Chương 32
Chanh
01/11/2023
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô nhìn đến bàn tay đang cầm quả ô liu.Anh chỉ dùng hai ngón tay để giữ nó trên tay.Vốn sự chú ý của cô là quả ô liu kia nhưng bây giờ liền bị những ngón tay xinh đẹp của anh hút hồn.
Không tự chủ mà ngơ ngẩn nhìn tay anh một hồi cũng quên luôn phải trả lời anh.Mỗi lần cả hai chạm mặt thì luôn có một khoảng im lặng như thế.Không nói gì cả đều nhìn nhau,mỗi người đều có hứng thú để nhìn ngắm đối phương.
Giống như anh,bây giờ anh đang quan sát khuôn mặt trắng hồng của cô.Lông mi hình rẽ quạt không ngừng run lên mà nhìn vào tay anh.Ngụy Tư Đằng ngưỡng tưởng cô nhìn quả ô liu này đến nỗi không che dấu cả ánh mắt si mê kia.
Lại lần nữa anh nhíu mài nhìn quả ô liu trên tay,nó có gì đẹp sao.Cô chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn anh,rất nhanh anh liền thả quả ô liu xuống đất rồi dẫm nát nó.Trong tâm trí của anh lúc đó chỉ có suy nghĩ sẽ phá nát toàn bộ những thứ mà cô thích.Ánh mắt đó của cô chỉ nên dùng để nhìn anh thôi.
Hành động của anh liền dọa sợ cô,Quế Tư Hạ chớp mắt vài cái nhìn quả ô liu đáng thương nằm trên mặt đất.Đã không còn hình dạng,một cục nhỏ bê bết nát bét màu đen thẫm.Cô đưa đôi mắt khó hiểu lên nhìn anh,tự nhiên hỏi cô có muốn không cô còn chưa trả lời mà đã phá nát nó rồi.
Ngụy Tư Đằng không thay đổi sắc mặt,lãnh đạm tiến lại gần cô.Ép cô đến lúc cô hết đường lui mà ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.Nhìn vẻ mặt hốt hoảng kia của cô anh lại càng muốn trêu ghẹo cô thêm.
Nhìn từ đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp rồi lại đến chiếc mũi nhỏ xinh xắn tiếp đến là bờ môi căng mọng.Cô chỉ thoa một ít son nhưng nó vẫn hồng hào,hàm răng nhỏ lâu lâu lại cắn lấy bờ môi hằn cả dấu răng.Anh chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt làm miệng lưỡi anh khô khốc.
Hình ảnh về nụ hôn lần trước liền hiện đến,anh lại lần nữa muốn chạm vào nó một lần nữa.Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt hồi trưa của cô,hình như cô không thích anh hôn.Có hơi phiền lòng anh khẽ nhắm chặt mắt rồi lại thả lỏng mở ra.Hàng mi dài cũng theo đó đung đưa.
Bây giờ anh mới để ý đến tuýt thuốc nhỏ bên trong túi quần của mình.Không suy nghĩ thêm, anh liền ngồi vào vị trí bên cạnh cô mà cất giọng ra lệnh.
-Gác chân lên đây.
Vừa nói anh vừa chỉ đến đùi của mình,ý chỉ cô gác lên tùy ý.Thật sự là cô bị anh dọa cho hoảng sợ,bây giờ chẳng khác gì con nai luôn.Đột nhiên bảo cô bỏ chân lên đùi anh.
Tầm mắt cô lại nhìn vào vị trí trên đùi của anh,anh chỉ bận một bộ quần áo màu đen.Quần đùi ngắn tới đầu gối cùng áo thun đen thoải mái.Khuôn mặt của cô vốn đã đỏ sẵn nghe anh nói xong thì đỏ tới tận mang tai.
Giọng nói lãnh đạm kia lại lần nữa vang lên như thể không còn kiên nhẫn nữa.Cô mà không nghe lời thì anh sẽ xử cô ngay tại chỗ.
-Đặt chân lên đi.
Quế Tư Hạ chậm rãi chạm mắt với anh,gắng gượng nuốt ngụm nước bọt xuống.Chân liền ngoan ngoãn gác lên chân của anh.Tư thế không thể nào kì cục hơn,nhìn còn rất thân mật.
Sau đó cảm giác lành lạnh liền đánh thức suy nghĩ viễn vông của cô.Là anh đang bôi thuốc lên vết muỗi chích của cô,ngón tay thô ráp sờ trên làn da mịn màng trơn nhẵn của cô đến ngứa ngáy.
Ngay từ đầu anh nói là vậy đi thì cô đã chẳng phải suy nghĩ linh tinh rồi.Sau khi Ngụy Tư Đằng bôi thuốc cho cô xong thì liền hài lòng nhìn cô.
-Được rồi,bỏ chân xuống đi.
Cô ngượng ngùng rời chân khỏi người của anh,rất ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.Môi nhỏ khẽ mấp máy.
-Cảm ơn anh.
Ngay cả cô cũng không định bôi thuốc vết muỗi đốt kia.Đợi qua ngày nó cũng tự hết thôi.Lại càng không ngờ rằng anh vậy mà còn biết mà chuẩn bị thuốc,không lẽ ban nãy anh biến mất là đi tìm thuốc sao.
Tất nhiên cô tự nghĩ rồi tự dập tắt suy nghĩ màu hường đấy.Trong đầu không biết đã lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần.
'Không được ảo tưởng,Không được ảo tưởng,Không được ảo tưởng,Không được ảo tưởng,....'
Anh không nói gì cả chỉ ừm nhẹ bằng giọng mũi.Rồi ngồi trên ghế cùng cô,cả hai cứ như vậy lẳng lặng nhìn lên bầu trời.Một mảng đen xì không hề có một ánh sao nào.Trời như này thì ngắm gì nữa.Chợt giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên.
-Thích Đông Lộ?
'.....'
Một câu không đầu không đuôi gì cả nhưng cô nghe hiểu ý của anh.Quế Tư Hạ lắc nhẹ đầu lại nghĩ anh không nhìn thấy nên đáp lại.
-Không ạ.
-Ừm.
Lại là một câu ngắn gọn của anh cắt đứt cuộc trò chuyện,không còn chuyện gì nữa cô nên đi thôi.Ở lại thêm người bốc hỏa sẽ là cô mất,còn chưa kịp rời đi thì bả vai của cô liền nặng trĩu.
Hơi thở nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai cô,mái tóc ngắn của anh cọ cần cổ của cô đến ngứa ngáy.Quế Tư Hạ nghiêng đầu sang nhìn thì chỉ trông thấy đỉnh đầu của anh,cơ thể của cô bất giác cứng lại.Người nào đó cảm nhận được liền cất giọng.
-Thả lỏng đi,cứng như vậy nằm không thoải mãi.
-???
Anh là đang xem cô thành gối đầu rồi sao,nhưng cô lại không đẩy anh ra.Cưỡng ép bản thân thả lỏng,không được suy nghĩ linh tinh.Anh xem cô là gối đầu thôi,một lát thôi thì anh sẽ rời đi.
Không tự chủ mà ngơ ngẩn nhìn tay anh một hồi cũng quên luôn phải trả lời anh.Mỗi lần cả hai chạm mặt thì luôn có một khoảng im lặng như thế.Không nói gì cả đều nhìn nhau,mỗi người đều có hứng thú để nhìn ngắm đối phương.
Giống như anh,bây giờ anh đang quan sát khuôn mặt trắng hồng của cô.Lông mi hình rẽ quạt không ngừng run lên mà nhìn vào tay anh.Ngụy Tư Đằng ngưỡng tưởng cô nhìn quả ô liu này đến nỗi không che dấu cả ánh mắt si mê kia.
Lại lần nữa anh nhíu mài nhìn quả ô liu trên tay,nó có gì đẹp sao.Cô chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn anh,rất nhanh anh liền thả quả ô liu xuống đất rồi dẫm nát nó.Trong tâm trí của anh lúc đó chỉ có suy nghĩ sẽ phá nát toàn bộ những thứ mà cô thích.Ánh mắt đó của cô chỉ nên dùng để nhìn anh thôi.
Hành động của anh liền dọa sợ cô,Quế Tư Hạ chớp mắt vài cái nhìn quả ô liu đáng thương nằm trên mặt đất.Đã không còn hình dạng,một cục nhỏ bê bết nát bét màu đen thẫm.Cô đưa đôi mắt khó hiểu lên nhìn anh,tự nhiên hỏi cô có muốn không cô còn chưa trả lời mà đã phá nát nó rồi.
Ngụy Tư Đằng không thay đổi sắc mặt,lãnh đạm tiến lại gần cô.Ép cô đến lúc cô hết đường lui mà ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.Nhìn vẻ mặt hốt hoảng kia của cô anh lại càng muốn trêu ghẹo cô thêm.
Nhìn từ đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp rồi lại đến chiếc mũi nhỏ xinh xắn tiếp đến là bờ môi căng mọng.Cô chỉ thoa một ít son nhưng nó vẫn hồng hào,hàm răng nhỏ lâu lâu lại cắn lấy bờ môi hằn cả dấu răng.Anh chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt làm miệng lưỡi anh khô khốc.
Hình ảnh về nụ hôn lần trước liền hiện đến,anh lại lần nữa muốn chạm vào nó một lần nữa.Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt hồi trưa của cô,hình như cô không thích anh hôn.Có hơi phiền lòng anh khẽ nhắm chặt mắt rồi lại thả lỏng mở ra.Hàng mi dài cũng theo đó đung đưa.
Bây giờ anh mới để ý đến tuýt thuốc nhỏ bên trong túi quần của mình.Không suy nghĩ thêm, anh liền ngồi vào vị trí bên cạnh cô mà cất giọng ra lệnh.
-Gác chân lên đây.
Vừa nói anh vừa chỉ đến đùi của mình,ý chỉ cô gác lên tùy ý.Thật sự là cô bị anh dọa cho hoảng sợ,bây giờ chẳng khác gì con nai luôn.Đột nhiên bảo cô bỏ chân lên đùi anh.
Tầm mắt cô lại nhìn vào vị trí trên đùi của anh,anh chỉ bận một bộ quần áo màu đen.Quần đùi ngắn tới đầu gối cùng áo thun đen thoải mái.Khuôn mặt của cô vốn đã đỏ sẵn nghe anh nói xong thì đỏ tới tận mang tai.
Giọng nói lãnh đạm kia lại lần nữa vang lên như thể không còn kiên nhẫn nữa.Cô mà không nghe lời thì anh sẽ xử cô ngay tại chỗ.
-Đặt chân lên đi.
Quế Tư Hạ chậm rãi chạm mắt với anh,gắng gượng nuốt ngụm nước bọt xuống.Chân liền ngoan ngoãn gác lên chân của anh.Tư thế không thể nào kì cục hơn,nhìn còn rất thân mật.
Sau đó cảm giác lành lạnh liền đánh thức suy nghĩ viễn vông của cô.Là anh đang bôi thuốc lên vết muỗi chích của cô,ngón tay thô ráp sờ trên làn da mịn màng trơn nhẵn của cô đến ngứa ngáy.
Ngay từ đầu anh nói là vậy đi thì cô đã chẳng phải suy nghĩ linh tinh rồi.Sau khi Ngụy Tư Đằng bôi thuốc cho cô xong thì liền hài lòng nhìn cô.
-Được rồi,bỏ chân xuống đi.
Cô ngượng ngùng rời chân khỏi người của anh,rất ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.Môi nhỏ khẽ mấp máy.
-Cảm ơn anh.
Ngay cả cô cũng không định bôi thuốc vết muỗi đốt kia.Đợi qua ngày nó cũng tự hết thôi.Lại càng không ngờ rằng anh vậy mà còn biết mà chuẩn bị thuốc,không lẽ ban nãy anh biến mất là đi tìm thuốc sao.
Tất nhiên cô tự nghĩ rồi tự dập tắt suy nghĩ màu hường đấy.Trong đầu không biết đã lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần.
'Không được ảo tưởng,Không được ảo tưởng,Không được ảo tưởng,Không được ảo tưởng,....'
Anh không nói gì cả chỉ ừm nhẹ bằng giọng mũi.Rồi ngồi trên ghế cùng cô,cả hai cứ như vậy lẳng lặng nhìn lên bầu trời.Một mảng đen xì không hề có một ánh sao nào.Trời như này thì ngắm gì nữa.Chợt giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên.
-Thích Đông Lộ?
'.....'
Một câu không đầu không đuôi gì cả nhưng cô nghe hiểu ý của anh.Quế Tư Hạ lắc nhẹ đầu lại nghĩ anh không nhìn thấy nên đáp lại.
-Không ạ.
-Ừm.
Lại là một câu ngắn gọn của anh cắt đứt cuộc trò chuyện,không còn chuyện gì nữa cô nên đi thôi.Ở lại thêm người bốc hỏa sẽ là cô mất,còn chưa kịp rời đi thì bả vai của cô liền nặng trĩu.
Hơi thở nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai cô,mái tóc ngắn của anh cọ cần cổ của cô đến ngứa ngáy.Quế Tư Hạ nghiêng đầu sang nhìn thì chỉ trông thấy đỉnh đầu của anh,cơ thể của cô bất giác cứng lại.Người nào đó cảm nhận được liền cất giọng.
-Thả lỏng đi,cứng như vậy nằm không thoải mãi.
-???
Anh là đang xem cô thành gối đầu rồi sao,nhưng cô lại không đẩy anh ra.Cưỡng ép bản thân thả lỏng,không được suy nghĩ linh tinh.Anh xem cô là gối đầu thôi,một lát thôi thì anh sẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.