Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 158: Kết cục kẻ hại nàng

Tố Tố Tuyết

04/01/2017

Tuệ An đã lường trước hôm nay Đông cung tất nhiên sẽ không thái bình, vừa rồi mặc dù Đoan Ninh công chúa nói thì không có ý ép buộc, nhưng rõ ràng là muốn khích nàng ra sân.

Trong mắt Tuệ An, Đoan Ninh công chúa thực không thể tính là người thông minh gì, tùy hứng cao ngạo, tính tình xúc động, đầu óc đơn giản, nói chuyện hay làm việc cũng đều vô cùng trực tiếp.

Tuệ An luôn cho rằng trên đời này có hai loại người, một loại ở trong nghịch cảnh sẽ nháy mắt lớn lên, mà một loại khác lại chỉ oán trời trách đất, sinh lòng bất mãn, hơn nữa càng hành xử càng lộ rõ vụng về bén nhọn.

Mà Đoan Ninh công chúa hiển nhiên là thuộc về vế sau, từ sau khi nàng gả cho Đặng Ngọc, dường như làm việc so với trước đây còn càng thêm ngu ngốc tùy hứng, ngang ngược càn rỡ.

Hôm nay nàng tổng cộng đã nói hai câu, vừa rồi ở nhà thuỷ tạ Đoan Ninh dùng Vân Di làm nàng ngột ngạt, giờ lại tự dưng nói chuyện với nàng, khẳng định là lòng có mưu mô.

Thêm trò Giác thuật này lại là do Khương Hồng Ngọc đề xuất, Mạnh Trắc phi cũng có phần, Đoan Ninh công chúa lại tới kích thích mình, ba người đều cùng Tuệ An có nợ món cũ, Tuệ An sao lại không biết trong chuyện này là có vấn đề.

Thế nhưng hôm nay ba người này nếu đã ra trận thì nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu nàng từ chối, chỉ sợ Đoan Ninh công chúa vẫn sẽ nghĩ ra biện pháp khác buộc nàng lên sân, cho dù miễn cưỡng thoái thác được một lần, ai biết lần sau các nàng sẽ nghĩ ra mưu kế gì ngáng chân nàng nữa.

Trò Giác thuật này dù là Tuệ An chưa bao giờ tham gia, nhưng nàng từ nhỏ tập võ, há có thể không biết trò này, cho nên nghe Đoan Ninh công chúa nói liền thuận thế đồng ý, dự định gặp chiêu phá chiêu.

Đoan Ninh công chúa thấy Tuệ An đứng dậy theo tỳ nữ đi thay y phục, liền cười cùng Khương Hồng Ngọc liếc nhau một cái, lại nhìn sang phía Mạnh Trắc phi, Mạnh Trắc phi hiểu ý thi lễ với Khương Hồng Ngọc, liền lui xuống.

Ngô mama ở bên cạnh nàng cũng gấp rút đi theo, Ngô mama là người mà Mạnh Trắc phi mang từ phủ An Tế bá đến, là người đắc lực nhất bên người nàng, bà thấy nàng bước nhanh, trên mặt cũng tràn đầy lo lắng, liền vẫy lui tỳ nữ, ghé sát vào nói:

“Nương nương, việc này không ổn đâu. Chơi Giác thuật tựa hồ khó tránh khỏi va chạm lẫn nhau, lão nô chỉ sợ…”

Mạnh Trắc phi nghe vậy, cước bộ hơi ngừng, lại than một tiếng, nói:

“Mama yên tâm, e rằng Thái tử phi là nghe được tiếng gió, hôm nay mới có lòng thử ta, nếu ta khước từ, sợ là sẽ không gạt được nữa, nàng ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp hại ta cho xem. Hiện giờ Đông cung bị nàng nắm giữ trong tay, nàng mà ra tay thì ta khó lòng phòng bị được, nay Bá phủ đã là thùng rỗng kêu to, ta ngay cả một người che chở cũng không có. Huống chi Đoan Ninh công chúa là người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, cũng không thể bởi vậy mà để công chúa hận ta, nếu công chúa lại ở trước mặt Hoàng hậu nói nhảm gì đó, ta bị Hoàng hậu chán ghét, chỉ sợ càng thêm khó sống.”

Nàng nói xong hơi nhíu mày, lại phủ tay lên trên bụng, lúc này mới nói:

“Huống chi cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì… Tóm lại ta sẽ cẩn thận.”

Ngô mama nghe vậy liền đau lòng nhìn Mạnh Trắc phi, cuối cùng chỉ oán hận nói:

“Không nghĩ tới nương nương ngày ngày kính cẩn nghe theo, mọi chuyện đều lấy Thái tử phi như thiên lôi sai đâu đánh đó*, thế mà nàng vẫn đối xử với nương nương như thế!”

Trên mặt Mạnh Trắc phi thoáng hiện lên một tia uất hận, lại không hề nói gì, sải bước đi lên phía trước.

Tuệ An thay xong xiêm y một lần nữa trở lại nhà thuỷ tạ, thấy trong nhà thuỷ tạ đã trải lên một tầng thảm hoa thật dày, mà không ít các phu nhân tiểu thư cũng đều thay xong xiêm y, đang đứng ở một bên vui đùa ầm ĩ. Đưa mắt nhìn qua, tất cả đều mặc đồng dạng hắc y, quần đen tay áo bó chặt, đai lưng đỏ hồng, trên đầu cài trâm vàng đồng dạng, dị thường bắt mắt.

Gặp Tuệ An vào nhà thuỷ tạ, bên kia đã có một vị phu nhân nhìn đến, hai mắt tỏa sáng, cười vẫy tay với nàng, nói:

“Mọi người mau nhìn, đây mới là anh khí có thừa đi!”

Phu nhân kia là vừa rồi nhờ Tạ Vân Chi giới thiệu Tuệ An mới biết, khuê danh Tiêu Doanh Doanh, là đích nữ phủ Phong Nghĩa hầu, cũng là tướng môn chi nữ, phu quân nàng là phó Tham tướng của Phiêu Kỵ binh, Lý Trì.

Nàng tính tình cởi mở, cùng Tuệ An cũng coi như hợp ý. Nàng cười dứt lời, nhất thời mọi người đều nhìn qua, lập tức thấy được Tuệ An mặc xiêm y đen tuyền đang sải bước mà đến.

Trò Giác thuật này mặc dù không quá hở hang như phiên bang, nhưng xiêm y cũng là cực kỳ lớn mật, trên người phải mặc áo tơ, dù không phải là kiểu dáng bó sát người, nhưng mà căng chùng vừa phải, cũng là để tiện cho khi hoạt động không chịu trói buộc, càng sẽ không hiện ra xuân sắc. Nhưng đồng thời lúc thi hành động tác trước ngực cũng sẽ phập phồng theo, có thể xuyên thấu qua vật liệu mỏng manh hiện ra đường cong, hơn nữa xiêm y này có cổ áo rất lớn, còn để lộ phần xương quai xanh tinh xảo.

Quan trọng là, mặc xiêm y của trò Giác thuật, phía dưới ngay cả áo ngực cũng sẽ không cần mặc. Bên hông buộc lên đai lưng bằng lụa màu đỏ, đai lưng quấn quanh eo hai vòng, thắt nút sau lưng, lưu lại dải lụa phiêu dật rủ xuống phía sau, lúc vận động, lụa kia bay lượn theo động tác, hiệu quả có thể tưởng tượng được hương diễm thế nào.

Hạ thân nhưng cũng không mặc váy, mà là quần dài màu đen, tôn lên đôi chân dài thon thả của nữ tử, nơi mắt cá chân cũng dùng lụa đỏ buộc giữ giày thêu.

Tuệ An vốn vóc người cao dài, mặc thân xiêm y này cả người liền càng lộ vẻ linh lung hấp dẫn, làm cho người nhìn không dời mắt được, huống chi bộ xiêm y đen tuyền kia còn nổi bật lên làn da trắng muốt như ngọc lẫn dung nhan diễm lệ của nàng.

Nàng sải bước mà đến, trâm vàng trên tóc dao động theo từng bước đi, tựa như tiên tử hạ phàm.

Động tác của nàng lúc thì tự nhiên khi lại hào phóng, cất bước ung dung, nhưng lại nhiều vài phần khí khái hiên ngang lỗi lạc.

Thấy mọi người giương ánh mắt sáng quắc nhìn đến, Tuệ An cũng không luống cuống, chỉ cong môi cười một tiếng, làm theo bộ dáng của nam tử chắp tay nói:

“Đa tạ, đa tạ.”

Chúng nữ liền nở nụ cười, Tiêu Doanh Doanh kéo tay Tuệ An, cười nói:

“Ngươi thật là hợp với xiêm y này, đợi tí nữa ta nhưng không đấu với ngươi đâu!”

Nàng nói xong, chúng nữ lại là cười lên khúc khích, đã thấy Mạnh Trắc phi cũng thay xong xiêm y đi đến, thân thể của nàng có mấy phần tương tự với Tuệ An, dáng người tinh xảo, bước chân nhẹ nhàng, vừa vào nhà thuỷ tạ liền nhìn Tuệ An một cái, con mắt loe lóe, lúc này mới nói:

“Ta đây chơi trò Giác thuật này cũng đã nhiều, vậy mà vẫn chưa từng thấy qua người nào hợp với thân xiêm y này bằng Quan phu nhân nữa.”

Tuệ An cũng cười quay đầu lại, nói:

“Trắc phi nương nương không nỡ khen bản thân, lại quay ra quở trách ta, có Trắc phi nương nương ở đây, chúng ta cũng chỉ là người góp vui thôi.”

Mạnh Trắc phi nghe Tuệ An nói ngọt, cũng lộ ra nụ cười, ngược lại bên trong đám đông vây quanh tham gia náo nhiệt có một cô nương vẫn luôn nhìn Tuệ An bằng ánh mắt bất thiện, bĩu môi nói:

“Hồ ly tinh!”

Thanh âm của nàng tận lực giảm thấp, nhưng vẫn bị không ít người nghe được, Tuệ An nghiêng đầu nhìn qua, liền nghênh tiếp ánh mắt nàng chưa kịp thu trở về, nàng kia thấy nàng nhìn đến vội vã cúi đầu, nhất thời không khí như ngưng đọng.



Tuệ An không biết thiếu nữ này là ai, Mạnh Trắc phi liền trầm mặt quát một tiếng, nói:

“Viện Viện, không thể vô lễ! Còn không mau nhận lỗi với Quan phu nhân!”

Nàng một tiếng này tuy là quát nàng kia, nhưng mà cũng chỉ ra Tuệ An, khiến cho các phu nhân tiểu thư còn không rõ chuyện gì xảy ra liền thi nhau đưa mắt nhìn về phía Tuệ An.

Cô nàng Viện Viện kia cũng không phải người ngốc, lúc này liền nhàn nhạt thi lễ.

Trên mặt Tuệ An tuy không hiện ra cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống, thấy tướng mạo của cô nàng Viện Viện kia có vài phần giống hệt Mạnh Trắc, trong lòng nàng liền hiểu rõ.

Nhưng Mạnh Trắc phi đã quát nạt muội muội, Viện Viện kia cũng hành lễ xong xuôi, Tuệ An suy cho cùng vẫn là người mang cáo mệnh phu nhân, nắm lấy chuyện này so đo cùng một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời lại rất mất thân phận. Nàng đang ngẫm nghĩ, bất chợt thấy Quan Lễ Trân cũng đang đứng ở nơi đó trợn mắt nhìn lại nàng kia, lẩm bẩm một câu:

“Chính thất dụ dỗ thì sợ cái gì, là phúc khí ấy chứ, sợ là sợ thiếp thất dụ dỗ kia kìa!”

Lời này của Quan Lễ Trân quả nhiên đủ độc, ai mà không biết nàng ám chỉ chính là vị Mạnh Trắc phi đang được sủng ái hơn cả Thái tử phi kia!

Mạnh Trắc phi dù tôn quý đến đâu, nói trắng ra cũng chỉ là một thiếp thất!

Thế nhưng Quan Lễ Trân lại chẳng nói gì cả, ngay cả nhìn cũng không nhìn Mạnh Trắc phi một cái, chỉ làm như cảm thán lầu bầu hai câu. Lúc này Mạnh Trắc phi tức đến nỗi sắc mặt tái đi, Mạnh Viện Viện cũng mặt mũi đỏ bừng, phẫn nộ trừng nhìn về Quan Lễ Trân, mà khổ nỗi nàng lại không thể nói cái gì, nói ra cũng chỉ khiến Mạnh Trắc phi càng thêm khó xử.

Chúng phu nhân tiểu thư nghe vậy, ánh mắt liền dời về phía Mạnh Trắc phi, trong lòng âm thầm đồng ý với quan điểm của Quan Lễ Trân.

Tuệ An liếc nhìn Quan Lễ Trân, trong lòng ấm áp, trên mặt nhưng lại tỏ ra giận Quan Lễ Trân không hiểu quy củ, chưa đợi nàng mở miệng, vừa vặn lúc này Khương Hồng Ngọc cùng Đoan Ninh công chúa đã đi tới. Khương Hồng Ngọc cười nói:

“Xem đi, một thân xiêm y này thật sự là người nào người nấy anh tư oai hùng, không tệ! Bản cung mặc dù không thể ra đấu, nhưng cũng mặt dày đến gom góp một phen, bản cung trước hết đặt một đôi vòng tay huyết ngọc này, liền cược Mạnh Trắc phi thắng.”

Khương Hồng Ngọc nói xong, liền tháo ra đôi vòng huyết ngọc trên cổ tay, đặt vào khay gỗ mà tỳ nữ vội vàng nâng tới.

Chúng phu nhân tiểu thư cũng đều rối rít cười cởi đồ trang sức đeo tay ra cá cược, hơn phân nửa đều đặt cho Mạnh Trắc phi.

Thứ nhất là mọi người đều biết, Mạnh Trắc phi cực giỏi trò Giác thuật, ngay cả Hoàng thượng đều từng khen qua. Thứ hai là vì nịnh nọt Thái tử phi, dù sao đây cũng là đang ở Đông cung, hơn nữa hôm nay người tới đa số là nữ quyến phe phái Thái tử.

Đợi mọi người đặt cược xong, lại rút thăm phân tổ, Tuệ An thấy mình cùng Mạnh Trắc phi là một tổ đối đầu, nàng hơi nhướng mày, nhưng một chút cũng không ngoài ý muốn.

Cung nhân ra sân nói lời dạo đầu, chủ yếu là mấy câu mọi người đùa giỡn là chính gì đó. Đợi cung nhân lui ra, mới có hai vị phu nhân lên đài, quy tắc của Giác thuật là một – một đối đầu, thắng được lại rút thăm, lại một – một so tài, cho đến người cuối cùng.

Hai vị phu nhân lên đài đầu tiên là Nhị thiếu phu nhân của Uy Ninh bá Mộ phủ cùng Ngũ phu nhân nhà Thái thường tự khanh Trần phủ, hai người vóc người đều là khéo léo đẹp đẽ, một phen ngang sức, ngươi túm ta một cái, ta đẩy ngươi một lượt, hết sức thú vị.

Tuệ An chưa cần ra sân, liền ngồi ở sau bàn nhìn xem, lúc cung nhân đi lên đọc lời dạo đầu, nàng đã cười quay đầu nhìn về phía Quan Lễ Trân, Quan Lễ Trân lại không để ý đến nàng, chỉ mải thì thầm cùng Quan Lễ Ngạn.

Nhưng Tuệ An vẫn thấy được vẻ mặt của nàng không tự nhiên lắm, hai gò má đỏ lên, lộ vẻ do vừa rồi nói giúp nàng mà xấu hổ quẫn trí, liền cười cười quay đầu lại, tiếp tục nhìn lên đài cao.

Trên đài, hai vị phu nhân không bao lâu liền gò má ửng hồng, mồ hôi nhỏ giọt, trâm vàng trên đầu đong đưa theo động tác, hào quang sáng lạn, tóc đen búi cao dị thường đẹp mắt, Tuệ An càng nhìn càng cảm thấy hứng thú.

Động tác của các nàng lúc thì uyển chuyển khi lại mạnh mẽ, eo thon di động, còn có đùi ngọc chuyển quanh, trước ngực phập phồng lay động, quả thực làm cho người ta nhìn mà mơ màng.

Tuệ An liền nở nụ cười, thầm nghĩ khó trách đám nam tử thích xem trò này như thế, đây là còn mặc xiêm y đã có thể đạt tới hiệu quả nhường này, có thể nghĩ tới trước kia triều đại nhà Chu chúng nữ lõa thể đùa giỡn sẽ là hương diễm bực nào.

Nàng đang nghĩ ngợi, trên đài Mộ phu nhân đã bị Trần phu nhân gắt gao áp ở dưới đất, Mộ phu nhân cựa quậy hai cái nhưng lại không thể đứng lên, kiệt sức cười nói:

“Ta thua, ta thua, mau thả ta ra, ta không thở được rồi này!”

Chúng nữ nghe vậy khanh khách cười to, không ngừng cất tiếng trêu ghẹo, qua hai lượt đấu như vậy, liền đến phiên Tuệ An cùng Mạnh Trắc phi.

Tuệ An gặp Mạnh Trắc phi đi vài bước triển lộ phong thái, tư thế tuyệt đẹp khiến cho chúng phu nhân tiểu thư lớn giọng hoan hô ủng hộ, cũng cười đứng lên, nàng cất bước đi lên đài, có ý không tranh chút thể diện này với Mạnh Trắc phi.

Mạnh Trắc phi nhìn chỉ cười một tiếng, ánh mắt hàm chứa mỉa mai, Tuệ An cũng không nghĩ nàng sẽ mang ơn mình, chỉ cười nói:

“Trắc phi nương nương nhất định phải hạ thủ lưu tình nhé!”

Mạnh Trắc phi cũng cười, nói:

“Quan phu nhân khách khí.”

Nói xong tức thì sắc mặt thay đổi, liền lao thẳng về phía Tuệ An.

Thấy nàng trực tiếp phóng tới gần, quyền cước mạnh mẽ, thế công lạnh thấu xương, Tuệ An cũng không dám chậm trễ, nàng tuy có học võ, nhưng luyện đều là những động tác sử dụng roi chín khúc, đối với việc giáp mặt vật lộn nhưng cũng không quen. May mà nhờ vào phản ứng nhanh nhạy hơn nữ tử bình thường cùng động tác nhẹ nhàng linh hoạt, nàng cũng thành thạo mấy phần.

Vì nàng chưa quen thuộc với kỹ thuật tấn công của Mạnh Trắc phi, cho nên phần lớn là tránh né, thân thể giống như một con cá nhẹ nhàng bơi lội, chạy quanh Mạnh Trắc phi, Mạnh Trắc phi mấy lần đưa tay, lại cũng không thể bắt được nàng.

Trò Giác thuật này vốn dĩ có thể ra quyền, đá chân, nhưng không cho phép tập kích lên những chỗ yếu hại trên thân thể. Mạnh Trắc phi thấy Tuệ An chỉ trốn tránh liền hừ lạnh một tiếng, nhấc chân muốn đạp vào đùi phải của Tuệ An, Tuệ An nghiêng người né qua, nàng lại đột nhiên xoay người, một tay bắt được đầu vai Tuệ An.

Thân thủ của nàng đúng là có chút nhanh nhẹn, một khi bắt lấy liền dùng sức nhấn mạnh, Tuệ An bị đau, thân thể hơi dừng lại, đầu vai còn lại liền cũng bị nàng chế trụ, tiếp theo nàng chỉ cảm thấy có một cỗ cường lực truyền đến, là Mạnh Trắc phi dùng lực giữ lấy nàng.

Tuệ An không ngờ Mạnh Trắc phi nhìn thì yểu điệu nũng nịu, nhưng khí lực lại không nhỏ, bàn tay giữ chặt bả vai nàng giống như sắt nung, khiến nàng cảm thấy xương bả vai đều sắp bị bóp nát, nhất thời liền hơi kinh hãi.

Tuệ An học võ, tự biết lực từ đâu đến, một khi bị nàng bắt lại, cũng không nên vội vàng phản kích, chỉ có thể để mượn sức phản bác, cho nên nàng một khắc cũng không dám thả lỏng, nhấc chân liền đá vào đầu gối của Mạnh Trắc phi.

Mạnh Trắc phi gấp rút nghiêng người tránh né, cánh tay ở trên đầu vai Tuệ An vẫn không chịu buông ra, tay còn lại cũng không thu về, ngược lại bắt lấy cánh tay Tuệ An, mười ngón tay bám chặt vào ống tay áo của nàng, dùng sức kéo xuống.

Tuệ An cả kinh, lúc trước nàng đã mơ hồ đoán được Đoan Ninh công chúa muốn sai sử Mạnh Trắc phi làm mình khó xử, cũng là nhục nhã mình, lúc thay quần áo nàng sợ xiêm y bị người động tay động chân, vì thế liền đi trước một bước đổi xiêm y với người cùng đi thay quần áo là Tạ Vân Chi, cũng không dùng bộ mà tỳ nữ dâng lên.



Hôm nay gặp Mạnh Trắc phi ra sức kéo xuống xiêm y của nàng, trong lòng càng thêm xác định. Tuệ An run lên, thầm mắng ba nữ tử này quả nhiên hèn hạ âm độc, lúc này cũng không thủ hạ lưu tình* gì nữa, đưa tay liền bắt được cổ tay kia của Mạnh Trắc phi, cước bộ dồn Mạnh Trắc phi lui về phía sau, cánh tay mạnh mẽ chuyển một cái.

Mạnh Trắc phi kinh hãi, gấp rút buông lỏng bàn tay đang cầm lấy xiêm y của Tuệ An, xoay người ổn định thân thể liền vung chân đá về phía bụng Tuệ An.

Hai người ở đây ngang tài ngang sức, một bên chúng phu nhân tiểu thư cũng là háo hức nhìn chằm chằm, mắt thấy các nàng ra chiêu tàn nhẫn, không chút lưu tình liền ngấm ngầm hiểu rõ.

Đoan Ninh công chúa thì vui sướng liếc quanh, không ngừng nhìn về phía cây cầu dẫn tới nhà thuỷ tạ, nhỏ giọng hỏi Khương Hồng Ngọc ở bên cạnh:

“Sao người còn chưa tới?”

Khương Hồng Ngọc mỉm cười nói:

“Công chúa gấp cái gì, Thái tử điện hạ cực kỳ yêu thương Mạnh muội muội, nếu nghe nói muội muội đang cùng người chơi Giác thuật lại há có thể không đến góp vui?”

Khương Hồng Ngọc vừa dứt lời, liền thấy bên kia cầu kiều thấp thoáng một đám người, người đi đầu bên hông đeo đai lưng minh hoàng, không phải Thái tử thì là ai?

Khương Hồng Ngọc liền dời mắt, nhếch môi nhìn về phía Mạnh Trắc phi trên đài, mà Đoan Ninh công chúa gặp Thái tử mang người đi đến, nhất thời ánh mắt liền nóng bỏng, trên mặt cũng dần hiện ra một loại hưng phấn đến là quỷ dị.

Nàng gấp rút đưa mắt chằm chằm lên đài cao, đã thấy Mạnh Trắc phi đang dùng cánh tay hung hăng giữ lấy hông Tuệ An, muốn kéo nàng ngã xuống đất.

Đoan Ninh công chúa vô thức nắm tay thành quả đấm, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi, không khỏi nhíu mày gấp giọng nói:

“Y phục kia là có chuyện gì, không phải nói vừa kéo liền rách sao?”

Khương Hồng Ngọc cũng nhíu mày, lắc đầu nói:

“Công chúa đừng nóng vội, Mạnh Trắc phi tất nhiên sẽ không làm công chúa thất vọng.”

Khương Hồng Ngọc đối với Tuệ An nhưng lại không quá để ý, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Trắc phi, thấy Tuệ An đẩy được Mạnh Trắc phi ra, một quyền đánh tới bụng Mạnh Trắc phi, ánh mắt nàng đột nhiên co rụt lại.

Người dưới đài không nhìn ra manh mối gì, chỉ có thể thấy hai người ra tay không dung tình chút nào, nhưng trên trận Tuệ An lại một lòng sáng tỏ, Mạnh Trắc phi không hề có ý đánh bại nàng, mà là xé rách quần áo của nàng, điều này khiến Tuệ An cực hận, cũng ăn miếng trả miếng, vừa có cơ hội liền cũng đi lôi kéo xiêm y của Mạnh Trắc phi.

Bởi vì Giác thuật vốn là dễ dàng để lộ xuân sắc, cho nên xiêm y này đều là đặc biệt chế tạo, không chỉ có vải vóc mềm mại mỏng manh, mà trên mặt còn dùng là sợi tơ thêu hoa văn ám vân, dưới tình huống bình thường cũng không phải cứ xé là rách.

Nhưng xiêm y dù có cao cấp đến đâu cũng chịu không được bị người tận lực xé rách, cho nên trong lòng Tuệ An ít nhiều cũng có lo lắng, không muốn dây dưa mãi với Mạnh Trắc phi.

Nàng ra quyền đánh tới bụng Mạnh Trắc phi, Mạnh Trắc phi giật mình kinh hoảng, vội khom lưng né tránh, đồng thời đưa tay chụp lấy cánh tay Tuệ An, Tuệ An quyền kia chỉ là hư chiêu, eo nhẹ nhàng uốn một cái liền xoay người tách khỏi Mạnh Trắc phi, một tay chế trụ vai nàng.

Đang muốn đẩy ngã, Mạnh Trắc phi liền linh hoạt trốn thoát, lại trở tay túm lấy cánh tay Tuệ An, sau đó như rắn mà uốn lượn quấn lên, cũng không biết nàng làm thế nào, eo chuyển một cái liền đứng lên, sau đó vươn tay về phía trước ngực Tuệ An muốn kéo.

Tuệ An thấy nàng bản tính không đổi, ánh mắt lóe lên, nghiêng người tránh thoát tay nàng, nhưng lại khiến nàng nghiêng chân lảo đảo ngã về phía trước.

Nàng hừ lạnh một tiếng lại đánh về phía eo thon của Mạnh Trắc phi, liền khiến Mạnh Trắc phi chật vật tránh né, ngay tiếp theo liền nhanh tay lẹ mắt bắt được ống tay áo của Mạnh Trắc phi.

Sau đó nàng cố tình kinh hô một tiếng ngã xuống, đồng thời đúng vào lúc này, một tiếng “roẹt” truyền đến, trong tay Tuệ An đã nhiều hơn một mảnh vải đen.

Mà chúng nữ chỉ có thể nhìn thấy lúc Tuệ An vội vàng tránh né không thể đứng, vô tình vững đụng phải Mạnh Trắc phi, trong cơn hoảng loạn vươn tay túm lấy Mạnh Trắc phi hòng ổn định thân thể, ai ngờ lại vẫn không thể đứng vững, liền té ngã trên mặt đất.

Có mấy phu nhân chỉ mải nhìn Tuệ An đang ngã xuống, nhưng cũng có người đã trợn to hai mắt, thất thanh hô lên, chỉ thấy nửa bên xiêm y của Mạnh Trắc phi bị giật xuống, lộ ra đầu vai tuyết trắng cùng nửa cánh tay ngọc, mà trên đầu vai xiêm y tản ra, áo tơ rơi xuống, lúc này bờ ngực phải trắng muốt của nàng liền triệt để triển lộ trước mắt mọi người, theo động tác của nàng, bộ ngực đẫy đà còn kịch liệt run rẩy giữa không trung, muốn rõ ràng bao nhiêu liền hiển hiện bấy nhiêu.

Thế nhưng, chúng nữ kinh hô lại không phải là bởi vì xuân quang của nàng lộ ra ngoài, mà là vì bên kia cầu kiều, Thái tử đang mang theo một đám nam khách đi tới, mắt thấy còn năm sáu bước là sẽ vào nhà thuỷ tạ!

Mà vừa rồi, sự chú ý của các nàng đều tập trung ở trên đài Giác thuật, lại là không phát hiện ra bọn họ!

Giờ phút này, Thái tử đang trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi, trợn trừng nhìn về phía Mạnh Trắc phi đứng trong nhà thuỷ tạ, mà những nam khách kia cũng là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mạnh Trắc phi, vẻ mặt quả nhiên là như lang như hổ.

Đáng thương Mạnh Trắc phi căn bản còn chưa kịp định thần, nàng lại vừa vặn đưa lưng về phía cầu kiều, lúc bị Tuệ An đẩy ngã mới theo bản năng xoay người, sau đó liền nhìn thấy Thái tử đầu tiên, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng vốn không hề hay biết Thái tử sẽ đến.

Lúc Đoan Ninh công chúa và Khương Hồng Ngọc thương lượng với nàng, nàng còn nói sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ lại nói đều là nữ quyến, chỉ muốn khiến Thẩm Tuệ An mất mặt mà thôi.

Cho nên Mạnh Trắc phi thoáng cái nhìn thấy Thái tử, phản ứng đầu tiên là cảm thấy mình bị tính kế, sau đó nàng mới cảm giác được trên người lạnh lẽo, đột nhiên phục hồi tinh thần, vừa cúi đầu liền thét chói tai, vội vã cầm lấy xiêm y xoay người lui về phía sau.

Bên kia Khương Hồng Ngọc cũng ra vẻ kinh hoảng, bước nhanh xuống tịch án cầm lấy xiêm y mà cung nữ cuống lấy ra tiến lên bao lấy người Mạnh Trắc phi, Mạnh Trắc phi đã nức nở khóc lên.

Lúc này bên kia cầu kiều mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, Quan Nguyên Hạc đã như một tia sét bước vào nhà thuỷ tạ, đỡ Tuệ An từ trên mặt đất dậy.

Bởi vì ban nãy Tuệ An đứng đối diện với cầu kiều, cho nên đã nhìn thấy đám người Quan Nguyên Hạc, nàng lại gặp Mạnh Trắc phi vẫn cố kéo vạt áo của mình, lúc này mới đùng đùng nổi giận, dẫn đến một màn vừa rồi.

Xiêm y của Mạnh Trắc phi đã bị nàng lôi kéo cả nửa ngày, căn bản là không chịu nổi một kích của nàng, xấu mặt là lẽ đương nhiên. Tuệ An giận dữ không thôi, chẳng còn hơi sức bận tâm thân phận của Mạnh Trắc phi.

Nàng vốn tưởng rằng mấy người Đoan Ninh công chúa chỉ muốn ở trước mặt một đám nữ quyến nhục nhã nàng, gặp đám người Thái tử đi đến, mới thoáng cái hiểu rõ, Đoan Ninh công chúa cùng Mạnh Trắc phi căn bản chính là muốn nàng thân bại danh liệt, khiến nàng không chết không thôi!

Bộ xiêm y bị nàng đổi đi nhất định là có vấn đề, bởi vì vừa rồi nàng không chỉ một lần từ trong mắt Mạnh Trắc phi nhìn thấy nét kinh ngạc. Hôm nay nếu không phải nàng cảnh giác, lúc này là kết cục gì cũng có thể đoán ra, cho nên Tuệ An ra tay cũng không thèm lưu tình nữa.

Giờ phút này nàng được Quan Nguyên Hạc đỡ dây, ngửi được hương vị thân quen từ trên người y, mới phát giác tay chân như nhũn ra, cảm nhận được ánh mắt đầy áp lực của Quan Nguyên Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Tuệ An liền có chút ủy khuất. Cũng chẳng biết là do không chịu nổi ánh mắt của y, hay là lòng dạ đang để tâm đến chuyện khác, nàng vịn vào cánh tay Quan Nguyên Hạc, được y ôm lên, lúc này liền vươn tay che kín đôi mắt Quan Nguyên Hạc, buồn bực nói:

“Không cho phép chàng nhìn!”

Quan Nguyên Hạc sững sờ, sau đó mới hiểu lời Tuệ An nói là ám chỉ Mạnh Trắc phi, không hiểu sao khi nghe nàng ủy khuất nói nhỏ, thanh âm vừa cứng rắn lại yêu kiều, cơn lo lắng tức giận trong lòng y liền đều tan thành mây khói, khóe môi cong lên một nụ cười, bàn tay ôm eo Tuệ An cũng vỗ nhẹ hai cái, theo động tác kia của y, trái tim Tuệ An mới thư thái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook