Nhị Kiếp Chẳng Dứt Duyên

Chương 31: Thật Nhiều Mỹ Nữ

Tieuanh451

08/04/2021

"Tôi muốn về nhà!", Tiểu Tịnh bất ngờ lên tiếng.

Bàn tay đang hoạt động của Mãn Xuyên chợt khựng lại nhưng chỉ một giây sau hắn lại vẫn chăm chú lâu tóc cho cô, "Không cho".

"Vì sao chứ, đó là nhà của tôi", Tiểu Tịnh bực bội nói.

"Nhưng nàng là của ta, đây là phủ của nàng", mặt hắn vẫn lạnh tanh, vô cùng thản nhiên.

Mấy câu có ý nghĩa tương tự như vậy trước đây hắn đã nói với cô rất nhiều lần, Tiểu Tịnh thở dài, "Nhị Mãn à, tôi không đùa với huynh".

"Ừm, ta cũng không đùa với nàng", hắn đáp.

Khi đã lau xong tóc, Mãn Xuyên đi lấy một lọ thuốc bột, vén tóc Tiểu Tịnh qua một bên để lộ chiếc gáy trắng nõn bị năm vết móng đâm vào.

Nhẹ nhàng bôi thuốc từng tí một, mặt Mãn Xuyên sát gần với khuôn mặt của Tiểu Tịnh làm cô trở nên ngượng nghịu mà xích đầu ra xa.

Kết quả lại bị hắn giữ chặt kéo trở vào, hơi thở ấm nóng của hắn phả bên tai làm Tiểu Tịnh thoáng đỏ mặt.

"Còn bị thương chỗ nào nữa không?", hắn hỏi.

Tiểu Tịnh lập tức lắc đầu trả lời, "Không có, hết rồi".

Nét mặt Mãn Xuyên sa sầm, chỉ thử hỏi như thế mà nàng lại không muốn nói thật.

Tiểu Tịnh không hiểu thái độ của hắn đây là đang bị gì, bất ngờ bị hắn vạch áo lên, cô lập tức chụp lấy che lại, "Huynh không được nhìn!"

Ban nãy đã nói dối, đến bây giờ vẫn còn muốn che dấu thật hết nói nổi, cô gái này là muốn làm hắn tức điên lên sao?

Mãn Xuyên lại một lần nữa vén áo cô lên, ngay lập tức bị Tiểu Tịnh hất tay ra, chân đạp hắn một phát rõ đau.

Hắn tiến tới lấy chân đè chặt hai chân của Tiểu Tịnh, một tay giữ chặt hai tay của cô, còn một tay lại nhẹ nhàng bôi thuốc.

Mãn Xuyên quên mất rằng Tiểu Tịnh chịu mềm không chịu cứng, giữa chừng chỉ âu yếm một chữ, "Ngoan".

Cô bị siết giữ vô cùng khó chịu, "Biến thái, vô sỉ".



"Tôi muốn về nhà!", Tiểu Tịnh lại một lần nữa nỉ non.

Mãn Xuyên không trả lời, tay đang bôi thuốc ấn vào vết thương của cô, lập tức Tiểu Tịnh "A" lên một tiếng.

"Bình thường chả phải nàng nàng đánh ta rất quyết liệt sao, bây giờ lại để ra nông nỗi này còn bị người ta bắt hả?"

Ý tứ trong câu có phần trách móc, ánh mắt hắn lo lắng nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh làm nhất thời Tiểu Tịnh không biết tâm trạng của hắn như nào.

Cô chỉ đành yên lặng không trả lời.

"Đúng là chỉ có ta mới để bị nàng đánh", hắn lại trầm giọng.

Nào có, Tiểu Tịnh cô nào có vô dụng như hắn nói, rõ ràng pháp thuật cũng rất ổn chỉ là ở cạnh hắn liền bị mất sạch mà thôi.

Nếu để cô đi tung hoành bên ngoài, nhất định cũng sẽ hơn cả khối người.

Nhưng bây giờ Tiểu Tịnh lại không muốn tranh cãi chuyện này, nhất thời cũng chẳng muốn phản bác.

"Về nhà!", Tiểu Tịnh xuống giọng cầu xin.

"Đây là nhà của nàng", nghe cô thỏ thẻ, Mãn Xuyên cũng bớt lạnh nhạt.

Tiểu Tịnh trưng ra bộ mặt ai oán, vô cùng nũng nịu.

Hắn như chết lặng với vẻ mặt này của cô, suýt tí nữa đã xao lòng, "Không, rồi nàng lại bỏ trốn ta, rồi lại bị người xấu bắt, ta không muốn".

Từng lời nói của Mãn Xuyên làm Tiểu Tịnh như chết lặng, đây là hắn đang lo cho cô hả?

"Ở đây đi, đây là nhà của nàng".

Tiểu Tịnh thoáng chút xao lòng, tim đập thình thịch, không, không, "Tôi không xứng với huynh đâu".

"Chỉ cần ta nói xứng là được", lại một lần nữa hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cô quả quyết.

"Tôi sẽ tìm thật nhiều mỹ nữ cho huynh".



"Nàng nghĩ ta cần nàng tìm nữ nhân cho sao", hắn bật cười thành tiếng.

Tiểu Tịnh chợt nhận ra câu nói của mình giống hệt như một trò cười, phải rồi, hắn làm gì cần mình tìm nữ nhân cho chứ trong khi xung quanh hắn đã có quá nhiều.

Nhưng cô chưa từng thấy hắn ân cần với ai ngoài mình, thế cô có phải được gọi là tốt số không.

Hắn lại lên tiếng, "Ta chỉ cần là nàng, bao nhiêu kẻ ngoài kia đều không đếm xỉa".

Lời nói của Mãn Xuyên như mật rót vào tai làm Tiểu Tịnh mặt ửng hồng.

Cô còn đang định hỏi hắn đã dùng chiêu này với bao nhiêu cô gái rồi nhưng chưa kịp hỏi, hắn như đọc được suy nghĩ trả lời, "Nàng là người đầu tiên ta hạ thấp mình".

Nói rồi hắn ôm thân thể nhỏ bé vào vòm ngực vạm vỡ của hắn, Tiểu Tịnh muốn đẩy hắn ra nhưng vô dụng.

Mãn Xuyên phủ lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt, hắn tham lam mút lấy cánh môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi lại len lõi khắp từng ngóc ngách trong khoang miệng Tiểu Tịnh mà nuốt sạch hết cả tư vị của cô.

Bàn tay của Mãn Xuyên sau lưng cô không ngừng vuốt ve, bộ ngực phập phồng của Tiểu Tịnh bị dán chặt vào người hắn.

Cơ thể Mãn Xuyên nóng rực như cảm nhận được mảnh khoái cảm, Tiểu Tịnh vô cùng sợ hãi run lên.

Hắn lập tức buông cô ra, sau khi hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Tịnh thì lại càng không được tự nhiên lập tức đứng dậy.

Đi tới mở cửa ra ngoài, giữa chừng còn dặn dò, "Nàng mau ngủ đi, gần sáng rồi".

Nói rồi hắn đóng cửa đi thẳng một mạch không ngoái đầu.

Tiểu Tịnh thở phào một hơi, nói ra hành động ban nãy của hắn rất đáng để tin tưởng.

Cô nằm xuống chiếc gối trên giường, nghiêng người trằn trọc những gì Mãn Xuyên nói, chẳng biết có nên tin hay không.

Lời hắn nói nghe lọt tai như vậy nào có ai nghĩ hắn là lần đầu theo đuổi người ta, nhưng mấy hôm nay hắn lại vì cô mà bận rộn như vậy.

Tính ra Tiểu Tịnh của đã không còn quá khắt khe với Mãn Xuyên như trước nhưng cái cô lo lắng chính là sợ để hắn chịu thiệt thòi...

Chẳng biết qua bao lâu vì quá mệt mỏi thế là Tiểu Tịnh ngủ quên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Kiếp Chẳng Dứt Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook