Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 49: “Cô ấy là vợ con, bảo vệ thì thế nào?”

Song Tử

24/03/2024

Buổi chiều, Dịch Cẩn Đình sớm hơn giờ tan làm đã đi đến bộ phận PR tìm Cố An Hi. Nhưng đến nơi vẫn là nhận được tin không có Cố An Hi, cô ấy mệt nên đã xin về sớm.

Mệt?

Đêm qua như vậy liền quá sức?

Nụ cười mờ ám nhếch lên trên môi Dịch Cẩn Đình, vừa mới định rời đi, trợ lý của Cố An Hi không nhịn được liền đi.

“Dịch tổng, khi nãy có mẹ của ngài đến tìm giám đốc Cố, hai người bên trong không biết nói gì nhưng sau khi phu nhân rời đi, giám đốc Cố đã rời đi, lúc đi, tôi còn nhìn thấy hai mắt chị ấy đỏ hoe.”

Cố An Hi từ khi đến bộ phận PR rất được lòng mọi người, đặc biệt là trợ lý riêng, dù không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng ai nấy đều bất bình khi người phụ nữ kia đến tận nơi làm việc của người khác gây sự.

Diệp Minh Châu tất nhiên ai nấy cũng biết là mẹ của tổng giám đốc, vậy nên trợ lý liền liều mạng tố cáo.

Dịch Cẩn Đình nhìn trợ lý của Cố An Hi, hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì, anh cắn răng, gương mặt có chút u ám: “Được, từ tháng này cô sẽ được tăng lương.”

Trợ lý há hóc mồm khi nghe Dịch tổng nói vậy, cô cứ nghĩ liều mạng bênh vực giám đốc Cố có thể còn bị Dịch tổng mắng, không ngờ còn được tăng lương.

Dịch Cẩn Đình ngồi trên xe, trong lòng phiền não, anh còn chưa đủ phiền hay sao, mẹ của anh còn muốn gây rối.

Tàn thuốc đã cháy hết, anh nhấn nó vào gạt tàn thuốc, khói thuốc vẫn còn phản phất, mãi đến khi khói thuốc tan hết, Dịch Cẩn Đình bấm gọi cho Diệp Minh Châu.

Bên kia vừa nhận cuộc gọi, Dịch Cẩn Đình đã không dài dòng: “Mẹ, mẹ đi tìm cô ấy làm gì?”

Bên kia Diệp Minh Châu có chút sửng sốt, liền nghĩ Cố An Hi đã lật lọng: “Đúng vậy, mẹ đã đi tìm cô ta vì mẹ không còn chịu nổi nữa. Nếu không phải vì loại Cố An Hi vô liêm sĩ đó, con và Mộ Tuyết đã không bị cản trở. Bây giờ không phải cô ta cản trở tình cảm của con, mà còn lấy luôn cổ phần của Thịnh Thế, cô ta là nữ nhân nham hiểm tham lam, từ đầu đến cuối đều không có chút tình cảm với con.”

“Cẩn Đình, không phải con cũng không yêu cô ta sao, mẹ không muốn cô ta trì hoãn cuộc đời con, con cũng đã hơn 30 tuổi rồi, cứ như vậy đến khi nào mẹ mới có cháu bế.”

Giọng Dịch Cẩn Đình căng thẳng: “Cô ấy… đã nói gì?”

Diệp Minh Châu hừ lạnh: “Tất nhiên cô ta đồng ý ly hôn khi cô ta đã nhận được những gì cô ta muốn.”

Gương mặt Dịch Cẩn Đình trở nên vô cùng xấu xí, không phải anh đã nói cô không được nghĩ đến việc ly hôn sao.



Diệp Minh Châu thở dài: “Cẩn Đình, đã vậy thì con và cô ta ly hôn càng sớm càng tốt. Tin tức kia hiện tại cũng đến đúng lúc, con công khai Mộ Tuyết, cho con bé danh phận, mau cưới con bé về Dịch gia.”

Dịch Cẩn Đình hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mẹ, đó là việc của con. Dù mẹ có muốn gặp Tiểu Hi, phải nói với con trước, chuyện của con, con tự giải quyết.”

Tiểu Hi?

Diệp Minh Châu sửng sốt, sau đó bất mãn: “Tiểu Hi, con đang nói cái gì vậy? Mẹ làm như vậy có gì sai à?”

Dịch Cẩn Đình trầm mặc.

“Cẩn Đình, trước đây con không có như vậy, Cố An Hi đã làm cái gì?” - Diệp Minh Châu tức giận gầm lên: “Chắc chắn cô ta đã nói gì với con, người phụ nữ đó thật ghê tởm.”

Dịch Cẩn Đình nhắm mắt lại: “Cô ấy không nói gì với con cả.”

Không đợi Diệp Minh Châu nói, Dịch Cẩn Đình nói tiếp: “Con có việc, sau này mẹ đừng tìm cô ấy nữa.”

Diệp Minh Châu gào lên: “Dịch Cẩn Đình, ý con là gì? Con đang bảo vệ Cố An Hi sao?”

Dịch Cẩn Đình trước khi cúp máy để lại một câu: “Cô ấy là vợ con, bảo vệ thì thế nào?”

Diệp Minh Châu ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, bà ta tức giận oán hận Cố An Hi, trong lòng toan tính bằng mọi gía phải đuổi Cố An Hi ra khỏi Dịch gia, còn phải lấy lại cổ phần.

Sau đó, bà ta liền gọi đi một cuộc: “Mộ Tuyết, có thời gian không, một lát cùng bác gái đi ăn cơm.”<code> Dịch Cẩn Đình lái xe quay về Bạch Kim Thượng Uyển, trên tay cầm một bó hoa Tử Đinh Hương tím, loài hoa mà trước kia Cố An Hi rất yêu thích. Người ta nói, cô gái nào cầm hoa Tử Đinh Hương, cả đời sẽ không được mang nhẫn cưới. Nhưng khi đó, Dịch Cẩn Đình nhớ Cố An Hi từng nói: “Nhị ca, em không tin, rõ ràng Tử Đinh Hương chính là đại diện cho tình yêu đầu đời tươi đẹp, em muốn gả cho mối tình đầu của em, em muốn ngày ngày đều được tặng loại hoa này. Nhị ca, anh có muốn cưới mối tình đầu của mình không?” Dịch Cẩn Đình bước vào bên trong biệt thự, trời nhá nhem tối, nhưng căn biệt thự vẫn chìm trong bóng tối. Anh mở đèn phòng khách, không nhìn thấy cô, liền rải bước lên cầu thang, đi về phía phòng ngủ. Anh nhớ Cố An Hi không thích bóng tối, từ khi nào… khi anh quay về nơi này, dù là có cô ở nhà, đều chỉ có một mảng tối tăm. Căn biệt thự quá rộng lớn, chỉ một mình cô lọt thỏm, nghĩ đến đây… trái tim Dịch Cẩn Đình như bị ai siết lại. Anh mở cửa phòng ngủ chính, không thấy ai… nhớ đến quần áo cô đã dọn sang phòng ngủ phụ, liền đi qua bên đó. Cánh cửa phòng mở ra, Cố An Hi ngồi trên giường, ánh sáng ô cửa sổ chiếu vào gương mặt cô, giống như đang khóc. Anh bật đèn, lúc này mới xác nhận, đúng là cô đang khóc. Cố An Hi ngơ ngác nhìn Dịch Cẩn Đình bước vào, trên tay anh cầm một bó hoa Tử Đinh Hương, trong lòng cô đầy chua xót. “Cút đi.” Dịch Cẩn Đình vừa bước vào đã bị cô đuổi mắng, trong lòng có chút tức giận, nhớ đến chuyện mẹ anh tìm cô, lại thở dài. “An Hi, chuyện của mẹ tôi, đừng để ý, chúng ta sẽ không ly hôn.” Cô An Hi cười nhẹ, không nhìn Dịch Cẩn Đình, đôi môi hé ra: “Dịch Cẩn Đình, anh không yêu tôi, anh yêu Mộ Tuyết, tôi cũng không yêu anh, hà cớ gì cứ dày vò nhau. Dù mẹ anh có nói hay không, tôi và anh cũng sẽ nhất định ly hôn.” Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại bình ổn tâm tình: “Cố An Hi, em còn dám nhắc đến hai chữ ly hôn lần nữa xem, nhắc một lần tôi làm em một lần, tôi nói lần cuối, em muốn cái gì tôi đều có thể đáp ứng, riêng ly hôn là không thể.” “Em không phải muốn Cố thị phát triển phải không?” - Dịch Cẩn Đình đưa điện thoại gọi cho Dương Hàn: “Rót vốn 500 tỷ cho Cố thị, nhường hai dự án lớn qua bên ấy, tôi muốn trong một tháng, Cố thị phồn vinh như trước kia.” Cố An Hi trừng mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, anh ta muốn chứng minh điều gì? “Đây là thành ý tôi muốn xin lỗi em về việc của mẹ tôi hôm nay.” - Dịch Cẩn Đình đặt bó hoa lên tay cô: “Đây là tặng em.” Cố An Hi sững sờ, quà xin lỗi, từ khi nào Dịch Cẩn Đình còn biết tặng quà xin lỗi. Nói cô không cảm động là sai, Cố thị là thứ mà cô đánh đổi cho đến bây giờ, Cố thị phồn vinh, mẹ cô sẽ vui vẻ mấy phần. Chỉ là, điều đó không còn là quan trọng nhất. Cố An Hi lạnh nhạt nhìn Dịch Cẩn Đình, nhếch môi: “Sao vậy, anh đang bị ông nội ép phải dỗ dành tôi à, tôi không cần như vậy. Dịch Cẩn Đình, bạn gái anh làm diễn viên thích diễn, anh ở bên cạnh cô ta ba năm, cũng bị lây bệnh thích diễn kịch trước mặt tôi à. Hai mẹ con anh người đấm người xoa dày vò tôi cũng là kế hoạch của các người phải không?” Dịch Cẩn Đình tức muốn nổ cả phổi. Tại sao thành ý của anh lại biến thành diễn kịch. “Cố An Hi, em đừng quá đáng.” Cố An Hi đứng lên đi về phía thùng rác, ném bó hoa vào bên trong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dịch Cẩn Đình: “Anh biết ý nghĩa của loại hoa này phải không? Cô gái cầm Tử Đinh Hương cả đời sẽ không được mang nhẫn cưới. Anh đang cười nhạo tôi phải không, cười nhạo tôi rằng cả đời tôi chỉ có thể làm người vợ trong bóng tối của anh, vùi dập cuộc đời tôi, đến nhẫn cưới cũng không có.” Dịch Cẩn Đình gầm lên: “Cố An Hi, rõ ràng trước kia em nói em không tin ý nghĩa đó.” Cố An Hi cười lạnh: “Nhưng bây giờ tôi đã tin, nhờ ơn của anh, tôi đã tin vì tôi thích loài hoa này nên cuộc đời tôi như bị chó cắn.” Chó cắn? Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi, anh mà ở lại đây thêm giây phút nào, chỉ sợ sẽ bóp chết nữ nhân vô tình kia mất. Mãi cho đến khi chiếc xe rời khỏi Bạch Kim Thượng Uyển, Cố An Hi đưa mắt nhìn bó hoa màu tím trong sọc rác, trong lòng đầy rối bời. </code>“Cậu uống nhiều như vậy, không sợ say chết sao?” - Lâm Tiêu thấy Dịch Cẩn Đinh từ lúc đến chỉ im lặng uống rượu, liền cầm chai rượu ngăn cản: “Đừng uống nữa.”

Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Đừng xen vào chuyện của tôi.”

Lâm Tiêu cũng không tức giận mà cười lạnh: “Trước kia tôi đã nói cậu nên đối tốt với An Hi một chút cậu liền không chịu nghe tôi. Bây giờ có lẽ điều duy nhất nên làm chính là ly hôn, dù sao cậu cũng đã chạm vào Mộ Tuyết.”

Dịch Cẩn Đình nhắm mắt lại: “Tôi đã ngủ với An Hi.”

“Cái gì? Khi nào?”



Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Lâm Tiêu khó chịu: “Đêm qua, cô ấy là vợ tôi, tôi ngủ với cô ấy có gì đáng ngạc nhiên.”

Lâm Tiêu giơ ngón cái về phía Dịch Cẩn Đình: “Lão nhị, cậu đã làm được. Quả nhiên Du Uyển gọi cậu là Dịch cặn bã không sai, ai gia nữ nhân của tôi đúng là có mắt nhìn người.”

Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi: “Nói cái gì?”

Lâm Tiêu bật cười: “Trước kia bảo cậu ngủ với vợ, cậu bài xích các kiểu. Bây giờ cậu mới ngủ với Mộ Tuyết bị lên báo, sau đó liền ngủ với vợ cậu. Lão nhị, có thể nói ra xem tư vị của nữ nhân nào mới khiến cậu bùng nổ.”

Dịch Cẩn Đình muốb tức giận, nhưng lười mắng Lâm Tiêu. Anh uống cạn ly rượu trong tay, muốn rót thêm nhưng bị Lâm Tiêu cản lại: “Trả lời tôi đi, tôi cho cậu uống.”

“Lần đó với Mộ Tuyết, tôi quá say, say đến mức không biết gì cả, không có chút ấn tượng… chỉ khi tỉnh lại nhìn thấy cô ấy không mặc gì nằm bên cạnh trong lòng cực kỳ phản cảm… tôi rõ ràng không có chút cảm xúc với Mộ Tuyết.”

“Khoan đã.” - Lâm Tiêu híp mắt lại, tỏ ra nghi ngờ: “Dịch Cẩn Đình, cậu nói cậu say không biết gì sao?”

Dịch Cẩn Đình thấy thái độ của Lâm Tiêu liền nghi ngờ: “Ý cậu là gì?”

“Đã say không biết gì thì sao có thể làm tình? Vả lại về phương diện này cậu cũng là lần đầu tiên… dù say đến mấy cũng có chút ấn tượng… cậu nói… cậu không nhớ gì cả mà ăn được cô ta, tôi có chút không tin được.”

Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Thật như vậy?”

Lâm Tiêu nhún vai: “Đó là kinh nghiệm của tôi.”

Đúng là hôm đó Dịch Cẩn Đình tỉnh lại không có chút ấn tượng nào về chuyện đêm hôm trước. Đặt biệt trên ga giường không có dấu vết giống như đêm qua anh và Cố An Hi dây dưa.

Chính là một vết đỏ trên ga giường của Cố An Hi.

Mộ Tuyết nói cô ấy là lần đầu, bảo đau đớn… nhưng lại là không để lại chút dấu vết nào?

Lâm Tiêu hừ lạnh: “Chuyện đó cũng thật là khó nói đi, bây giờ cậu muốn thế nào?”

Dịch Cẩn Đình tức giận: “Tôi sẽ không ly hôn. Nhưng An Hi môt mực đòi ly hôn, đẩy tôi về phía Mộ Tuyết.”

“Vậy thì…”- Lâm Tiêu nhanh chóng nhếch môi, đặt tay lên vai Dịch Cẩn Đình: “Mặc dù tại cậu mà Du Uyển ghét lây sang tôi, nhưng tôi vẫn sẽ giúp cậu, có muốn hay không tôi chỉ cho cậu hai chiêu truy thê?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook