Chương 32: Nhớ Em Đến Phát Điên
Chanh
25/11/2023
Buổi tối tại biệt thự Khúc Gia.
Bên ngoài khoảng sân rộng lớn,một khu ăn uống ngoài trời được dựng lên.Chính giữa dựng một lò than lớn để nướng thịt.Xung quanh là những chiếc bàn gỗ bao quanh lấy.
Quế Tư Hạ ngồi giữa Châu Tân Hàm cùng Hạc Hiên.Ở đối diện bọn cô không ai khác chính là ba chàng thiếu niên mới gặp vào buổi sáng.
Ông cụ Khúc đã đích thân mời bọn cô đến ăn cơm thì sao có thể từ chối.Và kết quả là bọn cô có mặt ở đây,Hứa Dụ cùng Châu Diệu Hàm không về nhà nên không có ở đây cùng bọn cô.
Bên này Lâm Duệ cùng Nguỵ Đông Lộ hăng hái nướng thịt,cuộc trò chuyện liên tục đứt quãng khi hai người bọn họ bắt chuyện cùng cô.
Cô đã không còn e ngại gì nữa,tự nhiên mà nhin về phía của Nhị Gia.Anh chỉ yên lặng ngồi ở đó,lâu lâu lại đáp lại lời của đám Lâm Duệ.
Trông dáng vẻ của anh vẫn vậy,đã hơn nửa năm cô không gặp lại anh rồi.Vẫn là khí chất bức người đấy,dường như anh lại đẹp hơn trước.Nhưng lại có chút gầy,anh không ăn được đồ ăn ở trường sao?
- Tư Hạ,cậu ăn đi nè không có mỡ đâu.
Là Hạc Hiên gắp thịt vào bát cho cô,anh còn chu đáo -tách hết lớp mỡ ra.Quế Tư Hạ thôi nhìn Nhị Gia,cô xoay qua mỉm cười ngọt ngào cùng Hạc Hiên.
- Cảm ơn cậu.
Sau đó tiện tay cô đưa khăn giấy qua cho Hạc Hiên.
- Mặt cậu dính than kìa.
- Cậu lau hộ tớ đi,tớ đang bận tay rồi
Quế Tư Hạ không suy nghĩ nhiều liền đưa tay lên lau đi vết bẩn cho Hạc Hiên.Thật ra cô thấy việc này rất bình thường,bọn cô đã quá thân để dùng từ bạn thân khác giới để miêu tả.
Đúng hơn thì là anh em trong nhà,cô luôn coi Hạc Hiên giống Châu Tân Hàm luôn coi cậu là anh trai của mình.
Nhưng hành động đó của cô vào mắt của ba người thiếu niên kia thì lại là chuyện khác.Nguỵ Đông Lộ nói nhỏ về phía Lâm Duệ.
- Chắc là bạn trai thật rồi.
- Tớ cũng thấy vậy.
Cả hai người cùng lúc nhìn về phía Nguỵ Tư Đằng,bọn họ chơi thân nhiều năm sao lại không rõ về cái người kia.Chỉ là không ai mở lời vạch trần thôi.
Anh vẫn điềm tĩnh mà uống ly nước của mình,biểu cảm không hề thay đổi một chút nào.Lãnh đạm mà ngồi ở đó như thể không quan tâm gì đến việc kia của cô.
Bữa tối trôi qua êm đềm,mọi người đều làm quen nhau cả.Lâm Duệ cùng Nguỵ Đông Lộ đều rất dễ nói chuyện chỉ có Nhị Gia là im ỉm không ai dám trò chuyện gì với anh.
Sau khi trở về nhà,cô tắm rửa sạch sẽ thì thoải mãi lăn qua trên giường.Tay đưa lên bắt ngang che đi tầm mắt.Khuôn mặt như tạc tượng của Nhị Gia lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí cô.
Cơ thể đột nhiên ngồi bật dậy,đưa tay vỗ vỗ gò má mấy cái để thanh tỉnh lại, không để nó suy nghĩ về anh nữa.Lại nhìn đến đồng hồ ngay kệ tủ đã 11 giờ khuya rồi.
Quế Tư Hạ tiến đến ban công đóng cửa thì liền khựng lại.Từ căn phòng của cô có thể nhìn thẳng ra phía ngoài cổng.Tuy không nhìn rõ nhưng nhờ vào ánh đèn thắp sáng ở Đại Viện thì cô chắc chắn người kia là Nhị Gia.
- Sao anh ấy lại đến đây.
Trái tim trong lồng ngực liền nẩy lên một cái,kịch liệt mà đập liên hồi.Cô hít thở một hơi liền đóng rèm cửa lại,không quan tâm đến anh nữa.
Nhưng nằm trên giường mãi cô chẳng thể chợp nổi mắt.Qua gần nửa tiếng cô lại đeo dép tiến lại mở rèm cửa,hình ảnh trước mắt khiến cô hoảng hốt không thôi.
- Đã nửa đêm rồi anh ấy không tính về nhà sao?
Ngay lập tức cô vứt bỏ những suy nghĩ của mình ra sau đầu,choàng đại áo khoác lông rồi ra khỏi nhà.Đang là mùa hè nên không khí rất mát mẻ,may sao không phải mùa đông không thì Nhị Gia đông cứng mất.
Vừa ra đến nơi cô liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm,mũi cũng bất giác mà nheo lại.Nhìn đến dưới mặt đất tàn thuốc nằm lăn lốc.
Anh đã hút cả bao thuốc đấy à,theo bản năng cô cướp lấy điếu thuốc từ tay anh.
- Hút nhiều như vậy,anh muốn chết sớm sao?
“……”
Nguỵ Tư Đằng nghe thấy giọng nói của cô,nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm anh mong nhớ.Thật sự rất nhớ cô.
Cô nhẫn tâm với anh như vậy thì sao anh phải mặt dày mà tiếp cận cô.Vẫn đâm đầu mà thích cô,vốn dĩ anh chẳng phải người thâm tình như vậy.
Cảm xúc của anh đối với Quế Tư Hạ là như vậy.Giằng xé anh từng đêm,nhắc đến cô là mất kiểm soát,gặp được cô thì lại nổi bản tính mà muốn độc chiếm lấy cô.
Anh luôn nghĩ chỉ cần không gặp cô thì sẽ nhanh chóng quên đi thôi.Nhưng đã qua lâu như vậy anh thật sự sắp phát điên đến nơi rồi.
Chính là không có cách nào xoá bỏ cô ra khỏi đầu mình.Không thể thu hồi lại tình cảm nữa rồi.Lần đầu tiên anh thích một người đến hèn mọn như vậy.
Nguỵ Tư Đằng từ trên cao nhìn xuống gương mặt thiếu nữ.Nhìn không xót một ngóc ngách nào cả,ghi nhớ từng bộ phận của cô.Khảm sâu cô vào tận đáy lòng.
Lại không tự chủ mà bước lên ôm chặt cô vào lòng,hơi thở nóng rực phả đến cần cổ của cô.Anh nhớ cô đến phát điên rồi.
Nguỵ Tư Đằng gục đầu vào bả vai yếu ớt của Quế Tư Hạ.Quyến luyến mà ngửi mùi hương thuộc về cô.
Bên ngoài khoảng sân rộng lớn,một khu ăn uống ngoài trời được dựng lên.Chính giữa dựng một lò than lớn để nướng thịt.Xung quanh là những chiếc bàn gỗ bao quanh lấy.
Quế Tư Hạ ngồi giữa Châu Tân Hàm cùng Hạc Hiên.Ở đối diện bọn cô không ai khác chính là ba chàng thiếu niên mới gặp vào buổi sáng.
Ông cụ Khúc đã đích thân mời bọn cô đến ăn cơm thì sao có thể từ chối.Và kết quả là bọn cô có mặt ở đây,Hứa Dụ cùng Châu Diệu Hàm không về nhà nên không có ở đây cùng bọn cô.
Bên này Lâm Duệ cùng Nguỵ Đông Lộ hăng hái nướng thịt,cuộc trò chuyện liên tục đứt quãng khi hai người bọn họ bắt chuyện cùng cô.
Cô đã không còn e ngại gì nữa,tự nhiên mà nhin về phía của Nhị Gia.Anh chỉ yên lặng ngồi ở đó,lâu lâu lại đáp lại lời của đám Lâm Duệ.
Trông dáng vẻ của anh vẫn vậy,đã hơn nửa năm cô không gặp lại anh rồi.Vẫn là khí chất bức người đấy,dường như anh lại đẹp hơn trước.Nhưng lại có chút gầy,anh không ăn được đồ ăn ở trường sao?
- Tư Hạ,cậu ăn đi nè không có mỡ đâu.
Là Hạc Hiên gắp thịt vào bát cho cô,anh còn chu đáo -tách hết lớp mỡ ra.Quế Tư Hạ thôi nhìn Nhị Gia,cô xoay qua mỉm cười ngọt ngào cùng Hạc Hiên.
- Cảm ơn cậu.
Sau đó tiện tay cô đưa khăn giấy qua cho Hạc Hiên.
- Mặt cậu dính than kìa.
- Cậu lau hộ tớ đi,tớ đang bận tay rồi
Quế Tư Hạ không suy nghĩ nhiều liền đưa tay lên lau đi vết bẩn cho Hạc Hiên.Thật ra cô thấy việc này rất bình thường,bọn cô đã quá thân để dùng từ bạn thân khác giới để miêu tả.
Đúng hơn thì là anh em trong nhà,cô luôn coi Hạc Hiên giống Châu Tân Hàm luôn coi cậu là anh trai của mình.
Nhưng hành động đó của cô vào mắt của ba người thiếu niên kia thì lại là chuyện khác.Nguỵ Đông Lộ nói nhỏ về phía Lâm Duệ.
- Chắc là bạn trai thật rồi.
- Tớ cũng thấy vậy.
Cả hai người cùng lúc nhìn về phía Nguỵ Tư Đằng,bọn họ chơi thân nhiều năm sao lại không rõ về cái người kia.Chỉ là không ai mở lời vạch trần thôi.
Anh vẫn điềm tĩnh mà uống ly nước của mình,biểu cảm không hề thay đổi một chút nào.Lãnh đạm mà ngồi ở đó như thể không quan tâm gì đến việc kia của cô.
Bữa tối trôi qua êm đềm,mọi người đều làm quen nhau cả.Lâm Duệ cùng Nguỵ Đông Lộ đều rất dễ nói chuyện chỉ có Nhị Gia là im ỉm không ai dám trò chuyện gì với anh.
Sau khi trở về nhà,cô tắm rửa sạch sẽ thì thoải mãi lăn qua trên giường.Tay đưa lên bắt ngang che đi tầm mắt.Khuôn mặt như tạc tượng của Nhị Gia lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí cô.
Cơ thể đột nhiên ngồi bật dậy,đưa tay vỗ vỗ gò má mấy cái để thanh tỉnh lại, không để nó suy nghĩ về anh nữa.Lại nhìn đến đồng hồ ngay kệ tủ đã 11 giờ khuya rồi.
Quế Tư Hạ tiến đến ban công đóng cửa thì liền khựng lại.Từ căn phòng của cô có thể nhìn thẳng ra phía ngoài cổng.Tuy không nhìn rõ nhưng nhờ vào ánh đèn thắp sáng ở Đại Viện thì cô chắc chắn người kia là Nhị Gia.
- Sao anh ấy lại đến đây.
Trái tim trong lồng ngực liền nẩy lên một cái,kịch liệt mà đập liên hồi.Cô hít thở một hơi liền đóng rèm cửa lại,không quan tâm đến anh nữa.
Nhưng nằm trên giường mãi cô chẳng thể chợp nổi mắt.Qua gần nửa tiếng cô lại đeo dép tiến lại mở rèm cửa,hình ảnh trước mắt khiến cô hoảng hốt không thôi.
- Đã nửa đêm rồi anh ấy không tính về nhà sao?
Ngay lập tức cô vứt bỏ những suy nghĩ của mình ra sau đầu,choàng đại áo khoác lông rồi ra khỏi nhà.Đang là mùa hè nên không khí rất mát mẻ,may sao không phải mùa đông không thì Nhị Gia đông cứng mất.
Vừa ra đến nơi cô liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm,mũi cũng bất giác mà nheo lại.Nhìn đến dưới mặt đất tàn thuốc nằm lăn lốc.
Anh đã hút cả bao thuốc đấy à,theo bản năng cô cướp lấy điếu thuốc từ tay anh.
- Hút nhiều như vậy,anh muốn chết sớm sao?
“……”
Nguỵ Tư Đằng nghe thấy giọng nói của cô,nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm anh mong nhớ.Thật sự rất nhớ cô.
Cô nhẫn tâm với anh như vậy thì sao anh phải mặt dày mà tiếp cận cô.Vẫn đâm đầu mà thích cô,vốn dĩ anh chẳng phải người thâm tình như vậy.
Cảm xúc của anh đối với Quế Tư Hạ là như vậy.Giằng xé anh từng đêm,nhắc đến cô là mất kiểm soát,gặp được cô thì lại nổi bản tính mà muốn độc chiếm lấy cô.
Anh luôn nghĩ chỉ cần không gặp cô thì sẽ nhanh chóng quên đi thôi.Nhưng đã qua lâu như vậy anh thật sự sắp phát điên đến nơi rồi.
Chính là không có cách nào xoá bỏ cô ra khỏi đầu mình.Không thể thu hồi lại tình cảm nữa rồi.Lần đầu tiên anh thích một người đến hèn mọn như vậy.
Nguỵ Tư Đằng từ trên cao nhìn xuống gương mặt thiếu nữ.Nhìn không xót một ngóc ngách nào cả,ghi nhớ từng bộ phận của cô.Khảm sâu cô vào tận đáy lòng.
Lại không tự chủ mà bước lên ôm chặt cô vào lòng,hơi thở nóng rực phả đến cần cổ của cô.Anh nhớ cô đến phát điên rồi.
Nguỵ Tư Đằng gục đầu vào bả vai yếu ớt của Quế Tư Hạ.Quyến luyến mà ngửi mùi hương thuộc về cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.