Nhị Kiếp Chẳng Dứt Duyên

Chương 17: Dạo Phố

Tieuanh451

08/04/2021

Khoảnh khắc đó khí tức liền tăng gấp bội làm cho ngực cô như có gì đó vừa vỡ ra, một mảnh bay về phía người tướng lĩnh.

Tiểu Tịnh đứng không vững mất thăng bằng ngã xuống sàn.

Nhưng cơn đau chèn ép liền bị áp chế mặc dù luồng khí tức đó vẫn còn, cô thở hổn hển.

"Tiểu Tịnh sao nguyên thần của cô bị vỡ mất một mảnh rồi? ", Vô Âm xuất hiện, nét mặt vô cùng lo lắng lẫn hoảng hốt hỏi cô.

"Là nguyên thần bị vỡ sao? Tôi không biết!", Tiểu Tịnh vẫn đang khó thở, nhỏ giọng trả lời.

"Nói tôi nghe, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?", y vẫn rất chuyên chú hỏi.

Cô vẫn rất hoang mang, "Vừa nãy lúc đoàn quân đi qua, tôi cảm giác được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang chèn ép tôi không ngừng bức cho nguyên thần rạn nức."

"Cô có nhìn thấy mảnh vỡ bay đi đâu không?"

"Có, tôi nhớ rằng nó bay về phía lồng ngực của vị tướng lĩnh ban nãy, sẽ có vấn đề gì sao?", nói đến đây Tiểu Tịnh liền trở nên khẩn thiết.

Nghe vậy, cơ mặt Vô Âm giãn ra, bớt lo lắng phần nào.

"Tiểu Tịnh cô bình tĩnh, nếu hắn giữ nguyên thần của cô thì ...pháp lực của cô khi áp chế lên người hắn sẽ bị vô hiệu hóa, đối với hắn cô chỉ còn là một người bình thường!"

Ngồi nhắm mắt dưỡng thần gần một canh giờ, suốt thời gian đó Vô Âm ở bên cạnh túc trực canh chừng.

Tiểu Tịnh đã khỏe lại, mở miệng hỏi.

"Tôi và vị tướng lĩnh đó không quen không biết, chỉ cần không có chuyện tôi gây chuyên muốn đánh ngài ấy thì tất cả đều bình thường đúng không?", Tiểu Tịnh thâm trầm.

"Phải! Đúng là như vậy đấy, xem ra cũng không có gì lớn, uổng công tôi lo lắng rồi!", khi nói câu này nét mặt y vô cùng thoải mái.



Nhưng trái lại Tiểu Tịnh lại giãy nảy cuống lên, "Cái gì mà không có gì lớn, cái gì mà uổng công lo lắng, lỡ như có một ngày tôi đắc tội với ngài ấy há chẳng phải kết cục tôi vô cùng thê thảm sao!?"

Bây giờ cô đã đắc tội rồi đấy tiểu cô nương ạ, tên gia hỏa ấy sẽ tìm cô sớm thôi, rốt cuộc nam nhân của đời cô cũng chính thức xuất hiện rồi đấy.

"Có gì phải sợ chứ, cô chạy về Sơn Cốc kéo theo lão Hổ đến đây đôi co với hắn là được mà!", vừa nói Vô Âm còn cười đùa không chút do dự.

Bất lực, vừa nói cô vừa trưng ra bộ mặt ai oán "Sao ngươi có thể thờ ơ như thế chứ hả! Tôi thực sự sợ khí tức đó, sao xuất hiện một lần nữa ta e nguyên thần sẽ vỡ nát băm ngàn mảnh mất thôi."

Thật buồn cười, hiếm khi thấy Tiểu Tịnh mang bộ dạng trẻ con ăn vạ thế này, có phải sau khi xuyên không đầu cô bị đập vào đâu đấy dẫn đến không bình thường không.

Vô Âm chỉ hận không thể cho cô xem lại dáng vẻ bản thân cô bây giờ.

"Bỏ qua khí tức gì đó, theo tôi thấy cho dù người cô lỡ đắc tội có là ai chăng nữa, chẳng phải cô đều vô dụng yếu kém như nhau sao!"

Một câu! Chỉ một câu thôi đã chặn họng cô rồi, dẫu có yếu thật nhưng cô làm gì tệ đến mức ấy cơ chứ, nói có quá đáng không vậy.

"Tôi còn biết sắp tới cô sẽ thảm đấy Tịnh chủ, ha ha ha!"

Gì? Gì chứ?

Y còn dám trù ẻo, xỉa xói chức Tịnh chủ của cô sao, tức chết đi mà.

"Này!! Ngươi biến đi đâu rồi hả, còn chưa nói hết mà, quâyyyyyyyyy....!"

Vô Âm hắn lại biến mất giữa chừng nữa rồi, hắn thật không lo cho cô sao.

•••

"Nhị Mạn thiếu gia, lần này dẫn quân trở về, có phải ngài gặp chuyện giữa đường không?", đại phu vừa kê thuốc bồi bổ liền hỏi.

Mãn Xuyên nhã nhặn trả lời, "Đúng là lần này ta có bị yêu thú tấn công, có chút thương tích!"



"Lão nô vừa kiểm tra cho ngài, vừa hay thấy phần nguyên thần bị vỡ của ngài đã được một mảnh khác màu trắng thế vào, rất khít!"

"Có chuyện đó sao?", hắn ta nghi vấn hỏi lại, suy nghĩ một chút liền bảo không có chuyện gì thì sai người tiễn đại phu đi.

Có chuyện trùng hợp như vậy sao, ta ở đây chờ đợi 5 năm có lẽ nào nàng đã xuất hiện.

"Nhị ca sao hôm nay lại có nhã hứng rủ đệ đi dạo như vậy?", Tam Mãn gia đi bên cạnh tò mò lên tiếng.

Vị nhị ca này của hắn chưa bao giờ thích đi dạo phố thế này, công việc quản quân chưa bao giờ là nhàn rỗi chỉ trừ khi hắn nằng nặc đòi kéo ca ca của hắn đi hội đêm còn không sẽ chẳng bao giờ người này bước ra khỏi cửa phủ.

Hôm nay lại còn chủ động đi hóng mát, có phải rất có vấn đề không?

Mãn Xuyên không hề trả lời, vẫn ung dung cùng tam đệ đi ngắm phố.

Người trong thành rất ít ai biết đến tướng mạo nhị thiếu gia nhà Mãn, nên hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện mọi người đều thấy lạ lẫm.

"Này này cô nhìn xem người đang đi bên cạnh tam Mãn thiếu gia là ai vậy?"

"Thật tuấn tú, tôi nguyện chìm đắm trong nam nhân ấy!"

"Đoán xem đó có phải nhị thiếu giấu mặt trong lời đồn không!"

"Làm sao có thể thế được, tôi nghe đồn nhị thiếu là người vô cùng xấu xí nên mới không dám để lộ mặt đấy!"

"Tôi mặc kệ người đó là ai nhưng nếu đã đi cạnh tam thiếu gia ắt hẳn không hề tầm thường!"

"Trông các cô kìa, thật mất mặt!"

"Mất mặt gì chứ, cô cũng đang mê mẫn người ta đến mức nhỏ dãi rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Kiếp Chẳng Dứt Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook