Chương 43: Hóa ra là âm mưu
Tố Tố Tuyết
30/10/2015
Tuệ An sửng sốt, vội dừng bước chân, đúng lúc Lý Vân Sưởng nghiêng đầu nhìn qua, đụng phải ánh mắt trong trẻo của hắn, tim Tuệ An bỗng nhiên đập mạnh một cái, chột dạ cúi đầu, vừa nghĩ bộ dạng của mình lúc này đã bị hắn nhìn thấy, không khỏi khiến người xấu hổ, mặt mũi tức thì đỏ ửng cả lên. Sau lại cáu giận bản thân đúng là không có chí khí, vì sao mỗi lần thấy hắn thì luôn không thể kiềm chế lòng mình, thế là buồn bực không thôi.
Nhất thời lại nhớ đến chính mình kiếp trước, cũng chỉ vì lỗ mãng tiến tới, một mực kiên cường quá mức, trước mặt người khác luôn tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn , nên lần nào cũng bị giễu cợt là nữ tử không nhu mì điềm đạm, quả thật là rất không được yêu thích.
Nếu như nói kiếp trước nàng không có chú ý đến hình tượng, lại thêm coi thường việc đóng kịch, ở cái nơi tựa như một sân khấu kịch thế này thì bản thân sao có thể không gánh lấy đau khổ. Nay đã có thể trọng sinh, lý nào nàng lại còn phải chịu nỗi nhục đó thêm lần nữa, ngã một lần khôn một nấc, bọn họ diễn thì cớ gì nàng không thể diễn. Còn nữa, có nhà nào nguyện ý cưới về nàng dâu dũng mãnh nhanh nhẹn cơ chứ, có không muốn giả vờ cũng không được.
Tuy nói kiếp này nàng đã hạ sẵn quyết tâm bảo vệ địa vị của Trầm gia, cả đời không lấy chồng, nếu muốn thì có thể tìm một đứa bé nhận làm con thừa tự mà nuôi dạy, nhưng càng mạnh mẽ như vậy lại càng bị những phu nhân tiểu thư trong kinh cười nhạo, sẽ bị các nàng xa lánh, tình cảnh của nàng vốn đã gian nan, nếu còn bị người xa lánh thì cuộc sống càng trở nên khó khăn.
Nghĩ vậy, Tuệ An dùng sức véo vào đùi một cái, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống, dáng vẻ hoảng sợ lo lắng đến tột cùng.
Sắc mặt nàng biến đổi nhanh như chớp, khiến mấy người Đông Nhi sợ hết hồn, chỉ biết ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Bên kia Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An như vậy thì quét mắt qua Lý Vân Sưởng cùng lúc cũng nghe thấy tiếng người phía đầu hẻm vọng tới, khóe môi cong lên một cái, đáy mắt nhuốm đầy ý cười.
Lý Vân Sưởng thấy Tuệ An khoác trên người một chiếc áo khoác của nam tử đứng ở đầu hẻm, cực kỳ không thỏa đáng, tức thì gấp rút nháy mắt ra hiệu cho cận vệ bên người, thấy hắn hiểu ý, mới phân phó cho binh sĩ kinh đô và vùng lân cận nâng thi thể người Đông Khương kia ra.
Tuệ An đang thút tha thút thít giả vờ yếu ớt, bỗng đâu có một chiếc xe ngựa chạy lại gần, một thị vệ trẻ tuổi mặc trường bào xanh nhảy xuống xe ngựa, chắp tay nói với Tuệ An:
“E là đã kinh sợ đến Thẩm tiểu thư, xin tiểu thư hãy tạm thời lên xe ngựa rời khỏi đây trước, chỉ là thuộc hạ vội vàng tìm đến, có chút sơ sài sợ là phải ủy khuất tiểu thư vài phần.”
Kiếp trước Tuệ An gả vào phủ Tần vương, đối với y phục của thiếu niên này coi như cũng có phần quen thuộc, đó là trang phục của những cận vệ bên cạnh Tần vương. Biết là ý của Lý Vân Sưởng, đáy lòng Tuệ An nhảy lên một cái, sau đó thì đau đớn trào dâng.
Xe ngựa phía trước đã vỡ thành từng mảnh vụn, Đông Nhi đã sai người trở về mang xe ngựa khác đến đây, vốn là Tuệ An đang đứng ở bên này chờ xe ngựa của phủ Phượng Dương hầu, nhưng ngay lúc này nhất định là xe ngựa khó mà đến kịp. Bộ dạng nàng lại như vậy, ở đây người càng ngày càng đông, trong lòng vẫn vô cùng sốt ruột, thì Lý Vân Sưởng lại sai người vội vàng đem xe ngựa tới đây.
Chẳng khác nào kiếp trước khi nàng mới quen hắn, hắn luôn luôn ôn hòa lễ độ như vậy, suy nghĩ chu toàn, chính mình kiếp trước không phải vì chút quan tâm này mà mất cả hồn vía sao. Về sau mới từ từ nhận ra, hắn đối với tất cả mọi người đều như nhau, mà sau này biết rõ hắn Tuệ An mới hiểu, Lý Vân Sưởng là loại người bên trong lạnh lùng từ xương tủy, bên ngoài thì ra vẻ khoan dung độ lượng, thương hương tiếc ngọc.
Nay một lần nữa phải tiếp nhận sự săn sóc chu đáo của Lý Vân Sưởng, Tuệ An có phần hoảng hốt, lúc này mới nhìn về phía hắn. Đúng lúc hắn cảm giác được quay đầu lại, Tuệ An vội cúi đầu, vịn tay Đông Nhi bước lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi, khi tới bên người Quan Nguyên Hạc, Tuệ An nghe Đông Nhi ở bên ngoài lên tiếng cảm tạ y, này mới biết vừa rồi Đông Nhi các nàng may mắn chạm mặt Quan Nguyên Hạc, là nhờ có y mới có thể tới được đây.
Nghĩ tới Quan Nguyên Hạc lúc thì thờ ơ lạnh nhạt, sau lại châm chọc khiêu khích, Tuệ An nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Trên mũi thoảng qua mùi Trúc Diệp hương nhàn nhạt, Tuệ An biết ngay là mùi tỏa ra từ chiếc áo khoác trên người, vì thế liền chán ghét giật xuống áo khoác ném vào góc xe, khổ nỗi xe ngựa này quả thật quá là đơn sơ, cũng không biết là thị vệ vương tìm ở xó xỉnh nào, ngay đến cái chậu than cũng không có, bốn phía gió lùa vào lạnh giá.
Tuệ An vừa ném áo khoác xuống thì bị gió lạnh thổi cho rùng mình một cái, nàng lại vội vàng nhặt áo lên, khoác vào người. Lại nhớ ban nãy Quan Nguyên Hạc dắt ngựa từ ngõ bên cạnh đi đến, chắc ở bên ấy nghe được động tĩnh, liền vứt ngựa mà nhảy qua tường, coi như cũng có chút thành ý.
Vì vậy lại cảm thấy người này hình như cũng không khó ưa như vậy, vừa kéo áo khoác trùm kín khuôn mặt nhỏ nhắn vừa cọ cọ vài cái lên cổ áo đầy lông hồ ly ấm áp.
Hạ Nhi ở bên ngoài xe ngựa nhìn qua lỗ hổng cửa xe thấy một màn này, chỉ trừng mắt thở dài buồn bực.
Trở lại phủ Phượng Dương hầu, Lư y chính của Thái y viện đã đợi sẵn ở Dung Lê viện, biết là Tần vương Lý Vân Sưởng mời ông tới, Tuệ An vừa không bất ngờ cũng chẳng chối từ, đợi ông bắt mạch xong, chỉ nói là bị hoảng sợ ít nhiều, những cái khác đều là ngoại thương không đáng lo ngại, để lại một lọ thuốc mỡ liền cáo từ rời đi.
Tuệ An dáng vẻ nhếch nhác, mình mẩy đầy thương tích trở về, đã sớm dọa Phương mama sợ hãi, bận rộn một phen, vừa rửa sạch thân thể vừa thoa thuốc cho nàng, Tuệ An bị dày vò đến toàn thân bủn rủn, đã ngả đầu thiếp đi tự lúc nào chẳng biết.
Phương mama gọi bốn nha đầu lại hỏi cặn kẽ từng sự việc, lại rớt thêm một trận nước mắt, chỉ nói gần đây vận khí Tuệ An không tốt, ra cửa là gặp nạn, liền quyết định mở hòm lấy ra ba mươi lượng bạc vụn, cùng hai trăm lượng ngân phiếu đưa cho Xuân Nhi, kêu nàng phải lập tức lên miếu Hoàng gia ở phía bắc núi Phó Vân cầu về đây một lá bùa bình an cho Tuệ An.
Lại nói Phương mama chỉ là một người hầu trong phủ không có nữ chủ nhân cai quản, tuy là bà được chủ tử xem trọng cho làm quản sự trong phủ, bà đây cũng là vì chủ tử chứ không phải là mình tham ô ngân lượng, nhưng nếu bị kẻ có lòng biết được thì nhất định sẽ bị mưu hại.
Xuân Nhi nghe vậy sững sờ một lúc chưa nhận lấy ngân phiếu, Phương ma ma lạnh lùng nói : “Bảo ngươi đi thì cứ đi, chờ cầu bùa bình an trở về, ta sẽ nói với cô nương sau.”
Xuân Nhi thấy thái độ kiên quyết của Phương ma ma, biết rõ cô nương không tin thần phật, là Phương mama sợ Tuệ An không đồng ý, nên mới phải tiền trảm hậu tấu. Nàng cũng cảm thấy gần đây Tuệ An có chút xui xẻo, cũng không cần nhiều lời thêm, trực tiếp cầm hà bao xoay người rời đi.
Thu Thủy viện ở Đỗ phủ, Đỗ Mỹ Kha mặt mũi âm trầm ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, tay vân vê ly trà bằng sứ trơn bóng, lộ rõ tâm tình không vui.
Giữa phòng khách, một nam tử trung niên dáng vẻ gầy gò mặc trường bào lụa hệt cách ăn mặc của quản sự đang đứng trước mặt bà, là quản gia phủ Đỗ Thượng thư Tôn Nhất Thuận.
“Nói như vậy nha đầu kia không những không có việc gì, còn giết được Đông Khương tử sĩ kia?”
Đỗ Mỹ Kha híp đôi mắt đầy ma mị nhìn chằm chằm Tôn Nhất Thuận, sắc mặt âm tình bất định, Tôn Nhất Thuận thấy bà nhíu mày khó chịu, cúi đầu hít một hơi, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Tiểu thư, kỳ thật Thẩm tiểu thư cũng chỉ là một đứa bé….”
“Ngươi cảm thấy ta quá độc ác sao ? Một đứa bé?! Ha ha, nhưng chính đứa oắt con này đã khiến cho ta ngày đầu tiên tiến vào phủ Phượng Dương hầu đã phải nhận hết nhục nhã! Hơn mười ngày nay càng không có một đêm yên giấc ! Ta chỉ là muốn lợi dụng Đông Khương tử sĩ kia dạy dỗ nó một chút, như vậy cũng không được sao? Nếu ngươi cảm thấy ta ác độc, bây giờ cũng có thể ra ngoài ngay lập tức, về sau có việc ta cũng không tìm ngươi là được chứ gì.”
Đỗ Mỹ Kha nói xong, vẻ mặt phẫn nộ rồi lại ủy khuất chỉ tay ra cửa, rưng rưng chực khóc nhìn chằm chằm Tôn Nhất Thuận.
Nhất thời lại nhớ đến chính mình kiếp trước, cũng chỉ vì lỗ mãng tiến tới, một mực kiên cường quá mức, trước mặt người khác luôn tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn , nên lần nào cũng bị giễu cợt là nữ tử không nhu mì điềm đạm, quả thật là rất không được yêu thích.
Nếu như nói kiếp trước nàng không có chú ý đến hình tượng, lại thêm coi thường việc đóng kịch, ở cái nơi tựa như một sân khấu kịch thế này thì bản thân sao có thể không gánh lấy đau khổ. Nay đã có thể trọng sinh, lý nào nàng lại còn phải chịu nỗi nhục đó thêm lần nữa, ngã một lần khôn một nấc, bọn họ diễn thì cớ gì nàng không thể diễn. Còn nữa, có nhà nào nguyện ý cưới về nàng dâu dũng mãnh nhanh nhẹn cơ chứ, có không muốn giả vờ cũng không được.
Tuy nói kiếp này nàng đã hạ sẵn quyết tâm bảo vệ địa vị của Trầm gia, cả đời không lấy chồng, nếu muốn thì có thể tìm một đứa bé nhận làm con thừa tự mà nuôi dạy, nhưng càng mạnh mẽ như vậy lại càng bị những phu nhân tiểu thư trong kinh cười nhạo, sẽ bị các nàng xa lánh, tình cảnh của nàng vốn đã gian nan, nếu còn bị người xa lánh thì cuộc sống càng trở nên khó khăn.
Nghĩ vậy, Tuệ An dùng sức véo vào đùi một cái, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống, dáng vẻ hoảng sợ lo lắng đến tột cùng.
Sắc mặt nàng biến đổi nhanh như chớp, khiến mấy người Đông Nhi sợ hết hồn, chỉ biết ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Bên kia Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An như vậy thì quét mắt qua Lý Vân Sưởng cùng lúc cũng nghe thấy tiếng người phía đầu hẻm vọng tới, khóe môi cong lên một cái, đáy mắt nhuốm đầy ý cười.
Lý Vân Sưởng thấy Tuệ An khoác trên người một chiếc áo khoác của nam tử đứng ở đầu hẻm, cực kỳ không thỏa đáng, tức thì gấp rút nháy mắt ra hiệu cho cận vệ bên người, thấy hắn hiểu ý, mới phân phó cho binh sĩ kinh đô và vùng lân cận nâng thi thể người Đông Khương kia ra.
Tuệ An đang thút tha thút thít giả vờ yếu ớt, bỗng đâu có một chiếc xe ngựa chạy lại gần, một thị vệ trẻ tuổi mặc trường bào xanh nhảy xuống xe ngựa, chắp tay nói với Tuệ An:
“E là đã kinh sợ đến Thẩm tiểu thư, xin tiểu thư hãy tạm thời lên xe ngựa rời khỏi đây trước, chỉ là thuộc hạ vội vàng tìm đến, có chút sơ sài sợ là phải ủy khuất tiểu thư vài phần.”
Kiếp trước Tuệ An gả vào phủ Tần vương, đối với y phục của thiếu niên này coi như cũng có phần quen thuộc, đó là trang phục của những cận vệ bên cạnh Tần vương. Biết là ý của Lý Vân Sưởng, đáy lòng Tuệ An nhảy lên một cái, sau đó thì đau đớn trào dâng.
Xe ngựa phía trước đã vỡ thành từng mảnh vụn, Đông Nhi đã sai người trở về mang xe ngựa khác đến đây, vốn là Tuệ An đang đứng ở bên này chờ xe ngựa của phủ Phượng Dương hầu, nhưng ngay lúc này nhất định là xe ngựa khó mà đến kịp. Bộ dạng nàng lại như vậy, ở đây người càng ngày càng đông, trong lòng vẫn vô cùng sốt ruột, thì Lý Vân Sưởng lại sai người vội vàng đem xe ngựa tới đây.
Chẳng khác nào kiếp trước khi nàng mới quen hắn, hắn luôn luôn ôn hòa lễ độ như vậy, suy nghĩ chu toàn, chính mình kiếp trước không phải vì chút quan tâm này mà mất cả hồn vía sao. Về sau mới từ từ nhận ra, hắn đối với tất cả mọi người đều như nhau, mà sau này biết rõ hắn Tuệ An mới hiểu, Lý Vân Sưởng là loại người bên trong lạnh lùng từ xương tủy, bên ngoài thì ra vẻ khoan dung độ lượng, thương hương tiếc ngọc.
Nay một lần nữa phải tiếp nhận sự săn sóc chu đáo của Lý Vân Sưởng, Tuệ An có phần hoảng hốt, lúc này mới nhìn về phía hắn. Đúng lúc hắn cảm giác được quay đầu lại, Tuệ An vội cúi đầu, vịn tay Đông Nhi bước lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi, khi tới bên người Quan Nguyên Hạc, Tuệ An nghe Đông Nhi ở bên ngoài lên tiếng cảm tạ y, này mới biết vừa rồi Đông Nhi các nàng may mắn chạm mặt Quan Nguyên Hạc, là nhờ có y mới có thể tới được đây.
Nghĩ tới Quan Nguyên Hạc lúc thì thờ ơ lạnh nhạt, sau lại châm chọc khiêu khích, Tuệ An nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Trên mũi thoảng qua mùi Trúc Diệp hương nhàn nhạt, Tuệ An biết ngay là mùi tỏa ra từ chiếc áo khoác trên người, vì thế liền chán ghét giật xuống áo khoác ném vào góc xe, khổ nỗi xe ngựa này quả thật quá là đơn sơ, cũng không biết là thị vệ vương tìm ở xó xỉnh nào, ngay đến cái chậu than cũng không có, bốn phía gió lùa vào lạnh giá.
Tuệ An vừa ném áo khoác xuống thì bị gió lạnh thổi cho rùng mình một cái, nàng lại vội vàng nhặt áo lên, khoác vào người. Lại nhớ ban nãy Quan Nguyên Hạc dắt ngựa từ ngõ bên cạnh đi đến, chắc ở bên ấy nghe được động tĩnh, liền vứt ngựa mà nhảy qua tường, coi như cũng có chút thành ý.
Vì vậy lại cảm thấy người này hình như cũng không khó ưa như vậy, vừa kéo áo khoác trùm kín khuôn mặt nhỏ nhắn vừa cọ cọ vài cái lên cổ áo đầy lông hồ ly ấm áp.
Hạ Nhi ở bên ngoài xe ngựa nhìn qua lỗ hổng cửa xe thấy một màn này, chỉ trừng mắt thở dài buồn bực.
Trở lại phủ Phượng Dương hầu, Lư y chính của Thái y viện đã đợi sẵn ở Dung Lê viện, biết là Tần vương Lý Vân Sưởng mời ông tới, Tuệ An vừa không bất ngờ cũng chẳng chối từ, đợi ông bắt mạch xong, chỉ nói là bị hoảng sợ ít nhiều, những cái khác đều là ngoại thương không đáng lo ngại, để lại một lọ thuốc mỡ liền cáo từ rời đi.
Tuệ An dáng vẻ nhếch nhác, mình mẩy đầy thương tích trở về, đã sớm dọa Phương mama sợ hãi, bận rộn một phen, vừa rửa sạch thân thể vừa thoa thuốc cho nàng, Tuệ An bị dày vò đến toàn thân bủn rủn, đã ngả đầu thiếp đi tự lúc nào chẳng biết.
Phương mama gọi bốn nha đầu lại hỏi cặn kẽ từng sự việc, lại rớt thêm một trận nước mắt, chỉ nói gần đây vận khí Tuệ An không tốt, ra cửa là gặp nạn, liền quyết định mở hòm lấy ra ba mươi lượng bạc vụn, cùng hai trăm lượng ngân phiếu đưa cho Xuân Nhi, kêu nàng phải lập tức lên miếu Hoàng gia ở phía bắc núi Phó Vân cầu về đây một lá bùa bình an cho Tuệ An.
Lại nói Phương mama chỉ là một người hầu trong phủ không có nữ chủ nhân cai quản, tuy là bà được chủ tử xem trọng cho làm quản sự trong phủ, bà đây cũng là vì chủ tử chứ không phải là mình tham ô ngân lượng, nhưng nếu bị kẻ có lòng biết được thì nhất định sẽ bị mưu hại.
Xuân Nhi nghe vậy sững sờ một lúc chưa nhận lấy ngân phiếu, Phương ma ma lạnh lùng nói : “Bảo ngươi đi thì cứ đi, chờ cầu bùa bình an trở về, ta sẽ nói với cô nương sau.”
Xuân Nhi thấy thái độ kiên quyết của Phương ma ma, biết rõ cô nương không tin thần phật, là Phương mama sợ Tuệ An không đồng ý, nên mới phải tiền trảm hậu tấu. Nàng cũng cảm thấy gần đây Tuệ An có chút xui xẻo, cũng không cần nhiều lời thêm, trực tiếp cầm hà bao xoay người rời đi.
Thu Thủy viện ở Đỗ phủ, Đỗ Mỹ Kha mặt mũi âm trầm ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, tay vân vê ly trà bằng sứ trơn bóng, lộ rõ tâm tình không vui.
Giữa phòng khách, một nam tử trung niên dáng vẻ gầy gò mặc trường bào lụa hệt cách ăn mặc của quản sự đang đứng trước mặt bà, là quản gia phủ Đỗ Thượng thư Tôn Nhất Thuận.
“Nói như vậy nha đầu kia không những không có việc gì, còn giết được Đông Khương tử sĩ kia?”
Đỗ Mỹ Kha híp đôi mắt đầy ma mị nhìn chằm chằm Tôn Nhất Thuận, sắc mặt âm tình bất định, Tôn Nhất Thuận thấy bà nhíu mày khó chịu, cúi đầu hít một hơi, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Tiểu thư, kỳ thật Thẩm tiểu thư cũng chỉ là một đứa bé….”
“Ngươi cảm thấy ta quá độc ác sao ? Một đứa bé?! Ha ha, nhưng chính đứa oắt con này đã khiến cho ta ngày đầu tiên tiến vào phủ Phượng Dương hầu đã phải nhận hết nhục nhã! Hơn mười ngày nay càng không có một đêm yên giấc ! Ta chỉ là muốn lợi dụng Đông Khương tử sĩ kia dạy dỗ nó một chút, như vậy cũng không được sao? Nếu ngươi cảm thấy ta ác độc, bây giờ cũng có thể ra ngoài ngay lập tức, về sau có việc ta cũng không tìm ngươi là được chứ gì.”
Đỗ Mỹ Kha nói xong, vẻ mặt phẫn nộ rồi lại ủy khuất chỉ tay ra cửa, rưng rưng chực khóc nhìn chằm chằm Tôn Nhất Thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.