Chương 15: Mất Ngủ
Chanh
16/11/2023
Ngồi bên ngoài trời một lúc lâu,bàn tay với những ngón tay thon dài khẽ xoa lên chiếc di động.Cô vậy mà không thèm gửi cho anh một tin nhắn nào cả,đoạn chat của cả hai vẫn dừng ở đoạn tin nhắn cô hỏi anh có muốn ăn bánh quy cô làm không.
Ngụy Tư Đằng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.Về món quà của cô bị người ta đem vứt anh lại cảm thấy không có mặt mũi để nói cho cô.Làm sao anh có thể để cô biết được chứ,lại còn là món quà cô tự tay đan cho anh.
Suy nghĩ một lúc anh lại nhấn mở vào giao diện tin nhắn của cô.Lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho một cô gái.Bởi anh biết,nếu anh không hành động thì cô hẳn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh luôn.
Ngụy Tư Đằng nhấn vào một hàng chữ.
'Tôi muốn ăn bánh quy'
Đọc lại thấy có hơi kì,anh lại nhấn xóa.Soạn lại một đoạn mới.
'Em ở đâu?'
Câu này rất bình thường,hợp tình hợp lý.Khi anh nhấn gửi đi thì vẻ mặt liền tối sầm lại.Dòng chữ hiện lên trên màn hình đâm thẳng vào mắt anh.
*Hiện bạn không thể gửi tin nhắn*
'.....'
Cô vậy mà kéo anh ra khỏi danh sách bạn bè?Ngụy Tư Đằng không tin vào mắt mình.Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình di động không rời.
Sau cùng giữa không gian tĩnh mịch liền vang lên tiếng cười trầm khàn của anh,âm điệu cực kì không mấy tốt đẹp.Cô gái nhỏ này đem đến cho anh rất nhiều cái lần đầu tiên đấy.
Anh lại nhớ đến câu nói trước đó của cô.Vậy mà cô thật tâm muốn tránh xa anh,cũng xóa bạn bè với anh.Lần đầu tiên bản thiếu gia muốn ở gần với con gái lại bị người ta chê sao.Chuyện này mà để người ngoài biết thì họ sẽ không thể tin nổi.
Được thôi\,cô muốn cắt đứt thì cắt đứt.Ngụy Tư Đằng này trước giờ không có định nghĩa của từ*Luyến Tiếc*.Chỉ là một cô gái nhỏ thôi\,qua một thời gian anh sẽ chẳng còn hứng thú.Sẽ mau chóng xóa cô ra khỏi đầu.
Nhớ cái gì chứ,nực cười.Không ngồi ở đây nữa,anh tiến lại về phía ngôi biệt thự của mình.Đi vào sảnh chính trông thấy quản gia thì anh lại cất giọng dặn dò.
-Từ nay không cần dọn dẹp ngôi nhà kia nữa,cũng không cần thắp đèn nữa.
Quản Gia không thể nào theo nổi nhịp độ này của anh nhưng ông nào dám nói chỉ nhẹ giọng đáp lại.
-Vâng ạ.
-------------------------
Thời gian nhập học của anh là cuối tháng sau.Lâm Duệ cũng lên kế hoạch rủ anh đi du lịch nhưng đều bị anh từ chối.
Ngày trôi qua ngày,anh đi loanh quanh ở ngôi biệt thự.Thật chất ngay cả bản thân của anh cũng không hiểu nổi mình.Từng chỗ anh đi đi lại lại nhiều lần là ở ngôi nhà nhỏ kia,cây đa búp đỏ phía sau ngôi biệt thự và cuối cùng là chỗ bếp cô hay làm bánh quy.
Đi đến đâu cũng đều là hình bóng của cô cả.Tâm trạng của anh rối bời không thể tả nổi.Điều đáng buồn cười hơn anh vậy mà còn đang học đan len.Một thiếu gia như anh lại đi làm mấy việc của nữ giới,để người ngoài biết được thì mặt mũi của anh để đâu cho hết.
Là anh muốn tự tay đan lại chiếc khăn quàng cổ kia.Thật sự chiếc khăn đó như là một nỗi ám ảnh đối với anh,chỉ cần nghĩ đến món quà cô tự tay làm bị người ta đem vứt thì anh liền không thể chịu đựng nổi.Nên mới phải cất công học đan len để làm lại một cái khác.
Cứ như vậy mỗi ngày nhàm chán trôi qua,anh cứ nghĩ bản thân sẽ mau chóng quên được cô thôi sẽ nhanh chóng chấm dứt sự hứng thú nhất thời này.Nhưng nỗi nhớ càng lúc càng trấn áp tâm trí anh.Anh nhớ cô đến phát điên lên được,nỗi hứng thú đối với cô không còn như trước nữa rồi.
Bây giờ giống như bị nghiện thì mới đúng.Anh muốn nhìn thấy cô,ngay cả một người không thích đi hỏi này kia như anh.Đã phải tìm đủ mọi cách để dò hỏi tin tức của cô,ngay cả cô bạn thân Tử Kì của cô cũng bị anh làm phiền nhiều ngày.
Nhưng đáp án anh nhận được chỉ có hai từ *Không Biết*.
Cô gái đó vậy mà dám khiến anh sống chật vật như này,đến lúc anh tìm được cô thì cô xong đời với anh.
Điều đáng lo sợ hơn nỗi nhớ cô chính là dạo gần đây anh lại phát hiện bản thân bị chứng mất ngủ.Không hiểu sao lại không thể yên ổn mà ngủ như trước,trước đó anh đều sống theo giờ giấc quy củ.Ngủ cũng đúng giờ,thức giấc cũng vậy.
Nhưng bây giờ đến tận tờ mờ sáng anh cũng không buồn ngủ,thời gian đó anh chỉ đứng ngoài ban công mà nhìn về hướng ngôi nhà nhỏ kia.
Đặc biệt là cơn nghiện thuốc của anh lại bắt đầu,trước đây tần số anh sử dụng thuốc lá rất ít.Còn bây giờ ngày nào anh cũng hút thuốc,thậm chí một ngày hút hết 6 điếu thuốc.
Ngụy phu nhân trông thấy con trai dạo gần đây càng lúc càng lạnh nhạt hơn trước,cũng không hề thấy anh vui vẻ gì cả.Tâm tình dường như còn khó chịu hơn trước rất nhiều.Bà nhiều lần muốn trò chuyện cùng anh nhưng đều vô ích.
Thằng con trai đó của bà còn kiệm lời hơn trước,sao mà tính cách lại trở nên nghiêm trọng như vậy.Ngay cả chồng bà cũng nhiều lần thử nói chuyện nhưng chỉ nhận lại sự hờ hững lạnh lùng kia của con trai.
Cả hai cha con bọn họ đều y chang nhau,tính cách lạnh lùng kiệm lời.Nhưng đứa con trai này của bà còn nặng hơn thằng cha nó.Khiến bà khổ tâm không thôi.
Ngụy Tư Đằng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.Về món quà của cô bị người ta đem vứt anh lại cảm thấy không có mặt mũi để nói cho cô.Làm sao anh có thể để cô biết được chứ,lại còn là món quà cô tự tay đan cho anh.
Suy nghĩ một lúc anh lại nhấn mở vào giao diện tin nhắn của cô.Lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho một cô gái.Bởi anh biết,nếu anh không hành động thì cô hẳn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh luôn.
Ngụy Tư Đằng nhấn vào một hàng chữ.
'Tôi muốn ăn bánh quy'
Đọc lại thấy có hơi kì,anh lại nhấn xóa.Soạn lại một đoạn mới.
'Em ở đâu?'
Câu này rất bình thường,hợp tình hợp lý.Khi anh nhấn gửi đi thì vẻ mặt liền tối sầm lại.Dòng chữ hiện lên trên màn hình đâm thẳng vào mắt anh.
*Hiện bạn không thể gửi tin nhắn*
'.....'
Cô vậy mà kéo anh ra khỏi danh sách bạn bè?Ngụy Tư Đằng không tin vào mắt mình.Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình di động không rời.
Sau cùng giữa không gian tĩnh mịch liền vang lên tiếng cười trầm khàn của anh,âm điệu cực kì không mấy tốt đẹp.Cô gái nhỏ này đem đến cho anh rất nhiều cái lần đầu tiên đấy.
Anh lại nhớ đến câu nói trước đó của cô.Vậy mà cô thật tâm muốn tránh xa anh,cũng xóa bạn bè với anh.Lần đầu tiên bản thiếu gia muốn ở gần với con gái lại bị người ta chê sao.Chuyện này mà để người ngoài biết thì họ sẽ không thể tin nổi.
Được thôi\,cô muốn cắt đứt thì cắt đứt.Ngụy Tư Đằng này trước giờ không có định nghĩa của từ*Luyến Tiếc*.Chỉ là một cô gái nhỏ thôi\,qua một thời gian anh sẽ chẳng còn hứng thú.Sẽ mau chóng xóa cô ra khỏi đầu.
Nhớ cái gì chứ,nực cười.Không ngồi ở đây nữa,anh tiến lại về phía ngôi biệt thự của mình.Đi vào sảnh chính trông thấy quản gia thì anh lại cất giọng dặn dò.
-Từ nay không cần dọn dẹp ngôi nhà kia nữa,cũng không cần thắp đèn nữa.
Quản Gia không thể nào theo nổi nhịp độ này của anh nhưng ông nào dám nói chỉ nhẹ giọng đáp lại.
-Vâng ạ.
-------------------------
Thời gian nhập học của anh là cuối tháng sau.Lâm Duệ cũng lên kế hoạch rủ anh đi du lịch nhưng đều bị anh từ chối.
Ngày trôi qua ngày,anh đi loanh quanh ở ngôi biệt thự.Thật chất ngay cả bản thân của anh cũng không hiểu nổi mình.Từng chỗ anh đi đi lại lại nhiều lần là ở ngôi nhà nhỏ kia,cây đa búp đỏ phía sau ngôi biệt thự và cuối cùng là chỗ bếp cô hay làm bánh quy.
Đi đến đâu cũng đều là hình bóng của cô cả.Tâm trạng của anh rối bời không thể tả nổi.Điều đáng buồn cười hơn anh vậy mà còn đang học đan len.Một thiếu gia như anh lại đi làm mấy việc của nữ giới,để người ngoài biết được thì mặt mũi của anh để đâu cho hết.
Là anh muốn tự tay đan lại chiếc khăn quàng cổ kia.Thật sự chiếc khăn đó như là một nỗi ám ảnh đối với anh,chỉ cần nghĩ đến món quà cô tự tay làm bị người ta đem vứt thì anh liền không thể chịu đựng nổi.Nên mới phải cất công học đan len để làm lại một cái khác.
Cứ như vậy mỗi ngày nhàm chán trôi qua,anh cứ nghĩ bản thân sẽ mau chóng quên được cô thôi sẽ nhanh chóng chấm dứt sự hứng thú nhất thời này.Nhưng nỗi nhớ càng lúc càng trấn áp tâm trí anh.Anh nhớ cô đến phát điên lên được,nỗi hứng thú đối với cô không còn như trước nữa rồi.
Bây giờ giống như bị nghiện thì mới đúng.Anh muốn nhìn thấy cô,ngay cả một người không thích đi hỏi này kia như anh.Đã phải tìm đủ mọi cách để dò hỏi tin tức của cô,ngay cả cô bạn thân Tử Kì của cô cũng bị anh làm phiền nhiều ngày.
Nhưng đáp án anh nhận được chỉ có hai từ *Không Biết*.
Cô gái đó vậy mà dám khiến anh sống chật vật như này,đến lúc anh tìm được cô thì cô xong đời với anh.
Điều đáng lo sợ hơn nỗi nhớ cô chính là dạo gần đây anh lại phát hiện bản thân bị chứng mất ngủ.Không hiểu sao lại không thể yên ổn mà ngủ như trước,trước đó anh đều sống theo giờ giấc quy củ.Ngủ cũng đúng giờ,thức giấc cũng vậy.
Nhưng bây giờ đến tận tờ mờ sáng anh cũng không buồn ngủ,thời gian đó anh chỉ đứng ngoài ban công mà nhìn về hướng ngôi nhà nhỏ kia.
Đặc biệt là cơn nghiện thuốc của anh lại bắt đầu,trước đây tần số anh sử dụng thuốc lá rất ít.Còn bây giờ ngày nào anh cũng hút thuốc,thậm chí một ngày hút hết 6 điếu thuốc.
Ngụy phu nhân trông thấy con trai dạo gần đây càng lúc càng lạnh nhạt hơn trước,cũng không hề thấy anh vui vẻ gì cả.Tâm tình dường như còn khó chịu hơn trước rất nhiều.Bà nhiều lần muốn trò chuyện cùng anh nhưng đều vô ích.
Thằng con trai đó của bà còn kiệm lời hơn trước,sao mà tính cách lại trở nên nghiêm trọng như vậy.Ngay cả chồng bà cũng nhiều lần thử nói chuyện nhưng chỉ nhận lại sự hờ hững lạnh lùng kia của con trai.
Cả hai cha con bọn họ đều y chang nhau,tính cách lạnh lùng kiệm lời.Nhưng đứa con trai này của bà còn nặng hơn thằng cha nó.Khiến bà khổ tâm không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.