Chương 12: Vì Men Hay Vì Sắc
Tieuanh451
08/04/2021
Vừa mở cửa, đập vào mắt tam Mãn là tình cảnh không thể nào tin được.
Quần áo mỗi nơi mỗi mảnh, vả lại còn rách te tua.
Nhị ca thì nằm dưới sàn, bên cạnh còn có một cái bình vỡ nát, mảnh sứ nằm xung quanh. Còn cô gái được sắp xếp ở trong phòng thì đã biến đi đâu mất.
"Ầy...", lông mày Mãn Xuyên - tức nhị Mãn nhíu chặt, cả đêm say mèm, đầu như bị đập trúng thứ gì đó, vừa ê ẩm vừa đau nhức.
Tam Mãn phát hoảng, chạy lại đỡ Mãn Xuyên dậy, "Có chuyện gì vậy, sao huynh lại nằm giữa sàn thế này?"
Mãn Xuyên lồm cồm ngồi lên giường, dùng chăn đắp lên người, đưa tay xoa xoa sau gáy.
Vừa nhìn xuống giường liền thấy một vết máu đỏ lớn trên tấm lót nệm, lại nhìn xung quay...lẽ nào.
Mặt hắn ta lập tức đen sì.
Tam Mãn lên tiếng hỏi, "Nhị ca huynh không sao chứ, có cần gọi đại phu không?"
"Không cần", Mãn Xuyên thẳng thừng từ chối.
Nhưng đệ đệ của hắn vẫn một mực tìm đại phu, gọi người mang đang đến một bộ y phục mới cho hắn thay.
•••
Lúc này, Tiểu Tịnh đang lục đục trong phòng chứa đồ, cô tìm thấy bộ y phục cũ của mình và cả con dao găm, nhanh chóng mặc lại đồ, giắt con dao vào rồi tìm đường trốn thoát ra khỏi kĩ viện trong khó nhọc.
•••
Về đến tư phủ cũng là lúc đại phu vừa đến, y kiểm tra cho Mãn Xuyên một lúc rồi lui ra kê thuốc.
Đứng ở trong tư phòng trên lầu, dương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt vô định, nét mặt bình thản, mi tâm chuyên chú.
Thân hình thẳng tắp cao quý, ánh mắt hướng ra như bao trọn cả vùng thành để.
Mãn Xuyên vẫn nhớ khá rõ chuyện tối qua, tuy rượu làm hắn say nhưng không làm hắn mất lí trí.
Khi ấy hắn đang định cởi y phục để ngủ, phát hiện có một người con gái trần truồng nằm trên giường, ánh trăng trộn lẫn hơi men làm hình ảnh ấy trong đôi mắt hắn càng thêm mơ hồ.
Mãn Xuyên hắn tức giận, dám để người của thanh lâu ngủ trên giường hắn ư?
Hắn định đi đến nắm lấy con ả mà ném ra ngoài.
Nhưng khi cầm lấy bả vai lật cơ thể đó lên, khuôn mặt thiếu nữ thanh tú vừa hiện ra, hắn sững sốt.
Mềm quá...
Vùng cơ mà hắn nắm chặt đó thật mềm mại, thực sự cuốn lấy tất cả xúc giác của hắn, khó mà buông dứt tay ra được.
Rõ ràng đây là mê hoặc.
Mùi hương cơ thể thơm mát, một vẻ đẹp trong sáng không vương vấn chút bụi trần làm hắn mất kiểm soát.
Không biết là do rượu hay do nhan sắc ấy mà lửa giận trong lòng biến thành dục vọng, gỡ bỏ cảnh giác mà tiến lại gần người thiếu nữ.
Nhớ đến đây, trên khuôn mặt điềm tỉnh bất chợt mi tâm Mãn Xuyên nhíu chặt, sự kiềm chế của hắn từ khi nào lại kém như vậy.
Ngay lúc này tiếng bước chân gấp gáp của đại phu như cắt ngang dòng suy nghĩ, y mang vẻ mặt nửa lo lắng nửa vui mừng đến bẩm báo.
"Nhị Mãn thiếu gia, ngài chỉ bị vết thương ngoài da và tụ máu bầm sau vùng gáy, hoàn toàn không có gì đáng lo, cơ bản không có tổn thương gì khác."
"Chẳng phải lúc đầu ta đã bảo không có gì, chỉ do các ngươi thái quá sao".
"Nhưng vừa rồi bắt mạch cho ngài nhịp đập không đều giống như ...có phải ngài dùng xuân dược?"
"??? Xuân dược", Mãn Xuyên nhíu mày.
Mãn Xuyên hắn từ trước đến nay không kị phụ nữ nhưng lại rất khinh miệt hạng gái lầu xanh.
Mặc dù ở trung dương này không cấm thanh lâu nhưng đối với hắn vẫn là điều tối kị.
Còn nói về xuân dược, đặc biệt hắn sẽ không chủ động tìm tới.
Mà tối qua, hắn duy nhất ở cùng với tam đệ...không còn nghi ngờ gì nữa, chả trách nó lại chuốc nhiều rượu như vậy.
Khốn kiếp, thằng nhãi quậy phá này.
Mãn Xuyên cho đại phu lui ra, vị đại phu để lại cho hắn hai đơn thuốc tan máu bầm và điều hòa cơ thể thì cáo từ.
Ban chiều, tam Mãn ghé qua tư phủ của Mãn Xuyên.
Thăm nhị huynh chỉ là một phần, cốt yếu hắn đến để xem Mãn Xuyên có phản ứng gì về chuyện xảy ra hay không.
Tam Mãn hắn đang mon men trước cổng phủ của Mãn Xuyên, chưa biết định hình câu nói sẽ như thế nào thì đã có gia nô trong nhà đi ra gọi,
"Tam Mãn gia, chủ nhân tôi cho gọi người vào trong".
Nghe thấy nhị huynh kêu mình vào trong, sắc mặt y trở nên lúng túng.
Mãn Xuyên đang ở thư phòng đọc sách, thấy tên nghịch đệ của mình đi vào nhưng vẫn không ngước lên nhìn.
Cả hai im lặng không nói gì, không khí trở nên căng thẳng.
Cứ tiếp tục sẽ không phải là một ý hay, tam Mãn đành lên tiếng trước.
"Nhị huynh, vết thương của huynh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
"Chưa tới mức ta phải chết?", câu trả lời này làm tam Mãn cứng đờ, ngữ khí gì vậy?
Quần áo mỗi nơi mỗi mảnh, vả lại còn rách te tua.
Nhị ca thì nằm dưới sàn, bên cạnh còn có một cái bình vỡ nát, mảnh sứ nằm xung quanh. Còn cô gái được sắp xếp ở trong phòng thì đã biến đi đâu mất.
"Ầy...", lông mày Mãn Xuyên - tức nhị Mãn nhíu chặt, cả đêm say mèm, đầu như bị đập trúng thứ gì đó, vừa ê ẩm vừa đau nhức.
Tam Mãn phát hoảng, chạy lại đỡ Mãn Xuyên dậy, "Có chuyện gì vậy, sao huynh lại nằm giữa sàn thế này?"
Mãn Xuyên lồm cồm ngồi lên giường, dùng chăn đắp lên người, đưa tay xoa xoa sau gáy.
Vừa nhìn xuống giường liền thấy một vết máu đỏ lớn trên tấm lót nệm, lại nhìn xung quay...lẽ nào.
Mặt hắn ta lập tức đen sì.
Tam Mãn lên tiếng hỏi, "Nhị ca huynh không sao chứ, có cần gọi đại phu không?"
"Không cần", Mãn Xuyên thẳng thừng từ chối.
Nhưng đệ đệ của hắn vẫn một mực tìm đại phu, gọi người mang đang đến một bộ y phục mới cho hắn thay.
•••
Lúc này, Tiểu Tịnh đang lục đục trong phòng chứa đồ, cô tìm thấy bộ y phục cũ của mình và cả con dao găm, nhanh chóng mặc lại đồ, giắt con dao vào rồi tìm đường trốn thoát ra khỏi kĩ viện trong khó nhọc.
•••
Về đến tư phủ cũng là lúc đại phu vừa đến, y kiểm tra cho Mãn Xuyên một lúc rồi lui ra kê thuốc.
Đứng ở trong tư phòng trên lầu, dương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt vô định, nét mặt bình thản, mi tâm chuyên chú.
Thân hình thẳng tắp cao quý, ánh mắt hướng ra như bao trọn cả vùng thành để.
Mãn Xuyên vẫn nhớ khá rõ chuyện tối qua, tuy rượu làm hắn say nhưng không làm hắn mất lí trí.
Khi ấy hắn đang định cởi y phục để ngủ, phát hiện có một người con gái trần truồng nằm trên giường, ánh trăng trộn lẫn hơi men làm hình ảnh ấy trong đôi mắt hắn càng thêm mơ hồ.
Mãn Xuyên hắn tức giận, dám để người của thanh lâu ngủ trên giường hắn ư?
Hắn định đi đến nắm lấy con ả mà ném ra ngoài.
Nhưng khi cầm lấy bả vai lật cơ thể đó lên, khuôn mặt thiếu nữ thanh tú vừa hiện ra, hắn sững sốt.
Mềm quá...
Vùng cơ mà hắn nắm chặt đó thật mềm mại, thực sự cuốn lấy tất cả xúc giác của hắn, khó mà buông dứt tay ra được.
Rõ ràng đây là mê hoặc.
Mùi hương cơ thể thơm mát, một vẻ đẹp trong sáng không vương vấn chút bụi trần làm hắn mất kiểm soát.
Không biết là do rượu hay do nhan sắc ấy mà lửa giận trong lòng biến thành dục vọng, gỡ bỏ cảnh giác mà tiến lại gần người thiếu nữ.
Nhớ đến đây, trên khuôn mặt điềm tỉnh bất chợt mi tâm Mãn Xuyên nhíu chặt, sự kiềm chế của hắn từ khi nào lại kém như vậy.
Ngay lúc này tiếng bước chân gấp gáp của đại phu như cắt ngang dòng suy nghĩ, y mang vẻ mặt nửa lo lắng nửa vui mừng đến bẩm báo.
"Nhị Mãn thiếu gia, ngài chỉ bị vết thương ngoài da và tụ máu bầm sau vùng gáy, hoàn toàn không có gì đáng lo, cơ bản không có tổn thương gì khác."
"Chẳng phải lúc đầu ta đã bảo không có gì, chỉ do các ngươi thái quá sao".
"Nhưng vừa rồi bắt mạch cho ngài nhịp đập không đều giống như ...có phải ngài dùng xuân dược?"
"??? Xuân dược", Mãn Xuyên nhíu mày.
Mãn Xuyên hắn từ trước đến nay không kị phụ nữ nhưng lại rất khinh miệt hạng gái lầu xanh.
Mặc dù ở trung dương này không cấm thanh lâu nhưng đối với hắn vẫn là điều tối kị.
Còn nói về xuân dược, đặc biệt hắn sẽ không chủ động tìm tới.
Mà tối qua, hắn duy nhất ở cùng với tam đệ...không còn nghi ngờ gì nữa, chả trách nó lại chuốc nhiều rượu như vậy.
Khốn kiếp, thằng nhãi quậy phá này.
Mãn Xuyên cho đại phu lui ra, vị đại phu để lại cho hắn hai đơn thuốc tan máu bầm và điều hòa cơ thể thì cáo từ.
Ban chiều, tam Mãn ghé qua tư phủ của Mãn Xuyên.
Thăm nhị huynh chỉ là một phần, cốt yếu hắn đến để xem Mãn Xuyên có phản ứng gì về chuyện xảy ra hay không.
Tam Mãn hắn đang mon men trước cổng phủ của Mãn Xuyên, chưa biết định hình câu nói sẽ như thế nào thì đã có gia nô trong nhà đi ra gọi,
"Tam Mãn gia, chủ nhân tôi cho gọi người vào trong".
Nghe thấy nhị huynh kêu mình vào trong, sắc mặt y trở nên lúng túng.
Mãn Xuyên đang ở thư phòng đọc sách, thấy tên nghịch đệ của mình đi vào nhưng vẫn không ngước lên nhìn.
Cả hai im lặng không nói gì, không khí trở nên căng thẳng.
Cứ tiếp tục sẽ không phải là một ý hay, tam Mãn đành lên tiếng trước.
"Nhị huynh, vết thương của huynh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
"Chưa tới mức ta phải chết?", câu trả lời này làm tam Mãn cứng đờ, ngữ khí gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.