Chương 9: Rời Khỏi Sơn Cốc
Tieuanh451
07/04/2021
Tiểu Tịnh ở Sơn Cốc bây lâu đã tu luyện được không ít pháp thuật.
Cũng sớm quên bén đi cái gì gọi là nợ duyên tiền kiếp rồi.
Cuộc sống an nhàn hưởng lạc cứ thế từng ngày trôi qua, nhưng hôm nay cô lại muốn xuống núi.
Phải! Ở đây đã lâu như thế nhưng Tiểu Tịnh chỉ mới được quẩn quanh ở cấm địa này thật khó tránh khỏi nhàm chán.
Trước khi đi, Thạch Hổ có đưa cho cô một chiếc nhẫn đá khớp với ngón tay áp út của cô và bảo rằng đó là một món bảo bối.
"Đa ta Lão Hổ, ông quả chu đáo", Tiểu Tịnh nhận lấy mang vào tay, rất đẹp rất vừa vặn.
"Nào dám, tiểu nhân đây là chức trách sao lại để Tịnh chủ nói thế được!", lão vẻ mặt niềm nở trả lời.
Trần Tiểu Tịnh khinh công bay ra khỏi núi, qua khỏi cánh rừng, từ thảo nguyên lao về phía thông đạo tối om một mạch hoàn toàn tách khỏi Sơn Cốc.
Thân thủ nhanh nhẹn, quả không uổng công rèn luyện suốt hai mùa thu đông.
Vào đến khu có người ở, a không thể tin được, nó còn đẹp hơn những thước phim cổ trang mà Tiểu Tịnh cô từng xem.
Nhà cửa sang sát, đường lối rộng rãi, người người mặt hán trang ở khắp mọi con đường, phong cách thật cổ kính.
Người ở đây, đa số đều dùng phép thuật, nhìn họ thuần thục sử dụng các loại phép cao hơn mình, Tiểu Tịnh nhỏ giọng tấm tắc khen ngợi. Bỗng từ đâu Vô Âm xen vào, "Người ta là pháp lực bẩm sinh, cô là người phàm hóa sói tinh chỉ là đồ giả làm sao có thể so bì".
"Xùy, ngươi bớt bắt bẻ ta, tuy giả mạo nhưng thân phận Tịnh chủ của ta là thật". Tiểu Tịnh hất hàm đắc ý.
Vô Âm không thể phản bác liền im lặng, cô lại hỏi "Ngươi không ở lại trong Sơn Cốc sao? Theo ta làm gì?"
"Tôi có thể yên tâm để cô đi nơi đất lạ một mình à!"
"Ta đi chơi thôi, ngươi lo thái quá rồi". Cô lắc đầu mỉm cười nói.
Rồi lại ghé vào một quầy trang sức bên đường ngắm nghía.
Lựa được một cây trâm bạc và một chiếc lắc tay bạc cô tấm tắc, ngước lên định hỏi bao nhiều liền lại thấy cô gái bán hàng bất ngờ hai tai dài vểnh lên.
Cô gái ấy cười ngượng ngùng vuốt vuốt sụp tai xuống lại.
Hóa ra cũng là yêu tộc, là loài thỏ xám, thấy thế Tiểu Tịnh cũng vểnh hai cái tai trắng đang phủ dưới lớp tóc của mình lên lắc lư cái đầu đáng yêu vô cùng.
Thế là hai cô gái nhìn nhau cười khản khái, Tiểu Tịnh hỏi giá tiền rồi xoay xoay chiếc nhẫn đá trên ngón tay.
Lập tức hiện ra mấy nén bạc, cô đưa cho cô gái, còn không cần trả bạc thừa.
Tiểu Tịnh thầm nghĩ phải chi ở thực tại mình cũng có thể tiêu tiền thoải mái thế này thì hay biết mấy.
Ý nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ, tự nhủ nên bớt mơ mộng vẫn nên tự thân mà cố gắng.
Tiểu Tịnh còn lòng vòng quanh phố cả buổi, nhấm nháp tất cả các món ăn người ta bán trên đường.
Quên cả thời gian, khi sực lại thì nhận ra trời đã sắp tối.
Nhìn một lượt, cô đánh mắt đến một quán trọ gần chỗ cô đang đứng.
Dự muốn sẽ vào đó thuê một đêm.
Nhìn chung xung quanh rất thoáng đãng có vẻ an toàn, Tiểu Tịnh quyết định đi đến đó tá túc.
Tiểu Tịnh đẩy cửa đi vào, tầng dưới đang bồi rượu và thức ăn, chắc có lẽ trọ ở tầng trên.
Ở đây có rất nhiều người nhưng chỉ toàn đàn ông, chỉ riêng có một nữ nhân đang đứng ở quầy chắc là bà chủ.
Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt đám đàn ông kia lén lút dò xét, nhếch môi cười gian tà.
Bị bà chủ liếc nhìn, mấy tên kia mới thu hồi tầm mắt.
Mà tất cả những gì vừa rồi, Tiểu Tịnh không hề biết đến.
Bà ta nở nụ cười đưa đẩy, tiến về phía Tiểu Tịnh, "Ai da tiểu cô nương, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp đây có vẻ như không phải là người ở vùng này phải không..."
"...Ở tiệm chúng tôi có phục vụ thức ăn rượu trà còn có cả phòng trọ, cô cần gì cứ nói Di Hồng tôi nhất định phục vụ tận tình!"
Tiểu Tịnh vì được sự hiếu khách cuồng nhiệt của người đàn bà tự xưng Di Hồng kia làm cho bất ngờ, vô thức miệng gượng cười cứng đờ.
Cô gượng gạo hỏi, "Thế ở đây còn phòng chứ bà chủ?"
Di Hồng hơi lưỡng lự, rồi lập tức trở về vẻ với khuôn mặt đẩy đưa,
"A tất nhiên là còn rồi, chỗ tôi có bao giờ để khách quan thất vọng chứ! Còn nữa cứ gọi tôi là Di Hồng, ai đến đây cũng đều gọi như vậy, tiểu cô nương gọi bà chủ tôi thật không quen"
"Thế trước tiên Di Hồng tỉ mang cho tôi một phần sủi cảo và hai cái tiểu long bao!"
Di Hồng gật đầu định đi vào nhà bếp nhưng đôi mắt ả ta đảo liên hồi dò xét, ngẫm nghĩ rồi quay lại hỏi.
"Hôm nay tiệm của bổn Hồng tỉ ta đang có dịp dùng thử rượu mới, tiểu cô nương có biết uống rượu không?", Di Hồng ghé lại gần Tiểu Tịnh hỏi nhỏ.
Tiểu Tịnh gật đầu, ả ta liền lớn tiếng gọi vào trong bếp, "Cho một phần sủi cảo, hai tiểu long bao và một bình xuân tửu".
Rồi quay lại nhìn Tiểu Tịnh cười, "Bây giờ Hồng tỉ đi chuẩn bị phòng cho cô!"
Lúc nãy, khi người đàn bà Di Hồng nhắc đến hai chữ "xuân tửu" tất cả tiểu nhị và đàn ông trong tiệm đều lén lút nhìn Tiểu Tịnh mà nhếch môi thận trọng.
Cũng sớm quên bén đi cái gì gọi là nợ duyên tiền kiếp rồi.
Cuộc sống an nhàn hưởng lạc cứ thế từng ngày trôi qua, nhưng hôm nay cô lại muốn xuống núi.
Phải! Ở đây đã lâu như thế nhưng Tiểu Tịnh chỉ mới được quẩn quanh ở cấm địa này thật khó tránh khỏi nhàm chán.
Trước khi đi, Thạch Hổ có đưa cho cô một chiếc nhẫn đá khớp với ngón tay áp út của cô và bảo rằng đó là một món bảo bối.
"Đa ta Lão Hổ, ông quả chu đáo", Tiểu Tịnh nhận lấy mang vào tay, rất đẹp rất vừa vặn.
"Nào dám, tiểu nhân đây là chức trách sao lại để Tịnh chủ nói thế được!", lão vẻ mặt niềm nở trả lời.
Trần Tiểu Tịnh khinh công bay ra khỏi núi, qua khỏi cánh rừng, từ thảo nguyên lao về phía thông đạo tối om một mạch hoàn toàn tách khỏi Sơn Cốc.
Thân thủ nhanh nhẹn, quả không uổng công rèn luyện suốt hai mùa thu đông.
Vào đến khu có người ở, a không thể tin được, nó còn đẹp hơn những thước phim cổ trang mà Tiểu Tịnh cô từng xem.
Nhà cửa sang sát, đường lối rộng rãi, người người mặt hán trang ở khắp mọi con đường, phong cách thật cổ kính.
Người ở đây, đa số đều dùng phép thuật, nhìn họ thuần thục sử dụng các loại phép cao hơn mình, Tiểu Tịnh nhỏ giọng tấm tắc khen ngợi. Bỗng từ đâu Vô Âm xen vào, "Người ta là pháp lực bẩm sinh, cô là người phàm hóa sói tinh chỉ là đồ giả làm sao có thể so bì".
"Xùy, ngươi bớt bắt bẻ ta, tuy giả mạo nhưng thân phận Tịnh chủ của ta là thật". Tiểu Tịnh hất hàm đắc ý.
Vô Âm không thể phản bác liền im lặng, cô lại hỏi "Ngươi không ở lại trong Sơn Cốc sao? Theo ta làm gì?"
"Tôi có thể yên tâm để cô đi nơi đất lạ một mình à!"
"Ta đi chơi thôi, ngươi lo thái quá rồi". Cô lắc đầu mỉm cười nói.
Rồi lại ghé vào một quầy trang sức bên đường ngắm nghía.
Lựa được một cây trâm bạc và một chiếc lắc tay bạc cô tấm tắc, ngước lên định hỏi bao nhiều liền lại thấy cô gái bán hàng bất ngờ hai tai dài vểnh lên.
Cô gái ấy cười ngượng ngùng vuốt vuốt sụp tai xuống lại.
Hóa ra cũng là yêu tộc, là loài thỏ xám, thấy thế Tiểu Tịnh cũng vểnh hai cái tai trắng đang phủ dưới lớp tóc của mình lên lắc lư cái đầu đáng yêu vô cùng.
Thế là hai cô gái nhìn nhau cười khản khái, Tiểu Tịnh hỏi giá tiền rồi xoay xoay chiếc nhẫn đá trên ngón tay.
Lập tức hiện ra mấy nén bạc, cô đưa cho cô gái, còn không cần trả bạc thừa.
Tiểu Tịnh thầm nghĩ phải chi ở thực tại mình cũng có thể tiêu tiền thoải mái thế này thì hay biết mấy.
Ý nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ, tự nhủ nên bớt mơ mộng vẫn nên tự thân mà cố gắng.
Tiểu Tịnh còn lòng vòng quanh phố cả buổi, nhấm nháp tất cả các món ăn người ta bán trên đường.
Quên cả thời gian, khi sực lại thì nhận ra trời đã sắp tối.
Nhìn một lượt, cô đánh mắt đến một quán trọ gần chỗ cô đang đứng.
Dự muốn sẽ vào đó thuê một đêm.
Nhìn chung xung quanh rất thoáng đãng có vẻ an toàn, Tiểu Tịnh quyết định đi đến đó tá túc.
Tiểu Tịnh đẩy cửa đi vào, tầng dưới đang bồi rượu và thức ăn, chắc có lẽ trọ ở tầng trên.
Ở đây có rất nhiều người nhưng chỉ toàn đàn ông, chỉ riêng có một nữ nhân đang đứng ở quầy chắc là bà chủ.
Vừa nhìn thấy cô, đôi mắt đám đàn ông kia lén lút dò xét, nhếch môi cười gian tà.
Bị bà chủ liếc nhìn, mấy tên kia mới thu hồi tầm mắt.
Mà tất cả những gì vừa rồi, Tiểu Tịnh không hề biết đến.
Bà ta nở nụ cười đưa đẩy, tiến về phía Tiểu Tịnh, "Ai da tiểu cô nương, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp đây có vẻ như không phải là người ở vùng này phải không..."
"...Ở tiệm chúng tôi có phục vụ thức ăn rượu trà còn có cả phòng trọ, cô cần gì cứ nói Di Hồng tôi nhất định phục vụ tận tình!"
Tiểu Tịnh vì được sự hiếu khách cuồng nhiệt của người đàn bà tự xưng Di Hồng kia làm cho bất ngờ, vô thức miệng gượng cười cứng đờ.
Cô gượng gạo hỏi, "Thế ở đây còn phòng chứ bà chủ?"
Di Hồng hơi lưỡng lự, rồi lập tức trở về vẻ với khuôn mặt đẩy đưa,
"A tất nhiên là còn rồi, chỗ tôi có bao giờ để khách quan thất vọng chứ! Còn nữa cứ gọi tôi là Di Hồng, ai đến đây cũng đều gọi như vậy, tiểu cô nương gọi bà chủ tôi thật không quen"
"Thế trước tiên Di Hồng tỉ mang cho tôi một phần sủi cảo và hai cái tiểu long bao!"
Di Hồng gật đầu định đi vào nhà bếp nhưng đôi mắt ả ta đảo liên hồi dò xét, ngẫm nghĩ rồi quay lại hỏi.
"Hôm nay tiệm của bổn Hồng tỉ ta đang có dịp dùng thử rượu mới, tiểu cô nương có biết uống rượu không?", Di Hồng ghé lại gần Tiểu Tịnh hỏi nhỏ.
Tiểu Tịnh gật đầu, ả ta liền lớn tiếng gọi vào trong bếp, "Cho một phần sủi cảo, hai tiểu long bao và một bình xuân tửu".
Rồi quay lại nhìn Tiểu Tịnh cười, "Bây giờ Hồng tỉ đi chuẩn bị phòng cho cô!"
Lúc nãy, khi người đàn bà Di Hồng nhắc đến hai chữ "xuân tửu" tất cả tiểu nhị và đàn ông trong tiệm đều lén lút nhìn Tiểu Tịnh mà nhếch môi thận trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.