Chương 108: Lại bị Quan Nguyên Hạc ôm
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Hôm nay Đoan Ninh công chúa cũng mặc
một thân hồng y, phía trên là áo ngắn thêu hoa lựu bằng tơ vàng tường
vân, phía dưới là váy dài màu đỏ, tóc búi kiểu lăng vân kế, bên trên cài hai cây trâm thất bảo san hô, vốn là dung mạo nhu mì xinh đẹp tức thì
bị toàn thân màu đỏ tôn thành sắc sảo mĩ miều.
Nàng vào đại sảnh, mắt phượng nghiêm nghị quét qua một lượt, mang theo uy nghi bệ nghễ bức thẳng về phía Tuệ An.
Tuệ An thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, một đầu búi triêu vân kế, toàn thân màu đỏ nổi bật lên làn da trắng hồng tươi tắn tựa ánh bình minh buổi sáng, mắt hạnh to tròn khẽ chuyển, mũi thẳng môi hồng, nhìn càng thêm mấy phần phong tình dị tộc mà Đoan Ninh công chúa không có, vô cùng quyến rũ.
Nàng không giống Đoan Ninh công chúa mặc tơ lụa Vân La, mà váy áo lấy gấm làm chủ đạo, đai lưng hồng phấn thắt ngang hông, càng lộ vẻ eo thon không đầy nắm tay, tư thái hấp dẫn mắt người.
Hôm nay vốn là sinh nhật của Tuệ An, xưa nay nàng lại thích mặc màu hồng, cho nên Đoan Ninh sớm đoán được Tuệ An hôm nay nhất định là một thân hồng y. Nàng có lòng so hơn thua với Tuệ An, liền cũng mặc một thân hồng y, muốn áp Tuệ An xuống.
Giờ nhìn Tuệ An như vậy, chưa nói đến mắt người khác thấy thế nào, chỉ riêng nàng trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tựa hoa đào của Tuệ An, hai mắt đã đau nhói từng hồi!
Nàng mở miệng là đâm chọc khắp nơi, Tuệ An nghe vậy há lại không hiểu? Cái gì hữu dũng hữu mưu, không phải vật trong ao, lời này nếu dùng để tán dương nam tử thì không sao, nhưng nàng là nữ tử, dùng lời này khen nàng, có khác gì mắng nàng dã tâm lớn, không chịu ở yên trong nhà đâu?
Tuệ An khẽ rùng mình, nhưng nàng từ trước tới giờ vẫn không phải kẻ nhát gan, lại vốn là người thích mềm không thích cứng. Cho dù đó có là Đoan Ninh công chúa cao quý hơn người, cũng không có chuyện đã đánh lên cửa, nàng vẫn còn phải trốn tránh đông tây.
Hơn nữa, hôm nay có bao nhiêu phu nhân tiểu thư đều ở đây, Tuệ An càng không sợ Đoan Ninh sẽ công khai khó dễ nàng trước mặt mọi người. Đoan Ninh công chúa ái mộ Quan Nguyên Hạc, giờ nàng và Quan Nguyên Hạc đính hôn, vị công chúa điêu ngoa tùy hứng này chịu buông tha nàng mới là lạ.
Nếu là lúc trước, Tuệ An còn có thể nghĩ cách biến chiến tranh thành hòa bình, nhưng trải qua lần bị hãm hại trong cung, Tuệ An xem như cũng biết rõ phần nào tính tình của Đoan Ninh công chúa. Vị công chúa này mang lòng ghen tỵ quá nặng, tâm địa cũng đến là ác ôn độc địa.
Đối với loại người này, ngươi càng nhường nhịn nàng càng lấn tới, nhất quyết đem ngươi giẫm đạp dưới chân, đẩy ngươi vào vũng bùn bẩn thỉu. Huống chi nhiều ánh mắt chú ý như vậy, nếu nàng còn nhượng bộ sẽ càng khiến người ta coi thường.
Cho nên chống lại ánh mắt lạnh như băng của Đoan Ninh, Tuệ An chẳng những không tránh né, ngược lại còn tự nhiên hào phóng cười một tiếng nhìn lại.
Sau đó Tuệ An mới đi theo Đồng thị tiến lên đón chào, mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, thi lễ nói:
“Ngày đó dưới Triêu Dương lâu, thật ra Bạch Hổ xông về phía Tần vương điện hạ cũng không phải chấn kinh, nó chỉ vì nhìn thấy sau lưng Tần vương điện hạ có lửa bốc cháy, vô tình liền coi điện hạ như vòng lửa mà nhào tới.
Tiểu nữ cũng là may mắn biết được, lúc ở trên Triêu Dương lâu lại vừa lúc nhìn thấy thuần thú sư sử dụng động tác ra lệnh cho Bạch Hổ, cảm thấy chơi rất thú vị liền ghi nhớ trong đầu, nên mới dám tiến lên ngăn cản. Tiểu nữ là người lỗ mãng, chỉ có sở thích với những trò chơi thế này, hôm đó đánh bậy đánh bạ không bị mọi người chê cười đã là tốt lắm rồi.
Nếu nói tiểu nữ mặt dày mày dạn, to gan lớn mật tiểu nữ cũng xin nhận, nhưng lại không dám nhận lời khen hữu dũng hữu mưu của Hoàng hậu nương nương, càng đừng nói không phải vật trong ao gì đó, tiểu nữ được nương nương khen ngợi như vậy thật sự hổ thẹn không thôi.”
Tuệ An nói xong, những phu nhân tiểu thư kia cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, các nàng vốn luôn cảm thấy kỳ quái, cũng có người ở trong lòng thầm nhủ Tuệ An liều lĩnh thay Lý Vân Sưởng ngăn cản Bạch Hổ là có tình riêng, nay nghe Tuệ An nói thế, mới biết thì ra nàng là biết Bạch Hổ không phải bị chấn kinh mới dám lấy thân ngăn chặn nguy hiểm.
Các nàng đã nói mà, nếu như vô duyên vô cớ, ai lại không biết sống chết như thế, hóa ra người ta đã tính trước cả, biết Bạch Hổ nhất định sẽ không đả thương người, mới có thể đường đường chính chính đứng ra lập công cứu giá.
Chúng phu nhân tiểu thư nghĩ vậy, lại nhìn vẻ mặt Tuệ An, thấy nàng phong thái thoải mái hiên ngang, rõ ràng rất vừa lòng mối hôn sự này, liền càng chứng minh nàng và Tần vương nửa điểm quan hệ cũng không có, cho nên các nàng đã dần dần xóa tan nỗi nghi hoặc trong lòng.
Mà Tuệ An nói xong thì nhìn Đoan Ninh công chúa cười một tiếng, nụ cười này nhìn vào mắt Đoan Ninh công chúa lại chẳng khác gì trực tiếp khiêu khích, lúc này trong lòng nàng đã hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi!
Người khác không hay, nàng há có thể không biết, mối hôn sự này là đích thân Quan Nguyên Hạc tiến cung giành về!
Ngày đó Uy Viễn hầu phu nhân vừa đưa tin tức Quan gia muốn kết thân cùng phủ Phượng Dương hầu vào cung, nàng liền lập tức muốn chạy đi tìm phụ hoàng, nhưng lại bị mẫu hậu cấm túc.
Mẫu hậu khuyên nàng, người nói Quan gia vốn đã quyền khuynh triều dã, Quan Nguyên Hạc lại tay nắm binh phù, phụ hoàng sẽ không bao giờ để Quan phủ kết thân với phủ Phượng Dương hầu, bảo nàng an tâm một chút, không cần nóng vội.
Nàng bán tín bán nghi, lại bị mẫu hậu cho người canh chừng cẩn mật, chỉ có thể ngồi trong phòng lo lắng chờ tin tức.
Sau đó lại truyền đến tin Thất hoàng huynh xin phụ hoàng tứ hôn, lần này nàng như được ăn một viên thuốc an thần, càng thêm phấn khởi.
Về sau nàng nghe nói Quan Nguyên Hạc vào Dưỡng Tâm điện, không đầy một lát bên trong liền truyền ra tiếng phụ hoàng nổi giận mắng mỏ, cùng với thanh âm chén trà vỡ nát, nàng còn tưởng Quan Nguyên Hạc chọc giận phụ hoàng rồi, rất lo lắng cho y. Ai ngờ cuối cùng tình thế đột ngột xoay chuyển, đầu buổi chiều đã truyền đến tin Tuệ An đính hôn cùng Quan Nguyên Hạc.
Mặc dù Đoan Ninh công chúa luôn biết mình và Quan Nguyên Hạc sẽ không có kết quả, nhưng bao nhiêu năm qua Quan Nguyên Hạc chậm chạp không thành hôn, lại đối với những nữ tử bên cạnh lạnh nhạt có thừa, điều đó khiến Đoan Ninh công chúa cực kỳ thỏa mãn.
Nàng vẫn nghĩ, ít nhất thứ mà mình không chiếm được, người khác cũng đừng hòng lấy mất.
Nàng càng biết, biết rằng sớm muộn gì Quan Nguyên Hạc cũng sẽ có thê tử của mình, nàng có thể chấp nhận chuyện ấy, nhưng không thể chấp nhận trong lòng y thật sự yêu thương nữ tử đó!
Quan Nguyên Hạc vì Thẩm Tuệ An tự mình tiến cung, không màng chọc giận phụ hoàng cũng muốn cưới bằng được Thẩm Tuệ An, nếu Đoan Ninh công chúa nghe được tin tức này, còn có thể tự lừa mình dối người cho rằng không có gì, nhưng sau đó y lại tự mình phi ngựa xuống phía nam săn về một đôi chim nhạn, huyên náo cả kinh thành, việc này bảo nàng biết nhắm mắt giả ngu thế nào?!
Đoan Ninh công chúa cũng xem như hiểu tính tình Quan Nguyên Hạc, y làm như vậy, rõ ràng là muốn tuyên bố Thẩm Tuệ An là người của y, là nữ tử mà y nhìn trúng, y muốn trước khi xuất chinh đem Thẩm Tuệ An ghi dưới danh nghĩa mình, là ra đòn cảnh cáo Thất hoàng huynh.
Tương lai nếu ai muốn động vào Thẩm Tuệ An, chỉ sợ sẽ phải nhớ lấy điều này. Huống chi ai nói không phải y đang đồng thời cảnh cáo nàng, tựa như mẫu hậu nói, một khi Quan Nguyên Hạc đã tỏ rõ lập trường như vậy, nếu nàng lại làm khó Thẩm Tuệ An, cũng tương đương tuyên chiến Quan Nguyên Hạc. Mà uy nghiêm của nam tử cho tới bây giờ luôn không cho phép tùy người khiêu khích, trên phương diện nữ tử, nam tử càng thành công lại càng bá đạo.
Mẫu hậu khuyên nàng, nếu Thẩm Tuệ An đã có được lòng của Quan Nguyên Hạc, thì nàng cũng nên bớt phóng túng tùy hứng đi, đừng tiếp tục đắc tội Quan phủ. Nay nghĩ tới những thứ này, lại nhìn Thẩm Tuệ An kiêu ngạo đắc ý đứng cười ở chỗ kia, Đoan Ninh công chúa làm sao có thể nhịn được?!
Nhưng nhịn không được cũng phải nhịn, hôm nay bao nhiêu ánh mắt đổ vào, lại thêm lúc nàng xuất cung đã đáp ứng mẫu hậu tuyệt đối không gây tai hoạ, mẫu hậu đau lòng nàng khóc hai ngày hai đêm mới miễn cưỡng đồng ý cho nàng xuất cung.
Mặc dù như vậy bà vẫn không yên tâm, còn phái Trịnh cô cô bên người đi theo nàng, vừa rồi nàng mở miệng mỉa mai đã bị Trịnh cô cô liếc mắt cảnh cáo, giờ Đoan Ninh công chúa có khó chịu đến đâu, cũng chỉ có thể chịu nhục nhịn xuống, cười nói:
“Thì ra là như vậy, bản cung đã nói mà, Bạch Hổ sao lại bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời Thẩm tiểu thư như thế, người ngoài nhìn vào có khi còn nghĩ Thẩm tiểu thư và Bạch Hổ hợp ý nhau lắm đây.”
Hôm nay Đoan Ninh công chúa đúng là không làm gì được Tuệ An, cũng chỉ vội chạy tới ra oai khiến nàng không được thoải mái mà thôi, Đoan Ninh công chúa nói xong liền khanh khách mà cười.
Nếu Tuệ An thật là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, nghe nàng nói thế tất nhiên sẽ tức giận, nhưng nàng trải qua hai đời, tâm tính sớm đã trưởng thành hơn khi còn là tiểu cô nương, nghe vậy chỉ cảm thấy Đoan Ninh trẻ con xúc động, nửa điểm không được thoải mái cũng chẳng thấy đâu, còn nhẹ nhàng kéo tay Đồng thị, cười nói:
“Hôm nay công chúa có thể tới Hầu phủ, thật sự là mang lại vẻ vang cho Hầu phủ quá, công chúa mau mời ngồi.”
Đoan Ninh công chúa thấy Tuệ An không tức giận, trong lòng vô cùng thất vọng, Đồng thị phân phó nha hoàn chuẩn bị bàn tiệc, Đoan Ninh công chúa lại từ chối đôi câu, sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Thôi thị.
Hôm nay nàng chính là cố ý tới đây trở thành tâm điểm, đoạt hết sự chú ý của Thẩm Tuệ An đấy!
Đoan Ninh công chúa vừa ngồi xuống liền cười nhắc đến mấy chuyện trong cung, chúng phu nhân tiểu thư rối rít phụ họa nàng, không khí rất tốt, nhưng cũng dần dần trở nên kỳ lạ, giọng khách át cả giọng chủ.
Thôi thị vừa rồi được Tuệ An ra ám hiệu nên vẫn ngồi yên như thường, Đoan Ninh công chúa cố ý thân cận, bà cũng vui vẻ phối hợp, hai người từng câu đối đáp, cười vui liên tục, người không biết còn tưởng là một đôi mẹ chồng nàng dâu.
Thỉnh thoảng Đoan Ninh lại khiêu khích liếc về bên này một cái, Tuệ An nhìn thấy cũng không tức giận, Đồng thị thì cố gắng đè xuống cơn tức, bề ngoài luôn ôn hòa cười mỉm, lúc cần thì phụ họa đôi câu, không cần lại nghiêm túc lắng nghe, còn gọi nha hoàn dâng thêm trà nước, biểu tình hệt như Đoan Ninh công chúa đang thay bọn họ chào hỏi khách khứa không bằng.
Đoan Ninh tức đến nghiến răng, nhất thời liền mất hết nhiệt tình, nói được đôi câu thì lợi dụng lý do muốn ra ngoài tham quan mà đứng lên. Công chúa muốn ra ngoài tất nhiên phải có người theo cùng, Tuệ An thấy Đồng thị lo lắng nhìn qua, liền nở nụ cười trấn an bà, gấp rút đứng lên nói:
“Công chúa mời theo tiểu nữ.”
Nàng nói xong liền dẫn Đoan Ninh công chúa ra khỏi đại sảnh, mà trong đại sảnh Đồng thị tự nhiên sẽ là người tiếp quản lại cục diện.
Đoan Ninh công chúa ra khỏi đại sảnh liền tự đi về phía sân viện bên trong, Tuệ An tất nhiên không tin nàng muốn tham quan gì đó, nên ra khỏi phòng khách cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo, nơi đây là nhà nàng, nàng phải sợ Đoan Ninh chắc. Hai người đến một nhà thuỷ tạ ven hồ, Đoan Ninh mới đứng lại, quay sang nói với Trịnh cô cô bên cạnh:
“Bản cung cùng Thẩm tiểu thư có vài lời muốn nói, cô cô không cần đi theo.”
Trịnh cô cô là người của Hoàng hậu, phụng lệnh canh giữ Đoan Ninh công chúa không để nàng gây tai hoạ, nhưng rốt cuộc Đoan Ninh công chúa vẫn là viên ngọc quý trên tay Hoàng hậu, lúc này lại đã rời khỏi tầm mắt mọi người, kể cả Đoan Ninh công chúa thực muốn làm gì Thẩm gia tiểu thư cũng chẳng ngại, Trịnh cô cô há lại không nghe lệnh nàng?
Nàng liền thi lễ, cùng bọn cung nữ đứng tại chỗ, Đoan Ninh thấy thế mới cầm lấy chiếc hộp gỗ trong tay cung nữ phía sau, đi về phía nhà thuỷ tạ, Tuệ An tất nhiên thở dài theo sát nàng.
Đợi Đoan Ninh công chúa ngồi vào ghế đá trong nhà thuỷ tạ, liền đem chiếc hộp gỗ màu hồng kia đặt lên bàn, đầy cho Tuệ An, nói:
“Hôm nay là sinh nhật cô, đây là lễ vật bản cung chuẩn bị cho cô, cô mau mở ra xem có thích hay không?”
Tuệ An thấy nàng như thế, tuy biết nàng tất nhiên không có ý tốt, rất sợ trong cái hộp kia lại chứa thứ ghê tởm gì đó. Nhưng lễ vật này nàng không thể không nhận, ngay cả tìm lí do thoái thác cũng chẳng xong, cho nên Tuệ An chỉ hơi do dự, liền tiến lên một bước cầm cái hộp kia, cảnh giác mở nó ra.
Vừa nâng tay mở hộp, Tuệ An nhưng lại sững sờ. Chỉ thấy trong hộp đặt một chiếc trâm nhỏ, nếu nói chiếc trâm này có gì khác thường, đó chính là hình thức của nó. Cây trâm được khắc lên hoa văn trúc xanh, hơn nữa đầu trâm còn đính một đóa hoa trúc.
Trái tim vốn dĩ đang lơ lửng của Tuệ An lại rớt xuống, thầm nghĩ mình đúng là xem trọng Đoan Ninh công chúa quá, nàng rõ ràng vẫn còn con nít lắm. Còn muốn dùng một cây trâm như vậy đến ra oai với mình, thật không hiểu nàng là suy bụng ta ra bụng người, cũng coi Thẩm Tuệ An nàng là kẻ tiểu nhân hẹp hòi, hay là vẫn cho rằng dùng một cây trâm có thể nguyền rủa nàng?
Nếu người ta đã muốn nàng tức giận, nay nàng không tức giận chẳng phải sẽ khiến người ta mất mặt sao, công chúa người ta thất vọng là chuyện nhỏ, nhưng lại tìm đủ loại biện pháp khác làm khó nàng thì càng mệt hơn.
Chi bằng cứ sớm hai mặt một lời với nàng đi, tiện thể cũng để vị công chúa này biết đâu là điểm dừng mới tốt.
Tuệ An nghĩ vậy, sắc mặt liền tối sầm, ‘cạch’ một tiếng đóng nắp hộp lại, tức giận nhìn Đoan Ninh công chúa, nói:
“Công chúa đây là ý gì?!”
Đoan Ninh dường như rất hỉ hả khi Tuệ An tức giận, nàng cất giọng cười sang sảng, sau đó đột nhiên đứng dậy tới gần Tuệ An, trừng mắt lạnh lùng nói:
“Có ý gì? Hừ, bản cung chính là muốn nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô đính hôn được với Văn Hiên ca ca thì huynh ấy sẽ trở thành của cô! Cho dù cô có gả cho huynh ấy, cũng sẽ giống như cây trúc nở hoa, mặc dù có thể đơm bông kết trái, cuối cùng vẫn phải chết!”
Tuệ An trong lòng khinh thường, nhưng trên mặt lại ra vẻ tức giận chỉ vào Đoan Ninh, nói:
“Cô! Cô! Cô… “
Đoan Ninh thấy Tuệ An tức tối không thôi, trong lòng sung sướng biết mấy, nhìn nàng lên giọng:
“Cô không xuất thân cũng không tướng mạo, ngay cả huyết thống cũng không thuần khiết, bất quá chỉ là tạp chủng do Hồ nữ để lại, dựa vào cái gì mà dám với tới dòng dõi Quan phủ, lại dựa vào cái gì có thể làm chính thất của Văn Hiên ca ca, cô… “
Tuệ An vốn không tức giận, nhưng nàng cũng chưa bao giờ để mặc cho người chỉ vào mũi nàng mắng mỏ khó nghe như vậy, lúc này liền trầm mặt, ánh mắt tràn đầy băng sương nhìn chằm chằm Đoan Ninh công chúa.
Tuệ An nói thế nào cũng sống hơn Đoan Ninh một đời, lại từng giết người, trên tay thấm đẫm máu tươi, ánh mắt nàng âm hàn tột bậc, lúc này liền khiến Đoan Ninh công chúa kinh hãi mà im bặt.
Không nói Đoan Ninh công chúa ở trong cung có Hoàng hậu, Hoàng đế sủng ái, chưa bao giờ bị người nhìn như thế, mà nàng cũng không phải kẻ ngốc, vẻ mặt Tuệ An trước sau biến hóa lớn như vậy, nàng giật mình xong lập tức hiểu ra vừa rồi Tuệ An đang trêu ngươi mình! Lúc này đã tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, giơ tay muốn tát Tuệ An:
“Cô dám đùa giỡn bản cung!”
Tuệ An há có thể tùy nàng đánh mình, nàng cũng không trốn, chỉ nhằm lúc cánh tay Đoan Ninh công chúa rơi xuống mà chuẩn xác bắt được cổ tay nàng, dùng sức nắm lấy.
Đoan Ninh công chúa chưa từng nghĩ Thẩm Tuệ An lại dám động thủ chống đối mình, sau cơn sững sờ là tức muốn phát điên, đang định gọi người trợ giúp, lại bị Tuệ An dùng ánh mắt đe dọa nhìn sang, ghé sát vào tai nàng, chậm rãi nói:
“Công chúa cảm thấy sói và cáo, con vật nào lợi hại hơn?”
Đoan Ninh không biết tại sao nàng đột nhiên nói đến cái này, cảnh giác nhìn chằm chằm Tuệ An, lạnh lùng nói:
“Cô có ý gì?”
Tuệ An chỉ cười một tiếng, nói:
“Người đời đều biết sói cực kỳ hung tàn bá đạo, so sánh với cáo, bất kể là trên thực lực hay trên vóc dáng, sói đều cao hơn cáo một bậc, cho nên sói cũng không thèm để cáo vào trong mắt, một khi phát hiện bóng dáng cáo, sẽ mãnh liệt ra oai phủ đầu, đuổi tận giết tuyệt, mà cáo cũng chỉ có thể trốn tránh khắp nơi.”
Tuệ An nói xong, thấy Đoan Ninh công chúa nghi hoặc nhìn mình, lại nói tiếp:
“Nếu sói tìm được hang cáo, thường sẽ cắn giết cáo con, nhưng mặc dù sói đói bụng đến đâu cũng sẽ không ăn hết cáo con, mà chỉ cắn xé nó, cố tình lưu lại mùi vị nồng nặc của loài sói, có ý uy hiếp đe dọa đuổi cáo đi. Công chúa có cảm thấy chuyện này rất thú vị hay không?”
Tuệ An nói xong, thấy Đoan Ninh đã hiểu mình đang so sánh nàng với sói, tức tối muốn mở miệng, Tuệ An lại đưa mắt nhìn qua, cánh tay vẫn giữ chặt tay Đoan Ninh công chúa khẽ nắm thật chặt, đau đến nỗi nàng kêu to buông ra, Tuệ An mới lớn tiếng nói:
“Vậy công chúa có biết cáo làm thế nào đối phó sói con không? Thủ đoạn cáo dùng để đối phó sói con càng cao minh hơn nhiều, nó không ăn sói con, cũng không cắn chết nó, mà chỉ cắn đứt gân bốn chân sói con, tạo nên một con sói tàn tật vĩnh viễn không thể đứng thẳng, như vậy sói trưởng thành sẽ không thể vứt bỏ con mình, còn hao tâm tổn trí tìm thức ăn nuôi dưỡng sói con tàn tật, đồng thời bỏ lỡ cơ hội phát triển giống nòi, nếu tính về lâu về dài, công chúa đoán xem kết cục sẽ như thế nào?”
Tuệ An nói đến đây, hai mắt nheo lại chăm chú nhìn vào Đoan Ninh, ánh mắt nàng sắc bén hơn dao, quanh thân lạnh lẽo, tay giữ tay Đoan Ninh cũng dùng sức nắm lấy, cả người đều tỏa ra một dòng lệ khí, hơn nữa lúc nàng nói những lời kia, thanh âm tận lực trầm bồng du dương, không khỏi làm cho Đoan Ninh toàn thân phát run, vô thức sinh ra sợ hãi.
Tuệ An thấy nàng như thế, ánh mắt lóe lên, lúc này mới bỗng nhiên cười một tiếng, nói:
“Về lâu về dài, đương nhiên sói con tàn tật sẽ chết đi, mà sói trưởng thành sẽ đau lòng rời khỏi chốn cũ, đời này cũng không trở về nơi thê thảm trong trí nhớ của nó, thế là loài cáo có địa vị cùng thực lực thua xa sói lại trở thành kẻ thắng cuối cùng, giữ được lãnh thổ của mình. Công chúa nói xem, chuyện này có thú vị không?”
Tuệ An dứt lời, thấy Đoan Ninh công chúa cắn răng nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, liền cười nhạt một tiếng, nói:
“Vì sinh tồn, sói và cáo giống như nước lửa không thể dung hòa cũng là lẽ thường. Nhưng công chúa và ta lại không hề ảnh hưởng lẫn nhau, vì sao công chúa lại không tiếc thủ đoạn đưa ta vào chỗ chết?
Lần trước ở trong cung, công chúa muốn mượn đao giết ta, lần này thì càng thêm quá đáng, nhưng công chúa thử ngẫm lại mà xem, sói cáo tranh chấp, cuối cùng kết cục như thế nào? Chỉ là lưỡng bại câu thương* mà thôi, công chúa cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, không coi Thẩm Tuệ An ta ra gì thì thôi.
Thế nhưng tượng đất cũng có tính năng của đất, Thẩm Tuệ An ta xưa nay không phải là người ai cũng có thể gây hấn, nếu như có người muốn xâm phạm lãnh thổ của ta, ngấp nghé vật sở hữu thuộc về ta, chà đạp danh dự ta, ta cũng không thiếu được muốn làm thử một lần như cáo kia, cho dù chẳng thể cắn chết sói, cũng muốn hại nó đau đớn cả đời.
Công chúa là người thông minh, chẳng lẽ không biết cùng người làm điều ác không bằng giúp đỡ lẫn nhau sao, nếu công chúa muốn đối phó Thẩm Tuệ An ta, trước hết xin nghĩ kỹ lời Hoàng hậu nương nương nói cái đã. Nương nương sẽ không hại công chúa đúng không? Ta đã nói đến thế, kính xin công chúa nghĩ lại.”
Tuệ An nói xong, hất tay Đoan Ninh công chúa ra, cầm lấy hộp gỗ lim trên bàn, thi lễ nói:
“Lễ vật của công chúa thần nữ nhận, tạ công chúa ưu ái.”
Nói xong nàng cũng không thèm nhìn Đoan Ninh một cái, xoay người liền ra khỏi nhà thuỷ tạ, đi được thật xa, vẫn nghe trong nhà thuỷ tạ truyền tới tiếng Đoan Ninh công chúa gào thét, Tuệ An quay đầu liếc mắt nhìn, thấy vị Trịnh cô cô kia đang nắm tay Đoan Ninh khuyên nhủ gì đó.
Tuệ An lạnh lùng cười khẩy, cất bước rẽ vào đường mòn, ai ngờ nàng vừa ngoặt qua khúc quanh, đột nhiên từ khe núi giả bên cạnh đường nhỏ có một cánh tay duỗi ra, níu lấy tay nàng, kéo người vào thạch động sâu trong hòn non bộ.
Tuệ An còn chưa kịp kinh hô đã bị người đẩy lưng áp sát vào thạch bích, sau đó nàng liền nhìn thấy cặp mặt đen tuyền đầy thâm trầm của Quan Nguyên Hạc. Tuệ An đờ người sửng sốt, lúc này mới trừng mắt nhìn y, cả giận nói:
“Chàng làm ta sợ muốn chết!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, khóe mắt đong đầy ý cười, nói:
“Ngay cả công chúa nàng cũng dám đánh, còn có thể bị ta dọa sợ hay sao?”
*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt”.
Thời Chiến Quốc, hai nước Hàn Ngụy giao chiến với nhau đã được hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại.
Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại hỏi ý kiến. Các đại thần đều có ý kiến khác nhau, khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao.
Bấy giờ có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho vua nghe: “Một hôm, Trang Tử nhìn thấy hai con hổ ăn thịt một con trâu, ông đang định rút kiếm ra đâm chúng, thì người hầu bàn trong quán dịch vội ngăn ông lại nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn sẽ bị thương, con hổ nhỏ sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biện Trang Tử nghe lời nói này thật có lý, bèn dừng tay ngồi đợi xem, cuối cùng quả nhiên đúng như vậy, ông một lúc giết chết cả hai con hổ”.
Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần hãy đợi khi hai nước này đã thương vong nặng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng khác gì Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, bèn làm theo ý của Trần Chẩn, tạm thời không xuất quân để chờ đợi thời cơ.
Tuệ An vừa nghe liền biết người này tất nhiên đã sớm ở đây, nghĩ tại y dính tới Đoan Ninh, nên mới khiến Đoan Ninh giống như chó điên cắn mình không tha, mà người này lại vẫn núp trong bóng tối xem trò vui, giờ còn nhảy ra trêu chọc nàng. Tuệ An lúc này liền giận dữ, trợn mắt nhìn Quan Nguyên Hạc, giọng căm hận nói:
“Ta không động, nàng sẽ tát ta, chẳng lẽ ta cứ đứng đó cho nàng tùy ý đánh đập chắc?”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng giận, còn dám phát tác với mình, nhất thời sững sờ, mãi sau mới híp mắt lạnh lùng nói:
“Nàng ta không đánh được nàng.”
Y nói xong liền lấn tới gần Tuệ An, lấy tay nâng cằm nàng lên, nhướng mày nói:
“Ngược lại là nàng, lá gan càng dưỡng càng phì, giờ còn dám lên án cả ta cơ đấy.”
Y khẽ dựa gần, Tuệ An lại ngửi thấy hương Trúc Diệp thanh thơm ngát trên người y, cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực y.
Tuệ An thấy y híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm, sợ người này lại làm mấy chuyện quá phận như hôm đó, lúc này liền không dám lên tiếng, phồng má trợn mắt nhìn y chẳng nói một lời.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng mở to mắt nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đề phòng, một bộ dạng giận mà không dám giận, cảm thấy rất vui vẻ, y dùng ngón trỏ vuốt ve cằm nàng, nói:
“Nàng là đang tức giận cái gì?”
Tức giận cái gì? Tất nhiên là tức y bốn phía trêu chọc hoa đào, kết quả khiến cho nàng phải chịu phiền toái. Trước là muội muội y vì Cố Dư Hinh mà cau có với mình, sau lại có Đoan Ninh trực tiếp đánh tới cửa, nàng có thể không tức được sao?
Chỉ có điều lời này Tuệ An lại không thể nói, càng không thừa nhận trong lòng mình đang ghen tuông muốn chết, nghe vậy nàng liền trừng mắt lườm Quan Nguyên Hạc, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng như thế, hết tính nhẫn nại, dứt khoát bế người ôm vào trong ngực, ngồi xuống tảng đá bên trong thạch động.
Tuệ An cả kinh, vội vươn tay đẩy y ra, vừa giận vừa thẹn, thấp giọng nói:
“Chàng làm gì thế, mau thả ta ra!”
Trong suy nghĩ của Tuệ An, lần đó ở phủ Uy Khâm hầu là tình huống đặc biệt, hôm tết Nguyên tiêu Quan Nguyên Hạc ôm nàng cũng là do Lý Vân Sưởng chọc giận y, nhưng lúc này đang yên đang lành y lại động thủ động cước thì không được.
Cho nên nàng đẩy y ra, dùng khí lực quả thực không nhỏ, càng không mềm lòng nương tay như ở ngõ nhỏ hôm tết Nguyên tiêu ấy.
Tuệ An đâu biết rằng, nam tử này chính là kiểu người được voi đòi tiên, trước nàng đã cho y hưởng chút ngon ngọt, sau lại bảo y đi uống nước lã dĩ nhiên là không thể. Y sẽ càng ngày càng được nước lấn tới, lần này uống canh lần sau nhất định phải ăn thịt, mới có thể thỏa mãn nỗi lòng.
Huống chi lần trước hai người còn chưa đính hôn, lần này sớm muộn gì nàng cũng là của mình, không hạ thủ trong lòng càng thêm ngứa ngáy, đó chẳng phải là tác phong của Quan Nguyên Hạc y.
Cho nên Tuệ An càng đẩy, Quan Nguyên Hạc càng tức giận khó nhịn, lúc này liền bắt lấy cánh tay không an phận của Tuệ An, thình lình đem môi áp tới, đặt ngón trỏ và ngón giữa tay nàng kề vào bờ môi mình, đầu tiên là dùng lưỡi khẽ liếm, sau đó chính là hung hăng cắn nhẹ.
Tuệ An chưa từng bị nam tử thân mật như vậy, tay kia vẫn cầm hộp gỗ liền run run thả ra, hộp gỗ ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất, nàng toàn thân cứng đờ, tim đập rộn ràng, chỉ có thể hít sâu một hơi, ánh mắt mông lung nhìn Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng đàng hoàng, lúc này mới thả tay nàng ra khỏi miệng, lại hôn nhẹ hai cái, trống ngực Tuệ An đập thình thình, mắc cỡ đỏ mặt, hai gò má nóng bừng, không dám nhìn Quan Nguyên Hạc, len lén quay đầu đi, lông mi không ngừng run rẩy.
Vừa rồi tại phòng khách nàng có uống vài chén rượu, nay cảm giác men rượu như đang từng đợt từng đợt phát huy tác dụng. Quan Nguyên Hạc thấy mặt nàng ửng hồng, sóng mắt như nước, lông mi tựa cánh bướm chập chờn, mang theo ba phần sương mù bảy phần e lệ, đôi môi đỏ mọng mượt mà, mặt mày quyến rũ kiều diễm, y không khỏi giật mình, lại càng cảm thấy sung sướng.
Y buông tay Tuệ An, xoay mặt nàng đối diện mình, dùng trán cố định trán nàng, cùng nàng mặt đối mặt, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú nhìn chằm chằm nàng.
Hô hấp của y phun lên cánh mũi Tuệ An, vừa ngứa vừa ấm áp, nàng bối rối chuyển mắt không dám nhìn, muốn tránh ra lại bất đắc dĩ trán bị y cố định, chỉ đành xấu hổ nhìn thẳng vào khoảng không.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như thế, thanh âm mị hoặc mà lười biếng, cúi đầu nói:
“Không phải còn tuyên bố ta là lãnh thổ của nàng ư? Lúc này sao nhìn cũng không dám nhìn?”
Tuệ An nghe vậy chỉ muốn đào cái hang chôn chết mình cho xong, nàng tức y trêu ghẹo mình, nhưng y lại dựa vào quá gần, làm cho đầu óc Tuệ An phát mộng căn bản không tìm được lời để cãi, cũng sợ vừa mở miệng sẽ chạm ngay môi y, nên nàng chỉ nhanh chóng cúi đầu, dứt khoát nhắm chặt hai mắt không thèm để ý tới y. Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như thế, lại nói:
“Ta nửa tháng nữa liền phải xuất chinh.”
Tuệ An nghe vậy cũng không động đậy, lông mi run rẩy vài cái, lại ngước mắt đối mặt Quan Nguyên Hạc khẽ ừm một tiếng. Quan Nguyên Hạc thấy nàng thuận theo, liền không trêu nàng nữa, chỉ nói:
“Sắp đến ngày xuất chinh, mọi chuyện đều bận rộn, ta từ nay trở đi sẽ phải đến đại doanh Tây Sơn. Trước khi đi, sợ là không thể gặp nàng.”
Tuệ An nghe vậy, nghĩ tới hai người sắp chia lìa, trong lòng sinh ra một phần tiếc nuối, ánh mắt liền chớp động vài cái. Quan Nguyên Hạc nắm bắt được tâm tình của nàng, tất nhiên y vui mừng khôn xiết, đưa tay vuốt ve tóc nàng, lại nói:
“Nay Hoàng thượng đã quyết ý phong Bình vương làm Thái tử, nhưng Thuần vương mưu tính nhiều năm, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Kinh thành hai năm nay chỉ sợ càng không yên ổn, ta biết nàng lo lắng Thái hậu, nhưng trong cung là nơi thị phi, nàng đừng vào cung nhiều quá. Nếu như có phiền toái gì, cứ đi tìm tổ mẫu, người sẽ giải quyết thay nàng.”
Thấy Tuệ An nhẹ nhàng gật đầu, y do dự một chút, lại nói:
“Nếu thực có việc gấp muốn đưa tin cho ta, có thể sai người đem tin đưa đến Ngô phủ trong ngõ Miên Liễu phía tây thành.”
Tuệ An nghe vậy trong lòng cảm động lắm, nghĩ hôm nay y đến chỗ nàng chỉ sợ là biết tin Đoan Ninh tới đây, nên không yên tâm về mình, nghĩ tới những thứ này, Tuệ An ngược lại quên sạch cơn tức tối vừa rồi.
Nơi chiến trường đao thương không có mắt, cho dù Quan Nguyên Hạc thân là chủ tướng, sẽ không dễ dàng mạo hiểm, nhưng rốt cuộc thân tại chiến trường cũng vô cùng gian khổ, nàng nghĩ vậy thoáng chốc đáy lòng trở nên mềm nhũn.
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An giương cặp mắt ôn nhu nhìn mình, trong lòng đắc ý, lý nào lại buông tha cơ hội tốt này, tức thì càng ôm chặt người vào trong ngực.
Thân thể Tuệ An cứng đờ, nhưng nghĩ tới y lập tức phải đi, hơn nữa có lẽ do hai ngày nay thần kinh nàng quá mức căng thẳng, giờ phút này vùi trong ngực y lại cảm thấy rất bình yên cùng thoải mái, không nỡ rời đi vòng tay ấm áp này, nàng chỉ cứng ngắc một chút, thân thể liền mềm nhũn ra, tùy ý cho Quan Nguyên Hạc ôm chặt.
Sau đó nàng nghĩ nếu đã như thế, chẳng bằng bản thân chủ động một lần, dù sao trong lòng đã chứa y, cần gì phải ra vẻ ngượng ngùng, lập tức sắc mặt nàng ửng hồng một mảnh, cũng đưa tay vòng qua hông Quan Nguyên Hạc.
Bị nàng ôm ngược lại, tâm tình Quan Nguyên Hạc vô cùng tốt, cũng không nhiều lời, chỉ nắm thật chặt hai tay. Hai người ôm nhau trong chốc lát, Quan Nguyên Hạc mới tựa cằm vào đỉnh đầu Tuệ An, nhẹ giọng nói:
“Nàng không có lời gì muốn nói với ta à?”
Tuệ An giờ phút này sao dám mở miệng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng khó tả, nàng suy nghĩ một chút liền hơi đẩy Quan Nguyên Hạc, đợi y buông mình ra, Tuệ An liền ngồi xuống nhặt chiếc hộp gỗ rơi trên mặt đất.
Quan Nguyên Hạc lại đi trước một bước vươn tay nhặt lên, liếc mắt cây trâm trong hộp, y khẽ nhíu mày, ‘cộp’ một tiếng đóng cái hộp kia lại, giơ tay liền ném cả cái hộp lẫn cây trâm bên trong vào hồ nhỏ không xa. Tuệ An sững sờ, không khỏi giậm chân, nói:
“A! Đây chính là công chúa đặc biệt làm riêng tặng ta, nàng đã mất bao nhiêu tâm tư chọn lựa lễ vật, ta còn phải mang ra cho tất cả mọi người nhìn một chút nữa. Chàng làm gì vậy, sao lại giúp nàng hủy thi diệt tích. Hơn nữa, cây trâm kia nhìn qua cũng biết giá trị không ít đâu!”
Quan Nguyên Hạc thất nàng như thế, nhưng lại nhướng mày, chỉ nói:
“Nhìn chướng mắt.”
Sau khi cây trúc đơm hoa kết trái sẽ chết héo, cho nên ở Đại Huy, cây trúc nở hoa luôn bị coi là điềm xấu. Tuệ An chẳng tin những thứ này, không ngở Quan Nguyên Hạc lại để ý, Tuệ An nghe vậy trong lòng ấm áp, cũng không so đo làm gì, kéo tay y nói:
“Chàng đi theo ta.”
Hiện tại khách khứa Hầu phủ đều ở trong đại sảnh, phía sau vườn nhưng lại cực kỳ thanh tịnh, Tuệ An kéo Quan Nguyên Hạc tránh đi ánh mắt người làm trong phủ, rất nhanh liền đến một tiểu viện nhỏ phía đông.
Tuệ An lôi kéo Quan Nguyên Hạc vào sân, đẩy ra cửa chính một gian sương phòng, Quan Nguyên Hạc liền nghe bên trong truyền đến có tiếng chim nhạn líu lo. Trong sương phòng đốt bốn chậu than, một đôi chim nhạnđược đặt trong lồng nhỏ trên bàn. Thấy Tuệ An chạy tới ngồi xuống bên lồng sắt cầm lá non đút cho chim ăn, Quan Nguyên Hạc cũng đi tới, lại chỉ đứng nhìn, nói:
“Sao vẫn chưa phóng sinh?”
Chim nhạn dùng khi đưa sính lễ xong thường sẽ phóng sinh, nếu như chết lại bị coi là điềm không lành. Quan Nguyên Hạc thấy hai con nhạn vẫn còn ở chỗ này mới giật mình hỏi vậy.
Hai con chim nhạn kia đều có màu nâu xám, hoa văn vằn đen, đuôi dài cong vút, Tuệ An cầm lá non đút chúng nó, chúng nó liền há cái mỏ nho nhỏ mổ vào. Tuệ An cười cười nhìn, nghe vậy ngẩng đầu nói với Quan Nguyên Hạc:
“Là ta không nỡ, sợ trời lạnh bọn chúng không bay được đến phía nam, cũng sợ bị người nhìn thấy săn giết bọn chúng. Nhưng bây giờ lại muốn cùng chàng phóng sinh bọn chúng, cứ nhốt chúng trong lồng cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu.”
Quan Nguyên Hạc nghe nàng nói không nỡ, liền cười lắc đầu, chỉ cảm thấy nữ tử đúng là suy nghĩ nhiều, nhưng Tuệ An nói thích đôi nhạn này rất hợp lòng y, khiến tâm tình y vốn đã vô cùng tốt lại vui sướng thêm mấy phần.
Tuệ An nói xong liền đứng dậy, Quan Nguyên Hạc nghe vậy bước tới, đưa tay cầm lấy lồng sắt kia, dẫn đầu đi về phía cửa sổ. Y để lồng sắt lên khung cửa sổ, Tuệ An lại nhìn hai con chim nhạn một lúc, mới mở lồng chim ra.
Cửa lồng vừa mở rộng, hai con chim nhạn líu ríu kêu lên hai tiếng, lần lượt chạy ra khỏi lồng sắt, đập đập hai cánh, một trước một sau bay lên khoảng không, ở giữa bầu trời xanh ngắt còn không quên líu lo một hồi, bóng dáng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất về phía chân trời.
Tuệ An ngước mắt nhìn, khóe môi mỉm cười, đợi bọn chúng biến mất, nàng mới quay đầu nhìn Quan Nguyên Hạc bên cạnh, cười cười nói:
“Chàng nhớ bảo trọng, ta chờ chàng trở về.”
***
Lúc Tuệ An trở lại phòng khách đã không thấy Đoan Ninh công chúa đâu, Tuệ An biết nàng đi rồi, chỉ khẽ nhếch miệng, không hề đề cập tới chuyện vừa xảy ra.
Vừa rồi cung nữ báo lại, nói là công chúa mệt mỏi đã hồi cung trước, Đồng thị thấy Tuệ An chậm chạp không trở về cũng hơi lo lắng, nay nhìn sắc mặt nàng vui vẻ như thường, mới cười gọi Tuệ An dẫn theo chúng tiểu thư các phủ vào trong vườn chơi đùa. Các tiểu thư sớm đã ngồi chán chê, thấy Tuệ An đến mời liền rối rít đứng dậy cùng nhau đi vào vườn.
Phủ Phượng Dương hầu là dinh thự của phú thương tiền triều, mặc dù không bì được với mấy phủ như Quan phủ, phủ Định Bắc vương… nhưng phong cảnh cũng đủ làm xiêu lòng người.
Đặc biệt là hoa viên Hầu phủ, thạch thất hiếm thấy, cầu kiều nước chảy, đình đài lầu gác, cái gì cần có cũng có, bố cục xảo diệu. Hôm nay Hầu phủ thiết yến, Tuệ An sớm đã sửa sang vườn tược một phen, trong mái đình đặt thêm vài cái bàn, ghế xếp xung quanh, trên mặt bàn đầy rẫy điểm tâm trái cây, rượu hoa nước trái cây, để khách khứa tùy ý lấy dùng.
Mà bốn phía quanh đình lại càng đặt không ít đồ vật dùng để vui đùa, như trò ném thẻ vào bình rượu, hoa cầu, cờ vây, cửu liên hoàn v.v… Bên cạnh mái đình là nhà thuỷ tạ, phía trong đã chuẩn thức ăn nhẹ, đốt lò sưởi bốn phía, không gian ấm áp như ngày thu tháng tám.
Các tiểu thư ngồi lỳ ở phòng khách cả nửa ngày trời, lúc này nhưng lại tự tại vô cùng. Bởi vì Tuệ An để tùy mọi người đi lại, các nàng liền tốp năm tốp ba tự đi tìm trò chơi, hoặc là mấy người cùng nhau ném thẻ vào bình rượu so tài, hoặc là lập nhóm đá hoa cầu, trổ tài chơi cờ, có người không muốn chơi trò chơi thì cùng những tiểu thư quen biết ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, nhất thời trong vườn cực kỳ náo nhiệt.
Tuệ An cùng mấy người Văn Cảnh Tâm, Nhiếp Sương Sương vào đình, hàn huyên một hồi cũng nổi hứng chơi phạt rượu, bởi vì mấy người cố ý muốn nhắm vào Tuệ An, khiến nàng phải uống mấy chén rượu. Không có một hồi ánh mắt Tuệ An đã bắt đầu mờ mịt, hai má ửng hồng, nhìn nửa say nửa tỉnh. Nàng liên tục khoát tay, cười nói:
“Hôm nay là sinh nhật ta, mọi người lại cố ý tới làm khó ta, ta không thể uống nữa đâu, còn uống nhất định phải tìm nơi nằm xuống nghỉ ngơi cho xem. Ta qua bên kia đình hóng gió một chút, mọi người chơi vui vẻ.”
Nàng nói xong liền đỡ tay Đông Nhi đứng lên, dời bước đến bên kia đình, ngồi xuống lan can, bên kia Văn Cảnh Tâm và Tạ Vân Chi trêu ghẹo Tuệ An đôi câu cũng tự chơi đùa tiếp, ngược lại Nhiếp Sương Sương cười nói gì đó với Văn Cảnh Ngọc, liền đứng dậy đi qua bên kia đình, ngồi xuống bên cạnh Tuệ An, kéo tay nàng, nói:
“Tết Nguyên tiêu hôm đó muội đã cứu ta, nhưng ta vẫn chưa thể tự mình tới phủ cám ơn muội, hôm nay là sinh nhật muội, ta cũng không có gì tốt tặng cho muội. Cái túi thơm và chiếc khăn tay này là ta mới thêu, muội cầm lấy chơi, đừng ghét bỏ đấy.”
Nàng vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm màu hồng cánh sen, phía trên thêu hoa lá bốn mùa, nhìn rất tinh xảo, mà khăn tay nhưng lại dùng kiểu Song diện thêu, một mặt thêu hai con bươm bướm tung bay, mặt khác là một nhánh hồng mai.
Hai đồ vật này mặc dù đều không đặc biệt, nhưng tú công lại cực kỳ tinh tế, vô luận là phối màu hay đường nét, nhìn đều mới mẻ độc đáo như nhau, Tuệ An vừa nhìn đã thích. Nàng cầm lấy túi thơm kia hít sâu một hơi, một mùi hương thơm ngát lan tỏa vào mũi, hình như là mùi hoa hạnh, liền nghe Nhiếp Sương Sương cười nói:
“Hương liệu bên trong là ta tự cho theo sở thích của mình, nếu muội không thích thì cứ đổi cái khác.”
Tuệ An cười một tiếng, giữ chặt tay Nhiếp Sương Sương nói:
“Ai nói ta không thích, hương này vừa tươi mát lại lịch sự tao nhã, cực kỳ dễ ngửi. Nhiếp tỷ tỷ tặng gì đều tốt hết, ta phải nhanh giấu đi mới được, nếu Cảnh Tâm thấy lại đoạt mất cho coi.”
Sau tết Nguyên tiêu hôm đó, mẫu thân của Nhiếp Sương Sương là Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng tự mình đến Hầu phủ cảm tạ Tuệ An một phen, chỉ là Nhiếp Sương Sương bị thương ở chân nên vẫn một mực tĩnh dưỡng trong phủ.
Vốn dĩ Tuệ An còn nói muốn đi thăm nàng, ai ngờ lại gặp chuyện đính hôn với Quan phủ, sau lại gấp rút lo liệu yến tiệc nên không thể dứt ra. Nàng giờ phút này liền giữ tay Nhiếp Sương Sương hỏi thăm vết thương nơi chân nàng, biết không có vấn đề gì mới hơi yên lòng, hai người tùy ý hàn huyên mấy câu, liền thấy ánh mắt Nhiếp Sương Sương khẽ chớp động, gò má ửng đỏ, hạ thấp giọng nói:
“Muội chắc cũng nghe nói, gần đây mẫu thân đang làm mai cho ta… Có chuyện ta vẫn muốn hỏi muội một chút, lại sợ đường đột… “
Nàng nói, thanh âm đã càng ngày càng thấp, giống như không tiện mở miệng. Nhưng Tuệ An nghe há lại không biết nàng muốn hỏi cái gì, lúc này liền nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói:
“Nhiếp tỷ tỷ, ta và Cảnh Tâm vẫn như tỷ muội ruột thịt. Chuyện trong nhà ta đại khái tỷ cũng thấy rồi, tình cảm huynh muội giữa Cảnh Tâm với Văn Nhị công tử rất tốt, chỉ sợ Nhị công tử cũng biết chút ít chuyện trong nhà ta, cho nên mới sinh lòng thương hại.
Nhiếp tỷ tỷ, Văn Nhị công tử là người tốt, tỷ và hắn môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, tỷ là tài nữ hắn là tài tử, trời sinh một đôi, tương lai nếu thành nhất định có thể ngày ngày cầm sắt hòa minh. Nếu lòng tỷ đã có hắn, tại sao lại phải đắn đo gì khác, suy tính thiệt hơn?
Nhiếp tỷ tỷ, tỷ luôn là người có chính kiến, làm việc cũng tiêu sái, gặp chuyện càng hiểu biết hơn ta, sao lại không hiểu Văn Nhị công tử chỉ là nhất thời động lòng với ta mà thôi?”
Nhiếp Sương Sương nghe vậy, nhìn vào đôi mắt trong trẻo hữu thần của Tuệ An, hai má đỏ hồng, nở nụ cười, nắm tay Tuệ An nói:
“Cảm ơn muội có thể cùng ta nói những lời này, như thế ta liền không tiếp tục lo lắng nữa. Muội nói rất đúng, ta từ nhỏ đã vô cùng có chủ ý, cũng chưa bao giờ tự coi nhẹ mình, ta tin tưởng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày trong lòng hắn chỉ chứa mình ta.”
Tuệ An nhưng lại bật cười, nhìn Nhiếp Sương Sương nháy mắt hai cái, nói:
“Ta luôn tự xưng là da mặt dày, hôm nay mới biết so với Nhiếp tỷ tỷ, da mặt ta đây xem như là mỏng lắm rồi.”
Nhiếp Sương Sương thấy nàng trêu chọc mình, cũng cười theo, hai hàng lông mày giãn ra rất nhiều. Tuệ An nhìn nàng, lại nhìn sang Văn Cảnh Tâm đang ở bên kia chơi đùa cùng Tạ Vân Chi, nói:
“Ta lại rất hâm mộ tỷ, tương lai gả vào Vương phủ đã có một cô em chồng hết lòng che chở tỷ như Cảnh Tâm, cùng tỷ làm bạn. Văn lão thái quân và Vương phi đều là người thiện lương nhân hậu, sau này tỷ gả vào Vương phủ tất nhiên nhàn nhã hơn người.”
Nàng nói xong, ánh mắt không tự giác nhìn ra ngoài đình, bên kia Quan gia tỷ muội đang cùng hai vị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công đang chơi ném thẻ vào bình rượu, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Nghĩ tới vừa rồi ở đại sảnh, ba vị cô nương kia đối với mình ôn hoà xa cách thế nào, Tuệ An lại khẽ nhíu mày. Nhiếp Sương Sương theo ánh mắt của nàng nhìn qua, cười nói:
“Trong mấy cô nương Quan gia, Quan Lễ Khiết nông nổi nóng tính nhất, Quan Lễ Trân thì tính tình đơn thuần, chỉ cần muội đối xử tốt với nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm nhận được. Còn về phần Quan Lễ Ngạn, chẳng qua chỉ là thứ nữ, lại sắp đến tuổi thành gia lập thất, chỉ sợ muội chưa vào phủ nàng đã gả ra ngoài trước rồi.
Muội gả qua đó, Thôi thị không phải mẹ chồng thực sự, chỉ có danh không phận, Định Quốc phu nhân lại cực kỳ sủng ái Quan tướng quân, muội là người mà đích thân Quan tướng quân chọn lựa, Định Quốc phu nhân không lý nào lại không thương yêu che chở muội.”
Nhiếp Sương Sương nói xong, liếc nhìn Tuệ An, ghé sát vào tai nàng nói:
“Muội ấy à, chỉ cần nắm chắc trái tim Quan tướng quân, những việc khác, quản nó là ma quỷ hay thần thánh phương nào, tự khắc sẽ có người che chở cho muội! Còn sợ ai bắt nạt được muội hay sao?”
Tuệ An nghe nàng trêu ghẹo mình, vung tay muốn đánh nàng, Nhiếp Sương Sương tất nhiên gấp rút đứng dậy tránh né, Tuệ An đuổi theo nàng, mới vừa đứng dậy lại bị chất rượu trong người làm cho choáng váng, thân thể lung lay chực ngã, Thừa Ảnh vội vàng tiến lên đỡ lấy Tuệ An, nói:
“Cô nương sợ là uống nhiều quá, hay là nô tỳ đỡ cô nương ra phía sau nghỉ ngơi một lúc?”
Nhiếp Sương Sương thấy Tuệ An dựa cả vào người Thừa Ảnh, toàn thân mềm mại, hai gò má đỏ bừng, liền cũng khuyên nhủ:
“Muội nghỉ một lát đi, chút nữa tiệc tàn, còn cần muội tiễn khách đấy.”
Tuệ An nghe vậy cũng không kiên trì nữa, gật đầu vịn tay Thừa Ảnh ra khỏi đình, đi thẳng về phía hậu viện.
***
Một căn phòng sau hậu viện.
Thừa Ảnh đỡ Tuệ An nằm lên giường nệm, thấy nàng nhắm chặt hai mắt, một bộ muốn ngủ, liền nói:
“Cô nương, lúc này người không thể ngủ đâu, nô tỳ bưng chén canh giải rượu đến cho người nhé?”
Tuệ An nghe vậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Thừa Ảnh xoa xoa mi tâm, nhíu mày hỏi:
“Mấy người Đông Nhi vẫn còn ở bên ngoài?”
Thừa Ảnh liền đáp:
“Đông Nhi tỷ tỷ đang chỉ huy dưới bếp, Hạ Nhi và Thu Nhi tỷ tỷ đều ở trong vườn thay cô nương đón tiếp các vị tiểu thư, Xuân Nhi tỷ tỷ được cô nương phái đi chiêu đãi người hầu đi theo các phủ, lúc này chỉ sợ cũng không thoát thân ra được. Hay là nô tỳ gọi thêm mấy tiểu nha đầu đến hầu hạ cô nương?”
Tuệ An nghe vậy nói:
“Thôi, muội bưng canh giải rượu tới đây, ta lúc này khó chịu lắm, nghĩ muốn chợp mắt một chút, đừng gọi thêm người làm gì.”
Thừa Ảnh thấy vậy, gấp rút thưa vâng, bước nhanh ra khỏi phòng. Tuệ An nghe được tiếng bước chân nàng dần dần đi xa, nhưng lại đột ngột mở choàng hai mắt, nhìn theo bóng lưng nàng lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Nàng vào đại sảnh, mắt phượng nghiêm nghị quét qua một lượt, mang theo uy nghi bệ nghễ bức thẳng về phía Tuệ An.
Tuệ An thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, một đầu búi triêu vân kế, toàn thân màu đỏ nổi bật lên làn da trắng hồng tươi tắn tựa ánh bình minh buổi sáng, mắt hạnh to tròn khẽ chuyển, mũi thẳng môi hồng, nhìn càng thêm mấy phần phong tình dị tộc mà Đoan Ninh công chúa không có, vô cùng quyến rũ.
Nàng không giống Đoan Ninh công chúa mặc tơ lụa Vân La, mà váy áo lấy gấm làm chủ đạo, đai lưng hồng phấn thắt ngang hông, càng lộ vẻ eo thon không đầy nắm tay, tư thái hấp dẫn mắt người.
Hôm nay vốn là sinh nhật của Tuệ An, xưa nay nàng lại thích mặc màu hồng, cho nên Đoan Ninh sớm đoán được Tuệ An hôm nay nhất định là một thân hồng y. Nàng có lòng so hơn thua với Tuệ An, liền cũng mặc một thân hồng y, muốn áp Tuệ An xuống.
Giờ nhìn Tuệ An như vậy, chưa nói đến mắt người khác thấy thế nào, chỉ riêng nàng trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tựa hoa đào của Tuệ An, hai mắt đã đau nhói từng hồi!
Nàng mở miệng là đâm chọc khắp nơi, Tuệ An nghe vậy há lại không hiểu? Cái gì hữu dũng hữu mưu, không phải vật trong ao, lời này nếu dùng để tán dương nam tử thì không sao, nhưng nàng là nữ tử, dùng lời này khen nàng, có khác gì mắng nàng dã tâm lớn, không chịu ở yên trong nhà đâu?
Tuệ An khẽ rùng mình, nhưng nàng từ trước tới giờ vẫn không phải kẻ nhát gan, lại vốn là người thích mềm không thích cứng. Cho dù đó có là Đoan Ninh công chúa cao quý hơn người, cũng không có chuyện đã đánh lên cửa, nàng vẫn còn phải trốn tránh đông tây.
Hơn nữa, hôm nay có bao nhiêu phu nhân tiểu thư đều ở đây, Tuệ An càng không sợ Đoan Ninh sẽ công khai khó dễ nàng trước mặt mọi người. Đoan Ninh công chúa ái mộ Quan Nguyên Hạc, giờ nàng và Quan Nguyên Hạc đính hôn, vị công chúa điêu ngoa tùy hứng này chịu buông tha nàng mới là lạ.
Nếu là lúc trước, Tuệ An còn có thể nghĩ cách biến chiến tranh thành hòa bình, nhưng trải qua lần bị hãm hại trong cung, Tuệ An xem như cũng biết rõ phần nào tính tình của Đoan Ninh công chúa. Vị công chúa này mang lòng ghen tỵ quá nặng, tâm địa cũng đến là ác ôn độc địa.
Đối với loại người này, ngươi càng nhường nhịn nàng càng lấn tới, nhất quyết đem ngươi giẫm đạp dưới chân, đẩy ngươi vào vũng bùn bẩn thỉu. Huống chi nhiều ánh mắt chú ý như vậy, nếu nàng còn nhượng bộ sẽ càng khiến người ta coi thường.
Cho nên chống lại ánh mắt lạnh như băng của Đoan Ninh, Tuệ An chẳng những không tránh né, ngược lại còn tự nhiên hào phóng cười một tiếng nhìn lại.
Sau đó Tuệ An mới đi theo Đồng thị tiến lên đón chào, mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, thi lễ nói:
“Ngày đó dưới Triêu Dương lâu, thật ra Bạch Hổ xông về phía Tần vương điện hạ cũng không phải chấn kinh, nó chỉ vì nhìn thấy sau lưng Tần vương điện hạ có lửa bốc cháy, vô tình liền coi điện hạ như vòng lửa mà nhào tới.
Tiểu nữ cũng là may mắn biết được, lúc ở trên Triêu Dương lâu lại vừa lúc nhìn thấy thuần thú sư sử dụng động tác ra lệnh cho Bạch Hổ, cảm thấy chơi rất thú vị liền ghi nhớ trong đầu, nên mới dám tiến lên ngăn cản. Tiểu nữ là người lỗ mãng, chỉ có sở thích với những trò chơi thế này, hôm đó đánh bậy đánh bạ không bị mọi người chê cười đã là tốt lắm rồi.
Nếu nói tiểu nữ mặt dày mày dạn, to gan lớn mật tiểu nữ cũng xin nhận, nhưng lại không dám nhận lời khen hữu dũng hữu mưu của Hoàng hậu nương nương, càng đừng nói không phải vật trong ao gì đó, tiểu nữ được nương nương khen ngợi như vậy thật sự hổ thẹn không thôi.”
Tuệ An nói xong, những phu nhân tiểu thư kia cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, các nàng vốn luôn cảm thấy kỳ quái, cũng có người ở trong lòng thầm nhủ Tuệ An liều lĩnh thay Lý Vân Sưởng ngăn cản Bạch Hổ là có tình riêng, nay nghe Tuệ An nói thế, mới biết thì ra nàng là biết Bạch Hổ không phải bị chấn kinh mới dám lấy thân ngăn chặn nguy hiểm.
Các nàng đã nói mà, nếu như vô duyên vô cớ, ai lại không biết sống chết như thế, hóa ra người ta đã tính trước cả, biết Bạch Hổ nhất định sẽ không đả thương người, mới có thể đường đường chính chính đứng ra lập công cứu giá.
Chúng phu nhân tiểu thư nghĩ vậy, lại nhìn vẻ mặt Tuệ An, thấy nàng phong thái thoải mái hiên ngang, rõ ràng rất vừa lòng mối hôn sự này, liền càng chứng minh nàng và Tần vương nửa điểm quan hệ cũng không có, cho nên các nàng đã dần dần xóa tan nỗi nghi hoặc trong lòng.
Mà Tuệ An nói xong thì nhìn Đoan Ninh công chúa cười một tiếng, nụ cười này nhìn vào mắt Đoan Ninh công chúa lại chẳng khác gì trực tiếp khiêu khích, lúc này trong lòng nàng đã hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi!
Người khác không hay, nàng há có thể không biết, mối hôn sự này là đích thân Quan Nguyên Hạc tiến cung giành về!
Ngày đó Uy Viễn hầu phu nhân vừa đưa tin tức Quan gia muốn kết thân cùng phủ Phượng Dương hầu vào cung, nàng liền lập tức muốn chạy đi tìm phụ hoàng, nhưng lại bị mẫu hậu cấm túc.
Mẫu hậu khuyên nàng, người nói Quan gia vốn đã quyền khuynh triều dã, Quan Nguyên Hạc lại tay nắm binh phù, phụ hoàng sẽ không bao giờ để Quan phủ kết thân với phủ Phượng Dương hầu, bảo nàng an tâm một chút, không cần nóng vội.
Nàng bán tín bán nghi, lại bị mẫu hậu cho người canh chừng cẩn mật, chỉ có thể ngồi trong phòng lo lắng chờ tin tức.
Sau đó lại truyền đến tin Thất hoàng huynh xin phụ hoàng tứ hôn, lần này nàng như được ăn một viên thuốc an thần, càng thêm phấn khởi.
Về sau nàng nghe nói Quan Nguyên Hạc vào Dưỡng Tâm điện, không đầy một lát bên trong liền truyền ra tiếng phụ hoàng nổi giận mắng mỏ, cùng với thanh âm chén trà vỡ nát, nàng còn tưởng Quan Nguyên Hạc chọc giận phụ hoàng rồi, rất lo lắng cho y. Ai ngờ cuối cùng tình thế đột ngột xoay chuyển, đầu buổi chiều đã truyền đến tin Tuệ An đính hôn cùng Quan Nguyên Hạc.
Mặc dù Đoan Ninh công chúa luôn biết mình và Quan Nguyên Hạc sẽ không có kết quả, nhưng bao nhiêu năm qua Quan Nguyên Hạc chậm chạp không thành hôn, lại đối với những nữ tử bên cạnh lạnh nhạt có thừa, điều đó khiến Đoan Ninh công chúa cực kỳ thỏa mãn.
Nàng vẫn nghĩ, ít nhất thứ mà mình không chiếm được, người khác cũng đừng hòng lấy mất.
Nàng càng biết, biết rằng sớm muộn gì Quan Nguyên Hạc cũng sẽ có thê tử của mình, nàng có thể chấp nhận chuyện ấy, nhưng không thể chấp nhận trong lòng y thật sự yêu thương nữ tử đó!
Quan Nguyên Hạc vì Thẩm Tuệ An tự mình tiến cung, không màng chọc giận phụ hoàng cũng muốn cưới bằng được Thẩm Tuệ An, nếu Đoan Ninh công chúa nghe được tin tức này, còn có thể tự lừa mình dối người cho rằng không có gì, nhưng sau đó y lại tự mình phi ngựa xuống phía nam săn về một đôi chim nhạn, huyên náo cả kinh thành, việc này bảo nàng biết nhắm mắt giả ngu thế nào?!
Đoan Ninh công chúa cũng xem như hiểu tính tình Quan Nguyên Hạc, y làm như vậy, rõ ràng là muốn tuyên bố Thẩm Tuệ An là người của y, là nữ tử mà y nhìn trúng, y muốn trước khi xuất chinh đem Thẩm Tuệ An ghi dưới danh nghĩa mình, là ra đòn cảnh cáo Thất hoàng huynh.
Tương lai nếu ai muốn động vào Thẩm Tuệ An, chỉ sợ sẽ phải nhớ lấy điều này. Huống chi ai nói không phải y đang đồng thời cảnh cáo nàng, tựa như mẫu hậu nói, một khi Quan Nguyên Hạc đã tỏ rõ lập trường như vậy, nếu nàng lại làm khó Thẩm Tuệ An, cũng tương đương tuyên chiến Quan Nguyên Hạc. Mà uy nghiêm của nam tử cho tới bây giờ luôn không cho phép tùy người khiêu khích, trên phương diện nữ tử, nam tử càng thành công lại càng bá đạo.
Mẫu hậu khuyên nàng, nếu Thẩm Tuệ An đã có được lòng của Quan Nguyên Hạc, thì nàng cũng nên bớt phóng túng tùy hứng đi, đừng tiếp tục đắc tội Quan phủ. Nay nghĩ tới những thứ này, lại nhìn Thẩm Tuệ An kiêu ngạo đắc ý đứng cười ở chỗ kia, Đoan Ninh công chúa làm sao có thể nhịn được?!
Nhưng nhịn không được cũng phải nhịn, hôm nay bao nhiêu ánh mắt đổ vào, lại thêm lúc nàng xuất cung đã đáp ứng mẫu hậu tuyệt đối không gây tai hoạ, mẫu hậu đau lòng nàng khóc hai ngày hai đêm mới miễn cưỡng đồng ý cho nàng xuất cung.
Mặc dù như vậy bà vẫn không yên tâm, còn phái Trịnh cô cô bên người đi theo nàng, vừa rồi nàng mở miệng mỉa mai đã bị Trịnh cô cô liếc mắt cảnh cáo, giờ Đoan Ninh công chúa có khó chịu đến đâu, cũng chỉ có thể chịu nhục nhịn xuống, cười nói:
“Thì ra là như vậy, bản cung đã nói mà, Bạch Hổ sao lại bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời Thẩm tiểu thư như thế, người ngoài nhìn vào có khi còn nghĩ Thẩm tiểu thư và Bạch Hổ hợp ý nhau lắm đây.”
Hôm nay Đoan Ninh công chúa đúng là không làm gì được Tuệ An, cũng chỉ vội chạy tới ra oai khiến nàng không được thoải mái mà thôi, Đoan Ninh công chúa nói xong liền khanh khách mà cười.
Nếu Tuệ An thật là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, nghe nàng nói thế tất nhiên sẽ tức giận, nhưng nàng trải qua hai đời, tâm tính sớm đã trưởng thành hơn khi còn là tiểu cô nương, nghe vậy chỉ cảm thấy Đoan Ninh trẻ con xúc động, nửa điểm không được thoải mái cũng chẳng thấy đâu, còn nhẹ nhàng kéo tay Đồng thị, cười nói:
“Hôm nay công chúa có thể tới Hầu phủ, thật sự là mang lại vẻ vang cho Hầu phủ quá, công chúa mau mời ngồi.”
Đoan Ninh công chúa thấy Tuệ An không tức giận, trong lòng vô cùng thất vọng, Đồng thị phân phó nha hoàn chuẩn bị bàn tiệc, Đoan Ninh công chúa lại từ chối đôi câu, sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Thôi thị.
Hôm nay nàng chính là cố ý tới đây trở thành tâm điểm, đoạt hết sự chú ý của Thẩm Tuệ An đấy!
Đoan Ninh công chúa vừa ngồi xuống liền cười nhắc đến mấy chuyện trong cung, chúng phu nhân tiểu thư rối rít phụ họa nàng, không khí rất tốt, nhưng cũng dần dần trở nên kỳ lạ, giọng khách át cả giọng chủ.
Thôi thị vừa rồi được Tuệ An ra ám hiệu nên vẫn ngồi yên như thường, Đoan Ninh công chúa cố ý thân cận, bà cũng vui vẻ phối hợp, hai người từng câu đối đáp, cười vui liên tục, người không biết còn tưởng là một đôi mẹ chồng nàng dâu.
Thỉnh thoảng Đoan Ninh lại khiêu khích liếc về bên này một cái, Tuệ An nhìn thấy cũng không tức giận, Đồng thị thì cố gắng đè xuống cơn tức, bề ngoài luôn ôn hòa cười mỉm, lúc cần thì phụ họa đôi câu, không cần lại nghiêm túc lắng nghe, còn gọi nha hoàn dâng thêm trà nước, biểu tình hệt như Đoan Ninh công chúa đang thay bọn họ chào hỏi khách khứa không bằng.
Đoan Ninh tức đến nghiến răng, nhất thời liền mất hết nhiệt tình, nói được đôi câu thì lợi dụng lý do muốn ra ngoài tham quan mà đứng lên. Công chúa muốn ra ngoài tất nhiên phải có người theo cùng, Tuệ An thấy Đồng thị lo lắng nhìn qua, liền nở nụ cười trấn an bà, gấp rút đứng lên nói:
“Công chúa mời theo tiểu nữ.”
Nàng nói xong liền dẫn Đoan Ninh công chúa ra khỏi đại sảnh, mà trong đại sảnh Đồng thị tự nhiên sẽ là người tiếp quản lại cục diện.
Đoan Ninh công chúa ra khỏi đại sảnh liền tự đi về phía sân viện bên trong, Tuệ An tất nhiên không tin nàng muốn tham quan gì đó, nên ra khỏi phòng khách cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo, nơi đây là nhà nàng, nàng phải sợ Đoan Ninh chắc. Hai người đến một nhà thuỷ tạ ven hồ, Đoan Ninh mới đứng lại, quay sang nói với Trịnh cô cô bên cạnh:
“Bản cung cùng Thẩm tiểu thư có vài lời muốn nói, cô cô không cần đi theo.”
Trịnh cô cô là người của Hoàng hậu, phụng lệnh canh giữ Đoan Ninh công chúa không để nàng gây tai hoạ, nhưng rốt cuộc Đoan Ninh công chúa vẫn là viên ngọc quý trên tay Hoàng hậu, lúc này lại đã rời khỏi tầm mắt mọi người, kể cả Đoan Ninh công chúa thực muốn làm gì Thẩm gia tiểu thư cũng chẳng ngại, Trịnh cô cô há lại không nghe lệnh nàng?
Nàng liền thi lễ, cùng bọn cung nữ đứng tại chỗ, Đoan Ninh thấy thế mới cầm lấy chiếc hộp gỗ trong tay cung nữ phía sau, đi về phía nhà thuỷ tạ, Tuệ An tất nhiên thở dài theo sát nàng.
Đợi Đoan Ninh công chúa ngồi vào ghế đá trong nhà thuỷ tạ, liền đem chiếc hộp gỗ màu hồng kia đặt lên bàn, đầy cho Tuệ An, nói:
“Hôm nay là sinh nhật cô, đây là lễ vật bản cung chuẩn bị cho cô, cô mau mở ra xem có thích hay không?”
Tuệ An thấy nàng như thế, tuy biết nàng tất nhiên không có ý tốt, rất sợ trong cái hộp kia lại chứa thứ ghê tởm gì đó. Nhưng lễ vật này nàng không thể không nhận, ngay cả tìm lí do thoái thác cũng chẳng xong, cho nên Tuệ An chỉ hơi do dự, liền tiến lên một bước cầm cái hộp kia, cảnh giác mở nó ra.
Vừa nâng tay mở hộp, Tuệ An nhưng lại sững sờ. Chỉ thấy trong hộp đặt một chiếc trâm nhỏ, nếu nói chiếc trâm này có gì khác thường, đó chính là hình thức của nó. Cây trâm được khắc lên hoa văn trúc xanh, hơn nữa đầu trâm còn đính một đóa hoa trúc.
Trái tim vốn dĩ đang lơ lửng của Tuệ An lại rớt xuống, thầm nghĩ mình đúng là xem trọng Đoan Ninh công chúa quá, nàng rõ ràng vẫn còn con nít lắm. Còn muốn dùng một cây trâm như vậy đến ra oai với mình, thật không hiểu nàng là suy bụng ta ra bụng người, cũng coi Thẩm Tuệ An nàng là kẻ tiểu nhân hẹp hòi, hay là vẫn cho rằng dùng một cây trâm có thể nguyền rủa nàng?
Nếu người ta đã muốn nàng tức giận, nay nàng không tức giận chẳng phải sẽ khiến người ta mất mặt sao, công chúa người ta thất vọng là chuyện nhỏ, nhưng lại tìm đủ loại biện pháp khác làm khó nàng thì càng mệt hơn.
Chi bằng cứ sớm hai mặt một lời với nàng đi, tiện thể cũng để vị công chúa này biết đâu là điểm dừng mới tốt.
Tuệ An nghĩ vậy, sắc mặt liền tối sầm, ‘cạch’ một tiếng đóng nắp hộp lại, tức giận nhìn Đoan Ninh công chúa, nói:
“Công chúa đây là ý gì?!”
Đoan Ninh dường như rất hỉ hả khi Tuệ An tức giận, nàng cất giọng cười sang sảng, sau đó đột nhiên đứng dậy tới gần Tuệ An, trừng mắt lạnh lùng nói:
“Có ý gì? Hừ, bản cung chính là muốn nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô đính hôn được với Văn Hiên ca ca thì huynh ấy sẽ trở thành của cô! Cho dù cô có gả cho huynh ấy, cũng sẽ giống như cây trúc nở hoa, mặc dù có thể đơm bông kết trái, cuối cùng vẫn phải chết!”
Tuệ An trong lòng khinh thường, nhưng trên mặt lại ra vẻ tức giận chỉ vào Đoan Ninh, nói:
“Cô! Cô! Cô… “
Đoan Ninh thấy Tuệ An tức tối không thôi, trong lòng sung sướng biết mấy, nhìn nàng lên giọng:
“Cô không xuất thân cũng không tướng mạo, ngay cả huyết thống cũng không thuần khiết, bất quá chỉ là tạp chủng do Hồ nữ để lại, dựa vào cái gì mà dám với tới dòng dõi Quan phủ, lại dựa vào cái gì có thể làm chính thất của Văn Hiên ca ca, cô… “
Tuệ An vốn không tức giận, nhưng nàng cũng chưa bao giờ để mặc cho người chỉ vào mũi nàng mắng mỏ khó nghe như vậy, lúc này liền trầm mặt, ánh mắt tràn đầy băng sương nhìn chằm chằm Đoan Ninh công chúa.
Tuệ An nói thế nào cũng sống hơn Đoan Ninh một đời, lại từng giết người, trên tay thấm đẫm máu tươi, ánh mắt nàng âm hàn tột bậc, lúc này liền khiến Đoan Ninh công chúa kinh hãi mà im bặt.
Không nói Đoan Ninh công chúa ở trong cung có Hoàng hậu, Hoàng đế sủng ái, chưa bao giờ bị người nhìn như thế, mà nàng cũng không phải kẻ ngốc, vẻ mặt Tuệ An trước sau biến hóa lớn như vậy, nàng giật mình xong lập tức hiểu ra vừa rồi Tuệ An đang trêu ngươi mình! Lúc này đã tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, giơ tay muốn tát Tuệ An:
“Cô dám đùa giỡn bản cung!”
Tuệ An há có thể tùy nàng đánh mình, nàng cũng không trốn, chỉ nhằm lúc cánh tay Đoan Ninh công chúa rơi xuống mà chuẩn xác bắt được cổ tay nàng, dùng sức nắm lấy.
Đoan Ninh công chúa chưa từng nghĩ Thẩm Tuệ An lại dám động thủ chống đối mình, sau cơn sững sờ là tức muốn phát điên, đang định gọi người trợ giúp, lại bị Tuệ An dùng ánh mắt đe dọa nhìn sang, ghé sát vào tai nàng, chậm rãi nói:
“Công chúa cảm thấy sói và cáo, con vật nào lợi hại hơn?”
Đoan Ninh không biết tại sao nàng đột nhiên nói đến cái này, cảnh giác nhìn chằm chằm Tuệ An, lạnh lùng nói:
“Cô có ý gì?”
Tuệ An chỉ cười một tiếng, nói:
“Người đời đều biết sói cực kỳ hung tàn bá đạo, so sánh với cáo, bất kể là trên thực lực hay trên vóc dáng, sói đều cao hơn cáo một bậc, cho nên sói cũng không thèm để cáo vào trong mắt, một khi phát hiện bóng dáng cáo, sẽ mãnh liệt ra oai phủ đầu, đuổi tận giết tuyệt, mà cáo cũng chỉ có thể trốn tránh khắp nơi.”
Tuệ An nói xong, thấy Đoan Ninh công chúa nghi hoặc nhìn mình, lại nói tiếp:
“Nếu sói tìm được hang cáo, thường sẽ cắn giết cáo con, nhưng mặc dù sói đói bụng đến đâu cũng sẽ không ăn hết cáo con, mà chỉ cắn xé nó, cố tình lưu lại mùi vị nồng nặc của loài sói, có ý uy hiếp đe dọa đuổi cáo đi. Công chúa có cảm thấy chuyện này rất thú vị hay không?”
Tuệ An nói xong, thấy Đoan Ninh đã hiểu mình đang so sánh nàng với sói, tức tối muốn mở miệng, Tuệ An lại đưa mắt nhìn qua, cánh tay vẫn giữ chặt tay Đoan Ninh công chúa khẽ nắm thật chặt, đau đến nỗi nàng kêu to buông ra, Tuệ An mới lớn tiếng nói:
“Vậy công chúa có biết cáo làm thế nào đối phó sói con không? Thủ đoạn cáo dùng để đối phó sói con càng cao minh hơn nhiều, nó không ăn sói con, cũng không cắn chết nó, mà chỉ cắn đứt gân bốn chân sói con, tạo nên một con sói tàn tật vĩnh viễn không thể đứng thẳng, như vậy sói trưởng thành sẽ không thể vứt bỏ con mình, còn hao tâm tổn trí tìm thức ăn nuôi dưỡng sói con tàn tật, đồng thời bỏ lỡ cơ hội phát triển giống nòi, nếu tính về lâu về dài, công chúa đoán xem kết cục sẽ như thế nào?”
Tuệ An nói đến đây, hai mắt nheo lại chăm chú nhìn vào Đoan Ninh, ánh mắt nàng sắc bén hơn dao, quanh thân lạnh lẽo, tay giữ tay Đoan Ninh cũng dùng sức nắm lấy, cả người đều tỏa ra một dòng lệ khí, hơn nữa lúc nàng nói những lời kia, thanh âm tận lực trầm bồng du dương, không khỏi làm cho Đoan Ninh toàn thân phát run, vô thức sinh ra sợ hãi.
Tuệ An thấy nàng như thế, ánh mắt lóe lên, lúc này mới bỗng nhiên cười một tiếng, nói:
“Về lâu về dài, đương nhiên sói con tàn tật sẽ chết đi, mà sói trưởng thành sẽ đau lòng rời khỏi chốn cũ, đời này cũng không trở về nơi thê thảm trong trí nhớ của nó, thế là loài cáo có địa vị cùng thực lực thua xa sói lại trở thành kẻ thắng cuối cùng, giữ được lãnh thổ của mình. Công chúa nói xem, chuyện này có thú vị không?”
Tuệ An dứt lời, thấy Đoan Ninh công chúa cắn răng nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, liền cười nhạt một tiếng, nói:
“Vì sinh tồn, sói và cáo giống như nước lửa không thể dung hòa cũng là lẽ thường. Nhưng công chúa và ta lại không hề ảnh hưởng lẫn nhau, vì sao công chúa lại không tiếc thủ đoạn đưa ta vào chỗ chết?
Lần trước ở trong cung, công chúa muốn mượn đao giết ta, lần này thì càng thêm quá đáng, nhưng công chúa thử ngẫm lại mà xem, sói cáo tranh chấp, cuối cùng kết cục như thế nào? Chỉ là lưỡng bại câu thương* mà thôi, công chúa cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, không coi Thẩm Tuệ An ta ra gì thì thôi.
Thế nhưng tượng đất cũng có tính năng của đất, Thẩm Tuệ An ta xưa nay không phải là người ai cũng có thể gây hấn, nếu như có người muốn xâm phạm lãnh thổ của ta, ngấp nghé vật sở hữu thuộc về ta, chà đạp danh dự ta, ta cũng không thiếu được muốn làm thử một lần như cáo kia, cho dù chẳng thể cắn chết sói, cũng muốn hại nó đau đớn cả đời.
Công chúa là người thông minh, chẳng lẽ không biết cùng người làm điều ác không bằng giúp đỡ lẫn nhau sao, nếu công chúa muốn đối phó Thẩm Tuệ An ta, trước hết xin nghĩ kỹ lời Hoàng hậu nương nương nói cái đã. Nương nương sẽ không hại công chúa đúng không? Ta đã nói đến thế, kính xin công chúa nghĩ lại.”
Tuệ An nói xong, hất tay Đoan Ninh công chúa ra, cầm lấy hộp gỗ lim trên bàn, thi lễ nói:
“Lễ vật của công chúa thần nữ nhận, tạ công chúa ưu ái.”
Nói xong nàng cũng không thèm nhìn Đoan Ninh một cái, xoay người liền ra khỏi nhà thuỷ tạ, đi được thật xa, vẫn nghe trong nhà thuỷ tạ truyền tới tiếng Đoan Ninh công chúa gào thét, Tuệ An quay đầu liếc mắt nhìn, thấy vị Trịnh cô cô kia đang nắm tay Đoan Ninh khuyên nhủ gì đó.
Tuệ An lạnh lùng cười khẩy, cất bước rẽ vào đường mòn, ai ngờ nàng vừa ngoặt qua khúc quanh, đột nhiên từ khe núi giả bên cạnh đường nhỏ có một cánh tay duỗi ra, níu lấy tay nàng, kéo người vào thạch động sâu trong hòn non bộ.
Tuệ An còn chưa kịp kinh hô đã bị người đẩy lưng áp sát vào thạch bích, sau đó nàng liền nhìn thấy cặp mặt đen tuyền đầy thâm trầm của Quan Nguyên Hạc. Tuệ An đờ người sửng sốt, lúc này mới trừng mắt nhìn y, cả giận nói:
“Chàng làm ta sợ muốn chết!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, khóe mắt đong đầy ý cười, nói:
“Ngay cả công chúa nàng cũng dám đánh, còn có thể bị ta dọa sợ hay sao?”
*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt”.
Thời Chiến Quốc, hai nước Hàn Ngụy giao chiến với nhau đã được hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại.
Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại hỏi ý kiến. Các đại thần đều có ý kiến khác nhau, khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao.
Bấy giờ có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho vua nghe: “Một hôm, Trang Tử nhìn thấy hai con hổ ăn thịt một con trâu, ông đang định rút kiếm ra đâm chúng, thì người hầu bàn trong quán dịch vội ngăn ông lại nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn sẽ bị thương, con hổ nhỏ sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biện Trang Tử nghe lời nói này thật có lý, bèn dừng tay ngồi đợi xem, cuối cùng quả nhiên đúng như vậy, ông một lúc giết chết cả hai con hổ”.
Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần hãy đợi khi hai nước này đã thương vong nặng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng khác gì Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, bèn làm theo ý của Trần Chẩn, tạm thời không xuất quân để chờ đợi thời cơ.
Tuệ An vừa nghe liền biết người này tất nhiên đã sớm ở đây, nghĩ tại y dính tới Đoan Ninh, nên mới khiến Đoan Ninh giống như chó điên cắn mình không tha, mà người này lại vẫn núp trong bóng tối xem trò vui, giờ còn nhảy ra trêu chọc nàng. Tuệ An lúc này liền giận dữ, trợn mắt nhìn Quan Nguyên Hạc, giọng căm hận nói:
“Ta không động, nàng sẽ tát ta, chẳng lẽ ta cứ đứng đó cho nàng tùy ý đánh đập chắc?”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng giận, còn dám phát tác với mình, nhất thời sững sờ, mãi sau mới híp mắt lạnh lùng nói:
“Nàng ta không đánh được nàng.”
Y nói xong liền lấn tới gần Tuệ An, lấy tay nâng cằm nàng lên, nhướng mày nói:
“Ngược lại là nàng, lá gan càng dưỡng càng phì, giờ còn dám lên án cả ta cơ đấy.”
Y khẽ dựa gần, Tuệ An lại ngửi thấy hương Trúc Diệp thanh thơm ngát trên người y, cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực y.
Tuệ An thấy y híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm, sợ người này lại làm mấy chuyện quá phận như hôm đó, lúc này liền không dám lên tiếng, phồng má trợn mắt nhìn y chẳng nói một lời.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng mở to mắt nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đề phòng, một bộ dạng giận mà không dám giận, cảm thấy rất vui vẻ, y dùng ngón trỏ vuốt ve cằm nàng, nói:
“Nàng là đang tức giận cái gì?”
Tức giận cái gì? Tất nhiên là tức y bốn phía trêu chọc hoa đào, kết quả khiến cho nàng phải chịu phiền toái. Trước là muội muội y vì Cố Dư Hinh mà cau có với mình, sau lại có Đoan Ninh trực tiếp đánh tới cửa, nàng có thể không tức được sao?
Chỉ có điều lời này Tuệ An lại không thể nói, càng không thừa nhận trong lòng mình đang ghen tuông muốn chết, nghe vậy nàng liền trừng mắt lườm Quan Nguyên Hạc, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngậm chặt miệng không lên tiếng.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng như thế, hết tính nhẫn nại, dứt khoát bế người ôm vào trong ngực, ngồi xuống tảng đá bên trong thạch động.
Tuệ An cả kinh, vội vươn tay đẩy y ra, vừa giận vừa thẹn, thấp giọng nói:
“Chàng làm gì thế, mau thả ta ra!”
Trong suy nghĩ của Tuệ An, lần đó ở phủ Uy Khâm hầu là tình huống đặc biệt, hôm tết Nguyên tiêu Quan Nguyên Hạc ôm nàng cũng là do Lý Vân Sưởng chọc giận y, nhưng lúc này đang yên đang lành y lại động thủ động cước thì không được.
Cho nên nàng đẩy y ra, dùng khí lực quả thực không nhỏ, càng không mềm lòng nương tay như ở ngõ nhỏ hôm tết Nguyên tiêu ấy.
Tuệ An đâu biết rằng, nam tử này chính là kiểu người được voi đòi tiên, trước nàng đã cho y hưởng chút ngon ngọt, sau lại bảo y đi uống nước lã dĩ nhiên là không thể. Y sẽ càng ngày càng được nước lấn tới, lần này uống canh lần sau nhất định phải ăn thịt, mới có thể thỏa mãn nỗi lòng.
Huống chi lần trước hai người còn chưa đính hôn, lần này sớm muộn gì nàng cũng là của mình, không hạ thủ trong lòng càng thêm ngứa ngáy, đó chẳng phải là tác phong của Quan Nguyên Hạc y.
Cho nên Tuệ An càng đẩy, Quan Nguyên Hạc càng tức giận khó nhịn, lúc này liền bắt lấy cánh tay không an phận của Tuệ An, thình lình đem môi áp tới, đặt ngón trỏ và ngón giữa tay nàng kề vào bờ môi mình, đầu tiên là dùng lưỡi khẽ liếm, sau đó chính là hung hăng cắn nhẹ.
Tuệ An chưa từng bị nam tử thân mật như vậy, tay kia vẫn cầm hộp gỗ liền run run thả ra, hộp gỗ ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất, nàng toàn thân cứng đờ, tim đập rộn ràng, chỉ có thể hít sâu một hơi, ánh mắt mông lung nhìn Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng đàng hoàng, lúc này mới thả tay nàng ra khỏi miệng, lại hôn nhẹ hai cái, trống ngực Tuệ An đập thình thình, mắc cỡ đỏ mặt, hai gò má nóng bừng, không dám nhìn Quan Nguyên Hạc, len lén quay đầu đi, lông mi không ngừng run rẩy.
Vừa rồi tại phòng khách nàng có uống vài chén rượu, nay cảm giác men rượu như đang từng đợt từng đợt phát huy tác dụng. Quan Nguyên Hạc thấy mặt nàng ửng hồng, sóng mắt như nước, lông mi tựa cánh bướm chập chờn, mang theo ba phần sương mù bảy phần e lệ, đôi môi đỏ mọng mượt mà, mặt mày quyến rũ kiều diễm, y không khỏi giật mình, lại càng cảm thấy sung sướng.
Y buông tay Tuệ An, xoay mặt nàng đối diện mình, dùng trán cố định trán nàng, cùng nàng mặt đối mặt, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú nhìn chằm chằm nàng.
Hô hấp của y phun lên cánh mũi Tuệ An, vừa ngứa vừa ấm áp, nàng bối rối chuyển mắt không dám nhìn, muốn tránh ra lại bất đắc dĩ trán bị y cố định, chỉ đành xấu hổ nhìn thẳng vào khoảng không.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như thế, thanh âm mị hoặc mà lười biếng, cúi đầu nói:
“Không phải còn tuyên bố ta là lãnh thổ của nàng ư? Lúc này sao nhìn cũng không dám nhìn?”
Tuệ An nghe vậy chỉ muốn đào cái hang chôn chết mình cho xong, nàng tức y trêu ghẹo mình, nhưng y lại dựa vào quá gần, làm cho đầu óc Tuệ An phát mộng căn bản không tìm được lời để cãi, cũng sợ vừa mở miệng sẽ chạm ngay môi y, nên nàng chỉ nhanh chóng cúi đầu, dứt khoát nhắm chặt hai mắt không thèm để ý tới y. Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như thế, lại nói:
“Ta nửa tháng nữa liền phải xuất chinh.”
Tuệ An nghe vậy cũng không động đậy, lông mi run rẩy vài cái, lại ngước mắt đối mặt Quan Nguyên Hạc khẽ ừm một tiếng. Quan Nguyên Hạc thấy nàng thuận theo, liền không trêu nàng nữa, chỉ nói:
“Sắp đến ngày xuất chinh, mọi chuyện đều bận rộn, ta từ nay trở đi sẽ phải đến đại doanh Tây Sơn. Trước khi đi, sợ là không thể gặp nàng.”
Tuệ An nghe vậy, nghĩ tới hai người sắp chia lìa, trong lòng sinh ra một phần tiếc nuối, ánh mắt liền chớp động vài cái. Quan Nguyên Hạc nắm bắt được tâm tình của nàng, tất nhiên y vui mừng khôn xiết, đưa tay vuốt ve tóc nàng, lại nói:
“Nay Hoàng thượng đã quyết ý phong Bình vương làm Thái tử, nhưng Thuần vương mưu tính nhiều năm, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Kinh thành hai năm nay chỉ sợ càng không yên ổn, ta biết nàng lo lắng Thái hậu, nhưng trong cung là nơi thị phi, nàng đừng vào cung nhiều quá. Nếu như có phiền toái gì, cứ đi tìm tổ mẫu, người sẽ giải quyết thay nàng.”
Thấy Tuệ An nhẹ nhàng gật đầu, y do dự một chút, lại nói:
“Nếu thực có việc gấp muốn đưa tin cho ta, có thể sai người đem tin đưa đến Ngô phủ trong ngõ Miên Liễu phía tây thành.”
Tuệ An nghe vậy trong lòng cảm động lắm, nghĩ hôm nay y đến chỗ nàng chỉ sợ là biết tin Đoan Ninh tới đây, nên không yên tâm về mình, nghĩ tới những thứ này, Tuệ An ngược lại quên sạch cơn tức tối vừa rồi.
Nơi chiến trường đao thương không có mắt, cho dù Quan Nguyên Hạc thân là chủ tướng, sẽ không dễ dàng mạo hiểm, nhưng rốt cuộc thân tại chiến trường cũng vô cùng gian khổ, nàng nghĩ vậy thoáng chốc đáy lòng trở nên mềm nhũn.
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An giương cặp mắt ôn nhu nhìn mình, trong lòng đắc ý, lý nào lại buông tha cơ hội tốt này, tức thì càng ôm chặt người vào trong ngực.
Thân thể Tuệ An cứng đờ, nhưng nghĩ tới y lập tức phải đi, hơn nữa có lẽ do hai ngày nay thần kinh nàng quá mức căng thẳng, giờ phút này vùi trong ngực y lại cảm thấy rất bình yên cùng thoải mái, không nỡ rời đi vòng tay ấm áp này, nàng chỉ cứng ngắc một chút, thân thể liền mềm nhũn ra, tùy ý cho Quan Nguyên Hạc ôm chặt.
Sau đó nàng nghĩ nếu đã như thế, chẳng bằng bản thân chủ động một lần, dù sao trong lòng đã chứa y, cần gì phải ra vẻ ngượng ngùng, lập tức sắc mặt nàng ửng hồng một mảnh, cũng đưa tay vòng qua hông Quan Nguyên Hạc.
Bị nàng ôm ngược lại, tâm tình Quan Nguyên Hạc vô cùng tốt, cũng không nhiều lời, chỉ nắm thật chặt hai tay. Hai người ôm nhau trong chốc lát, Quan Nguyên Hạc mới tựa cằm vào đỉnh đầu Tuệ An, nhẹ giọng nói:
“Nàng không có lời gì muốn nói với ta à?”
Tuệ An giờ phút này sao dám mở miệng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng khó tả, nàng suy nghĩ một chút liền hơi đẩy Quan Nguyên Hạc, đợi y buông mình ra, Tuệ An liền ngồi xuống nhặt chiếc hộp gỗ rơi trên mặt đất.
Quan Nguyên Hạc lại đi trước một bước vươn tay nhặt lên, liếc mắt cây trâm trong hộp, y khẽ nhíu mày, ‘cộp’ một tiếng đóng cái hộp kia lại, giơ tay liền ném cả cái hộp lẫn cây trâm bên trong vào hồ nhỏ không xa. Tuệ An sững sờ, không khỏi giậm chân, nói:
“A! Đây chính là công chúa đặc biệt làm riêng tặng ta, nàng đã mất bao nhiêu tâm tư chọn lựa lễ vật, ta còn phải mang ra cho tất cả mọi người nhìn một chút nữa. Chàng làm gì vậy, sao lại giúp nàng hủy thi diệt tích. Hơn nữa, cây trâm kia nhìn qua cũng biết giá trị không ít đâu!”
Quan Nguyên Hạc thất nàng như thế, nhưng lại nhướng mày, chỉ nói:
“Nhìn chướng mắt.”
Sau khi cây trúc đơm hoa kết trái sẽ chết héo, cho nên ở Đại Huy, cây trúc nở hoa luôn bị coi là điềm xấu. Tuệ An chẳng tin những thứ này, không ngở Quan Nguyên Hạc lại để ý, Tuệ An nghe vậy trong lòng ấm áp, cũng không so đo làm gì, kéo tay y nói:
“Chàng đi theo ta.”
Hiện tại khách khứa Hầu phủ đều ở trong đại sảnh, phía sau vườn nhưng lại cực kỳ thanh tịnh, Tuệ An kéo Quan Nguyên Hạc tránh đi ánh mắt người làm trong phủ, rất nhanh liền đến một tiểu viện nhỏ phía đông.
Tuệ An lôi kéo Quan Nguyên Hạc vào sân, đẩy ra cửa chính một gian sương phòng, Quan Nguyên Hạc liền nghe bên trong truyền đến có tiếng chim nhạn líu lo. Trong sương phòng đốt bốn chậu than, một đôi chim nhạnđược đặt trong lồng nhỏ trên bàn. Thấy Tuệ An chạy tới ngồi xuống bên lồng sắt cầm lá non đút cho chim ăn, Quan Nguyên Hạc cũng đi tới, lại chỉ đứng nhìn, nói:
“Sao vẫn chưa phóng sinh?”
Chim nhạn dùng khi đưa sính lễ xong thường sẽ phóng sinh, nếu như chết lại bị coi là điềm không lành. Quan Nguyên Hạc thấy hai con nhạn vẫn còn ở chỗ này mới giật mình hỏi vậy.
Hai con chim nhạn kia đều có màu nâu xám, hoa văn vằn đen, đuôi dài cong vút, Tuệ An cầm lá non đút chúng nó, chúng nó liền há cái mỏ nho nhỏ mổ vào. Tuệ An cười cười nhìn, nghe vậy ngẩng đầu nói với Quan Nguyên Hạc:
“Là ta không nỡ, sợ trời lạnh bọn chúng không bay được đến phía nam, cũng sợ bị người nhìn thấy săn giết bọn chúng. Nhưng bây giờ lại muốn cùng chàng phóng sinh bọn chúng, cứ nhốt chúng trong lồng cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu.”
Quan Nguyên Hạc nghe nàng nói không nỡ, liền cười lắc đầu, chỉ cảm thấy nữ tử đúng là suy nghĩ nhiều, nhưng Tuệ An nói thích đôi nhạn này rất hợp lòng y, khiến tâm tình y vốn đã vô cùng tốt lại vui sướng thêm mấy phần.
Tuệ An nói xong liền đứng dậy, Quan Nguyên Hạc nghe vậy bước tới, đưa tay cầm lấy lồng sắt kia, dẫn đầu đi về phía cửa sổ. Y để lồng sắt lên khung cửa sổ, Tuệ An lại nhìn hai con chim nhạn một lúc, mới mở lồng chim ra.
Cửa lồng vừa mở rộng, hai con chim nhạn líu ríu kêu lên hai tiếng, lần lượt chạy ra khỏi lồng sắt, đập đập hai cánh, một trước một sau bay lên khoảng không, ở giữa bầu trời xanh ngắt còn không quên líu lo một hồi, bóng dáng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất về phía chân trời.
Tuệ An ngước mắt nhìn, khóe môi mỉm cười, đợi bọn chúng biến mất, nàng mới quay đầu nhìn Quan Nguyên Hạc bên cạnh, cười cười nói:
“Chàng nhớ bảo trọng, ta chờ chàng trở về.”
***
Lúc Tuệ An trở lại phòng khách đã không thấy Đoan Ninh công chúa đâu, Tuệ An biết nàng đi rồi, chỉ khẽ nhếch miệng, không hề đề cập tới chuyện vừa xảy ra.
Vừa rồi cung nữ báo lại, nói là công chúa mệt mỏi đã hồi cung trước, Đồng thị thấy Tuệ An chậm chạp không trở về cũng hơi lo lắng, nay nhìn sắc mặt nàng vui vẻ như thường, mới cười gọi Tuệ An dẫn theo chúng tiểu thư các phủ vào trong vườn chơi đùa. Các tiểu thư sớm đã ngồi chán chê, thấy Tuệ An đến mời liền rối rít đứng dậy cùng nhau đi vào vườn.
Phủ Phượng Dương hầu là dinh thự của phú thương tiền triều, mặc dù không bì được với mấy phủ như Quan phủ, phủ Định Bắc vương… nhưng phong cảnh cũng đủ làm xiêu lòng người.
Đặc biệt là hoa viên Hầu phủ, thạch thất hiếm thấy, cầu kiều nước chảy, đình đài lầu gác, cái gì cần có cũng có, bố cục xảo diệu. Hôm nay Hầu phủ thiết yến, Tuệ An sớm đã sửa sang vườn tược một phen, trong mái đình đặt thêm vài cái bàn, ghế xếp xung quanh, trên mặt bàn đầy rẫy điểm tâm trái cây, rượu hoa nước trái cây, để khách khứa tùy ý lấy dùng.
Mà bốn phía quanh đình lại càng đặt không ít đồ vật dùng để vui đùa, như trò ném thẻ vào bình rượu, hoa cầu, cờ vây, cửu liên hoàn v.v… Bên cạnh mái đình là nhà thuỷ tạ, phía trong đã chuẩn thức ăn nhẹ, đốt lò sưởi bốn phía, không gian ấm áp như ngày thu tháng tám.
Các tiểu thư ngồi lỳ ở phòng khách cả nửa ngày trời, lúc này nhưng lại tự tại vô cùng. Bởi vì Tuệ An để tùy mọi người đi lại, các nàng liền tốp năm tốp ba tự đi tìm trò chơi, hoặc là mấy người cùng nhau ném thẻ vào bình rượu so tài, hoặc là lập nhóm đá hoa cầu, trổ tài chơi cờ, có người không muốn chơi trò chơi thì cùng những tiểu thư quen biết ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, nhất thời trong vườn cực kỳ náo nhiệt.
Tuệ An cùng mấy người Văn Cảnh Tâm, Nhiếp Sương Sương vào đình, hàn huyên một hồi cũng nổi hứng chơi phạt rượu, bởi vì mấy người cố ý muốn nhắm vào Tuệ An, khiến nàng phải uống mấy chén rượu. Không có một hồi ánh mắt Tuệ An đã bắt đầu mờ mịt, hai má ửng hồng, nhìn nửa say nửa tỉnh. Nàng liên tục khoát tay, cười nói:
“Hôm nay là sinh nhật ta, mọi người lại cố ý tới làm khó ta, ta không thể uống nữa đâu, còn uống nhất định phải tìm nơi nằm xuống nghỉ ngơi cho xem. Ta qua bên kia đình hóng gió một chút, mọi người chơi vui vẻ.”
Nàng nói xong liền đỡ tay Đông Nhi đứng lên, dời bước đến bên kia đình, ngồi xuống lan can, bên kia Văn Cảnh Tâm và Tạ Vân Chi trêu ghẹo Tuệ An đôi câu cũng tự chơi đùa tiếp, ngược lại Nhiếp Sương Sương cười nói gì đó với Văn Cảnh Ngọc, liền đứng dậy đi qua bên kia đình, ngồi xuống bên cạnh Tuệ An, kéo tay nàng, nói:
“Tết Nguyên tiêu hôm đó muội đã cứu ta, nhưng ta vẫn chưa thể tự mình tới phủ cám ơn muội, hôm nay là sinh nhật muội, ta cũng không có gì tốt tặng cho muội. Cái túi thơm và chiếc khăn tay này là ta mới thêu, muội cầm lấy chơi, đừng ghét bỏ đấy.”
Nàng vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một cái túi thơm màu hồng cánh sen, phía trên thêu hoa lá bốn mùa, nhìn rất tinh xảo, mà khăn tay nhưng lại dùng kiểu Song diện thêu, một mặt thêu hai con bươm bướm tung bay, mặt khác là một nhánh hồng mai.
Hai đồ vật này mặc dù đều không đặc biệt, nhưng tú công lại cực kỳ tinh tế, vô luận là phối màu hay đường nét, nhìn đều mới mẻ độc đáo như nhau, Tuệ An vừa nhìn đã thích. Nàng cầm lấy túi thơm kia hít sâu một hơi, một mùi hương thơm ngát lan tỏa vào mũi, hình như là mùi hoa hạnh, liền nghe Nhiếp Sương Sương cười nói:
“Hương liệu bên trong là ta tự cho theo sở thích của mình, nếu muội không thích thì cứ đổi cái khác.”
Tuệ An cười một tiếng, giữ chặt tay Nhiếp Sương Sương nói:
“Ai nói ta không thích, hương này vừa tươi mát lại lịch sự tao nhã, cực kỳ dễ ngửi. Nhiếp tỷ tỷ tặng gì đều tốt hết, ta phải nhanh giấu đi mới được, nếu Cảnh Tâm thấy lại đoạt mất cho coi.”
Sau tết Nguyên tiêu hôm đó, mẫu thân của Nhiếp Sương Sương là Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng tự mình đến Hầu phủ cảm tạ Tuệ An một phen, chỉ là Nhiếp Sương Sương bị thương ở chân nên vẫn một mực tĩnh dưỡng trong phủ.
Vốn dĩ Tuệ An còn nói muốn đi thăm nàng, ai ngờ lại gặp chuyện đính hôn với Quan phủ, sau lại gấp rút lo liệu yến tiệc nên không thể dứt ra. Nàng giờ phút này liền giữ tay Nhiếp Sương Sương hỏi thăm vết thương nơi chân nàng, biết không có vấn đề gì mới hơi yên lòng, hai người tùy ý hàn huyên mấy câu, liền thấy ánh mắt Nhiếp Sương Sương khẽ chớp động, gò má ửng đỏ, hạ thấp giọng nói:
“Muội chắc cũng nghe nói, gần đây mẫu thân đang làm mai cho ta… Có chuyện ta vẫn muốn hỏi muội một chút, lại sợ đường đột… “
Nàng nói, thanh âm đã càng ngày càng thấp, giống như không tiện mở miệng. Nhưng Tuệ An nghe há lại không biết nàng muốn hỏi cái gì, lúc này liền nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói:
“Nhiếp tỷ tỷ, ta và Cảnh Tâm vẫn như tỷ muội ruột thịt. Chuyện trong nhà ta đại khái tỷ cũng thấy rồi, tình cảm huynh muội giữa Cảnh Tâm với Văn Nhị công tử rất tốt, chỉ sợ Nhị công tử cũng biết chút ít chuyện trong nhà ta, cho nên mới sinh lòng thương hại.
Nhiếp tỷ tỷ, Văn Nhị công tử là người tốt, tỷ và hắn môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, tỷ là tài nữ hắn là tài tử, trời sinh một đôi, tương lai nếu thành nhất định có thể ngày ngày cầm sắt hòa minh. Nếu lòng tỷ đã có hắn, tại sao lại phải đắn đo gì khác, suy tính thiệt hơn?
Nhiếp tỷ tỷ, tỷ luôn là người có chính kiến, làm việc cũng tiêu sái, gặp chuyện càng hiểu biết hơn ta, sao lại không hiểu Văn Nhị công tử chỉ là nhất thời động lòng với ta mà thôi?”
Nhiếp Sương Sương nghe vậy, nhìn vào đôi mắt trong trẻo hữu thần của Tuệ An, hai má đỏ hồng, nở nụ cười, nắm tay Tuệ An nói:
“Cảm ơn muội có thể cùng ta nói những lời này, như thế ta liền không tiếp tục lo lắng nữa. Muội nói rất đúng, ta từ nhỏ đã vô cùng có chủ ý, cũng chưa bao giờ tự coi nhẹ mình, ta tin tưởng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày trong lòng hắn chỉ chứa mình ta.”
Tuệ An nhưng lại bật cười, nhìn Nhiếp Sương Sương nháy mắt hai cái, nói:
“Ta luôn tự xưng là da mặt dày, hôm nay mới biết so với Nhiếp tỷ tỷ, da mặt ta đây xem như là mỏng lắm rồi.”
Nhiếp Sương Sương thấy nàng trêu chọc mình, cũng cười theo, hai hàng lông mày giãn ra rất nhiều. Tuệ An nhìn nàng, lại nhìn sang Văn Cảnh Tâm đang ở bên kia chơi đùa cùng Tạ Vân Chi, nói:
“Ta lại rất hâm mộ tỷ, tương lai gả vào Vương phủ đã có một cô em chồng hết lòng che chở tỷ như Cảnh Tâm, cùng tỷ làm bạn. Văn lão thái quân và Vương phi đều là người thiện lương nhân hậu, sau này tỷ gả vào Vương phủ tất nhiên nhàn nhã hơn người.”
Nàng nói xong, ánh mắt không tự giác nhìn ra ngoài đình, bên kia Quan gia tỷ muội đang cùng hai vị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công đang chơi ném thẻ vào bình rượu, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Nghĩ tới vừa rồi ở đại sảnh, ba vị cô nương kia đối với mình ôn hoà xa cách thế nào, Tuệ An lại khẽ nhíu mày. Nhiếp Sương Sương theo ánh mắt của nàng nhìn qua, cười nói:
“Trong mấy cô nương Quan gia, Quan Lễ Khiết nông nổi nóng tính nhất, Quan Lễ Trân thì tính tình đơn thuần, chỉ cần muội đối xử tốt với nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm nhận được. Còn về phần Quan Lễ Ngạn, chẳng qua chỉ là thứ nữ, lại sắp đến tuổi thành gia lập thất, chỉ sợ muội chưa vào phủ nàng đã gả ra ngoài trước rồi.
Muội gả qua đó, Thôi thị không phải mẹ chồng thực sự, chỉ có danh không phận, Định Quốc phu nhân lại cực kỳ sủng ái Quan tướng quân, muội là người mà đích thân Quan tướng quân chọn lựa, Định Quốc phu nhân không lý nào lại không thương yêu che chở muội.”
Nhiếp Sương Sương nói xong, liếc nhìn Tuệ An, ghé sát vào tai nàng nói:
“Muội ấy à, chỉ cần nắm chắc trái tim Quan tướng quân, những việc khác, quản nó là ma quỷ hay thần thánh phương nào, tự khắc sẽ có người che chở cho muội! Còn sợ ai bắt nạt được muội hay sao?”
Tuệ An nghe nàng trêu ghẹo mình, vung tay muốn đánh nàng, Nhiếp Sương Sương tất nhiên gấp rút đứng dậy tránh né, Tuệ An đuổi theo nàng, mới vừa đứng dậy lại bị chất rượu trong người làm cho choáng váng, thân thể lung lay chực ngã, Thừa Ảnh vội vàng tiến lên đỡ lấy Tuệ An, nói:
“Cô nương sợ là uống nhiều quá, hay là nô tỳ đỡ cô nương ra phía sau nghỉ ngơi một lúc?”
Nhiếp Sương Sương thấy Tuệ An dựa cả vào người Thừa Ảnh, toàn thân mềm mại, hai gò má đỏ bừng, liền cũng khuyên nhủ:
“Muội nghỉ một lát đi, chút nữa tiệc tàn, còn cần muội tiễn khách đấy.”
Tuệ An nghe vậy cũng không kiên trì nữa, gật đầu vịn tay Thừa Ảnh ra khỏi đình, đi thẳng về phía hậu viện.
***
Một căn phòng sau hậu viện.
Thừa Ảnh đỡ Tuệ An nằm lên giường nệm, thấy nàng nhắm chặt hai mắt, một bộ muốn ngủ, liền nói:
“Cô nương, lúc này người không thể ngủ đâu, nô tỳ bưng chén canh giải rượu đến cho người nhé?”
Tuệ An nghe vậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Thừa Ảnh xoa xoa mi tâm, nhíu mày hỏi:
“Mấy người Đông Nhi vẫn còn ở bên ngoài?”
Thừa Ảnh liền đáp:
“Đông Nhi tỷ tỷ đang chỉ huy dưới bếp, Hạ Nhi và Thu Nhi tỷ tỷ đều ở trong vườn thay cô nương đón tiếp các vị tiểu thư, Xuân Nhi tỷ tỷ được cô nương phái đi chiêu đãi người hầu đi theo các phủ, lúc này chỉ sợ cũng không thoát thân ra được. Hay là nô tỳ gọi thêm mấy tiểu nha đầu đến hầu hạ cô nương?”
Tuệ An nghe vậy nói:
“Thôi, muội bưng canh giải rượu tới đây, ta lúc này khó chịu lắm, nghĩ muốn chợp mắt một chút, đừng gọi thêm người làm gì.”
Thừa Ảnh thấy vậy, gấp rút thưa vâng, bước nhanh ra khỏi phòng. Tuệ An nghe được tiếng bước chân nàng dần dần đi xa, nhưng lại đột ngột mở choàng hai mắt, nhìn theo bóng lưng nàng lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.