Chương 128: Dạy dỗ Quan Nguyên Hạc
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Tuệ An nghĩ tới những thứ này, thân thể càng thêm cứng ngắc, trước kia nàng chỉ hoài nghi Quan Nguyên Hạc biết rõ, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng. Hi vọng y chỉ là trùng hợp có được tin tức, nên mới chạy tới cứu nàng, nhưng hôm nay nghe Quan Nguyên Hạc nói vậy, mới càng xác định đúng là y đã biết chuyện này từ trước.
Trong lòng Tuệ An quả thực không thể tiếp nhận, nàng nhìn Quan Nguyên Hạc, ánh mắt nhất thời trở nên chua sót, cánh tay kéo vạt áo y cũng dần dần thu lại, trong phòng lửa than bốn phía, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy toàn thân rét run.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như vậy, trái tim co rút, không biết phải làm sao, y nhíu mày nhìn nàng, nhớ tới chuyện hôm đó.
Kỳ thật trước đó y đã biết rõ chuyện này, nhưng cũng chỉ trong giới hạn, biết Thuần vương đang có âm mưu với Tuệ An, nhưng cụ thể là gì y lại không biết.
Mà vụ án Lý Bách tham ô làm tương đối sạch sẽ, chuyện xảy ra cũng cách vài năm, muốn nắm được chứng cớ trực tiếp buộc tội Lý Bách không hề dễ dàng. Cho nên lúc ấy y cần Thẩm Phong đứng ra, quấy lên mặt hồ tĩnh lặng.
Một là việc này y không có lý do ngăn cản, đối với y chỉ lợi không hại, y mừng rỡ ngồi ngư ông đắc lợi, hai nữa là lúc ấy y cũng thực sự chưa nhận ra mình đã thích Tuệ An.
Còn nữa, từ trước đến giờ y luôn không thích những nữ tử mềm mại yếu ớt, trong suy nghĩ của y, nếu Tuệ An dễ dàng bị người tính kế, vậy thì ở kinh thành nàng không cha mẹ che chở, không huynh đệ dựa vào, tình cảnh như vậy, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Từ lúc y nhận biết Tuệ An, vẫn luôn cảm thấy tiểu nha đầu dối trá này vô cùng thú vị, bất kể là làm việc, hay là tâm kế đều không giống một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, y đã chú ý nàng, nhìn nàng gian nan giãy giụa giữ chặt những thứ thuộc về mình, nhìn nàng không ngừng thay đổi tình cảnh của bản thân.
Lúc ấy y nhìn Tuệ An, thậm chí còn mang theo tâm trạng xem trò vui, cảm thấy thú vị liền liếc hai mắt, cảm thấy vừa ý cũng sẽ thuận miệng khen hay, ngẫu nhiên chỉ bảo Tuệ An đôi câu, hoặc là kéo nàng một cái, trêu chọc nàng vài lần, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, chứ đừng nói gì tới quan tâm để ý.
Mặc kệ là ai cũng sẽ không vì xem trò vui mà trì hoãn đại sự, cho nên lúc ấy, y thật đúng là không muốn ngăn cản việc này, càng không nghĩ tới chuyện che chở Tuệ An.
Y thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem nàng sẽ làm thế nào, có thể né tránh được mối họa lần này hay không?
Cho tới bây giờ, y cũng không phải là người lương thiện, đối với người khác, y hung ác, lúc cần thiết, y cũng có thể càng thêm hung ác với chính bản thân mình, tính tình này sẽ không vì gặp được Tuệ An mà thay đổi.
Nhưng y có thế nào cũng không ngờ được, ban đầu chỉ là xem trò vui, vậy mà bất tri bất giác mình đã sa chân vào đó, cuối cùng ngay cả trái tim cũng không giữ được.
Đến tận lúc sinh lòng muốn cưới Tuệ An, y vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình lại động tâm với một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành này, mà còn là động tâm sâu sắc…
Hôm đó ở trong cung, y vì sự việc không đi theo lộ trình nên mới chú ý tới Tuệ An, khi biết có người rơi xuống nước, lại biết họ Tống ở trên đảo kia, y cũng phần nào đoán được tiền căn hậu quả.
Quan Nguyên Hạc không ngờ Thuần vương sẽ hèn hạ như vậy, lại đi tính kế danh dự của một tiểu nha đầu. Cho nên y mới vội vã đuổi tới, chỉ là y không ngờ mình sẽ nhìn thấy một màn khiến y kinh ngạc đến thế, một Tuệ An quá mức kiên cường cùng mạnh mẽ.
Trời mới biết lúc ấy nhìn thấy Tuệ An gắt gao ôm lấy Tống Quang Đình, cả người tràn đầy bùn đất, phần lưng mơ hồ rỉ máu, cùng Tống Quang Đình ngã xuống, nhìn thấy nàng buồn bã cười với mình, trong lòng y là chấn động đến nhường nào, lại phẫn nộ cùng đau lòng bao nhiêu.
Khi đó, dường như cả trái tim y đều co lại thành một đoàn, y chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cũng trong một khắc kia, y mới biết được, thì ra đối với Tuệ An, y không thể đơn giản mà đứng xa xa xem trò vui nữa rồi.
Lại càng về sau, y ôm lấy Tuệ An đã đông cứng vì lạnh, nhìn nàng mệt mỏi đến cực hạn nhưng vẫn nỗ lực tỉnh táo, trong đầu y sinh ra ý niệm muốn che chở bảo vệ tiểu cô nương này mãi mãi, cho đến sau nữa, y bắt đầu chủ động nhúng tay vào tất cả những chuyện liên quan đến nàng.
Nhưng những điều này. Quan Nguyên Hạc lại không biết nên nói với Tuệ An thế nào, cũng cảm thấy không cần thiết để Tuệ An biết, hơn nữa lần đó bất kể ra sao, y quả thực là có ý nghĩ khoanh tay đứng nhìn, sự thật như thế, cũng không có gì cần giải thích.
Y thấy sắc mặt Tuệ An tái nhợt, trong lòng hốt hoảng, có chút rầu rĩ khó chịu, hồi lâu mới thốt ra một câu:
“Về sau ta sẽ không.”
Tuệ An nghe vậy nhìn y, gặp trong mắt y hàm chứa nghiêm túc, không khỏi cả cười, gật gật đầu, nhẹ giọng nói :
“Ta sẽ nhớ kỹ lời này của chàng.”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng như thế, mặc dù không biết tại sao nàng lại đột nhiên không trách y, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, lông mày giãn ra.
Tuệ An nở nụ cười, trong lòng Quan Nguyên Hạc vẫn quay cuồng những ý nghĩ kia, y tiến lên ôm Tuệ An ôm trong ngực, nắm thật chặt tay nàng, nói:
“Khi đó không ngờ đã thích nàng, về sau sẽ không như vậy, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Tuệ An dựa vào lồng ngực ấm áp, cảm thụ được nhịp đập của trái tim y, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Ta biết rồi.”
Quan Nguyên Hạc lại ôm nàng một lát, lúc này mới sải bước mà đi.
Tuệ An thấy y biến mất, nũ cười yếu ớt cũng dần dần tan biến, nàng mở to mắt nhìn ánh nến lay động sắp tắt.
Trên đời này không có quy định ai nhất định phải bảo vệ ai, lúc ấy nàng và Quan Nguyên Hạc chỉ mới tiếp xúc mấy lần, tuy là có một tia chân tình mông lung, nhưng rốt cuộc không quen không biết, Quan Nguyên Hạc sao phải để ý nàng.
Khi đó y thờ ơ lạnh nhạt là bình thường, mà cứu nàng, nàng cũng nên cảm ơn. Huống chi, cuối cùng y vẫn lựa chọn ra tay cứu nàng, còn xử lý những chuyện sau đó cho nàng, cũng xử lý Tống Quang Đình kia.
Tuệ An nghĩ tới những đạo lý này, tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng suy cho cùng vẫn khó khăn tiếp nhận, hồi lâu nàng mới nhắm mắt lại, nhẹ giọng than một tiếng.
Một đêm này, Tuệ An chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, sáng sớm liền bị Hạ Nhi gọi tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nghe Hạ Nhi nói:
“Cô nương, không thể ngủ nữa, đồ ăn sáng đều đã hâm nóng hai lượt, cô nương ngủ từ đêm qua, đến giờ đã quá sáu canh giờ, lại không đứng dậy thì tối nay muốn ngủ cũng không được.”
Nàng nói xong, liền cuốn lên màn giường, Tuệ An nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt, hai bên thái dương choáng váng từng cơn. Nàng nghiêng đầu, lát sau mới lại mở mắt ra, trong lòng thầm mắng Quan Nguyên Hạc mấy trăm lần.
Đợi mặc đồ xong xuôi, Hạ Nhi mới nói:
“Nô tỳ vốn muốn canh giữ ở bên ngoài, nghĩ ban đêm cô nương hẳn là muốn đứng lên dùng chút cháo. Ai ngờ đêm qua nô tỳ ngủ say quá, vừa mở mắt thì trời đã sáng, cũng may cô nương không có việc gì.”
Tuệ An đang cầm một chiếc trà, vừa nhấp một ngụm chuẩn bị nuốt xuống, nghe được lời Hạ Nhi nói liền bị sặc ho lên, hồi lâu mới bình phục tâm trạng nhìn Hạ Nhi, hỏi:
“Hôm qua muội ở bên ngoài gác đêm?”
Nàng gặp Hạ Nhi gật đầu, nghĩ đến đêm qua mình cùng Quan Nguyên Hạc ở trong này điên loan đảo phượng, Hạ Nhi lại nằm bên ngoài, tuy nàng cái gì cũng không biết, nhưng trong lòng Tuệ An vẫn cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Kỳ thật chủ mẫu nhà bình thường luôn có nha đầu gác đêm, lúc phu thê sinh hoạt tự cũng sẽ không tránh đi, bởi vì chủ tử mỗi khi xong chuyện luôn muốn nha đầu tiến đến hầu hạ, nhưng chuyện này Tuệ An chẳng biết tại sao lại cực kỳ mâu thuẫn, một chút cũng không muốn nha đầu canh ở ngoài phòng nghe lén.
Nghe được đêm qua Hạ Nhi vẫn ở ngoài phòng, lúc này mặt Tuệ An liền đỏ lên, nàng rất sợ Hạ Nhi phát giác manh mối, gấp rút đứng dậy, nói:
“Ta đi trại ngựa nhìn một chút.”
Tuệ An nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, những con ngựa kia hiện tại đều đã được an trí ngoài thành, Tuệ An xuống xe ngựa, liền nhìn thấy bên kia Tiền Nhã Khanh đang cùng một vị tiểu tướng quân thân hình cao lớn cùng nhau trò chuyện.
Tuệ An thấy hắn không nhìn về bên này, đang muốn tự đi vào trại ngựa, ai ngờ hắn lại đột nhiên nhìn qua, nói đôi câu với tiểu tướng quân một thân khôi giáp liền cùng hắn đi tới chỗ Tuệ An.
Tuệ An ngừng bước chân, hai người đi đến, Tuệ An kinh ngạc nhìn tiểu tướng quân kia, đã thấy người này mặt mày tuấn lãng, mắt phượng cong cong, đang nhìn nàng, lại chính là Nhị công tử phủ Thành Quốc công, Uông Dương Tùng.
Tuệ An không ngờ sẽ ở đây gặp lại hắn, thấy hắn so với hai năm trước càng cường tráng một chút, hàng lông mày nhiều thêm vài phần khí khái, vẻ mặt hay khí chất đều mang theo cảm giác trầm ổn sắc bén của một người từng kinh qua chiến trường chém giết, càng tôn lên bề ngoài xuất chúng, không khỏi liền sửng sốt, lúc này mới gấp rút thi lễ, cười nói:
“Uông công tử mấy năm có tốt không?”
Hai năm qua, nàng cùng Uông gia tiểu thư cũng thường xuyên thư từ qua lại, nay thấy Uông Dương Tùng, tự nhiên sinh ra vài phần thân thiết khi tha hương gặp cố tri, Uông Dương Tùng dường như cũng cực kỳ cao hứng, gấp rút chắp tay đáp lễ, cười cùng Tuệ An hàn huyên, thái độ đối với nàng vừa thân thiết lại kính trọng.
Tiền Nhã Khanh nhìn Tuệ An cười sáng lạn, lại thấy Uông Dương Tùng như thế, không khỏi nhướng mày, nói:
“Ta lại quên mất hai nhà các người còn là quen biết đã lâu, tiểu tử này là Đặng Đại tướng quân nghe nói đoàn ngựa gặp chuyện không may, đặc biệt phái tới tiếp ứng. Ta đang nói muốn dẫn hắn đi chuồng ngựa nhìn một chút, trùng hợp nàng cũng tới, liền cùng đi đi.”
Tuệ An gật đầu, ba người mới cùng nhau đi về phía chuồng ngựa, những con ngựa bị thương đã sớm được nhốt riêng, có con bị trúng tên cũng được chăm sóc cẩn thận. Nhìn những con ngựa toàn thân bầm tím lẫn bị thương chen chúc đứng cùng nhau, Tuệ An cũng không nhiều lời, chỉ tiếc hận nhìn những con ngựa bị trúng tên quá nặng.
Ngưu Giám chính cùng vài vị thú y gặp Tuệ An đến đây, cũng bận rộn đi qua đi lại, thỉnh thoảng thương nghị vài câu.
Tiền Nhã Khanh nhìn thấy đã quen, ngược lại Uông Dương Tùng ở một bên trợn trừng hai mắt, lúc trước hắn cũng biết chuyện Tuệ An theo đoàn ngựa đi về phương Bắc, nói là phụng lệnh Thái hậu chuyên môn đi theo.
Vốn Uông Dương Tùng còn cảm thấy kỳ quái, sao Thái hậu lại đột nhiên phái nữ tử đến, nay nhìn mấy người Ngưu Giám chính vây quanh Tuệ An thương nghị chuyện chữa trị, người sáng suốt vừa nhìn liền biết mấy người bọn họ chính là lấy Tuệ An là chủ, nhiều lần thỉnh giáo ý kiến của nàng, chuyện này thật đúng là khiến Uông Dương Tùng có chút khó mà tin được.
Đoạn đường này vừa đi liền mất hơn một tháng, trên đường cũng nhiều lần ngựa bị sinh bệnh, Tuệ An sớm đã chứng minh được năng lực của mình, mấy người Ngưu Giám chính càng không hề coi nàng là tiểu cô nương như ban đầu, gặp chuyện cũng bằng lòng hỏi ý kiến của Tuệ An trước.
Tiền Nhã Khanh thấy Uông Dương Tùng giật mình trợn trừng hai mắt, lại nhìn Tuệ An tươi cười như ánh ban mai, trong lòng chẳng biết tại sao lại sinh ra cảm giác kiêu ngạo, hắn lại nhìn Tuệ An mấy lượt, lúc này mới vỗ vỗ vai Uông Dương Tùng, nói:
“Được rồi, đừng nhìn nữa, tròng mắt huynh đều muốn rớt ra rồi kìa!”
Uông Dương Tùng nghe vậy xoay người lại, giật mình nhìn Tiền Nhã Khanh, nói:
“Thẩm cô nương cũng biết về thú y?”
Tiền Nhã Khanh liền cười, vẻ mặt hiển nhiên, nói:
“Chuyện này có gì kỳ quái đâu, hai năm qua nếu không phải có nàng, phía Nam tất giữ không được đám ngựa này!”
Hai người đang nói chuyện, bên kia Tuệ An đã cùng Ngưu Giám chính châm cứu xong, cười nói:
“Phương thuốc của Ngưu đại nhân rất tốt, chỉ là ta lại tình cờ biết được một phương thuốc tốt hơn, gọi là “Hủ sinh cơ tán”, chuyên trị những vết thương do ngoại lực tác động cho ngựa, chính là trầm hương, mạt dược, trà xanh đều năm tiền, long cốt ba tiền, trước tiên đun lên làm thành thuốc mỡ, sau đó bôi lên miệng vết thương, lần đổi thuốc sau, Ngưu đại nhân có thể chọn một con ngựa thử xem tác dụng của phương thuốc này.”
Ngưu Giám chính nghe vậy, nở nụ cười, nói:
“Nếu cô nương đã nói hữu dụng tất nhiên là tốt hơn nhiều so với phương thuốc của ta, để lão hủ kêu người đi chuẩn bị thuốc, hi vọng có thể cứu lại những con ngựa này.”
Tuệ An gật đầu, mấy người lại nói vài câu, Tiền Nhã Khanh lúc này mới nói:
“Nếu Uông tướng quân đã đến đây, chúng ta cũng khỏi phải đi Nhạn Thành, chỗ kia hoang sơ vô cùng, cũng không an toàn, nàng đi không thích hợp. Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đàn ngựa thích ứng liền hồi kinh. Ta nghe Tiền Bảo nói Thẩm phu nhân một ngày gửi đến đây ba phong thư nhà, thúc giục nàng trở về?”
Từ khi Tuệ An đưa tin cho phủ Phượng Dương hầu nói sẽ trở về, thư của Đồng thị liền từng phong từng phong thúc giục mỗi ngày, hôn kỳ của nàng định tại tháng sáu, lúc này đã là tháng tư, cũng khó trách Đồng thị lại lo lắng như thế.
Đêm qua Tuệ An đã đáp ứng với Quan Nguyên Hạc năm ngày sau lên đường, nghe Tiền Nhã Khanh nói vậy liền gật đầu, nàng lại nhìn Uông Dương Tùng, nói:
“Uông công tử có thứ gì muốn đưa về phủ Quốc công không?”
Uông Dương Tùng xấu hổ cười cười, nói tiếp:
“Đúng là có một vài món đồ nhỏ mua cho muội muội cùng tiểu đệ, đợi lát nữa ta gọi người cho đưa qua cho cô nương, làm phiền cô nương một lần.”
Tuệ An vội vàng cười gật đầu, lại nhắc Hạ Nhi lưu ý chuyện này, sau mới lên xe ngựa trở về thành.
Tuệ An nán lại Nhạn Châu năm ngày, mỗi ngày chỉ đi chuồng ngựa quan sát, khoảng thời gian khác đều ngồi trong phòng, rất ít đi ra ngoài.
Phu nhân của Diệp Bá Xương cũng đến xem qua nàng mấy lần, còn muốn mời nàng tham gia hoa yến. Trong lòng Tuệ An biết Diệp Bá Xương là người của Thái tử, Diệp phu nhân làm vậy chỉ sợ là do Diệp Bá Xương chỉ thị, hơn phân nửa chính là muốn tiếp cận Quan Nguyên Hạc, nàng tự nhiên sẽ không tham gia vào, đều khách sáo cự tuyệt.
Ngày ngày nàng chỉ nghiêng ngả trong phòng đọc sách, không thì cùng nha đầu chơi đùa, cuộc sống trôi qua rất nhanh.
Thoáng cái kỳ hạn năm ngày đã đến, tối muộn hôm đó, Quan Nguyên Hạc thật đúng là phái một đội binh mã đến, nói là muốn hộ tống Tiền Nhã Khanh hồi kinh.
Tiền Nhã Khanh biết Quan Nguyên Hạc muốn bảo vệ chính là Tuệ An, phái người hỏi qua ý tứ của Tuệ An, Tuệ An liền đáp ứng, phân phó mấy người Hạ Nhi bắt đầu thu thập hành trang.
Ngay đêm đó, tới gần giờ ngủ, Tuệ An lại đột nhiên kéo Hạ Nhi đến, thì thầm vào tai nàng vài câu, Hạ Nhi quái dị nhìn Tuệ An một cái, thấy Tuệ An bĩu môi, vẻ mặt gian xảo muốn chỉnh người, liền gật đầu, cười bước nhanh ra khỏi phòng.
Bóng đêm dần dần buông xuống, cửa sổ khuê phòng Tuệ An lại bị người nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó nhoáng một cái, Quan Nguyên Hạc đã ngựa quen đường cũ nhảy vào trong phòng.
Y thấy không có người gác đêm, mà trong phòng lại mơ hồ lộ ra ánh đèn mờ nhạt ấm áp, liền cong môi cười.
Đóng kín cửa sổ, vẫn như mọi lần đưa tay phủi áo choàng, đợi khí lạnh nhiễm từ bên ngoài dần dần tản đi, y mới sải bước vào phòng.
Trong phòng rèm giường đã buông, dưới chân giường đặt một đôi giầy thêu khéo léo xinh đẹp, Quan Nguyên Hạc đi đến bên giường, dè dặt đem vén lên rèm giường, cởi giày ngồi vào mép giường.
Thấy trên giường Tuệ An co người ở trong chăn, chỉ lộ ra một đầu tóc đen bóng, y nhíu mày, lầm bầm:
“Cũng không sợ khó thở…”
Nói xong liền kéo chăn mền, vừa kéo nhưng lại không thể mở ra, chỉ rơi xuống một đoạn, lộ ra áo ngoài bằng gấm thêu hoa mẫu đơn của nữ tử trên giường.
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An ngủ lại vẫn mặc áo ngoài, sững sờ một lúc, cho rằng nàng là chờ mình, khóe môi liền giương cao, vén chăn muốn nằm xuống, một tay lại càng đưa vào trong chăn ôm lấy Tuệ An ôm.
Ai ngờ đúng lúc này, nàng dường như bị đánh thức, phát ra một tiếng lầm bầm mơ hồ, sau đó xoay người lại.
Quan Nguyên Hạc nhìn người trên giường, nhất thời nụ cười trên mặt cứng đờ, con mắt trợn trừng, suýt nữa kinh hãi kêu ra tiếng, thân thể khẽ chuyển, liền giống như tránh ôn dịch mà bật dậy khỏi giường, nháy mắt liền lách mình ra ngoài, vẻ mặt ngu ngơ nhìn chằm chằm người trên giường.
Chỉ thấy cô gái trên giường chống tay ngồi dậy, đầu tóc rối bù, mặt mày đen nhẻm, răng môi lộn xộn, mũi tẹt mắt hí, môi dày miệng méo, bên khóe môi còn vương nước bọt, đang mở to con mắt đầy ghèn nhìn mình, mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nữ tử kia chỉ tay vào y, la ầm lên:
“Tiên nữ tỷ tỷ nói ngủ một giấc sẽ có ca ca tuấn tú cho Ngốc Nha ăn gà quay, huynh thật là tuấn tú, gà quay của Ngốc Nha đâu?”
Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ của Quan Nguyên Hạc đã không ngừng co quắp, quả thực không thể tin được chuyện mình đang đụng phải, thấy Ngốc Nha kia dường như muốn xuống giường tiếp cận mình, y đen mặt lườm nàng một cái, toàn thân lạnh thấu xương, Ngốc Nha kinh hãi hết sức, chưa kịp định thần đã thấy ca ca tuấn tú xanh mặt cầm giày ra khỏi phòng.
Mà lúc này, Tuệ An đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào, ôm chăn mền cười đầy thỏa mãn.
Hôm sau, quả nhiên thần thanh khí sảng, Tuệ An thoải mái dựa vào gối đầu ngồi trên xe ngựa xuôi về phương Nam, nhìn đồng ruộng bên ngoài sáng rỡ sắc xuân, cười khúc khích cả lần, Hạ Nhi gặp Tuệ An như vậy, lắc đầu nói:
“Cô nương chọc ghẹo tướng quân như vậy, cũng không sợ ngài ấy giận thật ư? Sáng nay nô tỳ cho Ngốc Nha gà quay, dụ dỗ hồi lâu Ngốc Nha mới dám ăn, e là đêm qua tướng quân phát hỏa, cũng không biết làm gì lại dọa Ngốc Nha thành như thế, ngay cả thịt gà cũng không ăn.”
Tuệ An nghe vậy, không khỏi lại nở nụ cười, lau nước mắt nhìn Hạ Nhi, nói:
“Chàng càng tức ta mới càng vui vẻ, ai bảo chàng làm việc không có quy củ!”
Hạ Nhi ở trong nhà coi như là nói một không hai, bình thường Tiền Bảo cũng rất nghe lời nàng, ít nhất tiền bạc trong nhà vẫn giao cho nàng cầm giữ, nhưng cho dù là như thế nàng cũng không dám khiêu chiến uy nghiêm nam tử, trong lòng biết nữ tử rốt cuộc phải ôn nhu một chút mới tốt, nên lưu lại thể diện cho nam tử, không để hành xử quá đáng.
Quan tướng quân vừa trẻ tuổi lại có tiền đồ, lòng dạ tất nhiên rất kiêu ngạo, Hạ Nhi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng băng giá của Quan Nguyên Hạc, còn có ánh mắt rét lạnh thấu xương, toàn thân liền phát run.
Vậy mà cô nương nhà mình lại dám chọc ghẹo y, chuyện này… Chuyện này cũng lớn mật quá rồi, nhưng Hạ Nhi nhìn Tuệ An đang cao hứng, cũng không nghĩ nhiều lời, chỉ lắc đầu mà cười.
Hôm đó trong lòng Tuệ An không thoải mái, mấy ngày sau tinh thần cũng có chút ủ dột, nàng biết Quan Nguyên Hạc bận rộn, không thể nào hàng đêm đến xem nàng, cho nên mấy ngày trước cứ sinh hoạt như thường.
Chỉ là hôm qua Quan Nguyên Hạc phái người đến muốn hộ tống nàng hồi kinh, nghĩ tới cái tính đến chết không đổi của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An liền đoán buổi tối y sẽ đến, lúc này mới nảy ra ý định chọc ghẹo y.
Hôm nay dù sao nàng cũng đã hồi kinh, người nọ cho có tức giận đến đâu cũng không thể đuổi theo đòi phạt nàng gì đó, nàng mới không sợ đâu.
Còn nữa, nàng buồn bực mấy ngày, hôm nay thật vất vả mới hớn hở đôi chút, không vui mừng sao được, cớ gì nàng phải suy nghĩ y tức giận hay không.
Một đường thẳng tiến, lúc xe ngựa vào kinh đã là hai mươi ngày sau, Tuệ An trở lại phủ Phượng Dương hầu, Phương mama đã sớm đứng ở cửa phủ nghênh đón, Tuệ An vén màn xe, nhìn cửa phủ quen thuộc, ngắm tấm biển cao cao không vương một hạt bụi, bên trên có ghi bốn chữ “phủ Phượng Dương hầu” kim quang lấp lánh, không khỏi nở nụ cười.
Rốt cuộc nàng cũng về nhà…
Xe ngựa dừng lại, Phương mama đã chạy đến bên cạnh xe, Tuệ An để Hạ Nhi đỡ bà lên xe ngựa, Kiều tổng quản ra lệnh người làm sắp xếp ngưỡng cửa, xe ngựa trực tiếp đi từ cửa chính vào phủ. Kiều tổng quản nhìn mấy người Hạ Nhi vây quanh xe ngựa đi xa, lúc này mới cười khua tay nói:
“Được rồi, chủ tử đã trở lại, trong phủ chắc chắn sẽ náo nhiệt một hồi, làm việc đều phải thật chú ý cho ta, đừng làm mất mặt Hầu phủ, ai làm sai, ta lột da hắn!”
Chúng người làm gấp rút thưa vâng, lúc này Kiều tổng quản mới chắp tay sau lưng, đi vào trong phủ.
Trong xe ngựa, Phương mama lôi kéo tay Tuệ An, dùng khăn lau lệ trên khóe mắt, cười nói:
“Cô nương trưởng thành rồi, trổ mã thật xinh đẹp, so với phu nhân lúc còn trẻ còn đẹp hơn mấy phần, vú nuôi nhìn mà trong lòng… vui vẻ lắm!”
Tuệ An cũng nắm chặt tay Phương mama, thấy bà lại già thêm vài phần, không khỏi đau lòng nói:
“Hai năm qua ta rong chơi bên ngoài, lại để vú nuôi ở trong phủ vì ta vất vả trông nom, vất vả lo liệu, hôm nay ta đã trở về, vú nuôi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Nếu không, An nương sẽ rất đau lòng.”
Nói xong, liền cọ cọ vào trước ngực Phương mama, làm nũng nói:
“An nương lớn lên được như hôm nay tất cả đều là nhờ có vú nuôi, vú nuôi…”
Phương mama nghe Tuệ An mềm giọng gọi mình, chỉ cảm thấy một lòng đều hóa thành nước, khóe mắt lại rơi lệ, vuốt ve tay Tuệ An, cười nói:
“Cô nương đừng nói như vậy, hai năm qua cô nương vất vả thế nào, trong lòng vú nuôi cũng biết. Cô nương mau đứng lên, cũng lớn ngần này rồi, lát nữa đừng để Văn tiểu thư chê cười.”
Tuệ An nghe vậy lập tức ngồi dậy, ánh mắt sáng trong nhìn Phương mama, nói:
“Cảnh Tâm đến đây?”
Phương mama cười nói:
“Từ lúc Văn tiểu thư biết hôm nay cô nương có thể vào kinh. Sáng sớm liền chạy tới, lúc này đang cùng cữu phu nhân và Đại thiếu phu nhân trò chuyện. Đều đợi cô nương!”
Tuệ An cả cười, không lâu sau xe ngựa vào Tây viện, Tuệ An còn chưa xuống xe, màn liền bị người bên ngoài vén lên, Văn Cảnh Tâm cười thò đầu vào, nhìn Tuệ An nói:
“Nha đầu chết tiệt này còn biết trở lại cơ à!”
Lúc này Tuệ An liền chớp mắt vô tội, trả lời:
“Tất nhiên là phải trở về, nếu không ta sẽ nhớ tiểu mỹ nhân Cảnh Tâm chết mất.”
Văn Cảnh Tâm lườm Tuệ An một cái, lúc này mới tránh người, Phương mama xuống xe ngựa trước, Tuệ An theo chân xuống sau.
Nàng vừa đặt chân xuống đất, liền tinh tế quan sát Văn Cảnh Tâm.
Hai năm không gặp, Văn Cảnh Tâm cũng nẩy nở không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng, mỹ lệ mà thuần khiết, mặt mày nẩy nở, lộ ra một vẻ dịu dàng nhã nhặn.
Nàng mặc xiêm y màu thiên thanh, bên hông đeo dây lưng xanh ngọc, vạt áo thêu lên hoa mẫu đơn nở rộ, trên đầu tóc mây buông thả, cài một chiếc trâm gắn hoa mai đỏ. Cả người thanh lệ đoan chính, xinh đẹp tuyệt trần, rất là uyển chuyển hàm xúc.
Tuệ An nhìn liền nở nụ cười, khoa tay múa chân hai cái, lại ưỡn ngực nói:
“Cảnh Tâm, hình như vóc dáng ngươi vẫn không thay đổi thì phải.”
Văn Cảnh Tâm gặp Tuệ An cố ý ưỡn ngực, cái đầu lại cao hơn mình một đoạn lớn, nhất thời liền nổi cáu, dậm chân, nói:
“Hừ, nếu sớm biết ngươi không có lương tâm, ta mới không cần sáng sớm tinh mơ chạy đến xem ngươi đâu!”
Nói xong làm bộ xoay người rời đi, Tuệ An gấp rút giữ chặt tay nàng, hai người cười nói mấy câu, cùng đi vào phòng, đến dưới mái hiên, Thanh Bình liền tiến lên đón, hành lễ nói:
“Cô nương đã trở lại!”
Tuệ An đang cùng nàng hàn huyên, đã có nha hoàn cười vén rèm hô:
“Phu nhân, cô nương đến.”
Tuệ An vào phòng, Đồng thị ra đón, vừa đi lên liền như một trận gió đánh vào vai Tuệ An hai cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nha đầu vô tâm này, mợ đúng là hết cách trị con rồi!”
Trong lòng Tuệ An biết nữ tử trước ngày đại hôn còn ở bên ngoài rong chơi e rằng phóng mắt toàn kinh thành cũng chỉ có một mình nàng, nghĩ Đồng thị mấy tháng trước đã bỏ lại cậu đến kinh thành, trấn giữ Hầu phủ, gấp rút lo liệu của hồi môn cho nàng. Mà nàng lại ngúng nguẩy mãi mới chịu trở về, trong lòng cũng có chút cảm động cùng áy náy, đứng đó tùy ý để Đồng thị đánh hai cái trút giận, lúc này mới giữ chặt cánh tay bà, cười ha ha nịnh nọt, nhìn Đồng thị nói:
“Ôi, hai năm không gặp, mợ, sao mợ lại càng ngày càng trẻ ra thế này, mợ nhất định không được tức giận, nếu như ảnh hưởng tới thân thể, An nương thế nào cũng bị cậu trách mắng cho xem.”
“Sớm nghe tướng công nói muội muội là người khéo miệng, hôm nay gặp mặt, ta mới biết muội muội không chỉ ăn nói ngọt ngào, mà người yêu kiều xinh đẹp, ta nhìn đều không dời mắt được. Khó trách mẫu thân thương muội như vậy, ngày ngày nhắc đến muội muội. Hôm nay muội muội vừa về phủ, mẫu thân nể mặt muội ấy chủ động nhận lỗi, nhanh cười lên thôi.”
Vị thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh Đồng thị mở miệng cười nói.
Nàng mặc y phục bằng gấm màu lam thêu hoa sen hồng, trên đầu chỉ đơn giản cài một cây kim thoa, vừa cười rộ lên liền lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, nhìn rất thân thiết. Tuệ An biết nàng tất nhiên là thê tử của Thẩm Đại Đồng, Hứa thị, vội vàng cười thi lễ, nói:
“Đa tạ chị dâu nói giúp cho An nương, chị dâu thật tốt, khó trách bình thường Đại ca đều một câu chị dâu hai câu chị dâu.”
Hứa thị bị tiểu bối như Tuệ An trêu ghẹo, nhất thời cười cũng không được, khóc cũng chẳng xong, hai gò má ửng hồng, chỉ đành dở khóc dở cười nhìn về phía Đồng thị xin cứu viện.
Đồng thị nhịn không được bật cười, dí trán Tuệ An, nói:
“Nha đầu nhà con, thật sự là làm cho người hết chỗ nói.”
Mọi người vào phòng, Tuệ An lại lần nữa tiến lên hành lễ với Đồng thị cùng Hứa thị, đây là lần đầu tiên Hứa thị gặp Tuệ An, tránh không được tặng nàng lễ ra mắt. Tuệ An tiếp nhận, thấy bên cạnh có một mama ôm đứa bé trên dưới một tuổi, đứa bé kia mở to đôi mắt đen lúng liếng, tò mò nhìn Tuệ An, Tuệ An liền cười đi qua, nói:
“Đây là Vân Nhi đi, đáng yêu quá, lại giống mợ như tạc này.”
Tuệ An nói liền chơi đùa bé con phấn điêu ngọc mài.
Hứa thị cười nói:
“Vân Nhi lớn lên giống cha, tướng công lại giống mẫu thân nhất.”
Đồng thị nghe Tuệ An nói cháu nội lớn lên giống mình, tất nhiên rất cao hứng, cười gọi bà vú ôm Vân Nhi đến bên cạnh bà, để bé chơi trên giường lớn.
Vân Nhi mặc dù đã hơn một tuổi, vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng người khác nói cái gì bé lại có thể hiểu, Tuệ An trêu chọc một hồi, bé liền cười tít mắt, nghiễm nhiên đã cùng Tuệ An thân thiết như người quen trong nhà.
Tuệ An là trưởng bối, gọi Hạ Nhi đem lễ vật đã chuẩn bị từ trước tặng cho Vân Nhi, Hứa thị nhận thay con, lúc này mọi người mới ngồi xuống nói chuyện.
Trong lòng Tuệ An quả thực không thể tiếp nhận, nàng nhìn Quan Nguyên Hạc, ánh mắt nhất thời trở nên chua sót, cánh tay kéo vạt áo y cũng dần dần thu lại, trong phòng lửa than bốn phía, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy toàn thân rét run.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như vậy, trái tim co rút, không biết phải làm sao, y nhíu mày nhìn nàng, nhớ tới chuyện hôm đó.
Kỳ thật trước đó y đã biết rõ chuyện này, nhưng cũng chỉ trong giới hạn, biết Thuần vương đang có âm mưu với Tuệ An, nhưng cụ thể là gì y lại không biết.
Mà vụ án Lý Bách tham ô làm tương đối sạch sẽ, chuyện xảy ra cũng cách vài năm, muốn nắm được chứng cớ trực tiếp buộc tội Lý Bách không hề dễ dàng. Cho nên lúc ấy y cần Thẩm Phong đứng ra, quấy lên mặt hồ tĩnh lặng.
Một là việc này y không có lý do ngăn cản, đối với y chỉ lợi không hại, y mừng rỡ ngồi ngư ông đắc lợi, hai nữa là lúc ấy y cũng thực sự chưa nhận ra mình đã thích Tuệ An.
Còn nữa, từ trước đến giờ y luôn không thích những nữ tử mềm mại yếu ớt, trong suy nghĩ của y, nếu Tuệ An dễ dàng bị người tính kế, vậy thì ở kinh thành nàng không cha mẹ che chở, không huynh đệ dựa vào, tình cảnh như vậy, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Từ lúc y nhận biết Tuệ An, vẫn luôn cảm thấy tiểu nha đầu dối trá này vô cùng thú vị, bất kể là làm việc, hay là tâm kế đều không giống một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, y đã chú ý nàng, nhìn nàng gian nan giãy giụa giữ chặt những thứ thuộc về mình, nhìn nàng không ngừng thay đổi tình cảnh của bản thân.
Lúc ấy y nhìn Tuệ An, thậm chí còn mang theo tâm trạng xem trò vui, cảm thấy thú vị liền liếc hai mắt, cảm thấy vừa ý cũng sẽ thuận miệng khen hay, ngẫu nhiên chỉ bảo Tuệ An đôi câu, hoặc là kéo nàng một cái, trêu chọc nàng vài lần, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, chứ đừng nói gì tới quan tâm để ý.
Mặc kệ là ai cũng sẽ không vì xem trò vui mà trì hoãn đại sự, cho nên lúc ấy, y thật đúng là không muốn ngăn cản việc này, càng không nghĩ tới chuyện che chở Tuệ An.
Y thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn xem nàng sẽ làm thế nào, có thể né tránh được mối họa lần này hay không?
Cho tới bây giờ, y cũng không phải là người lương thiện, đối với người khác, y hung ác, lúc cần thiết, y cũng có thể càng thêm hung ác với chính bản thân mình, tính tình này sẽ không vì gặp được Tuệ An mà thay đổi.
Nhưng y có thế nào cũng không ngờ được, ban đầu chỉ là xem trò vui, vậy mà bất tri bất giác mình đã sa chân vào đó, cuối cùng ngay cả trái tim cũng không giữ được.
Đến tận lúc sinh lòng muốn cưới Tuệ An, y vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình lại động tâm với một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành này, mà còn là động tâm sâu sắc…
Hôm đó ở trong cung, y vì sự việc không đi theo lộ trình nên mới chú ý tới Tuệ An, khi biết có người rơi xuống nước, lại biết họ Tống ở trên đảo kia, y cũng phần nào đoán được tiền căn hậu quả.
Quan Nguyên Hạc không ngờ Thuần vương sẽ hèn hạ như vậy, lại đi tính kế danh dự của một tiểu nha đầu. Cho nên y mới vội vã đuổi tới, chỉ là y không ngờ mình sẽ nhìn thấy một màn khiến y kinh ngạc đến thế, một Tuệ An quá mức kiên cường cùng mạnh mẽ.
Trời mới biết lúc ấy nhìn thấy Tuệ An gắt gao ôm lấy Tống Quang Đình, cả người tràn đầy bùn đất, phần lưng mơ hồ rỉ máu, cùng Tống Quang Đình ngã xuống, nhìn thấy nàng buồn bã cười với mình, trong lòng y là chấn động đến nhường nào, lại phẫn nộ cùng đau lòng bao nhiêu.
Khi đó, dường như cả trái tim y đều co lại thành một đoàn, y chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cũng trong một khắc kia, y mới biết được, thì ra đối với Tuệ An, y không thể đơn giản mà đứng xa xa xem trò vui nữa rồi.
Lại càng về sau, y ôm lấy Tuệ An đã đông cứng vì lạnh, nhìn nàng mệt mỏi đến cực hạn nhưng vẫn nỗ lực tỉnh táo, trong đầu y sinh ra ý niệm muốn che chở bảo vệ tiểu cô nương này mãi mãi, cho đến sau nữa, y bắt đầu chủ động nhúng tay vào tất cả những chuyện liên quan đến nàng.
Nhưng những điều này. Quan Nguyên Hạc lại không biết nên nói với Tuệ An thế nào, cũng cảm thấy không cần thiết để Tuệ An biết, hơn nữa lần đó bất kể ra sao, y quả thực là có ý nghĩ khoanh tay đứng nhìn, sự thật như thế, cũng không có gì cần giải thích.
Y thấy sắc mặt Tuệ An tái nhợt, trong lòng hốt hoảng, có chút rầu rĩ khó chịu, hồi lâu mới thốt ra một câu:
“Về sau ta sẽ không.”
Tuệ An nghe vậy nhìn y, gặp trong mắt y hàm chứa nghiêm túc, không khỏi cả cười, gật gật đầu, nhẹ giọng nói :
“Ta sẽ nhớ kỹ lời này của chàng.”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng như thế, mặc dù không biết tại sao nàng lại đột nhiên không trách y, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, lông mày giãn ra.
Tuệ An nở nụ cười, trong lòng Quan Nguyên Hạc vẫn quay cuồng những ý nghĩ kia, y tiến lên ôm Tuệ An ôm trong ngực, nắm thật chặt tay nàng, nói:
“Khi đó không ngờ đã thích nàng, về sau sẽ không như vậy, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Tuệ An dựa vào lồng ngực ấm áp, cảm thụ được nhịp đập của trái tim y, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Ta biết rồi.”
Quan Nguyên Hạc lại ôm nàng một lát, lúc này mới sải bước mà đi.
Tuệ An thấy y biến mất, nũ cười yếu ớt cũng dần dần tan biến, nàng mở to mắt nhìn ánh nến lay động sắp tắt.
Trên đời này không có quy định ai nhất định phải bảo vệ ai, lúc ấy nàng và Quan Nguyên Hạc chỉ mới tiếp xúc mấy lần, tuy là có một tia chân tình mông lung, nhưng rốt cuộc không quen không biết, Quan Nguyên Hạc sao phải để ý nàng.
Khi đó y thờ ơ lạnh nhạt là bình thường, mà cứu nàng, nàng cũng nên cảm ơn. Huống chi, cuối cùng y vẫn lựa chọn ra tay cứu nàng, còn xử lý những chuyện sau đó cho nàng, cũng xử lý Tống Quang Đình kia.
Tuệ An nghĩ tới những đạo lý này, tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng suy cho cùng vẫn khó khăn tiếp nhận, hồi lâu nàng mới nhắm mắt lại, nhẹ giọng than một tiếng.
Một đêm này, Tuệ An chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, sáng sớm liền bị Hạ Nhi gọi tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nghe Hạ Nhi nói:
“Cô nương, không thể ngủ nữa, đồ ăn sáng đều đã hâm nóng hai lượt, cô nương ngủ từ đêm qua, đến giờ đã quá sáu canh giờ, lại không đứng dậy thì tối nay muốn ngủ cũng không được.”
Nàng nói xong, liền cuốn lên màn giường, Tuệ An nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt, hai bên thái dương choáng váng từng cơn. Nàng nghiêng đầu, lát sau mới lại mở mắt ra, trong lòng thầm mắng Quan Nguyên Hạc mấy trăm lần.
Đợi mặc đồ xong xuôi, Hạ Nhi mới nói:
“Nô tỳ vốn muốn canh giữ ở bên ngoài, nghĩ ban đêm cô nương hẳn là muốn đứng lên dùng chút cháo. Ai ngờ đêm qua nô tỳ ngủ say quá, vừa mở mắt thì trời đã sáng, cũng may cô nương không có việc gì.”
Tuệ An đang cầm một chiếc trà, vừa nhấp một ngụm chuẩn bị nuốt xuống, nghe được lời Hạ Nhi nói liền bị sặc ho lên, hồi lâu mới bình phục tâm trạng nhìn Hạ Nhi, hỏi:
“Hôm qua muội ở bên ngoài gác đêm?”
Nàng gặp Hạ Nhi gật đầu, nghĩ đến đêm qua mình cùng Quan Nguyên Hạc ở trong này điên loan đảo phượng, Hạ Nhi lại nằm bên ngoài, tuy nàng cái gì cũng không biết, nhưng trong lòng Tuệ An vẫn cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Kỳ thật chủ mẫu nhà bình thường luôn có nha đầu gác đêm, lúc phu thê sinh hoạt tự cũng sẽ không tránh đi, bởi vì chủ tử mỗi khi xong chuyện luôn muốn nha đầu tiến đến hầu hạ, nhưng chuyện này Tuệ An chẳng biết tại sao lại cực kỳ mâu thuẫn, một chút cũng không muốn nha đầu canh ở ngoài phòng nghe lén.
Nghe được đêm qua Hạ Nhi vẫn ở ngoài phòng, lúc này mặt Tuệ An liền đỏ lên, nàng rất sợ Hạ Nhi phát giác manh mối, gấp rút đứng dậy, nói:
“Ta đi trại ngựa nhìn một chút.”
Tuệ An nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, những con ngựa kia hiện tại đều đã được an trí ngoài thành, Tuệ An xuống xe ngựa, liền nhìn thấy bên kia Tiền Nhã Khanh đang cùng một vị tiểu tướng quân thân hình cao lớn cùng nhau trò chuyện.
Tuệ An thấy hắn không nhìn về bên này, đang muốn tự đi vào trại ngựa, ai ngờ hắn lại đột nhiên nhìn qua, nói đôi câu với tiểu tướng quân một thân khôi giáp liền cùng hắn đi tới chỗ Tuệ An.
Tuệ An ngừng bước chân, hai người đi đến, Tuệ An kinh ngạc nhìn tiểu tướng quân kia, đã thấy người này mặt mày tuấn lãng, mắt phượng cong cong, đang nhìn nàng, lại chính là Nhị công tử phủ Thành Quốc công, Uông Dương Tùng.
Tuệ An không ngờ sẽ ở đây gặp lại hắn, thấy hắn so với hai năm trước càng cường tráng một chút, hàng lông mày nhiều thêm vài phần khí khái, vẻ mặt hay khí chất đều mang theo cảm giác trầm ổn sắc bén của một người từng kinh qua chiến trường chém giết, càng tôn lên bề ngoài xuất chúng, không khỏi liền sửng sốt, lúc này mới gấp rút thi lễ, cười nói:
“Uông công tử mấy năm có tốt không?”
Hai năm qua, nàng cùng Uông gia tiểu thư cũng thường xuyên thư từ qua lại, nay thấy Uông Dương Tùng, tự nhiên sinh ra vài phần thân thiết khi tha hương gặp cố tri, Uông Dương Tùng dường như cũng cực kỳ cao hứng, gấp rút chắp tay đáp lễ, cười cùng Tuệ An hàn huyên, thái độ đối với nàng vừa thân thiết lại kính trọng.
Tiền Nhã Khanh nhìn Tuệ An cười sáng lạn, lại thấy Uông Dương Tùng như thế, không khỏi nhướng mày, nói:
“Ta lại quên mất hai nhà các người còn là quen biết đã lâu, tiểu tử này là Đặng Đại tướng quân nghe nói đoàn ngựa gặp chuyện không may, đặc biệt phái tới tiếp ứng. Ta đang nói muốn dẫn hắn đi chuồng ngựa nhìn một chút, trùng hợp nàng cũng tới, liền cùng đi đi.”
Tuệ An gật đầu, ba người mới cùng nhau đi về phía chuồng ngựa, những con ngựa bị thương đã sớm được nhốt riêng, có con bị trúng tên cũng được chăm sóc cẩn thận. Nhìn những con ngựa toàn thân bầm tím lẫn bị thương chen chúc đứng cùng nhau, Tuệ An cũng không nhiều lời, chỉ tiếc hận nhìn những con ngựa bị trúng tên quá nặng.
Ngưu Giám chính cùng vài vị thú y gặp Tuệ An đến đây, cũng bận rộn đi qua đi lại, thỉnh thoảng thương nghị vài câu.
Tiền Nhã Khanh nhìn thấy đã quen, ngược lại Uông Dương Tùng ở một bên trợn trừng hai mắt, lúc trước hắn cũng biết chuyện Tuệ An theo đoàn ngựa đi về phương Bắc, nói là phụng lệnh Thái hậu chuyên môn đi theo.
Vốn Uông Dương Tùng còn cảm thấy kỳ quái, sao Thái hậu lại đột nhiên phái nữ tử đến, nay nhìn mấy người Ngưu Giám chính vây quanh Tuệ An thương nghị chuyện chữa trị, người sáng suốt vừa nhìn liền biết mấy người bọn họ chính là lấy Tuệ An là chủ, nhiều lần thỉnh giáo ý kiến của nàng, chuyện này thật đúng là khiến Uông Dương Tùng có chút khó mà tin được.
Đoạn đường này vừa đi liền mất hơn một tháng, trên đường cũng nhiều lần ngựa bị sinh bệnh, Tuệ An sớm đã chứng minh được năng lực của mình, mấy người Ngưu Giám chính càng không hề coi nàng là tiểu cô nương như ban đầu, gặp chuyện cũng bằng lòng hỏi ý kiến của Tuệ An trước.
Tiền Nhã Khanh thấy Uông Dương Tùng giật mình trợn trừng hai mắt, lại nhìn Tuệ An tươi cười như ánh ban mai, trong lòng chẳng biết tại sao lại sinh ra cảm giác kiêu ngạo, hắn lại nhìn Tuệ An mấy lượt, lúc này mới vỗ vỗ vai Uông Dương Tùng, nói:
“Được rồi, đừng nhìn nữa, tròng mắt huynh đều muốn rớt ra rồi kìa!”
Uông Dương Tùng nghe vậy xoay người lại, giật mình nhìn Tiền Nhã Khanh, nói:
“Thẩm cô nương cũng biết về thú y?”
Tiền Nhã Khanh liền cười, vẻ mặt hiển nhiên, nói:
“Chuyện này có gì kỳ quái đâu, hai năm qua nếu không phải có nàng, phía Nam tất giữ không được đám ngựa này!”
Hai người đang nói chuyện, bên kia Tuệ An đã cùng Ngưu Giám chính châm cứu xong, cười nói:
“Phương thuốc của Ngưu đại nhân rất tốt, chỉ là ta lại tình cờ biết được một phương thuốc tốt hơn, gọi là “Hủ sinh cơ tán”, chuyên trị những vết thương do ngoại lực tác động cho ngựa, chính là trầm hương, mạt dược, trà xanh đều năm tiền, long cốt ba tiền, trước tiên đun lên làm thành thuốc mỡ, sau đó bôi lên miệng vết thương, lần đổi thuốc sau, Ngưu đại nhân có thể chọn một con ngựa thử xem tác dụng của phương thuốc này.”
Ngưu Giám chính nghe vậy, nở nụ cười, nói:
“Nếu cô nương đã nói hữu dụng tất nhiên là tốt hơn nhiều so với phương thuốc của ta, để lão hủ kêu người đi chuẩn bị thuốc, hi vọng có thể cứu lại những con ngựa này.”
Tuệ An gật đầu, mấy người lại nói vài câu, Tiền Nhã Khanh lúc này mới nói:
“Nếu Uông tướng quân đã đến đây, chúng ta cũng khỏi phải đi Nhạn Thành, chỗ kia hoang sơ vô cùng, cũng không an toàn, nàng đi không thích hợp. Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đàn ngựa thích ứng liền hồi kinh. Ta nghe Tiền Bảo nói Thẩm phu nhân một ngày gửi đến đây ba phong thư nhà, thúc giục nàng trở về?”
Từ khi Tuệ An đưa tin cho phủ Phượng Dương hầu nói sẽ trở về, thư của Đồng thị liền từng phong từng phong thúc giục mỗi ngày, hôn kỳ của nàng định tại tháng sáu, lúc này đã là tháng tư, cũng khó trách Đồng thị lại lo lắng như thế.
Đêm qua Tuệ An đã đáp ứng với Quan Nguyên Hạc năm ngày sau lên đường, nghe Tiền Nhã Khanh nói vậy liền gật đầu, nàng lại nhìn Uông Dương Tùng, nói:
“Uông công tử có thứ gì muốn đưa về phủ Quốc công không?”
Uông Dương Tùng xấu hổ cười cười, nói tiếp:
“Đúng là có một vài món đồ nhỏ mua cho muội muội cùng tiểu đệ, đợi lát nữa ta gọi người cho đưa qua cho cô nương, làm phiền cô nương một lần.”
Tuệ An vội vàng cười gật đầu, lại nhắc Hạ Nhi lưu ý chuyện này, sau mới lên xe ngựa trở về thành.
Tuệ An nán lại Nhạn Châu năm ngày, mỗi ngày chỉ đi chuồng ngựa quan sát, khoảng thời gian khác đều ngồi trong phòng, rất ít đi ra ngoài.
Phu nhân của Diệp Bá Xương cũng đến xem qua nàng mấy lần, còn muốn mời nàng tham gia hoa yến. Trong lòng Tuệ An biết Diệp Bá Xương là người của Thái tử, Diệp phu nhân làm vậy chỉ sợ là do Diệp Bá Xương chỉ thị, hơn phân nửa chính là muốn tiếp cận Quan Nguyên Hạc, nàng tự nhiên sẽ không tham gia vào, đều khách sáo cự tuyệt.
Ngày ngày nàng chỉ nghiêng ngả trong phòng đọc sách, không thì cùng nha đầu chơi đùa, cuộc sống trôi qua rất nhanh.
Thoáng cái kỳ hạn năm ngày đã đến, tối muộn hôm đó, Quan Nguyên Hạc thật đúng là phái một đội binh mã đến, nói là muốn hộ tống Tiền Nhã Khanh hồi kinh.
Tiền Nhã Khanh biết Quan Nguyên Hạc muốn bảo vệ chính là Tuệ An, phái người hỏi qua ý tứ của Tuệ An, Tuệ An liền đáp ứng, phân phó mấy người Hạ Nhi bắt đầu thu thập hành trang.
Ngay đêm đó, tới gần giờ ngủ, Tuệ An lại đột nhiên kéo Hạ Nhi đến, thì thầm vào tai nàng vài câu, Hạ Nhi quái dị nhìn Tuệ An một cái, thấy Tuệ An bĩu môi, vẻ mặt gian xảo muốn chỉnh người, liền gật đầu, cười bước nhanh ra khỏi phòng.
Bóng đêm dần dần buông xuống, cửa sổ khuê phòng Tuệ An lại bị người nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó nhoáng một cái, Quan Nguyên Hạc đã ngựa quen đường cũ nhảy vào trong phòng.
Y thấy không có người gác đêm, mà trong phòng lại mơ hồ lộ ra ánh đèn mờ nhạt ấm áp, liền cong môi cười.
Đóng kín cửa sổ, vẫn như mọi lần đưa tay phủi áo choàng, đợi khí lạnh nhiễm từ bên ngoài dần dần tản đi, y mới sải bước vào phòng.
Trong phòng rèm giường đã buông, dưới chân giường đặt một đôi giầy thêu khéo léo xinh đẹp, Quan Nguyên Hạc đi đến bên giường, dè dặt đem vén lên rèm giường, cởi giày ngồi vào mép giường.
Thấy trên giường Tuệ An co người ở trong chăn, chỉ lộ ra một đầu tóc đen bóng, y nhíu mày, lầm bầm:
“Cũng không sợ khó thở…”
Nói xong liền kéo chăn mền, vừa kéo nhưng lại không thể mở ra, chỉ rơi xuống một đoạn, lộ ra áo ngoài bằng gấm thêu hoa mẫu đơn của nữ tử trên giường.
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An ngủ lại vẫn mặc áo ngoài, sững sờ một lúc, cho rằng nàng là chờ mình, khóe môi liền giương cao, vén chăn muốn nằm xuống, một tay lại càng đưa vào trong chăn ôm lấy Tuệ An ôm.
Ai ngờ đúng lúc này, nàng dường như bị đánh thức, phát ra một tiếng lầm bầm mơ hồ, sau đó xoay người lại.
Quan Nguyên Hạc nhìn người trên giường, nhất thời nụ cười trên mặt cứng đờ, con mắt trợn trừng, suýt nữa kinh hãi kêu ra tiếng, thân thể khẽ chuyển, liền giống như tránh ôn dịch mà bật dậy khỏi giường, nháy mắt liền lách mình ra ngoài, vẻ mặt ngu ngơ nhìn chằm chằm người trên giường.
Chỉ thấy cô gái trên giường chống tay ngồi dậy, đầu tóc rối bù, mặt mày đen nhẻm, răng môi lộn xộn, mũi tẹt mắt hí, môi dày miệng méo, bên khóe môi còn vương nước bọt, đang mở to con mắt đầy ghèn nhìn mình, mơ mơ hồ hồ, đột nhiên nữ tử kia chỉ tay vào y, la ầm lên:
“Tiên nữ tỷ tỷ nói ngủ một giấc sẽ có ca ca tuấn tú cho Ngốc Nha ăn gà quay, huynh thật là tuấn tú, gà quay của Ngốc Nha đâu?”
Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ của Quan Nguyên Hạc đã không ngừng co quắp, quả thực không thể tin được chuyện mình đang đụng phải, thấy Ngốc Nha kia dường như muốn xuống giường tiếp cận mình, y đen mặt lườm nàng một cái, toàn thân lạnh thấu xương, Ngốc Nha kinh hãi hết sức, chưa kịp định thần đã thấy ca ca tuấn tú xanh mặt cầm giày ra khỏi phòng.
Mà lúc này, Tuệ An đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào, ôm chăn mền cười đầy thỏa mãn.
Hôm sau, quả nhiên thần thanh khí sảng, Tuệ An thoải mái dựa vào gối đầu ngồi trên xe ngựa xuôi về phương Nam, nhìn đồng ruộng bên ngoài sáng rỡ sắc xuân, cười khúc khích cả lần, Hạ Nhi gặp Tuệ An như vậy, lắc đầu nói:
“Cô nương chọc ghẹo tướng quân như vậy, cũng không sợ ngài ấy giận thật ư? Sáng nay nô tỳ cho Ngốc Nha gà quay, dụ dỗ hồi lâu Ngốc Nha mới dám ăn, e là đêm qua tướng quân phát hỏa, cũng không biết làm gì lại dọa Ngốc Nha thành như thế, ngay cả thịt gà cũng không ăn.”
Tuệ An nghe vậy, không khỏi lại nở nụ cười, lau nước mắt nhìn Hạ Nhi, nói:
“Chàng càng tức ta mới càng vui vẻ, ai bảo chàng làm việc không có quy củ!”
Hạ Nhi ở trong nhà coi như là nói một không hai, bình thường Tiền Bảo cũng rất nghe lời nàng, ít nhất tiền bạc trong nhà vẫn giao cho nàng cầm giữ, nhưng cho dù là như thế nàng cũng không dám khiêu chiến uy nghiêm nam tử, trong lòng biết nữ tử rốt cuộc phải ôn nhu một chút mới tốt, nên lưu lại thể diện cho nam tử, không để hành xử quá đáng.
Quan tướng quân vừa trẻ tuổi lại có tiền đồ, lòng dạ tất nhiên rất kiêu ngạo, Hạ Nhi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng băng giá của Quan Nguyên Hạc, còn có ánh mắt rét lạnh thấu xương, toàn thân liền phát run.
Vậy mà cô nương nhà mình lại dám chọc ghẹo y, chuyện này… Chuyện này cũng lớn mật quá rồi, nhưng Hạ Nhi nhìn Tuệ An đang cao hứng, cũng không nghĩ nhiều lời, chỉ lắc đầu mà cười.
Hôm đó trong lòng Tuệ An không thoải mái, mấy ngày sau tinh thần cũng có chút ủ dột, nàng biết Quan Nguyên Hạc bận rộn, không thể nào hàng đêm đến xem nàng, cho nên mấy ngày trước cứ sinh hoạt như thường.
Chỉ là hôm qua Quan Nguyên Hạc phái người đến muốn hộ tống nàng hồi kinh, nghĩ tới cái tính đến chết không đổi của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An liền đoán buổi tối y sẽ đến, lúc này mới nảy ra ý định chọc ghẹo y.
Hôm nay dù sao nàng cũng đã hồi kinh, người nọ cho có tức giận đến đâu cũng không thể đuổi theo đòi phạt nàng gì đó, nàng mới không sợ đâu.
Còn nữa, nàng buồn bực mấy ngày, hôm nay thật vất vả mới hớn hở đôi chút, không vui mừng sao được, cớ gì nàng phải suy nghĩ y tức giận hay không.
Một đường thẳng tiến, lúc xe ngựa vào kinh đã là hai mươi ngày sau, Tuệ An trở lại phủ Phượng Dương hầu, Phương mama đã sớm đứng ở cửa phủ nghênh đón, Tuệ An vén màn xe, nhìn cửa phủ quen thuộc, ngắm tấm biển cao cao không vương một hạt bụi, bên trên có ghi bốn chữ “phủ Phượng Dương hầu” kim quang lấp lánh, không khỏi nở nụ cười.
Rốt cuộc nàng cũng về nhà…
Xe ngựa dừng lại, Phương mama đã chạy đến bên cạnh xe, Tuệ An để Hạ Nhi đỡ bà lên xe ngựa, Kiều tổng quản ra lệnh người làm sắp xếp ngưỡng cửa, xe ngựa trực tiếp đi từ cửa chính vào phủ. Kiều tổng quản nhìn mấy người Hạ Nhi vây quanh xe ngựa đi xa, lúc này mới cười khua tay nói:
“Được rồi, chủ tử đã trở lại, trong phủ chắc chắn sẽ náo nhiệt một hồi, làm việc đều phải thật chú ý cho ta, đừng làm mất mặt Hầu phủ, ai làm sai, ta lột da hắn!”
Chúng người làm gấp rút thưa vâng, lúc này Kiều tổng quản mới chắp tay sau lưng, đi vào trong phủ.
Trong xe ngựa, Phương mama lôi kéo tay Tuệ An, dùng khăn lau lệ trên khóe mắt, cười nói:
“Cô nương trưởng thành rồi, trổ mã thật xinh đẹp, so với phu nhân lúc còn trẻ còn đẹp hơn mấy phần, vú nuôi nhìn mà trong lòng… vui vẻ lắm!”
Tuệ An cũng nắm chặt tay Phương mama, thấy bà lại già thêm vài phần, không khỏi đau lòng nói:
“Hai năm qua ta rong chơi bên ngoài, lại để vú nuôi ở trong phủ vì ta vất vả trông nom, vất vả lo liệu, hôm nay ta đã trở về, vú nuôi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Nếu không, An nương sẽ rất đau lòng.”
Nói xong, liền cọ cọ vào trước ngực Phương mama, làm nũng nói:
“An nương lớn lên được như hôm nay tất cả đều là nhờ có vú nuôi, vú nuôi…”
Phương mama nghe Tuệ An mềm giọng gọi mình, chỉ cảm thấy một lòng đều hóa thành nước, khóe mắt lại rơi lệ, vuốt ve tay Tuệ An, cười nói:
“Cô nương đừng nói như vậy, hai năm qua cô nương vất vả thế nào, trong lòng vú nuôi cũng biết. Cô nương mau đứng lên, cũng lớn ngần này rồi, lát nữa đừng để Văn tiểu thư chê cười.”
Tuệ An nghe vậy lập tức ngồi dậy, ánh mắt sáng trong nhìn Phương mama, nói:
“Cảnh Tâm đến đây?”
Phương mama cười nói:
“Từ lúc Văn tiểu thư biết hôm nay cô nương có thể vào kinh. Sáng sớm liền chạy tới, lúc này đang cùng cữu phu nhân và Đại thiếu phu nhân trò chuyện. Đều đợi cô nương!”
Tuệ An cả cười, không lâu sau xe ngựa vào Tây viện, Tuệ An còn chưa xuống xe, màn liền bị người bên ngoài vén lên, Văn Cảnh Tâm cười thò đầu vào, nhìn Tuệ An nói:
“Nha đầu chết tiệt này còn biết trở lại cơ à!”
Lúc này Tuệ An liền chớp mắt vô tội, trả lời:
“Tất nhiên là phải trở về, nếu không ta sẽ nhớ tiểu mỹ nhân Cảnh Tâm chết mất.”
Văn Cảnh Tâm lườm Tuệ An một cái, lúc này mới tránh người, Phương mama xuống xe ngựa trước, Tuệ An theo chân xuống sau.
Nàng vừa đặt chân xuống đất, liền tinh tế quan sát Văn Cảnh Tâm.
Hai năm không gặp, Văn Cảnh Tâm cũng nẩy nở không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng, mỹ lệ mà thuần khiết, mặt mày nẩy nở, lộ ra một vẻ dịu dàng nhã nhặn.
Nàng mặc xiêm y màu thiên thanh, bên hông đeo dây lưng xanh ngọc, vạt áo thêu lên hoa mẫu đơn nở rộ, trên đầu tóc mây buông thả, cài một chiếc trâm gắn hoa mai đỏ. Cả người thanh lệ đoan chính, xinh đẹp tuyệt trần, rất là uyển chuyển hàm xúc.
Tuệ An nhìn liền nở nụ cười, khoa tay múa chân hai cái, lại ưỡn ngực nói:
“Cảnh Tâm, hình như vóc dáng ngươi vẫn không thay đổi thì phải.”
Văn Cảnh Tâm gặp Tuệ An cố ý ưỡn ngực, cái đầu lại cao hơn mình một đoạn lớn, nhất thời liền nổi cáu, dậm chân, nói:
“Hừ, nếu sớm biết ngươi không có lương tâm, ta mới không cần sáng sớm tinh mơ chạy đến xem ngươi đâu!”
Nói xong làm bộ xoay người rời đi, Tuệ An gấp rút giữ chặt tay nàng, hai người cười nói mấy câu, cùng đi vào phòng, đến dưới mái hiên, Thanh Bình liền tiến lên đón, hành lễ nói:
“Cô nương đã trở lại!”
Tuệ An đang cùng nàng hàn huyên, đã có nha hoàn cười vén rèm hô:
“Phu nhân, cô nương đến.”
Tuệ An vào phòng, Đồng thị ra đón, vừa đi lên liền như một trận gió đánh vào vai Tuệ An hai cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nha đầu vô tâm này, mợ đúng là hết cách trị con rồi!”
Trong lòng Tuệ An biết nữ tử trước ngày đại hôn còn ở bên ngoài rong chơi e rằng phóng mắt toàn kinh thành cũng chỉ có một mình nàng, nghĩ Đồng thị mấy tháng trước đã bỏ lại cậu đến kinh thành, trấn giữ Hầu phủ, gấp rút lo liệu của hồi môn cho nàng. Mà nàng lại ngúng nguẩy mãi mới chịu trở về, trong lòng cũng có chút cảm động cùng áy náy, đứng đó tùy ý để Đồng thị đánh hai cái trút giận, lúc này mới giữ chặt cánh tay bà, cười ha ha nịnh nọt, nhìn Đồng thị nói:
“Ôi, hai năm không gặp, mợ, sao mợ lại càng ngày càng trẻ ra thế này, mợ nhất định không được tức giận, nếu như ảnh hưởng tới thân thể, An nương thế nào cũng bị cậu trách mắng cho xem.”
“Sớm nghe tướng công nói muội muội là người khéo miệng, hôm nay gặp mặt, ta mới biết muội muội không chỉ ăn nói ngọt ngào, mà người yêu kiều xinh đẹp, ta nhìn đều không dời mắt được. Khó trách mẫu thân thương muội như vậy, ngày ngày nhắc đến muội muội. Hôm nay muội muội vừa về phủ, mẫu thân nể mặt muội ấy chủ động nhận lỗi, nhanh cười lên thôi.”
Vị thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh Đồng thị mở miệng cười nói.
Nàng mặc y phục bằng gấm màu lam thêu hoa sen hồng, trên đầu chỉ đơn giản cài một cây kim thoa, vừa cười rộ lên liền lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, nhìn rất thân thiết. Tuệ An biết nàng tất nhiên là thê tử của Thẩm Đại Đồng, Hứa thị, vội vàng cười thi lễ, nói:
“Đa tạ chị dâu nói giúp cho An nương, chị dâu thật tốt, khó trách bình thường Đại ca đều một câu chị dâu hai câu chị dâu.”
Hứa thị bị tiểu bối như Tuệ An trêu ghẹo, nhất thời cười cũng không được, khóc cũng chẳng xong, hai gò má ửng hồng, chỉ đành dở khóc dở cười nhìn về phía Đồng thị xin cứu viện.
Đồng thị nhịn không được bật cười, dí trán Tuệ An, nói:
“Nha đầu nhà con, thật sự là làm cho người hết chỗ nói.”
Mọi người vào phòng, Tuệ An lại lần nữa tiến lên hành lễ với Đồng thị cùng Hứa thị, đây là lần đầu tiên Hứa thị gặp Tuệ An, tránh không được tặng nàng lễ ra mắt. Tuệ An tiếp nhận, thấy bên cạnh có một mama ôm đứa bé trên dưới một tuổi, đứa bé kia mở to đôi mắt đen lúng liếng, tò mò nhìn Tuệ An, Tuệ An liền cười đi qua, nói:
“Đây là Vân Nhi đi, đáng yêu quá, lại giống mợ như tạc này.”
Tuệ An nói liền chơi đùa bé con phấn điêu ngọc mài.
Hứa thị cười nói:
“Vân Nhi lớn lên giống cha, tướng công lại giống mẫu thân nhất.”
Đồng thị nghe Tuệ An nói cháu nội lớn lên giống mình, tất nhiên rất cao hứng, cười gọi bà vú ôm Vân Nhi đến bên cạnh bà, để bé chơi trên giường lớn.
Vân Nhi mặc dù đã hơn một tuổi, vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng người khác nói cái gì bé lại có thể hiểu, Tuệ An trêu chọc một hồi, bé liền cười tít mắt, nghiễm nhiên đã cùng Tuệ An thân thiết như người quen trong nhà.
Tuệ An là trưởng bối, gọi Hạ Nhi đem lễ vật đã chuẩn bị từ trước tặng cho Vân Nhi, Hứa thị nhận thay con, lúc này mọi người mới ngồi xuống nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.