Chương 36: Dịch Cặn Bã
Song Tử
17/03/2024
Đi ra khỏi nhà chính, Dịch Cẩn Đình ngồi vào trong xe, bực bội nhìn Cố An Hi nói: “Lên xe.”
Cố An Hi vừa bước lên xe, cài dây an toàn lại, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
“Nhị ca, cảm ơn anh.”
Cô phát hiện, gần đây cô đã cảm ơn anh rất nhiều.
“Tôi chỉ nói ra sự thật, cũng không có ý giúp cô, việc này không đáng ồn ào, ảnh hưởng đến sức khỏe ông nội không tốt.” - Dịch Cẩn Đình đáp: “Cô đừng ảo tưởng là tôi giúp cô.”
Cố An Hi gật đầu mỉm cười, chỉ là trong lòng chua xót.
Đúng… nhị ca ghét cô, hận cô, sao có thể chủ động giúp cô. Bất quá, cô chính là vô tình được hưởng lợi mà thôi.
Xe đang chạy trên đường, điện thoại Dịch Cẩn Đình vang lên, anh nhìn id người gọi, khẽ cau mày, sau đó nhận cuộc gọi.
“Mộ Tuyết, sao vậy?”
Cố An Hi toàn thân tê cứng, nhưng cô có thể làm cái gì bây giờ.
“Được, em ở yên ở đó, anh sẽ đến ngay.”
Dịch Cẩn Đình nói xong, chiếc xe thắng lại ở ven đường, lạnh lùng nhìn Cố An Hi nói: “Xuống xe.”
Cố An Hi cũng không nói một lời, tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, sau đó còn mỉm cười nói: “Nhị ca, lái chậm một chút.”
Dịch Cẩn Đình không đáp, nhanh chân đạp ga lái xe rời đi, nhìn vào kính hậu, bóng dáng của Cố An Hi xa dần, một thân ảnh gầy gò tràn ngập sự cô đơn.
Anh mím chặt môi mỏng, không… người yêu của anh hiện tại là Mộ Tuyết, Cố An Hi là nữ nhân xấu xa, không xứng đáng có được lòng thương hại của anh. Những việc anh làm gần đây, chỉ đơn giản là ân tình trước kia của Lâm An Như mà thôi.
Màn đêm đã buông xuống, cô mở điện thoại, thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn mấy tin nhắn của Du Uyển.
Cô bấm nút gọi lại cho Du Uyển.
….
Du Uyển lái một chiếc xe hơi màu đỏ chạy đến bên đường đón Cố An Hi.
“Dịch cặn bả, hắn ta bỏ cậu giữa đường à, mẹ nó.” - Du Uyển nhìn thấy Cố An Hi lên xe liền mở miệng mắng.
Cố An Hi cười cười: “Uyển Uyển, chúng ta đi uống rượu, có được không?”
……
Dịch Cẩn Đình lái xe đến phòng của Mộ Tuyết, lúc này quản lý của cô đã có mặt ở phòng, Mộ Tuyết nằm trên giường, gương mặt hơi ửng đỏ.
“Dịch tiên sinh, sáng nay Mộ Tuyết có cảnh chụp ở hồ bơi, bị nhiễm nước nên bị cảm sốt, biết ngài đến nên cô ấy rất vui.”
Dịch Cẩn Đình bước vào phòng ngủ, Mộ Tuyết nằm trên giường, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình liền mỉm cười: “Anh đến rồi à, em chỉ là bị cảm sốt thông thường, đáng ra không nên gọi để khiến anh lo lắng, nhưng em… thật nhớ anh.”
Dịch Cẩn Đình mím môi, gần đây anh luôn bị việc của Cố An Hi xoay vòng, dường như đã quên mất Mộ Tuyết đang ở Hải Sơn.
“Anh xin lỗi, gần đây anh hơi nhiều việc, không chăm sóc cho em.” - Dịch Cẩn Đình xoa đầu Mộ Tuyết: “Nhanh khỏi bệnh, anh tặng quà cho em.”
Mộ Tuyết ôm lấy cánh tay Dịch Cẩn Đình mỉm cười: “Quà anh tặng cho em rất nhiều rồi, khi nào anh mới tặng anh cho em?”
Dịch Cẩn Đình trầm mặc, vì cái gì ở bên cạnh người anh yêu, anh lại không có một chút ham muốn như khi vô tình chạm vào Cố An Hi.
Hãy nghĩ tới những thứ ba năm trước cô ta làm, chính Mộ Tuyết đã cứu anh, anh phải đáp trả ân tình cho cô ấy.
“Được, em khỏe lại… đợi thêm mấy tháng nữa anh sẽ đưa em về xin phép ông nội, chúng ta sẽ kết hôn.”
Mộ Tuyết gật đầu, hai mắt cong lên hạnh phúc: “Cẩn Đình, em sẽ gả cho anh, có thật không?”
Dịch Cẩn Đình đỡ Mộ Tuyết nằm xuống, đắp chăn cho cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái yếu ớt: “Trước tiên em phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, ngủ sớm đi.”
Mộ Tuyết nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình không buông: “Cẩn Đình, đêm nay anh ở lại được không?”
Dịch Cẩn Đình còn chưa trả lời thì điện thoại reo lên, nhìn id người gọi, anh nhìn Mộ Tuyết sau đó liền đi ra ngoài nhận cuộc gọi: “Chuyện gì?”
Lâm Tiêu đầu dây bên kia vui vẻ hét lớn: “Tới chơi.”
Bên kia thanh âm khá lớn, Dịch Cẩn Đình đưa điện thoại ra xa: “Không đi, ồn ào.”
“Cậu nói cái gì.” - Lâm Tiêu hét lên: “Nói lớn lên, tôi không nghe thấy.”
“Tôi nói không đi.” - Dịch Cẩn Đình nói xong liền cúp máy.
Dịch Cẩn Đình đứng ở bên ngoài hút một điếu thuốc, còn chưa kịp tàn thì Lâm Tiêu gửi đến một video, còn hét thật lớn: “Lão nhị, quán bar mới mở a, mời rất nhiều minh tinh đến, rượu ngon gái đẹp có sẵn, người anh em mau lao đến đây.”
Dịch Cẩn Đình chán ghét nhìn cái đoạn video Lâm Tiêu quay một vòng quán bar, cảm giác Lâm Tiêu kia thật biết ăn chơi.
Đang nhìn, đôi mắt vốn đang bình tĩnh liền trở nên sắc bén, chân mày cau lại.
Anh tua lại một chút, nhìn thật kỹ, người phụ nữ đang chóng cằm cười khúc khích trên bàn rượu ở phía xa không ai khác chính là Cố An Hi.
Chết tiệt…
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi.
Nheo mắt lại, Dịch Cẩn Đình nhanh chóng gõ vài chữ: “Địa chỉ.”
Nhận được địa chỉ từ Lâm Tiêu, Dịch Cẩn Đình dập tàn thuốc, nhìn cánh cửa phòng ngủ của Mộ Tuyết liền đi vào bên trong.
Người bên trong hình như đã ngủ, Dịch Cẩn Đình nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô ta, sau đó nhẹ nhàng quay người ra ngoài.
“Chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại nói với cô ấy tôi có việc phải đi trước, ngày mai sẽ đến thăm cô ấy.”
Quản lý của Mộ Tuyết liền gật đầu: “Dịch gia, ở đây có tôi… ngài bận việc cứ đi trước đi, Mộ Tuyết là cô gái rất hiểu chuyện, cô ấy sẽ không giận hờn vô lý đâu.”
Dịch Cẩn Đình chỉ gật đầu không đáp, nhanh chóng rời khỏi căn hộ, lên xe lái thẳng đến địa chỉ quán bar mà Lâm Tiêu gửi đến.
Mà ở ngay trong tại quán bar mới mở của Lâm Tiêu, Cố An Hi uống mấy ly rượu, nghiêng đầu nhìn Du Uyển mỉm cười: “Du Uyển, ở nơi này thật thích.”
Nơi này thật đông đúc, âm nhạc tràn ngập, chẳng quen một ai, có rượu để quên đi nỗi buồn.
Du Uyển cũng uống không ít, thậm chí còn uống nhiều hơn Cố An Hi.
“Thích là tốt.” - Du Uyển nháy mắt: “Thật lâu mới thấy cậu cao hứng như vậy, chúng ta đi tìm một chút kích thích đi.”
Cố An Hi nghi ngờ nhìn Du Uyển: “Tìm ở đâu?”
Du Uyển kéo Cố An Hi lại gần, thì thầm vào tai bạn thân, sau đó chỉ thấy Cố An Hi lắc đầu lia lịa: “Không, không, không.”
Du Uyển vỗ đùi cô: “Vừa mới đồng ý đi tìm kích thích còn gì? Ở đây cũng không ai biết chúng ta, cậu sợ cái gì? Vả lại, Dịch cặn bã cũng không có quản cậu, hôm nay tớ cũng không vui, cứ coi như tìm người là nói chuyện đi.”
Du Uyển rủ rỉ bên tai Cố An Hi cho đến khi Cố An Hi không còn cự tuyệt mà nói: “Được, vậy tớ muốn loại tốt nhất.”
……
Dịch Cẩn Đình đến nơi, Lâm Tiêu nhanh chóng chạy ra đón bạn thân đi vào, không ngừng khoe mẽ về quán bar hắn mới đầu tư: “Lão nhị, từ hôm nay nơi này sẽ là căn cứ địa của chúng ta, đặc biệt tôi còn chuẩn bị cả phòng cho cậu a, ai biết hôm nào cậu chơi đến hứng thú, haha…thế nào, có phải là rất xúc động phải không?”
Dịch Cẩn Đình lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cố An Hi đâu?”
Lâm Tiêu giật mình: “Lão nhị, cậu tìm vợ mình sao lại tới tìm tôi?”
Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, nhìn một vòng quán bar.
Lâm Tiêu hét lên: “Cậu điên à, sao tôi có thể đưa vợ cậu đến đây chứ?”
Dịch Cẩn Đình tìm kiếm Cố An Hi một vòng cũng không thấy người đâu.
Lâm Tiêu hừ lạnh: “Cậu điên rồi, cô bé Tiểu Hi sao có thể đến đây.”
Dịch Cẩn Đình mở lại video, quẳng cho Lâm Tiêu xem.
Nhưng Lâm Tiêu nhìn tròn mắt cũng không nhìn thấy Cố An Hi, bị Dịch Cẩn Đình tức giận chỉ đến lần thứ tư Lâm Tiêu mới nhìn ra, thật sự là Cố An Hi.
Cái đáng hận chính là, vợ hắn ta đến chơi không báo cho Lâm Tiêu một tiếng, bây giờ Dịch Cẩn Đình đến đòi người, hắn làm sao biết.
Lâm Tiêu ngước nhìn bốn phía: “Không thấy ai cả, hay là về rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt của Dịch Cẩn Đình tối đen như mực, muốn đóng băng cả cái quán bar. Lâm Tiêu ho nhẹ: “Vậy… chúng ta thử đi tìm.”
…….
PHÒNG SVIP 999.
Du Uyển lấy từ trong túi xách hàng hiệu một xấp tiền, vỗ vỗ lên ngực của quản lý, chỉ chỉ 2 người đàn ông đẹp trai lực lưỡng nhất, sau đó phẩy phẩy tay: “Còn lại ra ngoài đi, có việc sẽ gọi anh.”
Quản lý liền mỉm cười: “Vâng, kính chúc hai vị mỹ nhân vui vẻ.” - Sau đó nhìn hai người đàn ông được chọn căn dặn: “Các người phải tận tâm hiểu chưa?”
Cánh cửa vừa đóng lại, Du Uyển cầm ly rượu đi về phía Cố An Hi hưng phấn nói: “Chị em tốt, thấy sao?”
Cố An Hi đã say, nhưng vẫn còn giữ lại chút ít chí, liền gật đầu: “Đều rất soái, haha…”
Du Uyển hài lòng: “Vậy mỗi người một người, hôm nay thoải mái một chút… quên hết chuyện buồn phiền kia đi.”
Chàng trai bên cạnh Cố An Hi luôn tìm chủ đề nói chuyện với cô, Cố An Hi chỉ ngồi đó gật đầu rồi mỉm cười.
Rõ ràng cô đã say, nhưng vẫn không thoát được cảm giác buồn bã và cô độc, cô liền thở dài nặng nề và gục đầu xuống.
“An Hi tỷ, chị không sao chứ? Chị uống nhiều quá rồi à?”
Nghe được giọng nói bên cạnh, Cố An Hi liền ngẩng đầu lên: “Bạn của tôi nói, cậu hôm nay sẽ làm tôi vui vẻ phải không? Tôi hôm nay buồn quá, cậu sẽ làm cái gì cho tôi vui đây?”
Cố An Hi rất xinh đẹp, đặc biệt là khi cười, tươi tắn giống như đóa hoa hướng dương mới nở, lúc này cô đã say, lại thêm mấy phần quyến rũ.
Người đàn ông bên cạnh nuốt nước bọt, liền nói: “Hôm nay chị muốn gì cũng được, hôm nay tôi là của chị.”
“Vậy cậu…” - Cố An Hi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cậu có thể trả ba lại cho tôi được không?”
“…”
Cố An Hi không nhận được câu trả lời liền nói tiếp: “Cậu có thể khiến Nhị ca đối với tôi tốt hơn một chút không?” - Cô xụ mặt: “Có đôi khi tôi muốn cách xa anh ấy, có lúc lại muốn ở thật gần anh ấy. Nhưng, anh ấy không thích tôi…” - Cô hít mũi một cái, mang theo nức nở: “Người anh ấy yêu là người khác, không phải tôi.”
Trong phòng không sáng lắm, nhưng vẫn nhìn thấy trong mắt Cố An Hi ngấn nước.
“Tỷ đừng khóc, nếu anh ta đối với tỷ không tốt, vậy tỷ cũng đừng thích anh ta nữa.”
Cố An Hi lắc đầu: “Không, đôi khi anh ấy đối với tôi cũng rất tốt, giống như hôm nay.” - Nói xong cô khúc khích cười, chỉ vài giây liền nghẹn ngào: “Nhưng cuối cùng vẫn là bỏ rơi tôi.”
“An Hi tỷ, những chuyện buồn hãy quên nó đi, chúng ta bây giờ uống rượu, uống rượu quên đi muộn phiền.”.
Cố An Hi nhìn ly rượu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự chán ghét, cô bây giờ đã quá say, uống tiếp thì sao có thể quay về nhà.
Cố An Hi lắc đầu nói: “Tôi không uống nữa, tôi muốn về nhà.”
Nói xong cô liền đứng lên bước về phía cửa.
Người đàn ông thấy thế, kéo tay cô lại: “An Hi tỷ…”
“Này, cậu thả tôi ra, thả tôi ra…”
Lúc này, cánh cửa ra vào của phòng SVIP bị một lực bên ngoài đẩy vào, vang lên tiếng động mạnh: “Ầm.”
Hai người đàn ông ưu tú xuất hiện sau khi cánh cửa mở ra.
Hai người đàn ông trong phòng trơ mắt nhìn bọn họ kinh ngạc.
Dịch Cẩn Đình hung ác nhìn về phía Cố An Hi, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh: “Buông cô ấy ra.”
Người đàn ông đang nắm cổ tay An Hi run rẩy trong lòng, vội vàng buông tay cô ra.
Lâm Tiêu vỗ trán một cái, thực tại quá trêu đùa, vợ đi ra ngoài tìm say, thậm chí còn gọi người bồi rượu, chồng đến tận nơi bắt ngay tại trận.
Nhưng vốn bọn họ cũng không phải là vợ chồng? Chuyện quái gì đang xảy ra?
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi đang muốn lao tới thì nghe tiếng chiếc ly thủy tinh đập mạnh lên bàn đá cẩm thạch.
“Kẻ nào?” - Du Uyển bất mãn hét lên, đột nhiên đứng dậy, đẩy người đàn ông bên cạnh tránh ra, loạng choạng lao về phía cửa: “Chị đây dùng tiền bao hết chỗ này, các người là ai dám tùy tiện xông vào? Không thấy chị đây đang vui vẻ sao, cút ra ngoài.”
Dịch Cẩn Đình cau mày, từ khi tiến vào, ánh mắt đã dán chặt vào người Cố An Hi, toàn thân toát ra khí tức sắc bén và nguy hiểm, lúc này nghe tiếng hét của Du Uyển, ánh mắt đã nóng giận đến bốc cháy.
Du Uyển đến gần Dịch Cẩn Đình hơn, sau đó dường như nhận ra người quen, có chút khó hiểu nói: “Anh là… Dịch… cặn bã.”
Cố An Hi nghe được tên anh, liền ngơ ngác nhìn xung quanh: “Nhị ca, nhị ca đâu?” - thế nhưng cô chẳng còn nhận ra cái gì: “Gạt người, anh ấy đang ở với Mộ Tuyết, sao anh ấy lại ở đây được.”
Lâm Tiêu đột nhiên cười phốc một cái, Du Uyển kia lại dám đặt cho Dịch Cẩn Đình một cái tên gọi Dịch Cặn Bã.
Thấy gương mặt Dịch Cẩn Đình tối tăm, Lâm Tiêu nén cười nhìn hai tên đàn ông liền nói: “Ở đây không có việc của hai người, mau đi ra ngoài đi.”
Hai người đàn ông thấy vậy liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Du Uyển không hài lòng hét lên: “Này… tôi bỏ nhiều tiền như vậy, ai cho các người đi… ở lại…”
Lâm Tiêu vỗ trán, nhanh chóng kéo Du Uyển lại: “Bà cô của tôi ơi, đừng có nói nữa.”
Du Uyển giãy dụa: “Anh là ai, thả tôi ra? Tôi có luyện võ đó, thả ra, nếu không tôi đánh anh rớt răng.”
Dịch Cẩn Đình chậm rãi hít thở, lửa giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Anh lạnh lùng nhìn Du Uyển, nói với Lâm Tiêu: “Đưa cô ta ra ngoài, ồn ào.”
Lâm Tiêu nhìn là biết Dịch Cẩn Đình đang rất là tức giận. Bên này không cần nghĩ cũng đoán được cái trò gọi trai này chính là Du Uyển lôi kéo Cố An Hi tham gia, hừ… dù sao Du Uyển từ nhỏ cũng lớn lên cùng hắn, hắn không thể bỏ mặc cô ở đây bị Dịch Cẩn Đình trừng phạt được.
Cố An Hi vừa bước lên xe, cài dây an toàn lại, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
“Nhị ca, cảm ơn anh.”
Cô phát hiện, gần đây cô đã cảm ơn anh rất nhiều.
“Tôi chỉ nói ra sự thật, cũng không có ý giúp cô, việc này không đáng ồn ào, ảnh hưởng đến sức khỏe ông nội không tốt.” - Dịch Cẩn Đình đáp: “Cô đừng ảo tưởng là tôi giúp cô.”
Cố An Hi gật đầu mỉm cười, chỉ là trong lòng chua xót.
Đúng… nhị ca ghét cô, hận cô, sao có thể chủ động giúp cô. Bất quá, cô chính là vô tình được hưởng lợi mà thôi.
Xe đang chạy trên đường, điện thoại Dịch Cẩn Đình vang lên, anh nhìn id người gọi, khẽ cau mày, sau đó nhận cuộc gọi.
“Mộ Tuyết, sao vậy?”
Cố An Hi toàn thân tê cứng, nhưng cô có thể làm cái gì bây giờ.
“Được, em ở yên ở đó, anh sẽ đến ngay.”
Dịch Cẩn Đình nói xong, chiếc xe thắng lại ở ven đường, lạnh lùng nhìn Cố An Hi nói: “Xuống xe.”
Cố An Hi cũng không nói một lời, tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, sau đó còn mỉm cười nói: “Nhị ca, lái chậm một chút.”
Dịch Cẩn Đình không đáp, nhanh chân đạp ga lái xe rời đi, nhìn vào kính hậu, bóng dáng của Cố An Hi xa dần, một thân ảnh gầy gò tràn ngập sự cô đơn.
Anh mím chặt môi mỏng, không… người yêu của anh hiện tại là Mộ Tuyết, Cố An Hi là nữ nhân xấu xa, không xứng đáng có được lòng thương hại của anh. Những việc anh làm gần đây, chỉ đơn giản là ân tình trước kia của Lâm An Như mà thôi.
Màn đêm đã buông xuống, cô mở điện thoại, thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn mấy tin nhắn của Du Uyển.
Cô bấm nút gọi lại cho Du Uyển.
….
Du Uyển lái một chiếc xe hơi màu đỏ chạy đến bên đường đón Cố An Hi.
“Dịch cặn bả, hắn ta bỏ cậu giữa đường à, mẹ nó.” - Du Uyển nhìn thấy Cố An Hi lên xe liền mở miệng mắng.
Cố An Hi cười cười: “Uyển Uyển, chúng ta đi uống rượu, có được không?”
……
Dịch Cẩn Đình lái xe đến phòng của Mộ Tuyết, lúc này quản lý của cô đã có mặt ở phòng, Mộ Tuyết nằm trên giường, gương mặt hơi ửng đỏ.
“Dịch tiên sinh, sáng nay Mộ Tuyết có cảnh chụp ở hồ bơi, bị nhiễm nước nên bị cảm sốt, biết ngài đến nên cô ấy rất vui.”
Dịch Cẩn Đình bước vào phòng ngủ, Mộ Tuyết nằm trên giường, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình liền mỉm cười: “Anh đến rồi à, em chỉ là bị cảm sốt thông thường, đáng ra không nên gọi để khiến anh lo lắng, nhưng em… thật nhớ anh.”
Dịch Cẩn Đình mím môi, gần đây anh luôn bị việc của Cố An Hi xoay vòng, dường như đã quên mất Mộ Tuyết đang ở Hải Sơn.
“Anh xin lỗi, gần đây anh hơi nhiều việc, không chăm sóc cho em.” - Dịch Cẩn Đình xoa đầu Mộ Tuyết: “Nhanh khỏi bệnh, anh tặng quà cho em.”
Mộ Tuyết ôm lấy cánh tay Dịch Cẩn Đình mỉm cười: “Quà anh tặng cho em rất nhiều rồi, khi nào anh mới tặng anh cho em?”
Dịch Cẩn Đình trầm mặc, vì cái gì ở bên cạnh người anh yêu, anh lại không có một chút ham muốn như khi vô tình chạm vào Cố An Hi.
Hãy nghĩ tới những thứ ba năm trước cô ta làm, chính Mộ Tuyết đã cứu anh, anh phải đáp trả ân tình cho cô ấy.
“Được, em khỏe lại… đợi thêm mấy tháng nữa anh sẽ đưa em về xin phép ông nội, chúng ta sẽ kết hôn.”
Mộ Tuyết gật đầu, hai mắt cong lên hạnh phúc: “Cẩn Đình, em sẽ gả cho anh, có thật không?”
Dịch Cẩn Đình đỡ Mộ Tuyết nằm xuống, đắp chăn cho cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái yếu ớt: “Trước tiên em phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, ngủ sớm đi.”
Mộ Tuyết nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình không buông: “Cẩn Đình, đêm nay anh ở lại được không?”
Dịch Cẩn Đình còn chưa trả lời thì điện thoại reo lên, nhìn id người gọi, anh nhìn Mộ Tuyết sau đó liền đi ra ngoài nhận cuộc gọi: “Chuyện gì?”
Lâm Tiêu đầu dây bên kia vui vẻ hét lớn: “Tới chơi.”
Bên kia thanh âm khá lớn, Dịch Cẩn Đình đưa điện thoại ra xa: “Không đi, ồn ào.”
“Cậu nói cái gì.” - Lâm Tiêu hét lên: “Nói lớn lên, tôi không nghe thấy.”
“Tôi nói không đi.” - Dịch Cẩn Đình nói xong liền cúp máy.
Dịch Cẩn Đình đứng ở bên ngoài hút một điếu thuốc, còn chưa kịp tàn thì Lâm Tiêu gửi đến một video, còn hét thật lớn: “Lão nhị, quán bar mới mở a, mời rất nhiều minh tinh đến, rượu ngon gái đẹp có sẵn, người anh em mau lao đến đây.”
Dịch Cẩn Đình chán ghét nhìn cái đoạn video Lâm Tiêu quay một vòng quán bar, cảm giác Lâm Tiêu kia thật biết ăn chơi.
Đang nhìn, đôi mắt vốn đang bình tĩnh liền trở nên sắc bén, chân mày cau lại.
Anh tua lại một chút, nhìn thật kỹ, người phụ nữ đang chóng cằm cười khúc khích trên bàn rượu ở phía xa không ai khác chính là Cố An Hi.
Chết tiệt…
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi.
Nheo mắt lại, Dịch Cẩn Đình nhanh chóng gõ vài chữ: “Địa chỉ.”
Nhận được địa chỉ từ Lâm Tiêu, Dịch Cẩn Đình dập tàn thuốc, nhìn cánh cửa phòng ngủ của Mộ Tuyết liền đi vào bên trong.
Người bên trong hình như đã ngủ, Dịch Cẩn Đình nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô ta, sau đó nhẹ nhàng quay người ra ngoài.
“Chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại nói với cô ấy tôi có việc phải đi trước, ngày mai sẽ đến thăm cô ấy.”
Quản lý của Mộ Tuyết liền gật đầu: “Dịch gia, ở đây có tôi… ngài bận việc cứ đi trước đi, Mộ Tuyết là cô gái rất hiểu chuyện, cô ấy sẽ không giận hờn vô lý đâu.”
Dịch Cẩn Đình chỉ gật đầu không đáp, nhanh chóng rời khỏi căn hộ, lên xe lái thẳng đến địa chỉ quán bar mà Lâm Tiêu gửi đến.
Mà ở ngay trong tại quán bar mới mở của Lâm Tiêu, Cố An Hi uống mấy ly rượu, nghiêng đầu nhìn Du Uyển mỉm cười: “Du Uyển, ở nơi này thật thích.”
Nơi này thật đông đúc, âm nhạc tràn ngập, chẳng quen một ai, có rượu để quên đi nỗi buồn.
Du Uyển cũng uống không ít, thậm chí còn uống nhiều hơn Cố An Hi.
“Thích là tốt.” - Du Uyển nháy mắt: “Thật lâu mới thấy cậu cao hứng như vậy, chúng ta đi tìm một chút kích thích đi.”
Cố An Hi nghi ngờ nhìn Du Uyển: “Tìm ở đâu?”
Du Uyển kéo Cố An Hi lại gần, thì thầm vào tai bạn thân, sau đó chỉ thấy Cố An Hi lắc đầu lia lịa: “Không, không, không.”
Du Uyển vỗ đùi cô: “Vừa mới đồng ý đi tìm kích thích còn gì? Ở đây cũng không ai biết chúng ta, cậu sợ cái gì? Vả lại, Dịch cặn bã cũng không có quản cậu, hôm nay tớ cũng không vui, cứ coi như tìm người là nói chuyện đi.”
Du Uyển rủ rỉ bên tai Cố An Hi cho đến khi Cố An Hi không còn cự tuyệt mà nói: “Được, vậy tớ muốn loại tốt nhất.”
……
Dịch Cẩn Đình đến nơi, Lâm Tiêu nhanh chóng chạy ra đón bạn thân đi vào, không ngừng khoe mẽ về quán bar hắn mới đầu tư: “Lão nhị, từ hôm nay nơi này sẽ là căn cứ địa của chúng ta, đặc biệt tôi còn chuẩn bị cả phòng cho cậu a, ai biết hôm nào cậu chơi đến hứng thú, haha…thế nào, có phải là rất xúc động phải không?”
Dịch Cẩn Đình lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cố An Hi đâu?”
Lâm Tiêu giật mình: “Lão nhị, cậu tìm vợ mình sao lại tới tìm tôi?”
Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, nhìn một vòng quán bar.
Lâm Tiêu hét lên: “Cậu điên à, sao tôi có thể đưa vợ cậu đến đây chứ?”
Dịch Cẩn Đình tìm kiếm Cố An Hi một vòng cũng không thấy người đâu.
Lâm Tiêu hừ lạnh: “Cậu điên rồi, cô bé Tiểu Hi sao có thể đến đây.”
Dịch Cẩn Đình mở lại video, quẳng cho Lâm Tiêu xem.
Nhưng Lâm Tiêu nhìn tròn mắt cũng không nhìn thấy Cố An Hi, bị Dịch Cẩn Đình tức giận chỉ đến lần thứ tư Lâm Tiêu mới nhìn ra, thật sự là Cố An Hi.
Cái đáng hận chính là, vợ hắn ta đến chơi không báo cho Lâm Tiêu một tiếng, bây giờ Dịch Cẩn Đình đến đòi người, hắn làm sao biết.
Lâm Tiêu ngước nhìn bốn phía: “Không thấy ai cả, hay là về rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt của Dịch Cẩn Đình tối đen như mực, muốn đóng băng cả cái quán bar. Lâm Tiêu ho nhẹ: “Vậy… chúng ta thử đi tìm.”
…….
PHÒNG SVIP 999.
Du Uyển lấy từ trong túi xách hàng hiệu một xấp tiền, vỗ vỗ lên ngực của quản lý, chỉ chỉ 2 người đàn ông đẹp trai lực lưỡng nhất, sau đó phẩy phẩy tay: “Còn lại ra ngoài đi, có việc sẽ gọi anh.”
Quản lý liền mỉm cười: “Vâng, kính chúc hai vị mỹ nhân vui vẻ.” - Sau đó nhìn hai người đàn ông được chọn căn dặn: “Các người phải tận tâm hiểu chưa?”
Cánh cửa vừa đóng lại, Du Uyển cầm ly rượu đi về phía Cố An Hi hưng phấn nói: “Chị em tốt, thấy sao?”
Cố An Hi đã say, nhưng vẫn còn giữ lại chút ít chí, liền gật đầu: “Đều rất soái, haha…”
Du Uyển hài lòng: “Vậy mỗi người một người, hôm nay thoải mái một chút… quên hết chuyện buồn phiền kia đi.”
Chàng trai bên cạnh Cố An Hi luôn tìm chủ đề nói chuyện với cô, Cố An Hi chỉ ngồi đó gật đầu rồi mỉm cười.
Rõ ràng cô đã say, nhưng vẫn không thoát được cảm giác buồn bã và cô độc, cô liền thở dài nặng nề và gục đầu xuống.
“An Hi tỷ, chị không sao chứ? Chị uống nhiều quá rồi à?”
Nghe được giọng nói bên cạnh, Cố An Hi liền ngẩng đầu lên: “Bạn của tôi nói, cậu hôm nay sẽ làm tôi vui vẻ phải không? Tôi hôm nay buồn quá, cậu sẽ làm cái gì cho tôi vui đây?”
Cố An Hi rất xinh đẹp, đặc biệt là khi cười, tươi tắn giống như đóa hoa hướng dương mới nở, lúc này cô đã say, lại thêm mấy phần quyến rũ.
Người đàn ông bên cạnh nuốt nước bọt, liền nói: “Hôm nay chị muốn gì cũng được, hôm nay tôi là của chị.”
“Vậy cậu…” - Cố An Hi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cậu có thể trả ba lại cho tôi được không?”
“…”
Cố An Hi không nhận được câu trả lời liền nói tiếp: “Cậu có thể khiến Nhị ca đối với tôi tốt hơn một chút không?” - Cô xụ mặt: “Có đôi khi tôi muốn cách xa anh ấy, có lúc lại muốn ở thật gần anh ấy. Nhưng, anh ấy không thích tôi…” - Cô hít mũi một cái, mang theo nức nở: “Người anh ấy yêu là người khác, không phải tôi.”
Trong phòng không sáng lắm, nhưng vẫn nhìn thấy trong mắt Cố An Hi ngấn nước.
“Tỷ đừng khóc, nếu anh ta đối với tỷ không tốt, vậy tỷ cũng đừng thích anh ta nữa.”
Cố An Hi lắc đầu: “Không, đôi khi anh ấy đối với tôi cũng rất tốt, giống như hôm nay.” - Nói xong cô khúc khích cười, chỉ vài giây liền nghẹn ngào: “Nhưng cuối cùng vẫn là bỏ rơi tôi.”
“An Hi tỷ, những chuyện buồn hãy quên nó đi, chúng ta bây giờ uống rượu, uống rượu quên đi muộn phiền.”.
Cố An Hi nhìn ly rượu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự chán ghét, cô bây giờ đã quá say, uống tiếp thì sao có thể quay về nhà.
Cố An Hi lắc đầu nói: “Tôi không uống nữa, tôi muốn về nhà.”
Nói xong cô liền đứng lên bước về phía cửa.
Người đàn ông thấy thế, kéo tay cô lại: “An Hi tỷ…”
“Này, cậu thả tôi ra, thả tôi ra…”
Lúc này, cánh cửa ra vào của phòng SVIP bị một lực bên ngoài đẩy vào, vang lên tiếng động mạnh: “Ầm.”
Hai người đàn ông ưu tú xuất hiện sau khi cánh cửa mở ra.
Hai người đàn ông trong phòng trơ mắt nhìn bọn họ kinh ngạc.
Dịch Cẩn Đình hung ác nhìn về phía Cố An Hi, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh: “Buông cô ấy ra.”
Người đàn ông đang nắm cổ tay An Hi run rẩy trong lòng, vội vàng buông tay cô ra.
Lâm Tiêu vỗ trán một cái, thực tại quá trêu đùa, vợ đi ra ngoài tìm say, thậm chí còn gọi người bồi rượu, chồng đến tận nơi bắt ngay tại trận.
Nhưng vốn bọn họ cũng không phải là vợ chồng? Chuyện quái gì đang xảy ra?
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi đang muốn lao tới thì nghe tiếng chiếc ly thủy tinh đập mạnh lên bàn đá cẩm thạch.
“Kẻ nào?” - Du Uyển bất mãn hét lên, đột nhiên đứng dậy, đẩy người đàn ông bên cạnh tránh ra, loạng choạng lao về phía cửa: “Chị đây dùng tiền bao hết chỗ này, các người là ai dám tùy tiện xông vào? Không thấy chị đây đang vui vẻ sao, cút ra ngoài.”
Dịch Cẩn Đình cau mày, từ khi tiến vào, ánh mắt đã dán chặt vào người Cố An Hi, toàn thân toát ra khí tức sắc bén và nguy hiểm, lúc này nghe tiếng hét của Du Uyển, ánh mắt đã nóng giận đến bốc cháy.
Du Uyển đến gần Dịch Cẩn Đình hơn, sau đó dường như nhận ra người quen, có chút khó hiểu nói: “Anh là… Dịch… cặn bã.”
Cố An Hi nghe được tên anh, liền ngơ ngác nhìn xung quanh: “Nhị ca, nhị ca đâu?” - thế nhưng cô chẳng còn nhận ra cái gì: “Gạt người, anh ấy đang ở với Mộ Tuyết, sao anh ấy lại ở đây được.”
Lâm Tiêu đột nhiên cười phốc một cái, Du Uyển kia lại dám đặt cho Dịch Cẩn Đình một cái tên gọi Dịch Cặn Bã.
Thấy gương mặt Dịch Cẩn Đình tối tăm, Lâm Tiêu nén cười nhìn hai tên đàn ông liền nói: “Ở đây không có việc của hai người, mau đi ra ngoài đi.”
Hai người đàn ông thấy vậy liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Du Uyển không hài lòng hét lên: “Này… tôi bỏ nhiều tiền như vậy, ai cho các người đi… ở lại…”
Lâm Tiêu vỗ trán, nhanh chóng kéo Du Uyển lại: “Bà cô của tôi ơi, đừng có nói nữa.”
Du Uyển giãy dụa: “Anh là ai, thả tôi ra? Tôi có luyện võ đó, thả ra, nếu không tôi đánh anh rớt răng.”
Dịch Cẩn Đình chậm rãi hít thở, lửa giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Anh lạnh lùng nhìn Du Uyển, nói với Lâm Tiêu: “Đưa cô ta ra ngoài, ồn ào.”
Lâm Tiêu nhìn là biết Dịch Cẩn Đình đang rất là tức giận. Bên này không cần nghĩ cũng đoán được cái trò gọi trai này chính là Du Uyển lôi kéo Cố An Hi tham gia, hừ… dù sao Du Uyển từ nhỏ cũng lớn lên cùng hắn, hắn không thể bỏ mặc cô ở đây bị Dịch Cẩn Đình trừng phạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.