Chương 16: Bênh vực kẻ yếu
Tố Tố Tuyết
03/09/2015
Hôm sau, mới tờ mờ sáng Tuệ An đã bị Phương ma ma đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, chờ một lúc lâu cũng không rõ nguyên do, khi được Phương ma ma nhắc nhở thì Tuệ An mới chợt nhớ hôm nay nàng phải đi học.
Kiếp trước khi Tuệ An mười bốn tuổi thì không đi học nữa, sau lại gả cho Lí Vân Sưởng. Bởi sống ở trong cung nên mỗi sáng không phải thỉnh an mẫu thân, mà Lí Vân Sưởng lại không qua đêm tại Xuân Hi viện, Tuệ An cũng không phải hầu hạ phu quân vào triều sớm nên đã nhiều năm không dậy sớm, bây giờ bỗng chốc nàng không kịp thích ứng.
Được Phương ma ma thúc giục, Tuệ An cuối cùng cũng rời giường, nàng để cho bọn nha hoàn giúp rửa mặt, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, sau khi vội vàng dùng xong bữa sáng, quay lại nội thất thì Phương ma ma đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Thu nhi và Hạ nhi mỗi người cầm một hộp thức ăn và túi sách chờ bên cạnh.
Tuệ An đang muốn cất bước ra khỏi phòng thì đột nhiên khựng lại, quay trở về, tới trước bàn trang điểm lấy ra một cái hộp vuông, bên trong là Cửu Tiết Tiên* hôm qua Đỗ Mĩ Kha đưa cho nàng.
*Roi chín đốt
Tuệ An cầm chiếc roi trong tay, cảm giác quen thuộc truyền tới lòng bàn tay, hai mắt nàng híp lại.
“Nữ nhân kia tặng thứ gì cho tiểu thư cũng vậy thôi.” Đông nhi nhớ đến cả người màu đỏ của Đỗ Mĩ Kha hôm qua thì chán ghét nói.
“Sao lại không cần, đây là đồ tốt mà, không cần phải chịu thiệt, ta sẽ ngày ngày mang nó ở bên người. Đông nhi ngươi nói xem, nếu ngày nào đó ta dùng chính chiếc roi mà Kha di nương tặng này quất một roi vào gương mặt tươi cười của Tôn Tâm Từ, nàng ta có khi nào bị tức chết không?”
Kiếp này nàng vẫn muốn mang chiếc roi này bên người, nàng muốn dùng nó để lúc nào cũng phải nhớ đến tình cảnh trước kia, nàng muốn mình phải luôn để ý đến hành động và lời nói, khắc chế tính tình nóng nảy, không để cho Đỗ Mĩ Kha lại được như ý.
Tuệ An nói xong liền đem chiếc roi giấu ở bên hông, chỉ lộ ra phần đuôi và dây kết bên ngoài rồi xoay người rời đi.
Tuệ An nói vô cùng nghiêm túc, bọn người Đông nhi càng thêm hoảng sợ, tuy tính tình Tuệ An hơi nóng nảy, làm việc có chút kì quái nhưng lại chưa từng làm việc gì độc ác.
Đánh vào mặt nhị tiểu thư? Tiểu thư nói thật sao? Nàng cảm thấy tiểu thư sau khi bị bệnh tỉnh dậy thì thay đổi rất nhiều, người trở nên thông minh hơn, cách ăn nói cũng lưu loát hơn, giống như trưởng thành lên mười tuổi.
NhìnTuệ An đã đi ra khỏi phòng, Đông nhi tự trách bản thân vô lí, tiểu thư rõ ràng vẫn là tiểu thư cơ mà.
Hơn nữa, nếu tiểu thư thật sự đánh vào mặt Tôn Tâm Từ thì tất nhiên là phải có nguyên nhân, mặc kệ tiểu thư có làm gì thì cũng là tiểu thư của nàng. Nghĩ đến đây, Đông nhi tự cười rồi đi làm việc.
Tuệ An ra tới cổng sau thì phía xa nhìn thấy Tôn Hi Tường và Tôn Tâm Từ đang đứng ở cổng trước, hai người nói gì đó mà trông bộ dáng rất vui vẻ. Phía sau Tôn Tâm Từ là hai nha hoàn Minh Tâm và Thủy Tâm, mỗi người cũng cầm một hộp thức ăn và túi sách.
Tuệ An nhíu mày, dừng bước cúi người hành lễ với Tôn Hi Tường.
“Thỉnh an phụ thân.”
Tôn Hi Tường cười nhìn về phía Tuệ An, nói: “An nương đến đây, hôm nay nhị muội của con sẽ cùng theo đến Quốc Tử Giám học tập, con làm tỷ tỷ lại nhập học sớm hơn nên cần phải chiếu cố nàng. Tỷ muội ở chung với nhau cho tốt, phải yêu thương nhau.”
Tuệ An nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, nàng thật không ngờ Tôn Hi Tường lại dặn dò nàng như vậy.
Chẳng qua nếu ông ta đã nói vậy thì Tuệ An sẽ không làm cho ông ta mất mặt, nếu mang tiếng là ức hiếp thứ muội thì thanh danh cũng không tốt.
Còn đức hạnh của Tôn Tâm Từ đó, cho dù có đến Quốc Tử Giám thì chẳng qua là tự tìm đường chết, khiến mọi người đều biết đến mẫu tử nàng ta cũng tốt, đỡ phải sau này khi nàng chỉnh đốn đôi mẫu tử này lại bị người khác nói là Thẩm Tuệ An nàng độc ác.
Thấy Tôn Tâm Từ có chút khẩn trương nhìn mình, Tuệ An cảm thấy buồn cười, nàng ta sợ mình nói ra cái gì cản trở sao?
Hừ, nực cười! Gặp chiêu hủy chiêu, nàng còn sợ Tôn Tâm Từ hay sao?!
Nghĩ như thế Tuệ An mỉm cười, nhìn về phía Tôn Tâm Từ vui vẻ nói: “Muội muội cũng đến Quốc Tử Giám học à? Chúc mừng muội muội, sau này tỷ tỷ cũng có người bầu bạn rồi, phụ thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.” Nói xong liền tiến lên nắm lấy tay Tôn Tâm Từ, bộ dáng trông thật thân thiết.
Tôn Tâm Từ không ngờ mới hôm qua Tuệ An còn làm khó các nàng, mà hôm nay đã tỏ ra thân thiết như vậy, bỗng dưng không phản ứng kịp rút tay lại. Tôn Hi Tường thấy vậy thì trừng mắt liếc nhìn Tôn Tâm Từ, lúc này nàng ta mới kịp phản ứng, xấu hổ muốn kéo tay Tuệ An nhưng Tuệ An đã thu tay rồi.
Tôn Hi Tường trừng mắt liếc Tôn Tâm Từ một cái rồi mới ôn tồn nói với Tuệ An: “Được rồi, hai tỷ muội các con mau lên xe ngựa đi, giờ cũng không còn sớm nữa.”
Tuệ An nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa mà ngày thường nàng vẫn hay ngồi.
Quốc Tử Giám tọa lạc ở chân núi phía tây Thúy Vân Sơn, nếu ngồi xe ngựa từ trong phủ ra khỏi thành đến đó cũng phải mất hơn nửa canh giờ, muốn nàng đi chung với Tôn Tâm Từ lâu như thế, Tuệ An nghĩ vậy thì không nguyện ý, nên lộ vẻ mặt khó xử, nhìn Tôn Hi Tường nói:
“Thực không khéo, con sớm đã có hẹn với tam tiểu thư Vân phủ cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành, sợ là không thể cùng đi với phụ thân. Xe ngựa này con nhường lại cho muội muội, phụ thân thứ cho nữ nhi đi trước một bước.”
Tuệ An nói xong lặp tức đi ra trước cửa, bước xuống bậc thềm. Hạ nhi nghe vậy sớm đã sai nô bộc dắt ngựa tới, Tuệ An cầm túi hành lý mang theo, leo lên lưng ngựa, vung roi, mang theo hai nha hoàn nhanh chóng biến mất khỏi ngõ nhỏ.
Nếu có Tuệ An đi cùng gặp Liễu viện trưởng thì việc nhập học sẽ dễ dàng hơn nhiều, Quốc Tử Giám rất hà khắc chuyện thứ nữ muốn nhập học, giờ thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiểu Từ. Nghĩ tới hành động vừa rồi của Tôn Tâm Từ với Tuệ An thì Tôn Hi Tường liền bực mình. Đều tại nữ nhi này, đúng là không có mắt, lúc này còn dám đắc tội với Tuệ An.
“Lên xe đi.”
Sắc mặt Tôn Hi Tường trầm xuống nhìn thoáng qua bóng lưng Tôn Tâm Từ, bỗng chốc chỉ cảm thấy phiền chán, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi cũng lên ngựa.
Khí trời sáng sớm mùa đông thường lạnh lẽo, nhưng cũng vô cùng tươi mát. Vì Tuệ An không đồng hành cùng Tôn Hi Tường nên nàng vòng quanh nội thành một vòng, sau đó mới thúc ngựa chạy ra khỏi thành, nàng tránh đi đường lớn, tìm một đường nhỏ thông tới Thúy Vân Sơn rồi chạy băng băng.
Chạy một hồi, trên không trung rơi xuống những bông tuyết, vài bông tuyết trắng xóa xinh đẹp mà lạnh lẽo rơi vào cổ áo nàng, trong chốc lát đất trời đều mờ mịt một mảng trắng xóa. Những ngọn núi xa xa cũng trở nên mông lung.
Hai gò má của Tuệ An bị gió thổi đỏ bừng, mắt không mở ra nổi, nhưng tâm tình lại vô cùng dễ chịu. Nàng cảm thấy ở đây, trong đường mòn rừng núi đầy tuyết rơi này khiến cho tâm tình mình thật thoải mái, tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng. Tuệ An bất giác thả chậm tốc độ, thong thả thưởng thức phong cảnh xung quanh.
“Tiểu thư cũng thật là, sao người lại tránh né nhị tiểu thư, nhường xe ngựa của mình cho người ta còn mình thì ở đây chịu lạnh? Muốn tránh cũng là nhị tiểu thư tránh mới đúng. Tiểu thư hãy nghỉ ngơi cho tốt, nếu lại cảm lạnh, Phương ma ma còn không lột da hai nô tỳ. Người xem, mặt mũi đều đỏ bừng rồi!” Thu nhi nhìn hai má đỏ hồng của Tuệ An thì không khỏi lải nhải.
Tuệ An giương môi cười nói: “Ai nói ta tránh nàng, chẳng qua mới bị bệnh xong thấy toàn thân cứng ngắc, muốn hoạt động một chút thôi. Được rồi, đi nhanh đi, đừng để bị trễ giờ.”
Tuệ An nói xong liền giơ roi lên, ba người còn chưa chạy được vài bước thì nghe một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới, sáng sớm trên đường mòn vắng vẻ đầy tuyết nghe vô cùng thê lương. Tuệ An bị giật mình, lập tức thúc ngựa chạy về nơi phát ra tiếng kêu.
Ở ven đường, Tuệ An thấy vài nam tử đang dây dưa với một cô nương, nàng mặc một chiếc áo bông màu lam, phía dưới là váy màu xanh nhạt. Nghe tiếng vó ngựa, nam tử đang ôm lấy vị cô nương đó quay đầu lại, lộ ra một gương mặt trắng nõn đối diện với Tuệ An.
Khi mắt hắn và Tuệ An chạm nhau thì hai người không khỏi sửng sốt.
Kiếp trước khi Tuệ An mười bốn tuổi thì không đi học nữa, sau lại gả cho Lí Vân Sưởng. Bởi sống ở trong cung nên mỗi sáng không phải thỉnh an mẫu thân, mà Lí Vân Sưởng lại không qua đêm tại Xuân Hi viện, Tuệ An cũng không phải hầu hạ phu quân vào triều sớm nên đã nhiều năm không dậy sớm, bây giờ bỗng chốc nàng không kịp thích ứng.
Được Phương ma ma thúc giục, Tuệ An cuối cùng cũng rời giường, nàng để cho bọn nha hoàn giúp rửa mặt, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, sau khi vội vàng dùng xong bữa sáng, quay lại nội thất thì Phương ma ma đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Thu nhi và Hạ nhi mỗi người cầm một hộp thức ăn và túi sách chờ bên cạnh.
Tuệ An đang muốn cất bước ra khỏi phòng thì đột nhiên khựng lại, quay trở về, tới trước bàn trang điểm lấy ra một cái hộp vuông, bên trong là Cửu Tiết Tiên* hôm qua Đỗ Mĩ Kha đưa cho nàng.
*Roi chín đốt
Tuệ An cầm chiếc roi trong tay, cảm giác quen thuộc truyền tới lòng bàn tay, hai mắt nàng híp lại.
“Nữ nhân kia tặng thứ gì cho tiểu thư cũng vậy thôi.” Đông nhi nhớ đến cả người màu đỏ của Đỗ Mĩ Kha hôm qua thì chán ghét nói.
“Sao lại không cần, đây là đồ tốt mà, không cần phải chịu thiệt, ta sẽ ngày ngày mang nó ở bên người. Đông nhi ngươi nói xem, nếu ngày nào đó ta dùng chính chiếc roi mà Kha di nương tặng này quất một roi vào gương mặt tươi cười của Tôn Tâm Từ, nàng ta có khi nào bị tức chết không?”
Kiếp này nàng vẫn muốn mang chiếc roi này bên người, nàng muốn dùng nó để lúc nào cũng phải nhớ đến tình cảnh trước kia, nàng muốn mình phải luôn để ý đến hành động và lời nói, khắc chế tính tình nóng nảy, không để cho Đỗ Mĩ Kha lại được như ý.
Tuệ An nói xong liền đem chiếc roi giấu ở bên hông, chỉ lộ ra phần đuôi và dây kết bên ngoài rồi xoay người rời đi.
Tuệ An nói vô cùng nghiêm túc, bọn người Đông nhi càng thêm hoảng sợ, tuy tính tình Tuệ An hơi nóng nảy, làm việc có chút kì quái nhưng lại chưa từng làm việc gì độc ác.
Đánh vào mặt nhị tiểu thư? Tiểu thư nói thật sao? Nàng cảm thấy tiểu thư sau khi bị bệnh tỉnh dậy thì thay đổi rất nhiều, người trở nên thông minh hơn, cách ăn nói cũng lưu loát hơn, giống như trưởng thành lên mười tuổi.
NhìnTuệ An đã đi ra khỏi phòng, Đông nhi tự trách bản thân vô lí, tiểu thư rõ ràng vẫn là tiểu thư cơ mà.
Hơn nữa, nếu tiểu thư thật sự đánh vào mặt Tôn Tâm Từ thì tất nhiên là phải có nguyên nhân, mặc kệ tiểu thư có làm gì thì cũng là tiểu thư của nàng. Nghĩ đến đây, Đông nhi tự cười rồi đi làm việc.
Tuệ An ra tới cổng sau thì phía xa nhìn thấy Tôn Hi Tường và Tôn Tâm Từ đang đứng ở cổng trước, hai người nói gì đó mà trông bộ dáng rất vui vẻ. Phía sau Tôn Tâm Từ là hai nha hoàn Minh Tâm và Thủy Tâm, mỗi người cũng cầm một hộp thức ăn và túi sách.
Tuệ An nhíu mày, dừng bước cúi người hành lễ với Tôn Hi Tường.
“Thỉnh an phụ thân.”
Tôn Hi Tường cười nhìn về phía Tuệ An, nói: “An nương đến đây, hôm nay nhị muội của con sẽ cùng theo đến Quốc Tử Giám học tập, con làm tỷ tỷ lại nhập học sớm hơn nên cần phải chiếu cố nàng. Tỷ muội ở chung với nhau cho tốt, phải yêu thương nhau.”
Tuệ An nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, nàng thật không ngờ Tôn Hi Tường lại dặn dò nàng như vậy.
Chẳng qua nếu ông ta đã nói vậy thì Tuệ An sẽ không làm cho ông ta mất mặt, nếu mang tiếng là ức hiếp thứ muội thì thanh danh cũng không tốt.
Còn đức hạnh của Tôn Tâm Từ đó, cho dù có đến Quốc Tử Giám thì chẳng qua là tự tìm đường chết, khiến mọi người đều biết đến mẫu tử nàng ta cũng tốt, đỡ phải sau này khi nàng chỉnh đốn đôi mẫu tử này lại bị người khác nói là Thẩm Tuệ An nàng độc ác.
Thấy Tôn Tâm Từ có chút khẩn trương nhìn mình, Tuệ An cảm thấy buồn cười, nàng ta sợ mình nói ra cái gì cản trở sao?
Hừ, nực cười! Gặp chiêu hủy chiêu, nàng còn sợ Tôn Tâm Từ hay sao?!
Nghĩ như thế Tuệ An mỉm cười, nhìn về phía Tôn Tâm Từ vui vẻ nói: “Muội muội cũng đến Quốc Tử Giám học à? Chúc mừng muội muội, sau này tỷ tỷ cũng có người bầu bạn rồi, phụ thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.” Nói xong liền tiến lên nắm lấy tay Tôn Tâm Từ, bộ dáng trông thật thân thiết.
Tôn Tâm Từ không ngờ mới hôm qua Tuệ An còn làm khó các nàng, mà hôm nay đã tỏ ra thân thiết như vậy, bỗng dưng không phản ứng kịp rút tay lại. Tôn Hi Tường thấy vậy thì trừng mắt liếc nhìn Tôn Tâm Từ, lúc này nàng ta mới kịp phản ứng, xấu hổ muốn kéo tay Tuệ An nhưng Tuệ An đã thu tay rồi.
Tôn Hi Tường trừng mắt liếc Tôn Tâm Từ một cái rồi mới ôn tồn nói với Tuệ An: “Được rồi, hai tỷ muội các con mau lên xe ngựa đi, giờ cũng không còn sớm nữa.”
Tuệ An nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa mà ngày thường nàng vẫn hay ngồi.
Quốc Tử Giám tọa lạc ở chân núi phía tây Thúy Vân Sơn, nếu ngồi xe ngựa từ trong phủ ra khỏi thành đến đó cũng phải mất hơn nửa canh giờ, muốn nàng đi chung với Tôn Tâm Từ lâu như thế, Tuệ An nghĩ vậy thì không nguyện ý, nên lộ vẻ mặt khó xử, nhìn Tôn Hi Tường nói:
“Thực không khéo, con sớm đã có hẹn với tam tiểu thư Vân phủ cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành, sợ là không thể cùng đi với phụ thân. Xe ngựa này con nhường lại cho muội muội, phụ thân thứ cho nữ nhi đi trước một bước.”
Tuệ An nói xong lặp tức đi ra trước cửa, bước xuống bậc thềm. Hạ nhi nghe vậy sớm đã sai nô bộc dắt ngựa tới, Tuệ An cầm túi hành lý mang theo, leo lên lưng ngựa, vung roi, mang theo hai nha hoàn nhanh chóng biến mất khỏi ngõ nhỏ.
Nếu có Tuệ An đi cùng gặp Liễu viện trưởng thì việc nhập học sẽ dễ dàng hơn nhiều, Quốc Tử Giám rất hà khắc chuyện thứ nữ muốn nhập học, giờ thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân tiểu Từ. Nghĩ tới hành động vừa rồi của Tôn Tâm Từ với Tuệ An thì Tôn Hi Tường liền bực mình. Đều tại nữ nhi này, đúng là không có mắt, lúc này còn dám đắc tội với Tuệ An.
“Lên xe đi.”
Sắc mặt Tôn Hi Tường trầm xuống nhìn thoáng qua bóng lưng Tôn Tâm Từ, bỗng chốc chỉ cảm thấy phiền chán, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi cũng lên ngựa.
Khí trời sáng sớm mùa đông thường lạnh lẽo, nhưng cũng vô cùng tươi mát. Vì Tuệ An không đồng hành cùng Tôn Hi Tường nên nàng vòng quanh nội thành một vòng, sau đó mới thúc ngựa chạy ra khỏi thành, nàng tránh đi đường lớn, tìm một đường nhỏ thông tới Thúy Vân Sơn rồi chạy băng băng.
Chạy một hồi, trên không trung rơi xuống những bông tuyết, vài bông tuyết trắng xóa xinh đẹp mà lạnh lẽo rơi vào cổ áo nàng, trong chốc lát đất trời đều mờ mịt một mảng trắng xóa. Những ngọn núi xa xa cũng trở nên mông lung.
Hai gò má của Tuệ An bị gió thổi đỏ bừng, mắt không mở ra nổi, nhưng tâm tình lại vô cùng dễ chịu. Nàng cảm thấy ở đây, trong đường mòn rừng núi đầy tuyết rơi này khiến cho tâm tình mình thật thoải mái, tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng. Tuệ An bất giác thả chậm tốc độ, thong thả thưởng thức phong cảnh xung quanh.
“Tiểu thư cũng thật là, sao người lại tránh né nhị tiểu thư, nhường xe ngựa của mình cho người ta còn mình thì ở đây chịu lạnh? Muốn tránh cũng là nhị tiểu thư tránh mới đúng. Tiểu thư hãy nghỉ ngơi cho tốt, nếu lại cảm lạnh, Phương ma ma còn không lột da hai nô tỳ. Người xem, mặt mũi đều đỏ bừng rồi!” Thu nhi nhìn hai má đỏ hồng của Tuệ An thì không khỏi lải nhải.
Tuệ An giương môi cười nói: “Ai nói ta tránh nàng, chẳng qua mới bị bệnh xong thấy toàn thân cứng ngắc, muốn hoạt động một chút thôi. Được rồi, đi nhanh đi, đừng để bị trễ giờ.”
Tuệ An nói xong liền giơ roi lên, ba người còn chưa chạy được vài bước thì nghe một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới, sáng sớm trên đường mòn vắng vẻ đầy tuyết nghe vô cùng thê lương. Tuệ An bị giật mình, lập tức thúc ngựa chạy về nơi phát ra tiếng kêu.
Ở ven đường, Tuệ An thấy vài nam tử đang dây dưa với một cô nương, nàng mặc một chiếc áo bông màu lam, phía dưới là váy màu xanh nhạt. Nghe tiếng vó ngựa, nam tử đang ôm lấy vị cô nương đó quay đầu lại, lộ ra một gương mặt trắng nõn đối diện với Tuệ An.
Khi mắt hắn và Tuệ An chạm nhau thì hai người không khỏi sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.