Chương 111: Chọc y tức giận
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Edit: Đường Linh
Beta: Ánh Nguyệt
Tuệ An nghe xong lời Thẩm Đồng nói thì sững sờ không thôi, trong lòng dâng lên một dòng chua xót, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sáng ngời thoáng cái đã ảm đạm xuống. Thẩm Đồng nhìn bộ dạng mất mát của nàng, không khỏi thở dài.
Sau khi hắn biết chuyện giữa Quan Nguyên Hạc và Tuệ An, trong lòng cực kỳ cao hứng, nhưng nghĩ tới hôm đó ở Quan phủ Quan Nguyên Hạc nói với hắn hai câu kia, hơn nữa thêm chuyện hắn bị Thẩm Phong đánh một trận thừa sống thiếu chết, đang từ cao hứng lại đột nhiên chuyển thành uất ức.
Chỉ nói Quan tướng quân cũng thật là, nhìn trúng biểu muội nhà hắn thì tới cầu hôn là được, còn muốn dày vò tên ngốc hắn làm gì, hay ho lắm sao. Lúc trước thì nói lời người đáng sợ gì đó, giờ bản thân y muốn cưới biểu muội thì lại sợ hãi mấy tin đồn nhảm linh tinh kia.
Chẳng qua những ý nghĩ này của Thẩm Đồng trong hai ngày nay đã nhanh chóng biến mất một cách vô tung vô ảnh, nguyên nhân thì hắn không rõ, hắn chỉ biết tiểu biểu muội Tuệ An này thật sự là người cao tay khó lường, thậm chí Thẩm Đồng còn sinh ra suy nghĩ, may mà lúc trước Quan tướng quân nhắc nhở mình đôi câu, nếu không tương lai thực thành thân cùng Tuệ An, hắn e rằng chẳng quản nổi tiểu biểu muội này đâu, không bị nàng xoay như chong chóng mới là lạ.
Thẩm Đồng nghĩ cũng chỉ có Quan Đại tướng quân mới có thể thu phục biểu muội Tuệ An này mà thôi, giờ hắn nhìn bộ dáng kia của Tuệ An, trong lòng không khỏi thở dài, hai người Quan tướng quân và biểu muội đều có tính tình cứng cỏi, chỉ sợ sau này còn phải làm quen dần.
Quan tướng quân ở trong quân từ trước đến nay vẫn được mệnh danh là Diêm vương mặt đen, chỉ một ánh mắt cũng có thể dọa các tướng sĩ sợ mất mật. Tiểu biểu muội cũng có bản lĩnh quá, chọc ai không chọc, lại to gan nhổ lông trên lưng cọp. Thẩm Đồng nghĩ vậy, liền cười một tiếng, khuyên nhủ:
“Biểu muội cũng đừng để trong lòng, có thể là trong quân xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hôn sự này đã định… “
Thu Nhi ở một bên nhìn, thấy sắc mặt Tuệ An càng ngày cang khó xử, chỉ cảm thán Nhị cữu thiếu gia thật là không biết an ủi người gì cả, còn tự vạch áo cho người xem lưng, nàng vội vàng tiến lên phía trước thi lễ, cắt đứt lời Thẩm Đồng:
“Ngoài trời giá rét, Nhị thiếu gia mới từ ngoài phủ trở lại, trước uống chén trà cho ấm thân thể đã.”
Thẩm Đồng nghe tiếng cũng nhìn thấy sắc mặt Tuệ An không tốt, vội sờ sờ đầu, ấp úng nói:
“Thôi cũng muộn rồi, ta không lưu lại nữa, biểu muội cũng mau nghỉ ngơi một chút đi, bận việc cả ngày, đừng để thân thể thêm mệt mỏi.”
Hắn nói xong xoay người rời đi, lúc này Tuệ An mới cuống quít gượng cười tiễn người ra khỏi Dung Lê viện.
Tuệ An trở lại phòng, ngây ngốc nhìn ánh đèn một lát, bình tĩnh cầm lên khung thêu, bắt đầu chuyển tay thêu tiếp hoa văn tường vân.
Đông Nhi và Thu Nhi hầu hạ trong phòng, thấy nàng như vậy cũng không dám tiến lên khuyên nhủ. Hai người nhìn Tuệ An im lặng thêu cực kỳ nghiêm túc, trong lòng càng thêm bất ổn.
Đông Nhi nháy mắt với Thu Nhi mấy cái, Thu Nhi liền lặng lẽ ra khỏi nội thất, một lát nhưng lại mời Phương mama đến. Phương mama vào phòng, hai nha đầu vội lui ra ngoài, Tuệ An đang thêu thùa, đã nghe thanh âm êm ái của Phương mama vang lên bên tai:
“Cô nương thêu ngày càng dễ nhìn.”
Tuệ An nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Phương mama rơi trên người mình, không khỏi sững sờ, sau đó bật cười nói:
“Hai nha đầu này sao còn kinh động tới vú nuôi, vú nuôi mau trở về nghỉ ngơi đi, ta không sao đâu.”
Kỳ thật trong lòng Tuệ An bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều so với khi còn ngồi chờ tin tức. Vừa rồi nàng đứng ngồi khó khăn, sau lại nghe được tin Quan Nguyên Hạc đã rời kinh, tuy trong một khắc nàng cảm thấy khó chịu không thở nổi, nhưng lúc này cũng suy nghĩ rõ ràng lắm.
Nếu người nọ đã đi, nàng lại không cách nào đuổi theo đến quân doanh, chưa nói quân doanh vốn không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện đi vào, huống chi nàng chỉ là một tiểu cô nương, nếu thật đi tới địa phương đó thì khuê dự coi như mất hết.
Cho nên Tuệ An mới muốn nhanh chóng làm xong đôi giày này, chờ ngày Thẩm Đồng rời nhà tới quân doanh liền kêu hắn mang qua giao cho Quan Nguyên Hạc, y có thể hiểu được lòng nàng thì tốt, nếu y vẫn không nguôi giận, vậy chuyện này cũng chỉ đành như thế.
Tuệ An nghĩ đến đây, mới trở về phòng thêu hoa tiếp, lại không ngờ đã dọa hai người Đông Nhi một trận không nhẹ.
Phương mama thấy Tuệ An giương đôi mắt trong trẻo sáng rỡ, cũng hơi yên lòng, nhưng bà không rời đi, chỉ ngồi xuống ở bên giường, cười dạy nàng:
“Cô nương đặt kim ở vị trí này mới dễ thêu… “
Tuệ An nghe vậy, nghiêm túc theo Phương mama học, Đông Nhi ló đầu vào nhìn thấy cảnh này, liền tiến vào điều chỉnh ánh đèn. Tuệ An thêu hơn một canh giờ, thêu được rất nhiều hoa văn như ý tường vân, nàng day day hai mắt có chút mỏi nhừ, thẹn thùng nhìn Phương mama, cười nói:
“Hai ngày nay vú nuôi cũng mệt mỏi rồi, vú mau về nghỉ ngơi đi. Sáng mai cũng không cần đến đây, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, qua hai ngày nữa chỉ sợ sẽ bận rộn.”
Phương mama nghe vậy, bà cười đứng dậy cầm lại khung thêu, lấy gối đầu đệm sau lưng Tuệ An, lúc này mới nói:
“Cô nương cũng mau ngủ đi, sắc trời đã không còn sớm, chớ tổn thương hai mắt. Vú nuôi nhìn cô nương thêu đã đẹp mắt lắm rồi, đợi sáng mai nha đầu Băng Nguyệt làm xong bề mặt giày, cô nương liền thêu hoa văn lên trên, vừa vặn có thể kịp lúc Nhị cữu thiếu gia rời phủ.”
Tuệ An gật đầu nằm xuống, nhắm mắt lại, lúc này Phương mama mới rời khỏi giường, dùng chụp đèn dập tắt ngọn đèn dầu trong phòng, chỉ chừa một chiếc đèn ngủ mờ mờ cạnh giường, nhẹ nhàng nâng bước ra khỏi phòng.
Hai ngày sau, Tuệ An và gia đình Thẩm Phong cùng nhau đưa tiễn Thẩm Đồng rời phủ, Tuệ An bọc kỹ đôi giày đã làm xong, nhờ Thẩm Đồng mang đến quân doanh, không hề nói là đưa cho Quan Nguyên Hạc.
Cũng chẳng phải Tuệ An sợ mất mặt gì, thực sự việc này không phải một hai lời là có thể giải thích rõ ràng, Tuệ An suy đi nghĩ lại, chỉ hi vọng Quan Nguyên Hạc nhìn đôi giày kia có thể sáng tỏ tâm ý của nàng.
Hiện giờ cách lúc đại quân chính thức xuất phát còn nửa tháng, có lẽ y hết giận sẽ hồi kinh một chuyến, hoặc là cho người trở về báo với nàng đôi câu cũng chưa biết chừng. Tuệ An ôm ý nghĩ như vậy, liền bình tĩnh ở nhà chờ tin của y.
Vậy mà từng ngày từng ngày trôi qua, ngay cả một chút tin tức về y cũng không có, mắt thấy đã sát ngày đại quân xuất phát, Tuệ An biết lần này Quan Nguyên Hạc hạ quyết tâm không tha thứ mình, trong lòng tuy vừa khó chịu lại bất đắc dĩ, nhưng dần dần nàng cũng bớt âu sầu hơn, ép buộc bản thân không được nhớ tới chuyện này.
Từ sau ngày Hầu phủ tổ chức yến tiệc, chuyện quả thật phát triển y như dự liệu của Tuệ An. Trong một đêm phủ Phượng Dương hầu đã trở thành đề tài được nhân sĩ trong kinh ưu ái đám tiếu khắp trà lâu tửu quán, lời đồn liên quan tới thanh danh Hầu phủ nổi lên mọi nơi. Và đương nhiên, những nghị luận này đều là có lợi cho Tuệ An.
Quan viên trong triều cũng rối rít dâng tấu buộc tội Tôn Hi Tường, chỉ vỏn vẹn có ba ngày, tiếng xấu của Tôn Hi Tường đã lan đến mọi ngõ ngách trong kinh, bị mọi người mắng chửi lẫn khinh bỉ không để đâu cho hết.
Phụ thân mưu hại con gái ruột, tính ra đây vẫn là việc xấu trong nhà, Tuệ An lại là nữ tử biết đối nhân xử thế, cho nên lúc này cũng không thích hợp xuất đầu lộ diện.
Sau khi hoàn tất vở tuồng, Tuệ An thường xuyên “đổ bệnh”, lấy lí do ngã bệnh thoái thác tất cả khách khứa muốn tới bái phỏng. Điều này càng khiến cho mọi người khiển trách Tôn Hi Tường đủ điều tệ hại, mà hôm đó Tôn Hi Tường bị Tuệ An làm cho nộ hỏa công tâm, tức giận đến nỗi thổ huyết, sau khi trở về liền bệnh liệt giường không dậy nổi.
Nay lời đồn đãi bên ngoài đều nhằm vào Tôn Hi Tường, tình thế này càng bất lợi cho ông, hơn nữa Tuệ An lộ ra ý tứ muốn tra bằng được chuyện của Thẩm Thanh, Tôn Hi Tường vừa sợ hãi lại bất lực, tức đau cả gan, khiến bệnh tình ông ngày càng thêm nặng, thậm chí đã không thể nhấc chân xuống giường, chứ đừng nói gì đến xử lý công việc hay giao tiếp gì.
Tôn Hi Tường rơi đài khiến cho tình thế trong Hầu phủ đại biến, mà Tuệ An tuy giả bệnh ở nhà cũng không nhàn rỗi, mà nàng còn khua chiêng gõ trống, đường đường chính chính chỉnh đốn nội bộ phủ Phượng Dương hầu.
Những người trước kia nghe theo Tôn Hi Tường, khinh thường Tuệ An tuổi còn bé, dùng thủ đoạn lén trộm đồ đạc Hầu phủ bán ra ngoài, Tuệ An đã sớm nhắc Phương mama kêu người âm thầm chú ý, nay đồng loạt lôi ra xử lý gọn gàng linh hoạt vô cùng, mấy ngày tiếp trong phủ thoáng cái liền tĩnh lặng như mặt nước hồ không một gợn sóng.
Những chuyện này Tuệ An chẳng cần tự mình động thủ, nếu không tương lai bị người ta lấy chữ “hiếu” bắt bẻ thì không hay, hơn nữa lúc này Tuệ An còn đang bận “ngã bệnh”, tất nhiên chỉ ngồi trong phòng chỉ tay năm ngón mà thôi.
Cho nên việc này Tuệ An nhờ Đồng thị ra mặt thay mình, Phương mama ở bên cạnh hiệp trợ. Chỉ trong ba ngày, Hầu phủ đã cắt giảm gần một nửa số người hầu kẻ hạ, không oan uổng ai, cũng không thiên vị ai, Đồng thị thẳng tay trừng trị mấy tên quản sự trong phủ, xong xuôi thì ngồi chờ chọn mua người mới bổ sung, hạ nhân trong phủ phục bà sát đất.
Vị trí người làm bị cũng phải nhanh chóng tìm người mới bù vào, chuyện này Tuệ An đã sớm có chuẩn bị, lúc trước số người hầu mà nàng dặn A Trúc đặt mua cuối cùng cũng được dùng tới.
Tuy Hầu phủ đang trong quá trình thiết lập lại, nhưng thay đổi đâu vào đấy, gọn gàng lưu loát. Chẳng những không khiến lòng người bàng hoàng, ngược lại còn rất nhanh đã khôi phục trật tự của nó. Hiện nay trong ngoài Hầu phủ đã tràn đầy sức sống hắn, hoạt động càng đi vào quỹ đạo nhất định, khiến người ta không thể không cảm thán người xử lý vừa khôn khéo lại giỏi giang.
Mà mặc dù từ đầu tới đuôi Tuệ An không hề ra mặt sắp xếp những chuyện này, nhưng trong lòng bọn hạ nhân Hầu phủ đều ngầm hiểu với nhau. Đồng thị mới vào phủ được bao lâu cơ chứ, há lại có thể tra tận gốc lai lịch chúng hạ nhân như thế?
Cho nên mọi người cũng biết đứng sau lưng chỉ đạo việc này chính là tiểu chủ tử Tuệ An, chuyện lần này được xử lý quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi làm cho bọn họ sinh lòng kính sợ, từ đó không bao giờ dám xem nhẹ vị tiểu chủ tử Hầu phủ này nữa.
Mấy ngày liên tiếp Tuệ An đều gấp rút lo lắng những chuyện này, mệt mỏi đến nỗi chẳng còn hơi đâu mà nghĩ tới chuyện với Quan Nguyên Hạc.
Canh ba đêm hôm đó, trong Hầu phủ ngoại trừ người gác đêm, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, thời tiết lại đang cuối đông, ban đêm khí lạnh ngưng kết, nửa điểm động tĩnh cũng không có, ánh trăng sáng rõ rơi trên khung cửa sổ, trong trẻo mà lạnh lùng u tĩnh.
Trong phòng, Tuệ An sớm đã tắt đèn đi ngủ, chiếc đèn Dương Giác đầu giường phát ra tia sáng nhu hòa, in vào đệm giường màu xanh, nhẹ nhàng tràn qua tấm màn lắc lư theo gió, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát tựa hoa đào.
Lại đúng lúc này, khung cửa sổ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh màu đen nhanh chóng tiến vào, ánh trăng bên ngoài lướt qua người y, chiếu đôi mày nghiêm nghị, cặp mắt tĩnh mịch, khuôn mặt bởi vì mím môi mà vô cùng lạnh nhạt, chính là Quan Nguyên Hạc.
Y vào phòng, thấy bên chân giường không có nha đầu trực đêm thì khẽ nhíu mày. Quan Nguyên Hạc đứng đó một lúc lâu, cởi áo choàng trên người, đợi khí lạnh trên y phục tan đi không ít, lúc này y mới nhè nhẹ bước vào nội thất.
Đến trước giường, y chậm rãi đưa tay vén màn giường, ánh mắt sáng quắc nhìn người ngủ vùi trong chăn.
Trên giường, Tuệ An ngoan ngoãn nằm thẳng, chăn bông đắp ngang cổ, chỉ lộ ra khôn mặt nho nhỏ. Ánh mắt Quan Nguyên Hạc lóe lên, tinh tế quan sát nàng. Gương mặt vốn tròn tròn hồng hào của nàng dường như đã gầy đi không ít, khí sắc dưới ngọn đèn càng có vẻ tái nhợt tiều tụy, tuy đang say giấc nồng nhưng hàng mày thanh tú của nàng lại khẽ nhíu lại, rất bất an, giữa lông mày không che được thần sắc lo lắng.
Quan Nguyên Hạc vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng liền nhu hòa một chút. Y nghĩ tới lời Thẩm Đồng nói, lại thấy bộ dáng Tuệ An như vậy, không khỏi căng thẳng, cánh mũi hơi thả lỏng, mơ hồ lộ ra một tiếng thở dài.
Y vừa thở dài, Tuệ An vẫn nằm trên giường đột nhiên mở mắt, bật người ngồi dậy, bàn tay sau tấm chăn bông chẳng biết từ lúc nào đã nắm được một con dao găm sáng loáng, dao găm kia trực tiếp soay một vòng trên không trung, đâm thẳng tới bóng đen trước giường.
Động tác này của nàng quá nhanh, cũng quá đột ngột, Quan Nguyên Hạc nhất thời chìm trong suy nghĩ, lúc dao găm nhọn hoắt phát ra tia sáng nhanh như chớp hướng về phía ngực mình, y mới nhanh nhẹn nghiêng người né qua, sau đó giơ tay bắt được cổ tay Tuệ An.
Trong màn đêm yên tĩnh truyền đến thanh âm quần áo bị xé rách, đúng là con dao găm sắc bén kia đã đâm tới y phục của Quan Nguyên Hạc, rạch ra một lỗ hổng trên trường bào!
Tuệ An một kích không trúng, lại bị người ta chế trụ tay phải, thì cả kinh không thôi, nàng nhấc chân liền muốn đá vào chân Quan Nguyên Hạc!
Lúc này Quan Nguyên Hạc đã thật sự nổi giận, cánh tay giữ chặt tay Tuệ An khẽ dùng sức, Tuệ An bị đau, khẽ kêu một tiếng, dao găm trong tay liền rơi xuống.
Mà Quan Nguyên Hạc khẽ động chân, dao găm liền lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất.
Tuệ An chỉ cảm thấy một hồi kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, chiếc đèn Dương Giác nơi đầu giường bỗng nhiên tắt ngúm, sau đó là một hồi long trời lở đất, thân thể của nàng bị đẩy về sau, ngã xuống giường, cùng lúc đó, có một thân thể nặng nề đè xuống, người đó lại dùng hai chân mình giữ chặt chân nàng, ép nàng không thể cựa quậy!
“Nàng lại dám giấu dao trên giường!”
Tuệ An trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng hốt, liền nghe trước mặt truyền đến một giọng nam tử vừa trầm thấp lại bao hàm tức giận, sau đó lập tức nàng đã đối diện với cặp mắt âm u không đáy của Quan Nguyên Hạc.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, đôi mắt kia như có lửa đốt lên, viết rõ ràng hai chữ ‘tức giận’!
Tuệ An sững sờ, cố gắng nhìn vào Quan Nguyên Hạc, thấy y nhíu chặt đôi mày, gương mặt tuấn tú xanh mét một mảnh, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng không khỏi một hồi chột dạ, nháy nháy mắt, không biết nên nói cái gì.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng trầm mặc không nói, hừ lạnh một tiếng, đưa tay giữ cằm Tuệ An, cả giận nói:
“Nàng câm sao? Nói chuyện!”
Tuệ An bị y quát nạt, sợ đến nỗi thân thể run rẩy, nuốt nước miếng một cái lại không biết nên trả lời thế nào.
Dao găm này sau khi sống lại nàng vẫn luôn giấu trong giường, có lẽ là do trong lòng không có cảm giác an toàn, để dao găm bên người nàng mới có thể ngủ yên ổn một chút, nhất là từ khi lật bài ngửa với Tôn Hi Tường, mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ nàng đều phải chạm vào con dao găm kia một lần, xác định nó vẫn còn ở đấy mới có thể nhắm mắt.
Chỉ là lời này bảo nàng làm sao nói với Quan Nguyên Hạc cho được, có nam tử nào nguyện ý cưới một nữ tử giấu dao trên giường cơ chứ…
Beta: Ánh Nguyệt
Tuệ An nghe xong lời Thẩm Đồng nói thì sững sờ không thôi, trong lòng dâng lên một dòng chua xót, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn sáng ngời thoáng cái đã ảm đạm xuống. Thẩm Đồng nhìn bộ dạng mất mát của nàng, không khỏi thở dài.
Sau khi hắn biết chuyện giữa Quan Nguyên Hạc và Tuệ An, trong lòng cực kỳ cao hứng, nhưng nghĩ tới hôm đó ở Quan phủ Quan Nguyên Hạc nói với hắn hai câu kia, hơn nữa thêm chuyện hắn bị Thẩm Phong đánh một trận thừa sống thiếu chết, đang từ cao hứng lại đột nhiên chuyển thành uất ức.
Chỉ nói Quan tướng quân cũng thật là, nhìn trúng biểu muội nhà hắn thì tới cầu hôn là được, còn muốn dày vò tên ngốc hắn làm gì, hay ho lắm sao. Lúc trước thì nói lời người đáng sợ gì đó, giờ bản thân y muốn cưới biểu muội thì lại sợ hãi mấy tin đồn nhảm linh tinh kia.
Chẳng qua những ý nghĩ này của Thẩm Đồng trong hai ngày nay đã nhanh chóng biến mất một cách vô tung vô ảnh, nguyên nhân thì hắn không rõ, hắn chỉ biết tiểu biểu muội Tuệ An này thật sự là người cao tay khó lường, thậm chí Thẩm Đồng còn sinh ra suy nghĩ, may mà lúc trước Quan tướng quân nhắc nhở mình đôi câu, nếu không tương lai thực thành thân cùng Tuệ An, hắn e rằng chẳng quản nổi tiểu biểu muội này đâu, không bị nàng xoay như chong chóng mới là lạ.
Thẩm Đồng nghĩ cũng chỉ có Quan Đại tướng quân mới có thể thu phục biểu muội Tuệ An này mà thôi, giờ hắn nhìn bộ dáng kia của Tuệ An, trong lòng không khỏi thở dài, hai người Quan tướng quân và biểu muội đều có tính tình cứng cỏi, chỉ sợ sau này còn phải làm quen dần.
Quan tướng quân ở trong quân từ trước đến nay vẫn được mệnh danh là Diêm vương mặt đen, chỉ một ánh mắt cũng có thể dọa các tướng sĩ sợ mất mật. Tiểu biểu muội cũng có bản lĩnh quá, chọc ai không chọc, lại to gan nhổ lông trên lưng cọp. Thẩm Đồng nghĩ vậy, liền cười một tiếng, khuyên nhủ:
“Biểu muội cũng đừng để trong lòng, có thể là trong quân xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hôn sự này đã định… “
Thu Nhi ở một bên nhìn, thấy sắc mặt Tuệ An càng ngày cang khó xử, chỉ cảm thán Nhị cữu thiếu gia thật là không biết an ủi người gì cả, còn tự vạch áo cho người xem lưng, nàng vội vàng tiến lên phía trước thi lễ, cắt đứt lời Thẩm Đồng:
“Ngoài trời giá rét, Nhị thiếu gia mới từ ngoài phủ trở lại, trước uống chén trà cho ấm thân thể đã.”
Thẩm Đồng nghe tiếng cũng nhìn thấy sắc mặt Tuệ An không tốt, vội sờ sờ đầu, ấp úng nói:
“Thôi cũng muộn rồi, ta không lưu lại nữa, biểu muội cũng mau nghỉ ngơi một chút đi, bận việc cả ngày, đừng để thân thể thêm mệt mỏi.”
Hắn nói xong xoay người rời đi, lúc này Tuệ An mới cuống quít gượng cười tiễn người ra khỏi Dung Lê viện.
Tuệ An trở lại phòng, ngây ngốc nhìn ánh đèn một lát, bình tĩnh cầm lên khung thêu, bắt đầu chuyển tay thêu tiếp hoa văn tường vân.
Đông Nhi và Thu Nhi hầu hạ trong phòng, thấy nàng như vậy cũng không dám tiến lên khuyên nhủ. Hai người nhìn Tuệ An im lặng thêu cực kỳ nghiêm túc, trong lòng càng thêm bất ổn.
Đông Nhi nháy mắt với Thu Nhi mấy cái, Thu Nhi liền lặng lẽ ra khỏi nội thất, một lát nhưng lại mời Phương mama đến. Phương mama vào phòng, hai nha đầu vội lui ra ngoài, Tuệ An đang thêu thùa, đã nghe thanh âm êm ái của Phương mama vang lên bên tai:
“Cô nương thêu ngày càng dễ nhìn.”
Tuệ An nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Phương mama rơi trên người mình, không khỏi sững sờ, sau đó bật cười nói:
“Hai nha đầu này sao còn kinh động tới vú nuôi, vú nuôi mau trở về nghỉ ngơi đi, ta không sao đâu.”
Kỳ thật trong lòng Tuệ An bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều so với khi còn ngồi chờ tin tức. Vừa rồi nàng đứng ngồi khó khăn, sau lại nghe được tin Quan Nguyên Hạc đã rời kinh, tuy trong một khắc nàng cảm thấy khó chịu không thở nổi, nhưng lúc này cũng suy nghĩ rõ ràng lắm.
Nếu người nọ đã đi, nàng lại không cách nào đuổi theo đến quân doanh, chưa nói quân doanh vốn không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện đi vào, huống chi nàng chỉ là một tiểu cô nương, nếu thật đi tới địa phương đó thì khuê dự coi như mất hết.
Cho nên Tuệ An mới muốn nhanh chóng làm xong đôi giày này, chờ ngày Thẩm Đồng rời nhà tới quân doanh liền kêu hắn mang qua giao cho Quan Nguyên Hạc, y có thể hiểu được lòng nàng thì tốt, nếu y vẫn không nguôi giận, vậy chuyện này cũng chỉ đành như thế.
Tuệ An nghĩ đến đây, mới trở về phòng thêu hoa tiếp, lại không ngờ đã dọa hai người Đông Nhi một trận không nhẹ.
Phương mama thấy Tuệ An giương đôi mắt trong trẻo sáng rỡ, cũng hơi yên lòng, nhưng bà không rời đi, chỉ ngồi xuống ở bên giường, cười dạy nàng:
“Cô nương đặt kim ở vị trí này mới dễ thêu… “
Tuệ An nghe vậy, nghiêm túc theo Phương mama học, Đông Nhi ló đầu vào nhìn thấy cảnh này, liền tiến vào điều chỉnh ánh đèn. Tuệ An thêu hơn một canh giờ, thêu được rất nhiều hoa văn như ý tường vân, nàng day day hai mắt có chút mỏi nhừ, thẹn thùng nhìn Phương mama, cười nói:
“Hai ngày nay vú nuôi cũng mệt mỏi rồi, vú mau về nghỉ ngơi đi. Sáng mai cũng không cần đến đây, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, qua hai ngày nữa chỉ sợ sẽ bận rộn.”
Phương mama nghe vậy, bà cười đứng dậy cầm lại khung thêu, lấy gối đầu đệm sau lưng Tuệ An, lúc này mới nói:
“Cô nương cũng mau ngủ đi, sắc trời đã không còn sớm, chớ tổn thương hai mắt. Vú nuôi nhìn cô nương thêu đã đẹp mắt lắm rồi, đợi sáng mai nha đầu Băng Nguyệt làm xong bề mặt giày, cô nương liền thêu hoa văn lên trên, vừa vặn có thể kịp lúc Nhị cữu thiếu gia rời phủ.”
Tuệ An gật đầu nằm xuống, nhắm mắt lại, lúc này Phương mama mới rời khỏi giường, dùng chụp đèn dập tắt ngọn đèn dầu trong phòng, chỉ chừa một chiếc đèn ngủ mờ mờ cạnh giường, nhẹ nhàng nâng bước ra khỏi phòng.
Hai ngày sau, Tuệ An và gia đình Thẩm Phong cùng nhau đưa tiễn Thẩm Đồng rời phủ, Tuệ An bọc kỹ đôi giày đã làm xong, nhờ Thẩm Đồng mang đến quân doanh, không hề nói là đưa cho Quan Nguyên Hạc.
Cũng chẳng phải Tuệ An sợ mất mặt gì, thực sự việc này không phải một hai lời là có thể giải thích rõ ràng, Tuệ An suy đi nghĩ lại, chỉ hi vọng Quan Nguyên Hạc nhìn đôi giày kia có thể sáng tỏ tâm ý của nàng.
Hiện giờ cách lúc đại quân chính thức xuất phát còn nửa tháng, có lẽ y hết giận sẽ hồi kinh một chuyến, hoặc là cho người trở về báo với nàng đôi câu cũng chưa biết chừng. Tuệ An ôm ý nghĩ như vậy, liền bình tĩnh ở nhà chờ tin của y.
Vậy mà từng ngày từng ngày trôi qua, ngay cả một chút tin tức về y cũng không có, mắt thấy đã sát ngày đại quân xuất phát, Tuệ An biết lần này Quan Nguyên Hạc hạ quyết tâm không tha thứ mình, trong lòng tuy vừa khó chịu lại bất đắc dĩ, nhưng dần dần nàng cũng bớt âu sầu hơn, ép buộc bản thân không được nhớ tới chuyện này.
Từ sau ngày Hầu phủ tổ chức yến tiệc, chuyện quả thật phát triển y như dự liệu của Tuệ An. Trong một đêm phủ Phượng Dương hầu đã trở thành đề tài được nhân sĩ trong kinh ưu ái đám tiếu khắp trà lâu tửu quán, lời đồn liên quan tới thanh danh Hầu phủ nổi lên mọi nơi. Và đương nhiên, những nghị luận này đều là có lợi cho Tuệ An.
Quan viên trong triều cũng rối rít dâng tấu buộc tội Tôn Hi Tường, chỉ vỏn vẹn có ba ngày, tiếng xấu của Tôn Hi Tường đã lan đến mọi ngõ ngách trong kinh, bị mọi người mắng chửi lẫn khinh bỉ không để đâu cho hết.
Phụ thân mưu hại con gái ruột, tính ra đây vẫn là việc xấu trong nhà, Tuệ An lại là nữ tử biết đối nhân xử thế, cho nên lúc này cũng không thích hợp xuất đầu lộ diện.
Sau khi hoàn tất vở tuồng, Tuệ An thường xuyên “đổ bệnh”, lấy lí do ngã bệnh thoái thác tất cả khách khứa muốn tới bái phỏng. Điều này càng khiến cho mọi người khiển trách Tôn Hi Tường đủ điều tệ hại, mà hôm đó Tôn Hi Tường bị Tuệ An làm cho nộ hỏa công tâm, tức giận đến nỗi thổ huyết, sau khi trở về liền bệnh liệt giường không dậy nổi.
Nay lời đồn đãi bên ngoài đều nhằm vào Tôn Hi Tường, tình thế này càng bất lợi cho ông, hơn nữa Tuệ An lộ ra ý tứ muốn tra bằng được chuyện của Thẩm Thanh, Tôn Hi Tường vừa sợ hãi lại bất lực, tức đau cả gan, khiến bệnh tình ông ngày càng thêm nặng, thậm chí đã không thể nhấc chân xuống giường, chứ đừng nói gì đến xử lý công việc hay giao tiếp gì.
Tôn Hi Tường rơi đài khiến cho tình thế trong Hầu phủ đại biến, mà Tuệ An tuy giả bệnh ở nhà cũng không nhàn rỗi, mà nàng còn khua chiêng gõ trống, đường đường chính chính chỉnh đốn nội bộ phủ Phượng Dương hầu.
Những người trước kia nghe theo Tôn Hi Tường, khinh thường Tuệ An tuổi còn bé, dùng thủ đoạn lén trộm đồ đạc Hầu phủ bán ra ngoài, Tuệ An đã sớm nhắc Phương mama kêu người âm thầm chú ý, nay đồng loạt lôi ra xử lý gọn gàng linh hoạt vô cùng, mấy ngày tiếp trong phủ thoáng cái liền tĩnh lặng như mặt nước hồ không một gợn sóng.
Những chuyện này Tuệ An chẳng cần tự mình động thủ, nếu không tương lai bị người ta lấy chữ “hiếu” bắt bẻ thì không hay, hơn nữa lúc này Tuệ An còn đang bận “ngã bệnh”, tất nhiên chỉ ngồi trong phòng chỉ tay năm ngón mà thôi.
Cho nên việc này Tuệ An nhờ Đồng thị ra mặt thay mình, Phương mama ở bên cạnh hiệp trợ. Chỉ trong ba ngày, Hầu phủ đã cắt giảm gần một nửa số người hầu kẻ hạ, không oan uổng ai, cũng không thiên vị ai, Đồng thị thẳng tay trừng trị mấy tên quản sự trong phủ, xong xuôi thì ngồi chờ chọn mua người mới bổ sung, hạ nhân trong phủ phục bà sát đất.
Vị trí người làm bị cũng phải nhanh chóng tìm người mới bù vào, chuyện này Tuệ An đã sớm có chuẩn bị, lúc trước số người hầu mà nàng dặn A Trúc đặt mua cuối cùng cũng được dùng tới.
Tuy Hầu phủ đang trong quá trình thiết lập lại, nhưng thay đổi đâu vào đấy, gọn gàng lưu loát. Chẳng những không khiến lòng người bàng hoàng, ngược lại còn rất nhanh đã khôi phục trật tự của nó. Hiện nay trong ngoài Hầu phủ đã tràn đầy sức sống hắn, hoạt động càng đi vào quỹ đạo nhất định, khiến người ta không thể không cảm thán người xử lý vừa khôn khéo lại giỏi giang.
Mà mặc dù từ đầu tới đuôi Tuệ An không hề ra mặt sắp xếp những chuyện này, nhưng trong lòng bọn hạ nhân Hầu phủ đều ngầm hiểu với nhau. Đồng thị mới vào phủ được bao lâu cơ chứ, há lại có thể tra tận gốc lai lịch chúng hạ nhân như thế?
Cho nên mọi người cũng biết đứng sau lưng chỉ đạo việc này chính là tiểu chủ tử Tuệ An, chuyện lần này được xử lý quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi làm cho bọn họ sinh lòng kính sợ, từ đó không bao giờ dám xem nhẹ vị tiểu chủ tử Hầu phủ này nữa.
Mấy ngày liên tiếp Tuệ An đều gấp rút lo lắng những chuyện này, mệt mỏi đến nỗi chẳng còn hơi đâu mà nghĩ tới chuyện với Quan Nguyên Hạc.
Canh ba đêm hôm đó, trong Hầu phủ ngoại trừ người gác đêm, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, thời tiết lại đang cuối đông, ban đêm khí lạnh ngưng kết, nửa điểm động tĩnh cũng không có, ánh trăng sáng rõ rơi trên khung cửa sổ, trong trẻo mà lạnh lùng u tĩnh.
Trong phòng, Tuệ An sớm đã tắt đèn đi ngủ, chiếc đèn Dương Giác đầu giường phát ra tia sáng nhu hòa, in vào đệm giường màu xanh, nhẹ nhàng tràn qua tấm màn lắc lư theo gió, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát tựa hoa đào.
Lại đúng lúc này, khung cửa sổ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh màu đen nhanh chóng tiến vào, ánh trăng bên ngoài lướt qua người y, chiếu đôi mày nghiêm nghị, cặp mắt tĩnh mịch, khuôn mặt bởi vì mím môi mà vô cùng lạnh nhạt, chính là Quan Nguyên Hạc.
Y vào phòng, thấy bên chân giường không có nha đầu trực đêm thì khẽ nhíu mày. Quan Nguyên Hạc đứng đó một lúc lâu, cởi áo choàng trên người, đợi khí lạnh trên y phục tan đi không ít, lúc này y mới nhè nhẹ bước vào nội thất.
Đến trước giường, y chậm rãi đưa tay vén màn giường, ánh mắt sáng quắc nhìn người ngủ vùi trong chăn.
Trên giường, Tuệ An ngoan ngoãn nằm thẳng, chăn bông đắp ngang cổ, chỉ lộ ra khôn mặt nho nhỏ. Ánh mắt Quan Nguyên Hạc lóe lên, tinh tế quan sát nàng. Gương mặt vốn tròn tròn hồng hào của nàng dường như đã gầy đi không ít, khí sắc dưới ngọn đèn càng có vẻ tái nhợt tiều tụy, tuy đang say giấc nồng nhưng hàng mày thanh tú của nàng lại khẽ nhíu lại, rất bất an, giữa lông mày không che được thần sắc lo lắng.
Quan Nguyên Hạc vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng liền nhu hòa một chút. Y nghĩ tới lời Thẩm Đồng nói, lại thấy bộ dáng Tuệ An như vậy, không khỏi căng thẳng, cánh mũi hơi thả lỏng, mơ hồ lộ ra một tiếng thở dài.
Y vừa thở dài, Tuệ An vẫn nằm trên giường đột nhiên mở mắt, bật người ngồi dậy, bàn tay sau tấm chăn bông chẳng biết từ lúc nào đã nắm được một con dao găm sáng loáng, dao găm kia trực tiếp soay một vòng trên không trung, đâm thẳng tới bóng đen trước giường.
Động tác này của nàng quá nhanh, cũng quá đột ngột, Quan Nguyên Hạc nhất thời chìm trong suy nghĩ, lúc dao găm nhọn hoắt phát ra tia sáng nhanh như chớp hướng về phía ngực mình, y mới nhanh nhẹn nghiêng người né qua, sau đó giơ tay bắt được cổ tay Tuệ An.
Trong màn đêm yên tĩnh truyền đến thanh âm quần áo bị xé rách, đúng là con dao găm sắc bén kia đã đâm tới y phục của Quan Nguyên Hạc, rạch ra một lỗ hổng trên trường bào!
Tuệ An một kích không trúng, lại bị người ta chế trụ tay phải, thì cả kinh không thôi, nàng nhấc chân liền muốn đá vào chân Quan Nguyên Hạc!
Lúc này Quan Nguyên Hạc đã thật sự nổi giận, cánh tay giữ chặt tay Tuệ An khẽ dùng sức, Tuệ An bị đau, khẽ kêu một tiếng, dao găm trong tay liền rơi xuống.
Mà Quan Nguyên Hạc khẽ động chân, dao găm liền lặng yên không một tiếng động rơi trên mặt đất.
Tuệ An chỉ cảm thấy một hồi kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, chiếc đèn Dương Giác nơi đầu giường bỗng nhiên tắt ngúm, sau đó là một hồi long trời lở đất, thân thể của nàng bị đẩy về sau, ngã xuống giường, cùng lúc đó, có một thân thể nặng nề đè xuống, người đó lại dùng hai chân mình giữ chặt chân nàng, ép nàng không thể cựa quậy!
“Nàng lại dám giấu dao trên giường!”
Tuệ An trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng hốt, liền nghe trước mặt truyền đến một giọng nam tử vừa trầm thấp lại bao hàm tức giận, sau đó lập tức nàng đã đối diện với cặp mắt âm u không đáy của Quan Nguyên Hạc.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, đôi mắt kia như có lửa đốt lên, viết rõ ràng hai chữ ‘tức giận’!
Tuệ An sững sờ, cố gắng nhìn vào Quan Nguyên Hạc, thấy y nhíu chặt đôi mày, gương mặt tuấn tú xanh mét một mảnh, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng không khỏi một hồi chột dạ, nháy nháy mắt, không biết nên nói cái gì.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng trầm mặc không nói, hừ lạnh một tiếng, đưa tay giữ cằm Tuệ An, cả giận nói:
“Nàng câm sao? Nói chuyện!”
Tuệ An bị y quát nạt, sợ đến nỗi thân thể run rẩy, nuốt nước miếng một cái lại không biết nên trả lời thế nào.
Dao găm này sau khi sống lại nàng vẫn luôn giấu trong giường, có lẽ là do trong lòng không có cảm giác an toàn, để dao găm bên người nàng mới có thể ngủ yên ổn một chút, nhất là từ khi lật bài ngửa với Tôn Hi Tường, mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ nàng đều phải chạm vào con dao găm kia một lần, xác định nó vẫn còn ở đấy mới có thể nhắm mắt.
Chỉ là lời này bảo nàng làm sao nói với Quan Nguyên Hạc cho được, có nam tử nào nguyện ý cưới một nữ tử giấu dao trên giường cơ chứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.