Chương 99: Cùng nhau ngắm hoa đăng
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Quan Nguyên Hạc nắm bàn tay nhỏ
bé của Tuệ An, nhận ra nàng cầm ngược lại tay mình, không khỏi sinh lòng sung sướng, thấy nàng cúi đầu, cổ lại đỏ hồng một mảnh, y liền cong môi cười cười, càng cầm chặt tay nàng hơn, kéo nàng đi về phía trước.
Quan Nguyên Hạc không nói lời nào, Tuệ An ngượng ngùng tự nhiên cũng không mở miệng, hai người cứ như vậy nắm tay trầm mặc đi trên đường.
Tuệ An tuy chưa hết lúng túng, nhưng trong lòng cũng dần dần nảy sinh cảm giác bình yên rất đỗi ngọt ngào.
Người đi đường càng ngày càng thưa thớt, các cửa hàng ven đường còn lại cũng bắt đầu dọn dẹp đóng cửa, chỉ có những chiếc đèn hoa đăng là được thắp qua đêm.
Ban nãy lúc nàng và mấy người Văn Cảnh Tâm đi tới bởi vì nhiều người chen chúc, vừa đi còn vừa phải tránh né người đi đường, nhìn đèn cũng chỉ là nhìn đại khái.
Lần này khắp nơi thanh tịnh, Tuệ An tránh không được lại xem xét một phen. Vô thức đã cùng Quan Nguyên Hạc đi qua hai con đường. Đợi Tuệ An hoàn hồn thì phát hiện xung quanh không biết đã trở nên đông vui náo nhiệt từ khi nào, thì ra nhoáng cái bọn họ đã đi đến Thái phường bên kia, cũng chính là nơi Quan Nguyên Hạc dự định hẹn nàng tối nay.
Tuệ An sững sờ, liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, trong lòng có chút buồn cười. Chỉ nói nam tử này đúng là lòng dạ hẹp hòi, vừa rồi bị nàng lạnh nhạt, lơ là một chút là y lập tức kéo nàng đến nơi này, muốn lấy lại danh dự hay sao?
Lễ rước đèn hoa đăng được tổ chức ở kinh đô Phượng An hàng năm, nơi đặc biệt náo nhiệt chính là đường Chính Đức và Thái phường, bởi vì triều đình hàng năm sẽ ở Triêu Dương lâu trên đường Chính Đức cử hành các hoạt động ăn mừng cùng dân, hơn nữa đường Chính Đức vốn là con đường tụ tập các cửa hàng như tơ lụa, châu báu, những tửu lâu lớn… Cũng là nơi người giàu thường xuyên ghé qua thăm thú, cho nên hàng năm không kể là chúng phu nhân tiểu thư thế gia, hay dân chúng bình thường đều thi nhau tới đường Chính Đức tham gia náo nhiệt.
Còn Thái phường bên này phần lớn tập trung lại là chỉ có dân chúng mà thôi, đèn lồng mặc dù không tinh xảo đẹp đẽ bằng đường Chính Đức bên kia, nhưng cũng không thiếu những chiếc đèn lồng được vẽ với hoa văn mới mẻ độc đáo, kỹ thuật chế tác đặc biệt.
Bên này cách Triêu Dương lâu không tính là gần, Triêu Dương lâu vừa hỗn loạn một trận nhưng lại chưa ảnh hưởng đến đây, đầu đường không thể nói vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng là tràn ngập tiếng hoan hô không ngừng, các cửa hàng bán đồ trang trí lặt vặt, hoặc đèn lồng hoa đăng muôn màu muôn vẻ đều có khách hàng tấp nập vào xem, mấy chỗ gánh xiếc biểu diễn cũng ồn ào liên tiếp.
Bao năm qua Tuệ An đều cùng Văn Cảnh Tâm du ngoạn ở đường Chính Đức, chưa bao giờ tới Thái phường xem đèn. Nàng thấy nơi này phần lớn là dân chúng mặc áo vải, đầu cài trâm gỗ, tay đeo vòng bạc, có mấy đôi vợ chồng mang theo trẻ nhỏ trong nhà cùng nhau rước đèn, khung cảnh toát lên hơi thở chân thật của cuộc sống thôn quê.
Tuệ An tò mò ngắm nhìn bốn phía, thấy bên kia có một đứa bé khóc đòi phụ thân mua cho nó một cái đoản đao bằng gỗ nho nhỏ, người phụ thân ngại giá đắt chỉ có thể đét mông đứa bé kéo đi, mẫu thân đứa bé đứng bên cạnh che chở cho con mình, hướng về phía tướng công càm ràm hai câu, nam tử kia sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng lại ngoan ngoãn thanh toán tiền, một nhà ba người lúc này mới cười nói đi xa.
Tuệ An nhìn cảnh này, bất giác mặt mày nhuốm đầy ý cười, quay sang Quan Nguyên Hạc, nói:
“Sao chàng lại muốn đến nơi này?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, nhìn Tuệ An, thấy khuôn mặt tươi tắn của nàng phát ra tia sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn, đôi mắt trong trẻo cong cong, cũng nâng lên khóe môi, nói:
“Trước kia hằng năm mẫu thân đều dẫn ta đến nơi này, về sau mẫu thân qua đời, ta hàng năm không ở kinh thành, đây cũng là lần đầu tiên sau khi lớn lên mới quay trở lại.”
Tuệ An hơi sững sờ, Quan Nguyên Hạc năm tuổi mất mẹ, nàng còn tưởng trong ký ức y sẽ không ấn tượng mấy đối với mẫu thân, thậm chí còn cực kỳ mơ hồ, nhưng không ngờ vào lúc này y lại nhắc tới mẫu thân của mình.
Thấy ánh mắt Quan Nguyên Hạc lộ ra đau xót, nghĩ y mang mình tới nơi đối với y mà nói là chứa đầy hạnh phúc thuở nhỏ, Tuệ An lại một lần nữa cảm thấy trái tim y không hề xa xôi, cảm thấy đến gần nó rất dễ dàng, ít nhất thì y cũng nguyện ý cho nàng cơ hội hiểu biết mình.
Đây là sự khởi đầu rất tốt, Tuệ An nhớ lại người mẫu thân cũng rời đi quá sớm của mình, nắm chặt tay Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Ta rất thích nơi này.”
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An dùng bàn tay nhỏ bé bao bọc bàn tay to của mình, trong ánh mắt lộ ra một tia an ủi ấm áp, mặc dù có chút buồn cười, nhưng y hiểu tâm ý nàng, liền nhướng mày nói:
“Ở đây có một vài loại hoa đăng mà bên đường Chính Đức không có, nàng nhìn chắc chắn sẽ thích.”
Những năm trước Tuệ An đi rước đèn đều mua mấy chiếc đèn hoa đăng nho nhỏ mà mình đặc biệt yêu thích trở về trang trí trong phòng, năm nay nàng chỉ mải nhìn, một chiếc cũng chưa kịp mua.
Nghe vậy vui vẻ cười một tiếng, lôi kéo Quan Nguyên Hạc đi dạo qua các gian hàng trưng đầy đèn lồng bên ngoài.
Cuối cùng Tuệ An một chiếc đèn kéo quân, trên mặt đèn vẽ từng hình ảnh gánh xiếc đang biểu diễn, lúc đèn chậm rãi xoay chuyển, hình ảnh di động hợp thành một bức tranh gánh xiếc biểu diễn, mười phần thú vị.
Hai người lại đi dạo một chút, thấy trước một mô hình đèn hoa đăng khổng lồ có từng nhóm thiếu nam thiếu nữ đang chơi kéo co, luật chơi hình như hơi khác so với trò kéo co bình thường.
Đại Huy chơi kéo co thường là nam tử cùng nam tử kéo một sợi dây thừng, so xem ai mạnh hơn, mà ở bên kia, đầu một sợi dây thừng đứng là nam tử, đầu còn lại là nữ tử cầm dây, khí lực của nữ tử tất nhiên không bì được với nam tử, vậy mà trò chơi vẫn không bị giảm bớt thú vị.
Tuệ An thấy bên này hơn mười người nam tử đứng song song với nhau, trong tay cầm chặt sợi dây thừng, mà bên kia nhưng lại thê tử bọn họ liều mạng giữ dây, có gia đình dẫn theo trẻ nhỏ, bọn trẻ đứng một bên hô to kêu mẫu thân cố lên, một vài đứa bé còn chạy tới giúp nương chúng nó giữ lấy sợi dây thừng.
Bên này phản ứng của chúng nam tử cũng không đồng nhất, người thì cố ý nhường thê tử nhà mình, khiến cho những người bên ngoài vẫn quan sát hắn cười ha hả không ngừng, đùa nói người này nhất định là kẻ sợ vợ.
Cũng có nam tử hơi tí lại kéo sang bên này, đẩy sang bên kia, khiến cho thê tử nhà mình không thể không chạy tới chạy lui theo sợi dậy thừng, tức đến nỗi hai má đỏ bừng.
Lại càng không thiếu người bất chợt dùng sức trực tiếp kéo thê tử ôm vào trong ngực, hai phu thê cười đùa cùng nhau, tự nhiên cũng có người thình lình buông ra dây thừng, hại thê tử té ngã một cái, hắn thì vui vẻ mà cất giọng cười sang sảng, bất quá theo Tuệ An thấy, ước chừng người hại thê tử ngã xuống kia lúc trở về khẳng định sẽ phải ngủ một mình với cái giường lạnh lẽo cho xem.
Bên đường Chính Đức phần lớn là những người chú trọng lễ nghi, Tuệ An chưa bao giờ thấy qua trò chơi nào tùy tiện nhường này, nàng rất thích, liền lôi kéo Quan Nguyên Hạc chạy tới gần hơn, vừa xem vừa che miệng cười khanh khách không ngừng.
Nàng và Quan Nguyên Hạc vốn là nữ kiều, nam tuấn, dung mạo đều là nhất đẳng, lại ăn mặc không tầm thường, đặc biệt là Quan Nguyên Hạc, bất kể y đứng ở đâu, dù có xen lẫn trong đám đông dày đặc cũng vô thức thu hút ánh nhìn người ta.
Hai người vừa đến, rất nhanh đã hấp dẫn không ít ánh mắt, mọi người liên tiếp nhìn về phía bọn họ bên này, không lâu liền có người ồn ào hô gọi hai người ra sân chơi trò chơi.
Một phụ nhân bên cạnh Tuệ An nhặt một sợi thừng dưới mặt đất nhét vào tay nàng, cười ngó sang Quan Nguyên Hạc, nói:
“Cô nương mau cầm đi, phu thê đôi lúc nên giằng co một chút mới thú vị!”
Đây là lần thứ hai trong ngày Tuệ An bị nói là phu thê với Quan Nguyên Hạc, nghe vậy thực sự có phần dở khóc dở cười, nàng thấy mọi người ồn ào gọi bọn họ ra sân, lại để ý thấy không ít cô nương đang len lén liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, ánh mắt hàm xuân, hai má ửng đỏ.
Trong lòng nàng vốn đã ghen tức không thôi, nay mọi người còn cùng nhau dụ dỗ, nàng cũng không phải người hay đắn đo suy nghĩ, lúc này cũng không từ chối nữa, nhận lấy sợi dây thừng.
Mọi người thấy nàng như thế, lập tức hoan hô ủng hộ, nhất thời bên này hấp dẫn thêm không ít người. Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An cầm dây thừng, ngược lại nhếch môi mà cười, khó khi nào tiểu mỹ nhân lại có lòng cho y thân mật, có ngu mới từ chối, y liền dùng chân đá lên sợi dây thừng dưới chân, vươn tay túm lấy đầu còn lại, sải bước đi lên chỗ đứng dành cho nam tử.
Hai người vừa lên, những đôi phu thê còn ầm ĩ lôi kéo cũng ngừng lại, đều giương mắt nhìn qua. Dung mạo ưa nhìn như vậy ai lại không thích xem, nếu như hai nhân vật tựa thiên tiên này còn ở trước mặt mọi người mà ôm ôm ấp ấp, ha ha, chuyện kiểu đó cũng không thấy nhiều, tất nhiên phải nhìn một chút mở mang tầm mắt.
Tuệ An vốn cũng không nghĩ gì, giờ bỗng nhiên ‘được’ người ta dùng ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm, mới bất tri bất giác đỏ mặt, nhưng nàng càng không thể bỏ dở nửa chừng mà chạy khỏi chỗ này.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Tuệ An liền nghiêm túc trở lại, thản nhiên đứng thẳng, cuốn sợi dây thừng vài vòng quanh lòng bàn tay, hai cánh tay một trước một sau giữ chặt.
Chuỗi động tác kia tuy là đơn giản, nhưng nàng lại làm một cách nước chảy mây trôi, ẩn hiện cảm giác khí khái khác thường, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết là người tập võ.
Nhất thời đám người phía dưới sững sờ, sau đó rối rít ủng hộ, càng trợn trừng hai mắt mà nhìn.
Cảm nhận được Tuệ An dùng lực, Quan Nguyên Hạc cũng một tay kéo lấy sợi dây thừng, hai người đầu tiên là một phen người kéo ta lùi, tiếp theo tròng mắt Tuệ An chợt lóe.
Nàng bỗng nhiên ngẩng nhìn về phía Quan Nguyên Hạc, giảo hoạt cười một tiếng, đồng thời mạnh mẽ buông lỏng sợi dây.
Mặc dù khí lực của Tuệ An không thể so sánh với Quan Nguyên Hạc, nhưng quả thực không hề nhỏ, cho nên Quan Nguyên Hạc một tay kéo lấy sợi dây thừng, cũng dùng sức khá nhiều, y nào ngờ đang yên đang lành Tuệ An lại đột ngột buông tay, mất đà một cái liền lảo đảo lùi về phía sau hai ba bước.
Đang giằng co kịch liệt, bên kia lại bất ngờ buông tay, đây không phải là tự khiến mình ngã thì là gì?
Tuệ An buông tay, thân thể ngả về phía sau, đám người gấp rút kinh hô, đã thấy thân thể Tuệ An ngửa ra sau lại linh hoạt xoay ngược một vòng trên không trung, lúc bay lên còn không quên kéo lại sợi dây thừng chưa kịp chạm đất, lúc chạm chân xuống đất, tức thì lần nữa dùng sức cuốn dây thừng trong tay.
Nàng nhìn thấy Quan Nguyên Hạc lại chỉ bị đẩy lùi hai bước, ngay cả dáng vẻ chật vật cũng chẳng có, không khỏi có phần thất vọng.
Ngược lại đám người quan sát bên dưới không ngờ sẽ xuất hiện một màn này, ngơ ngác một lúc liền hô hào vang dội, nhất là những nữ tử vừa rồi bị đám nam tử trêu ghẹo, chỉ kém không chạy lên ôm hôn Tuệ An tỏ lòng hữu nghị.
Tuệ An đột nhiên buông sợi dây thừng, Quan Nguyên Hạc nhưng lại cả kinh, thấy nàng dễ dàng xoay chuyển tình thế, giống như bươm bướm lượn nhẹ một vòng, trong đôi mắt thoáng hiện lên tán thưởng.
Chỉ có điều nha đầu kia lại dám trêu mình, y dĩ nhiên không thể bỏ qua, thấy Tuệ An lần nữa bắt được sợi dây thừng, y liền triển khai phản kích.
Tay cầm dây thừng dùng sức kéo đông kéo tây, cố tình muốn Tuệ An chịu khổ. Tuệ An dùng kế một lần không thành, chắc chắn rất khó dùng lần thứ hai, nhưng Quan Nguyên Hạc lôi kéo như thế, nàng cũng không sợ, lúc này liền mượn lực theo sợi dây thừng làm ra các động tác chống đối.
Khi thì dựa vào dây thừng bay múa giữa không trung, khi theo dây thừng xoay tròn một vòng, động tác vừa hữu lực lại đẹp mắt, vừa giống như chiêu thức võ thuật nào đó lại giống như chỉ tùy ý mà nhảy múa theo dây thừng. So với mấy nữ tử lúc nãy bị bọn nam tử làm cho ngã trái ngã phải càng đặc biệt hơn nhiều, dẫn tới những người vây quanh từng đợt hoan hô không dứt.
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An theo dây thừng mà nhảy múa, nhìn nàng phong thái nhẹ nhàng, động tác dễ nhìn, hơn nữa thân hình linh lung nhỏ bé, tướng mạo kiều mị, chỉ cảm thấy giai nhân dưới đèn quả thật là một trang tuyệt thế vô song, khiến y nhìn mà không thể rời mắt.
Nàng như vậy, y dĩ nhiên ngàn lần không muốn người ngoài được chiêm ngưỡng, cho nên y liền thừa dịp Tuệ An quay người, hai tay dùng sức giật lại dây thừng, Tuệ An chỉ cảm thấy tay cầm dây bị kéo mạnh, sợi dây tuột khỏi bàn tay, nàng cả kinh, nhưng rất nhanh bên hông đã bị vật gì đó quấn lấy.
Cả người Tuệ An bị lực đạo bên hông kéo đi, bay lên khỏi mặt đất một đoạn, nàng sợ hãi gấp rút nhắm mắt, còn chưa kịp kêu lên đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Xung quanh phát ra những tiếng cười vang mập mờ, còn nghe thấy giọng nam tử hét lớn nói Quan Nguyên Hạc hôn Tuệ An trước mặt mọi người, Tuệ An cực kỳ mắc cỡ, không ngừng vùi đầu vào trước ngực Quan Nguyên Hạc.
Cũng may Quan Nguyên Hạc không phải người chẳng biết điểm dừng, y ôm nàng, cũng không để ý những người kia, nâng bước rời đi.
Đợi đến lúc đi tới chỗ không người, y mới để Tuệ An xuống, nhìn Tuệ An từ đầu đến chân đỏ hồng một mảnh, chỉ kém không rụt đầu vào trong cổ áo, y nhướng mày mà cười, nói:
“Biết xấu hổ rồi.”
Tuệ An vốn là vô cùng xấu hổ, nay lại bị y trêu chọc, liền ngẩng đầu trừng mắt liếc y, hơi ngập ngừng nói:
“Sẽ không bị người ta nhìn thấy chứ?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại trầm mặt, giọng mỉa mai:
“Nhìn thấy thì thế nào?”
Tuệ An thấy thái độ y như vậy, ngược lại có chút an lòng, chỗ này cách xa Hoàng thành, vẫn luôn là nơi người người hỗn loạn, ít nhất người sinh sống ở kinh thành hai đời như nàng chưa từng tới qua, nghĩ chắc sẽ không đụng phải người quen đâu nhỉ.
Huống chi chuyện điên khùng gì cũng làm hết rồi, lúc này mới lo lắng bị người nhìn thấy thì đã chậm, Tuệ An nghĩ vậy, chỉ xoa xoa mũi cười khì.
Hôm nay canh giờ đã muộn, hai người cũng không chơi đùa nữa, Quan Nguyên Hạc đưa Tuệ An đến đầu Chính Đức hạng, Tuệ An đã thấy xe ngựa phủ Phượng Dương hầu dừng ở chỗ đó, mấy người Đông Nhi đang đứng bên xe lo lắng ngóng nhìn, gặp nàng đi đến thì thở phào một hơi.
Trời mới biết vừa rồi dưới Triêu Dương lâu, lúc các nàng nghe được có người tự xưng nô bộc Quan phủ bảo đợi ở đầu đường Chính Đức, bọn họ đã lo lắng nhường nào, nay nhìn thấy cô nương nhà mình mặt mày ửng đỏ đi đến, tuy trong lòng vẫn hơi hơi nghi hoặc, nhưng cũng may người đã trở về, chỉ có thể lầm bầm một tiếng Phật tổ phù hộ, liền thầm nhủ, cứ kéo cô nương nhà mình về trước, có gì trên đường bức cung sau.
Quan Nguyên Hạc không nói lời nào, Tuệ An ngượng ngùng tự nhiên cũng không mở miệng, hai người cứ như vậy nắm tay trầm mặc đi trên đường.
Tuệ An tuy chưa hết lúng túng, nhưng trong lòng cũng dần dần nảy sinh cảm giác bình yên rất đỗi ngọt ngào.
Người đi đường càng ngày càng thưa thớt, các cửa hàng ven đường còn lại cũng bắt đầu dọn dẹp đóng cửa, chỉ có những chiếc đèn hoa đăng là được thắp qua đêm.
Ban nãy lúc nàng và mấy người Văn Cảnh Tâm đi tới bởi vì nhiều người chen chúc, vừa đi còn vừa phải tránh né người đi đường, nhìn đèn cũng chỉ là nhìn đại khái.
Lần này khắp nơi thanh tịnh, Tuệ An tránh không được lại xem xét một phen. Vô thức đã cùng Quan Nguyên Hạc đi qua hai con đường. Đợi Tuệ An hoàn hồn thì phát hiện xung quanh không biết đã trở nên đông vui náo nhiệt từ khi nào, thì ra nhoáng cái bọn họ đã đi đến Thái phường bên kia, cũng chính là nơi Quan Nguyên Hạc dự định hẹn nàng tối nay.
Tuệ An sững sờ, liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, trong lòng có chút buồn cười. Chỉ nói nam tử này đúng là lòng dạ hẹp hòi, vừa rồi bị nàng lạnh nhạt, lơ là một chút là y lập tức kéo nàng đến nơi này, muốn lấy lại danh dự hay sao?
Lễ rước đèn hoa đăng được tổ chức ở kinh đô Phượng An hàng năm, nơi đặc biệt náo nhiệt chính là đường Chính Đức và Thái phường, bởi vì triều đình hàng năm sẽ ở Triêu Dương lâu trên đường Chính Đức cử hành các hoạt động ăn mừng cùng dân, hơn nữa đường Chính Đức vốn là con đường tụ tập các cửa hàng như tơ lụa, châu báu, những tửu lâu lớn… Cũng là nơi người giàu thường xuyên ghé qua thăm thú, cho nên hàng năm không kể là chúng phu nhân tiểu thư thế gia, hay dân chúng bình thường đều thi nhau tới đường Chính Đức tham gia náo nhiệt.
Còn Thái phường bên này phần lớn tập trung lại là chỉ có dân chúng mà thôi, đèn lồng mặc dù không tinh xảo đẹp đẽ bằng đường Chính Đức bên kia, nhưng cũng không thiếu những chiếc đèn lồng được vẽ với hoa văn mới mẻ độc đáo, kỹ thuật chế tác đặc biệt.
Bên này cách Triêu Dương lâu không tính là gần, Triêu Dương lâu vừa hỗn loạn một trận nhưng lại chưa ảnh hưởng đến đây, đầu đường không thể nói vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng là tràn ngập tiếng hoan hô không ngừng, các cửa hàng bán đồ trang trí lặt vặt, hoặc đèn lồng hoa đăng muôn màu muôn vẻ đều có khách hàng tấp nập vào xem, mấy chỗ gánh xiếc biểu diễn cũng ồn ào liên tiếp.
Bao năm qua Tuệ An đều cùng Văn Cảnh Tâm du ngoạn ở đường Chính Đức, chưa bao giờ tới Thái phường xem đèn. Nàng thấy nơi này phần lớn là dân chúng mặc áo vải, đầu cài trâm gỗ, tay đeo vòng bạc, có mấy đôi vợ chồng mang theo trẻ nhỏ trong nhà cùng nhau rước đèn, khung cảnh toát lên hơi thở chân thật của cuộc sống thôn quê.
Tuệ An tò mò ngắm nhìn bốn phía, thấy bên kia có một đứa bé khóc đòi phụ thân mua cho nó một cái đoản đao bằng gỗ nho nhỏ, người phụ thân ngại giá đắt chỉ có thể đét mông đứa bé kéo đi, mẫu thân đứa bé đứng bên cạnh che chở cho con mình, hướng về phía tướng công càm ràm hai câu, nam tử kia sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng lại ngoan ngoãn thanh toán tiền, một nhà ba người lúc này mới cười nói đi xa.
Tuệ An nhìn cảnh này, bất giác mặt mày nhuốm đầy ý cười, quay sang Quan Nguyên Hạc, nói:
“Sao chàng lại muốn đến nơi này?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, nhìn Tuệ An, thấy khuôn mặt tươi tắn của nàng phát ra tia sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn, đôi mắt trong trẻo cong cong, cũng nâng lên khóe môi, nói:
“Trước kia hằng năm mẫu thân đều dẫn ta đến nơi này, về sau mẫu thân qua đời, ta hàng năm không ở kinh thành, đây cũng là lần đầu tiên sau khi lớn lên mới quay trở lại.”
Tuệ An hơi sững sờ, Quan Nguyên Hạc năm tuổi mất mẹ, nàng còn tưởng trong ký ức y sẽ không ấn tượng mấy đối với mẫu thân, thậm chí còn cực kỳ mơ hồ, nhưng không ngờ vào lúc này y lại nhắc tới mẫu thân của mình.
Thấy ánh mắt Quan Nguyên Hạc lộ ra đau xót, nghĩ y mang mình tới nơi đối với y mà nói là chứa đầy hạnh phúc thuở nhỏ, Tuệ An lại một lần nữa cảm thấy trái tim y không hề xa xôi, cảm thấy đến gần nó rất dễ dàng, ít nhất thì y cũng nguyện ý cho nàng cơ hội hiểu biết mình.
Đây là sự khởi đầu rất tốt, Tuệ An nhớ lại người mẫu thân cũng rời đi quá sớm của mình, nắm chặt tay Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Ta rất thích nơi này.”
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An dùng bàn tay nhỏ bé bao bọc bàn tay to của mình, trong ánh mắt lộ ra một tia an ủi ấm áp, mặc dù có chút buồn cười, nhưng y hiểu tâm ý nàng, liền nhướng mày nói:
“Ở đây có một vài loại hoa đăng mà bên đường Chính Đức không có, nàng nhìn chắc chắn sẽ thích.”
Những năm trước Tuệ An đi rước đèn đều mua mấy chiếc đèn hoa đăng nho nhỏ mà mình đặc biệt yêu thích trở về trang trí trong phòng, năm nay nàng chỉ mải nhìn, một chiếc cũng chưa kịp mua.
Nghe vậy vui vẻ cười một tiếng, lôi kéo Quan Nguyên Hạc đi dạo qua các gian hàng trưng đầy đèn lồng bên ngoài.
Cuối cùng Tuệ An một chiếc đèn kéo quân, trên mặt đèn vẽ từng hình ảnh gánh xiếc đang biểu diễn, lúc đèn chậm rãi xoay chuyển, hình ảnh di động hợp thành một bức tranh gánh xiếc biểu diễn, mười phần thú vị.
Hai người lại đi dạo một chút, thấy trước một mô hình đèn hoa đăng khổng lồ có từng nhóm thiếu nam thiếu nữ đang chơi kéo co, luật chơi hình như hơi khác so với trò kéo co bình thường.
Đại Huy chơi kéo co thường là nam tử cùng nam tử kéo một sợi dây thừng, so xem ai mạnh hơn, mà ở bên kia, đầu một sợi dây thừng đứng là nam tử, đầu còn lại là nữ tử cầm dây, khí lực của nữ tử tất nhiên không bì được với nam tử, vậy mà trò chơi vẫn không bị giảm bớt thú vị.
Tuệ An thấy bên này hơn mười người nam tử đứng song song với nhau, trong tay cầm chặt sợi dây thừng, mà bên kia nhưng lại thê tử bọn họ liều mạng giữ dây, có gia đình dẫn theo trẻ nhỏ, bọn trẻ đứng một bên hô to kêu mẫu thân cố lên, một vài đứa bé còn chạy tới giúp nương chúng nó giữ lấy sợi dây thừng.
Bên này phản ứng của chúng nam tử cũng không đồng nhất, người thì cố ý nhường thê tử nhà mình, khiến cho những người bên ngoài vẫn quan sát hắn cười ha hả không ngừng, đùa nói người này nhất định là kẻ sợ vợ.
Cũng có nam tử hơi tí lại kéo sang bên này, đẩy sang bên kia, khiến cho thê tử nhà mình không thể không chạy tới chạy lui theo sợi dậy thừng, tức đến nỗi hai má đỏ bừng.
Lại càng không thiếu người bất chợt dùng sức trực tiếp kéo thê tử ôm vào trong ngực, hai phu thê cười đùa cùng nhau, tự nhiên cũng có người thình lình buông ra dây thừng, hại thê tử té ngã một cái, hắn thì vui vẻ mà cất giọng cười sang sảng, bất quá theo Tuệ An thấy, ước chừng người hại thê tử ngã xuống kia lúc trở về khẳng định sẽ phải ngủ một mình với cái giường lạnh lẽo cho xem.
Bên đường Chính Đức phần lớn là những người chú trọng lễ nghi, Tuệ An chưa bao giờ thấy qua trò chơi nào tùy tiện nhường này, nàng rất thích, liền lôi kéo Quan Nguyên Hạc chạy tới gần hơn, vừa xem vừa che miệng cười khanh khách không ngừng.
Nàng và Quan Nguyên Hạc vốn là nữ kiều, nam tuấn, dung mạo đều là nhất đẳng, lại ăn mặc không tầm thường, đặc biệt là Quan Nguyên Hạc, bất kể y đứng ở đâu, dù có xen lẫn trong đám đông dày đặc cũng vô thức thu hút ánh nhìn người ta.
Hai người vừa đến, rất nhanh đã hấp dẫn không ít ánh mắt, mọi người liên tiếp nhìn về phía bọn họ bên này, không lâu liền có người ồn ào hô gọi hai người ra sân chơi trò chơi.
Một phụ nhân bên cạnh Tuệ An nhặt một sợi thừng dưới mặt đất nhét vào tay nàng, cười ngó sang Quan Nguyên Hạc, nói:
“Cô nương mau cầm đi, phu thê đôi lúc nên giằng co một chút mới thú vị!”
Đây là lần thứ hai trong ngày Tuệ An bị nói là phu thê với Quan Nguyên Hạc, nghe vậy thực sự có phần dở khóc dở cười, nàng thấy mọi người ồn ào gọi bọn họ ra sân, lại để ý thấy không ít cô nương đang len lén liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, ánh mắt hàm xuân, hai má ửng đỏ.
Trong lòng nàng vốn đã ghen tức không thôi, nay mọi người còn cùng nhau dụ dỗ, nàng cũng không phải người hay đắn đo suy nghĩ, lúc này cũng không từ chối nữa, nhận lấy sợi dây thừng.
Mọi người thấy nàng như thế, lập tức hoan hô ủng hộ, nhất thời bên này hấp dẫn thêm không ít người. Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An cầm dây thừng, ngược lại nhếch môi mà cười, khó khi nào tiểu mỹ nhân lại có lòng cho y thân mật, có ngu mới từ chối, y liền dùng chân đá lên sợi dây thừng dưới chân, vươn tay túm lấy đầu còn lại, sải bước đi lên chỗ đứng dành cho nam tử.
Hai người vừa lên, những đôi phu thê còn ầm ĩ lôi kéo cũng ngừng lại, đều giương mắt nhìn qua. Dung mạo ưa nhìn như vậy ai lại không thích xem, nếu như hai nhân vật tựa thiên tiên này còn ở trước mặt mọi người mà ôm ôm ấp ấp, ha ha, chuyện kiểu đó cũng không thấy nhiều, tất nhiên phải nhìn một chút mở mang tầm mắt.
Tuệ An vốn cũng không nghĩ gì, giờ bỗng nhiên ‘được’ người ta dùng ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm, mới bất tri bất giác đỏ mặt, nhưng nàng càng không thể bỏ dở nửa chừng mà chạy khỏi chỗ này.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Tuệ An liền nghiêm túc trở lại, thản nhiên đứng thẳng, cuốn sợi dây thừng vài vòng quanh lòng bàn tay, hai cánh tay một trước một sau giữ chặt.
Chuỗi động tác kia tuy là đơn giản, nhưng nàng lại làm một cách nước chảy mây trôi, ẩn hiện cảm giác khí khái khác thường, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết là người tập võ.
Nhất thời đám người phía dưới sững sờ, sau đó rối rít ủng hộ, càng trợn trừng hai mắt mà nhìn.
Cảm nhận được Tuệ An dùng lực, Quan Nguyên Hạc cũng một tay kéo lấy sợi dây thừng, hai người đầu tiên là một phen người kéo ta lùi, tiếp theo tròng mắt Tuệ An chợt lóe.
Nàng bỗng nhiên ngẩng nhìn về phía Quan Nguyên Hạc, giảo hoạt cười một tiếng, đồng thời mạnh mẽ buông lỏng sợi dây.
Mặc dù khí lực của Tuệ An không thể so sánh với Quan Nguyên Hạc, nhưng quả thực không hề nhỏ, cho nên Quan Nguyên Hạc một tay kéo lấy sợi dây thừng, cũng dùng sức khá nhiều, y nào ngờ đang yên đang lành Tuệ An lại đột ngột buông tay, mất đà một cái liền lảo đảo lùi về phía sau hai ba bước.
Đang giằng co kịch liệt, bên kia lại bất ngờ buông tay, đây không phải là tự khiến mình ngã thì là gì?
Tuệ An buông tay, thân thể ngả về phía sau, đám người gấp rút kinh hô, đã thấy thân thể Tuệ An ngửa ra sau lại linh hoạt xoay ngược một vòng trên không trung, lúc bay lên còn không quên kéo lại sợi dây thừng chưa kịp chạm đất, lúc chạm chân xuống đất, tức thì lần nữa dùng sức cuốn dây thừng trong tay.
Nàng nhìn thấy Quan Nguyên Hạc lại chỉ bị đẩy lùi hai bước, ngay cả dáng vẻ chật vật cũng chẳng có, không khỏi có phần thất vọng.
Ngược lại đám người quan sát bên dưới không ngờ sẽ xuất hiện một màn này, ngơ ngác một lúc liền hô hào vang dội, nhất là những nữ tử vừa rồi bị đám nam tử trêu ghẹo, chỉ kém không chạy lên ôm hôn Tuệ An tỏ lòng hữu nghị.
Tuệ An đột nhiên buông sợi dây thừng, Quan Nguyên Hạc nhưng lại cả kinh, thấy nàng dễ dàng xoay chuyển tình thế, giống như bươm bướm lượn nhẹ một vòng, trong đôi mắt thoáng hiện lên tán thưởng.
Chỉ có điều nha đầu kia lại dám trêu mình, y dĩ nhiên không thể bỏ qua, thấy Tuệ An lần nữa bắt được sợi dây thừng, y liền triển khai phản kích.
Tay cầm dây thừng dùng sức kéo đông kéo tây, cố tình muốn Tuệ An chịu khổ. Tuệ An dùng kế một lần không thành, chắc chắn rất khó dùng lần thứ hai, nhưng Quan Nguyên Hạc lôi kéo như thế, nàng cũng không sợ, lúc này liền mượn lực theo sợi dây thừng làm ra các động tác chống đối.
Khi thì dựa vào dây thừng bay múa giữa không trung, khi theo dây thừng xoay tròn một vòng, động tác vừa hữu lực lại đẹp mắt, vừa giống như chiêu thức võ thuật nào đó lại giống như chỉ tùy ý mà nhảy múa theo dây thừng. So với mấy nữ tử lúc nãy bị bọn nam tử làm cho ngã trái ngã phải càng đặc biệt hơn nhiều, dẫn tới những người vây quanh từng đợt hoan hô không dứt.
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An theo dây thừng mà nhảy múa, nhìn nàng phong thái nhẹ nhàng, động tác dễ nhìn, hơn nữa thân hình linh lung nhỏ bé, tướng mạo kiều mị, chỉ cảm thấy giai nhân dưới đèn quả thật là một trang tuyệt thế vô song, khiến y nhìn mà không thể rời mắt.
Nàng như vậy, y dĩ nhiên ngàn lần không muốn người ngoài được chiêm ngưỡng, cho nên y liền thừa dịp Tuệ An quay người, hai tay dùng sức giật lại dây thừng, Tuệ An chỉ cảm thấy tay cầm dây bị kéo mạnh, sợi dây tuột khỏi bàn tay, nàng cả kinh, nhưng rất nhanh bên hông đã bị vật gì đó quấn lấy.
Cả người Tuệ An bị lực đạo bên hông kéo đi, bay lên khỏi mặt đất một đoạn, nàng sợ hãi gấp rút nhắm mắt, còn chưa kịp kêu lên đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Xung quanh phát ra những tiếng cười vang mập mờ, còn nghe thấy giọng nam tử hét lớn nói Quan Nguyên Hạc hôn Tuệ An trước mặt mọi người, Tuệ An cực kỳ mắc cỡ, không ngừng vùi đầu vào trước ngực Quan Nguyên Hạc.
Cũng may Quan Nguyên Hạc không phải người chẳng biết điểm dừng, y ôm nàng, cũng không để ý những người kia, nâng bước rời đi.
Đợi đến lúc đi tới chỗ không người, y mới để Tuệ An xuống, nhìn Tuệ An từ đầu đến chân đỏ hồng một mảnh, chỉ kém không rụt đầu vào trong cổ áo, y nhướng mày mà cười, nói:
“Biết xấu hổ rồi.”
Tuệ An vốn là vô cùng xấu hổ, nay lại bị y trêu chọc, liền ngẩng đầu trừng mắt liếc y, hơi ngập ngừng nói:
“Sẽ không bị người ta nhìn thấy chứ?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại trầm mặt, giọng mỉa mai:
“Nhìn thấy thì thế nào?”
Tuệ An thấy thái độ y như vậy, ngược lại có chút an lòng, chỗ này cách xa Hoàng thành, vẫn luôn là nơi người người hỗn loạn, ít nhất người sinh sống ở kinh thành hai đời như nàng chưa từng tới qua, nghĩ chắc sẽ không đụng phải người quen đâu nhỉ.
Huống chi chuyện điên khùng gì cũng làm hết rồi, lúc này mới lo lắng bị người nhìn thấy thì đã chậm, Tuệ An nghĩ vậy, chỉ xoa xoa mũi cười khì.
Hôm nay canh giờ đã muộn, hai người cũng không chơi đùa nữa, Quan Nguyên Hạc đưa Tuệ An đến đầu Chính Đức hạng, Tuệ An đã thấy xe ngựa phủ Phượng Dương hầu dừng ở chỗ đó, mấy người Đông Nhi đang đứng bên xe lo lắng ngóng nhìn, gặp nàng đi đến thì thở phào một hơi.
Trời mới biết vừa rồi dưới Triêu Dương lâu, lúc các nàng nghe được có người tự xưng nô bộc Quan phủ bảo đợi ở đầu đường Chính Đức, bọn họ đã lo lắng nhường nào, nay nhìn thấy cô nương nhà mình mặt mày ửng đỏ đi đến, tuy trong lòng vẫn hơi hơi nghi hoặc, nhưng cũng may người đã trở về, chỉ có thể lầm bầm một tiếng Phật tổ phù hộ, liền thầm nhủ, cứ kéo cô nương nhà mình về trước, có gì trên đường bức cung sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.