Nhị Kiến Khiêu Tình

Chương 2

Loan Bảo Quần

23/07/2013

Buổi sáng thứ hai, đi vào văn phòng, Đồng Ánh Diêu có chút vô lực đổ ngồi xuống ghế, lấy ngón tay mát xa đầu, từ sáng đến giữa trưa đầu rất nhức.

Khi Lương Như Phượng đi vào phòng cô, nhìn thấy Đồng Ánh Diêu hoàn toàn không có sinh khí.

“Xảy ra chuyện gì, ngày nghỉ lại đi chơi đâu? Nhìn bộ dạng cậu hoàn toàn không có tinh thần gì hết, có khỏe không?”

“Mình không sao.” Cô cúi đầu.

“Giọng nói cũng không có sức sống gì hết, sao vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?”

Trên trán Đồng Ánh Diêu nổi lên mấy nếp nhăn, may mắn là cô cúi đầu, nếu không nhất định sẽ bị bạn tốt nhìn ra khác thường.

Sự kiện kia còn không biết nên giải quyết như thế nào, cô tạm thời không muốn lại tạo thêm mấy lời đồn đãi phiền toái.

Thật sự rất bất lực, Đồng Ánh Diêu giống như không có xương, người rũ ra, trán kề sát trên bàn.

Nhớ tới giữa trưa hôm kia, ở trên giường Lí Tắc Hàn tỉnh lại, cho tới bây giờ cô vẫn còn khiếp sợ, không muốn làm rõ sự tình sao lại phát sinh như vậy.

Sao cô lại cùng Lí Tắc Hàn trên giường? Giữa trưa hôm kia sau khi bừng tỉnh, cái gì nói cũng nói không nên lời, càng không biết nên nói với anh cái gì, bởi vậy lập tức mặc quần áo, chạy trốn.

Cô chỉ nhớ mình hình như say rượu, lên xe taxi, sau đó như thế nào? Cô chỉ nhớ từng đoạn nhỏ, nhưng như vậy càng làm người ta hao tổn tâm trí, muốn quên liền hoàn toàn quên, ít nhất cái gì cũng không nhớ rõ, ngày sau hai người gặp mặt cũng sẽ không xấu hổ, chỉ nhớ rõ từng đoạn ngắn, hại cô nhớ cơ hồ đều là những lúc hai người ân ái kịch liệt.

Cảm thấy mặt mình nóng lên, Đồng Ánh Diêu quyết định tiếp tục gục đầu trên bàn.

“Mình không sao, cậu không cần lo lắng, mình chỉ là ngủ không đủ.” Mất ngủ là thật, bởi vì vẫn nghĩ đến sự kiện kia.

“Rất ít nhìn thấy cậu có bộ dạng này, hại mình còn tưởng rằng cậu bị làm sao, lo lắng một chút thôi.” Nhận thức Ánh Diêu lâu như thế, Lương Như Phượng thật sự rất ít nhìn thấy cô mang bộ dáng lười biếng.

“Đúng rồi, sớm chủ nhật cậu tìm tới mình, có chuyện gì sao?”

“Mình nghe được mọi người đang tám với nhau một chuyện nhỏ nha.”

Sao! Cô chỉ biết, mới sáng sớm đã tám chuyện, danh hiệu nữ hoàng buôn chuyện hoàn toàn xứng đáng.

Lương Như Phượng đến gần bàn bạn tốt. “Ánh Diêu, mình nghe nói liên hoan thứ Sáu, cuối cùng cậu cùng Lí Tắc Hàn cùng nhau đón taxi rời đi, là thật sao?” Bởi vì cô mang thai, bởi vậy liên hoan công ty cô tạm thời đều không tham gia.

Đồng Ánh Diêu kinh ngạc ngẩng mặt, cô không biết mình và Lí Tắc Hàn cùng nhau đón tắc xi có chuyện gì đáng bàn luận, mà ngay cả Như Phượng đều biết, trong lòng hơi luống cuống, vội vàng giải thích, “Chúng mình chỉ là cùng nhau ngồi một chiếc taxi rời đi, không phát sinh chuyện gì hết.”

“Ồ?”

“Cậu ngạc nhiên cái gì?”

“Mình vốn chỉ muốn hỏi cậu, sau khi cậu và Lí Tắc Hàn cùng nhau đáp taxi rời đi, có phát sinh chuyện gì hay không, nhưng hiện tại nhìn cậu có vẻ khẩn trương, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?” Lương Như Phượng nhìn chăm chú biểu tình khẩn trương của bạn tốt, thoạt nhìn thật đúng là có một chút khả nghi.

Đồng Ánh Diêu cảm giác đầu càng đau.

“Cậu nhanh nói cho mình biết đi.”

“Tào phu nhân, mời chú ý dưỡng thai, nếu cậu tò mò quá, để ý con sinh ra cũng sẽ giống cậu cũng tò mò nha.” Thai Như Phượng là con trai.

“Tò mò cũng không có cái gì không tốt, nói không biết chừng nếu con mình tò mò mà nghiên cứu ra cái gì đó sẽ có thêm một Einstein nữa.” Lương Như Phượng cười nói, “Tốt lắm, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện dưỡng thai, rốt cuộc đêm đó sau khi cậu và trưởng phòng Lí rời đi, có xảy ra chuyện gì hay không?”

Đang lúc Đồng Ánh Diêu không biết nên trả lời như thế nào, điện thoại trên bàn cô vang lên, là tổng giám đốc gọi, muốn cô đến văn phòng anh ta.

Được cứu rồi! Trong lòng cô cảm tạ cuộc gọi này của Anh Hạ.

“Tốt lắm, Anh Hạ tìm mình, lần khác nói tiếp.”

Khi Đồng Ánh Diêu vào phòng tổng giám đốc Hạ Kế Quang, vừa lúc thấy Lí Tắc Hàn đứng ở trước phòng tính tiến vào, anh cũng đến đây, tổng giám đốc muốn gặp hai người bọn họ sao?

Mặc dù có điểm xấu hổ, nhưng cho dù hôm nay không đối mặt anh, ngày mai cũng phải gặp anh, chẳng lẽ cô muốn vì một đêm tình ngoài ý muốn mà nghỉ việc sao? Cô sẽ không làm như vậy.

Áp chế khẩn trương trong lòng, Đồng Ánh Diêu cố gắng làm cho biểu tình của mình tự nhiên một chút, rồi mới bước đến phía trước. “Chào buổi sáng.”

Lí Tắc Hàn nhìn cô, “Cô...”

“Sao?”

“Sau đêm đó, cô... có khỏe không?” Sắc mặt cô thoạt nhìn có vẻ tái nhợt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ. “Không nên hỏi vấn đề này, tôi không sao.”

“Nhưng là...”

“Có chuyện gì nói sau, Anh Hạ đang đợi chúng ta.”

Lí Tắc Hàn lại nhìn cô một cái, lúc này mới gõ cửa đi vào phòng tổng giám đốc.

Vừa thấy hai vị ái tướng, Hạ Kế Quang lộ vẻ quan tâm sâu sắc cười nói. “Tắc Hàn, Ánh Diêu, mời ngồi.” Anh thích gọi tên bọn họ, dù sao bọn họ đã đi theo anh rất nhiều năm, đến nỗi danh xưng trưởng phòng Lí và trưởng phòng Đồng, đó chỉ do mọi người ngoài văn phòng kia xưng hô mà thôi.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Hạ Kế Quang lại ngoài ý muốn phát hiện hôm nay bọn họ hai người thoạt nhìn hình như tinh thần đều không tốt.

“Tắc Hàn, Ánh Diêu, anh chị hai người thoạt nhìn đều không có sinh khí gì hết vậy, do công tác quá mệt mỏi sao?” Anh hơn bọn họ hai người mấy tuổi, tính là anh cả.

“Không phải.” Lí Tắc Hàn trả lời.

“Vẫn là bởi vì ngày nghỉ ăn chơi rất dữ dội?” Hạ Kế Quang cười mỉa. “Hai vị đã không còn trẻ, nhớ kỹ, không cần chơi nhiều, hại thân nha.”

Lí Tắc Hàn nhìn mắt Đồng Ánh Diêu, “Tôi biết.”

Đồng Ánh Diêu tránh tầm mắt anh, trong lòng lại ngăn không được hờn giận, đầu heo, trả lời thì trả lời, tại sao lại nhìn cô, muốn làm cho Anh Hạ biết chuyện gì sao, đã sớm hoài nghi anh là tinh tinh ngốc nghếch trong vườn bách thú trốn ra ngoài.

“Hôm nay Ánh Diêu sao lại im lặng như vậy?” Hạ Kế Quang chú ý tới Đồng Ánh Diêu nãy giờ quá im lặng, bởi vì lúc trước cô luôn tràn ngập tinh thần phấn chấn. “Sắc mặt không tốt lắm, không thoải mái sao?”

Nghe thấy Anh Hạ hỏi Đồng Ánh Diêu có hay không không thoải mái, mặt Lí Tắc Hàn lộ vẻ khẩn trương lặp lại hỏi: “Cô có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Tôi không có chỗ nào không thoải mái!” Ngu ngốc.

“Nhưng cô...”

“Câm miệng!”

Lí Tắc Hàn cùng Đồng Ánh Diêu ngừng đối thoại, bởi vì bọn họ phát hiện Anh Hạ ngồi ở đối diện dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn bọn họ.

“Anh Hạ, có vấn đề gì sao?” Cô hỏi.

Hạ Kế Quang suy tư. “Tôi cảm thấy hai vị hôm nay đấu võ mồm, không giống như trước kia.”

Ánh Diêu là cô gái thông minh, công tác luôn thuận buồm xuôi gió, mà Tắc Hàn lại người luôn làm việc hết sức mình, tuy rằng bọn họ trong lúc làm việc ý kiến thường thường không hợp, nhưng luôn là cạnh tranh trước mặt, bởi vậy anh cũng cũng rất ít khi đi “Khuyên can”.

“Có cái gì không giống, Anh Hạ, anh suy nghĩ nhiều quá.”



Thật là anh nghĩ nhiều sao? Hạ Kế Quang nhìn Lí Tắc Hàn, rồi mới lại nhìn nhìn Đồng Ánh Diêu, hai người trên mặt đều lộ ra một chút vẻ không được tự nhiên, bởi vậy anh khẳng định hai người bọn họ có xảy ra chuyện gì, cho nên nội dung đấu võ mồm hôm nay làm cho người ta nghe qua đầy vẻ mờ ám.

Thân là người đứng đầu Thịnh Thải, anh đương nhiên mừng rỡ khi nhìn thấy hai người bọn họ có một bước phát triển, anh còn cảm thấy bọn họ công tác cùng một chỗ đã lâu như thế, vì sao lại không cảm nhau?

Chỉ có điều đây là chuyện tình cảm của bọn họ thì do chính bọn họ giải quyết, không phải chuyện của anh – Tổng giám đốc này quản, bởi vậy anh không tiếp tục bàn luận về việc này nữa, trực tiếp chuyển đề tài tới nguyên nhân gọi bọn họ đến.

“Hôm nay tôi gọi hai vị lại đây, là có việc muốn nói, còn nhớ rõ tháng trước tôi có đề cập qua ở Đài Nam tôi có một người bạn học cùng ngành muốn mời hai người tham dự một khóa huấn luyện không? Thật ra bằng hữu tôi đã sắp xếp thời gian xong xuôi, nhưng tôi vẫn quên chưa nói cho hai vị, thời gian huấn luyện bắt đầu vào buổi chiều ngày mai, hai người có thể sắp xếp thời gian tham dự được không?” Đây là sơ suất của anh, hy vọng hai người bọn họ ngày mai không có kế hoạch đặc biệt nào khác.

Đồng Ánh Diêu đáp trước, “Tôi không có vấn đề.”

“Tôi cũng không có trở ngại gì.”

“Thật tốt quá! Thời gian huấn luyện là từ 1h đến 5h chiều, đây là địa chỉ khóa huấn luyện, có hai lớp, để biết người nào chọn lớp trước người nào chọn lớp sau, hai người nên thỏa thuận trước với nhau một chút.” Hạ Kế Quang đem tờ chương trình khóa huấn luyện đưa cho Lí Tắc Hàn. “Đúng rồi, tôi nhớ hình như nhà Ánh Diêu là ở Đài Nam phải không, ngày mai không biết cô có muốn thuận tiện ghé về thăm nhà một chút không? Tôi sẽ cho hai người hai ngày nghỉ phép, cho nên anh chị sau đó không cần phải gấp gáp trở về Đài Bắc.”

“Không ghé qua được cũng không sao, chỉ cần gọi điện thoại về nhà là được rồi.”

“Đừng ngại, ghé về thăm nhà đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, hôm sau trở về Đài Bắc là được rồi.”

Sau khi Đồng Ánh Diêu và Lí Tắc Hàn đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, hai người trực tiếp đi lên tầng cao nhất của cao ốc.

Quyết định giải quyết nhanh cho xong chuyện kia cho lòng khỏi rối bời, bởi vậy Đồng Ánh Diêu không lãng phí thời gian, lập tức trực tiếp nói thẳng vào vấn đề. “Buổi tối thứ Sáu tuần trước, tôi say rượu.”

“Tôi biết, tôi cũng uống say.” Bởi vì say rượu, cho nên bọn họ mới có thể phát sinh quan hệ.

“Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện phát sinh như vậy, không phải lỗi của người nào, bởi vì hai người chúng ta đều uống rượu say.” Tuy rằng rất muốn biết rốt cuộc là ai khởi đầu, nhưng việc này đã không còn quan trọng. “Tôi nghĩ tôi và anh giống nhau, đều rất thích công việc này, một khi đã như vậy, chúng ta coi như không có phát sinh chuyện gì đi, tiếp tục duy trì tình trạng trước đây, ok?”

Lí Tắc Hàn nhìn cô, không nói gì. Kỳ thật lời nói này của Đồng Ánh Diêu, cũng là lời anh muốn nói, đem chuyện phát sinh trong đêm đó quên đi coi như chưa từng xảy ra là tốt nhất cho hai người, dù sao cả hai đều say rượu.

Nhưng chuyện đã xảy ra, làm sao có thể coi như không có gì?

Anh cùng Đồng Ánh Diêu biết nhau đã sáu năm, trong ấn tượng của anh, Đồng Ánh Diêu là một cô gái xinh đẹp, độc lập, có lý tưởng của riêng mình, cho dù cô có một số thủ đoạn nhỏ làm người khác tức giận, nhưng bản chất không xấu, hơn nữa trong công việc biểu hiện hoàn toàn không thua gì một người đàn ông, phi thường xuất sắc.

Anh đã không chỉ một lần tự hỏi vì sao không có cùng cô phát sinh tình cảm? Mỗi khi có người hỏi anh vấn đề này, anh đều cảm thấy buồn cười, bởi vì anh cũng không thể tưởng tượng được chuyện quen với một người luôn thích cãi nhau với anh, làm việc chung với nhau sáu năm, bọn họ có thể nói rất hiểu nhau, có lẽ chính bởi vì rất hiểu cá tính đối phương, người khác cũng rất rõ ràng biết hai người không có khả năng cùng một chỗ.

Nếu không phải do say rượu, căn bản bọn họ không có khả năng cùng trên giường, điểm này là điểm mà khó khăn lắm hai người mới có chung nhận thức.

“Này, Lí Tắc Hàn, sao anh lại không nói gì?” Cô chờ anh nói OK rồi mới cho là hết thảy không có việc gì.

“Tôi không nghĩ gạt cô, đêm đó tuy rằng tôi say, nhưng không phải say đến cái gì cũng không nhớ rõ, đêm đó chúng ta làm rất nhiều lần, mỗi lần cảm giác đều rất tuyệt.”

Tai Đồng Ánh Diêu đỏ lên, không rõ anh tại sao lại nói câu này. “Anh không phải muốn nói cho tôi biết, bởi vì làm tình với tôi cảm giác rất tuyệt nên mới muốn quen với tôi đi?”

“Chết tiệt, không có ý kia.” Anh làm sao có khả năng yêu cầu cô làm như vậy. “Cố ý xuyên tạc ý của tôi, cô luôn thích chọc giận tôi như vậy sao? Không hiểu vì cái gì lại cùng cô trên giường, tôi cũng cảm thấy thực phiền chán, biết không?”

“Anh tuyệt không nên để trong lòng, cứ theo lời tôi nói vừa rồi, coi như không có phát sinh chuyện gì, anh chỉ cần nói OK, đồng ý với ý kiến này là được, tôi cũng không biết sao anh lại nhiều lời đến như vậy.”

“Đồng Ánh Diêu!” Anh rống khẽ.

Không để ý tới việc anh tức giận, Đồng Ánh Diêu chỉ muốn biết anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? “Vậy anh nói xem, bây giờ anh muốn như thế nào?”

“Tôi thật không ngờ cô lại nghĩ sự việc lại đơn giản đến như vậy, chuyện đã xảy ra, làm sao có biện pháp coi như không có chuyện gì hết được? Tôi không thể nào nghĩ như vậy được.”

“Vậy anh muốn làm như thế nào? Muốn lập tức cưới tôi sao?”

“Tôi chỉ biết chuyện mình đã làm thì mình phải chịu trách nhiệm.”

“Tình cờ cũng có lúc anh có tình một đêm, chẳng lẽ từng phụ nữ từng trên giường với anh, anh đều phải chịu trách nhiệm hết sao?”

“Tôi chưa từng cùng người phụ nữ nào ở trên giường.” Lí Tắc Hàn nghiêm chỉnh nói.

“Tốt lắm, anh là thánh nhân, được chưa?”

“Cô không cần nói móc tôi.”

Vì cái gì anh lại có thể nghe hiểu được cô nói móc anh, nhưng đầu óc lại có thể bảo thủ như vậy! “Lí Tắc Hàn, trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ ràng, chúng ta chỉ có thể là bạn bè trong công việc mà thôi, không thể thích hợp cùng một chỗ.” Đồng Ánh Diêu nói ra ý tưởng của nhau. “Nếu chúng ta không có khả năng cùng một chỗ thì vì sao phải nhớ kỹ chuyện đêm hôm đó? Huống chi cả hai chúng ta đều say rượu.”

Lí Tắc Hàn cảm thấy rất muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không ổn, anh cũng nghĩ như cô, nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào không đúng trong chuyện này.

“Anh không cần suy nghĩ nhiều, tôi nghĩ anh đại khái là vì thất tình, trong tình trang say rượu, đem tôi trở thành bạn gái của anh, mà tôi cũng có có thể lầm đem anh trở thành bạn trai cũ, cho nên chúng ta mới có thể phát sinh quan hệ.”

Lí Tắc Hàn giương mày, “Cô vẫn còn yêu bạn trai cũ?”

“Đây không phải là chuyện hiện tại chúng ta cần thảo luận.” Đồng Ánh Diêu ngăn đề tài này lại. “Tôi muốn nói là, nếu chúng ta đã xác định tương lai chúng ta không có khả năng phát triển cái gì, cho nên chuyện đêm hôm đó, chúng ta coi như đó là một sai lầm đáng yêu đi, từ giờ phút này trở đi, chúng ta đã quên chuyện đêm hôm đó, được không?”

“Tôi phải suy nghĩ cẩn thận lại.”

Vào thời khắc này, Đồng Ánh Diêu muốn hộc máu. “Quên đi, từ trước cho đến bây giờ, ý kiến hai chúng ta luôn không hợp nhau là chuyện mọi người đều biết.” Cô thở ra một hơi. “Được rồi, anh cứ từ từ suy nghĩ đi. Tôi quyết định cứ chiếu lời nói của mình mà làm, đem chuyện đêm hôm đó quên hết.”

Cô nói xong liền bước xuống lầu, bởi vì nếu tiếp tục nói chuyện cùng người kia, cô sẽ té xỉu.

Quên đi, anh muốn như thế nào thì kệ anh, dù sao cô cũng không muốn có một chút quan hệ gì với anh.

“Đồng Ánh Diêu.” Lí Tắc Hàn kêu cô lại.

“Có chuyện gì?”

“Ngày mai đến Đài Nam huấn luyện, nếu muốn đi chung xe với tôi, đến công ty gặp.”

“Biết rồi.”

Hôm sau hai người lái xe về phía nam, có hai lớp, Đồng Ánh Diêu lựa chọn lớp thứ hai, như vậy Lí Tắc Hàn học xong khóa huấn luyện thứ nhất sẽ lái xe về Đài Bắc trước, rồi ngày mai mới nghỉ phép, còn cô sau khi hoàn tất khóa huấn luyện sau, sẽ trực tiếp về Đài Nam thăm nhà, bởi vì đã lâu cô không có về nhà.

Bởi vì nghĩ Lí Tắc Hàn sau khi hoàn tất khóa huấn luyện đã trở về Đài Bắc, bởi vậy sau khi cô kết thúc khóa huấn luyện đi ra vẫn còn thấy anh ở lại, mới hoảng sợ.

“Sao anh chưa trở về Đài Bắc?”

“Liên quan đến chuyện đêm đó, sau khi về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi muốn nói chuyện tiếp với cô.”

“Sự kiện kia tôi quyết định đã quên, không cần nói thêm gì.” Đồng Ánh Diêu không muốn để ý tới anh, theo chào cám ơn từ biệt với người phụ trách khóa huấn luyện – Ngô quản lí, sau đó đi thẳng ra ngoài, Lí Tắc Hàn vẫn đi theo phía sau cô.

“Đồng Ánh Diêu, cô đứng lại cho tôi!”

“Tôi với anh không có gì để bàn, đừng đem chuyện nhàm chán đó đến quấy rầy tôi nữa.” Vội vàng muốn bỏ qua anh, bởi vậy cô không chú ý tới có một người đàn ông trung niên đang đi đến gần họ.

“Chuyện kia không phải là chuyện nhàm chán, việc chúng ta cùng trên giường thật sự là chuyện nghiêm trọng.”

“Sao? Anh nói anh cùng A Diêu của chúng tôi lên giường ư?”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Đồng Ánh Diêu xoay người kinh ngạc,

“Cậu, sao cậu lại tới đây?”



Đồng Ánh Diêu ngồi ở phòng khách nhà mình, khóc không ra nước mắt.

Người nên trở về Đài Bắc lại không trở về, mới giữa trưa đã gọi điện thoại cho thím nói buổi chiều sau khi xong khóa huấn luyện sẽ ghé thăm nhà, không nghĩ tới cậu tự lái xe đến đón cô về nhà, cuối cùng liền biến thành như vậy.

Đồng Thắng Trung nhìn người đàn ông liên quan kia cảm thấy kinh ngạc vì anh rất to lớn, vợ ông ngồi ở bên cạnh – Kha Như Mẫn cũng đang nhìn anh. “Anh thanh niên kia, anh nói anh cùng A Diêu nhà tôi lên giường, là thật hay là giả?” Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một người có bộ dáng cao lớn đến như vậy.

“Là thật?”

Đồng Thắng Trung kinh động mãi. “Anh tên gì?”

“Chú Đồng, thím Đồng, xin chào, cháu tên là Lí Tắc Hàn, là đồng nghiệp của Đồng Ánh Diêu.”

Đại khái Đồng Ánh Diêu biết cậu và thím muốn làm cái gì, bởi vậy cô muốn giải thích, “Cậu, thím, kỳ thật sự tình không phải như vậy...”

“A Diêu, con đừng lo lắng, cậu sẽ giúp con đòi công đạo.” Đồng Thắng Trung cứ nghĩ cháu gái mình đang sợ hãi.

“Không phải như vậy...”

“A Diêu, mọi chuyện nên để cho cậu giúp cháu giải quyết.” Kha Như Mẫn nói.

Đồng Thắng Trung nhìn Lí Tắc Hàn, ừ, anh ta thoạt nhìn là một người đàn ông tuy trẻ tuổi nhưng chín chắn. “Anh thanh niên, anh đã cùng A Diêu chúng tôi lên giường, vậy anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”

“Việc này...”

“Tôi muốn nói cho anh biết, tuy anh và chị dâu của tôi bị tai nạn xe cộ qua đời lúc A Diêu mới mười tuổi, nhưng chúng tôi đã xem A Diêu như con gái yêu thương nuôi lớn, cho nên cho dù mạng già này mất đi, chúng tôi cũng tuyệt sẽ không để nó chịu bất kỳ thua thiệt hoặc tủi thân gì.”

Lời nói Đồng Thắng Trung làm cho Lí Tắc Hàn rất kinh ngạc, bởi vì Đồng Ánh Diêu luôn sáng sủa lạc quan, nhìn không ra từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh cô. Mà khi Đồng Ánh Diêu nghe thấy lời nói của cậu mình thì thực sự cảm động, bởi vì cậu và thím đã luôn chăm sóc cho cô rất tốt.

“Lần này A Diêu trở về, tôi cùng thím của nó vốn tính sắp xếp cho nó đi xem mắt, đối tượng là một thầy giáo dạy tiểu học, nhưng không nghĩ tới anh cũng đến đây.” Xem ra ông cũng chỉ có thể xin lỗi anh thầy giáo kia thôi.

“Cậu, cháu không phải đã nói cháu còn chưa muốn lập gia đình sao?” Không nghĩ tới trước mặt Lí Tắc Hàn cậu lại có thể nói chuyện đó làm cho cô hơi xấu hổ.

“Làm ơn, cháu đã hai mươi tám tuổi, ở tuổi cháu A Thành đã có con đến tuổi đi nhà trẻ rồi, còn có, cô gái bạn trung học của cháu gọi là Như Phượng gì đó, năm trước cũng không phải đã lập gia đình rồi sao, cho nên, năm nay nhất định phải đem cháu gả đi.” Đồng Thắng Trung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, làm cho cháu gái không thể phản bác gì được.

“Cậu.” Cô mau té xỉu.

“Tốt lắm, hiện tại đến lượt anh nói, anh muốn phụ trách A Diêu như thế nào?”

Nhìn thấy cậu vẫn bắt Lí Tắc Hàn chịu trách nhiệm với cô, Đồng Ánh Diêu rốt cuộc nhịn không được. “Cậu, thím, cháu thành thật giải thích cho các ngài biết, cháu cùng anh ta trên giường, đó là bởi vì ngày đó cháu cùng anh ta đều say rượu, cháu cũng không thương anh ta, cho nên đừng buộc anh ta chịu trách nhiệm gì với cháu nữa.”

Lời nói của Đồng Ánh Diêu, làm cho vợ chồng Đồng Thắng Trung hoảng sợ, ngoài kinh ngạc, đồng thời cũng rất tức giận. “A Diêu, ý của cháu là, bởi vì cháu uống rượu, cho nên tùy tiện theo người ta lên giường phải không?”

“A Diêu, sao cháu lại làm như vậy?” Kha Như Mẫn không nghĩ tới bé A Diêu luôn ngoan ngoãn lại làm ra chuyện như vậy.

“Cháu...” Đồng Ánh Diêu không biết nên giải thích ra sao, cũng không nên giải thích, bởi vì quan niệm của cậu và thím rất bảo thủ, bọn họ căn bản là không thể chấp nhận chuyện tình một đêm như vậy.

“A Diêu, sao cháu lại có thể làm ra sự tình này.” Đồng Thắng Trung tức giận mắng cháu gái.

“Cậu, thím, con xin lỗi.” Cô không phải cố ý chọc cho bọn họ tức giận.

Từ khi được cậu thím nuôi dưỡng, hai người bọn họ đều đối xử với cô rất tốt, mà cô cũng xem bọn họ là cha mẹ thứ hai của mình, thật sự cô không cố ý làm cho bọn họ tức giận, nhưng không muốn bọn họ bức hôn, mới có thể nói ra tình hình thực tế.

Lúc này Lí Tắc Hàn mới mở miệng, “Chú Đồng, thím Đồng, các ngài đừng vội nóng giận, tuy rằng cháu và Ánh Diêu đúng là không cẩn thận trên giường, nhưng nhất định cháu sẽ chịu trách nhiệm, cho nên cháu muốn cùng cô ấy kết giao.”

Đồng Ánh Diêu nhìn anh khó tin, anh còn chê sự tình chưa đủ phiền toái sao? Lại còn nói ra lời muốn cùng với cô kết giao, như vậy cậu và thím sẽ tưởng thật, sẽ muốn cô thường dẫn anh về thăm nhà thật sao.

“Anh nói thật không?” Kha Như Mẫn hỏi.

“Thật.” Lí Tắc Hàn kiên định gật đầu.

“Cũng tốt, trước kết giao xem, nếu cuối cùng các con yêu nhau, đến cuối năm vẫn có thể tổ chức hôn lễ.”

Đồng Ánh Diêu biến sắc nhìn Lí Tắc Hàn, anh nhất định muốn đem sự việc làm rối rắm đến mức này sao, phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn được nữa sao?

Đồng Thắng Trung nhận thấy anh thanh niên trẻ này thật sự muốn cùng với A Diêu kết giao, nói thật. Ông rất thích này người này, A Diêu nếu có thể gả cho anh là tốt rồi.

Hai bên lại đem sự việc nói rõ ràng lần nữa, sau đó Đồng Thắng Trung muốn A Diêu mang “bạn trai” đi ra ngoài dạo một chút, đến giờ cơm tối hãy trở về, trước làm cho anh ta nhận thức một chút trấn nhỏ của bọn họ đã.

Đồng Ánh Diêu cùng Lí Tắc Hàn đi riêng ra ngoài, cô lập tức hỏi: “Lí trưởng phòng, anh vừa mới muốn làm cái gì sao lại nói với cậu và thím của tôi những lời này?”

“Lời nào?” Lí Tắc Hàn không xác định được cô ám chỉ là việc gì.

“Chính là việc tôi cùng anh kết giao.” Một đêm tình của người khác, khẳng định không phức tạp như chuyện của cô. “Anh biết không? Anh tùy tiện nói như vậy, bọn họ sẽ tưởng thật, tôi nghĩ bọn họ sau này nhất định sẽ thường gọi điện cho anh, đến lúc đó anh không nên oán giận tôi đó.”

“Tôi không phải nói tùy tiện, tôi thật sự muốn như vậy.”

“Cái gì?”

“Tôi đã nghĩ qua, tuy rằng chúng ta thoạt nhìn không thích hợp cùng một chỗ, nhưng sao không thử kết giao xem, sao lại có thể xác định chúng ta thật sự không thích hợp?”

“Anh không tỉnh táo sao? Nếu chúng ta vừa nhìn đã biết không thích hợp, tại sao còn muốn kết giao?”

“Tôi không thích làm việc không chịu trách nhiệm, như vậy cả đời đều không thể an tâm.”

Nhìn mặt anh đầy vẻ cứng rắn, Đồng Ánh Diêu không biết nên nói cái gì, cô rất hiểu cá tính của anh, người này nói thật.

Nghe nói cha mẹ anh đều là giáo viên, chỉ có thể nói hai vị lão nhân kia dạy con rất tốt, cô đoán anh từ nhỏ đến lớn nhất định không có làm gì dối trá, rất ngoan, làm việc gì đều có nề nếp.

Xem ra anh quyết tâm muốn kết giao với cô, quên đi, nếu anh muốn tốn thời gian chứng minh bọn họ thật sự không thích hợp kết giao, rồi mới mới bằng lòng đã quên đi chuyện đêm hôm đó, như vậy cũng tốt, nếu không để cho anh làm vậy, anh sẽ không hết hy vọng, sự việc cũng sẽ không kết thúc được.

“Được. Tôi đáp ứng thử cùng anh kết giao.”

“Thật?”

“Nhưng một khi phát hiện chúng ta thật sự không hợp, lập tức chia tay, được không?”

Lí Tắc Hàn nhìn cô, như là suy tư xem ý tứ thật sự cô vào giờ phút này.

“Nếu anh không đáp ứng, chúng ta cũng cũng đừng thử.”

“Vậy được rồi.”

Đồng Ánh Diêu cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, lúc này mặt mày mới tươi cười, bởi vì sự tình này có thể ngày mai là có thể giải quyết xong, cô đoán bọn họ hai người “ thử ” kết giao chắc không vượt quá một ngày.

“Đúng rồi, tôi hy vọng chuyện hai người chúng ta kết giao, trước mắt đừng cho đồng nghiệp trong công ty biết.”

“Vì cái gì?” Căn bản không cần nói, bởi vì sẽ chấm dứt rất nhanh! Tuy rằng Đồng Ánh Diêu muốn nói như thế, nhưng cô vẫn quyết định nói nhẹ đi một chút.

“Chúng ta không phải chỉ là thử kết giao sao? Còn chưa xác định chúng ta sau này có thể có hay không chính thức kết giao, tôi cảm thấy vẫn chưa cần công khai có vẻ tốt hơn.”

Lí Tắc Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Theo ý cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Kiến Khiêu Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook