuận mà ông chủ đã ký với tất cả cổ đông khi chia cổ phần, và anh cũng đã ký vào đây.”

“Tôi sẽ giải thích một chút. Nói một cách đơn giản của thỏa thuận này, chính là cổ phẩn đều chia trên tay mỗi cổ đông, nhưng cuối cùng vẫn là thuộc quyền sở hữu của ông chủ. Các cổ đông nhận lấy, không thể mua bán. Cho dù có bán, ông chủ cũng có thể thu lại số cổ phần đó. Ông chủ có thể thu lại, cho tặng hoặc bán đi mà các cổ đông không có quyền ý kiến. Theo lý thuyết, ông chủ là người có quyết định cuối cùng.”

“Tôi tin mọi người đã hiểu ý của ông chủ nói khi nãy, ông chủ sẽ thu hồi cổ phần trong tay của Hàn tiên sinh.”

Thông tin này, khiến mọi người hoàn toàn bị sốc.

Hàn Minh Hiên hai mắt đỏ hoe, đập mạnh tờ giấy trong tay xuống đất, tức giận nói: “Không thể nào… khi tôi mua những cổ phần đó, những lão già kia không hề nhắc tới chuyện này.”

Dịch lão gia tử thở dài lắc đầu.

Công ty phá sản, cổ phần khó khăn kiếm được cũng không dùng được, tốn nhiều tiền như vậy đều vô ích.

Đã kích này không ai chịu được.

Hàn Minh Hiên gầm lên: “Ông…các người… lừa tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook