Chương 36
Chanh
01/11/2023
Trước những câu nói của Tịch Lạc cô chỉ đành mỉm cười rồi yên phận ngồi tại chỗ của mình.Trong lòng thầm mong bữa ăn này mau chóng kết thúc.
Ngay khi giọng nói lảnh lót kia lại lần nữa vang lên,Tịch Lạc cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ chạy về phía người con trai kia.
-Tư Đằng,cậu xuống rồi.
Vừa nói chị ta vừa thân mật ôm lấy cánh tay của anh kéo đến vị trí ở đối diện của cô.Tất nhiên vị trí bên cạnh của anh sẽ là của chị ta.Ngay từ đầu chị ta chỉ cố tình để cô ngồi ở đây cũng không hề có ý định niềm nở như mới nãy bên cạnh cô trò chuyện.
Quế Tư Hạ nâng mí mắt lên nhìn anh.Bốn mắt nhìn nhau,anh vẫn luôn nhìn cô như thế.Đôi mắt đen láy không có một gợn sóng,như thể anh không ngần ngại trước những người ở đây mà quang minh chính đại nhìn cô không rời mắt.
Quế Tư Hạ không dám nhìn anh nhiều thêm một giây,lảng tránh ánh mắt sang hướng khác.Trên bàn ăn đều đã ngồi đông đủ.Ghế chính ở giữa bàn là của Ngụy Lão gia,ông vẫn luôn hiền hòa mà mỉm cười với cô.Bên cạnh ông chính là Ngụy Tư,cha của Ngụy Tư Đằng.Cô đã từng nhìn thấy ông vài lần ở khoảng cách xa.
Từ khí chất đến thần thái đều giống hệt anh đặc biệt là đôi mắt đen láy kia.Và bên cạnh ông chính là phu nhân của mình Khúc Uyển.Cha mẹ của Tịch Lạc ngồi ở đối diện,bên cạnh chính là Tịch Lạc cùng với anh đang ngồi cạnh nhau.Cuối cùng người ngồi ở cuối bàn không ai khác chính là cô.
Trên bàn thức ăn phong phú mỹ vị cùng những cuộc trò chuyện thân mật vui vẻ.Nhưng cô lại chẳng có tâm trạng thưởng thức,đôi mắt hạnh khẽ nhìn xuống khăn trải bàn màu trắng.Trong lòng suy nghĩ hỗn tạp không thể tả nổi.Cảm giác áp bức,khó chịu,thật muốn mau chóng rời khỏi đây.
Trước những suy nghĩ của cô,giọng nói mềm mỏng của Tịch Lạc vang lên.
-Tiểu Hạ,em ăn thử món tôm này nhé.Chị chắc hẳn là em chưa từng được ăn nó.
Vừa nói chị ta vừa ra hiệu cho người hầu phục vụ món tôm vào chiếc đĩa của cô.Chiếc đĩa sạch bong ngay lập tức phủ đầy một con tôm to.Cô chưa hề đụng đũa để thưởng thức một món nào cả,cô không hề muốn ăn.Câu nói mỉa mai ban nãy của chị ta lại càng khiến cô không muốn nhấc đũa.
Nhưng những ánh mắt mong đợi từ những bậc trưởng bối đang nhìn một cô bé đáng thương kia.Như thể đang xem một món đồ rất thú vị,và món đồ đấy phải ngoan ngoãn nghe theo lời của cô chủ mà cảm ơn vì bữa ăn.
Bàn tay đang đặt dưới gấu áo khẽ nắm chặt lại,Quế Tư Hạ chuyển tầm mắt đến bộ dụng cụ ăn uống.Thật vô lễ làm sao khi cô không đáp lại ý tốt thân thiện kia,lại nghĩ đến ngày mai mẹ cô hẳn sẽ phải nghe phàn nàn về cô từ Ngụy Phu Nhân.
Ngay khi bàn tay của cô định đưa lên cầm lấy chiếc nĩa và ăn chúng thì một giọng nói trầm khàn kia cất lên.Từ lúc ngồi vào bàn cô vẫn chưa hề nghe thấy giọng của anh và anh vẫn chỉ luôn nhìn cô như thế.
Ngụy Tư Đằng rời khỏi chỗ của mình,anh hướng về phía trưởng bối.Giọng điệu cao lãnh thường ngày cũng không còn, thay vào đó là giọng điệu từ tốn lãnh đạm.
-Con xin phép về phòng nghỉ ngơi trước ạ,trong người cảm thấy không khỏe lắm.
Nói xong anh bỏ mặc những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà rời đi,lúc đi ngang qua chỗ ngồi của cô.Bước chân của anh thả chậm lại,liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.
Sự rời đi của anh khiến bầu không khí trở nên tẻ nhạt.Tịch Lạc cũng không nhắm đến cô nữa và cô đã không cần phải đụng đến món ăn trên bàn.Bữa cơm trôi qua êm đềm và cô nhận được lương như lời của Ngụy phu nhân.
Quế Tư Hạ cầm tiền trong tay,cô nghĩ rằng cô sẽ không trở lại đó để làm bánh nữa.Cảm giác phải chịu đựng những ánh mắt khinh miệt,thương hại kia thật chẳng tốt lành gì.Sẽ chẳng ai mong muốn mình trở thành một người như vậy cả.Cô muốn mau chóng trở lại ngôi nhà nhỏ của mình,nơi đó có mẹ cô.Một người luôn ấm áp nở nụ cười với cô.
--------------------
Thời gian trôi qua rất nhanh.Thoáng chốc Hà Thành chuẩn bị đón một cơn nóng mới báo hiệu mùa hè sắp đến.Quế Tư Hạ ngồi xích đu trong sân,chiếc xích đu được chú Lý treo lên cực kì chắc chắn.
Bóng râm từ cây rợp xuống khiến bầu không khí lại càng thêm dễ chịu.Cô vừa trải qua một kì thi dài và nó trôi qua rất thuận lợi.Và bây giờ cô đang trong đợt nghỉ hè không phải đến trường.Nhưng cô lại chẳng thấy vui một chút nào ngược lại là cảm giác buồn chán.
Nỗi buồn trong lòng là gì cô đều biết rõ.Nhị Gia sắp phải chuyển đến Bắc Kinh,anh học đại học tại đó.Và cô sẽ chẳng thể gặp được anh nữa.Chỉ nghĩ đến đã khiến tâm trạng của cô sa sút.Tình yêu chớm nở nhưng lại không thể nào bày tỏ được.Chỉ giấu kín sâu trong lòng nhưng bây giờ lại phải xa cách.
Có lẽ mối tình này chỉ choáng qua.Một mình cô ôm lấy,một mình cô gặm nhấm nỗi buồn thôi.Quế Tư Hạ dừng không đung đưa xích đu nữa,cô dựa đầu vào một bên sợi dây thừng mà xụ mặt.Từ đâu một bàn tay lành lạnh sờ nhẹ lên má của cô.
Không khỏi giật mình cô liền nhìn người thiếu niên ở đằng sau mình.Là Ngụy Đông Lộ bên cạnh anh không ai khác chính là Nhị Gia.
-Em đang thơ thẩn gì đó.
Ngay khi giọng nói lảnh lót kia lại lần nữa vang lên,Tịch Lạc cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ chạy về phía người con trai kia.
-Tư Đằng,cậu xuống rồi.
Vừa nói chị ta vừa thân mật ôm lấy cánh tay của anh kéo đến vị trí ở đối diện của cô.Tất nhiên vị trí bên cạnh của anh sẽ là của chị ta.Ngay từ đầu chị ta chỉ cố tình để cô ngồi ở đây cũng không hề có ý định niềm nở như mới nãy bên cạnh cô trò chuyện.
Quế Tư Hạ nâng mí mắt lên nhìn anh.Bốn mắt nhìn nhau,anh vẫn luôn nhìn cô như thế.Đôi mắt đen láy không có một gợn sóng,như thể anh không ngần ngại trước những người ở đây mà quang minh chính đại nhìn cô không rời mắt.
Quế Tư Hạ không dám nhìn anh nhiều thêm một giây,lảng tránh ánh mắt sang hướng khác.Trên bàn ăn đều đã ngồi đông đủ.Ghế chính ở giữa bàn là của Ngụy Lão gia,ông vẫn luôn hiền hòa mà mỉm cười với cô.Bên cạnh ông chính là Ngụy Tư,cha của Ngụy Tư Đằng.Cô đã từng nhìn thấy ông vài lần ở khoảng cách xa.
Từ khí chất đến thần thái đều giống hệt anh đặc biệt là đôi mắt đen láy kia.Và bên cạnh ông chính là phu nhân của mình Khúc Uyển.Cha mẹ của Tịch Lạc ngồi ở đối diện,bên cạnh chính là Tịch Lạc cùng với anh đang ngồi cạnh nhau.Cuối cùng người ngồi ở cuối bàn không ai khác chính là cô.
Trên bàn thức ăn phong phú mỹ vị cùng những cuộc trò chuyện thân mật vui vẻ.Nhưng cô lại chẳng có tâm trạng thưởng thức,đôi mắt hạnh khẽ nhìn xuống khăn trải bàn màu trắng.Trong lòng suy nghĩ hỗn tạp không thể tả nổi.Cảm giác áp bức,khó chịu,thật muốn mau chóng rời khỏi đây.
Trước những suy nghĩ của cô,giọng nói mềm mỏng của Tịch Lạc vang lên.
-Tiểu Hạ,em ăn thử món tôm này nhé.Chị chắc hẳn là em chưa từng được ăn nó.
Vừa nói chị ta vừa ra hiệu cho người hầu phục vụ món tôm vào chiếc đĩa của cô.Chiếc đĩa sạch bong ngay lập tức phủ đầy một con tôm to.Cô chưa hề đụng đũa để thưởng thức một món nào cả,cô không hề muốn ăn.Câu nói mỉa mai ban nãy của chị ta lại càng khiến cô không muốn nhấc đũa.
Nhưng những ánh mắt mong đợi từ những bậc trưởng bối đang nhìn một cô bé đáng thương kia.Như thể đang xem một món đồ rất thú vị,và món đồ đấy phải ngoan ngoãn nghe theo lời của cô chủ mà cảm ơn vì bữa ăn.
Bàn tay đang đặt dưới gấu áo khẽ nắm chặt lại,Quế Tư Hạ chuyển tầm mắt đến bộ dụng cụ ăn uống.Thật vô lễ làm sao khi cô không đáp lại ý tốt thân thiện kia,lại nghĩ đến ngày mai mẹ cô hẳn sẽ phải nghe phàn nàn về cô từ Ngụy Phu Nhân.
Ngay khi bàn tay của cô định đưa lên cầm lấy chiếc nĩa và ăn chúng thì một giọng nói trầm khàn kia cất lên.Từ lúc ngồi vào bàn cô vẫn chưa hề nghe thấy giọng của anh và anh vẫn chỉ luôn nhìn cô như thế.
Ngụy Tư Đằng rời khỏi chỗ của mình,anh hướng về phía trưởng bối.Giọng điệu cao lãnh thường ngày cũng không còn, thay vào đó là giọng điệu từ tốn lãnh đạm.
-Con xin phép về phòng nghỉ ngơi trước ạ,trong người cảm thấy không khỏe lắm.
Nói xong anh bỏ mặc những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà rời đi,lúc đi ngang qua chỗ ngồi của cô.Bước chân của anh thả chậm lại,liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.
Sự rời đi của anh khiến bầu không khí trở nên tẻ nhạt.Tịch Lạc cũng không nhắm đến cô nữa và cô đã không cần phải đụng đến món ăn trên bàn.Bữa cơm trôi qua êm đềm và cô nhận được lương như lời của Ngụy phu nhân.
Quế Tư Hạ cầm tiền trong tay,cô nghĩ rằng cô sẽ không trở lại đó để làm bánh nữa.Cảm giác phải chịu đựng những ánh mắt khinh miệt,thương hại kia thật chẳng tốt lành gì.Sẽ chẳng ai mong muốn mình trở thành một người như vậy cả.Cô muốn mau chóng trở lại ngôi nhà nhỏ của mình,nơi đó có mẹ cô.Một người luôn ấm áp nở nụ cười với cô.
--------------------
Thời gian trôi qua rất nhanh.Thoáng chốc Hà Thành chuẩn bị đón một cơn nóng mới báo hiệu mùa hè sắp đến.Quế Tư Hạ ngồi xích đu trong sân,chiếc xích đu được chú Lý treo lên cực kì chắc chắn.
Bóng râm từ cây rợp xuống khiến bầu không khí lại càng thêm dễ chịu.Cô vừa trải qua một kì thi dài và nó trôi qua rất thuận lợi.Và bây giờ cô đang trong đợt nghỉ hè không phải đến trường.Nhưng cô lại chẳng thấy vui một chút nào ngược lại là cảm giác buồn chán.
Nỗi buồn trong lòng là gì cô đều biết rõ.Nhị Gia sắp phải chuyển đến Bắc Kinh,anh học đại học tại đó.Và cô sẽ chẳng thể gặp được anh nữa.Chỉ nghĩ đến đã khiến tâm trạng của cô sa sút.Tình yêu chớm nở nhưng lại không thể nào bày tỏ được.Chỉ giấu kín sâu trong lòng nhưng bây giờ lại phải xa cách.
Có lẽ mối tình này chỉ choáng qua.Một mình cô ôm lấy,một mình cô gặm nhấm nỗi buồn thôi.Quế Tư Hạ dừng không đung đưa xích đu nữa,cô dựa đầu vào một bên sợi dây thừng mà xụ mặt.Từ đâu một bàn tay lành lạnh sờ nhẹ lên má của cô.
Không khỏi giật mình cô liền nhìn người thiếu niên ở đằng sau mình.Là Ngụy Đông Lộ bên cạnh anh không ai khác chính là Nhị Gia.
-Em đang thơ thẩn gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.