Chương 38: Làm từ mẫu cũng bị oán hận
Tố Tố Tuyết
03/09/2015
Editor: thúy thúy
Đỗ Mĩ Kha bị Tuệ An bức từng bước lui về phía sau, á khẩu không trả lời được, một lúc lâu mới thì thào nói: “Ta đã nói khi đó rất hỗn loạn, vì vậy đại cô nương không thể để ý đến Tâm Từ, hoặc nhìn nhầm tam tiểu thư Văn gia thành Tâm Từ cũng nên, chắc chắn là do Thủy Tâm không nhìn rõ...... Thứ nô tài đáng chết này, bản thân đã không bảo vệ được cho chủ thì thôi đi, trái lại còn ăn nói lung tung, đợi sau khi trở về ta nhất định sẽ phạt nó thật nặng, trả lại công bằng cho đại cô nương.”
Tuệ An thầm hận trong lòng, nhưng không thể biểu lộ ra mặt, nghe xong bèn véo mạnh vào bắp đùi, lập tức hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy dài xuống, nhìn Tôn Hi Tường nói.
“Sao phụ thân có thể tin lời người ngoài mà cho rằng nữ nhi là loại người có lòng dạ ác độc? Hôm nay nữ nhi liều mạng bảo vệ nhị muội muội thoát hiểm, muội ấy vì quá sợ hãi nên mới ngất xỉu, nữ nhi vô cùng sốt ruột, vội vàng ấn huyệt nhân trung của muội ấy. Trong khi đó Văn tiểu thư cũng đang hôn mê, nhưng chẳng phải nữ nhi vẫn chỉ một lòng lo cho tỷ muội nhà mình đó sao? An nương làm nhiều như vậy, mà vẫn bị nói này nói nọ, An nương...... An nương tủi thân quá...... Hu hu, nếu mẫu thân còn sống nhất định sẽ không để cho An nương bị người ta sỉ nhục như vậy!”
Tuệ An khóc rất thương tâm, bọn hạ nhân trong viện chẳng lẽ còn chưa hiểu, lập tức nhìn về phía Đỗ Mĩ Kha với ánh mắt không tốt. Lại nhớ tới Thẩm Thanh đối xử rất tử tế với hạ nhân và cảnh ngộ hiện tại của đại cô nương, ai nấy cũng sụt sùi, có một số người vì không kiềm lòng được đã chảy nước mắt.
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy, nghĩ đến vết bầm tím trên người Tôn Tâm Từ, trong lòng nàng tức gần chết, thầm nghĩ muốn xông lên xé rách khuôn mặt nhỏ nhắn đang giả vờ khóc lóc kia của Tuệ An, nhưng với tình thế hiện tại sao nàng dám để lộ ra chút xíu oán giận nào. Chuyện hôm nay biến thành như vầy, chỉ sợ mẫu tử các nàng đã bị nói không có lương tâm rồi.
Tuy Đỗ Mĩ Kha buồn bực trong bụng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ luống cuống sợ hãi, vội lấy ống tay áo lau nước mắt cho Tuệ An.
“Đại cô nương đừng khóc nữa, phụ thân người không phải có ý đó, trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm. Hôm nay nếu không nhờ đại cô nương, tiểu Từ sợ là...... Di nương cám ơn người, đại ân hôm nay của đại cô nương, cho dù có bắt di nương làm trâu làm ngựa di nương cũng bằng lòng.”
Tuệ An nghe vậy lập tức lại nghẹn ngào, vừa kéo ống tay áo lau nước mắt vừa nói: “Ta không cần người phải làm trâu làm ngựa, ta là tỷ tỷ che chở muội muội vốn là chuyện nên làm. Nếu di nương thật sự có lòng, ta nghe nói di nương nấu ăn rất ngon, gần đây ta ngủ không được yên giấc, hay là mỗi đêm di nương hầm cho ta một chén canh được không? Nghe nói uống canh sẽ ngủ rất ngon.”
Thực ra một chén canh cũng không tình là vật quý hiếm gì, chẳng qua nếu muốn hầm ngon, sẽ hơi tốn thời gian, hơn nữa phải điều chỉnh độ lửa cẩn thận. Gì mà ngủ không ngon, nhìn vẻ mặt sáng sủa của Tuệ An sau tay áo, Đỗ Mĩ Kha tức tới toàn thân run rẩy.
Ngủ không ngon gì chứ! Rõ ràng là Thẩm Tuệ An muốn gây khó dễ cho nàng mà!
Đỗ Mĩ Kha tức đến xanh mặt, nhưng vẫn luôn mồm nói: “Chuyện đại cô nương muốn nào có đáng gì, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày di nương đều sẽ tự tay hầm canh cho đại cô nương uống.”
Lập tức Tuệ An nhoẻn miệng cười, sau đó lau nước mắt nhìn Tôn Hi Tường, nói: “Phụ thân, hôm nay ở trước cửa Thường Âm lâu nhị muội muội vì quá sợ hãi nên đã ngất xỉu, đúng lúc ngã vào trong lòng Tần vương điện hạ. Tuy nói tình huống hôm nay có chút đặc biệt, tùy cơ ứng biến, nhưng rốt cuộc vẫn bất lợi cho thanh danh của nhị muội muội. Nếu An nương có bị té xuống đất, cũng sẽ tuyệt đối không ngã vào nam nhân xa lạ ở bên ngoài. An nương nghĩ tuổi nhị muội muội cũng không còn nhỏ nữa, có phải nên học thêm một ít phép tắc hay không? Bây giờ trong kinh xảy ra chuyện lớn, không tiện để mời ma ma ở bên ngoài về dạy dỗ. Phương ma ma ở chỗ con phụ cũng biết đó, trước đây bà từng sống trong cung, lại còn được hầu hạ cho Thụy Thái Phi nữa, là người rất am hiểu quy cũ, không bằng để Phương ma ma đến Thu Lan viện chỉ dạy nhị muội ít hôm. Mặt khác thừa dịp này hỏi thăm sxem trong cung có ma ma nào được cho nghỉ hay không, mời về một ma ma thật tốt cho nhị muội, mỗi tháng phát lương thưởng đầy đủ. Phụ thân cảm thấy như vậy được không?”
Hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy Tôn Hi Tường bạc đãi Tuệ An, nếu ông không đồng ý yêu cầu này của Tuệ An chắc chắn bọn hạ nhân sẽ nói ông chẳng những không yêu thương, ngược lại còn đối xử tệ với đích nữ (con gái dòng chính).
Hơn nữa ông còn nghe được Tôn Tâm Từ ngã vào trong lòng Tần vương, dựa vào sự hiểu biết của ông về nhị nữ nhi kia, sao có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra chứ, lập tức buồn bực trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Mĩ Kha, nói.
“An nương nghĩ rất chu đáo, thật sự là một tỷ tỷ tốt, hôm nay phụ thân đã khiến con chịu uất ức rồi, sáng mai ta sẽ cho Chu quản gia chuẩn bị một bàn tiệc rượu ở Huệ Hâm lâu nhận lỗi với con, cũng coi an ủi cho con bớt sợ. Con nghỉ ngơi sớm đi, phụ thân còn có việc, ta đi trước.” Ông ta nói xong lập tức đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này Tuệ An mới nhíu mày nhìn Đỗ Mĩ Kha, cười nói: “Di nương cũng mau trở về nghỉ ngơi một lát đi, ta còn chờ di nương mang canh đến đấy.”
Tuệ An trước mặt nhiều người chỉ trích Tôn Tâm Từ lôi kéo nam nhân ở bên ngoài, điều này đã làm cho Đỗ Mĩ Kha giận đến xanh cả mặt, Tôn Hi Tường lại đồng ý để Phương ma ma đến dạy dỗ Tôn Tâm Từ, mà nàng còn phải hầu hạ canh bổ choTuệ An, lúc này Đỗ Mĩ Kha đã thật sự tức đến sắp điên rồi.
Nàng nhìn thấy Tuệ An nở nụ cười đắc ý, phải kiềm chế rất lâu mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng, xoay người đuổi sát theo Tôn Hi Tường.
Hai người ra khỏi Dong Lê viện, đi qua hành lang Phương Tâm viện, Tôn Hi Tường bèn đứng lại chờ Đỗ Mĩ Kha đến, mặt ông ta xanh đen trách cứ nói: “Chuyện tiểu Từ là thế nào? Tần vương là người mà nó có thể mơ tưởng sao? Nàng đi nói với nó, đừng đi ra ngoài làm xấu mặt ta nữa, ở nhà nghiêm chỉnh học tốt nữ công gia chánh cho ta.”
Đỗ Mĩ Kha vốn đang bốc hỏa, làm sao còn tâm tư nghe Tôn Hi Tường trách mắng, vì vậy chỉ gật đầu cho có lệ. Tôn Hi Tường thấy Đỗ Mĩ Kha như thế liền biết nàng ta chẳng hề điếm xỉa đến lời nói của mình, lập tức giận dữ, lạnh lùng nói.
“Tiểu Từ tuổi còn nhỏ, tầm mắt hạn hẹp mới phạm phải sai lầm. Chẳng lẽ nàng cũng không có đầu óc luôn sao? Tần vương Lí Vân Sưởng đó là ai? Người như thế chúng ta có thể chạm tới hả? Mẫu thân Đông phi nương nương của hắn đúng là đang được sủng ái, nhưng Hoàng hậu cũng không phải là người hiền lành gì, tuy không có con trai trưởng, nhưng chẳng phải vẫn còn một Bình vương đang được nuôi dưỡng ở Khuê Ninh cung ư! Hiện nay, thái độ của Hoàng Thượng đối với việc chọn người thừa kế lại không rõ ràng, trên triều đình sóng gió nổi lên, các gia tộc lớn như Văn gia và Quan gia còn phải tránh thật xa, vậy mà các người lại không sợ chết đâm đầu vào! Ngu xuẩn! Sao không nghĩ lại chỉ bằng xuất thân của tiểu Từ, cuối cùng cho dù được Tần vương để mắt đến cũng không phải chuyện hay ho gì!”
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy chợt giật mình, mắt trợn to nhìn Tôn Hi Tường: “Bây giờ trên triều các hoàng tử tranh đoạt gay gắt đến mức như thế sao?”
Tôn Hi Tường thấy nàng ta biết sợ, sắc mặt cũng dịu đi, nói: “Chưa tới nỗi nào, nhưng theo thời gian Hoàng Thượng sẽ già đi, cuối cùng cũng khó tránh khỏi chuyện này. Nàng nên quản tốt tiểu Từ, đừng để nó suốt ngày chỉ biết mơ tưởng bước vào nhà quyền quý.”
Đỗ Mĩ Kha vội gật đầu tiếp thu, kéo tay Tôn Hi Tường: “Chàng vẫn còn chưa dùng cơm trưa, hay là đến chỗ thiếp......”
Hôm nay bởi vì mẫu tử Tôn Tâm Từ ông đã mất hết mặt mũi ở trước mặt bọn hạ nhân, chỉ kém chút nữa là đào cái lỗ để chui xuống thôi, nhìn gương mặt như phù dung của Đỗ Mĩ Kha chẳng hiểu tại sao lại không thể kiên nhẫn như thường ngày, nàng ta còn chưa nói xong, Tôn Hi Tường đã gạt tay ra, nói: “Ta còn có việc, nếu nàng rãnh thì nên lui tới phủ Thượng Thư nhiều hơn, đừng tìm An nương gây phiền toái nữa, đối xử với nó tốt một chút nàng cũng không lỗ đâu, nhanh chóng khiến cho những nhà quyền quý trong kinh tiếp nhận mẫu tử các nàng mới là chuyện nên làm. Ta đi đây.”
Ông dứt lời cũng không nhìn tới Đỗ Mĩ Kha nghênh ngang rời đi, ra khỏi khúc quanh hành lang đi về phía Đông, mà đó lại không phải là hướng đi ra bên ngoài viện, rõ ràng là đường đến Bích Thủy viện!
Mà thông phòng Phàn Chi kia của Tôn Hi Tường cũng ở Bích Thủy viện, nhớ lại Phàn Chi có dáng người rất yểu điệu, gương mặt thì nhỏ nhắn đẹp đẽ, lại còn tiếng trách mắng “Không có đầu óc” vừa rồi của Tôn Hi Tường. Lập tức cổ họng Đỗ Mĩ Kha căng ra, oán hận cắn nát rắng ngà.
Đỗ Mĩ Kha trở lại Thu Lan viện thì trực tiếp đi vào khuê phòng của Tôn Tâm Từ, lúc này Tôn Tâm Từ đã được tắm rửa sạch sẽ, dáng vẻ tiều tụy nằm ở trên giường, lửa nóng tỏa ra khắp nơi.
Đỗ Mĩ Kha còn chưa bước vào cửa đã nghe một tiếng “Ầm” vang lên ở trong phòng, tiếp theo là tiếng thét kinh hãi của Thủy Tâm. Đỗ Mĩ Kha cau mày, vội vàng đi nhanh vào bên trong.
Chỉ thấy một cái ấm lô bằng kim loại khắc hoa văn hình mây bị ném trên mặt đất, lửa than vung vãi khắp nơi, mà Thủy Tâm lại ôm đầu khóc lớn, Hỉ Mai thì nơm nớp lo sợ đứng ở bên giường, thấy nàng đi vào tựa như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một một hơi.
Vừa nhìn liền biết là nữ nhi bảo bối của nàng lại lấy hai nha đầu này ra để trút giận nữa rồi, trong lòng Đỗ Mĩ Kha càng thêm phiền muộn, liếc mắt ra hiệu cho hai người Thủy Tâm, bọn họ bèn vội vàng lui xuống.
Ngồi xuống mép giường, Đỗ Mĩ Kha tức giận trừng mắt nhìn Tôn Tâm Từ, nói: “Con nên đối xử với chúng nó tốt một chút! Tuy nói nương có ân với hai gia đình bọn họ, nhưng cho dù ân tình có lớn đến mấy cũng sẽ không nhịn nổi chuyện con cứ hành hạ người ta như vậy, nếu chẳng phải hai người bọn họ một lòng trung thành, chỉ sợ sớm đã phản chúng ta rồi. Trước đây ở Phù Vân Hạng nương cho rằng vì con vẫn còn nhỏ, nên tùy hứng một chút cũng không sao, nhưng bây giờ chúng ta đã đến phủ này, mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa, nếu con không chú ý một chút, để hai nha đầu đó bị Thẩm Tuệ An mua chuộc, cẩn thận con chết lúc nào cũng không hay đấy.”
“Nếu bọn họ dám! Con sẽ lột da bọn họ!” Tôn Tâm Từ nghe vậy chẳng những không hối hận, ngược lại càng thêm giận dữ.
Đỗ Mĩ Kha thấy Tôn Tâm Từ như thế, cũng biết nó sẽ chẳng bao giờ coi bọn hạ nhân là người, trong thời gian ngắn khó có thể làm cho nó thông suốt được. Hơn nữa hôm nay trong lòng nàng cũng không được vui, vì vậy không muốn tranh luận những chuyện nhỏ nhặt này với Tôn Tâm Từ, bèn chuyển đề tài, nói tiếp.
“Phụ thân con kêu nương nói cho con biết, đừng nghĩ đến chuyện có thể dựa dẫm vào hoàng tử nữa, bởi vì con sẽ chẳng được lợi ích gì, nương cũng nghĩ như vậy. Sau này con nhớ phải tránh xa Tần vương một chút, tuy hắn có thân phận cao quý, nhưng không phải là đối tượng tốt để nhà chúng ta kết thân, ta không thể trèo cao. Con nên nghe lời biết không, phụ thân và nương đều vì muốn tốt cho con.”
Tôn Tâm Từ nghe vậy vẻ mặt vốn đã không vui nay lại càng thêm khó chịu, không cam tâm nói: “Sao lại không tốt chứ? Nương người không biết Tần vương kia tuấn tú thế nào đâu, nhìn cao quý biết bao nhiêu, hắn còn rất quan tâm......”
“Tiểu Từ! Nghe lời, cho dù con có được Tần vương để mắt đến, nhưng hết mức cũng chỉ làm thiếp. Nếu chức quan phụ thân con có thể tăng thêm một cấp, cùng lắm thì leo lên được vị trí trắc phi, nhưng cái danh trắc phi đó chỉ tốt hơn thiếp một chút thôi. Đời này của nương đã như vậy, sao có thể nhìn con chịu khổ giống như nương chứ!? Con cũng thấy đấy, thiếp chẳng tính là gì, mà trong vương phủ của hoàng gia, tranh đấu lại càng thêm kịch liết hơn, với tính tính này của con, hoàn toàn không thích hợp ở nơi dó, còn nữa......”
Đỗ Mĩ Kha trông thấy Tôn Tâm Từ cố chấp như thế, vội kéo tay nàng ta khuyên nhủ, nhưng Tôn Tâm Từ lại không thể kiên nhẫn, nàng ta rút tay ra kêu một tiếng nằm soài trên giướng, đưa lưng về phía Đỗ Mĩ Kha buồn bực nói: “Con biết chứ, nhưng con không nghĩ hắn sẽ ... Nương, hôm nay con rất mệt, muốn ngủ một lát.”
Đỗ Mĩ Kha nhìn nàng ta như vậy cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm thở dài một tiếng, vỗ bả vai nàng ta, nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay con bị làm cho quá sợ hãi rồi, nương kêu Thủy Tâm đốt một ít hương giúp con an thần. Nương nói những lời đó cũng là vì muốn tốt cho con, con yên tâm, nương chỉ có mỗi mình con, cho dù liều mạng cũng phải tìm một gia đình tốt để gả con vào.” Dứt lời, chỉnh lại góc chăn giúp Tôn Tâm Từ, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Sau khi Tôn Tâm Từ nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta đã xa dần, lúc này mới nghiêng người nhìn nàng ta một cái, không biết vì sao ánh mắt lại mang theo sự oán hận, khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
Sao nàng có thể không hận cho được? Nhớ lại những lời lúc nãy của Đỗ Mĩ Kha Tôn Tâm Từ bèn cảm thấy lửa giận bốc lên đến tận đầu, đều cùng là thiên kim phủ Đỗ Thượng Thư, dì thì lại gả cho nhà quyền quý, biểu tỷ còn được phong là Minh Hà quận chúa, đã nắm chắc vị trí Vương phi của Bình Vương trong tương lai. Dựa vào cái gì ngay cả nghĩ nàng cũng không được nghĩ, nếu không phải tại năm đó nương hồ đồ, sao nàng lại bị người ta khinh thường khắp nơi cơ chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy bực trong người, vì vậy cứ trở mình liên tục ở trên giường.
Đỗ Mĩ Kha bị Tuệ An bức từng bước lui về phía sau, á khẩu không trả lời được, một lúc lâu mới thì thào nói: “Ta đã nói khi đó rất hỗn loạn, vì vậy đại cô nương không thể để ý đến Tâm Từ, hoặc nhìn nhầm tam tiểu thư Văn gia thành Tâm Từ cũng nên, chắc chắn là do Thủy Tâm không nhìn rõ...... Thứ nô tài đáng chết này, bản thân đã không bảo vệ được cho chủ thì thôi đi, trái lại còn ăn nói lung tung, đợi sau khi trở về ta nhất định sẽ phạt nó thật nặng, trả lại công bằng cho đại cô nương.”
Tuệ An thầm hận trong lòng, nhưng không thể biểu lộ ra mặt, nghe xong bèn véo mạnh vào bắp đùi, lập tức hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy dài xuống, nhìn Tôn Hi Tường nói.
“Sao phụ thân có thể tin lời người ngoài mà cho rằng nữ nhi là loại người có lòng dạ ác độc? Hôm nay nữ nhi liều mạng bảo vệ nhị muội muội thoát hiểm, muội ấy vì quá sợ hãi nên mới ngất xỉu, nữ nhi vô cùng sốt ruột, vội vàng ấn huyệt nhân trung của muội ấy. Trong khi đó Văn tiểu thư cũng đang hôn mê, nhưng chẳng phải nữ nhi vẫn chỉ một lòng lo cho tỷ muội nhà mình đó sao? An nương làm nhiều như vậy, mà vẫn bị nói này nói nọ, An nương...... An nương tủi thân quá...... Hu hu, nếu mẫu thân còn sống nhất định sẽ không để cho An nương bị người ta sỉ nhục như vậy!”
Tuệ An khóc rất thương tâm, bọn hạ nhân trong viện chẳng lẽ còn chưa hiểu, lập tức nhìn về phía Đỗ Mĩ Kha với ánh mắt không tốt. Lại nhớ tới Thẩm Thanh đối xử rất tử tế với hạ nhân và cảnh ngộ hiện tại của đại cô nương, ai nấy cũng sụt sùi, có một số người vì không kiềm lòng được đã chảy nước mắt.
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy, nghĩ đến vết bầm tím trên người Tôn Tâm Từ, trong lòng nàng tức gần chết, thầm nghĩ muốn xông lên xé rách khuôn mặt nhỏ nhắn đang giả vờ khóc lóc kia của Tuệ An, nhưng với tình thế hiện tại sao nàng dám để lộ ra chút xíu oán giận nào. Chuyện hôm nay biến thành như vầy, chỉ sợ mẫu tử các nàng đã bị nói không có lương tâm rồi.
Tuy Đỗ Mĩ Kha buồn bực trong bụng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ luống cuống sợ hãi, vội lấy ống tay áo lau nước mắt cho Tuệ An.
“Đại cô nương đừng khóc nữa, phụ thân người không phải có ý đó, trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm. Hôm nay nếu không nhờ đại cô nương, tiểu Từ sợ là...... Di nương cám ơn người, đại ân hôm nay của đại cô nương, cho dù có bắt di nương làm trâu làm ngựa di nương cũng bằng lòng.”
Tuệ An nghe vậy lập tức lại nghẹn ngào, vừa kéo ống tay áo lau nước mắt vừa nói: “Ta không cần người phải làm trâu làm ngựa, ta là tỷ tỷ che chở muội muội vốn là chuyện nên làm. Nếu di nương thật sự có lòng, ta nghe nói di nương nấu ăn rất ngon, gần đây ta ngủ không được yên giấc, hay là mỗi đêm di nương hầm cho ta một chén canh được không? Nghe nói uống canh sẽ ngủ rất ngon.”
Thực ra một chén canh cũng không tình là vật quý hiếm gì, chẳng qua nếu muốn hầm ngon, sẽ hơi tốn thời gian, hơn nữa phải điều chỉnh độ lửa cẩn thận. Gì mà ngủ không ngon, nhìn vẻ mặt sáng sủa của Tuệ An sau tay áo, Đỗ Mĩ Kha tức tới toàn thân run rẩy.
Ngủ không ngon gì chứ! Rõ ràng là Thẩm Tuệ An muốn gây khó dễ cho nàng mà!
Đỗ Mĩ Kha tức đến xanh mặt, nhưng vẫn luôn mồm nói: “Chuyện đại cô nương muốn nào có đáng gì, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày di nương đều sẽ tự tay hầm canh cho đại cô nương uống.”
Lập tức Tuệ An nhoẻn miệng cười, sau đó lau nước mắt nhìn Tôn Hi Tường, nói: “Phụ thân, hôm nay ở trước cửa Thường Âm lâu nhị muội muội vì quá sợ hãi nên đã ngất xỉu, đúng lúc ngã vào trong lòng Tần vương điện hạ. Tuy nói tình huống hôm nay có chút đặc biệt, tùy cơ ứng biến, nhưng rốt cuộc vẫn bất lợi cho thanh danh của nhị muội muội. Nếu An nương có bị té xuống đất, cũng sẽ tuyệt đối không ngã vào nam nhân xa lạ ở bên ngoài. An nương nghĩ tuổi nhị muội muội cũng không còn nhỏ nữa, có phải nên học thêm một ít phép tắc hay không? Bây giờ trong kinh xảy ra chuyện lớn, không tiện để mời ma ma ở bên ngoài về dạy dỗ. Phương ma ma ở chỗ con phụ cũng biết đó, trước đây bà từng sống trong cung, lại còn được hầu hạ cho Thụy Thái Phi nữa, là người rất am hiểu quy cũ, không bằng để Phương ma ma đến Thu Lan viện chỉ dạy nhị muội ít hôm. Mặt khác thừa dịp này hỏi thăm sxem trong cung có ma ma nào được cho nghỉ hay không, mời về một ma ma thật tốt cho nhị muội, mỗi tháng phát lương thưởng đầy đủ. Phụ thân cảm thấy như vậy được không?”
Hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy Tôn Hi Tường bạc đãi Tuệ An, nếu ông không đồng ý yêu cầu này của Tuệ An chắc chắn bọn hạ nhân sẽ nói ông chẳng những không yêu thương, ngược lại còn đối xử tệ với đích nữ (con gái dòng chính).
Hơn nữa ông còn nghe được Tôn Tâm Từ ngã vào trong lòng Tần vương, dựa vào sự hiểu biết của ông về nhị nữ nhi kia, sao có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra chứ, lập tức buồn bực trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Mĩ Kha, nói.
“An nương nghĩ rất chu đáo, thật sự là một tỷ tỷ tốt, hôm nay phụ thân đã khiến con chịu uất ức rồi, sáng mai ta sẽ cho Chu quản gia chuẩn bị một bàn tiệc rượu ở Huệ Hâm lâu nhận lỗi với con, cũng coi an ủi cho con bớt sợ. Con nghỉ ngơi sớm đi, phụ thân còn có việc, ta đi trước.” Ông ta nói xong lập tức đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này Tuệ An mới nhíu mày nhìn Đỗ Mĩ Kha, cười nói: “Di nương cũng mau trở về nghỉ ngơi một lát đi, ta còn chờ di nương mang canh đến đấy.”
Tuệ An trước mặt nhiều người chỉ trích Tôn Tâm Từ lôi kéo nam nhân ở bên ngoài, điều này đã làm cho Đỗ Mĩ Kha giận đến xanh cả mặt, Tôn Hi Tường lại đồng ý để Phương ma ma đến dạy dỗ Tôn Tâm Từ, mà nàng còn phải hầu hạ canh bổ choTuệ An, lúc này Đỗ Mĩ Kha đã thật sự tức đến sắp điên rồi.
Nàng nhìn thấy Tuệ An nở nụ cười đắc ý, phải kiềm chế rất lâu mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng, xoay người đuổi sát theo Tôn Hi Tường.
Hai người ra khỏi Dong Lê viện, đi qua hành lang Phương Tâm viện, Tôn Hi Tường bèn đứng lại chờ Đỗ Mĩ Kha đến, mặt ông ta xanh đen trách cứ nói: “Chuyện tiểu Từ là thế nào? Tần vương là người mà nó có thể mơ tưởng sao? Nàng đi nói với nó, đừng đi ra ngoài làm xấu mặt ta nữa, ở nhà nghiêm chỉnh học tốt nữ công gia chánh cho ta.”
Đỗ Mĩ Kha vốn đang bốc hỏa, làm sao còn tâm tư nghe Tôn Hi Tường trách mắng, vì vậy chỉ gật đầu cho có lệ. Tôn Hi Tường thấy Đỗ Mĩ Kha như thế liền biết nàng ta chẳng hề điếm xỉa đến lời nói của mình, lập tức giận dữ, lạnh lùng nói.
“Tiểu Từ tuổi còn nhỏ, tầm mắt hạn hẹp mới phạm phải sai lầm. Chẳng lẽ nàng cũng không có đầu óc luôn sao? Tần vương Lí Vân Sưởng đó là ai? Người như thế chúng ta có thể chạm tới hả? Mẫu thân Đông phi nương nương của hắn đúng là đang được sủng ái, nhưng Hoàng hậu cũng không phải là người hiền lành gì, tuy không có con trai trưởng, nhưng chẳng phải vẫn còn một Bình vương đang được nuôi dưỡng ở Khuê Ninh cung ư! Hiện nay, thái độ của Hoàng Thượng đối với việc chọn người thừa kế lại không rõ ràng, trên triều đình sóng gió nổi lên, các gia tộc lớn như Văn gia và Quan gia còn phải tránh thật xa, vậy mà các người lại không sợ chết đâm đầu vào! Ngu xuẩn! Sao không nghĩ lại chỉ bằng xuất thân của tiểu Từ, cuối cùng cho dù được Tần vương để mắt đến cũng không phải chuyện hay ho gì!”
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy chợt giật mình, mắt trợn to nhìn Tôn Hi Tường: “Bây giờ trên triều các hoàng tử tranh đoạt gay gắt đến mức như thế sao?”
Tôn Hi Tường thấy nàng ta biết sợ, sắc mặt cũng dịu đi, nói: “Chưa tới nỗi nào, nhưng theo thời gian Hoàng Thượng sẽ già đi, cuối cùng cũng khó tránh khỏi chuyện này. Nàng nên quản tốt tiểu Từ, đừng để nó suốt ngày chỉ biết mơ tưởng bước vào nhà quyền quý.”
Đỗ Mĩ Kha vội gật đầu tiếp thu, kéo tay Tôn Hi Tường: “Chàng vẫn còn chưa dùng cơm trưa, hay là đến chỗ thiếp......”
Hôm nay bởi vì mẫu tử Tôn Tâm Từ ông đã mất hết mặt mũi ở trước mặt bọn hạ nhân, chỉ kém chút nữa là đào cái lỗ để chui xuống thôi, nhìn gương mặt như phù dung của Đỗ Mĩ Kha chẳng hiểu tại sao lại không thể kiên nhẫn như thường ngày, nàng ta còn chưa nói xong, Tôn Hi Tường đã gạt tay ra, nói: “Ta còn có việc, nếu nàng rãnh thì nên lui tới phủ Thượng Thư nhiều hơn, đừng tìm An nương gây phiền toái nữa, đối xử với nó tốt một chút nàng cũng không lỗ đâu, nhanh chóng khiến cho những nhà quyền quý trong kinh tiếp nhận mẫu tử các nàng mới là chuyện nên làm. Ta đi đây.”
Ông dứt lời cũng không nhìn tới Đỗ Mĩ Kha nghênh ngang rời đi, ra khỏi khúc quanh hành lang đi về phía Đông, mà đó lại không phải là hướng đi ra bên ngoài viện, rõ ràng là đường đến Bích Thủy viện!
Mà thông phòng Phàn Chi kia của Tôn Hi Tường cũng ở Bích Thủy viện, nhớ lại Phàn Chi có dáng người rất yểu điệu, gương mặt thì nhỏ nhắn đẹp đẽ, lại còn tiếng trách mắng “Không có đầu óc” vừa rồi của Tôn Hi Tường. Lập tức cổ họng Đỗ Mĩ Kha căng ra, oán hận cắn nát rắng ngà.
Đỗ Mĩ Kha trở lại Thu Lan viện thì trực tiếp đi vào khuê phòng của Tôn Tâm Từ, lúc này Tôn Tâm Từ đã được tắm rửa sạch sẽ, dáng vẻ tiều tụy nằm ở trên giường, lửa nóng tỏa ra khắp nơi.
Đỗ Mĩ Kha còn chưa bước vào cửa đã nghe một tiếng “Ầm” vang lên ở trong phòng, tiếp theo là tiếng thét kinh hãi của Thủy Tâm. Đỗ Mĩ Kha cau mày, vội vàng đi nhanh vào bên trong.
Chỉ thấy một cái ấm lô bằng kim loại khắc hoa văn hình mây bị ném trên mặt đất, lửa than vung vãi khắp nơi, mà Thủy Tâm lại ôm đầu khóc lớn, Hỉ Mai thì nơm nớp lo sợ đứng ở bên giường, thấy nàng đi vào tựa như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một một hơi.
Vừa nhìn liền biết là nữ nhi bảo bối của nàng lại lấy hai nha đầu này ra để trút giận nữa rồi, trong lòng Đỗ Mĩ Kha càng thêm phiền muộn, liếc mắt ra hiệu cho hai người Thủy Tâm, bọn họ bèn vội vàng lui xuống.
Ngồi xuống mép giường, Đỗ Mĩ Kha tức giận trừng mắt nhìn Tôn Tâm Từ, nói: “Con nên đối xử với chúng nó tốt một chút! Tuy nói nương có ân với hai gia đình bọn họ, nhưng cho dù ân tình có lớn đến mấy cũng sẽ không nhịn nổi chuyện con cứ hành hạ người ta như vậy, nếu chẳng phải hai người bọn họ một lòng trung thành, chỉ sợ sớm đã phản chúng ta rồi. Trước đây ở Phù Vân Hạng nương cho rằng vì con vẫn còn nhỏ, nên tùy hứng một chút cũng không sao, nhưng bây giờ chúng ta đã đến phủ này, mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa, nếu con không chú ý một chút, để hai nha đầu đó bị Thẩm Tuệ An mua chuộc, cẩn thận con chết lúc nào cũng không hay đấy.”
“Nếu bọn họ dám! Con sẽ lột da bọn họ!” Tôn Tâm Từ nghe vậy chẳng những không hối hận, ngược lại càng thêm giận dữ.
Đỗ Mĩ Kha thấy Tôn Tâm Từ như thế, cũng biết nó sẽ chẳng bao giờ coi bọn hạ nhân là người, trong thời gian ngắn khó có thể làm cho nó thông suốt được. Hơn nữa hôm nay trong lòng nàng cũng không được vui, vì vậy không muốn tranh luận những chuyện nhỏ nhặt này với Tôn Tâm Từ, bèn chuyển đề tài, nói tiếp.
“Phụ thân con kêu nương nói cho con biết, đừng nghĩ đến chuyện có thể dựa dẫm vào hoàng tử nữa, bởi vì con sẽ chẳng được lợi ích gì, nương cũng nghĩ như vậy. Sau này con nhớ phải tránh xa Tần vương một chút, tuy hắn có thân phận cao quý, nhưng không phải là đối tượng tốt để nhà chúng ta kết thân, ta không thể trèo cao. Con nên nghe lời biết không, phụ thân và nương đều vì muốn tốt cho con.”
Tôn Tâm Từ nghe vậy vẻ mặt vốn đã không vui nay lại càng thêm khó chịu, không cam tâm nói: “Sao lại không tốt chứ? Nương người không biết Tần vương kia tuấn tú thế nào đâu, nhìn cao quý biết bao nhiêu, hắn còn rất quan tâm......”
“Tiểu Từ! Nghe lời, cho dù con có được Tần vương để mắt đến, nhưng hết mức cũng chỉ làm thiếp. Nếu chức quan phụ thân con có thể tăng thêm một cấp, cùng lắm thì leo lên được vị trí trắc phi, nhưng cái danh trắc phi đó chỉ tốt hơn thiếp một chút thôi. Đời này của nương đã như vậy, sao có thể nhìn con chịu khổ giống như nương chứ!? Con cũng thấy đấy, thiếp chẳng tính là gì, mà trong vương phủ của hoàng gia, tranh đấu lại càng thêm kịch liết hơn, với tính tính này của con, hoàn toàn không thích hợp ở nơi dó, còn nữa......”
Đỗ Mĩ Kha trông thấy Tôn Tâm Từ cố chấp như thế, vội kéo tay nàng ta khuyên nhủ, nhưng Tôn Tâm Từ lại không thể kiên nhẫn, nàng ta rút tay ra kêu một tiếng nằm soài trên giướng, đưa lưng về phía Đỗ Mĩ Kha buồn bực nói: “Con biết chứ, nhưng con không nghĩ hắn sẽ ... Nương, hôm nay con rất mệt, muốn ngủ một lát.”
Đỗ Mĩ Kha nhìn nàng ta như vậy cũng không khuyên nữa, chỉ âm thầm thở dài một tiếng, vỗ bả vai nàng ta, nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay con bị làm cho quá sợ hãi rồi, nương kêu Thủy Tâm đốt một ít hương giúp con an thần. Nương nói những lời đó cũng là vì muốn tốt cho con, con yên tâm, nương chỉ có mỗi mình con, cho dù liều mạng cũng phải tìm một gia đình tốt để gả con vào.” Dứt lời, chỉnh lại góc chăn giúp Tôn Tâm Từ, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Sau khi Tôn Tâm Từ nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta đã xa dần, lúc này mới nghiêng người nhìn nàng ta một cái, không biết vì sao ánh mắt lại mang theo sự oán hận, khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
Sao nàng có thể không hận cho được? Nhớ lại những lời lúc nãy của Đỗ Mĩ Kha Tôn Tâm Từ bèn cảm thấy lửa giận bốc lên đến tận đầu, đều cùng là thiên kim phủ Đỗ Thượng Thư, dì thì lại gả cho nhà quyền quý, biểu tỷ còn được phong là Minh Hà quận chúa, đã nắm chắc vị trí Vương phi của Bình Vương trong tương lai. Dựa vào cái gì ngay cả nghĩ nàng cũng không được nghĩ, nếu không phải tại năm đó nương hồ đồ, sao nàng lại bị người ta khinh thường khắp nơi cơ chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy bực trong người, vì vậy cứ trở mình liên tục ở trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.