Chương 156: Đông cung mưu kế
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Tuệ An từ nội thất đi ra, Quan Nguyên
Hạc vẫn ngồi ở phòng khách dùng trà liền nhìn qua, thấy Tuệ An một thân
trang phục lộng lẫy, mặc là xiêm y mùa hè hồng rực thêu hoa phù dung
bằng chỉ bạc lóng lánh, làn váy theo bước chân tầng tầng phiêu đãng, hoa phù dung cũng theo cước bộ của nàng mà từ từ nở rộ.
Tơ bạc óng ánh quấn quanh eo thon, lúc bước đi tay áo hơi nâng, lụa là phất phới, càng làm nổi bật lên vóc người mảnh mai cao gầy, linh lung hấp dẫn của nàng.
Nàng tóc mây búi kiểu lưu vân, lại để lại chút tóc mai hai bên, trên đầu cài bốn cây trâm vàng khảm trân châu, lóe lên ánh sáng chói mắt của bảo thạch màu hồng, lại càng phản chiếu nàng dáng dấp tựa xuân hoa, quyến rũ như thu nguyệt.
Vành tai khéo léo còn đeo bông tai tua rua cùng bộ với trang sức, tua rua thật dài vô thức phác họa cần cổ duyên dáng trắng muốt phía dưới, càng thêm làm cho người ta nhìn không dời mắt, đầu vai hạ xuống vài lọn tóc đen nhánh hơi xoăn, nhất thời liền hiện ra một vẻ xinh đẹp nghiễn áp quần phương.
Cho dù Quan Nguyên Hạc từ lâu đã biết rõ Tuệ An xinh đẹp vô cùng, hợp nhất là châu báu hoa phục quý phái hết mức, cũng không thể không nhìn mà sững sờ.
Y ngưng mắt cẩn thận ngắm nghía nàng một hồi, bấy giờ mới cong cong khóe môi, nói:
“Không tệ.”
Tuệ An nghe vậy liền biết rõ hôm nay cách ăn mặc của mình rất hợp tâm ý y, liền kiêu ngạo nhướng mày, lại nhìn sang Thu Nhi ở bên cạnh, hỏi:
“Muội đi nhìn một chút xem mấy vị cô nương chuẩn bị xong chưa.”
Thu Nhi đáp một tiếng liền đi ra ngoài, Quan Nguyên Hạc mới nói:
“Ta ra cửa phủ chờ mọi người.”
Tuệ An gật đầu cười, Quan Nguyên Hạc liền ra khỏi phòng, sải bước mà đi.
Tuệ An nhìn y bước nhanh ra khỏi sân nhỏ, lúc này mới ngồi xuống ghế trong phòng khách, nàng vừa ngồi, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng Thu Nhi thông báo:
“Thiếu phu nhân, Vân cô nương đến.”
Tuệ An đứng dậy, còn chưa kịp đi ra ngoài, Vân Di liền vén mành tiến vào.
Tuệ An nhìn qua, nhưng thấy hôm nay nàng mặc một thân ám lam tơ trắng, trên mặt gấm in chìm hoa văn hình mây, váy hoa màu lam nhạt, đai lưng cùng màu, tuy là y phục toàn thân cực không chói mắt, thế nhưng cũng tôn lên vòng eo thon chưa đầy một nắm tay cùng đường cong duyên dáng của thân thể.
Trên đầu nàng chỉ búi tóc đơn giản, mang theo một cây trâm ngọc, chất ngọc xanh mướt dưới ánh mặt trời thanh thấu như nước.
Tuệ An thấy nàng để lại một phần tóc mái trước trán, che đi mặt mày, ngẩng đầu vẫn còn tốt, vừa cúi đầu thì khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia liền chỉ còn lộ ra một phần, so với ngày thường dĩ nhiên thiếu vài phần xuân sắc, liền cười nói:
“Vân muội muội đúng là người khéo léo, người khác ra cửa đều là có thể mặc đẹp bao nhiêu liền tranh thủ bấy nhiêu, nghĩ hết biện pháp xuất hiện thật náo động, có thể khoe khoang ra ba phần liền tuyệt không cam lòng lộ ra hai phần, muội muội thì lại thu liễm hết sức. Haiz, so với muội muội ta đây đúng là con người tục tằng mà!”
Tuệ An vừa nói vừa quơ quơ chiếc vòng vàng chạm rỗng khắc hoa văn mẫu đơn mình đang đeo trên cổ tay.
Vân Di tuy nói sống nhờ ở Quan phủ, nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài, trong nhà lại không còn thân thích, dung mạo của nàng quá mức xuất sắc cũng tuyệt không phải chuyện tốt.
Mỹ nhân thường thường sẽ tự cho mình là thanh cao, kiêu căng tự mãn, luôn nhìn không rõ thân phận lẫn tình cảnh của mình, Vân Di lại biết che lấp một hai, giải thích rõ nàng là người thông minh khiêm tốn.
Tuệ An tự biết Vân Di ăn mặc thế này là vì sao, tuy là nói như vậy ánh mắt nhìn nàng lại mang theo vài phần tán thưởng. Vân Di thấy Tuệ An trêu ghẹo mình, mặt ửng hồng lên, nói:
“Khiến chị dâu chê cười.”
Tuệ An lại vừa cười nhìn nàng, lúc này mới phân phó Phương mama:
“Vú nuôi, lấy cây trâm quấn tơ vàng khắc hoa văn thược dược cùng chiếc vòng ngọc khảm men của ta đến đây.”
Phương mama nghe vậy thưa vâng, xoay người đi vào nội thất, Vân Di sững sờ nhìn Tuệ An, Tuệ An lại kéo tay của nàng cười nói:
“Quá trắng trong thuần khiết thì không tốt, kẻo lại thành khéo quá hoá dở.”
Vân Di nhìn Tuệ An cười nháy mắt với mình, cũng nở nụ cười theo, ngược lại không nhiều lời nữa.
Phương mama lấy đồ trang sức đi đến, Tuệ An đẩy Vân Di ngồi vào ghế, tự mình rút cây trâm ngọc trên đầu nàng xuống, lại cài lên một đôi trâm quấn tơ vàng kia, tiếp nhận vòng tay Phương mama đưa lên đeo vào tay Vân Di, lúc này mới lui về sau hai bước nhìn nàng, cười nói:
“Chậc chậc, vẫn là xinh đẹp như cũ đây, mỹ nhân chính là mỹ nhân, trang điểm thế nào cũng đều khó khăn giấu nét đoan trang trời sinh.”
Vân Di nghe Tuệ An trêu ghẹo mình, trên mặt càng đỏ ửng, giận dỗi ngước mắt nhìn Tuệ An một cái, nói:
“Chị dâu hôm nay mới là là đẹp mắt kìa, nhất định có thể xinh đẹp áp bốn phương, lại còn quay ra trêu ghẹo người ta!”
Tuệ An nghe vậy cả cười, nói:
“Xinh đẹp áp bốn phương sao? Nào dám nào dám, ta vẫn là tục nhân thôi, hôm nay muốn đoạt chút danh tiếng e rằng cũng khó.”
Hai người đang cười đùa, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Hạ Nhi bẩm báo, nói vài vị cô nương của Quan phủ đến đây.
Tuệ An nghe tiếng liền ngừng cười đùa, cất bước vén mành đi ra ngoài, đã thấy ba tỷ muội Quan Lễ Khiết, Quan Lễ Trân cùng Quan Lễ Ngạn cùng nhau đi đến.
Hôm nay Đông cung thiết yến, bởi vì Thôi thị đang bị cấm túc, mà Nhị phu nhân lại là người yêu thích yên tĩnh, xưa nay không thường tham gia những dịp náo nhiệt, cho nên hai người đều không đi.
Trường hợp này các phu nhân tụ cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ nói chút chuyện của bọn trẻ trong nhà, ganh đua so sánh với nhau, hoặc là nhân cơ hội cho xem xét hôn sự cho con cái trong nhà, Tam phu nhân không sinh dưỡng con nối dòng, gặp được tình huống như thế khó tránh khỏi lúng túng một phen, trong lòng không thoải mái. Cho nên bà tuy thích náo nhiệt, nhưng ngày thường các phu nhân tụ cùng một chỗ thì bà cũng cực lực tránh né.
Ba vị trưởng bối đều không đi, cho nên hôm nay chỉ có một mình Tuệ An dẫn các cô nương Quan phủ đến Đông cung dự tiệc.
Tuệ An thấy ba người hôm nay ăn mặc mỗi người mỗi vẻ, Quan Lễ Khiết diễm lệ, Quan Lễ Trân tĩnh nhã, Quan Lễ Ngạn ôn nhu, nghĩ chắc đều mất một phen tâm tư, nàng nhìn mà hai mắt tỏa sáng.
Thế nhưng các nàng nhìn thấy Tuệ An ra đón phản ứng nhưng lại không hề giống nhau.
Quan Lễ Ngạn là nở nụ cười, vội vàng bước lên, yêu kiều cúi người, cười nói:
“Thỉnh an chị dâu, hôm nay chị dâu thật đúng là xinh đẹp, ta nhìn mà không dời mắt được đây.”
Quan Lễ Trân thấy Quan Lễ Ngạn như thế, cũng khụy gối thi lễ, trên mặt lại mang theo vài phần không tình nguyện, chỉ nhàn nhạt nói:
“Thỉnh an chị dâu.”
Quan Lễ Khiết lại hừ lạnh một tiếng, chỉ qua loa thi lễ, cũng không nói chuyện, lại càng không chờ Tuệ An nói liền tự đứng lên, liếc xéo qua vẻ mặt tươi cười của Quan Lễ Ngạn, nói:
“Ngũ muội quả nhiên miệng ngọt hơn mật, cũng không sợ người ta chán ghét.”
Tam lão gia vốn là thứ xuất, không phải là con ruột của Định Quốc phu nhân, mà Tam phu nhân lại là người lòng dạ hẹp hòi, không được Định Quốc phu nhân thích.
Nhị lão gia tuy nói là con trai út của Định Quốc phu nhân, được bà yêu thương săn sóc, nhưng Nhị phu nhân lại không được lòng Định Quốc phu nhân, những năm nay ở trước mặt Định Quốc phu nhân cũng chỉ Thôi thị là coi như có tiếng nói, thêm Định Quốc phu nhân không để ý tới chuyện quản gia, cho nên Thôi thị ở trong phủ liền duy ngã độc tôn, nắm trong tay toàn quyền sinh sát.
Quan Lễ Khiết là nữ nhi duy nhất của Thôi thị, ở trong phủ cũng là nói một không hai, kiêu căng lớn lối, nay chị dâu là Tuệ An vừa mới tiến phủ, Thôi thị liền bị phạt, cơn tức này Quan Lễ Khiết làm sao có thể nuốt trôi cho được.
Vì thế Quan Lễ Ngạn nghe nàng nói chuyện âm dương quái khí, tức thì lòng như gương sáng, cũng biết Quan Lễ Khiết không phải là nhằm vào mình, trong lòng liền liền một chút cũng không thèm để ý, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ, chớp chớp mắt, nói:
“Làm sao có thể, ta thấy Tam tỷ hôm nay cũng xinh đẹp diễm lệ chẳng ai bằng. Thái tử thiết yến, nghĩ đến vị tỷ phu tương lai của ta, Thế tử phủ Hoài Âm hầu ắt sẽ đi, thiếu nữ trang điểm vì hôn phu, ta thấy hôm nay Tam tỷ cũng rất là đặc biệt đây.”
Hiện tại Quan Lễ Khiết đã cập kê, khoảng hai năm trước đã đính hôn cùng Thế tử phủ Hoài Âm hầu, cũng đã đính hôn, đợi đến mùa xuân năm sau sẽ gả qua, mặc dù nàng tính tình đanh đá chua ngoa nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, da mặt mỏng, nghe thấy Quan Lễ Ngạn trêu ghẹo mình nhất thời liền đỏ mặt xấu hổ, dậm chân muốn đưa tay đánh Quan Lễ Ngạn, mắc cỡ nói:
“Ngũ muội! Đại Huy ta có quy củ sau khi đính hôn không được gặp mặt, muội còn lấy chuyện này cười cợt ta, ta… Xem ta có xé cái miệng của muội ra không!”
“Tam tỷ thẹn thùng kìa! Tam tỷ tha cho ta đi, ta không nói nữa là được chưa gì?”
Hai người ở trong viện náo loạn cả lên, Quan Lễ Trân nhìn hai người, lại liếc về phía Tuệ An vẫn liên tục không nói một lời, trong mắt mang theo chút hả hê, như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tuệ An thấy nàng nhìn qua, lại gật đầu cười với nàng, Quan Lễ Trân sững sờ, liền bĩu môi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tuệ An mặc dù cùng mấy tiểu cô nương này tuổi tác tương tự, nhưng suy cho cùng nàng đã sống hai đời, kinh nghiệm sống phong phú, tự sẽ không thiển cận như bọn họ, càng sẽ không đặt ý nghĩ của các nàng ở trong lòng, chỉ chầm chậm bước xuống bậc thang, thản nhiên nói:
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, chúng ta mau ra ngoài thôi.”
Nàng nói xong, cũng không chờ ba người lên tiếng liền dắt tay Vân Di đi trước dẫn đầu, Quan Lễ Khiết gặp Tuệ An chầm chậm mà đi, nhìn theo bóng lưng của nàng hừ lạnh hai tiếng, cũng không cười đùa gì nữa, cất bước ra ngoài phủ.
Ngoài cửa phủ sớm đã chuẩn bị tốt hai chiếc xe ngựa, Quan Nguyên Hạc đang cùng Quan Nguyên Trác đứng bên cạnh xe ngựa nói chuyện, thấy Tuệ An mang theo mấy người đi ra cũng chỉ liếc qua, liền quay đầu lại.
Quan Nguyên Trác thì chắp tay thi lễ với Tuệ An, gặp Tuệ An cười gật đầu, mới đứng dậy lại cùng Quan Nguyên Hạc nói chuyện.
Tuệ An nhìn hai người một cái, bước xuống bậc thang, cười quay đầu nhìn ba người Quan Lễ Trân, hỏi:
“Các muội ai ngồi xe ngựa cùng ta?”
Quan Lễ Khiết nghe vậy lại làm như không nghe thấy, chỉ lôi kéo cánh tay Quan Lễ Trân, nói:
“Hôm nay Cố tỷ tỷ cũng đi, ta đã lâu không gặp Cố tỷ tỷ, lần trước Cố tỷ tỷ có dạy ta phương pháp thêu giấu chỉ mà ta ngẫm mãi cũng không hiểu rõ đây, Tứ muội ở trên xe nói lại cho ta nghe một chút đi, đỡ phải lát nữa gặp Cố tỷ tỷ lại giễu cợt ta tay chân hậu đậu.”
Quan Lễ Trân liền cười gật đầu, nói:
“Tỷ vốn là ngốc mà, phương pháp thêu kia đơn giản như vây cũng không nhớ, chính là…”
Hai người vừa nói vừa nắm kéo đi về phía xe ngựa phía sau, Quan Lễ Khiết đi hai bước lại quay đầu nhìn Quan Lễ Ngạn, cười nói:
“Ngũ muội không cùng tới sao?”
Quan Lễ Ngạn nghe vậy liền lúng túng nhìn Tuệ An một cái, nói:
“Chị dâu cùng Vân cô nương nói chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy, ta cũng đi nghe một chút về phương pháp thêu kia.”
Nàng nói xong liền xoay người theo sát hai người Quan Lễ Khiết, Quan Nguyên Hạc mặc dù chưa từng nhìn về phía các nàng, nhưng y há có thể không phát giác động tĩnh bên này, thấy Tuệ An cô đơn đứng ở nơi đó, y liền liếc nhìn ba tỷ muội Quan Lễ Trân đang cười nói trèo lên xe ngựa, vô tình nhớ tới đêm đó Tuệ An nói Quan Lễ Trân không thích nàng, y nhíu mày, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Tuệ An nhìn ba người Quan Lễ Trân vào xe ngựa, cũng xoay người, vẻ mặt lúng túng cười gọi Xuân Nhi đỡ Vân Di lên xe, đợi Vân Di đi lên, nàng còn chưa kịp vịn tay Xuân Nhi trèo lên xe ngựa thì Quan Nguyên Hạc đã đi tới, tự mình đỡ tay của nàng.
Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc, gặp trong mắt y hàm chứa một tia áy náy, liền chỉ làm như không thấy, mỉm cười với y, cũng không nói nhiều trèo lên xe ngựa.
Tuệ An tất nhiên biết là tỷ muội Quan Lễ Trân tỷ muội sẽ không cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng vừa rồi nàng vẫn quay đầu lại hỏi một câu như vậy, khỏi cần phải nói, nguyên nhân chính là đặc biệt làm cho Quan Nguyên Hạc nhìn thấy.
Mặc dù trong lòng nàng không so đo thái độ của tỷ muội Quan Lễ Trân, nhưng nàng vì Quan Nguyên Hạc mà chịu ủy khuất, nhẫn nhịn bao dung người thân của y, điều này không thể không cho y biết, chẳng có lý nào nàng phải này kìm nén uất ức này một mình cả.
Chưa kể, Quan Lễ Khiết thì thôi đi, có Thôi thị ở đây, Quan Nguyên Hạc đối với nàng cũng sẽ không có hảo cảm gì, nhưng Quan Lễ Trân lại khác. Tuệ An biết rõ khi còn bé Quan Nguyên Hạc từng được nuôi bên cạnh Nhị phu nhân, quan hệ cùng chi thứ hai thân thiết hơn hẳn, dù là bình thường đề cập đến Tứ muội Quan Lễ Trân này, trong giọng nói của y liền dẫn theo một phần thân mật.
Nhưng Quan Lễ Trân lại bởi vì Cố Dư Hinh mà không thích mình, ai biết về sau nàng náo loạn với mình có thể chạy đi tìm Quan Nguyên Hạc cáo trạng ầm ĩ hay không, nếu như khiến cho Quan Nguyên Hạc sinh ra hiểu lầm, thì nàng chẳng phải là oan uổng hay sao?
Tuy nói trước mắt nhìn Quan Lễ Trân chỉ là mỗi tiểu cô nương tính tình đơn thuần, nhưng càng là đơn thuần liền càng dễ dàng mặc người lợi dụng. Tuệ An cũng không thể xác định có phải là Cố Dư Hinh ở bên tai Quan Lễ Trân thì thầm to nhỏ gì đó hay không, nhưng nếu sau khi nàng cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn mà Cố Hinh Dư chưa bao giờ ở trước mặt Quan Lễ Trân nói lời ẩn ý, Tuệ An cảm thấy Quan Lễ Trân sẽ không có địch ý lớn như vậy đối với mình.
Trước kia Tuệ An và Quan Lễ Trân chưa bao giờ nảy sinh va chạm, hơn nữa trước khi nàng cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn ở Quốc Tử Giám có gặp Quan Lễ Trân vài lần, Quan Lễ Trân cũng chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với nàng hay có gì không thích cả. Nay nàng trở thành chị dâu của Quan Lễ Trân, Quan Lễ Trân lại bài xích nàng như vậy, mà Cố Dư Hinh năm nay đã hơn mười bảy nhưng ngay cả hôn sự đều chưa từng định ra, những biểu hiện này khiến Tuệ An không thể không nghĩ nhiều.
***
Hậu hoa viên, Đông cung.
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, trong sân hoa cỏ sum xuê, lối nhỏ quanh co, đình đài lầu các ẩn hiện sau núi non thạch bích, có một phen động lòng người khác biệt.
Thái tử phi thiết yến, mời chúng tiểu thư phu nhân các phủ đến chơi, thiệp mời vừa phát ra ngoài, mọi người liền tranh nhau chiếm một tờ, lúc này tuy là canh giờ còn sớm, nhưng trong sân đã tới không ít các phu nhân thiên kim.
Trong nhà thuỷ tạ bên hồ đặt bồn băng bốn phía, xen lẫn trà án trúc tịch, phía trên là các loại trái cây tươi mới ướp đá, cung cấp cho người tùy ý lấy dùng.
Đưa mắt nhìn lại, cả viện những là y hương tấn ảnh, các thiếu nữ tốp năm tốp ba ngồi vây quanh một chỗ, cười nói ngắm cảnh, cực kỳ náo nhiệt.
Giữa nhà thủy tạ có vài vị phu nhân cười nói hàn huyên, mọi người vốn đang trò chuyện mẫu xiêm y thịnh hành ở kinh thành năm nay, bỗng nhiên có một vị phu nhân trong số đó mặc áo lụa xanh ngọc thêu hoa cẩm tú quay đầu nhìn ra phía ngoài, cười nói:
“Nhanh nhìn xem, đó không phải là Đoan Ninh công chúa sao? Hôm nay nàng cũng tới sớm quá, chỉ sợ là Túy ông đến không phải vì rượu đây.”
Mấy vị phu nhân nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn, đã thấy Đoan Ninh công chúa một thân hoa phục ngồi trong kiệu nhỏ được người nâng vào.
Đông cung thiết yến, tới đều là các phu nhân có phẩm cấp tương đương, chúng phu nhân ngồi ở chỗ này làm sao có thể không biết chuyện Quan Nguyên Hạc vì đánh Phò mã mà bị buộc tội, sự việc nóng hổi kia đã truyền khắp kinh thành, mọi người nhìn thấy một người trong cuộc là Đoan Ninh công chúa tất nhiên tránh không được nhắc đến việc này.
Nhìn thấy cỗ kiệu của Đoan Ninh công chúa biến mất tại khúc quanh, liền có một phu nhân hạ giọng nói tiếp:
“Nghe nói mấy hôm nay công chúa ngày ngày tiến cung xin gặp Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lấy cớ nói quốc sự bận rộn, vẫn luôn không triệu kiến.”
“Nay chiến sự nơi phương Bắc đang vào lúc căng thẳng, Quan tướng quân lại vừa đánh thắng một trận trở về, Hoàng thượng càng là phong thưởng Quan tướng quân thành Đông Đình hầu, lúc này sao có thể trách cứ cho được. Đoan Ninh công chúa cho dù có là con gái yêu của Hoàng thượng đi chăng nữa, e rằng Hoàng thượng cũng khó lòng thiên vị, nên mới từ chối không gặp.”
Mấy đời quân vương Đại Huy sáng suốt yêu dân, đối với việc dân gian đàm tiếu việc triều chính cũng không quá quản chế nghiêm khắc, cửa cung còn đặt một chiếc trống đồng ngàn năm khích lệ dân chúng đích thân gõ trống phản đối quyết sách, mà nữ tử Đại Huy lúc nhàn hạ cũng sẽ ngẫu nhiên tán gẫu đôi câu về chuyện trên triều đình.
Thêm hôm nay tụ ở chỗ này vốn là người quen với nhau, nói chuyện cũng đều phóng khoáng hơn hẳn, cho nên có người cầm đầu, mọi người liền đuổi theo hàn huyên.
“Đúng vậy, An Tế bá cũng không phải vì chuyện của Thế tử nhà mình mà xin gặp Hoàng thượng sao, Hoàng thượng chẳng những không chỉ trích Đông Đình, còn khuyên An Tế bá nên dĩ hòa vi quý, đây rõ ràng là muốn thiên vị Quan phủ mà.”
“Nay đúng lúc Hoàng thượng cần dùng người, còn nữa, hai chuyện đó nói lớn thì là mạo phạm hoàng thất, được sủng mà kiêu, nhưng nói nhỏ lại chỉ là nữ tử gây gổ với nhau mà thôi, cũng không thể coi là lớn lao gì.”
“Đúng đúng, nói đúng lắm, nam tử thấy nữ tử nhà mình bị người mạo phạm, đầu óc u mê hành động đi trước lời nói cũng là chuyện thường xảy ra. Lúc trước Uông Nhị công tử phủ Thành Quốc công cũng không phải là vì tranh đoạt một ca kỹ mà thiếu chút nữa còn đánh cả Ninh vương sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Quan tướng quân xưa nay lạnh lùng khắc nghiệt, nghe nói còn là người không ham nữ sắc, ai ngờ vừa cưới thê tử lại xem như bảo bối thế này.”
“Haiz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đấy là phu nhân chưa gặp qua thôi, vị phu nhân kia của Quan tướng quân cũng thật là một mỹ nhân hiếm thấy…”
“Mỹ nhân hiếm thấy thì kinh thành đúng là không ít, các vị phu nhân đang ngồi ở đây không phải đều là mỹ nhân hiếm thấy sao?”
Chúng phu nhân đang nói cười liền nghe có một giọng nữ trong trẻo chen vào, sau đó liền thấy thị nữ đỡ một nữ tử mặc hồng y đỏ tía, trên đầu cài đầy trâm vàng hoa ngọc, tướng mạo diễm lệ đi vào đình.
Các phu nhân gấp rút đứng lên, sắc mặt khẽ biến, rối rít hành lễ:
“Thỉnh an Trắc phi nương nương.”
Trắc phi của Thái tử, mặc dù không có thân phận quý trọng bằng chính phi, nhưng Thái tử thân là trữ quân, sau khi lên ngôi bốn Trắc phi sẽ được tấn phong thành Tứ phi.
Mà thân phận Trắc phi của Đông cung cũng không hề thấp chút nào, lúc cưới vào Đông cung cũng là ba quỳ chín lạy thắp hương tổ tiên, ghi tên vào ngọc điệp*, cho nên các vị phu nhân thấy nữ tử kia tiến đến thì tuyệt không dám chậm trễ, rối rít đứng dậy cung kính hành lễ.
*Ngọc điệp: Gia phả của Hoàng gia.
Người vừa tới là một trong bốn vị Trắc phi của Thái tử, Mạnh Trắc phi!
Nàng cũng chính là đích nữ của người vừa bị các phu nhân bàn tán, An Tế bá Mạnh Quang, càng là tỷ tỷ ruột thịt của vị Thế tử phủ An Tế bá mà ngày đại hôn đã bị Quan Nguyên Hạc tính kế ngã ngựa!
Chính vì nguyên nhân này, các phu nhân nhìn thấy nàng tiến đến lập tức vẻ mặt liền biến thành lúng túng bất an.
Mạnh Trắc phi nhưng lại cười một tiếng, đưa tay ra hiệu mọi người đứng dậy, cười nói:
“Là mỹ nhân tuy có thể khiến phu quân yêu thích, nhưng đạo lý yêu vì nhan sắc không bền lâu thì nghĩ đến các vị phu nhân ở đây đều hiểu. Cho nên người đời mới nói, cưới thê phải cưới hiền, có như vậy mới có thể giúp phu quân quản gia yên ổn.
Mỹ nhân yêu mị gì đó, vừa vào cửa liền gây phiền toái cho phu quân, chỉ biết làm nam tử trầm mê đọa lạ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, các vị phu nhân nói đạo lý này có đúng hay không?”
Các phu nhân nghe vậy, làm sao có thể nghe không hiểu Mạnh Trắc phi là đang ngấm ngầm bôi đen người ta cơ chứ, mỹ nhân yêu mị hại nhà chồng, không phải ám chỉ tân phu nhân Thẩm Tuệ An của Quan Nguyên Hạc thì là ai?
Chỉ có điều lúc này bọn họ thân tại Đông cung, lại bị Mạnh Trắc phi bắt tại trận bọn họ ở sau lưng nghị luận người ta, tất nhiên không ai dám đối đầu với Mạnh Trắc phi lúc này, cho nên vài vị phu nhân nghe vậy liền luôn miệng nói đúng.
Mạnh Trắc phi nghe vậy mới cười nói:
“Thái tử phi một lát liền đến, bảo ta tới trước tiếp đón chúng phu nhân. Hôm nay Đông cung thiết yến, các vị phu nhân nhất định phải xem như ở nhà, tận hứng vui đùa mới được đấy.”
Nàng nói xong, thấy các vị phu nhân cười đồng ý, lúc này mới lại nói:
“Như thế các vị liền tiếp tục nói chuyện đi, ta cũng không quấy rầy nữa, nếu có chỗ nào chưa chu toàn, kính xin các vị thông cảm một hai, ta sang đình khác nhìn một chút, không cần đưa tiễn.”
Nàng đỡ tỳ nữ tay ra khỏi đình, lại quay đầu cười gật đầu với mọi người trong đình, mới chầm chậm mà đi.
Đợi nàng đi xa, vị phu nhân mặc xiêm y xanh ngọc mà ban nãy là người mở miệng đầu tiên liền cười nói:
“Vị Mạnh Trắc phi này ăn nói có vẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền quá*, nghe nói rất được Thái tử sủng ái, không ngờ ngay cả Thái tử phi đều đối với nàng nể trọng có thêm đây.”
*Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Ý chỉ cậy vào sự giàu có mà tỏ ra mạnh bạo hơn người.
“Vị Mạnh Trắc phi này lúc còn trong khuê các chính là tài nữ nổi tiếng, khổ nỗi hiện nay phủ An Tế bá đã ngày càng suy tàn, Mạnh Trắc phi tất nhiên phải bám lấy Thái tử phi mới có thể sống qua ngày, e là cảnh tượng cũng chỉ là ngoài mặt thôi. Chẳng qua lời vừa rồi của Mạnh Trắc phi cũng có lý đấy chứ, thê tử vẫn là được phu quân kính trọng, ngồi vững vị trí chính thất mới là quan trọng nhất, sủng ái của nam tử cực kỳ không đáng tin cậy.”
“Nói đúng lắm, thê tử cho dù có mỹ mạo đến đâu, mềm mại nhường nào cũng chỉ trụ được hai năm là cùng, nam tử đều là người có mới nới cũ, tương lại tất có người càng đẹp hơn, càng trẻ trung hơn. Hiện nay thương yêu ngươi, sủng ái ngươi, vì ngươi làm cái gì đều không than thở một lời, đợi ngày sau có người tốt hơn, lại nhớ tới chuyện hôm nay, không chừng trong lòng sẽ tận tình trách móc ngươi đây. Vị Quan phu nhân kia ngay cả điều này cũng không nhìn rõ, chỉ sợ cũng là người kiêu căng ngạo mạn, tự xưng thanh cao.”
“Ha ha, dùng sắc mê hoặc người, rốt cuộc vẫn là không đáng tin cậy…”
Trong đình, vài vị phu nhân lại rối rít tiếp tục tám nhảm, có vị phu nhân cười nói:
“Lại nói tới, hôm nay Thái tử phi thiết yến nhất định sẽ mời vị Quan phu nhân này, chưa biết chừng lát nữa đây chúng ta có thể nhìn thấy người ngay rồi, đến lúc đó ta phải mở to mắt nhìn xem là nhân vật thế nào mới được.”
“Nghe nói năm đó lúc còn là khuê nữ, Thái tử phi cùng vị Quan phu nhân này không hợp tính nhau, nay lại có Mạnh Trắc phi ở đây, Đông cung mở tiệc chiêu đãi, Đoan Ninh công chúa cũng nhất định muốn tới. Nếu ta là Quan phu nhân kia, nhận được thiệp mời của Đông cung liền biết ngay là một bữa Hồng Môn yến, chỉ cần là người có đầu óc một chút sẽ tránh đi, theo ta thấy e rằng hôm nay chúng không có may mắn nhìn thấy vị tiểu mỹ nhân này đâu.”
“Nói cũng đúng…”
Bên này vài vị phu nhân đang bàn luận khí thế ngất trời, bên kia Mạnh Trắc phi đã ra khỏi nhà thuỷ tạ, nhưng lại bị một thị nữ ngăn cản, mời đến điện Tuyên Vũ.
Nàng vào đại điện, gặp Đoan Ninh công chúa và Thái tử phi Khương Hồng Ngọc đang cười nói qua lại, thấy nàng tiến đến liền nhìn qua, Mạnh Trắc phi vội vàng cười bước nhanh tới, thi lễ với Khương Hồng Ngọc, cười nói:
“Chúng phu nhân tiểu thư tới đã không sai biệt lắm, Thái tử phi cùng công chúa có muốn di giá ra đằng trước hay không…”
Khương Hồng Ngọc lại cười, nâng tay ngắt lời nàng, nói:
“Trước không vội đề cập tới chuyện đó, vừa rồi công chúa nói với ta một việc, muốn tìm muội muội tới thương lượng đôi điều.”
Mạnh Trắc phi nghe vậy hơi sững sờ, sau đó mới gấp rút nhìn Đoan Ninh công chúa, nói:
“Thái tử phi cùng công chúa có việc xin cứ phân phó, còn nói cái gì thương lượng với không thương lượng, tỳ thiếp nào dám.”
Đoan Ninh công chúa cả cười, đứng dậy kéo tay Mạnh Trắc phi, nói:
“Trắc phi cũng biết những ngày qua bản cung vì chuyện của Phò mã mà ăn ngủ không yên, bản cung nghe nói Thế tử An Tế bá hiện nay còn đang nằm vật trên giường đúng không? Lại nói tới Trắc phi cùng bản cung cũng coi như là đồng bệnh tương liên, lần này Đông cung mở tiệc chiêu đãi, Thẩm Tuệ An kia nhất định sẽ tới, Trắc phi không muốn cùng nàng tính sổ chuyện cũ hay sao?”
Mạnh Trắc phi nghe vậy lại ngẩn ra, Đoan Ninh công chúa tìm nàng vì chuyện này không hề nằm ngoài dự liệu của nàng, trong lòng nàng đắn đo hơn thiệt, trên mặt nhưng lại phẫn hận mà nói:
“Công chúa cũng biết, tỳ thiếp cùng công chúa đều là người ân oán rõ ràng, vì Thẩm Tuệ An kia mà đệ đệ của tỳ thiếp kia hiện giờ còn nằm ở trên giường, khiến cho phủ An Tế bá ta trở thành trò cười trong kinh, ngay cả phụ thân cũng vì chuyện chuyện của đệ đệ mà bệnh cũ tái phát, món nợ này tỳ thiếp lý nào lại cam lòng cho qua? Thế nhưng Thẩm Tuệ An lại không phải là người ngu, hôm nay theo tỳ thiếp suy đoán, chỉ sợ nàng sẽ không tới.”
Đoan Ninh công chúa nghe vậy liền lạnh lùng nheo mắt, trong con ngươi ẩn chứa âm trầm, hừ một tiếng nói:
“Đó là Trắc phi không quen biết nàng thôi, Thẩm Tuệ An là người bừa bãi kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, bản cung dám khẳng định, hôm nay nàng nhất định sẽ đến “
Mạnh Trắc phi gặp Đoan Ninh công chúa như vậy, trong lòng liền càng thêm căng thẳng, nàng cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ làm thanh đao cho người định đoạt, nghe vậy trên mặt tuy toát ra hận ý, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Nếu nàng thật dám đến, có công chúa và Thái tử phi làm chủ cho tỳ thiếp, tỳ thiếp tất nhiên phải lấy lại công đạo của Bá phủ của ta!”
Đoan Ninh công chúa thấy nàng như vậy liền cười khúc khích, vỗ vỗ tay nàng, nói:
“Trắc phi có lòng thế là được rồi! Trắc phi của Thái tử nên có dáng vẻ của một Trắc phi Thái tử chứ, làm sao có thể để mặc một tam phẩm quận phu nhân nho nhỏ đè lên đầu lên cổ cho được.”
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn Khương Hồng Ngọc, lúc này mới lại lôi kéo tay Mạnh Trắc phi, nói:
“Bản cung nghe nói Trắc phi là cao thủ trong trò Giác thuật*, mới vừa hỏi qua Thái tử phi, Thái tử phi cũng rất tán thưởng tài nghệ này của cô, có đúng là như thế?”
*Giác thuật (hay Giác để): Là một loại trò chơi đấu sức của Trung Quốc thời cổ đại, dịch thuần Việt là Đô vật, trò chơi này chủ yếu là thông qua sức hạ gục đối thủ. Giác để là một phương pháp đánh nhau thời thượng cổ, sau lại dần dần biến thành một trò chơi biểu diễn. Từ thời Tần, Hán, trò Giác để đã rất được thịnh hành.
Đến thời nhà Tấn, Giác để được xưng là Đô vật. Từ “Đô vật” xuất hiện đầu tiên là ở trong “Tấn thư”. Thời nhà Đường, trò chơi này đã thịnh hành khắp nơi, trong “Đường thư: Kính Tông bản kỷ” có ghi: “Đấu sức biểu diễn, dùng lực lượng tương bác mà phân thắng bại. Mỗi khi ghi điểm, sẽ lấy tiếng trống làm hiệu lệnh.”
Thời nhà Tống, Giác để lại được gọi là “Giao tranh”. Hán ngữ hiện đại thì vẫn ghi là “Giác để”, mang ý tứ là chỉ lấy sức đối đầu, một chọi một mà đánh nhau.
Mạnh Trắc phi nghe vậy liền cười, thi lễ nói:
“Khiến công chúa chê cười, ta chẳng qua chỉ được gọi là biết chơi thôi.”
Đoan Ninh công chúa vội nói:
“Như vậy tốt lắm, vừa rồi ta đã thương lượng với Thái tử phi, lúc thiết yến chúng ta liền chơi trò này đi, đến lúc đó bản cung tìm cách để cô cùng Thẩm Tuệ An đọ sức một phen, đến lúc đó cô nhất định có thể ở trên người nàng… Động tay động chân…”
Đoan Ninh công chúa ghé sát vào tai Mạnh Trắc phi nói nhỏ, ánh mắt lóe qua vài tia âm độc.
Mạnh Trắc phi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhíu mày suy nghĩ, có chút do dự nhìn Đoan Ninh công chúa, nói:
“Công chúa, như vậy không thích hợp thì phải, nếu như Thẩm Tuệ An ở Đông cung xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ Quan phủ sẽ không bỏ qua cho tỳ thiếp đâu, ngay cả điện hạ đều sẽ phải chịu Quan phủ chất vấn, việc này…”
Đoan Ninh công chúa nhưng lại trầm mặt, nói:
“Nếu bản công chúa có thể làm, bản công chúa sẽ đích thân ra tay dạy dỗ Thẩm Tuệ An, ở đâu còn cần cô giúp đỡ? Cô sao lại nhát gan sợ phiền phức như vậy! Xảy ra chuyện gì tự có bản cung cùng Thái tử phi chịu trách nhiệm, cô sợ cái gì.
Hơn nữa, trong hậu hoa viên chỉ có một đám nữ quyến, xảy ra chuyện gì cùng lắm chỉ khiến Thẩm Tuệ An trở thành trò cười cho kinh thành mà thôi, cũng chỉ là giỡn chơi với nhau, quan trọng cái gì. Đến lúc đó cô một mực nói là ngoài ý muốn, ai còn có thể làm gì cô?
Thái tử ca ca chính là Thái tử, cô là Hoàng quý phi nương nương tương lai, Quan phủ cho dù có thế lực đến đâu cũng chỉ là nô bộc cho Hoàng gia ta, ai dám làm càn! Việc này dù gì sau lưng ta còn có mẫu hậu chống đỡ đây, cô không cần phải lo lắng!”
Mạnh Trắc phi nghe vậy, trên mặt vẫn mang theo lo âu, Khương Hồng Ngọc lại nói:
“Quan Nguyên Hạc hết lần này đến lần khác không nể mặt điện hạ, Quan Tướng quốc lại một lòng đi theo Thuần vương, Đông cung ta vốn cùng Quan phủ thế bất lưỡng lập*, làm xong việc này, điện hạ chỉ có tán thưởng muội muội mà thôi, đảm bảo chẳng trách tội gì đâu.”
*Thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch, không thể tồn tại cùng một lúc.
Đoan Ninh công chúa thấy sắc mặt Mạnh Trắc phi có chút hòa hoãn, liền bỏ thêm một mồi lửa, nói:
“Lần này cô giúp ta, ngày sau ta chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Tơ bạc óng ánh quấn quanh eo thon, lúc bước đi tay áo hơi nâng, lụa là phất phới, càng làm nổi bật lên vóc người mảnh mai cao gầy, linh lung hấp dẫn của nàng.
Nàng tóc mây búi kiểu lưu vân, lại để lại chút tóc mai hai bên, trên đầu cài bốn cây trâm vàng khảm trân châu, lóe lên ánh sáng chói mắt của bảo thạch màu hồng, lại càng phản chiếu nàng dáng dấp tựa xuân hoa, quyến rũ như thu nguyệt.
Vành tai khéo léo còn đeo bông tai tua rua cùng bộ với trang sức, tua rua thật dài vô thức phác họa cần cổ duyên dáng trắng muốt phía dưới, càng thêm làm cho người ta nhìn không dời mắt, đầu vai hạ xuống vài lọn tóc đen nhánh hơi xoăn, nhất thời liền hiện ra một vẻ xinh đẹp nghiễn áp quần phương.
Cho dù Quan Nguyên Hạc từ lâu đã biết rõ Tuệ An xinh đẹp vô cùng, hợp nhất là châu báu hoa phục quý phái hết mức, cũng không thể không nhìn mà sững sờ.
Y ngưng mắt cẩn thận ngắm nghía nàng một hồi, bấy giờ mới cong cong khóe môi, nói:
“Không tệ.”
Tuệ An nghe vậy liền biết rõ hôm nay cách ăn mặc của mình rất hợp tâm ý y, liền kiêu ngạo nhướng mày, lại nhìn sang Thu Nhi ở bên cạnh, hỏi:
“Muội đi nhìn một chút xem mấy vị cô nương chuẩn bị xong chưa.”
Thu Nhi đáp một tiếng liền đi ra ngoài, Quan Nguyên Hạc mới nói:
“Ta ra cửa phủ chờ mọi người.”
Tuệ An gật đầu cười, Quan Nguyên Hạc liền ra khỏi phòng, sải bước mà đi.
Tuệ An nhìn y bước nhanh ra khỏi sân nhỏ, lúc này mới ngồi xuống ghế trong phòng khách, nàng vừa ngồi, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng Thu Nhi thông báo:
“Thiếu phu nhân, Vân cô nương đến.”
Tuệ An đứng dậy, còn chưa kịp đi ra ngoài, Vân Di liền vén mành tiến vào.
Tuệ An nhìn qua, nhưng thấy hôm nay nàng mặc một thân ám lam tơ trắng, trên mặt gấm in chìm hoa văn hình mây, váy hoa màu lam nhạt, đai lưng cùng màu, tuy là y phục toàn thân cực không chói mắt, thế nhưng cũng tôn lên vòng eo thon chưa đầy một nắm tay cùng đường cong duyên dáng của thân thể.
Trên đầu nàng chỉ búi tóc đơn giản, mang theo một cây trâm ngọc, chất ngọc xanh mướt dưới ánh mặt trời thanh thấu như nước.
Tuệ An thấy nàng để lại một phần tóc mái trước trán, che đi mặt mày, ngẩng đầu vẫn còn tốt, vừa cúi đầu thì khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia liền chỉ còn lộ ra một phần, so với ngày thường dĩ nhiên thiếu vài phần xuân sắc, liền cười nói:
“Vân muội muội đúng là người khéo léo, người khác ra cửa đều là có thể mặc đẹp bao nhiêu liền tranh thủ bấy nhiêu, nghĩ hết biện pháp xuất hiện thật náo động, có thể khoe khoang ra ba phần liền tuyệt không cam lòng lộ ra hai phần, muội muội thì lại thu liễm hết sức. Haiz, so với muội muội ta đây đúng là con người tục tằng mà!”
Tuệ An vừa nói vừa quơ quơ chiếc vòng vàng chạm rỗng khắc hoa văn mẫu đơn mình đang đeo trên cổ tay.
Vân Di tuy nói sống nhờ ở Quan phủ, nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài, trong nhà lại không còn thân thích, dung mạo của nàng quá mức xuất sắc cũng tuyệt không phải chuyện tốt.
Mỹ nhân thường thường sẽ tự cho mình là thanh cao, kiêu căng tự mãn, luôn nhìn không rõ thân phận lẫn tình cảnh của mình, Vân Di lại biết che lấp một hai, giải thích rõ nàng là người thông minh khiêm tốn.
Tuệ An tự biết Vân Di ăn mặc thế này là vì sao, tuy là nói như vậy ánh mắt nhìn nàng lại mang theo vài phần tán thưởng. Vân Di thấy Tuệ An trêu ghẹo mình, mặt ửng hồng lên, nói:
“Khiến chị dâu chê cười.”
Tuệ An lại vừa cười nhìn nàng, lúc này mới phân phó Phương mama:
“Vú nuôi, lấy cây trâm quấn tơ vàng khắc hoa văn thược dược cùng chiếc vòng ngọc khảm men của ta đến đây.”
Phương mama nghe vậy thưa vâng, xoay người đi vào nội thất, Vân Di sững sờ nhìn Tuệ An, Tuệ An lại kéo tay của nàng cười nói:
“Quá trắng trong thuần khiết thì không tốt, kẻo lại thành khéo quá hoá dở.”
Vân Di nhìn Tuệ An cười nháy mắt với mình, cũng nở nụ cười theo, ngược lại không nhiều lời nữa.
Phương mama lấy đồ trang sức đi đến, Tuệ An đẩy Vân Di ngồi vào ghế, tự mình rút cây trâm ngọc trên đầu nàng xuống, lại cài lên một đôi trâm quấn tơ vàng kia, tiếp nhận vòng tay Phương mama đưa lên đeo vào tay Vân Di, lúc này mới lui về sau hai bước nhìn nàng, cười nói:
“Chậc chậc, vẫn là xinh đẹp như cũ đây, mỹ nhân chính là mỹ nhân, trang điểm thế nào cũng đều khó khăn giấu nét đoan trang trời sinh.”
Vân Di nghe Tuệ An trêu ghẹo mình, trên mặt càng đỏ ửng, giận dỗi ngước mắt nhìn Tuệ An một cái, nói:
“Chị dâu hôm nay mới là là đẹp mắt kìa, nhất định có thể xinh đẹp áp bốn phương, lại còn quay ra trêu ghẹo người ta!”
Tuệ An nghe vậy cả cười, nói:
“Xinh đẹp áp bốn phương sao? Nào dám nào dám, ta vẫn là tục nhân thôi, hôm nay muốn đoạt chút danh tiếng e rằng cũng khó.”
Hai người đang cười đùa, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Hạ Nhi bẩm báo, nói vài vị cô nương của Quan phủ đến đây.
Tuệ An nghe tiếng liền ngừng cười đùa, cất bước vén mành đi ra ngoài, đã thấy ba tỷ muội Quan Lễ Khiết, Quan Lễ Trân cùng Quan Lễ Ngạn cùng nhau đi đến.
Hôm nay Đông cung thiết yến, bởi vì Thôi thị đang bị cấm túc, mà Nhị phu nhân lại là người yêu thích yên tĩnh, xưa nay không thường tham gia những dịp náo nhiệt, cho nên hai người đều không đi.
Trường hợp này các phu nhân tụ cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ nói chút chuyện của bọn trẻ trong nhà, ganh đua so sánh với nhau, hoặc là nhân cơ hội cho xem xét hôn sự cho con cái trong nhà, Tam phu nhân không sinh dưỡng con nối dòng, gặp được tình huống như thế khó tránh khỏi lúng túng một phen, trong lòng không thoải mái. Cho nên bà tuy thích náo nhiệt, nhưng ngày thường các phu nhân tụ cùng một chỗ thì bà cũng cực lực tránh né.
Ba vị trưởng bối đều không đi, cho nên hôm nay chỉ có một mình Tuệ An dẫn các cô nương Quan phủ đến Đông cung dự tiệc.
Tuệ An thấy ba người hôm nay ăn mặc mỗi người mỗi vẻ, Quan Lễ Khiết diễm lệ, Quan Lễ Trân tĩnh nhã, Quan Lễ Ngạn ôn nhu, nghĩ chắc đều mất một phen tâm tư, nàng nhìn mà hai mắt tỏa sáng.
Thế nhưng các nàng nhìn thấy Tuệ An ra đón phản ứng nhưng lại không hề giống nhau.
Quan Lễ Ngạn là nở nụ cười, vội vàng bước lên, yêu kiều cúi người, cười nói:
“Thỉnh an chị dâu, hôm nay chị dâu thật đúng là xinh đẹp, ta nhìn mà không dời mắt được đây.”
Quan Lễ Trân thấy Quan Lễ Ngạn như thế, cũng khụy gối thi lễ, trên mặt lại mang theo vài phần không tình nguyện, chỉ nhàn nhạt nói:
“Thỉnh an chị dâu.”
Quan Lễ Khiết lại hừ lạnh một tiếng, chỉ qua loa thi lễ, cũng không nói chuyện, lại càng không chờ Tuệ An nói liền tự đứng lên, liếc xéo qua vẻ mặt tươi cười của Quan Lễ Ngạn, nói:
“Ngũ muội quả nhiên miệng ngọt hơn mật, cũng không sợ người ta chán ghét.”
Tam lão gia vốn là thứ xuất, không phải là con ruột của Định Quốc phu nhân, mà Tam phu nhân lại là người lòng dạ hẹp hòi, không được Định Quốc phu nhân thích.
Nhị lão gia tuy nói là con trai út của Định Quốc phu nhân, được bà yêu thương săn sóc, nhưng Nhị phu nhân lại không được lòng Định Quốc phu nhân, những năm nay ở trước mặt Định Quốc phu nhân cũng chỉ Thôi thị là coi như có tiếng nói, thêm Định Quốc phu nhân không để ý tới chuyện quản gia, cho nên Thôi thị ở trong phủ liền duy ngã độc tôn, nắm trong tay toàn quyền sinh sát.
Quan Lễ Khiết là nữ nhi duy nhất của Thôi thị, ở trong phủ cũng là nói một không hai, kiêu căng lớn lối, nay chị dâu là Tuệ An vừa mới tiến phủ, Thôi thị liền bị phạt, cơn tức này Quan Lễ Khiết làm sao có thể nuốt trôi cho được.
Vì thế Quan Lễ Ngạn nghe nàng nói chuyện âm dương quái khí, tức thì lòng như gương sáng, cũng biết Quan Lễ Khiết không phải là nhằm vào mình, trong lòng liền liền một chút cũng không thèm để ý, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ, chớp chớp mắt, nói:
“Làm sao có thể, ta thấy Tam tỷ hôm nay cũng xinh đẹp diễm lệ chẳng ai bằng. Thái tử thiết yến, nghĩ đến vị tỷ phu tương lai của ta, Thế tử phủ Hoài Âm hầu ắt sẽ đi, thiếu nữ trang điểm vì hôn phu, ta thấy hôm nay Tam tỷ cũng rất là đặc biệt đây.”
Hiện tại Quan Lễ Khiết đã cập kê, khoảng hai năm trước đã đính hôn cùng Thế tử phủ Hoài Âm hầu, cũng đã đính hôn, đợi đến mùa xuân năm sau sẽ gả qua, mặc dù nàng tính tình đanh đá chua ngoa nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, da mặt mỏng, nghe thấy Quan Lễ Ngạn trêu ghẹo mình nhất thời liền đỏ mặt xấu hổ, dậm chân muốn đưa tay đánh Quan Lễ Ngạn, mắc cỡ nói:
“Ngũ muội! Đại Huy ta có quy củ sau khi đính hôn không được gặp mặt, muội còn lấy chuyện này cười cợt ta, ta… Xem ta có xé cái miệng của muội ra không!”
“Tam tỷ thẹn thùng kìa! Tam tỷ tha cho ta đi, ta không nói nữa là được chưa gì?”
Hai người ở trong viện náo loạn cả lên, Quan Lễ Trân nhìn hai người, lại liếc về phía Tuệ An vẫn liên tục không nói một lời, trong mắt mang theo chút hả hê, như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tuệ An thấy nàng nhìn qua, lại gật đầu cười với nàng, Quan Lễ Trân sững sờ, liền bĩu môi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tuệ An mặc dù cùng mấy tiểu cô nương này tuổi tác tương tự, nhưng suy cho cùng nàng đã sống hai đời, kinh nghiệm sống phong phú, tự sẽ không thiển cận như bọn họ, càng sẽ không đặt ý nghĩ của các nàng ở trong lòng, chỉ chầm chậm bước xuống bậc thang, thản nhiên nói:
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, chúng ta mau ra ngoài thôi.”
Nàng nói xong, cũng không chờ ba người lên tiếng liền dắt tay Vân Di đi trước dẫn đầu, Quan Lễ Khiết gặp Tuệ An chầm chậm mà đi, nhìn theo bóng lưng của nàng hừ lạnh hai tiếng, cũng không cười đùa gì nữa, cất bước ra ngoài phủ.
Ngoài cửa phủ sớm đã chuẩn bị tốt hai chiếc xe ngựa, Quan Nguyên Hạc đang cùng Quan Nguyên Trác đứng bên cạnh xe ngựa nói chuyện, thấy Tuệ An mang theo mấy người đi ra cũng chỉ liếc qua, liền quay đầu lại.
Quan Nguyên Trác thì chắp tay thi lễ với Tuệ An, gặp Tuệ An cười gật đầu, mới đứng dậy lại cùng Quan Nguyên Hạc nói chuyện.
Tuệ An nhìn hai người một cái, bước xuống bậc thang, cười quay đầu nhìn ba người Quan Lễ Trân, hỏi:
“Các muội ai ngồi xe ngựa cùng ta?”
Quan Lễ Khiết nghe vậy lại làm như không nghe thấy, chỉ lôi kéo cánh tay Quan Lễ Trân, nói:
“Hôm nay Cố tỷ tỷ cũng đi, ta đã lâu không gặp Cố tỷ tỷ, lần trước Cố tỷ tỷ có dạy ta phương pháp thêu giấu chỉ mà ta ngẫm mãi cũng không hiểu rõ đây, Tứ muội ở trên xe nói lại cho ta nghe một chút đi, đỡ phải lát nữa gặp Cố tỷ tỷ lại giễu cợt ta tay chân hậu đậu.”
Quan Lễ Trân liền cười gật đầu, nói:
“Tỷ vốn là ngốc mà, phương pháp thêu kia đơn giản như vây cũng không nhớ, chính là…”
Hai người vừa nói vừa nắm kéo đi về phía xe ngựa phía sau, Quan Lễ Khiết đi hai bước lại quay đầu nhìn Quan Lễ Ngạn, cười nói:
“Ngũ muội không cùng tới sao?”
Quan Lễ Ngạn nghe vậy liền lúng túng nhìn Tuệ An một cái, nói:
“Chị dâu cùng Vân cô nương nói chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy, ta cũng đi nghe một chút về phương pháp thêu kia.”
Nàng nói xong liền xoay người theo sát hai người Quan Lễ Khiết, Quan Nguyên Hạc mặc dù chưa từng nhìn về phía các nàng, nhưng y há có thể không phát giác động tĩnh bên này, thấy Tuệ An cô đơn đứng ở nơi đó, y liền liếc nhìn ba tỷ muội Quan Lễ Trân đang cười nói trèo lên xe ngựa, vô tình nhớ tới đêm đó Tuệ An nói Quan Lễ Trân không thích nàng, y nhíu mày, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Tuệ An nhìn ba người Quan Lễ Trân vào xe ngựa, cũng xoay người, vẻ mặt lúng túng cười gọi Xuân Nhi đỡ Vân Di lên xe, đợi Vân Di đi lên, nàng còn chưa kịp vịn tay Xuân Nhi trèo lên xe ngựa thì Quan Nguyên Hạc đã đi tới, tự mình đỡ tay của nàng.
Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc, gặp trong mắt y hàm chứa một tia áy náy, liền chỉ làm như không thấy, mỉm cười với y, cũng không nói nhiều trèo lên xe ngựa.
Tuệ An tất nhiên biết là tỷ muội Quan Lễ Trân tỷ muội sẽ không cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng vừa rồi nàng vẫn quay đầu lại hỏi một câu như vậy, khỏi cần phải nói, nguyên nhân chính là đặc biệt làm cho Quan Nguyên Hạc nhìn thấy.
Mặc dù trong lòng nàng không so đo thái độ của tỷ muội Quan Lễ Trân, nhưng nàng vì Quan Nguyên Hạc mà chịu ủy khuất, nhẫn nhịn bao dung người thân của y, điều này không thể không cho y biết, chẳng có lý nào nàng phải này kìm nén uất ức này một mình cả.
Chưa kể, Quan Lễ Khiết thì thôi đi, có Thôi thị ở đây, Quan Nguyên Hạc đối với nàng cũng sẽ không có hảo cảm gì, nhưng Quan Lễ Trân lại khác. Tuệ An biết rõ khi còn bé Quan Nguyên Hạc từng được nuôi bên cạnh Nhị phu nhân, quan hệ cùng chi thứ hai thân thiết hơn hẳn, dù là bình thường đề cập đến Tứ muội Quan Lễ Trân này, trong giọng nói của y liền dẫn theo một phần thân mật.
Nhưng Quan Lễ Trân lại bởi vì Cố Dư Hinh mà không thích mình, ai biết về sau nàng náo loạn với mình có thể chạy đi tìm Quan Nguyên Hạc cáo trạng ầm ĩ hay không, nếu như khiến cho Quan Nguyên Hạc sinh ra hiểu lầm, thì nàng chẳng phải là oan uổng hay sao?
Tuy nói trước mắt nhìn Quan Lễ Trân chỉ là mỗi tiểu cô nương tính tình đơn thuần, nhưng càng là đơn thuần liền càng dễ dàng mặc người lợi dụng. Tuệ An cũng không thể xác định có phải là Cố Dư Hinh ở bên tai Quan Lễ Trân thì thầm to nhỏ gì đó hay không, nhưng nếu sau khi nàng cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn mà Cố Hinh Dư chưa bao giờ ở trước mặt Quan Lễ Trân nói lời ẩn ý, Tuệ An cảm thấy Quan Lễ Trân sẽ không có địch ý lớn như vậy đối với mình.
Trước kia Tuệ An và Quan Lễ Trân chưa bao giờ nảy sinh va chạm, hơn nữa trước khi nàng cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn ở Quốc Tử Giám có gặp Quan Lễ Trân vài lần, Quan Lễ Trân cũng chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với nàng hay có gì không thích cả. Nay nàng trở thành chị dâu của Quan Lễ Trân, Quan Lễ Trân lại bài xích nàng như vậy, mà Cố Dư Hinh năm nay đã hơn mười bảy nhưng ngay cả hôn sự đều chưa từng định ra, những biểu hiện này khiến Tuệ An không thể không nghĩ nhiều.
***
Hậu hoa viên, Đông cung.
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, trong sân hoa cỏ sum xuê, lối nhỏ quanh co, đình đài lầu các ẩn hiện sau núi non thạch bích, có một phen động lòng người khác biệt.
Thái tử phi thiết yến, mời chúng tiểu thư phu nhân các phủ đến chơi, thiệp mời vừa phát ra ngoài, mọi người liền tranh nhau chiếm một tờ, lúc này tuy là canh giờ còn sớm, nhưng trong sân đã tới không ít các phu nhân thiên kim.
Trong nhà thuỷ tạ bên hồ đặt bồn băng bốn phía, xen lẫn trà án trúc tịch, phía trên là các loại trái cây tươi mới ướp đá, cung cấp cho người tùy ý lấy dùng.
Đưa mắt nhìn lại, cả viện những là y hương tấn ảnh, các thiếu nữ tốp năm tốp ba ngồi vây quanh một chỗ, cười nói ngắm cảnh, cực kỳ náo nhiệt.
Giữa nhà thủy tạ có vài vị phu nhân cười nói hàn huyên, mọi người vốn đang trò chuyện mẫu xiêm y thịnh hành ở kinh thành năm nay, bỗng nhiên có một vị phu nhân trong số đó mặc áo lụa xanh ngọc thêu hoa cẩm tú quay đầu nhìn ra phía ngoài, cười nói:
“Nhanh nhìn xem, đó không phải là Đoan Ninh công chúa sao? Hôm nay nàng cũng tới sớm quá, chỉ sợ là Túy ông đến không phải vì rượu đây.”
Mấy vị phu nhân nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn, đã thấy Đoan Ninh công chúa một thân hoa phục ngồi trong kiệu nhỏ được người nâng vào.
Đông cung thiết yến, tới đều là các phu nhân có phẩm cấp tương đương, chúng phu nhân ngồi ở chỗ này làm sao có thể không biết chuyện Quan Nguyên Hạc vì đánh Phò mã mà bị buộc tội, sự việc nóng hổi kia đã truyền khắp kinh thành, mọi người nhìn thấy một người trong cuộc là Đoan Ninh công chúa tất nhiên tránh không được nhắc đến việc này.
Nhìn thấy cỗ kiệu của Đoan Ninh công chúa biến mất tại khúc quanh, liền có một phu nhân hạ giọng nói tiếp:
“Nghe nói mấy hôm nay công chúa ngày ngày tiến cung xin gặp Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lấy cớ nói quốc sự bận rộn, vẫn luôn không triệu kiến.”
“Nay chiến sự nơi phương Bắc đang vào lúc căng thẳng, Quan tướng quân lại vừa đánh thắng một trận trở về, Hoàng thượng càng là phong thưởng Quan tướng quân thành Đông Đình hầu, lúc này sao có thể trách cứ cho được. Đoan Ninh công chúa cho dù có là con gái yêu của Hoàng thượng đi chăng nữa, e rằng Hoàng thượng cũng khó lòng thiên vị, nên mới từ chối không gặp.”
Mấy đời quân vương Đại Huy sáng suốt yêu dân, đối với việc dân gian đàm tiếu việc triều chính cũng không quá quản chế nghiêm khắc, cửa cung còn đặt một chiếc trống đồng ngàn năm khích lệ dân chúng đích thân gõ trống phản đối quyết sách, mà nữ tử Đại Huy lúc nhàn hạ cũng sẽ ngẫu nhiên tán gẫu đôi câu về chuyện trên triều đình.
Thêm hôm nay tụ ở chỗ này vốn là người quen với nhau, nói chuyện cũng đều phóng khoáng hơn hẳn, cho nên có người cầm đầu, mọi người liền đuổi theo hàn huyên.
“Đúng vậy, An Tế bá cũng không phải vì chuyện của Thế tử nhà mình mà xin gặp Hoàng thượng sao, Hoàng thượng chẳng những không chỉ trích Đông Đình, còn khuyên An Tế bá nên dĩ hòa vi quý, đây rõ ràng là muốn thiên vị Quan phủ mà.”
“Nay đúng lúc Hoàng thượng cần dùng người, còn nữa, hai chuyện đó nói lớn thì là mạo phạm hoàng thất, được sủng mà kiêu, nhưng nói nhỏ lại chỉ là nữ tử gây gổ với nhau mà thôi, cũng không thể coi là lớn lao gì.”
“Đúng đúng, nói đúng lắm, nam tử thấy nữ tử nhà mình bị người mạo phạm, đầu óc u mê hành động đi trước lời nói cũng là chuyện thường xảy ra. Lúc trước Uông Nhị công tử phủ Thành Quốc công cũng không phải là vì tranh đoạt một ca kỹ mà thiếu chút nữa còn đánh cả Ninh vương sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Quan tướng quân xưa nay lạnh lùng khắc nghiệt, nghe nói còn là người không ham nữ sắc, ai ngờ vừa cưới thê tử lại xem như bảo bối thế này.”
“Haiz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đấy là phu nhân chưa gặp qua thôi, vị phu nhân kia của Quan tướng quân cũng thật là một mỹ nhân hiếm thấy…”
“Mỹ nhân hiếm thấy thì kinh thành đúng là không ít, các vị phu nhân đang ngồi ở đây không phải đều là mỹ nhân hiếm thấy sao?”
Chúng phu nhân đang nói cười liền nghe có một giọng nữ trong trẻo chen vào, sau đó liền thấy thị nữ đỡ một nữ tử mặc hồng y đỏ tía, trên đầu cài đầy trâm vàng hoa ngọc, tướng mạo diễm lệ đi vào đình.
Các phu nhân gấp rút đứng lên, sắc mặt khẽ biến, rối rít hành lễ:
“Thỉnh an Trắc phi nương nương.”
Trắc phi của Thái tử, mặc dù không có thân phận quý trọng bằng chính phi, nhưng Thái tử thân là trữ quân, sau khi lên ngôi bốn Trắc phi sẽ được tấn phong thành Tứ phi.
Mà thân phận Trắc phi của Đông cung cũng không hề thấp chút nào, lúc cưới vào Đông cung cũng là ba quỳ chín lạy thắp hương tổ tiên, ghi tên vào ngọc điệp*, cho nên các vị phu nhân thấy nữ tử kia tiến đến thì tuyệt không dám chậm trễ, rối rít đứng dậy cung kính hành lễ.
*Ngọc điệp: Gia phả của Hoàng gia.
Người vừa tới là một trong bốn vị Trắc phi của Thái tử, Mạnh Trắc phi!
Nàng cũng chính là đích nữ của người vừa bị các phu nhân bàn tán, An Tế bá Mạnh Quang, càng là tỷ tỷ ruột thịt của vị Thế tử phủ An Tế bá mà ngày đại hôn đã bị Quan Nguyên Hạc tính kế ngã ngựa!
Chính vì nguyên nhân này, các phu nhân nhìn thấy nàng tiến đến lập tức vẻ mặt liền biến thành lúng túng bất an.
Mạnh Trắc phi nhưng lại cười một tiếng, đưa tay ra hiệu mọi người đứng dậy, cười nói:
“Là mỹ nhân tuy có thể khiến phu quân yêu thích, nhưng đạo lý yêu vì nhan sắc không bền lâu thì nghĩ đến các vị phu nhân ở đây đều hiểu. Cho nên người đời mới nói, cưới thê phải cưới hiền, có như vậy mới có thể giúp phu quân quản gia yên ổn.
Mỹ nhân yêu mị gì đó, vừa vào cửa liền gây phiền toái cho phu quân, chỉ biết làm nam tử trầm mê đọa lạ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, các vị phu nhân nói đạo lý này có đúng hay không?”
Các phu nhân nghe vậy, làm sao có thể nghe không hiểu Mạnh Trắc phi là đang ngấm ngầm bôi đen người ta cơ chứ, mỹ nhân yêu mị hại nhà chồng, không phải ám chỉ tân phu nhân Thẩm Tuệ An của Quan Nguyên Hạc thì là ai?
Chỉ có điều lúc này bọn họ thân tại Đông cung, lại bị Mạnh Trắc phi bắt tại trận bọn họ ở sau lưng nghị luận người ta, tất nhiên không ai dám đối đầu với Mạnh Trắc phi lúc này, cho nên vài vị phu nhân nghe vậy liền luôn miệng nói đúng.
Mạnh Trắc phi nghe vậy mới cười nói:
“Thái tử phi một lát liền đến, bảo ta tới trước tiếp đón chúng phu nhân. Hôm nay Đông cung thiết yến, các vị phu nhân nhất định phải xem như ở nhà, tận hứng vui đùa mới được đấy.”
Nàng nói xong, thấy các vị phu nhân cười đồng ý, lúc này mới lại nói:
“Như thế các vị liền tiếp tục nói chuyện đi, ta cũng không quấy rầy nữa, nếu có chỗ nào chưa chu toàn, kính xin các vị thông cảm một hai, ta sang đình khác nhìn một chút, không cần đưa tiễn.”
Nàng đỡ tỳ nữ tay ra khỏi đình, lại quay đầu cười gật đầu với mọi người trong đình, mới chầm chậm mà đi.
Đợi nàng đi xa, vị phu nhân mặc xiêm y xanh ngọc mà ban nãy là người mở miệng đầu tiên liền cười nói:
“Vị Mạnh Trắc phi này ăn nói có vẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền quá*, nghe nói rất được Thái tử sủng ái, không ngờ ngay cả Thái tử phi đều đối với nàng nể trọng có thêm đây.”
*Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Ý chỉ cậy vào sự giàu có mà tỏ ra mạnh bạo hơn người.
“Vị Mạnh Trắc phi này lúc còn trong khuê các chính là tài nữ nổi tiếng, khổ nỗi hiện nay phủ An Tế bá đã ngày càng suy tàn, Mạnh Trắc phi tất nhiên phải bám lấy Thái tử phi mới có thể sống qua ngày, e là cảnh tượng cũng chỉ là ngoài mặt thôi. Chẳng qua lời vừa rồi của Mạnh Trắc phi cũng có lý đấy chứ, thê tử vẫn là được phu quân kính trọng, ngồi vững vị trí chính thất mới là quan trọng nhất, sủng ái của nam tử cực kỳ không đáng tin cậy.”
“Nói đúng lắm, thê tử cho dù có mỹ mạo đến đâu, mềm mại nhường nào cũng chỉ trụ được hai năm là cùng, nam tử đều là người có mới nới cũ, tương lại tất có người càng đẹp hơn, càng trẻ trung hơn. Hiện nay thương yêu ngươi, sủng ái ngươi, vì ngươi làm cái gì đều không than thở một lời, đợi ngày sau có người tốt hơn, lại nhớ tới chuyện hôm nay, không chừng trong lòng sẽ tận tình trách móc ngươi đây. Vị Quan phu nhân kia ngay cả điều này cũng không nhìn rõ, chỉ sợ cũng là người kiêu căng ngạo mạn, tự xưng thanh cao.”
“Ha ha, dùng sắc mê hoặc người, rốt cuộc vẫn là không đáng tin cậy…”
Trong đình, vài vị phu nhân lại rối rít tiếp tục tám nhảm, có vị phu nhân cười nói:
“Lại nói tới, hôm nay Thái tử phi thiết yến nhất định sẽ mời vị Quan phu nhân này, chưa biết chừng lát nữa đây chúng ta có thể nhìn thấy người ngay rồi, đến lúc đó ta phải mở to mắt nhìn xem là nhân vật thế nào mới được.”
“Nghe nói năm đó lúc còn là khuê nữ, Thái tử phi cùng vị Quan phu nhân này không hợp tính nhau, nay lại có Mạnh Trắc phi ở đây, Đông cung mở tiệc chiêu đãi, Đoan Ninh công chúa cũng nhất định muốn tới. Nếu ta là Quan phu nhân kia, nhận được thiệp mời của Đông cung liền biết ngay là một bữa Hồng Môn yến, chỉ cần là người có đầu óc một chút sẽ tránh đi, theo ta thấy e rằng hôm nay chúng không có may mắn nhìn thấy vị tiểu mỹ nhân này đâu.”
“Nói cũng đúng…”
Bên này vài vị phu nhân đang bàn luận khí thế ngất trời, bên kia Mạnh Trắc phi đã ra khỏi nhà thuỷ tạ, nhưng lại bị một thị nữ ngăn cản, mời đến điện Tuyên Vũ.
Nàng vào đại điện, gặp Đoan Ninh công chúa và Thái tử phi Khương Hồng Ngọc đang cười nói qua lại, thấy nàng tiến đến liền nhìn qua, Mạnh Trắc phi vội vàng cười bước nhanh tới, thi lễ với Khương Hồng Ngọc, cười nói:
“Chúng phu nhân tiểu thư tới đã không sai biệt lắm, Thái tử phi cùng công chúa có muốn di giá ra đằng trước hay không…”
Khương Hồng Ngọc lại cười, nâng tay ngắt lời nàng, nói:
“Trước không vội đề cập tới chuyện đó, vừa rồi công chúa nói với ta một việc, muốn tìm muội muội tới thương lượng đôi điều.”
Mạnh Trắc phi nghe vậy hơi sững sờ, sau đó mới gấp rút nhìn Đoan Ninh công chúa, nói:
“Thái tử phi cùng công chúa có việc xin cứ phân phó, còn nói cái gì thương lượng với không thương lượng, tỳ thiếp nào dám.”
Đoan Ninh công chúa cả cười, đứng dậy kéo tay Mạnh Trắc phi, nói:
“Trắc phi cũng biết những ngày qua bản cung vì chuyện của Phò mã mà ăn ngủ không yên, bản cung nghe nói Thế tử An Tế bá hiện nay còn đang nằm vật trên giường đúng không? Lại nói tới Trắc phi cùng bản cung cũng coi như là đồng bệnh tương liên, lần này Đông cung mở tiệc chiêu đãi, Thẩm Tuệ An kia nhất định sẽ tới, Trắc phi không muốn cùng nàng tính sổ chuyện cũ hay sao?”
Mạnh Trắc phi nghe vậy lại ngẩn ra, Đoan Ninh công chúa tìm nàng vì chuyện này không hề nằm ngoài dự liệu của nàng, trong lòng nàng đắn đo hơn thiệt, trên mặt nhưng lại phẫn hận mà nói:
“Công chúa cũng biết, tỳ thiếp cùng công chúa đều là người ân oán rõ ràng, vì Thẩm Tuệ An kia mà đệ đệ của tỳ thiếp kia hiện giờ còn nằm ở trên giường, khiến cho phủ An Tế bá ta trở thành trò cười trong kinh, ngay cả phụ thân cũng vì chuyện chuyện của đệ đệ mà bệnh cũ tái phát, món nợ này tỳ thiếp lý nào lại cam lòng cho qua? Thế nhưng Thẩm Tuệ An lại không phải là người ngu, hôm nay theo tỳ thiếp suy đoán, chỉ sợ nàng sẽ không tới.”
Đoan Ninh công chúa nghe vậy liền lạnh lùng nheo mắt, trong con ngươi ẩn chứa âm trầm, hừ một tiếng nói:
“Đó là Trắc phi không quen biết nàng thôi, Thẩm Tuệ An là người bừa bãi kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, bản cung dám khẳng định, hôm nay nàng nhất định sẽ đến “
Mạnh Trắc phi gặp Đoan Ninh công chúa như vậy, trong lòng liền càng thêm căng thẳng, nàng cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ làm thanh đao cho người định đoạt, nghe vậy trên mặt tuy toát ra hận ý, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Nếu nàng thật dám đến, có công chúa và Thái tử phi làm chủ cho tỳ thiếp, tỳ thiếp tất nhiên phải lấy lại công đạo của Bá phủ của ta!”
Đoan Ninh công chúa thấy nàng như vậy liền cười khúc khích, vỗ vỗ tay nàng, nói:
“Trắc phi có lòng thế là được rồi! Trắc phi của Thái tử nên có dáng vẻ của một Trắc phi Thái tử chứ, làm sao có thể để mặc một tam phẩm quận phu nhân nho nhỏ đè lên đầu lên cổ cho được.”
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn Khương Hồng Ngọc, lúc này mới lại lôi kéo tay Mạnh Trắc phi, nói:
“Bản cung nghe nói Trắc phi là cao thủ trong trò Giác thuật*, mới vừa hỏi qua Thái tử phi, Thái tử phi cũng rất tán thưởng tài nghệ này của cô, có đúng là như thế?”
*Giác thuật (hay Giác để): Là một loại trò chơi đấu sức của Trung Quốc thời cổ đại, dịch thuần Việt là Đô vật, trò chơi này chủ yếu là thông qua sức hạ gục đối thủ. Giác để là một phương pháp đánh nhau thời thượng cổ, sau lại dần dần biến thành một trò chơi biểu diễn. Từ thời Tần, Hán, trò Giác để đã rất được thịnh hành.
Đến thời nhà Tấn, Giác để được xưng là Đô vật. Từ “Đô vật” xuất hiện đầu tiên là ở trong “Tấn thư”. Thời nhà Đường, trò chơi này đã thịnh hành khắp nơi, trong “Đường thư: Kính Tông bản kỷ” có ghi: “Đấu sức biểu diễn, dùng lực lượng tương bác mà phân thắng bại. Mỗi khi ghi điểm, sẽ lấy tiếng trống làm hiệu lệnh.”
Thời nhà Tống, Giác để lại được gọi là “Giao tranh”. Hán ngữ hiện đại thì vẫn ghi là “Giác để”, mang ý tứ là chỉ lấy sức đối đầu, một chọi một mà đánh nhau.
Mạnh Trắc phi nghe vậy liền cười, thi lễ nói:
“Khiến công chúa chê cười, ta chẳng qua chỉ được gọi là biết chơi thôi.”
Đoan Ninh công chúa vội nói:
“Như vậy tốt lắm, vừa rồi ta đã thương lượng với Thái tử phi, lúc thiết yến chúng ta liền chơi trò này đi, đến lúc đó bản cung tìm cách để cô cùng Thẩm Tuệ An đọ sức một phen, đến lúc đó cô nhất định có thể ở trên người nàng… Động tay động chân…”
Đoan Ninh công chúa ghé sát vào tai Mạnh Trắc phi nói nhỏ, ánh mắt lóe qua vài tia âm độc.
Mạnh Trắc phi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhíu mày suy nghĩ, có chút do dự nhìn Đoan Ninh công chúa, nói:
“Công chúa, như vậy không thích hợp thì phải, nếu như Thẩm Tuệ An ở Đông cung xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ Quan phủ sẽ không bỏ qua cho tỳ thiếp đâu, ngay cả điện hạ đều sẽ phải chịu Quan phủ chất vấn, việc này…”
Đoan Ninh công chúa nhưng lại trầm mặt, nói:
“Nếu bản công chúa có thể làm, bản công chúa sẽ đích thân ra tay dạy dỗ Thẩm Tuệ An, ở đâu còn cần cô giúp đỡ? Cô sao lại nhát gan sợ phiền phức như vậy! Xảy ra chuyện gì tự có bản cung cùng Thái tử phi chịu trách nhiệm, cô sợ cái gì.
Hơn nữa, trong hậu hoa viên chỉ có một đám nữ quyến, xảy ra chuyện gì cùng lắm chỉ khiến Thẩm Tuệ An trở thành trò cười cho kinh thành mà thôi, cũng chỉ là giỡn chơi với nhau, quan trọng cái gì. Đến lúc đó cô một mực nói là ngoài ý muốn, ai còn có thể làm gì cô?
Thái tử ca ca chính là Thái tử, cô là Hoàng quý phi nương nương tương lai, Quan phủ cho dù có thế lực đến đâu cũng chỉ là nô bộc cho Hoàng gia ta, ai dám làm càn! Việc này dù gì sau lưng ta còn có mẫu hậu chống đỡ đây, cô không cần phải lo lắng!”
Mạnh Trắc phi nghe vậy, trên mặt vẫn mang theo lo âu, Khương Hồng Ngọc lại nói:
“Quan Nguyên Hạc hết lần này đến lần khác không nể mặt điện hạ, Quan Tướng quốc lại một lòng đi theo Thuần vương, Đông cung ta vốn cùng Quan phủ thế bất lưỡng lập*, làm xong việc này, điện hạ chỉ có tán thưởng muội muội mà thôi, đảm bảo chẳng trách tội gì đâu.”
*Thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch, không thể tồn tại cùng một lúc.
Đoan Ninh công chúa thấy sắc mặt Mạnh Trắc phi có chút hòa hoãn, liền bỏ thêm một mồi lửa, nói:
“Lần này cô giúp ta, ngày sau ta chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.