Chương 150: Lạt mềm buộc chặt 2
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Tuệ An thấy người trong phòng quỳ đầy
đất, không khí thoáng cái ngưng trệ, không khỏi nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, lúc này mới nói:
“Noãn Cơ, ngươi đến hầu hạ ta dùng bữa đi, chỗ Tam gia để Hồng Loan.”
Noãn Cơ bị Quan Nguyên Hạc quát to một tiếng, hù dọa quỳ ở nơi đó run lẩy bẩy, không phải là nàng không muốn lui xuống, mà là do không đứng dậy nổi.
Bàn tay nàng cầm lấy chén súp cũng run rẩy theo, canh nóng rơi ra, trên tay nổi lên một tầng hồng rộp, nàng cũng không dám động, cho đến khi nghe được tiếng Tuệ An gọi, nàng mới phảng phất như sống lại một đời, gấp rút đứng lên lui ra sau lưng Tuệ An.
Tuệ An tiếp nhận chén súp trong tay nàng, tự mình đặt ở trước mặt Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Đây là Noãn Cơ, hôm nay mẫu thân thưởng xuống, nàng vừa tới, chân tay vụng về không hầu hạ tốt, là thiếp quản giáo chưa nghiêm, phu quân đừng tức giận, về sau thiếp sẽ dạy dỗ các nàng thật tốt.”
Quan Nguyên Hạc liếc Tuệ An một cái, nghe nha đầu kia tên Noãn Cơ liền giật giật khóe miệng, y trừng Tuệ An cảnh cáo, lúc này mới lại tiếp tục dùng cơm.
Trải qua một màn này, những nha đầu kia lập tức yên lặng nhiều hơn, chỉ có Lục Nhụy thấy Noãn Cơ được Tuệ An coi trọng, Tuệ An còn che chở cho nàng, không khỏi liền trừng Noãn Cơ một cái, trong lòng nổi lên ghen ghét cùng lo sợ bất an.
Đợi xong bữa, Quan Nguyên Hạc trở về phòng nghỉ ngơi, Tuệ An đi chậm hai bước, thấy Noãn Cơ nhắm mắt theo sát mình, liền quay đầu nhìn nàng, nói:
“Tính tình Tam gia không tốt, ngươi cũng không phải không biết, ngươi là do phu nhân ban thưởng, lại nay mai sẽ làm tục chải tóc, cần gì đi tranh đoạt với người. Hôm nay ngươi chọc gia không vui, bảo ta làm sao chải tóc cho ngươi, trước lùi lại hai ngày đi, nhớ rõ về sau hầu hạ phải cẩn thận chút ít! Đừng tiếp tục chọc gia!”
Noãn Cơ nghe vậy vẻ mặt cảm kích, gấp rút quỳ xuống nói:
“Tạ thiếu phu nhân đề điểm, Noãn Cơ nhớ rõ.”
Lúc này Tuệ An mới gật đầu, lại thấy tay nàng bị phỏng, nói:
“Đi xuống gọi nha đầu mang thuốc cho ngươi đi, đừng để lại sẹo.”
Noãn Cơ cung kính thưa vâng, lúc này mới lui ra, phía sau Lục Nhụy cùng vài người nha đầu chứng kiến một màn này, tâm tư bắt đầu chuyển động.
Tuệ An trở về phòng, thấy Quan Nguyên Hạc đang đen mặt ngồi trên giường La Hán đọc sách, nàng đoạt quyển sách trên tay y, hì hì cười một tiếng, trêu ghẹo mà nói:
“Phu quân đúng là một chút cũng không thương hương tiếc ngọc!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vỗ vào trên mông nàng, nói:
“Bao giờ thì nàng mới đuổi các nàng đi, nhìn thôi cũng phiền lòng!”
Tuệ An liền che miệng cười, sau đó mới thở dài nói:
“Xem chàng nói kìa, làm như phải chịu bao nhiêu ủy khuất ấy, đây chính là tề nhân chi phúc, khối người còn muốn mà không được. Ta có muốn đuổi các nàng, cũng phải tìm cái lý do, bắt lấy sai lầm…”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng giễu cợt mình, liền kéo nàng lên giường La Hán, áp dưới thân thể, nhìn chằm chằm nàng nói:
“Cần gì phiền phức như vậy, trực tiếp xử lý bán ra ngoài đi.”
Tuệ An trợn trắng hai mắt, thầm nghĩ nếu thật sự đơn giản như vậy, nàng cần gì phải ủy khuất bản thân nữa, trên mặt nhưng lại cười nói:
“Ta thấy các nàng nhan sắc cũng không tệ, phu quân thật sự không động tâm tí nào sao?”
Quan Nguyên Hạc phát hiện mỗi khi Tuệ An hoặc là trêu ghẹo mình, hoặc là muốn lấp liếm chuyện gì mới có thể gọi y là ‘phu quân’, ngày thường đều luôn mềm mại ta ta chàng chàng, nghe nàng nói như thế, liền nhéo mũi nàng một cái, trầm ngâm nói:
“Nếu không đều thu hết? Nàng đã nói như vậy, ta không thu thì có lỗi với tấm lòng thành của nàng quá!”
Tuệ An cả cười, đưa tay vòng ở cổ Quan Nguyên Hạc, nói:
“Phu quân chàng mà nâng thiếp ta liền từ chối chàng ngoài cửa, chỉ tập trung tinh thần bế quan chưng cất dấm chua, đợi lúc phu quân thu dùng các nàng, ta liền một thùng dấm chua làm chàng chết chìm!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy cười lên ha hả, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Tuệ An một cắn mút, đợi Tuệ An thở dốc mới ngẩng đầu, khàn giọng nói:
“Vì mạng của ta, ta vẫn nên cách xa các nàng thì hơn.”
Ánh mắt Tuệ An không khỏi sáng ngời, cười nói:
“Đấy là kêu chàng chàng không chịu thu đó nhé!”
Quan Nguyên Hạc nhướng mày, lại gật đầu, Tuệ An cười càng vui vẻ, đỡ mặt của y rướn người hôn lên, nói:
“Chẳng lẽ về sau chàng cũng không nâng thiếp thất, không thu thông phòng?”
Quan Nguyên Hạc lại cười, nắm vòng eo nàng, ậm ừ nói:
“Các nàng tâm tư không trong sạch, tất nhiên không thể thu.”
Y nói xong liền mạnh mẽ thu lại cánh tay, bắt được môi Tuệ An mà ngấu nghiến, Tuệ An thầm nghĩ lời y nói có phải mang ý là gặp được người tâm tư trong sạch, tính tình đơn giản thành thực liền có thể thu không?
Nhưng rốt cuộc nàng không hề ép hỏi, chỉ vòng tay qua cổ Quan Nguyên Hạc nhẹ nhàng di động đầu lưỡi, cánh tay Quan Nguyên Hạc đặt trên eo nàng trong nháy mắt càng thêm dùng sức.
Hai người náo loạn một hồi, mới ôm nhau nghỉ ngơi, Tuệ An nghỉ trưa tỉnh lại, bên cạnh đã biến mất thân ảnh của Quan Nguyên Hạc, nàng thoải mái vươn tay, lúc này mới đứng lên.
Xuân Nhi cùng Đông Nhi tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Tuệ An vừa mới vào phòng khách ngồi xuống chỗ của mình, liền nghe bên ngoài vang lên một hồi thanh âm huyên náo, còn có tiếng Phương mama quát lớn, sau đó mới yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Phương mama vén mành tiến đến, nói:
“Là Lục Nhụy cãi cọ cùng Noãn Cơ.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, còn chưa nói nên lời, Thu Nhi đã chạy vào, vẻ mặt oán hận, nói:
“Cô nương, sao trên đời lại có kẻ không biết xấu hổ như thế cơ chứ, Noãn Cơ kia sợ người khác không biết tương lai nàng sẽ được nâng thiếp không bằng, lúc này đã dám vênh mặt hất hàm sai khiến khắp nơi. Lục Nhụy không phục, hai người liền ầm ĩ lên, Lục Nhụy mắng Noãn Cơ không biết xấu hổ, Noãn Cơ lại mắng Lục Nhụy hoa tàn ít bướm, thiếu chút nữa còn xông vào đánh nhau.”
Tuệ An không trả lời Thu Nhi, chỉ hỏi Quan Nguyên Hạc đi chỗ nào, nghe nói y bị Quan Bạch Trạch gọi đi, không khỏi sửng sốt.
Thu Nhi thấy Tuệ An mặc kệ mình, lại như một làn khói chạy ra ngoài, nửa khắc sau mới trở về, sắc mặt càng không khá hơn, thở phì phò nói:
“Cô nương, Noãn Cơ kia thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám đi ra ngoài, nô tỳ nhìn như là chạy đến Tường Thụy viện. Tiện nhân không biết xấu hổ này, cô nương nhất định không thể bỏ qua cho nàng.”
Tuệ An nghe vậy chỉ cười một tiếng, đứng dậy đi tới thư phòng, Phương mama thấy nàng ra ngoài, không khỏi trừng Thu Nhi một cái, nói:
“Tính tình của ngươi sao vẫn chẳng thay đổi tí nào! Làm chuyện của ngươi đi, tâm trạng tốt đẹp của cô nương cũng bị cái miệng của ngươi làm hỏng hết rồi.”
Thu Nhi không phục, la hét:
“Tại sao có thể trách ta, đều là những yêu tinh kia cố tình gây chuyện, ta còn không phải là đau lòng thay cô nương sao…”
Từ sau ngày đó, Quan Nguyên Hạc thật sự làm như y nói, ngày ngày canh chừng Tuệ An học tập, không hề xuất phủ, ngoại trừ ngẫu nhiên đi thỉnh an lão thái quân, ngay cả sân nhỏ đều rất ít ra vào.
Ngày qua ngày, y đều nhân lúc Tuệ An chưa tỉnh mà đi luyện công, sau đó trở lại dựng Tuệ An khỏi giường, cùng nàng ăn đồ ăn sáng, đợi Tuệ An thỉnh an Định Quốc phu nhân, y liền tới thư phòng đọc sách xem công văn, Tuệ An từ Phúc Đức viện trở về lại gấp rút xử lý việc vặt, phần lớn thời gian cũng đều cùng y ngây ngốc trong thư phòng.
Buổi sáng, hai người có lúc ai bận việc nấy, cũng đôi khi dính ở một chỗ trò chuyện, làm chút động tác thân mật mờ ám, đến buổi trưa bày cơm mới cùng nhau trở về viện dùng bữa.
Quan Nguyên Hạc không có thói quen nghỉ trưa, thường thường dùng đồ ăn trưa xong sẽ cùng Tuệ An nói chuyện, đợi Tuệ An nằm ngủ, y liền ở một bên đọc sách, hoặc là đi thư phòng bận rộn.
Thỉnh thoảng không có hứng, y liền lười biếng nằm ở bên cạnh Tuệ An nhìn nàng, bình thường lúc này Tuệ An cũng đừng mong được ngủ ngon, luôn bị y động thủ động cước làm tỉnh. Sau đó y cứ nằm nhìn Tuệ An vẻ mặt ngái ngủ, ánh mắt lên án mà cười ha hả, ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm mấy lời mập mờ ám muội, tay y cũng không thành thật, Tuệ An không thuận theo, y càng nháo hăng say, thậm chí có đôi lần còn không thể thu thập lại được.
Tuệ An nghỉ trưa xong, hai người như cũ trở lại thư phòng, Quan Nguyên Hạc buổi sáng đã xử lý gần hết công việc, buổi chiều liền nhàn hạ hơn nhiều, y không thích Tuệ An đọc sách ở căn phòng bên cạnh, lại sai người đặt một án thư nhỏ ngay trong thư phòng cho nàng. Thỉnh thoảng liền ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nói hai câu nói, hoặc là bám riết Tuệ An muốn nàng đích thân làm này làm nọ, hồng tụ thêm hương, pha trà đấm vai…
Có khi y còn lưu luyến ôm nàng trong ngực, cùng nàng nói chút chuyện lý thú trong thiên hạ, vừa nói vừa không quên động thủ, mỗi lần không làm cho nàng mặt đỏ tận mang tai, nũng nịu cầu xin tha thứ, cái gì đều đáp ứng, y liền tuyệt không dừng tay.
Ban ngày đã vành tai tóc mai chạm nhau như vậy, vốn y đã cực lực nhẫn nại, hậu quả chính là trời còn chưa tối, Quan Nguyên Hạc liền không thể chờ đợi thêm, lôi kéo nàng vào phòng ngủ.
Ban đêm y càng càn rỡ, Tuệ An ngày nào cũng dậy trễ, hai lần mệt mỏi quá còn không thể đến Phúc Đức viện thỉnh an, cũng may Định Quốc phu nhân nghe Quan Nguyên Hạc nói nàng thân thể không ổn, trong lòng cũng sáng tỏ một hai, bà còn vui tươi hớn hở cười nói Tuệ An nên nghỉ ngơi nhiều hơn, khiến Tuệ An mắc cỡ một hồi lâu đều không ngẩng đầu lên được.
Cuộc sống như vậy người ngoài nhìn vào thật đúng là như hôm đó Quan Nguyên Hạc nói, trầm mê nữ sắc, không thể tự thoát ra.
Bản thân Tuệ An cũng cảm thấy đoạn thời gian này ngọt ngào tựa mật, giống như ông trời muốn đền bù toàn bộ tổn thất cho nỗi đau khổ hai đời của nàng vậy, chỉ ngoại trừ đám nha hoàn thỉnh thoảng vẫn làm ầm ĩ kia, nàng lại không có bất cứ chuyện gì phải phiền lòng cả.
Cứ như vậy nhoáng một cái đã qua năm ngày, Tuệ An cảm thấy không sai biệt lắm, buổi chiều ngày hôm đó nàng không ở cùng Quan Nguyên Hạc, đến phòng bếp tự mình làm một bát súp, lúc chạng vạng lại gọi Phương mama sớm bày cơm.
Dùng cơm xong, nàng liền mang theo bát súp lên kiệu, được Phương mama cùng nha đầu hầu hạ hướng thẳng Phúc Đức viện mà đi.
Lúc nàng đến, Định Quốc phu nhân vẫn đang dùng bữa, nghe Tuệ An mang theo chén súp do mình đích thân điều chế đến, liền cười gọi người hầu dọn bàn, Tuệ An tự mình dâng súp cho bà, cười nói:
“Tay nghề của con ta chẳng bằng ai, tổ mẫu chớ có cười nhạo con. Chén súp này tuy không phải là thứ hiếm gì, nhưng mà có tác dụng an thần, lúc mẫu thân vừa rời thế, An nương cũng luôn ngủ không yên, mỗi đêm Phương mama đều nấu súp này cho con uống.”
Định Quốc phu nhân nếm thử, cảm thấy hương vị rất dễ chịu, lại thấy Tuệ An vẻ mặt khẩn trương, liền kéo tay của nàng, ôn nhu cười nói:
“Làm khó con nghĩ tới tổ mẫu như vậy, là nghe Khương mama nói tổ mẫu ngủ không được ngon đi? Con đứa bé ngốc này, tổ mẫu đây là bệnh lâu năm, há có thể so sánh với người trẻ tuổi, người già thường cách một đoạn thời gian sẽ ngủ không được. Thật là tiểu nha đầu hiếu thuận, về sau chớ có nhớ thương tổ mẫu nữa, các con sống tốt, trong lòng tổ mẫu vui mừng, tất nhiên bệnh gì cũng tốt.”
Tuệ An đỏ mặt, nhìn khuôn mặt chứa chan từ ái của Định Quốc phu nhân, tay được bàn tay ấm áp lại già nua của bà bao bọc, trong lòng ấm áp lan rộng, lại dâng lên một tia áy náy, hốc mắt ửng hồng, nói:
“Tổ mẫu… An nương là người bốc đồng, về sau nếu có chỗ nào làm không đúng, xin tổ mẫu đừng giận An nương…”
Định Quốc phu nhân thấy nàng quýnh lên, suýt nữa còn rơi lệ, bà gấp rút vỗ về tay nàng, nói:
“Nhìn con xem, sao đang tốt đẹp lại khóc rồi, lát nữa trở về, thằng bé Cẩm Nô cứng đầu kia lại nghĩ tổ mẫu bắt nạt tim gan bảo bối của nó thì to chuyện, nhanh lau đi, đừng khóc.”
Bà vừa nói vừa dùng khăn tay lau lệ cho Tuệ An, Tuệ An gấp rút cầm khăn chấm chấm khóe mắt, cười nói:
“Tổ mẫu lại giễu cợt An nương.”
Định Quốc phu nhân liền cười, sau đó mới thở dài một tiếng, vuốt tay Tuệ An, nói:
“Mẫu thân con mất sớm, đáng thương con đứa bé này, chịu không ít khổ đi?
Một bên Khương mama nghe hai người cười nói đầy xúc động, liền phất tay cho mấy tiểu nha đầu trong phòng lui ra, chỉ một mình hầu hạ ở trong phòng.
Tuệ An cùng Định Quốc phu nhân nói không ít chuyện, lại hầu hạ Định Quốc phu nhân ăn hơn phân nửa chén canh, nàng mới đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi.
Định Quốc phu nhân vừa ngồi xuống, Thôi thị cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân liền dẫn mấy tiểu bối đến thỉnh an, trong phòng thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người lại cười nói một hồi, lúc này mới tản đi, chỉ có Tuệ An là lưu lại phía sau, Định Quốc phu nhân thúc giục nàng trở về, Tuệ An lại nói:
“Mỗi lần đều là Ngũ đệ muội hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, có phải tổ mẫu chỉ thích Ngũ đệ muội thôi không, ngay cả phu quân cũng nói An nương không tỉ mỉ chu đáo bằng Ngũ đệ muội, An nương không chịu đâu, hôm nay nhất định con phải hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi mới được.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền cười, lôi kéo tay Tuệ An cốc lên trán nàng nàng, lại nhìn Tống thị, nói:
“Hôm nay liền để nha đầu nghịch ngợm này hầu hạ ta, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng có lại niệm kinh tụng Phật thâu đêm nữa.”
Tống thị liền cười thưa vâng, thi lễ với Tuệ An, mới thối lui khỏi phòng.
Tuệ An cười nói:
“Nhìn đi, quả nhiên tổ mẫu quan tâm Ngũ đệ muội nhất.”
Định Quốc phu nhân bị nàng trêu chọc, cười nói:
“Con còn so bì, Ngũ đệ muội của con là người mệnh khổ, mới gả vào chưa được nửa năm, Tiểu Ngũ đã qua đời, bọn họ tình cảm tốt, những năm nay nàng luôn ăn chay niệm Phật, càng ngày càng trầm tĩnh không giống người trẻ tuổi. Con không có việc gì nhớ thường xuyên đến chỗ nàng ngồi chơi, tương lai cũng để tâm nàng một chút.”
Tuệ An gật đầu, nói:
“Con hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, lại xoa bóp cho tổ mẫu nhé? Có lẽ có thể ngủ ngon hơn cũng chưa biết chừng.”
Định Quốc phu nhân liền cười đồng ý, Tuệ An hầu hạ cởi áo ngoài cho bà, bọn nha đầu bưng nước đến, Tuệ An hầu hạ bà rửa mặt nằm xuống, liền đứng ở đầu giường nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của bà, cười nói:
“Con tài nghệ thô thiển, nếu như làm đau tổ mẫu, tổ mẫu nhất định phải nói cho con biết đấy.”
Định Quốc phu nhân ừ nhẹ một tiếng, lại nói:
“Con lại lừa gạt tổ mẫu, rất thoải mái.”
Tuệ An nếu thật sự không hiểu, tất nhiên cũng không dám động tay trên đầu Định Quốc phu nhân, trước kia nàng từng học qua thuật châm cứu bấm huyệt, tuy nói chỉ chuyên trị cho ngựa, do cảm thấy huyệt đạo cũng tương tự của người nên mới lưu tâm chút ít.
Khương mama thấy Định Quốc phu nhân thoải mái buông lỏng, lại nhìn động tác của Tuệ An có hình có dạng, liền gọi nha đầu Xảo Liên ở một bên nhìn xem, thuận tiện học lỏm vài đường.
Tuệ An cười nhìn hai người một cái, lại cúi đầu chuyên tâm xoa bóp, không có một hồi liền nghe được tiếng ngáy khe khẽ của Định Quốc phu nhân.
Khương mama tiến lên vén lại góc chăn cho Định Quốc phu nhân, lúc này Tuệ An mới thả tay, nhón chân lui ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Khương mama không khỏi cười nói:
“Thiếu phu nhân quả nhiên bản lĩnh, hôm nay lão thái quân ngủ sớm hơn bình thường tận một canh giờ, nhìn cũng an bình rất nhiều.”
Tuệ An liền cười, nói:
“Kỳ thật biện pháp này dễ học lắm, về sau ta làm nhiều mấy lần, mama gọi bọn nha đầu đứng cạnh ghi nhớ là được.”
Khương mama cười nói cùng Tuệ An đôi câu, còn chưa tiễn nàng ra khỏi viện, liền gặp Nhan mama vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài bước đến, nhìn thấy Tuệ An thì vội vàng chạy tới, nói:
“Thiếu phu nhân mau trở về thôi, Tam gia đang nổi giận trong viện, ai cũng không khuyên được!”
Tuệ An nghe vậy ngẩn người, cũng không hỏi nhiều, liền cuống quít từ biệt Khương mama, không lên kiệu mà bước nhanh trở về Kỳ Phong viện.
Khương mama cũng là cả kinh, bắt lấy Nhan mama hỏi đôi câu, liền nghe Nhan mama nói:
“Hôm nay thiếu phu nhân không có ở đây, nha đầu trong sân có người không thành thật… Lục Nhụy đi vào hầu hạ, cũng không biết tại sao liền chọc giận Tam thiếu gia, bị gia một cước đạp chết. Bây giờ Tam thiếu gia đang ở trong sân phát hỏa đây, lão thái quân ngủ rồi ư? Không thể kinh động lão thái quân được, ta về viện trước đây.”
Nhan mama dứt lời liền cuống quít rời đi, Khương mama biết rõ tính tình của Quan Nguyên Hạc, bình thường tuy nói có lạnh lùng một chút, nhưng cũng chưa đến nỗi vô cớ nổi giận, nhưng một khi y đã giận lên thì coi như chết chắc, ai cũng đừng mong khuyên bảo.
Bà nghe Nhan mama nói Quan Nguyên Hạc một cước đạp chết Lục Nhụy, trong lòng hoảng hốt, thầm than lớn chuyện rồi…
“Noãn Cơ, ngươi đến hầu hạ ta dùng bữa đi, chỗ Tam gia để Hồng Loan.”
Noãn Cơ bị Quan Nguyên Hạc quát to một tiếng, hù dọa quỳ ở nơi đó run lẩy bẩy, không phải là nàng không muốn lui xuống, mà là do không đứng dậy nổi.
Bàn tay nàng cầm lấy chén súp cũng run rẩy theo, canh nóng rơi ra, trên tay nổi lên một tầng hồng rộp, nàng cũng không dám động, cho đến khi nghe được tiếng Tuệ An gọi, nàng mới phảng phất như sống lại một đời, gấp rút đứng lên lui ra sau lưng Tuệ An.
Tuệ An tiếp nhận chén súp trong tay nàng, tự mình đặt ở trước mặt Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Đây là Noãn Cơ, hôm nay mẫu thân thưởng xuống, nàng vừa tới, chân tay vụng về không hầu hạ tốt, là thiếp quản giáo chưa nghiêm, phu quân đừng tức giận, về sau thiếp sẽ dạy dỗ các nàng thật tốt.”
Quan Nguyên Hạc liếc Tuệ An một cái, nghe nha đầu kia tên Noãn Cơ liền giật giật khóe miệng, y trừng Tuệ An cảnh cáo, lúc này mới lại tiếp tục dùng cơm.
Trải qua một màn này, những nha đầu kia lập tức yên lặng nhiều hơn, chỉ có Lục Nhụy thấy Noãn Cơ được Tuệ An coi trọng, Tuệ An còn che chở cho nàng, không khỏi liền trừng Noãn Cơ một cái, trong lòng nổi lên ghen ghét cùng lo sợ bất an.
Đợi xong bữa, Quan Nguyên Hạc trở về phòng nghỉ ngơi, Tuệ An đi chậm hai bước, thấy Noãn Cơ nhắm mắt theo sát mình, liền quay đầu nhìn nàng, nói:
“Tính tình Tam gia không tốt, ngươi cũng không phải không biết, ngươi là do phu nhân ban thưởng, lại nay mai sẽ làm tục chải tóc, cần gì đi tranh đoạt với người. Hôm nay ngươi chọc gia không vui, bảo ta làm sao chải tóc cho ngươi, trước lùi lại hai ngày đi, nhớ rõ về sau hầu hạ phải cẩn thận chút ít! Đừng tiếp tục chọc gia!”
Noãn Cơ nghe vậy vẻ mặt cảm kích, gấp rút quỳ xuống nói:
“Tạ thiếu phu nhân đề điểm, Noãn Cơ nhớ rõ.”
Lúc này Tuệ An mới gật đầu, lại thấy tay nàng bị phỏng, nói:
“Đi xuống gọi nha đầu mang thuốc cho ngươi đi, đừng để lại sẹo.”
Noãn Cơ cung kính thưa vâng, lúc này mới lui ra, phía sau Lục Nhụy cùng vài người nha đầu chứng kiến một màn này, tâm tư bắt đầu chuyển động.
Tuệ An trở về phòng, thấy Quan Nguyên Hạc đang đen mặt ngồi trên giường La Hán đọc sách, nàng đoạt quyển sách trên tay y, hì hì cười một tiếng, trêu ghẹo mà nói:
“Phu quân đúng là một chút cũng không thương hương tiếc ngọc!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vỗ vào trên mông nàng, nói:
“Bao giờ thì nàng mới đuổi các nàng đi, nhìn thôi cũng phiền lòng!”
Tuệ An liền che miệng cười, sau đó mới thở dài nói:
“Xem chàng nói kìa, làm như phải chịu bao nhiêu ủy khuất ấy, đây chính là tề nhân chi phúc, khối người còn muốn mà không được. Ta có muốn đuổi các nàng, cũng phải tìm cái lý do, bắt lấy sai lầm…”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng giễu cợt mình, liền kéo nàng lên giường La Hán, áp dưới thân thể, nhìn chằm chằm nàng nói:
“Cần gì phiền phức như vậy, trực tiếp xử lý bán ra ngoài đi.”
Tuệ An trợn trắng hai mắt, thầm nghĩ nếu thật sự đơn giản như vậy, nàng cần gì phải ủy khuất bản thân nữa, trên mặt nhưng lại cười nói:
“Ta thấy các nàng nhan sắc cũng không tệ, phu quân thật sự không động tâm tí nào sao?”
Quan Nguyên Hạc phát hiện mỗi khi Tuệ An hoặc là trêu ghẹo mình, hoặc là muốn lấp liếm chuyện gì mới có thể gọi y là ‘phu quân’, ngày thường đều luôn mềm mại ta ta chàng chàng, nghe nàng nói như thế, liền nhéo mũi nàng một cái, trầm ngâm nói:
“Nếu không đều thu hết? Nàng đã nói như vậy, ta không thu thì có lỗi với tấm lòng thành của nàng quá!”
Tuệ An cả cười, đưa tay vòng ở cổ Quan Nguyên Hạc, nói:
“Phu quân chàng mà nâng thiếp ta liền từ chối chàng ngoài cửa, chỉ tập trung tinh thần bế quan chưng cất dấm chua, đợi lúc phu quân thu dùng các nàng, ta liền một thùng dấm chua làm chàng chết chìm!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy cười lên ha hả, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Tuệ An một cắn mút, đợi Tuệ An thở dốc mới ngẩng đầu, khàn giọng nói:
“Vì mạng của ta, ta vẫn nên cách xa các nàng thì hơn.”
Ánh mắt Tuệ An không khỏi sáng ngời, cười nói:
“Đấy là kêu chàng chàng không chịu thu đó nhé!”
Quan Nguyên Hạc nhướng mày, lại gật đầu, Tuệ An cười càng vui vẻ, đỡ mặt của y rướn người hôn lên, nói:
“Chẳng lẽ về sau chàng cũng không nâng thiếp thất, không thu thông phòng?”
Quan Nguyên Hạc lại cười, nắm vòng eo nàng, ậm ừ nói:
“Các nàng tâm tư không trong sạch, tất nhiên không thể thu.”
Y nói xong liền mạnh mẽ thu lại cánh tay, bắt được môi Tuệ An mà ngấu nghiến, Tuệ An thầm nghĩ lời y nói có phải mang ý là gặp được người tâm tư trong sạch, tính tình đơn giản thành thực liền có thể thu không?
Nhưng rốt cuộc nàng không hề ép hỏi, chỉ vòng tay qua cổ Quan Nguyên Hạc nhẹ nhàng di động đầu lưỡi, cánh tay Quan Nguyên Hạc đặt trên eo nàng trong nháy mắt càng thêm dùng sức.
Hai người náo loạn một hồi, mới ôm nhau nghỉ ngơi, Tuệ An nghỉ trưa tỉnh lại, bên cạnh đã biến mất thân ảnh của Quan Nguyên Hạc, nàng thoải mái vươn tay, lúc này mới đứng lên.
Xuân Nhi cùng Đông Nhi tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Tuệ An vừa mới vào phòng khách ngồi xuống chỗ của mình, liền nghe bên ngoài vang lên một hồi thanh âm huyên náo, còn có tiếng Phương mama quát lớn, sau đó mới yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Phương mama vén mành tiến đến, nói:
“Là Lục Nhụy cãi cọ cùng Noãn Cơ.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, còn chưa nói nên lời, Thu Nhi đã chạy vào, vẻ mặt oán hận, nói:
“Cô nương, sao trên đời lại có kẻ không biết xấu hổ như thế cơ chứ, Noãn Cơ kia sợ người khác không biết tương lai nàng sẽ được nâng thiếp không bằng, lúc này đã dám vênh mặt hất hàm sai khiến khắp nơi. Lục Nhụy không phục, hai người liền ầm ĩ lên, Lục Nhụy mắng Noãn Cơ không biết xấu hổ, Noãn Cơ lại mắng Lục Nhụy hoa tàn ít bướm, thiếu chút nữa còn xông vào đánh nhau.”
Tuệ An không trả lời Thu Nhi, chỉ hỏi Quan Nguyên Hạc đi chỗ nào, nghe nói y bị Quan Bạch Trạch gọi đi, không khỏi sửng sốt.
Thu Nhi thấy Tuệ An mặc kệ mình, lại như một làn khói chạy ra ngoài, nửa khắc sau mới trở về, sắc mặt càng không khá hơn, thở phì phò nói:
“Cô nương, Noãn Cơ kia thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám đi ra ngoài, nô tỳ nhìn như là chạy đến Tường Thụy viện. Tiện nhân không biết xấu hổ này, cô nương nhất định không thể bỏ qua cho nàng.”
Tuệ An nghe vậy chỉ cười một tiếng, đứng dậy đi tới thư phòng, Phương mama thấy nàng ra ngoài, không khỏi trừng Thu Nhi một cái, nói:
“Tính tình của ngươi sao vẫn chẳng thay đổi tí nào! Làm chuyện của ngươi đi, tâm trạng tốt đẹp của cô nương cũng bị cái miệng của ngươi làm hỏng hết rồi.”
Thu Nhi không phục, la hét:
“Tại sao có thể trách ta, đều là những yêu tinh kia cố tình gây chuyện, ta còn không phải là đau lòng thay cô nương sao…”
Từ sau ngày đó, Quan Nguyên Hạc thật sự làm như y nói, ngày ngày canh chừng Tuệ An học tập, không hề xuất phủ, ngoại trừ ngẫu nhiên đi thỉnh an lão thái quân, ngay cả sân nhỏ đều rất ít ra vào.
Ngày qua ngày, y đều nhân lúc Tuệ An chưa tỉnh mà đi luyện công, sau đó trở lại dựng Tuệ An khỏi giường, cùng nàng ăn đồ ăn sáng, đợi Tuệ An thỉnh an Định Quốc phu nhân, y liền tới thư phòng đọc sách xem công văn, Tuệ An từ Phúc Đức viện trở về lại gấp rút xử lý việc vặt, phần lớn thời gian cũng đều cùng y ngây ngốc trong thư phòng.
Buổi sáng, hai người có lúc ai bận việc nấy, cũng đôi khi dính ở một chỗ trò chuyện, làm chút động tác thân mật mờ ám, đến buổi trưa bày cơm mới cùng nhau trở về viện dùng bữa.
Quan Nguyên Hạc không có thói quen nghỉ trưa, thường thường dùng đồ ăn trưa xong sẽ cùng Tuệ An nói chuyện, đợi Tuệ An nằm ngủ, y liền ở một bên đọc sách, hoặc là đi thư phòng bận rộn.
Thỉnh thoảng không có hứng, y liền lười biếng nằm ở bên cạnh Tuệ An nhìn nàng, bình thường lúc này Tuệ An cũng đừng mong được ngủ ngon, luôn bị y động thủ động cước làm tỉnh. Sau đó y cứ nằm nhìn Tuệ An vẻ mặt ngái ngủ, ánh mắt lên án mà cười ha hả, ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm mấy lời mập mờ ám muội, tay y cũng không thành thật, Tuệ An không thuận theo, y càng nháo hăng say, thậm chí có đôi lần còn không thể thu thập lại được.
Tuệ An nghỉ trưa xong, hai người như cũ trở lại thư phòng, Quan Nguyên Hạc buổi sáng đã xử lý gần hết công việc, buổi chiều liền nhàn hạ hơn nhiều, y không thích Tuệ An đọc sách ở căn phòng bên cạnh, lại sai người đặt một án thư nhỏ ngay trong thư phòng cho nàng. Thỉnh thoảng liền ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nói hai câu nói, hoặc là bám riết Tuệ An muốn nàng đích thân làm này làm nọ, hồng tụ thêm hương, pha trà đấm vai…
Có khi y còn lưu luyến ôm nàng trong ngực, cùng nàng nói chút chuyện lý thú trong thiên hạ, vừa nói vừa không quên động thủ, mỗi lần không làm cho nàng mặt đỏ tận mang tai, nũng nịu cầu xin tha thứ, cái gì đều đáp ứng, y liền tuyệt không dừng tay.
Ban ngày đã vành tai tóc mai chạm nhau như vậy, vốn y đã cực lực nhẫn nại, hậu quả chính là trời còn chưa tối, Quan Nguyên Hạc liền không thể chờ đợi thêm, lôi kéo nàng vào phòng ngủ.
Ban đêm y càng càn rỡ, Tuệ An ngày nào cũng dậy trễ, hai lần mệt mỏi quá còn không thể đến Phúc Đức viện thỉnh an, cũng may Định Quốc phu nhân nghe Quan Nguyên Hạc nói nàng thân thể không ổn, trong lòng cũng sáng tỏ một hai, bà còn vui tươi hớn hở cười nói Tuệ An nên nghỉ ngơi nhiều hơn, khiến Tuệ An mắc cỡ một hồi lâu đều không ngẩng đầu lên được.
Cuộc sống như vậy người ngoài nhìn vào thật đúng là như hôm đó Quan Nguyên Hạc nói, trầm mê nữ sắc, không thể tự thoát ra.
Bản thân Tuệ An cũng cảm thấy đoạn thời gian này ngọt ngào tựa mật, giống như ông trời muốn đền bù toàn bộ tổn thất cho nỗi đau khổ hai đời của nàng vậy, chỉ ngoại trừ đám nha hoàn thỉnh thoảng vẫn làm ầm ĩ kia, nàng lại không có bất cứ chuyện gì phải phiền lòng cả.
Cứ như vậy nhoáng một cái đã qua năm ngày, Tuệ An cảm thấy không sai biệt lắm, buổi chiều ngày hôm đó nàng không ở cùng Quan Nguyên Hạc, đến phòng bếp tự mình làm một bát súp, lúc chạng vạng lại gọi Phương mama sớm bày cơm.
Dùng cơm xong, nàng liền mang theo bát súp lên kiệu, được Phương mama cùng nha đầu hầu hạ hướng thẳng Phúc Đức viện mà đi.
Lúc nàng đến, Định Quốc phu nhân vẫn đang dùng bữa, nghe Tuệ An mang theo chén súp do mình đích thân điều chế đến, liền cười gọi người hầu dọn bàn, Tuệ An tự mình dâng súp cho bà, cười nói:
“Tay nghề của con ta chẳng bằng ai, tổ mẫu chớ có cười nhạo con. Chén súp này tuy không phải là thứ hiếm gì, nhưng mà có tác dụng an thần, lúc mẫu thân vừa rời thế, An nương cũng luôn ngủ không yên, mỗi đêm Phương mama đều nấu súp này cho con uống.”
Định Quốc phu nhân nếm thử, cảm thấy hương vị rất dễ chịu, lại thấy Tuệ An vẻ mặt khẩn trương, liền kéo tay của nàng, ôn nhu cười nói:
“Làm khó con nghĩ tới tổ mẫu như vậy, là nghe Khương mama nói tổ mẫu ngủ không được ngon đi? Con đứa bé ngốc này, tổ mẫu đây là bệnh lâu năm, há có thể so sánh với người trẻ tuổi, người già thường cách một đoạn thời gian sẽ ngủ không được. Thật là tiểu nha đầu hiếu thuận, về sau chớ có nhớ thương tổ mẫu nữa, các con sống tốt, trong lòng tổ mẫu vui mừng, tất nhiên bệnh gì cũng tốt.”
Tuệ An đỏ mặt, nhìn khuôn mặt chứa chan từ ái của Định Quốc phu nhân, tay được bàn tay ấm áp lại già nua của bà bao bọc, trong lòng ấm áp lan rộng, lại dâng lên một tia áy náy, hốc mắt ửng hồng, nói:
“Tổ mẫu… An nương là người bốc đồng, về sau nếu có chỗ nào làm không đúng, xin tổ mẫu đừng giận An nương…”
Định Quốc phu nhân thấy nàng quýnh lên, suýt nữa còn rơi lệ, bà gấp rút vỗ về tay nàng, nói:
“Nhìn con xem, sao đang tốt đẹp lại khóc rồi, lát nữa trở về, thằng bé Cẩm Nô cứng đầu kia lại nghĩ tổ mẫu bắt nạt tim gan bảo bối của nó thì to chuyện, nhanh lau đi, đừng khóc.”
Bà vừa nói vừa dùng khăn tay lau lệ cho Tuệ An, Tuệ An gấp rút cầm khăn chấm chấm khóe mắt, cười nói:
“Tổ mẫu lại giễu cợt An nương.”
Định Quốc phu nhân liền cười, sau đó mới thở dài một tiếng, vuốt tay Tuệ An, nói:
“Mẫu thân con mất sớm, đáng thương con đứa bé này, chịu không ít khổ đi?
Một bên Khương mama nghe hai người cười nói đầy xúc động, liền phất tay cho mấy tiểu nha đầu trong phòng lui ra, chỉ một mình hầu hạ ở trong phòng.
Tuệ An cùng Định Quốc phu nhân nói không ít chuyện, lại hầu hạ Định Quốc phu nhân ăn hơn phân nửa chén canh, nàng mới đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi.
Định Quốc phu nhân vừa ngồi xuống, Thôi thị cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân liền dẫn mấy tiểu bối đến thỉnh an, trong phòng thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người lại cười nói một hồi, lúc này mới tản đi, chỉ có Tuệ An là lưu lại phía sau, Định Quốc phu nhân thúc giục nàng trở về, Tuệ An lại nói:
“Mỗi lần đều là Ngũ đệ muội hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, có phải tổ mẫu chỉ thích Ngũ đệ muội thôi không, ngay cả phu quân cũng nói An nương không tỉ mỉ chu đáo bằng Ngũ đệ muội, An nương không chịu đâu, hôm nay nhất định con phải hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi mới được.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền cười, lôi kéo tay Tuệ An cốc lên trán nàng nàng, lại nhìn Tống thị, nói:
“Hôm nay liền để nha đầu nghịch ngợm này hầu hạ ta, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng có lại niệm kinh tụng Phật thâu đêm nữa.”
Tống thị liền cười thưa vâng, thi lễ với Tuệ An, mới thối lui khỏi phòng.
Tuệ An cười nói:
“Nhìn đi, quả nhiên tổ mẫu quan tâm Ngũ đệ muội nhất.”
Định Quốc phu nhân bị nàng trêu chọc, cười nói:
“Con còn so bì, Ngũ đệ muội của con là người mệnh khổ, mới gả vào chưa được nửa năm, Tiểu Ngũ đã qua đời, bọn họ tình cảm tốt, những năm nay nàng luôn ăn chay niệm Phật, càng ngày càng trầm tĩnh không giống người trẻ tuổi. Con không có việc gì nhớ thường xuyên đến chỗ nàng ngồi chơi, tương lai cũng để tâm nàng một chút.”
Tuệ An gật đầu, nói:
“Con hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, lại xoa bóp cho tổ mẫu nhé? Có lẽ có thể ngủ ngon hơn cũng chưa biết chừng.”
Định Quốc phu nhân liền cười đồng ý, Tuệ An hầu hạ cởi áo ngoài cho bà, bọn nha đầu bưng nước đến, Tuệ An hầu hạ bà rửa mặt nằm xuống, liền đứng ở đầu giường nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của bà, cười nói:
“Con tài nghệ thô thiển, nếu như làm đau tổ mẫu, tổ mẫu nhất định phải nói cho con biết đấy.”
Định Quốc phu nhân ừ nhẹ một tiếng, lại nói:
“Con lại lừa gạt tổ mẫu, rất thoải mái.”
Tuệ An nếu thật sự không hiểu, tất nhiên cũng không dám động tay trên đầu Định Quốc phu nhân, trước kia nàng từng học qua thuật châm cứu bấm huyệt, tuy nói chỉ chuyên trị cho ngựa, do cảm thấy huyệt đạo cũng tương tự của người nên mới lưu tâm chút ít.
Khương mama thấy Định Quốc phu nhân thoải mái buông lỏng, lại nhìn động tác của Tuệ An có hình có dạng, liền gọi nha đầu Xảo Liên ở một bên nhìn xem, thuận tiện học lỏm vài đường.
Tuệ An cười nhìn hai người một cái, lại cúi đầu chuyên tâm xoa bóp, không có một hồi liền nghe được tiếng ngáy khe khẽ của Định Quốc phu nhân.
Khương mama tiến lên vén lại góc chăn cho Định Quốc phu nhân, lúc này Tuệ An mới thả tay, nhón chân lui ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Khương mama không khỏi cười nói:
“Thiếu phu nhân quả nhiên bản lĩnh, hôm nay lão thái quân ngủ sớm hơn bình thường tận một canh giờ, nhìn cũng an bình rất nhiều.”
Tuệ An liền cười, nói:
“Kỳ thật biện pháp này dễ học lắm, về sau ta làm nhiều mấy lần, mama gọi bọn nha đầu đứng cạnh ghi nhớ là được.”
Khương mama cười nói cùng Tuệ An đôi câu, còn chưa tiễn nàng ra khỏi viện, liền gặp Nhan mama vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài bước đến, nhìn thấy Tuệ An thì vội vàng chạy tới, nói:
“Thiếu phu nhân mau trở về thôi, Tam gia đang nổi giận trong viện, ai cũng không khuyên được!”
Tuệ An nghe vậy ngẩn người, cũng không hỏi nhiều, liền cuống quít từ biệt Khương mama, không lên kiệu mà bước nhanh trở về Kỳ Phong viện.
Khương mama cũng là cả kinh, bắt lấy Nhan mama hỏi đôi câu, liền nghe Nhan mama nói:
“Hôm nay thiếu phu nhân không có ở đây, nha đầu trong sân có người không thành thật… Lục Nhụy đi vào hầu hạ, cũng không biết tại sao liền chọc giận Tam thiếu gia, bị gia một cước đạp chết. Bây giờ Tam thiếu gia đang ở trong sân phát hỏa đây, lão thái quân ngủ rồi ư? Không thể kinh động lão thái quân được, ta về viện trước đây.”
Nhan mama dứt lời liền cuống quít rời đi, Khương mama biết rõ tính tình của Quan Nguyên Hạc, bình thường tuy nói có lạnh lùng một chút, nhưng cũng chưa đến nỗi vô cớ nổi giận, nhưng một khi y đã giận lên thì coi như chết chắc, ai cũng đừng mong khuyên bảo.
Bà nghe Nhan mama nói Quan Nguyên Hạc một cước đạp chết Lục Nhụy, trong lòng hoảng hốt, thầm than lớn chuyện rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.