Chương 27: La Cà
Tieuanh451
08/04/2021
Tiểu Tịnh còn muốn ở lại thêm thì Vô Âm đã hối thúc cô mau về nhà, "Cô về lại thành đi, trong ấy đang nhốn nháo lên hết cả rồi".
"Không, tôi không muốn", cô đang ăn táo, lắc đầu lia lịa trả lời.
Lão Thạch Hổ đứng bên cạnh cũng nói giúp cho Vô Âm, "Tịnh chủ, ngài nên mau về thành đi, tôi ở đây có thể canh giữ được Sơn Cốc".
"Lão Hổ à, đến ngay cả ông cũng muốn đuổi tôi luôn à?", Tiểu Tịnh bất lực hỏi ngược lại Lão Hổ.
Ông ấy luống cuống, liên tục xua tay lắc đầu, "Nào có, tôi đâu dám!".
Tiểu Tịnh nhìn Lão Hổ và Vô Âm đáng ở trước mặt mình, sắc mặt rất khó coi.
Cô đành đứng dậy thở dài, "Về thì về, tôi đi là được chứ gì!"
Nói rồi, cô vươn vai uể oải, chân bước ra khỏi hang.
Lão Hổ vội vàng đi theo, miệng không ngừng lặp lại, "Tịnh chủ đi đường cẩn thận".
Cô không ngoái đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy, bộ dạng rất chán nản, "Không cần tiễn đâu".
Ra khỏi cửa Cốc, Tiểu Tịnh men theo con đường cũ khinh công nhảy nhót khắp nơi, không ngừng la cà.
Cô dừng lại tại một khe suối, ngồi nghỉ ngơi, tháo khăn che mặt, dùng nước mát vẩy lên mặt.
Tiểu Tịnh ngồi dựa vào một gốc cây lớn, thảnh thơi hóng mát.
Xa xa, tại nơi bụi cây rậm rạp, một đôi mắt đục ngầu nhìn về phía cô.
Nó nhếch môi thèm khát, chiếc lưỡi tanh tao thè dài, liếm môi, nước dãi kinh tởm chảy xuống.
Từ từ, từ từ, nó chầm chậm cẩn thận từng bước từng chút một tiến lại gần.
Tiểu Tịnh đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng phát hiện ra một hơi thở lạ đang dần di chuyển đến phía mình.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế để tránh làm kinh động nhưng lại vô cùng cảnh giác.
Tiếng cây gãy kêu lên tiếng "rắc rắc", Tiểu Tịnh mở trừng mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Khối tinh cầu năng lượng được Tiểu Tịnh chuẩn bị từ khi nãy bất ngờ đánh đi, bay về phía đó.
Nhưng cái bóng đen ấy nhòa đi ngay lập tức rồi biến mất.
Tiểu Tịnh tăng cao độ cảnh giác, hai tay lại tiếp túc tụ thêm hai khối tinh cầu, mắt liên tục dáo giác nhìn xung quanh.
Cảm nhận được luồng khí tức chập chờn sau lưng, cô quanh phắt đầu lại nhưng không thấy bất cứ thứ gì, cả luồng khí tức cũng biến mất.
Bất chợt Tiểu Tịnh bị một sức mạnh vô hình giữ chặt không thể động dậy, vật thể từ từ hiện ra.
Một con quái vật xấu xí, da sần sùi ẩm ướt màu xanh lục đậm, một tay nó giữ chặt bụng cô, tay kia bịt chặt miệng.
Tiểu Tịnh sợ hãi không thể la lên, nó thè chiếc lưỡi dài trơn nhớt liếm lên mặt cô, ánh mắt đê tiện.
Đây là một loài yêu thú sao?
Tiểu Tịnh hai tay không bị giam cầm, dùng sức đánh mạnh hai quả tinh cầu năng lượng vào con quái vật sau lưng.
Nó giật mình siết chặt Tiểu Tịnh, móng vuốt dài sắc nhọn của nó đâm vào eo và một bên cổ của cô, làm hai nơi đó trở nên rướn máu.
Tiểu Tịnh đau đớn nhăn mặt, cố gắng tấn công nó để thoát khỏi.
Cô tuột ra khỏi vòng tay của quái thú, lập tức nó đuổi theo, không ngừng bắn dịch nhờn về phía trước.
Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một mũi tên bay về phía nó, đâm vào vai yêu thú, nó đau đớn thét lên.
Từ tán cây trên cao xuất hiện hai người đàn ông thoăn thoắt nhảy xuống.
Tiểu Tịnh bị đẩy ra một bên còn hai người bọn họ thì đua nhau thi triển pháp thuật tấn công dồn dập vào con quái vật trơn ướt đó.
Nó bị đánh đến thoi thóp, liền bị hai người đó bắt trói, Tiểu Tịnh từ sau gốc cây lớn bước ra, tiến lại gần.
Định mở miệng cảm tạ bọn họ vì đã ra tay cứu giúp, nhưng chưa kịp mở lời, cô liền bị một sức lực vô cùng lớn bổ vào sau gáy.
Tiểu Tịnh ngất đi, cũng bị trói lại.
Hai người đàn ông một người vác yêu thú, một người vác Tiểu Tịnh một mực di chuyển đều đặn.
Khi Tiểu Tịnh tỉnh lại, cô vẫn còn bị họ vác mang đi, cô không ngừng vùng vẫy.
Chỉ một lúc cô và con yêu thú bị vác tới trước một chiếc xe ngựa lớn, họ ném cô và nó xuống.
"Tại sao lại bắt tôi?", bây giờ Tiểu Tịnh không còn vùng vẫy mà lại hét lên.
Mành vải che được vén lên, một người dáng vẻ giống như a hoàn bước xuống, cung kính mời người còn lại trong xe ngựa ra ngoài.
Tiểu Tịnh nét mặt cứng đờ, người vừa bước xuống là A Xuân, vậy lẽ nào người bên trong là... Tú Dương!
Bà ta chính là tú bà của thanh lâu mà lần trước cô bị lừa bán vào.
Từng hồi ức ám ảnh đó lại sục sôi trong tâm trí Tiểu Tịnh.
Chưa kịp hoàn hồn, Tú Dương đã bước xuống đứng trước mặt Tiểu Tịnh nở một điệu quỷ mị, bàn tay vuốt lên mặt cô, móng tay dài khẽ chà sát một đường trên mặt.
"Cô trốn kĩ thật, cảm giác một lần nữa bị bắt lại thế nào?", giọng bà ta vô cùng chua chát.
Tiểu Tịnh mím chặt môi thành một đường thẳng, không hề trả lời.
Tú Dương vỗ vỗ nhẹ lên mặt cô, nhếch môi cười đắc thắng.
Bà ta quay sang bên cạnh, "Ây dô, còn săn được một con Sát Dục tinh sao, thu hoạch lớn nhỉ".
"Không, tôi không muốn", cô đang ăn táo, lắc đầu lia lịa trả lời.
Lão Thạch Hổ đứng bên cạnh cũng nói giúp cho Vô Âm, "Tịnh chủ, ngài nên mau về thành đi, tôi ở đây có thể canh giữ được Sơn Cốc".
"Lão Hổ à, đến ngay cả ông cũng muốn đuổi tôi luôn à?", Tiểu Tịnh bất lực hỏi ngược lại Lão Hổ.
Ông ấy luống cuống, liên tục xua tay lắc đầu, "Nào có, tôi đâu dám!".
Tiểu Tịnh nhìn Lão Hổ và Vô Âm đáng ở trước mặt mình, sắc mặt rất khó coi.
Cô đành đứng dậy thở dài, "Về thì về, tôi đi là được chứ gì!"
Nói rồi, cô vươn vai uể oải, chân bước ra khỏi hang.
Lão Hổ vội vàng đi theo, miệng không ngừng lặp lại, "Tịnh chủ đi đường cẩn thận".
Cô không ngoái đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy, bộ dạng rất chán nản, "Không cần tiễn đâu".
Ra khỏi cửa Cốc, Tiểu Tịnh men theo con đường cũ khinh công nhảy nhót khắp nơi, không ngừng la cà.
Cô dừng lại tại một khe suối, ngồi nghỉ ngơi, tháo khăn che mặt, dùng nước mát vẩy lên mặt.
Tiểu Tịnh ngồi dựa vào một gốc cây lớn, thảnh thơi hóng mát.
Xa xa, tại nơi bụi cây rậm rạp, một đôi mắt đục ngầu nhìn về phía cô.
Nó nhếch môi thèm khát, chiếc lưỡi tanh tao thè dài, liếm môi, nước dãi kinh tởm chảy xuống.
Từ từ, từ từ, nó chầm chậm cẩn thận từng bước từng chút một tiến lại gần.
Tiểu Tịnh đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng phát hiện ra một hơi thở lạ đang dần di chuyển đến phía mình.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế để tránh làm kinh động nhưng lại vô cùng cảnh giác.
Tiếng cây gãy kêu lên tiếng "rắc rắc", Tiểu Tịnh mở trừng mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Khối tinh cầu năng lượng được Tiểu Tịnh chuẩn bị từ khi nãy bất ngờ đánh đi, bay về phía đó.
Nhưng cái bóng đen ấy nhòa đi ngay lập tức rồi biến mất.
Tiểu Tịnh tăng cao độ cảnh giác, hai tay lại tiếp túc tụ thêm hai khối tinh cầu, mắt liên tục dáo giác nhìn xung quanh.
Cảm nhận được luồng khí tức chập chờn sau lưng, cô quanh phắt đầu lại nhưng không thấy bất cứ thứ gì, cả luồng khí tức cũng biến mất.
Bất chợt Tiểu Tịnh bị một sức mạnh vô hình giữ chặt không thể động dậy, vật thể từ từ hiện ra.
Một con quái vật xấu xí, da sần sùi ẩm ướt màu xanh lục đậm, một tay nó giữ chặt bụng cô, tay kia bịt chặt miệng.
Tiểu Tịnh sợ hãi không thể la lên, nó thè chiếc lưỡi dài trơn nhớt liếm lên mặt cô, ánh mắt đê tiện.
Đây là một loài yêu thú sao?
Tiểu Tịnh hai tay không bị giam cầm, dùng sức đánh mạnh hai quả tinh cầu năng lượng vào con quái vật sau lưng.
Nó giật mình siết chặt Tiểu Tịnh, móng vuốt dài sắc nhọn của nó đâm vào eo và một bên cổ của cô, làm hai nơi đó trở nên rướn máu.
Tiểu Tịnh đau đớn nhăn mặt, cố gắng tấn công nó để thoát khỏi.
Cô tuột ra khỏi vòng tay của quái thú, lập tức nó đuổi theo, không ngừng bắn dịch nhờn về phía trước.
Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một mũi tên bay về phía nó, đâm vào vai yêu thú, nó đau đớn thét lên.
Từ tán cây trên cao xuất hiện hai người đàn ông thoăn thoắt nhảy xuống.
Tiểu Tịnh bị đẩy ra một bên còn hai người bọn họ thì đua nhau thi triển pháp thuật tấn công dồn dập vào con quái vật trơn ướt đó.
Nó bị đánh đến thoi thóp, liền bị hai người đó bắt trói, Tiểu Tịnh từ sau gốc cây lớn bước ra, tiến lại gần.
Định mở miệng cảm tạ bọn họ vì đã ra tay cứu giúp, nhưng chưa kịp mở lời, cô liền bị một sức lực vô cùng lớn bổ vào sau gáy.
Tiểu Tịnh ngất đi, cũng bị trói lại.
Hai người đàn ông một người vác yêu thú, một người vác Tiểu Tịnh một mực di chuyển đều đặn.
Khi Tiểu Tịnh tỉnh lại, cô vẫn còn bị họ vác mang đi, cô không ngừng vùng vẫy.
Chỉ một lúc cô và con yêu thú bị vác tới trước một chiếc xe ngựa lớn, họ ném cô và nó xuống.
"Tại sao lại bắt tôi?", bây giờ Tiểu Tịnh không còn vùng vẫy mà lại hét lên.
Mành vải che được vén lên, một người dáng vẻ giống như a hoàn bước xuống, cung kính mời người còn lại trong xe ngựa ra ngoài.
Tiểu Tịnh nét mặt cứng đờ, người vừa bước xuống là A Xuân, vậy lẽ nào người bên trong là... Tú Dương!
Bà ta chính là tú bà của thanh lâu mà lần trước cô bị lừa bán vào.
Từng hồi ức ám ảnh đó lại sục sôi trong tâm trí Tiểu Tịnh.
Chưa kịp hoàn hồn, Tú Dương đã bước xuống đứng trước mặt Tiểu Tịnh nở một điệu quỷ mị, bàn tay vuốt lên mặt cô, móng tay dài khẽ chà sát một đường trên mặt.
"Cô trốn kĩ thật, cảm giác một lần nữa bị bắt lại thế nào?", giọng bà ta vô cùng chua chát.
Tiểu Tịnh mím chặt môi thành một đường thẳng, không hề trả lời.
Tú Dương vỗ vỗ nhẹ lên mặt cô, nhếch môi cười đắc thắng.
Bà ta quay sang bên cạnh, "Ây dô, còn săn được một con Sát Dục tinh sao, thu hoạch lớn nhỉ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.