Chương 97: Quan Nguyên Hạc ghen!
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
“Không phải ngài đi rồi ư, tại sao lại quay về nữa?”
Đầu đường Phượng An, Quan Nguyên Hạc sải bước đi trước, Tuệ An chạy nhảy theo sau, một mặt theo sát, một mặt nói kháy Quan Nguyên Hạc.
Thấy y nghe vậy, sắc mặt càng thêm đen sì một mảnh, trong lòng nàng không khỏi cười thầm, lại gia tăng bước chân, nhíu mày nói:
“Ngài đi chậm một chút, hôm nay ta đi đường hơi nhiều, chân đau lắm.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, mặt không đổi sắc, nhưng rốt cuộc vẫn thả chậm bước chân, nhưng y lại chưa từng nghĩ tới, Tuệ An từ nhỏ tập võ, mặc dù cuộc sống rất an nhàn sung sướng, nhưng rốt cuộc cũng khác những khuê tú bình thường, làm sao có thể đi nhiều vài bước đã đau chân?
Tuệ An thấy y như thế, dĩ nhiên rất vui vẻ, thầm nghĩ, ngài nghẹn nữa đi, ta lại muốn nhìn xem ngài có thể nghẹn đến khi nào!
Nàng nghĩ vậy, lại khiêu khích mà nói:
“Ngài tức giận ư? Rốt cuộc ngài giận cái gì?”
Tuệ An mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng đã mơ hồ biết y đang giận chuyện gì.
Người này vốn muốn lừa gạt mình đi rước đèn, nhưng nàng lại chạy đến Triêu Dương lâu, e rằng đây là lần đầu tiên y bị chơi một vố như vậy, không giận mới là lạ.
Chỉ có điều chuyện này cũng không thể trách nàng, y mời người khác, lại vẫn dùng thủ đoạn mà mời, cho dù là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng nghĩ lại, nếu y đã từ bên kia chạy tới, chắc cũng không phải là bởi vì chuyện này mà nổi giận như thế. Là do nhìn thấy nàng cản trước Lý Vân Sưởng nên hiểu lầm sao? Hay là quan tâm nàng bị dọa sợ…
Tuệ An nghĩ tới đây, trong lòng ngọt ngào vô kể, nhưng một câu nói của nàng lại khiến khuôn mặt vốn đã u ám của Quan Nguyên Hạc càng thêm đen thui.
Tuệ An thấy hắn lạnh lùng nhìn mình, liền lại gia tăng cước bộ đi lên phía trước, che miệng cười khúc khích, sau đó lại nghiêm mặt đuổi theo, làm như không hề nhận ra tâm tình y đã cực kỳ tồi tệ, kinh hô một tiếng, nói:
“Quên mất, mấy nha đầu của ta tất nhiên vẫn tìm ta ở Triêu Dương lâu bên kia đây, nếu như các nàng không tìm thấy ta, chắc chắn sẽ cuống lên. Ngài ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi nói với các nàng một tiếng, có được không?”
Quan Nguyên Hạc không thoải mái, vô cùng không thoải mái, y có thể thoải mái sao? Theo như ý nghĩ của y, hôm nay vốn dĩ y muốn cùng Tuệ An rước đèn hoa đăng, chỉ là y chưa bao giờ mời nữ tử đi chơi, nên nhất thời khó lòng mở miệng.
Nhưng chuyện đó đâu phải vấn đề, y có thể mời một cách uyển chuyển kia mà, còn nữa, người mời là y, chẳng lẽ Tuệ An lại không thuận thế đáp ứng?
Nào biết sáng sớm y đến chỗ hẹn, lại chỉ gặp ba huynh đệ Thẩm gia, y chưa từng bị người đối xử như thế, lúc này liền muốn lập tức tìm Tuệ An về, nếu không thu thập tiểu cô nương này, vậy cũng uổng cho uy danh của Quan Nguyên Hạc y lắm rồi!
Ai ngờ lúc y tìm được Tuệ An, lại nhìn thấy Lý Vân Sưởng ôm nàng tránh khỏi cột đèn đang đổ, một khắc kia, lửa giận cùng đố kị trong lòng đồng loạt xông lên, chỉ là lúc ấy Triêu Dương lâu đang rối loạn vô cùng, y căn bản là không thể đến gần.
Giờ nghĩ lại, lòng y vẫn còn sợ hãi, Quan Nguyên Hạc trầm mặt không nói lời nào, Tuệ An lại nhướng mày hỏi:
“Ngài không nói lời nào, là đồng ý sao?”
Nàng nói xong, quả thật làm bộ muốn xoay người rời đi, Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An như thế, ở đâu còn nhịn được, lúc này liền lạnh lùng nói:
“Đi rồi, cũng đừng trở về!”
Tuệ An cười thầm, chỉ nói nhịn không nổi rồi chứ gì! Trên mặt cũng không dám biểu lộ ra phân nửa cảm xúc.
Quan Nguyên Hạc trừng mắt nhìn nàng, bộ dáng kia như khẳng định, hôm nay nếu nàng dám xoay người, sau một khắc lập tức sẽ phơi thây đầu đường.
Vì cái mạng nhỏ của mình, Tuệ An chỉ có thể âm thầm nói tiếng xin lỗi với mấy người Đông Nhi. Cho nên nàng liền đắc ý cười nói:
“Ngài chịu để ý ta rồi, không tức giận nữa?”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng cười đầy gian xảo, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vài phần trêu tức, nhất thời liền híp mắt nhìn, sau đó đưa tay kéo Tuệ An vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Tuệ An vẫn chưa phản ứng, người đã bị hắn áp vào tường, tiếp theo, thân hình cao lớn kia liền đè lên, Tuệ An cả kinh, đèn lồng trong tay rơi trên mặt đất, ánh lửa tắt phụt một cái, trong ngõ lập tức tối đen.
Tuệ An chưa cả thích ứng bóng tối, Quan Nguyên Hạc đã dùng một tay giữ cằm nàng, một tay cố định hông nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, trầm giọng nói:
“Giữa nàng và Lý Vân Sưởng rốt cuộc có chuyện gì?”
Trên mặt Quan Nguyên Hạc là sự lạnh lùng và nghiêm trọng trước nay chưa từng có, thanh âm y mang theo chất vấn, lạnh như băng vang lên bên tai nàng, so với giọng nói trầm ấm trước kia, dĩ nhiên mười phần tức giận.
Tuệ An hoàn toàn không ngờ y sẽ trực tiếp đặt câu hỏi về chuyện này, trong lòng không khỏi cả kinh, nhưng nàng biết rõ giờ phút này chỉ cần nàng hơi biểu hiện chột dạ một chút, hoảng sợ một chút, thì giữa nàng và Quan Nguyên Hạc chắc chắn sẽ xuất hiện một vết nứt không thể vãn hồi, cũng không cách nào bào chữa cho mình.
Nàng căng thẳng nắm chặt hai tay, tỏ vẻ vô tội, kinh ngạc nhướng mày nói:
“Chuyện gì là chuyện gì? Ngài mau thả ta ra, để người ngoài nhìn thấy thì không hay…”
Quan Nguyên Hạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng rét lạnh nhìn Tuệ An, cũng không mở miệng, sự yên tĩnh này cùng ánh mắt xuyên thấu lòng người kia nhưng càng khiến Tuệ An không thở nổi, nói được nửa câu liền á khẩu. Một hồi lâu, Tuệ An mới nói:
“Nếu Tần vương điện hạ bị thương vì ta, ta sợ mình sẽ bị chỉ trích, nói không chừng ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ cho là ta có lòng với cao, muốn kết thân hoàng tộc… Ta chỉ không muốn cùng hắn dính dấp một chỗ, nên mới đứng ra ngăn cản.”
Tuệ An nói lời này mặc dù không hoàn toàn là sự thật, nhưng suy cho cùng vẫn là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng, cho nên nàng thẳng thắn giương mắt, đối diện Quan Nguyên Hạc, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có ý lẩn tránh.
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn như cũ không buông Tuệ An ra, chỉ dùng hai tay đỡ nàng, khiến cho khuôn mặt Tuệ A lộ rõ dưới ánh trăng, lúc này mới cúi đầu tiến sát nàng, cắn răng lạnh lùng nói:
“Cảm thấy ta rất dễ lừa gạt?”
Tuệ An bị y đè nặng, có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim y, tay y ôm hông nàng dùng lực rất mạnh, làm nàng đau đến nỗi phải nhíu mày, nghe được thanh âm gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói của Quan Nguyên Hạc, lại nhìn môi y khẽ nhếch, toàn thân đầy rẫy lửa giận, Tuệ An hít sâu một hơi.
Trong lòng chuyển một vòng, nàng dứt khoát giương đôi mắt to tròn, nước mắt tuôn rơi, sắc mặt cũng lạnh xuống, tức giận nói:
“Quan tướng quân có ý gì, không nói đến ta và Tần vương điện hạ chẳng hề có gì, mà cho dù có thực sự làm sao, Quan tướng quân có tư cách gì chất vấn ta? Quan Đại tướng quân nhiều lần cứu ta, trong lòng ta dĩ nhiên vẫn luôn ghi nhớ, nhưng thanh danh nữ nhi quan trọng nhất. Quan tướng quân ngài cũng không thể tùy tiện bôi nhọ ta, nghi ngờ ta!”
Quan Nguyên Hạc bình tĩnh đưa mắt khóa chặt Tuệ An, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng, đối với những lời mang ý đối phó của Tuệ An, nửa điểm y cũng không tin.
Từ khi phát hiện mình đối với Tuệ An có lòng yêu thích, y liền không thể khống chế mà nghĩ đến chuyện ở Đoan Môn hôm đó, Tuệ An nhìn thấy có người đối muốn làm hại Lý Vân Sưởng, liền kích động ra tay bảo vệ.
Y là người am hiểu nhìn mặt biết người, bằng vào chút bản lĩnh nhỏ nhoi của Tuệ An, há có thể qua mắt được y?
Chuyện này y sớm đã có ý hỏi thật rõ ràng, ai ngờ hôm nay y lại lần nữa nhìn thấy Tuệ An dùng thân mình che chắn nguy hiểm cho Lý Vân Sưởng, bảo y làm sao có thể không nghi ngờ, làm sao có thể không đố kỵ?!
Nhưng y nhìn Tuệ An rơi lệ, dùng đôi con ngươi trong trẻo sáng rỡ, rưng rưng ánh nước lên án mình, trong lòng vẫn mềm nhũn, nhíu mày nói:
“Không cho phép nàng khóc! Nàng còn ương ngạnh! Còn dám cãi lời! Có tư cách chất vấn nàng hay không, không phải là nàng có thể định đoạt! Hôm nay nàng nhất định phải nói rõ cho ta, đừng mong giở trò gì qua mặt ta!”
Đây là lần đầu tiên Quan Nguyên Hạc dùng âm điệu lạnh lùng như thế nói với Tuệ An, trước kia mặc dù thái độ y cũng không tốt, mặc dù sắc mặt y vẫn lạnh như băng, thế nhưng luôn ẩn hiện ý tứ dung túng, chiều chuộng với nàng.
Tuệ An rùng mình một cái, chỉ có điều, vô luận thế nào, nàng cũng không thể nhận mình từng thích Lý Vân Sưởng!
Cho nên Tuệ An càng khóc to hơn, giãy giụa đưa tay đẩy Quan Nguyên Hạc ra, kêu ầm lên:
“Ta không phải là không có phụ mẫu làm chỗ dựa sao? Một người hai người đều làm khó ta, không phải là bị người ta nói lỗ mãng thôi sao, liền bị người giễu cợt dung mạo như Hồ cơ, trong nhà phụ thân không thương ta, tìm mọi cách mưu đoạt gia sản Hầu phủ. Thứ muội ngày ngày dùng con mắt âm độc rình rập ta, không từ thủ đoạn muốn hủy hoại danh tiếng ta, hận không thể giết chết ta.
Bên ngoài chúng phu nhân tiểu thư thế gia vọng tộc đều xem thường phủ Phượng Dương hầu của ta, sáng tối mắng ta là tiện nữ Hồ tộc! Sau lưng thì mắng ta là đứa bé mồ côi người bảo bọc! Hôm nay càng tốt hơn, ngay cả ngài cũng nghi ngờ ta, nếu ngài thật sự hoài nghi cái gì, cứ tự nhiên quay đầu rời đi, có ai ngăn cản ngài hay sao? Ai hiếm có ngài cơ chứ, ta đây chịu hết nổi rồi!”
Nàng thấy Quan Nguyên Hạc tức giận toàn thân phát run, mở miệng muốn nói, lại bị Tuệ An cắt ngang:
“Tự ngài cũng nói, ngài nghi ngờ ta, đã bao giờ ngài thật tâm đặt ta ở trong lòng hay chưa? Nếu ngài suy nghĩ cho ta dù chỉ nửa phần, lần trước tại phủ Uy Khâm hầu cũng sẽ không trêu đùa ta như vậy, hiện tại càng không nên nạt nộ ta, lấy chuyện hôm nay hoài nghi ta, nổi giận với ta!
Đúng rồi, ngài chưa bao giờ nói đặt ta trong lòng, có phải chỉ là ta tự mình đa tình, có phải trong mắt ngài, ta cùng lắm chỉ là một nữ tử mồ côi mặc người mắng mỏ, ai cũng có thể đùa cợt hay không? Là vì gương mặt này, có phải ngài cũng coi ta giống loại nữ tử ở Tần lâu Sở quán…”
Tuệ An còn chưa có nói xong đã bị Quan Nguyên Hạc giữ chặt cằm dưới, ngăn lại lời nàng. Y vốn là một bụng tức giận, nay lại bị Tuệ An làm cho không chỗ phát tiết, sau Tuệ An càng nói càng kỳ cục, càng khóc càng lợi hại, ngược lại đã hết giận một nửa, ánh mắt cũng tĩnh mịch lên.
Y bình tĩnh nhìn Tuệ An, nhưng thấy khoảng trời đầy sao phía sau, xa xa đèn lồng chiếu rọi, ánh sáng xanh hồng xen kẽ, nhàn nhạt đổ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt bị nước mắt rửa sạch của nàng, ánh lên mái tóc đen nhánh một màu, đôi môi ươn ướt hồng nhuận như hải đường sau mưa, bởi vì bị y ép buộc ngẩng đầu mà lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn do tâm tình nàng quá mức kích động mà phập phồng nơi ngực.
Thân thể đã có vẻ thướt tha yểu điệu, đường cong duyên dáng, bởi vì đưa tay đẩy y mà hai bên dán sát vào nhau, còn có vòng eo linh lung mảnh khảnh trong tay y. Quan Nguyên Hạc ngửi được hương thơm thiếu nữ tỏa ra từ trên người Tuệ An, vô thức lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Trong đầu y bất giác hiện lên một màn vừa rồi, dưới Triêu Dương lâu, thân ảnh nàng cô độc đứng đó, sau lưng là ánh lửa phừng phừng, phía trước là dã thú khổng lồ, nàng thanh tú động lòng người, tươi cười như hoa.
Một khắc kia, gương mặt nàng, nụ cười nàng, hình như càng thêm sáng ngời giữa trời đêm rực lửa, so với ánh sao đầy trời hay đèn lồng giăng lối cũng càng thêm chói mắt, khiến y mê mẩn không thôi.
Thế nhưng chính vì những điều này, trong lòng y lại lập tức bốc lên một loại đố kỵ, giờ nghe Tuệ An nói nhăng nói cuội gì đó, cũng không nghĩ ngợi thêm, chỉ nghe theo cảm giác từ tận đáy lòng. Ánh mắt thâm trầm, Quan Nguyên Hạc cúi đầu ép xuống.
Đầu đường Phượng An, Quan Nguyên Hạc sải bước đi trước, Tuệ An chạy nhảy theo sau, một mặt theo sát, một mặt nói kháy Quan Nguyên Hạc.
Thấy y nghe vậy, sắc mặt càng thêm đen sì một mảnh, trong lòng nàng không khỏi cười thầm, lại gia tăng bước chân, nhíu mày nói:
“Ngài đi chậm một chút, hôm nay ta đi đường hơi nhiều, chân đau lắm.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, mặt không đổi sắc, nhưng rốt cuộc vẫn thả chậm bước chân, nhưng y lại chưa từng nghĩ tới, Tuệ An từ nhỏ tập võ, mặc dù cuộc sống rất an nhàn sung sướng, nhưng rốt cuộc cũng khác những khuê tú bình thường, làm sao có thể đi nhiều vài bước đã đau chân?
Tuệ An thấy y như thế, dĩ nhiên rất vui vẻ, thầm nghĩ, ngài nghẹn nữa đi, ta lại muốn nhìn xem ngài có thể nghẹn đến khi nào!
Nàng nghĩ vậy, lại khiêu khích mà nói:
“Ngài tức giận ư? Rốt cuộc ngài giận cái gì?”
Tuệ An mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng đã mơ hồ biết y đang giận chuyện gì.
Người này vốn muốn lừa gạt mình đi rước đèn, nhưng nàng lại chạy đến Triêu Dương lâu, e rằng đây là lần đầu tiên y bị chơi một vố như vậy, không giận mới là lạ.
Chỉ có điều chuyện này cũng không thể trách nàng, y mời người khác, lại vẫn dùng thủ đoạn mà mời, cho dù là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng nghĩ lại, nếu y đã từ bên kia chạy tới, chắc cũng không phải là bởi vì chuyện này mà nổi giận như thế. Là do nhìn thấy nàng cản trước Lý Vân Sưởng nên hiểu lầm sao? Hay là quan tâm nàng bị dọa sợ…
Tuệ An nghĩ tới đây, trong lòng ngọt ngào vô kể, nhưng một câu nói của nàng lại khiến khuôn mặt vốn đã u ám của Quan Nguyên Hạc càng thêm đen thui.
Tuệ An thấy hắn lạnh lùng nhìn mình, liền lại gia tăng cước bộ đi lên phía trước, che miệng cười khúc khích, sau đó lại nghiêm mặt đuổi theo, làm như không hề nhận ra tâm tình y đã cực kỳ tồi tệ, kinh hô một tiếng, nói:
“Quên mất, mấy nha đầu của ta tất nhiên vẫn tìm ta ở Triêu Dương lâu bên kia đây, nếu như các nàng không tìm thấy ta, chắc chắn sẽ cuống lên. Ngài ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi nói với các nàng một tiếng, có được không?”
Quan Nguyên Hạc không thoải mái, vô cùng không thoải mái, y có thể thoải mái sao? Theo như ý nghĩ của y, hôm nay vốn dĩ y muốn cùng Tuệ An rước đèn hoa đăng, chỉ là y chưa bao giờ mời nữ tử đi chơi, nên nhất thời khó lòng mở miệng.
Nhưng chuyện đó đâu phải vấn đề, y có thể mời một cách uyển chuyển kia mà, còn nữa, người mời là y, chẳng lẽ Tuệ An lại không thuận thế đáp ứng?
Nào biết sáng sớm y đến chỗ hẹn, lại chỉ gặp ba huynh đệ Thẩm gia, y chưa từng bị người đối xử như thế, lúc này liền muốn lập tức tìm Tuệ An về, nếu không thu thập tiểu cô nương này, vậy cũng uổng cho uy danh của Quan Nguyên Hạc y lắm rồi!
Ai ngờ lúc y tìm được Tuệ An, lại nhìn thấy Lý Vân Sưởng ôm nàng tránh khỏi cột đèn đang đổ, một khắc kia, lửa giận cùng đố kị trong lòng đồng loạt xông lên, chỉ là lúc ấy Triêu Dương lâu đang rối loạn vô cùng, y căn bản là không thể đến gần.
Giờ nghĩ lại, lòng y vẫn còn sợ hãi, Quan Nguyên Hạc trầm mặt không nói lời nào, Tuệ An lại nhướng mày hỏi:
“Ngài không nói lời nào, là đồng ý sao?”
Nàng nói xong, quả thật làm bộ muốn xoay người rời đi, Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An như thế, ở đâu còn nhịn được, lúc này liền lạnh lùng nói:
“Đi rồi, cũng đừng trở về!”
Tuệ An cười thầm, chỉ nói nhịn không nổi rồi chứ gì! Trên mặt cũng không dám biểu lộ ra phân nửa cảm xúc.
Quan Nguyên Hạc trừng mắt nhìn nàng, bộ dáng kia như khẳng định, hôm nay nếu nàng dám xoay người, sau một khắc lập tức sẽ phơi thây đầu đường.
Vì cái mạng nhỏ của mình, Tuệ An chỉ có thể âm thầm nói tiếng xin lỗi với mấy người Đông Nhi. Cho nên nàng liền đắc ý cười nói:
“Ngài chịu để ý ta rồi, không tức giận nữa?”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng cười đầy gian xảo, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vài phần trêu tức, nhất thời liền híp mắt nhìn, sau đó đưa tay kéo Tuệ An vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Tuệ An vẫn chưa phản ứng, người đã bị hắn áp vào tường, tiếp theo, thân hình cao lớn kia liền đè lên, Tuệ An cả kinh, đèn lồng trong tay rơi trên mặt đất, ánh lửa tắt phụt một cái, trong ngõ lập tức tối đen.
Tuệ An chưa cả thích ứng bóng tối, Quan Nguyên Hạc đã dùng một tay giữ cằm nàng, một tay cố định hông nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, trầm giọng nói:
“Giữa nàng và Lý Vân Sưởng rốt cuộc có chuyện gì?”
Trên mặt Quan Nguyên Hạc là sự lạnh lùng và nghiêm trọng trước nay chưa từng có, thanh âm y mang theo chất vấn, lạnh như băng vang lên bên tai nàng, so với giọng nói trầm ấm trước kia, dĩ nhiên mười phần tức giận.
Tuệ An hoàn toàn không ngờ y sẽ trực tiếp đặt câu hỏi về chuyện này, trong lòng không khỏi cả kinh, nhưng nàng biết rõ giờ phút này chỉ cần nàng hơi biểu hiện chột dạ một chút, hoảng sợ một chút, thì giữa nàng và Quan Nguyên Hạc chắc chắn sẽ xuất hiện một vết nứt không thể vãn hồi, cũng không cách nào bào chữa cho mình.
Nàng căng thẳng nắm chặt hai tay, tỏ vẻ vô tội, kinh ngạc nhướng mày nói:
“Chuyện gì là chuyện gì? Ngài mau thả ta ra, để người ngoài nhìn thấy thì không hay…”
Quan Nguyên Hạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng rét lạnh nhìn Tuệ An, cũng không mở miệng, sự yên tĩnh này cùng ánh mắt xuyên thấu lòng người kia nhưng càng khiến Tuệ An không thở nổi, nói được nửa câu liền á khẩu. Một hồi lâu, Tuệ An mới nói:
“Nếu Tần vương điện hạ bị thương vì ta, ta sợ mình sẽ bị chỉ trích, nói không chừng ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ cho là ta có lòng với cao, muốn kết thân hoàng tộc… Ta chỉ không muốn cùng hắn dính dấp một chỗ, nên mới đứng ra ngăn cản.”
Tuệ An nói lời này mặc dù không hoàn toàn là sự thật, nhưng suy cho cùng vẫn là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng, cho nên nàng thẳng thắn giương mắt, đối diện Quan Nguyên Hạc, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có ý lẩn tránh.
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn như cũ không buông Tuệ An ra, chỉ dùng hai tay đỡ nàng, khiến cho khuôn mặt Tuệ A lộ rõ dưới ánh trăng, lúc này mới cúi đầu tiến sát nàng, cắn răng lạnh lùng nói:
“Cảm thấy ta rất dễ lừa gạt?”
Tuệ An bị y đè nặng, có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim y, tay y ôm hông nàng dùng lực rất mạnh, làm nàng đau đến nỗi phải nhíu mày, nghe được thanh âm gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói của Quan Nguyên Hạc, lại nhìn môi y khẽ nhếch, toàn thân đầy rẫy lửa giận, Tuệ An hít sâu một hơi.
Trong lòng chuyển một vòng, nàng dứt khoát giương đôi mắt to tròn, nước mắt tuôn rơi, sắc mặt cũng lạnh xuống, tức giận nói:
“Quan tướng quân có ý gì, không nói đến ta và Tần vương điện hạ chẳng hề có gì, mà cho dù có thực sự làm sao, Quan tướng quân có tư cách gì chất vấn ta? Quan Đại tướng quân nhiều lần cứu ta, trong lòng ta dĩ nhiên vẫn luôn ghi nhớ, nhưng thanh danh nữ nhi quan trọng nhất. Quan tướng quân ngài cũng không thể tùy tiện bôi nhọ ta, nghi ngờ ta!”
Quan Nguyên Hạc bình tĩnh đưa mắt khóa chặt Tuệ An, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng, đối với những lời mang ý đối phó của Tuệ An, nửa điểm y cũng không tin.
Từ khi phát hiện mình đối với Tuệ An có lòng yêu thích, y liền không thể khống chế mà nghĩ đến chuyện ở Đoan Môn hôm đó, Tuệ An nhìn thấy có người đối muốn làm hại Lý Vân Sưởng, liền kích động ra tay bảo vệ.
Y là người am hiểu nhìn mặt biết người, bằng vào chút bản lĩnh nhỏ nhoi của Tuệ An, há có thể qua mắt được y?
Chuyện này y sớm đã có ý hỏi thật rõ ràng, ai ngờ hôm nay y lại lần nữa nhìn thấy Tuệ An dùng thân mình che chắn nguy hiểm cho Lý Vân Sưởng, bảo y làm sao có thể không nghi ngờ, làm sao có thể không đố kỵ?!
Nhưng y nhìn Tuệ An rơi lệ, dùng đôi con ngươi trong trẻo sáng rỡ, rưng rưng ánh nước lên án mình, trong lòng vẫn mềm nhũn, nhíu mày nói:
“Không cho phép nàng khóc! Nàng còn ương ngạnh! Còn dám cãi lời! Có tư cách chất vấn nàng hay không, không phải là nàng có thể định đoạt! Hôm nay nàng nhất định phải nói rõ cho ta, đừng mong giở trò gì qua mặt ta!”
Đây là lần đầu tiên Quan Nguyên Hạc dùng âm điệu lạnh lùng như thế nói với Tuệ An, trước kia mặc dù thái độ y cũng không tốt, mặc dù sắc mặt y vẫn lạnh như băng, thế nhưng luôn ẩn hiện ý tứ dung túng, chiều chuộng với nàng.
Tuệ An rùng mình một cái, chỉ có điều, vô luận thế nào, nàng cũng không thể nhận mình từng thích Lý Vân Sưởng!
Cho nên Tuệ An càng khóc to hơn, giãy giụa đưa tay đẩy Quan Nguyên Hạc ra, kêu ầm lên:
“Ta không phải là không có phụ mẫu làm chỗ dựa sao? Một người hai người đều làm khó ta, không phải là bị người ta nói lỗ mãng thôi sao, liền bị người giễu cợt dung mạo như Hồ cơ, trong nhà phụ thân không thương ta, tìm mọi cách mưu đoạt gia sản Hầu phủ. Thứ muội ngày ngày dùng con mắt âm độc rình rập ta, không từ thủ đoạn muốn hủy hoại danh tiếng ta, hận không thể giết chết ta.
Bên ngoài chúng phu nhân tiểu thư thế gia vọng tộc đều xem thường phủ Phượng Dương hầu của ta, sáng tối mắng ta là tiện nữ Hồ tộc! Sau lưng thì mắng ta là đứa bé mồ côi người bảo bọc! Hôm nay càng tốt hơn, ngay cả ngài cũng nghi ngờ ta, nếu ngài thật sự hoài nghi cái gì, cứ tự nhiên quay đầu rời đi, có ai ngăn cản ngài hay sao? Ai hiếm có ngài cơ chứ, ta đây chịu hết nổi rồi!”
Nàng thấy Quan Nguyên Hạc tức giận toàn thân phát run, mở miệng muốn nói, lại bị Tuệ An cắt ngang:
“Tự ngài cũng nói, ngài nghi ngờ ta, đã bao giờ ngài thật tâm đặt ta ở trong lòng hay chưa? Nếu ngài suy nghĩ cho ta dù chỉ nửa phần, lần trước tại phủ Uy Khâm hầu cũng sẽ không trêu đùa ta như vậy, hiện tại càng không nên nạt nộ ta, lấy chuyện hôm nay hoài nghi ta, nổi giận với ta!
Đúng rồi, ngài chưa bao giờ nói đặt ta trong lòng, có phải chỉ là ta tự mình đa tình, có phải trong mắt ngài, ta cùng lắm chỉ là một nữ tử mồ côi mặc người mắng mỏ, ai cũng có thể đùa cợt hay không? Là vì gương mặt này, có phải ngài cũng coi ta giống loại nữ tử ở Tần lâu Sở quán…”
Tuệ An còn chưa có nói xong đã bị Quan Nguyên Hạc giữ chặt cằm dưới, ngăn lại lời nàng. Y vốn là một bụng tức giận, nay lại bị Tuệ An làm cho không chỗ phát tiết, sau Tuệ An càng nói càng kỳ cục, càng khóc càng lợi hại, ngược lại đã hết giận một nửa, ánh mắt cũng tĩnh mịch lên.
Y bình tĩnh nhìn Tuệ An, nhưng thấy khoảng trời đầy sao phía sau, xa xa đèn lồng chiếu rọi, ánh sáng xanh hồng xen kẽ, nhàn nhạt đổ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt bị nước mắt rửa sạch của nàng, ánh lên mái tóc đen nhánh một màu, đôi môi ươn ướt hồng nhuận như hải đường sau mưa, bởi vì bị y ép buộc ngẩng đầu mà lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn do tâm tình nàng quá mức kích động mà phập phồng nơi ngực.
Thân thể đã có vẻ thướt tha yểu điệu, đường cong duyên dáng, bởi vì đưa tay đẩy y mà hai bên dán sát vào nhau, còn có vòng eo linh lung mảnh khảnh trong tay y. Quan Nguyên Hạc ngửi được hương thơm thiếu nữ tỏa ra từ trên người Tuệ An, vô thức lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Trong đầu y bất giác hiện lên một màn vừa rồi, dưới Triêu Dương lâu, thân ảnh nàng cô độc đứng đó, sau lưng là ánh lửa phừng phừng, phía trước là dã thú khổng lồ, nàng thanh tú động lòng người, tươi cười như hoa.
Một khắc kia, gương mặt nàng, nụ cười nàng, hình như càng thêm sáng ngời giữa trời đêm rực lửa, so với ánh sao đầy trời hay đèn lồng giăng lối cũng càng thêm chói mắt, khiến y mê mẩn không thôi.
Thế nhưng chính vì những điều này, trong lòng y lại lập tức bốc lên một loại đố kỵ, giờ nghe Tuệ An nói nhăng nói cuội gì đó, cũng không nghĩ ngợi thêm, chỉ nghe theo cảm giác từ tận đáy lòng. Ánh mắt thâm trầm, Quan Nguyên Hạc cúi đầu ép xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.