Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 125: Quan Nguyên Hạc bị đùa bỡn

Tố Tố Tuyết

28/12/2016

Tuệ An hoàn toàn không ngờ ở chỗ này sẽ nhìn thấy Quan Nguyên Hạc, nhất thời ngây ngẩn cả người, thấy Hạ Nhi đứng cạnh cửa sổ bị hù dọa mà mặt mày trắng bệch, nàng quay đầu lại sững sờ nhìn Quan Nguyên Hạc.

Nàng chớp mắt hai cái, vẫn không thể tiêu hóa được cái nhìn lạnh lùng của y, hồi tưởng một chút, chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra từ đêm qua đến sáng nay đều giống như một cơn ác mộng!

Cho đến khi Quan Nguyên Hạc thu hồi cánh tay đặt bên hông mình, Tuệ An bị đau mới lấy lại tinh thần, rõ ràng cảm nhận được sự xuất hiện đột ngột cùng với cơn tức giận của y.

Lúc lấy lại tinh thần, sắc mặt nàng hơi tái, thân thể bị Quan Nguyên Hạc ôm cũng run rẩy theo.

Tuệ An bị ánh mắt âm trầm của y nhìn chằm chằm, da mặt nhanh chóng nóng lên, không dám nhìn thẳng ánh mắt y, theo bản năng cúi gằm mặt, liếc mắt lại nhìn thấy dây thừng vẫn nằm dưới chân, nàng chỉ cảm thấy sợi dây kia hết sức chướng mắt, phảng phất như nó nằm ở đó để đặc biệt nhắc nhở nàng vừa leo cửa sổ nhảy vào phòng.

Một tiểu thư khuê các, ở bên ngoài một đêm, hửng đông còn trèo tường trở lại, bọn nha đầu thì giúp đỡ bao che.

Trời mới biết cả đời nàng cũng chỉ làm chuyện này duy nhất một lần, nhưng Quan Nguyên Hạc sẽ cho rằng nàng là ngựa quen đường cũ, còn nghĩ hai năm qua nàng ngày ngày làm vậy cũng không chừng.

Việc này nói ra cũng coi như là rất kinh thế hãi tục, huống chi nàng làm chuyện này, lại còn vừa vặn bị đấng phu quân tương lai bắt gặp, có khác nào nhà dột gặp mưa dầm cơ chứ, trời ạ!

Tuy nói nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời, nhưng bây giờ vẫn xem như là khuê phòng của nàng, tại sao Quan Nguyên Hạc lại xuất hiện ở đây?

Da đầu Tuệ An tê dại từng cơn, eo thon bị đôi bàn tay của Quan Nguyên Hạc siết làm đau, cũng không dám mở miệng rên la, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng cuống cuồng.

Quan Nguyên Hạc thấy nàng liên tục cúi đầu không nói lời nào, đột nhiên kéo lại áo ngoài trên người nàng, thấy rõ nơi cổ áo còn dính vết máu nhàn nhạt.

Ánh mắt y híp lại, bởi vì sắc mặt trầm xuống mà khiến hàng mày kiếm đang nhướng càng thêm sắc bén.

Tuệ An bị y níu lại vạt áo, hoàn toàn không biết y muốn làm gì, sợ hãi run rẩy, vội vàng ngẩng đầu dùng đôi mắt yêu kiều đáng thương nhìn Quan Nguyên Hạc.

Nhưng người nọ lại làm như không thấy, Tuệ An chỉ nghe “roẹt” một tiếng, áo ngoài trên người nàng đã bị Quan Nguyên Hạc xé xuống, lộ ra quần áo bên trong cùng một mảng lớn da thịt.

Nơi cổ chợt lạnh, Tuệ An kinh hãi trợn tròn hai mắt, đưa tay kéo kéo vạt áo Quan Nguyên Hạc, thanh âm yếu ớt nói:

“Hạ Nhi… Còn ở đây.”

Tuệ An nghĩ mình trèo tường bị bắt được tại chỗ, coi như là mất hết thể diện rồi, nhưng Quan Nguyên Hạc tự tiện xông vào khuê phòng của nàng, cái này cũng không hợp lý, mình không có cách nào phát hỏa với y, nhưng Hạ Nhi là thiếp thân hầu hạ của ta, muội còn chờ gì mà không nhảy ra bảo vệ trinh tiết của cô nương của muội!

Cho nên nàng mới la một câu như vậy, nhưng ai biết nàng vừa dứt lời, Quan Nguyên Hạc đã lạnh mặt nhìn chằm chằm Hạ Nhi một cái, trầm giọng nói:

“Đi ra ngoài!”

Vốn dĩ ban nãy Hạ Nhi còn đang nằm trên giường nơm nớp lo sợ giả làm Tuệ An, nhưng ai biết một khắc sau, trong phòng đã có thêm một người, lại trực tiếp vén chăn mền, nhìn thấy là Quan Nguyên Hạc, trái tim của nàng đều nhảy lên tận cổ họng, thiếu chút nữa hoảng sợ kêu ra tiếng.

Mà Quan Nguyên Hạc thấy người nằm trên giường là nàng, khuôn mặt tuấn tú dày đặc mây đen, khiến bây giờ Hạ Nhi ngẫm lại đều cảm thấy sợ.

Lúc đó nàng bị hù dọa bò xuống giường, vẫn không biết nên khai báo thế nào, liền thấy Tuệ An cơ hồ là chỉ sau Quan Nguyên Hạc một bước đang dốc sức leo cửa sổ tiến vào.

Hai năm qua mấy người Hạ Nhi cũng sớm biết tâm tư của Tuệ An đối với Quan Nguyên Hạc, lại thêm hai người đã đính hôn, cho nên các nàng từ lâu cũng xem Quan Nguyên Hạc là chủ tử của mình.

Thêm nữa nàng cũng coi như là một nửa quân nhân, lúc còn ở trong quân doanh vẫn luôn nghe danh Quan Nguyên Hạc, các nàng đối với Quan Nguyên Hạc trên thực tế đã sớm hơn cả sùng bái kính trọng.

Mà giờ phút này Quan Nguyên Hạc lại nhìn nàng chằm chằm, mở miệng hạ lệnh, đừng nói là bảo vệ Tuệ An, Hạ Nhi chưa bao giờ nghĩ sẽ lưu lại trong phòng, lúc này nàng như được lệnh đại xá, từ trên giường kéo ra một chiếc áo choàng, khoác lên người nhanh chân chạy biến ra ngoài.

Tuệ An nhìn thấy Hạ Nhi không có tiền đồ như vậy, tức muốn giậm chân.

Lúc này nàng mới chợt phát hiện, vừa rồi Hạ Nhi lại chỉ mặc trung y, trong phòng giường đệm lộn xộn, chỉ sợ vừa rồi Hạ Nhi nằm ở trên giường giả là nàng, nào ngờ Quan Nguyên Hạc lại xông vào.

Vậy y cũng tiến vào từ cửa sổ? Có phải là vì lo lắng nàng xảy ra chuyện, nên đích thân đến xem xét hay không? Tuệ An nghĩ tới những điều này, trái tim lại nhảy lên một hồi, trong lòng dâng lên vị ngọt ngào khó tả.

Hạ Nhi ra khỏi phòng, đợi cửa phòng kẽo kẹt một tiếng đóng sầm lại, thân thể Tuệ An liền run rẩy, rụt rụt bả vai cúi đầu không lên tiếng.

Quan Nguyên Hạc phất trường bào, trực tiếp xé mở áo ngoài nhuốm máu tươi trên người Tuệ An thành hai mảnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, thấy áo trong không có máu, lúc này mới hừ lạnh một tiếng.

Tuệ An thành thật nói:

“Không phải máu của ta… Chàng không cần lo lắng, ta…”

Nàng còn chưa dứt lời, ngẩng đầu lên đã bắt gặp Quan Nguyên Hạc trưng ra khuôn mặt nặng nề u ám, liền ngậm miệng im bặt, không rõ rốt cuộc là y lo lắng cho mình, hay đang tra xét hoài nghi điều gì!

Tuệ An không nói lời nào, không khí trong phòng liền có chút ngột ngạt, không khí này chưa duy trì được bao lâu đã bị âm thanh bên ngoài của Xuân Nhi cắt đứt:

“Hạ Nhi, Diệp phu nhân đến thăm cô nương, cô nương còn ngủ sao?”

Phát sinh loại chuyện như vậy, lại là trên địa bàn của Diệp Bá Xương, Diệp phu nhân về tình về lý cũng phải đến thăm Tuệ An, đây là lễ nghi tối thiểu, nếu Tuệ An cứ nhất quyết không gặp chính là thất lễ, huống chi lúc trước Xuân Nhi còn cản đại phu đến xem mạch.

Hôm nay nàng không gặp thật ra cũng chẳng sao, nhiều nhất chỉ làm Diệp phu nhân sinh ra chút thành kiến với Tuệ An mà thôi, nhưng nếu ngày sau có lời bóng gió gì đó truyền đi, người khác liên tưởng đến chuyện nàng cự tuyệt không gặp Diệp phu nhân, vậy lại là chuyện xấu.

Cho nên hiện tại Tuệ An nhất định phải ra ngoài đi một vòng, cũng phải làm cho mọi người nhìn thấy nàng ở trong phòng này, nếu không về sau thật không biết sẽ bị người ta đàm tiếu cái gì.

Tuệ An vừa nghe được tiếng của Xuân Nhi bên ngoài liền nhìn Quan Nguyên Hạc bằng ánh mắt cầu khẩn, Quan Nguyên Hạc thấy nàng còn biết lo lắng, liền buông lỏng tay, sải bước ngồi xuống bên giường. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuệ An như cũ, Tuệ An bị y nhìn không được tự nhiên, hai gò má thoáng cái đỏ rực.

Chỉ có điều thái độ này của Quan Nguyên Hạc, rõ ràng là có ý bằng lòng cho phép nàng đi ra ngoài, chàng nguyện ý che chở mình, như vậy có phải cũng giải thích chàng vẫn muốn cưới mình hay không?

Tuệ An nghĩ thế mới cảm thấy hơi bình tĩnh lại, dưới ánh mắt sắc bén của Quan Nguyên Hạc, chậm rãi cởi xuống áo ngoài đã rách, lại đi đến bên tủ tùy tiện lấy ra một bộ quần áo, xong xuôi mới gọi Xuân Nhi, nói:

“Mời Diệp phu nhân tới phòng khách chờ ta một chút.”

Xuân Nhi đáp một tiếng xuống lầu, Hạ Nhi đẩy cửa vào phòng, hầu hạ Tuệ An thu thập một phen, cúi đầu đi theo Tuệ An ra khỏi phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, Tuệ An mới thở phào nhẹ nhõm, tâm thần cũng bớt áp lực hơn.

Nàng vừa đi xuống lầu dưới, vừa nghe Hạ Nhi nói nhỏ:

“Lúc ấy tình huống quá loạn, bọn nô tỳ bị tách ra, muốn tìm cô nương, đã không thấy bóng dáng cô nương đâu. Về sau vừa vặn gặp được đội thị vệ của Thành vương, có bọn họ hỗ trợ, khí thế đám thích khách kia mới yếu đi, đợi sắp xếp xong đoàn ngựa, quan binh cũng liền chạy tới.

Bọn nô tỳ tìm cô nương khắp nơi không thấy, Xuân Nhi nói hình như nghe tiếng cô nương gọi Vương gia, bọn nô tỳ nghĩ thầm có lẽ cô nương ở cùng một chỗ với Vương gia, cũng không dám làm to chuyện cô nương mất tích. Lúc này mới bàn bạc một phen, Thẩm Cảnh và Thẩm Ảnh đi tìm cô nương, bọn nô tỳ nên làm cái gì thì làm cái đó, nghĩ cách ngụy trang thành cô nương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nô tỳ ở trong xe đổi sang quần áo cùng kiểu tóc của cô nương, lúc được hộ tống vào trong viện, liền giả vờ bị kinh hãi đi đứng như nhũn ra, cúi đầu để Xuân Nhi và Thu Nhi đỡ vào phòng, xác nhận không có ai nhìn ra manh mối. Sau đó Quan tướng quân tới, nô tỳ chưa kịp nói gì, thì cô nương đã trở lại.”

Tuệ An dừng bước, Thành vương vừa vặn đang ở núi Thanh Bình, Quan Nguyên Hạc cũng đột nhiên xuất hiện ở nơi này, y chẳng phải là người trầm mê nhi nữ tình trường, không thể nào là đặc biệt chạy tới nhìn nàng…

Bộ dáng vừa rồi của y, ngược lại giống như lo lắng nàng, nên mới tới đây xem nàng? Chẳng lẽ trước đó y đã biết đêm qua sẽ xảy ra chuyện?

Tuệ An nghĩ tới đây, lại nhìn về phía Hạ Nhi:

“Muội nói đoàn người ngựa trùng hợp đụng phải đội thị vệ của Thành vương?”

Hạ Nhi gật đầu, nói:

“Đúng vậy, cũng may là như thế, bằng không những thích khách kia sẽ không dễ dàng rút lui như vậy đâu.”

Tuệ An lại hỏi tiếp:

“Sao Thành vương lại ở núi Thanh Bình? “

Hạ Nhi cười nói:

“Cô nương cũng biết đấy, vị lão Vương gia này là hoàng thúc ruột thịt của Hoàng thượng, đã quen sống nhàn vân dã hạc*, quanh năm đều du sơn ngoạn thủy khắp lãnh thổ Đại Huy, bình thường ngay cả Hoàng Thượng cũng không tìm được ông.

Lão Vương gia lại cực kì yêu thích chim ưng, lần này đến núi Thanh Bình cũng là vì nghe nói nơi đây có một giống chim ưng hiếm có, thân hình khổng lồ, cực kỳ bất phàm, nên mới tự mình đến đây săn bắt.”

*Mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do. Có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì.

Tuệ An nghe vậy trong lòng căng thẳng, hai mắt loe lóe, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, bước nhanh xuống lầu.

Diệp phu nhân đến chỉ là lễ nghi, mang theo thuốc bổ an ủi vài câu, Tuệ An uống một chung trà với bà, bà liền cười cáo từ.

Nước nóng dùng để tắm rửa sớm đã chuẩn bị tốt, Tuệ An vội vã lên lầu rửa mặt một phen, gọi Hạ Nhi lau khô tóc cho nàng quấn lỏng thành búi, qua nửa canh giờ mới mặc y phục chỉnh tề trở về phòng.

Một hồi này đã qua gần một canh giờ, mà trong phòng Quan Nguyên Hạc vẫn im lặng ngồi ở trên giường, thấy nàng tiến đến cũng không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào nàng.

Tuệ An vừa rồi đã nghĩ rõ ràng, nay chỉ có y hỏi gì mình liền đáp nấy, lại tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn mới là thượng sách, việc này bị y trùng hợp bắt gặp cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Chuyện này nếu giấu diếm, tương lai lại có lời bóng tiếng gió gì truyền đến tai Quan Nguyên Hạc, e rằng chính là chuyện lớn, chẳng bằng hôm nay để y biết được, hai người giải thích một phen, dù sao nàng cũng không thẹn với lương tâm.

Hơn nữa việc này cũng không thể trách nàng, y chẳng lẽ không sai sao?

Tuệ An nghĩ vậy, liền nghênh đón ánh mắt của Quan Nguyên Hạc, chậm rãi đi qua, đứng ở bên cạnh y, ánh mắt ôn nhu lại tỉ mỉ, thanh âm mềm mại nói:

“Sao chàng đen đi nhiều như vậy, hai năm qua vất vả lắm không?”

Tuệ An ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn ngập đau lòng, Quan Nguyên Hạc so với hai năm trước thay đổi rất nhiều, da thịt như ngọc trước kia có lẽ vì bão cát phương Bắc mà hiện ra một màu đồng, nhưng chất da vẫn vô cùng tốt, nhẵn nhụi mà trơn bóng.



Da thịt màu đồng kia lại càng tôn lên dáng dấp cường tráng hữu lực của y, trán rộng mũi cao, mắt phượng môi mỏng, đường cong nơi khóe miệng kiên nghị mà cứng rắn, cho biết giờ phút này y tức giận nhường nào.

Phát hiện sự dịu dàng của mình hoàn toàn vô dụng, trong lòng Tuệ An cũng có chút nhụt chí.

Quan Nguyên Hạc làm sao có thể không bị nàng ảnh hưởng, hai năm không gặp, nữ tử tuổi như Tuệ An là biến hóa lớn nhất.

Hôm nay nàng đã không phải là tiểu cô nương của hai năm trước nữa, gương mặt nảy nở rất nhiều, thân thể lại càng tựa như đóa hoa hấp thu ánh mặt trời cùng mưa móc ban xuống, nụ hoa thoáng cái nở rộ.

Vừa rồi y ôm nàng từ song cửa sổ vào, eo thon linh lung lẫn đường cong trước ngực đều khiến Quan Nguyên Hạc cực kỳ giật mình, mới ngạc nhiên nhận ra loại biến hóa này.

Giờ thấy mắt nàng mang theo hơi nước, gương mặt xinh xắn ửng đỏ một mảnh, cảm giác kia càng thêm mãnh liệt.

Nhìn nàng cười với mình, nhìn nàng dùng ánh mắt ôn nhu lấy lòng mình, nói lời ân cần dỗ ngọt mình, y chỉ cảm thấy mỗi cái nhăn mày, một nụ cười hay mọi cử động của nàng đều mang theo phong tư kiều diễm vô song. Không thể nói đặc biệt ở chỗ nào, nhưng chính là bắt lấy trái tim của y, làm y có chút luống cuống, chỉ muốn ôm nàng ôm vào trong lòng, hung hăng hôn nàng dạy dỗ một phen.

Chỉ là y vẫn còn nhớ rõ giờ phút này mình đang nổi giận, phải kiệt lực áp chế xúc động muốn kéo Tuệ An vào trong lồng ngực, khiến cho toàn thân đều căng thẳng lên.

Nhìn ánh mắt Tuệ An thoáng hiện lên một tia thất lạc, rốt cuộc không làm nổi mặt lạnh nữa, y trầm giọng nói:

“Là tự nàng nói, hay là ta gọi Thẩm Cảnh tới hỏi?”

Tuệ An vốn cho là y sẽ không mở miệng, đang buồn bã, nghe vậy tức thì ngẩng đầu nhìn Quan Nguyên Hạc, trên mặt sung sướng nở nụ cười, chỉ cần y mở miệng là tốt rồi.

Nếu như y thật muốn gọi Thẩm Cảnh đến hỏi, vừa rồi đã làm từ lâu, còn có thể chờ tới bây giờ?

Tuệ An biết y là cố ý nghiêm mặt dọa mình, chỉ sợ trong lòng đã tiêu tan cơn tức, tuy vui mừng nhưng cũng không dám bật cười, đành liều mạng chịu đựng, vội vàng nói:

“Chàng cũng biết đêm qua đội ngũ xảy ra chuyện ở núi Thanh Bình, lúc ấy đám ngựa cả kinh liền tách đoàn người ra, ta cũng bị lạc khỏi mấy người Hạ Nhi, lúc ấy ta cách Tần vương điện hạ rất gần, cho nên…”

Cho nên sau đó nàng xử lý vết thương giúp Lý Vân Sưởng, còn ở cùng hắn một đêm, những lời này Tuệ An lại không thể chính miệng nói ra được, nàng không nói, Quan Nguyên Hạc tất nhiên vẫn biết.

Tuệ An không phải người ngu, biết hai người yêu nhau, cái gì có thể nói, cái gì chỉ cần ngầm hiểu, nói ra sẽ trở thành bức màn ngăn cách, cho nên nàng rất quyết đoán im bặt, cắn cắn môi dưới, liền thấp thỏm nhìn Quan Nguyên Hạc, hốc mắt hồng hồng nói:

“Chàng không quan tâm ta nữa ư…”

Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An vì mình mà lúc vui lúc buồn, trong lòng liền sung sướng, cơn tức lại tiêu tan thêm một chút, thấy Tuệ An hốc mắt hồng hồng nói ra lời này, trái tim trong ngực y cũng nhảy dựng lên, suýt nữa không chống đỡ nỗi giơ tay đầu hàng.

Nhưng lại nhớ đến mình lo lắng cho nàng, cố ý leo cửa sổ chạy tới nhìn nàng, kết quả lại chứng kiến Hạ Nhi nằm ở trên giường giả bệnh, còn Tuệ An thì ở bên ngoài cùng Lý Vân Sưởng suốt cả một đêm, trong lòng Quan Nguyên Hạc bắt đầu khó chịu lên, cơn tức giận lại xông tới.

Tuệ An thấy vẻ mặt y rõ ràng buông lỏng, bỗng nhiên ánh mắt lại lạnh lùng hơn trước, đôi con ngươi càng sôi trào lạnh thấu khóa chặt lấy mình, nàng liền sinh lòng sợ sệt, chỉ nghĩ vừa rồi mình vừa mềm mại một chút, y rõ ràng rất thích.

Trong lòng Tuệ An vẫn dâng lên vẻ đắc ý cùng ngọt ngào, thấy vậy liền dứt khoát rớt nước mắt, khóc nói:

“Chàng ghét bỏ ta? Thật không muốn cưới ta sao?”

Quan Nguyên Hạc thấy nàng rấm rức khóc lên, đầu vai không ngừng run run, bất chợt nhớ tới hai năm trước.

Đêm đó y còn không cảm thấy thế nào, về sau mỗi lần nhớ tới hôm ấy trong lòng nhưng cực kỳ nhộn nhạo khó an, cộng thêm vừa áy náy lại cảm động.

Một mặt cảm động Tuệ An dung túng mặc y làm càn, cũng càng biết nàng tín nhiệm và ỷ lại mình nhường nào, mặt khác cũng bởi vì mình đêm đó quá mức lỗ mãng mà cảm thấy áy náy, nhất là đêm đó nếu đã xảy ra chuyện như vậy y lại rời kinh, để nàng một mình lo lắng hãi hùng thì đúng là khốn kiếp.

Tuệ An vừa hỏi, Quan Nguyên Hạc liền nghĩ, có phải hai năm qua, nàng vẫn liên tục lo lắng mình sẽ không cần nàng đúng không?

Ý nghĩ này một khi xuất hiện, trái tim Quan Nguyên Hạc liền mơ hồ đau đớn. Nhìn Tuệ An càng khóc càng thương tâm, trong đầu liền bất ngờ hiện lên hình ảnh đêm đó y hôn vệt nước mắt trên mặt nàng.

Giọt lệ kia vừa mặn lại ngọt ngào, còn có vòng eo nhỏ nhắn, bờ ngực trắng muốt tựa ngọc, mềm mại đàn hồi đến là thần kỳ, còn có phía dưới kia, bao bọc ngón tay của y vừa ướt vừa nóng…

Quan Nguyên Hạc nghĩ đến đây, liền càng thêm không thể hững hờ như trước, cả người đều nóng ran, có chút khó chịu nhúc nhích thân mình.

Y dứt khoát lấy tay kéo Tuệ An vào trong ngực, làm nàng ngồi lên đùi mình, ôm chặt vòng eo uyển chuyển vẫn mơ ước bấy lâu.

Tuệ An kinh hô một tiếng, nước mắt liền ngừng rơi, ngây ngốc nhìn Quan Nguyên Hạc, trong lòng thầm nghĩ, như vậy có phải y hết tức giận rồi không?

Quan Nguyên Hạc tựa hồ không hài lòng khi nàng thất thần, cánh tay khẽ động, Tuệ An liền dán sát vào ngực y. Thân thể thiếu nữ mềm mại thơm ngát, so với hai năm trước càng thêm hấp dẫn trí mạng, dường như đã tràn đầy hơi thở yêu mị của một nữ nhân.

Hương thơm này kích thích thần kinh Quan Nguyên Hạc, khiến ánh mắt y nhìn Tuệ An ngày càng đen kịt, thanh âm cũng càng thêm trầm thấp khàn khàn:

“Biết sai rồi?”

Y mở miệng hỏi nàng, đồng thời cũng đến gần nàng hơn, chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau. Tuệ An tiếp nhận ánh mắt nóng bỏng của y, hai gò má liền hồng thấu, run rẩy gật đầu.

Quan Nguyên Hạc nhìn gương mặt nàng ửng đỏ một mảnh, lúc này mới nhướng mày, khẽ chuyển sang gò má, nhìn chằm chằm Tuệ An, lạnh giọng nói:

“Sai ở chỗ nào?”

Tuệ An cắn môi dưới, rầu rĩ nói:

“Ta không nên can thiệp vào chuyện của người khác, bị người ta tính kế còn không biết… Nhưng chàng cũng biết ta là kẻ ngốc còn gì… Vì sao chàng mãi không đến! Vì sao chàng không ở bên cạnh ta! Hu hu, chàng có biết tối hôm qua ta sợ hãi thế nào không? Ta sợ ta liền cứ như vậy chết đi, chết dưới vó ngựa, hoặc là chết ở mưa tên rào rạc.

Về sau tuy toàn mạng nhưng lại càng sợ, ta sợ khuê dự bị hỏng, sợ bị người nhìn thấy ta ở cùng hắn, sợ chàng hiểu lầm ta, sợ chàng không quan tâm ta. Ta không gả được cho chàng thì biết làm sao! Ta ngay cả chết cũng nghĩ đến, vậy mà đến tận bây giờ chàng mới đến, còn hung dữ với ta như thế!”

Tuệ An ngay từ đầu chỉ là muốn nói mấy câu làm nũng với Quan Nguyên Hạc mà thôi, ai ngờ nói xong lời cuối cùng, lại thật sự nghĩ tới một đêm này vô cùng mạo hiểm, trong lòng chất chứa hoảng sợ cùng bất an, nước mắt tựa như hạt châu đua nhau rớt xuống, ôm Quan Nguyên Hạc vừa khóc vừa đánh.

Nếu như giờ phút này nàng còn không biết mình bị lừa gạt, vậy thì đúng là quá mức ngu ngốc!

Không nói đoàn đội vừa vặn đi đến núi Thanh Bình liền gặp nạn đã rất khác thường, chỉ riêng việc chỗ này cách Nhạn Thành hai ngày đường, núi Thanh Bình vừa xảy ra chuyện Quan Nguyên Hạc đã có mặt ở nơi đây, điều này càng không thích hợp.

Hơn nữa, mới vừa rồi vẻ mặt y như vậy rõ ràng thuyết minh y đã sớm biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện. Lời Hạ Nhi nói ban nãy cũng không đúng, những quan binh kia đến quá nhanh, cục diện vừa ổn định quan binh liền đến. Là năng lực của Diệp Bá Xương quá mạnh mẽ, hay là ông đã có chuẩn bị từ trước?

Còn có đêm qua trong ngực Lý Vân Sưởng đặt sẵn mấy loại thuốc trị thương thượng đẳng, lại thêm con dam găm chuyên môn dùng xử lý miệng vết thương! Lúc ấy nàng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng nay nghĩ tới nhưng lại cực kỳ khác thường.

Lý Vân Sưởng cũng không giống Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc có thói quen mang theo thuốc trị thương trên người, đó là vì y hằng năm xuất chinh, dễ dàng bị người ám toán.

Mà Lý Vân Sưởng đường đường là một Vương gia, lại thường xuyên trú tại kinh thành, đừng nói là bị thương, ngay cả trầy da tróc vẩy cũng có kẻ hầu người hạ săn sóc, vậy mà đêm qua trên người hắn lại có sẵn thuốc trị thương!

Lần này tuy không biết sự thật thế nào, nhưng ít nhất Tuệ An có thể xác định, đó chính là Lý Vân Sưởng đã sớm biết có người muốn hại hắn, còn tương kế tựu kế trình diễn khổ nhục kế, đến tám chín phần là hắn cố tình phóng ngựa vào rừng.

Mà nàng lại khờ khạo bị lừa gạt một đêm, thiếu chút nữa còn liên lụy khuê dự của mình. Nàng nên trách Lý Vân Sưởng trình diễn quá hoàn hảo, hay là nên tự sỉ vả mình quá ngu xuẩn đây?

Tuệ An nghĩ tới Quan Nguyên Hạc đã sớm biết việc này nhưng vẫn mặc nàng đi theo đại đội để rồi bị kinh hãi, trong lòng có chút chua sót. Nếu như trước đó y nói cho nàng biết núi Thanh Bình sắp có biến, nàng còn dám làm ra chuyện điên rồ kia chắc.

Quan Nguyên Hạc bị Tuệ An chất vấn, không ngờ nhanh như vậy nàng đã có thể nghĩ thông mọi chuyện, lại bị nàng ép hỏi, trong lòng cũng áy náy, không biết nên đáp lại thế nào.

Chuyện này vốn là bí mật, hắn không có thói quen tiết lộ bí mật trước khi nọi sự thành công, huống chi đây là chuyện triều đình, không lý nào lại nói cho nữ tử biết.

Y vẫn nghĩ tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ cần Tuệ An đàng hoàng ở trong xe ngựa, mấy người Xuân Nhi đều biết võ công, mưa tên cũng sẽ không làm bị thương đến nàng.

Sau đó Thành vương có thể hiện thân, những thích khách kia lỡ mất cơ hội, thấy quan binh đuổi tới sẽ bỏ của chạy lấy người, Tuệ An làm sao có thể gặp chuyện không may?

Thế nhưng y cuối cùng vẫn không yên lòng, rất sợ Tuệ An bị kinh hãi, nên mới ẩn thân tìm gặp nàng. Ai ngờ lúc ấy Tuệ An lại không ở trong xe ngựa, còn to gan làm bậy, không những không tránh đi nguy hiểm mà còn đặt mình vào đó. Nàng không bỏ được Lý Vân Sưởng, lo lắng an toàn của hắn đến thế ư?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong lòng y, liền lật ra sóng to gió lớn, khiến y càng thêm khó chịu, cho nên vừa rồi mới tức giận xanh mét mặt mày.

Cũng không phải là y không tin Tuệ An, mà là từ hai năm trước y đã nhìn ra Tuệ An đối với Lý Vân Sưởng không giống bình thường, hôm nay lại đụng phải chuyện này, làm sao Quan Nguyên Hạc có thể không nghĩ nhiều?

Về sau y thấy Tuệ An dốc sức leo cửa sổ vào phòng, chỉ sợ danh dự bị hỏng, nhìn nàng vì mình mà khóc lóc làm nũng, những tâm tư đó của y liền bị ép xuống.

Nay Tuệ An vừa khóc vừa nháo, khí thế của y hoàn toàn mất sạch, trong lòng ngược lại dâng lên hoảng sợ.

Chỉ tự trách mình lúc trước làm việc quá mức câu nệ lẫn cẩn thận, việc này đáng ra y nên thông báo Thẩm Cảnh và Thẩm Ảnh một tiếng, phân phó các nàng để ý Tuệ An một chút.

Là y làm việc thiếu ổn thỏa, lúc ấy Tuệ An chắc cũng lo lắng không yên, sợ Lý Vân Sưởng thực sự xảy ra chuyện sẽ bị dính líu, nên mới biến thành cục diện như vậy.

Quan Nguyên Hạc nghĩ tới những thứ này, nghe Tuệ An ủy khuất nức nở, liền yêu thương vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng mà giàn dụa nước mắt của Tuệ An, ôm nàng đặt lên giường, lấn người đè xuống, hôn nhẹ gò má nàng, dỗ dành nói:

“Đừng khóc, về sau chuyện gì ta cũng sẽ không giấu diếm nàng.”

Tuệ An chỉ cảm thấy hơi thở nam tử đột nhiên đánh tới, dường như trong nháy mắt liền xâm lược, bao vây lấy nàng.

Mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy đôi mắt Quan Nguyên Hạc đen kịt một mảnh, ánh mắt này sao mà quen thuộc đến thế, nàng nhớ ra rồi, là giống hệt đêm hôm đó! Thậm chí còn càng thêm nóng bỏng, như muốn thôn tính từng tấc da tấc thịt của nàng!

Hương vị chỉ thuộc về y không kiêng nể gì quấn quít quanh mũi nàng, thanh âm khàn khàn, ngữ điệu ôn nhu.

Tuệ An cảm thấy nơi gò má bị y hôn nhanh chóng ấm lên, nghĩ tới đêm đó đủ loại, trái tim nàng cũng đập nhanh hơn, thân thể nóng ran khó nhịn, liền bất an cử động.

Nàng không động thì thôi, vừa động, Quan Nguyên Hạc liền cảm nhận được thân thể mềm mại dưới người ngày càng dán sát, lúc này liền không nhịn được, một mực cắn vào cái miệng nhỏ nhắn đang muốn nói chuyện của Tuệ An.

Lưỡi của y cường thế đẩy ra môi nàng, dùng đầu lưỡi linh hoạt tinh tế miêu tả cánh môi mềm mại mà khêu gợi của Tuệ An, khi thì liếm láp gặm cắn, lúc lại chút nhẹ chút nặng, quả thật mười phần quyến rũ.

Tuệ An vì một đêm không về, ban đầu chỉ cảm thấy là mình đuối lý, liền tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà dỗ ngọt Quan Nguyên Hạc, không ngừng bày tỏ tình cảm.

Nhưng lúc này Quan Nguyên Hạc hết giận, Tuệ An lại cảm thấy vừa ủy khuất lại thương tâm, cũng bất mãn với hành động của y. Nghĩ tới y vừa hết giận liền không đứng đắn động thủ động cước, nhất thời sự ngượng ngùng cùng xúc động ban nãy liền đồng loạt biến thành không cam lòng và oán hận.



Hai năm trước hai người đã từng một lần thân mật, Tuệ An cũng biết lần này nếu không thực hiện được, y tất nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên cũng không ngăn cản, đầu óc khẽ chuyển, liền tìm cách muốn dạy dỗ y một phen!

Không thể lần nào cũng để người này muốn làm gì thì làm, mọi chuyện đều thao túng trong tay được!

Cho nên Tuệ An liền ôm lấy cổ Quan Nguyên Hạc, dùng sức hôn lại y.

Quan Nguyên Hạc nào biết Tuệ An sẽ lớn mật như thế, lúc này liền mở mắt ra, mâu quang như sói nhìn chằm chằm Tuệ An, sau đó dần dần dời tay. Một tay y đỡ sau gáy Tuệ An, tay còn lại dọc theo xương quai xanh xoa nắn đôi gò mềm mại kia, hạ thân lại càng gắt gao kẹp chặt hai chân Tuệ An, khó nhịn đẩy đẩy hai cái.

Bốn cánh môi giao tiếp, hô hấp triền miên, nụ hôn của y cũng thay đổi, càng thêm nóng bỏng cấp bách, cuốn qua mỗi địa phương trong miệng Tuệ An. Nàng vốn muốn cắn y, lại bị y quấn ngược đầu lưỡi, mút lấy kéo vào trong miệng mình, chầm chậm hưởng thụ.

Hôm nay Tuệ An sớm đã không còn như hai năm trước, eo thon không đầy nắm tay, bộ ngực trổ mã rất tốt, từ đầu đến chân không chỗ nào là không tản ra hương vị quyến rũ đầy ma mị, có thể nói là cực hạn hấp dẫn.

Huống chi Quan Nguyên Hạc là một nam tử huyết khí phương cương, lại nhịn tận hai năm trời, nàng vừa khiêu khích liền động tình, bụng đau không chịu nổi, vội vàng đi tìm nút thắt bên hông Tuệ An.

Tuệ An cảm giác được hạ thân y sưng lên, trong lòng vừa buồn cười lại vừa hậm hực, thân thể cũng mệt mỏi không chịu nổi, lúc này nàng liền nổi lòng nhẫn tâm, dùng hai chân quấn lấy Quan Nguyên Hạc, tay vòng ở cổ của y, ra sức kéo người về phía mình.

Lợi dụng lúc Quan Nguyên Hạc kinh ngạc mà trừng lớn mắt, Tuệ An xoay người ngồi dậy, đưa tay đẩy Quan Nguyên Hạc xuống giường, áp y dưới người mình.

Y còn chưa kịp phản ứng, Tuệ An liền nhào tới, dang chân trên bụng y, lấy tay giật ra vạt áo của y, cũi xuống đầu, cắn mạnh vào môi Quan Nguyên Hạc, sau đó chuyển hướng hôn cổ của y, y bị nàng kéo áo mà lộ ra lồng ngực, lúc cái miệng nhỏ nhắn rơi xuống, thân thể nàng còn chuyển động hai cái.

Quan Nguyên Hạc sững sờ, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đốt cháy. Nhìn Tuệ An cúi đầu dán trên ngực mình, vừa cắn vừa liếm hạt đậu trước ngực, cảm thụ được bờ ngực mềm của nàng như có như không ma sát lồng ngực y, nàng dùng chân kẹp lấy eo y, còn có nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, lúc này toàn thân y liền run rẩy không thôi, ý chí trong nháy mắt tan rã thành mảnh vụn.

Y chỉ biết nếu để Tuệ An mọi nơi châm lửa như vậy, y chắn chắn sẽ nhịn không được, mà rõ ràng chuyện này là chưa đến thời điểm!

Lúc này y liền run rẩy đẩy ra Tuệ An, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gầm thét:

“Mau dừng lại!”

Tuệ An lại một phát bắt được tay y, dùng sức kìm giữ y, vùi đầu lại cắn mút cổ của y, Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy nàng vừa động một chút, hoặc giả chăng chỉ cần nàng hơi đụng chạm, cũng làm cho thân thể y khẽ run, khiến y khao khát càng nhiều, cũng càng thêm vô lực phản kháng, hạ thân đau đớn từng hồi…

Y thở hổn hển, hô hấp cũng càng ngày càng trầm trọng, đang muốn thoát khỏi tay Tuệ An, đè nàng dưới thân thể tại, rút sạch y phục của nàng, cho nàng biết hậu quả khi dám khiêu khích mình. Nhưng lại đúng vào lúc này, Tuệ An đột nhiên gục xuống, nằm trước ngực y không nhúc nhích.

Quan Nguyên Hạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng vắng vẻ khó chịu, thân thể lại càng bởi vì nàng đột nhiên đình chỉ mà kêu gào bất mãn.

Y dùng sức lay lay Tuệ An, nhưng Tuệ An lại nửa điểm phản ứng cũng không có. Lúc này Quan Nguyên Hạc mới nhận ra không đúng, hai mắt trợn trừng, khẽ ngẩng đầu đã thấy trước ngực lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ An, lông mi thon dài mà nồng đậm, hai gò má hồng hào trắng mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, hiển nhiên là đã nhắm chặt hai mắt ngủ thiếp đi!

Tuệ An có thể không ngủ sao? Nàng ngồi xe ngựa cả một ngày trời, cũng đọc sách cả buổi, mà còn là sách thuốc cực kỳ hại não. Ban đêm vốn nên nghỉ ngơi, ai ngờ lại xảy ra chuyện thích khách. Một đêm này, không riêng gì thân thể không chịu nổi, mà tinh thần nàng cũng căng thẳng quá đỗi.

Lúc này Quan Nguyên Hạc rõ ràng đã hết tức giận, Tuệ An tâm thần buông lỏng, cơn mệt mỏi giống là thủy triều dồn dập tập kích, khi thân thể bị Quan Nguyên Hạc đẩy lên giường, chỗ nào cũng kêu gào mệt mỏi.

Mà nàng ngủ thiếp đi, khiến Quan Nguyên Hạc ngạc nhiên một trận, hồi lâu y mới biết mình bị Tuệ An trêu đùa!

Lúc này thật sự là dở khóc dở cười, mãi sau y mới giật giật khóe miệng, từ từ rút cổ tay ra khỏi tay Tuệ An, dùng ngón cái tay phải nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má nàng. Vuốt ve hai cái, cảm giác dưới thân càng thêm căng đau, lúc này mới thở dài một tiếng, cũng không đẩy Tuệ An ra, chỉ kéo chăn trên giường phủ lên thân thể hai người, giơ tay ôm lấy Tuệ An liền ngưng mắt nhìn tấm màn khẽ đung đưa trên đỉnh đâu, ngưng thần ngẫm nghĩ.

Lại qua một hồi lâu, y mới thu hồi ánh mắt, cẩn thận nghiêng người, đặt Tuệ An lên giường, lại nhìn nàng thêm một lát, híp mắt xuyên thấu vạt áo nửa hở nửa kín nhìn chằm chằm trước ngực nàng, lẩm bẩm nói:

“Cũng không biết ăn cái gì, lại lớn thành như vậy…”

Nói xong còn nuốt nước bọt, lại đưa tay dò xét nơi đó của Tuệ An, rốt cuộc chỉ sờ cách tà áo của nàng liền thu tay, than một tiếng vén chăn xuống giường, sửa sang quần áo xong xuôi, y mới sải bước đi về phía cửa sổ.

Hạ Nhi nào dám để mọi người biết Quan Nguyên Hạc đang ở trong phòng Tuệ An, ngay cả mấy người Xuân Nhi nàng cũng không để lộ, vẫn liên tục canh giữ ở cửa.

Nàng nghe được cửa sổ mở ra, lại yên tĩnh, một lúc lâu sau nàng mới đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tuệ An bình yên nằm ngủ trên giường, Hạ Nhi liền vỗ vỗ ngực, lầm bầm một tiếng:

“Còn chưa thay xiêm y đây, sao có thể ngủ được…”

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn đau lòng Tuệ An, không đành lòng đánh thức người dậy. Nàng lại nhìn xung quanh một lượt, xoay người đi ra ngoài. Đi được hai bước lại bỗng nhiên dừng bước, xoay người chạy đến trước cửa sổ, cài thật chặt chốt cửa, lúc này mới yên lòng, đi ra cửa.

Quan Nguyên Hạc ra phòng Tuệ An nhưng không hề rời đi dịch quán, mà là trực tiếp tránh né những người bên ngoài, đi vào một tiểu viện được canh gác nghiêm ngặt. Chỗ đó Lý Minh đã sớm chờ sẵn tiếp ứng y, nhìn thấy y hiện thân liền gấp rút tiến lên đón chào, nói:

“Tướng quân đã tới, Vương gia chúng ta chờ ngài đã lâu.”

Quan Nguyên Hạc trầm mặt gật đầu, Lý Minh đi trước dẫn đường, mang theo Quan Nguyên Hạc vào sân nhỏ, một đường trực tiếp đi tới gian phòng của Lý Vân Sưởng.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Lý Vân Sưởng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt. Thấy y tiến đến liền mở mắt nhìn qua, gượng người ngồi dậy, phân phó Lý Minh kê nệm gấm phía sau mình, nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Mà Quan Nguyên Hạc đã tự đi về phía ghế thái sư bên kia ngồi xuống, nhìn Lý Vân Sưởng nhíu mày nói:

“Bị thương cơ à?”

Lý Vân Sưởng nghe khẩu khí hắn đầy vẻ mỉa mai, không khỏi mấp máy môi, hồi lâu mới nói:

“Ngươi nói thế là ý gì!”

Quan Nguyên Hạc hừ lạnh một tiếng, mới nói:

“Sao lại bị Đông cung phát hiện? Lúc trước không phải là Thái tử nửa điểm nghi ngờ cũng không có sao?”

Lần ám sát này đúng là một tay Thái tử thiết kế! Mà Lý Vân Sưởng là trước đây không lâu mới biết được Nhạn Châu có bẫy, hắn lập tức hoả tốc truyền tin cho Quan Nguyên Hạc.

Quan Nguyên Hạc vì biết Thành lão Vương gia trùng hợp đang có mặt ở đây, nên liền thiết kế dẫn người đến núi Thanh Bình, khiến ông chứng kiến vụ ám sát đêm qua.

Mà vì Thành vương xuất hiện, mới làm rối loạn bố cục của Diệp Bá Xương, khiến Diệp Bá Xương không thể không bỏ qua kế hoạch lúc trước, ngược lại còn chỉ huy quan binh hăm hăm chạy đi cứu viện, mong có thể thoát khỏi hiềm nghi, cũng nhanh chóng xử lỹ sạch xẽ những thích khách kia.

Nếu như Lý Vân Sưởng không có được tin tức trước, không kịp đề phòng, kết cục sau đó cũng có thể đoán ra. Đông cung nhất định sẽ đẩy tội danh lên đầu Thuần vương, thậm chí còn lưu lại kẻ nào đó làm nhân chứng sống, sau khi chịu đủ loại nghiêm hình bức cung sẽ không chịu nổi mà khai ra Thuần vương.

Nghĩ tới những thứ này, khuôn mặt Lý Vân Sưởng liền lạnh lẽo, trầm giọng nói:

“Lúc trước hắn chưa từng hoài nghi, chỉ có điều lần trước hắn từng mở miệng muốn ta cưới Lý thị làm phi, sau khi bị ta cự tuyệt liền nổi lên lòng nghi ngờ. Chỉ sợ Thuần vương cũng động tay chân, thêm lúc trước những quân cờ chúng ta cài ở Đông cung đều bị phát giác, mặc dù chúng ta đã kịp thời ra tay xử lý, hắn không tra được là ai đứng sau, nhưng khó thoát khỏi để lại dấu vết.

Thạch Kính quá ngu xuẩn, bản vương vẫn nói hắn hành sự phải lấy ổn thỏa làm đầu, vậy mà hắn vẫn trúng kế, bị người ta dò xét ra!”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền trầm mặt, hồi lâu cũng không nói gì. Sắc mặt Lý Vân Sưởng hơi biến, nhíu mày nói:

“Lần này hồi kinh, tình cảnh của bản vương càng thêm khó khăn. Nếu Thái tử đã kết luận ta cài người bên cạnh hắn, nhất định sẽ không bỏ qua.”

Quan Nguyên Hạc lại nhướng mày nói:

“Vậy cũng chưa chắc, không chừng Hoàng thượng sẽ cho rằng Thành vương là Thuần vương điện hạ tận lực đưa tới đây. Việc này thật thật giả giả, xem tình hình rồi hãy an bài.”

Lý Vân Sưởng nghe vậy ánh mắt sáng ngời, cười nói:

“Văn Hiên nói rất đúng. Thành vương tuy già nhưng cũng không hồ đồ, việc này chỉ sợ đã nhìn ra manh mối. Chỉ cần ông chịu điều tra, chúng ta liền dẫn manh mối về phía Thuần vương, để ông nghĩ chuyện này là Thuần vương tận lực dụ ông đến xem trò vui, bản vương lại có thể an toàn thoát thân. Hôm nay bản vương bệnh không dậy nổi, liền mệt nhọc Văn Hiên.”

Quan Nguyên Hạc gật đầu, đưa mắt đánh giá Lý Vân Sưởng từ trên xuống dưới, nói:

“Nếu đã là khổ nhục kế, ngươi như vậy lại không được. E rằng ít ngày nữa Hoàng thượng sẽ phái Thái y đến, vẫn nên ngâm chút nước lạnh thì tốt hơn. Nếu không lộ chân tướng thì quá lãng phí thời gian diễn kịch.”

Y nói xong cũng không nhìn Lý Vân Sưởng, xoay người liền sải bước ra ngoài. Lý Vân Sưởng lại tức giận đen mặt, thấy y đi ra ngoài mới chậm rãi giữ vững lồng ngực vẫn đang phập phồng, chỉ cảm thấy Quan Nguyên Hạc rõ ràng chính là dùng việc công báo thù riêng, đang cảnh cáo hắn cách Tuệ An xa một chút!

Đêm qua hắn vốn dĩ không cần liên lụy Tuệ An, nhưng lúc nhìn nàng không hiểu chuyện gì chạy đến cứu giúp, trong lòng hắn lại đột nhiên nảy sinh ý niệm kia.

Lúc ấy Quan Nguyên Hạc đã biết rõ ràng hắn tiến cung cầu xin thánh chỉ tứ hôn, nhưng cuối cùng vẫn đoạt đi Tuệ An, chuyện này cũng khiến Lý Vân Sưởng sinh ra bất mãn.

Đêm qua một là hắn rất muốn cưới Tuệ An, hai nữa cũng là muốn hòa nhau một ván với Quan Nguyên Hạc, nên mới xảy ra chuyện sau đó. Mà những thị vệ vẫn ẩn trong bóng tối thấy hắn không sao lại nhận được ám hiệu của hắn, tự nhiên sẽ không xuất hiện.

Nhưng hắn không ngờ mình đã tính toán hoàn hảo như thế, thà rằng chịu nhiều khổ sở một ít cũng muốn ở cùng Tuệ An một đêm, còn dùng danh hiệu Tần vương phi lẫn chân tình níu kéo nàng, cuối cùng Tuệ An lại vẫn bất vi sở động*, còn đột ngột một chưởng đánh ngất hắn. Đây mới là chuyện khiến Lý Vân Sưởng vừa nghĩ tới trong lòng liền chua chát từng hồi.

*Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Mà bây giờ Quan Nguyên Hạc tuy nửa câu cũng không nhắc đến chuyện đêm qua, nhưng thái độ lại cực kỳ lãnh đạm, trong lời nói càng chất chứa gai nhọn. Chẳng lẽ Lý Vân Sưởng còn không hiểu y là vì sao?

Nghĩ tới hai người từ nhỏ tranh đấu liên miên, sau khi lớn lên lại vẫn thích cùng một nữ tử, Lý Vân Sưởng không khỏi cười khổ một tiếng.

Chỉ là Quan Nguyên Hạc nói rất đúng, dù gì cũng đã chịu oan mũi tên này, vậy cứ dứt khoát làm cho thương thế nặng một chút đi, khổ nhục kế nếu không đến nơi đến chốn rất dễ dàng làm người nhìn thấu.

Lý Vân Sưởng thở dài một tiếng, cuối cùng nhìn Lý Minh, phân phó:

“Đi chuẩn bị nước lạnh!”

Lý Minh nghe vậy lại đau lòng Vương gia nhà mình, Quan tướng quân thật sự là độc miệng, đều tổn thương nặng như vậy, không chừng chút nữa còn sẽ sốt cao, nếu như lại ngâm nước lạnh, dù không muốn cũng phải nằm liệt giường mấy hôm! Hắn do dự nhìn Lý Vân Sưởng, khuyên nhủ:

“Chi bằng thuộc hạ lấy khăn lạnh lau người cho Vương gia, so với ngâm nước cũng dễ chịu hơn chút ít…”

Lý Vân Sưởng nhìn hắn một cái, nhưng lại nói:

“Đi chuẩn bị đi, không sao, bản vương ngâm mình tỉnh táo đầu óc một chút cũng tốt…”

Lý Minh cảm thấy lời của hắn là lạ, cũng không dám khuyên tiếp, đáp một tiếng lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook