Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 114: Chứng từ, thủ thân như ngọc

Tố Tố Tuyết

28/12/2016

Tuệ An càng nghĩ càng sợ, càng sợ nước mắt kia lại càng tuôn trào như mưa! Nàng lại không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể gắt gao chôn trong chăn nức nở nghẹn ngào. Nàng vừa khóc vừa hổn hển hít thở, tiếng nức nở đứt quãng không ngừng tràn ra bên ngoài, Quan Nguyên Hạc nghe được vô cùng đau lòng.

Quan Nguyên Hạc thấy nàng khóc khàn cả giọng, một chút cũng không có ý dừng lại, phảng phất như tùy thời có thể khóc đến chết, y đưa tay day day mi tâm, trên mặt lại càng nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ cùng lo lắng.

Chỉ có điều cho tới bây giờ y chưa từng dỗ qua nữ tử, lại càng là lần đầu tiên làm chuyện nửa đêm trộm hương này, còn thực sự không biết phải nói gì.

Y nhìn thấy hai vai Tuệ An không ngừng run rẩy, chỉ lo Tuệ An cảm lạnh, muốn chỉnh lại áo đơn lại cho nàng. Ai ngờ tay y vừa đụng vào Tuệ An, Tuệ An liền mạnh mẽ run lên, sau đó nghiêng thân thể tránh đi.

Quan Nguyên Hạc cười khổ, cầm chăn mền cẩn thận vòng quanh người Tuệ An, lúc này mới nói:

“Ta không đụng nữa là được, nàng đừng khóc.”

Suy nghĩ một chút, lại nói:

“Cái tính cứ gặp chuyện là khóc này của nàng cũng không hay, phải đổi! Có chuyện gì không thể nói ra rõ ràng hay sao, lau nước mắt đi, chúng ta trò chuyện một lát, được không?”

Tuệ An nghe y nói mình tính tình không tốt, nhất thời vừa tức lại vừa ủy khuất, khóc càng thêm lợi hại, chẳng may bị sặc một cái, lập tức ho khù khụ cả lần.

Nhưng nàng lại xấu hổ không dám nhìn y, liền bổ nhào trên gối ho khàn cả giọng, nháy mắt ngay cả cổ đều đỏ bừng vì khó thở.

Thấy nàng như vậy, Quan Nguyên Hạc bị dọa không nhẹ, cũng không đôi co với Tuệ An nữa, lúc này liền một tay kéo người từ trong gối đầu lôi ra, một mặt giúp nàng vuốt vuốt sống lưng, một mặt dỗ dành nói:

“Nàng đừng khóc, nàng không khóc, ta cái gì cũng đều theo nàng hết, được hay không?”

Tuệ An đã khóc đến hoa dung thất sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, trên mặt lấm lem nước mắt, ở dưới ánh trăng sáng loáng một mảnh, đôi mắt ngập nước càng toát vẻ thê thảm đáng thương, khiến người ta nhìn mà xót xa gần chết.

Ánh mắt Quan Nguyên Hạc vừa chạm đến khuôn mặt nàng, trên mặt liền tối một nửa. Nhìn Tuệ An ho khàn cả giọng, trái tim Quan Nguyên Hạc cũng đau nhói theo, tay vuốt lưng Tuệ An càng thêm dịu dàng, dường như nàng chính là trân châu bảo ngọc, vừa dùng sức sẽ bẻ gãy.

Trong mắt y, hai người đã đính hôn, về sau nhất định sẽ gắn bó với nhau cả đời. Những năm này ở trong quân đội, y đã quen nói một là một, hai là hai, tính tình cũng theo đó hình thành, mọi việc đều phân tích cặn kẽ, bày mưu tính kế có được thứ mình muốn, chuyện y làm càng chưa từng xảy ra sai sót.

Hôn sự của y và Tuệ An đã không cần bàn cãi, đây là chuyện y đích thân ra quyết định, dĩ nhiên sẽ không có bất kỳ trắc trở nào, chẳng sớm thì muộn, Tuệ An cũng sẽ là người của y!

Loại nhận định cùng chiếm hữu này trên thực tế từ lâu đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm trong lòng y, nếu không y cũng sẽ chẳng nhàn rỗi đến nỗi bỏ sức đặt cái bẫy cho vay nặng lãi dụ Tôn Hi Tường nhảy vào.

Thêm y căn bản không phải là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, nếu không cũng sẽ không ngày ngày đối nghịch phụ thân mình như vậy.

Ban nãy y nhất thời động tình, không phải là thật sự không kiềm chế được, chỉ là y căn bản không muốn kiềm chế mà thôi. Một là, y cảm thấy Tuệ An là người của mình, không lý nào muốn chạm vào mà cũng phải nhẫn nhịn.

Hai là, phong cách hành sự của y xưa nay vẫn trước sau như một, đã không động tâm thì thôi, nếu động tâm, vậy thì nhất định phải tranh thủ tối đại hóa lợi ích trong phạm vi cho phép, càng có lợi với mình càng tốt.

Cho nên nếu đã có thể sờ y tuyệt đối sẽ không nhìn, nếu có thể gặm y tuyệt đối không ôm suông. Thêm y vốn là nam tử huyết khí phương cương, ôm nữ tử mình thích trong lòng, lại mới nếm thử hương vị tình dục, chỉ nghĩ đến thôi thân thể cũng đau, thế này thì chịu đựng kiểu gì.

Mà y lại thấy Tuệ An chưa từng phản kháng, tuy nói điều này đến tám phần là do y tận lực dụ dỗ, nhưng rốt cuộc là nàng cũng thích, nên y mới càng lớn lối làm càn.

Còn nữa, Quan Nguyên Hạc tuyệt đối là một người theo trường phái hành động, chỉ coi trọng kết quả không coi trọng quá trình. Trong suy nghĩ của y, chuyện này là do y tương tư khó nén, Tuệ An cũng chỉ có thể thừa nhận y, hai người cùng nhau có gì là không thể.

Chỉ cần không ai biết được, khuê dự của Tuệ An cũng sẽ không bị ảnh hưởng, chuyện như vậy còn phải tự kiềm chế mình mới là kẻ ngu.

Y nào biết đâu trong lòng nàng nghĩ gì? Nay thấy Tuệ An thương tâm thành như vậy, y cũng biết chuyện hôm nay là mình quá đáng, chỉ sợ dọa đến Tuệ An. Trên phương diện này, nữ tử không thể so với nam tử, Tuệ An tính tình cương liệt, y còn lo nàng nghĩ không thông, làm ra chuyện gì tổn hại mối quan hệ hai người càng không hay.

Thế nhưng cho dù là như vậy, Quan Nguyên Hạc lại chẳng hề có nửa phần hối hận vì chuyện vừa rồi, chỉ có thể nhìn Tuệ An mà đau lòng không thôi.

Những ý nghĩ kia của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An tất nhiên không biết, nàng chỉ cảm thấy Quan Nguyên Hạc bắt nạt nàng, vừa tức giận lại sợ hãi. Lời Quan Nguyên Hạc vừa nói nàng cũng nghe vào tai, tuy y nói hơi khó nghe một chút, nhưng lại rất có lý.

Việc đã đến nước này, nàng không thể khóc lóc mãi, có khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tuệ An nghĩ tới đây, đợi hít thở bình thường liền từ từ trấn tĩnh tâm tình. Trong lòng nàng tức giận chứ, tất cả cũng tại bản thân nàng, ai kêu nàng nhất thời bị mê hoặc, mới bị y lăn qua lăn lại như thế.

Hiện giờ lại không thể để mình bị thua thiệt một cách vô ích, dù thế nào việc này cũng phải cùng y nói cho ra lẽ! Chuyện như vậy nàng dĩ nhiên không có mặt mũi nào nói cho người khác nghe, cho nên chỉ có thể tự mình bắt y bồi thường thiệt hại.

Tuệ An lo lắng không phải là hôn sự không thành, hai người đã đính hôn, Quan Nguyên Hạc có thay lòng đổi dạ hoặc là y muốn từ hôn, cưới nữ tử khác đi chăng nữa Tuệ An cũng không lo.

Người này tuy nói mặt dày mày dạn, nhưng chuyện lớn chưa bao giờ qua loa đại khái, mặc dù Tuệ An cảm thấy mình nhìn lầm người rồi, nhưng lòng tin của nàng với Quan Nguyên Hạc vẫn không suy giảm là bao.

Chuyện nàng lo lắng, đơn giản chính là trước khi cưới nàng, Quan Nguyên Hạc ở bên ngoài nuôi tiểu thiếp, dưỡng ngoại thất. Nếu là như vậy, hôn sự này nàng lại không muốn đáp ứng, cho nên lúc này nàng nhất định phải vứt bỏ lòng tự trọng gì đó đi, nghĩ cách giải quyết vấn đề mới phát sinh này.

Vừa rồi hai người đã như vậy, mặt mũi nàng sớm đã mất sạch, nay lại khóc chết đi sống lại, làm bộ làm tịch thanh cao thì có lợi ích gì, chẳng bằng vì mình tranh thủ một phen, tương lai về sau có thế nào nàng cũng sẽ không hối hận!

Tuệ An nghĩ tới những thứ này, dứt khoát hạ quyết tâm, cắn răng lấy tay lau nước mắt, đẩy ra Quan Nguyên Hạc. Nàng giương đôi mắt ngấn nước gắt gao nhìn chằm chằm y, sụt sịt nói:

“Chàng nói cái gì cũng theo ta, thật chứ?”

Quan Nguyên Hạc đang vắt óc tìm cách khuyên nhủ Tuệ An, ai ngờ nàng lại đột nhiên liền ngừng khóc, sau đó thì nhìn mình chằm chằm hỏi một câu như vậy. Y sửng sốt, thở dài một hơi, vội vàng gật đầu nói:

“Thời gian không còn nhiều lắm, ta theo nàng là được.”

Tuệ An nghe y nói thời gian không còn nhiều lắm, liền biết y là sợ mình lại khóc lóc không ngừng, thấy ánh mắt y ôn nhu mang theo trấn an cùng thương yêu, nghĩ dầu gì y cũng coi như có chút lương tâm, trong lòng nàng mới nguôi ngoai phần nào, nói:

“Vậy chàng nói chuyện hôm nay nên làm thế nào, nếu như hôn sự này không thành, ta… Ta còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người… “

Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, y không hiểu tại sao hôn sự này lại không thành. Y không khỏi nhăn mi, ánh mắt nhìn về phía Tuệ An có chút âm trầm, lại nói:

“Nàng không tin ta?”

Tuệ An thấy y như thế, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cúi đầu lí nhí nói:

“Thế gian đâu có chuyện vạn toàn? Nếu như hai năm này chàng lại nhìn trúng người khác thì sao?”

Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An nói vậy, lúc này vẻ mặt càng âm u hơn, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần hồ nghi, sau đó y đưa tay giữ cằm Tuệ An, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình, trầm giọng nói:

“Chuyện ta làm nhất định sẽ vạn toàn!”

Lời của y như chém đinh chặt sắt, khiến Tuệ An có phần chột dạ. Y nói xong, khẽ ngừng một chút, lúc này mới híp mắt, lại nói:

“Vẫn là trong lòng nàng có người khác?”

Lực đạo trên tay y quả thực không nhỏ, Tuệ An bị y làm cho sợ hết hồn, chỉ cảm thấy người này đúng là được voi đòi tiên, nàng vừa lùi một bước, y liền ngang nhiên nghi ngờ nàng. Tuệ An tức giận cứng lưỡi, hốc mắt lại ửng hồng, bực tức nói:



“Chàng to tiếng cái gì! Ta thì có ai nữa? Nếu trong lòng ta thực sự có người khác, vừa rồi cũng sẽ không tùy chàng như vậy! Chàng… Chàng đúng là khốn kiếp!”

Tuệ An nói dứt lời liền đưa tay muốn đánh Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc giữ lấy tay nàng, lại nói:

“Tại sao lại tức giận rồi, ta là muốn nói cho nàng biết, chỉ cần một ngày ta còn sống, hôn sự này nhất định sẽ thành. Nhìn trúng người khác? Nàng cho rằng người nào ta cũng để vào mắt chắc?”

Tuệ An nghe vậy đã ngừng khóc, vội nói:

“Vậy lỡ như chàng đi tìm vui bên ngoài, nuôi dưỡng nữ tử thì sao? Chẳng lẽ ta cứ ngồi chờ bị người chê cười, còn phải ngoan ngoãn gả vào Quan phủ mặc cho bọn họ bắt nạt ư?”

Quan Nguyên Hạc trợn to hai mắt, hoàn toàn không ngờ Tuệ An sẽ cùng mình thảo luận đề tài này, còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy, nửa ý xấu hổ cũng không có.

Y nào biết đâu Tuệ An sớm đã mắc cỡ muốn chết, lúc này chỉ đang giả bộ kiên cường đến cùng mà thôi. Đến lúc này y cũng hiểu được Tuệ An là rối ren cái gì, liền có chút dở khóc dở cười. Tìm việc vui, nuôi nữ tử, y còn thật sự không nghĩ tới việc này. Thấy Tuệ An trừng mắt nhìn mình, y không khỏi mỉa mai nói:

“Nàng bị người ta bắt nạt? Ngay cả ta nàng cũng dám đánh, còn ai có thể bắt nạt nàng? Còn tìm việc vui, nuôi nữ tử, nàng coi ta là kẻ háo sắc đến thế à?”

Tuệ An nghe y nói như vậy liền xấu hổ không thôi, lại thừa cơ nói:

“Ý chàng là sẽ không đi tìm việc vui, nuôi nữ tử sao?”

Quan Nguyên Hạc thấy nàng cái gì cũng dám ép hỏi, nhất thời gương mặt tuấn tú cũng có chút tối sầm, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tuệ An dù sao cũng đã vứt hết thể diện hỏi y, vô luận thế nào cũng phải bắt y nói cho rõ ràng, vì vậy liền ủy khuất kéo kéo ống tay áo Quan Nguyên Hạc, gấp giọng nói:

“Nói chuyện với chàng đó!”

Quan Nguyên Hạc nhìn nàng, cắn răng nói:

“Nếu ta có ý kia, còn có thể đợi đến hôm nay?”

Tuệ An nghe xong nhịn không được cong môi cười, sau đó mới chớp mắt nói:

“Vậy chàng nói nhất định phải giữ lời, chi bằng chàng ghi cho ta một tờ chứng từ!”

Chuyện tìm việc vui bên ngoài Quan Nguyên Hạc chưa từng nghĩ qua, nuôi nữ tử hay nạp tiểu thiếp gì đó lại càng không. Y vốn cũng không phải là người không có nữ tử thì không sống nổi, hơn nữa trước khi thành thân, Quan Nguyên Hạc cũng không cho phép mình tiếp xúc với nữ tử khác quá gần, đối với thể diện của thê tử tương lai y vẫn còn để ý, chuyện này liên quan đến sự thanh tĩnh của hậu viện, liên quan đến đích thứ linh tinh, y còn tự hiểu rõ.

Huống chi Tuệ An còn là nữ tử y ngưỡng mộ, việc này sao y có thể ủy khuất nàng? Thậm chí y còn nghĩ, chuyện này vốn Tuệ An không nên có lòng nghi ngờ y.

Chỉ là Tuệ An liên tục ép hỏi, Quan Nguyên Hạc liền có phần tức giận, thấy Tuệ An vừa qua cơn nổi nóng, nên mới nhẫn nại ôn tồn đáp lời nàng. Giờ y nghe Tuệ An muốn mình viết chứng từ, quả thực hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói:

“Chứng từ?”

Lời đã nói đến nước này lý nào lại bỏ cuộc giữa đường, Tuệ An kéo kéo tay y, nhắm tịt hai mắt, liều mạng gật đầu nói:

“Đúng vậy, chàng cùng ta làm chứng từ, viết hai năm này nhất định không ra ngoài tìm việc vui, sẽ thủ thân như ngọc, cho đến khi chúng ta thành thân!”

Quan Nguyên Hạc bị Tuệ An ép hỏi những thứ này, đã cảm thấy mất mặt không thôi, nay Tuệ An lại còn muốn y viết chứng từ, liền cảm thấy hoang đường cực độ, khuôn mặt nhất thời triệt để trầm xuống, nhìn Tuệ An nói:

“Hàm hồ!”

Tuệ An nghe vậy liền lại rơi nước mặt, một mặt khóc một mặt đáng thương nói:

“Nói cái gì đều theo ta, thì ra là gạt ta… Chàng chính là thấy ta dễ bắt nạt đúng không. Nếu chàng đã không có ý định bao nuôi nữ tử, vì sao không chịu viết một tờ chứng từ, ta chỉ muốn làm mình an tâm hơn mà thôi, ngay cả chuyện này chàng cũng không thuận theo ta… Hu hu, nếu hai năm sau chàng ngay cả con trai con gái cũng mang về… Hu hu, ta nhưng làm sao bây giờ… “

Tuệ An càng khóc càng lợi hại, mắt thấy có xu hướng khóc lớn không ngừng, Quan Nguyên Hạc nhìn mà rối tung một mảnh, y ngẩng đầu thấy bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, không khỏi day day thái dương, thầm than đúng là chẳng có cách nào đối phó được với Tuệ An.

Nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy việc này nếu không răn dạy Tuệ An thì không được, mà vừa mở miệng nàng sẽ khóc, y không đồng ý nàng lại càng nghĩ nhiều. Hơn nữa hôm nay vốn là y đuối lý, một khi xuất chinh đương nhiên cần kiềm chế bản thân, quả thật y không nghĩ tới việc tìm vui bên ngoài, chuyện này theo Quan Nguyên Hạc thấy, đáp ứng Tuệ An cũng chẳng có gì khó khăn.

Mấu chốt là viết chứng từ gì đó quá mất thể diện, làm thế chẳng khác nào mất sạch cái mặt mũi vẫn gìn giữ bấy lâu này, nên Quan Nguyên Hạc mới trầm mặt, không ngờ lại khiến Tuệ An khóc thành như vậy. Y chỉ đành nhẫn nhịn một lần, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nâng tay cốc Tuệ An một cái thật đau, cắn răng nói:

“Theo nàng tất, ta theo nàng là được chứ gì!”

Tuệ An vừa nghe liền dừng khóc, nước mắt cứ như bình trà, nói dừng là dừng, Quan Nguyên Hạc nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười.

“Đây chính là chàng nói đó, không thể đổi ý! Ta đi lấy giấy mực!”

Lúc này Tuệ An cũng chẳng quản ngượng ngùng gì nữa, nói xong liền tự mình với lấy chiếc áo khoác mỏng đầu giường, vội vàng trùm lên mình nhảy khỏi giường.

Quan Nguyên Hạc lập tức giữ nàng lại, đắp chăn bông lên người nàng, ôm Tuệ An nhét vào trong chăn, trừng mắt nhìn Tuệ An, nói:

“Ngồi xuống!”

Y nói xong liền than một tiếng, bước xuống giường, cũng không mang giày, nhẹ nhàng sải bước đi ra bên ngoài.

Tuệ An ôm đầu gối nhìn y, nhịn không được lén lút nở nụ cười, mặt đỏ như gấc. Hôm nay xem như nửa điểm mặt mũi nàng cũng chẳng còn, lúc này một khóc hai nháo có lợi gì đâu, cũng may chàng còn thương tiếc mình, điều này nói rõ trong lòng chàng vẫn có Tuệ An nàng.

Tuệ An đang cười trộm, Quan Nguyên Hạc đã sải bước trở lại, ngồi xuống bên giường, Tuệ An cười cười nịnh nọt, vươn tay đoạt lấy nghiên mực trong tay y, dường như rất sợ Quan Nguyên Hạc giữa đường đổi ý.

Quan Nguyên Hạc thấy nàng giương đôi mắt sáng trong nhìn mình, cánh tay thì nhanh như cắt cướp lấy nghiên mực, chỉ cảm thấy con người quả thật không thể bị người ta bắt được nhược điểm, nếu đã rơi vào thế hạ phong, ngươi còn nổi lên cái tật hay mềm lòng, không bị người ta sai đâu đánh đó mới là lạ.

Thôi, tuy là có mất thể diện, nhưng cũng coi như là thú vui khuê phòng cho nàng giải khuây, đến đâu hay đến đó vậy. Y lại nghĩ, sau Tuệ An gả vào trong phủ, tật xấu hơi tí là khóc là nháo này của nàng nhất định phải nghiêm trị mới được!

Quan Nguyên Hạc bên này đang nghĩ ngợi, bên kia Tuệ An đã mài mực xong xuôi, nàng chấm bút lông vào mực, trải tờ giấy trải lên giường, lại đưa bút cho Quan Nguyên Hạc.

Quan Nguyên Hạc lắc đầu cười khổ một tiếng, tiếp nhận bút, lại không biết nên viết như thế nào, y bằng này tuổi còn chưa lưu lạc đến nỗi phải viết chứng từ gì đó đâu!

Tuệ An thấy vậy, vội nói:

“Chàng chỉ cần viết, sau khi xuất chinh chắc chắn không gần nữ sắc, thủ thân như ngọc!”

Quan Nguyên Hạc nghe nàng không ngừng nói “thủ thân như ngọc”, khóe miệng khẽ co rút, nhưng y cũng không sợ Tuệ An sẽ cầm tờ giấy này cho người khác xem, giơ lên bút liền viết xuống chứng từ theo ý Tuệ An.

Tuệ An thấy y đề xong lạc khoản, hí hửng như thu được bảo vật, tay nâng niu tờ giấy, lại thổi thổi cho mực mau khô, sau đó mới cẩn thật gấp đặt vào hộp gỗ trước đầu giường.



Quan Nguyên Hạc vốn cảm thấy Tuệ An ép mình viết cái chứng từ buồn cười này đúng là giở tính trẻ con, nếu y đã đáp ứng, cho dù không viết biên nhận khẳng định vẫn làm được như thường, nay nhìn Tuệ An coi vật kia như bảo bối mà cất đi, y lại càng lắc đầu cười khổ, thấy nàng nở nụ cười cũng yên tâm phần nào.

Gặp Tuệ An quỳ trên giường, nghiêng người cất kỹ chứng từ vào hộp, y liền thừa dịp nàng quay lưng, khẽ vươn người lấn tới, áp Tuệ An dưới thân, ngón tay cách áo đơn vuốt ve chơi đùa eo nàng, chui đầu vào trước ngực nàng mà cọ xát, lại hàm hồ nói:

“Nàng đã cảm thấy ta là kẻ háo sắc, lại buộc ta viết chứng từ, vậy ta cũng không thể gánh oan tội này. Nàng cũng biết tính tình ta không được tốt, hôm nay dứt khoát ta phải làm đến cùng!”

Y nói xong liền làm bộ muốn kéo y phục của Tuệ An, Tuệ An bị dọa toàn thân cứng đờ, vội nói:

“Đừng… Trời sáng rồi kìa, chuyện ta vừa hỏi chàng còn chưa trả lời ta đâu… “

Quan Nguyên Hạc thấy nàng sợ hãi, hung hăng cắn mạnh vào đôi đỏ bừng của Tuệ An, buồn bực nói:

“Nàng ở Hầu phủ gây ra chuyện náo loạn như vậy, lại dính líu đến việc mở quan nghiệm thi, dĩ nhiên cũng đẩy Hầu phủ lên đầu sóng ngọn gió. Để nàng ở lại kinh thành ta cũng không an tâm, nếu có thể đi theo Thái hậu tới Đông đô, dứt khoát rời kinh cũng là chuyện tốt. Hai hôm nữa ta sẽ sai hai người đến, nàng có thể rời kinh, nhưng nhất định phải mang theo bọn họ.”

Tuệ An nghe y đáp ứng thì nở nụ cười, nghe vậy liền gật đầu, lại nịnh nọt nhìn y, nháy mắt nói:

“Vậy… Định Quốc phu nhân có thể không thích ta rời kinh hay không?”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy hơi sững sờ, không ngờ Tuệ An còn nhớ tới tổ mẫu mình, trong lòng cảm động, cười hôn trán nàng, nói:

“Chuyện đó nàng không cần quan tâm, ta sẽ nói cùng tổ mẫu, trước khi rời kinh nàng nhớ đến cáo từ tổ mẫu. Tổ mẫu là người hiền hoà nhân hậu, tất nhiên sẽ không làm khó nàng.”

Tuệ An trát vui vẻ nở nụ cười, Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như vậy, trong lòng nổi sóng, không khỏi véo nhẹ bên hông Tuệ An một cái, giọng căm hận nói:

“Thật muốn hiện tại lột sạch nàng mà!”

Tuệ An thấy trong mắt y tràn ngập không cam lòng, giống như người bị bao nhiêu ủy khuất là y vậy, lại nghe câu nói kia liền xấu hổ đỏ mặt, nghiêng đầu đẩy y, lí nhí nói:

“Đệm chăn này… Ta cũng không biết làm sao bây giờ … “

Quan Nguyên Hạc nghe vậy, giảo hoạt cười cười, ghé sát vào tai Tuệ An, nói:

“Nàng hôn ta một cái, lại van cầu ta, ta nghĩ cách giúp nàng, được không?”

Tuệ An oán hận đẩy y ra, bọc chăn lăn đến giữa giường, cũng không thèm nhìn y, buồn bực nói:

“Chàng đi nhanh đi, trời sáng sẽ xảy ra chuyện.”

Trải qua một phen ầm ĩ, bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, Quan Nguyên Hạc thậm chí còn có thể nghe được tiếng người làm quét lá trong sân, nghe Tuệ An đuổi người cũng không trêu chọc nàng, đứng dậy khoác áo choàng, lại nhặt lên con dao găm rơi trên mặt đất thu vào trong lòng, xoay người sải bước mà đi.

Tuệ An nghe được tiếng bước chân đi xa, nhổm mình ngồi dậy đã thấy trong phòng chẳng còn bóng người, nàng không ngờ Quan Nguyên Hạc lại thực sự không nói hai lời bỏ đi như vậy, gọn gàng dứt khoát dường như trong lòng căn bản không có mình, nhất thời Tuệ An vừa uất vừa giận, nằm trong chăn hung hăng đạp chân mấy cái, mãi sau mới giật mình nhớ ra chuyện quan trọng.

Trời đã sáng, Tuệ An nằm ở trên giường cũng chẳng ngủ nổi nữa, nghĩ tới đệm giường bên dưới cùng đôi mắt sưng đỏ của mình, biết che giấu như thế nào đây.

Quan Nguyên Hạc thì tốt rồi, phủi mông một cái liền chạy lấy người, chỉ có nàng là đau đầu tìm cách giải quyết.

Tuệ An nghĩ ngợi một lát, nếu nàng không dậy chỉ sợ mấy người Đông Nhi cũng sẽ tiến vào, nghĩ vậy liền đứng lên, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, hủy thi diệt tích mới là tốt nhất.

Nàng thu thập xiêm y, thắp lên Dương Giác đăng đã tắt ở đầu giường, sau đó cười khổ một tiếng lật đổ đèn, nhất thời đệm chăn liền bén lửa, Tuệ An thấy lửa đã vừa tầm, lúc này mới kinh hô lên, mấy người Đông Nhi vội vàng chạy vào, nhìn thấy liền hô hoán mấy tiểu nha đầu gấp rút mang nước tới dập lửa.

Tuệ An được đỡ ngồi trong sảnh chính, rớt nước mắt, cúi đầu chôn ở trước ngực Phương mama, chỉ nói là gặp ác mộng, trong lúc kinh hoảng đụng phải làm đèn bị đổ.

Nàng thấy Phương mama hồ nghi nhìn mình, không khỏi trên mặt càng đỏ. Tuệ An vừa xấu hổ lại lúng túng, âm thầm mắng Quan Nguyên Hạc một trận, bên ngoài thì day day trán kêu đau đầu.

Phương mama sai Thu Nhi cùng Hạ Nhi đỡ nàng đi nghỉ, nhìn Tuệ An bóng lưng nhưng lại chau chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng.

Một lát đợi trong phòng thu thập thoả đáng, Phương mama mới kêu Đông Nhi đêm qua gác đêm tại sương phòng ra hỏi, bà phân phó Xuân Nhi canh cửa, cần thận dò hỏi Đông Nhi về chuyện đêm qua.

Chưa nói Tuệ An khóc rất giả tạo, vừa nhìn mặt mũi nàng tràn đầy ửng đỏ, môi anh đào hơi sưng, Phương mama đã nổi lên lòng nghi ngờ, thêm Tuệ An mặc một bộ xiêm y cao cổ, lúc nói chuyện ánh mắt né tránh, Phương mama há có thể không biết trong này có điều mờ ám.

Đông Nhi bị Phương mama ép hỏi, lại ấp úng trả lời:

“Ban đêm cũng không có chuyện hay nghe được động tĩnh gì, chỉ là… Chỉ là cô nương khát nước, tự đứng lên rót trà, lại chẳng may đụng vào cái ghế, nô tỳ đến xem, cô nương… Cô nương không cho nô tỳ vào nhà.”

Phương mama nghe xong sắc mặt đại biến, lại hỏi vài câu, dặn dò Đông Nhi không được nhắc lại việc này. Sau đó mới chạy thẳng đến chỗ Tuệ An đang nghỉ ngơi, thấy Tuệ An đã nhắm mắt ngủ, Phương mama rón rén vén lên góc chăn, tuy Tuệ An vẫn còn mặc áo ngoài, nhưng y phục kia lại rất lỏng lẻo, lộ ra đầy dấu hồng hồng tím tím trên cổ tay, Phương mama nhìn thấy nhất thời liền hít một ngụm khí lạnh.

Bà nghiến răng ken két, chỉ hận sau tết Nguyên tiêu hôm đó, mình không đặt chuyện Tuệ An và Quan Nguyên Hạc cùng nhau dạo phố vào trong lòng, chỉ một mực nhớ kỹ Quan Nguyên Hạc tìm về tiền bạc Hầu phủ, khiến cho Tuệ An không biết nặng nhẹ, lại tùy Quan Nguyên Hạc làm ra chuyện như vậy!

Tuệ An vốn đã mệt mỏi không chịu được, nhưng khi nàng ngủ cũng cảm thấy không thích hợp, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Phương mama dùng ánh mắt đầy khiển trách cùng hối hận nhìn mình, Tuệ An thoáng cái liền đỏ mặt.

Phương mama tất nhiên ép hỏi Tuệ An một hồi, Tuệ An chỉ xấu hổ hàm hồ đáp mấy câu. Phương mama lại cho rằng Tuệ An quá nhỏ, còn không hiểu chuyện kia, lúc này cũng không cố kỵ gì nữa, chỉ kém không trực tiếp cầm bản xuân cung đồ đến ép hỏi.

Tuệ An xấu hổ không thôi, nhưng cũng biết Phương mama lo lắng cái gì, liền kiên trì nói Quan Nguyên Hạc chỉ ôm hôn nàng, ngoài ra cái gì cũng không làm.

Phương mama xác định hai người thật sự không có đi đến bước cuối cùng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều vẫn bị tức giận đến mặt mũi xám ngắt, bà hận mình nhìn nhầm, trong lòng thầm mắng mấy đời tổ tông Quan Nguyên Hạc một lượt.

Bà lại quở trách Tuệ An một hồi lâu, thấy Tuệ An cúi đầu đỏ mặt không nói tiếng nào, cảm thấy nàng đã tiếp thu dạy dỗ, mới hầu hạ Tuệ An cởi áo khoác nằm xuống.

Tuệ An nhìn Phương mama đi ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm, biết rõ việc này xem như đã qua, nàng nhắm mắt dùng sức vuốt vuốt hai má nóng hổi hai má, lúc này mới yên tâm ngủ say.

Hôm sau, Thẩm Phong mang theo một bà tử, hai tay bị trói chặt sau lưng cùng vào Dung Lê viện, bà tử này chính là người cung cấp độc dược cho Tôn Hi Tường, lúc trước Tuệ An tính kế Tôn Hi Tường cũng muốn dùng kế này tìm ra manh mối của chuyện năm xưa, xem có thể may mắn tìm được một chút dấu vết hay không.

Bởi vì bất kể là năm đó chuyện Thẩm Thanh và Thẩm Phong bị thiết kế, hay là chuyện Thẩm Thanh bị độc hại, hai sự kiện này đều có liên quan đến độc dược.

Mà hai chuyện này làm cực kỳ gọn gẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào, càng giải thích rõ kẻ hạ thủ dùng loại độc không giống bình thường, loại độc này dĩ nhiên không phải ai cũng có thể lấy được.

Huống chi Đại Huy có luật quản chế dược liệu vô cùng nghiêm ngặt, lúc mua bán đều phải có sổ sách ghi lại, nếu hai chuyện này cùng là Tôn Hi Tường gây nên, vậy ông nhất định sẽ có một cái đường dây cố định cất chưa độc dược.

Từ sau yến tiệc Hầu phủ, Tuệ An đã sai người trông coi Tôn Hi Tường, sở dĩ còn chưa lôi ra vụ án của Thẩm Thanh, chính là vì bà tử này rất tinh quái, lại có thể chuồn mất từ trong tay thủ hạ Thẩm Phong. Hôm nay bà bị Thẩm Phong bắt được, Thẩm Phong cùng Tuệ An ép hỏi, bà tử kia cuối cùng cũng cung khai, nói trước kia Tôn Hi Tường quả thực có mua một loại thuốc trong tay bà, thuốc này tên gọi “trầm miên”.

Loại độc này là một loại thuốc mạn tính, dùng trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, dùng thời gian dài sẽ làm cho người ta im hơi lặng tiếng chết đi, nếu không phải khám nghiệm tử thi sẽ không bị người phát hiện.

Mặc dù Tuệ An vẫn cảm thấy chuyện này có chút khác so với những lời Đỗ Mỹ Kha nói trong kiếp trước, hơn nữa bà tử cung khai thời gian Tôn Hi Tường lấy thuốc cũng không đúng với thời gian Thẩm Thanh chết, nhưng rốt cuộc có lời khai của bà tử này, liền có cớ mở quan nghiệm thi.

Thẩm Phong cùng Tuệ An thương lượng một phen, sau đó Tuệ An liền trình thẻ bài vào cung, chờ Thái hậu triệu kiến. Mà Thẩm Phong cũng gọi người viết tấu sớ, chuẩn bị trực tiếp tiến cung cáo ngự trạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook