Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 154: Riêng nàng không được!

Tố Tố Tuyết

04/01/2017

Tuy nói Định Quốc phu nhân đồng ý Tuệ An trở về phủ Phượng Dương hầu ở lại hai ngày, tiện thể trùng tu tân phòng, thỉnh đại sư đến tụng kinh.

Nhưng Tuệ An là người đã giết người qua, Quan Nguyên Hạc lại càng hai tay đầy máu tươi, hai người đều không để ý những thứ này cho lắm, lúc trước Tuệ An khóc lóc ủy khuất trước mặt Định Quốc phu nhân, cũng chẳng qua là tỏ rõ lập trường với bà mà thôi.

Thêm nếu nàng thực vì những chuyện này mà trở về Hầu phủ, lại để Thôi thị đích thân tới Hầu phủ nhận lỗi với nàng, việc này chính là có lý cũng trở thành hậu bối nàng đây vô lý bừa bãi. Danh môn thế gia trong kinh thành, có phủ nào là không đánh chết vài ba nô tài mỗi ngày, nếu thật sự so đo chuyện đó, vẫn là không thể nhường người thán phục.

Cho nên ngay đêm đó Tuệ An cùng Quan Nguyên Hạc vẫn ở lại Kỳ Phong viện, giờ Tý Tuệ An ra khỏi viện đã phân phó Phương mama thu dọn sương phòng, nàng kéo được Quan Nguyên Hạc từ ngoại thư phòng trở về, liền gấp rút gọi Thu Nhi đến Phúc Đức viện một chuyến báo tin cho Định Quốc phu nhân, miễn để trưởng bối lo lắng.

Vẫy lui người làm, hai người một đường đạp ánh đèn hướng về Kỳ Phong viện, sóng vai mà đi, đến gần, Tuệ An nhìn hai bóng đen thấp thoáng kéo dài trên mặt đất tụ lại một chỗ, không khỏi mím môi cười.

Đêm se se lạnh, gió nhẹ thổi bay lọn tóc dài của Tuệ An, quét qua cổ Quan Nguyên Hạc, trêu chọc y toàn thân nhộn nhạo, y nghiêng đầu nhìn Tuệ An, dưới bóng đêm, gò má của nàng trắng mịn tinh tế như sứ. Quan Nguyên Hạc vươn tay xoa lên mặt nàng, vén lọn tóc kia ra sau tai. Tuệ An ngẩng đầu, tiếp xúc đôi con ngươi tỏa sáng của y, trái tim run lên, liền nở nụ cười.

Quan Nguyên Hạc để tay xuống, lại nắm lấy tay nàng, mười ngón tay giao nhau, lôi kéo nàng đi về phía trước.

Tuệ An cúi đầu nhìn hai người đan tay vào nhau, cười khẽ, nói:

“Về sau chàng có cùng ta giận dỗi, cũng không được bỏ ra ngoài như hôm nay, ban đêm trời lạnh, nếu gặp hàn khí lại sinh bệnh cho xem, khi đó tội của ta sẽ to lắm, tổ mẫu tất nhiên muốn phạt ta quỳ từ đường.”

Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An trêu chọc, vừa như giễu cợt lại cáu kỉnh với y, thấy nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, y cười một tiếng, lại nói:

“Nếu ta không đạp cửa mà đi, vở tuồng của nàng còn diễn tiếp thế nào?”

Tuệ An nghe vậy liền che miệng cười khanh khách, Quan Nguyên Hạc ôm nàng vào lòng, sít sao cố định eo nàng, dùng khí lực rất lớn, như muốn hòa tan nàng vào thân thể mình.

Tuệ An bị đau, gấp rút đưa tay đẩy đẩy trước ngực y, cảm giác được da thịt y khẩn trương cứng ngắc, lúc này mới ngước mắt nhìn lên, đã thấy ánh mắt của y mang theo nóng rực, sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng. Tuệ An bị y nhìn hoảng hốt, hoàn toàn không biết y muốn làm gì, nghĩ tới cách đó không xa còn có bọn nha hoàn đi theo, không khỏi có chút khẩn cầu nhìn Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:

“Chàng mau buông ra… Có lời gì chúng ta trở về rồi hãy nói.”

Quan Nguyên Hạc lại không hề buông nàng ra, còn cúi đầu xuống, thanh âm trầm thấp nói:

“Về sau không cho phép nàng làm như vậy, ta rất không thích.”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, bừng tỉnh một chút, giờ mới hiểu được y là đang nói chuyện nàng đẩy y cho đám nha hoàn, vừa rồi tại thư phòng y liền vì chuyện đó tức giận quay đi, Tuệ An vốn nghĩ cơn giận của y đã lắng xuống, ai ngờ lúc này y lại vẫn để ý.

Quan Nguyên Hạc sao có thể không để ý cho được, loại cảm giác này quá mức khó chịu, vừa rồi ở thư phòng y được Tuệ An dỗ dành, tuy đã tạm thời tiêu tan cơn giận, thế nhưng trong lòng y lại chưa từng để xuống chuyện này. Nay nhìn Tuệ An, liền lại nghĩ tới chuyện đó, trong lòng nổi lên cảm giác như là bị người thân thiết nhất phản bội vậy.

Tuệ An sửng sốt, nhìn chằm chằm cặp mắt có chút mờ ảo dưới bóng đêm của Quan Nguyên Hạc, đôi con ngươi đen láy kia rõ ràng toát ra kiên trì cùng bá đạo, sâu trong đáy mắt thoáng lướt qua một tia sáng rất nhanh liền biến mất, đó là thống khổ sao…

Trong lòng Tuệ An run lên, vì nàng biết Quan Nguyên Hạc chắc chắn sẽ không đụng tới những nha hoàn kia, nên mới vì mục đích của mình mà đẩy y ra, ném y cho đám nha hoàn tâm hoài bất quỹ*.

*Trong lòng có ý đồ xấu.

Trước kia nàng cũng không cảm thấy mình làm như vậy có gì không ổn, thậm chí vừa rồi nàng còn không cho rằng chuyện này quá to tát, cảm thấy Quan Nguyên Hạc tức giận là do tính tình y khó chiều. Nhưng hôm nay thấy y kiên trì nhìn mình, trong lòng Tuệ An lại dâng lên bất an cùng áy náy, mơ hồ còn sôi trào vui sướng cùng kích động.

Chàng nói chàng rất không thích…

Thê tử nạp thiếp cho phu quân là quy tắc của thế gian này, chỉ có nữ tử như vậy mới có thể được nhà chồng công nhận, mới là hiền lương thục đức, cũng chỉ có như thế mới mong được phu quân tôn trọng…

Cho nên khi Tuệ An đẩy Quan Nguyên Hạc cho đám nha hoàn, nàng hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn.

Nhưng Quan Nguyên Hạc lại nói y rất không thích, trong mắt còn đong đầy bực bội, ẩn hiện bi thương…

Đây phải chăng là giải thích trong lòng y chỉ muốn gần gũi với một mình nàng…

Trái tim Tuệ An sôi trào, càng đập càng nhanh, dưới ánh mắt đen kịt của Quan Nguyên Hạc, cả người nàng lơ lửng như say, ngay cả cánh tay y vòng quanh eo nàng với lực đạo không thể nói là nhẹ, mang tới cảm giác đau đớn tựa hồ cũng trở nên thỏa mãn, khiến trái tim đều ngọt ngào như bôi mật.

Một hồi lâu sau, Tuệ An mới thu lại nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói:

“Vì sao?”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy sững sờ, kỳ thật y cũng không biết mình kiên trì đòi hỏi vấn đề này để làm gì, càng không biết y cắn mãi chuyện này không buông rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân nào, y chỉ biết mình cực kỳ không thích Tuệ An làm như thế.

Thứ cảm giác bực bội đè nén này bắt đầu xuất hiện từ mấy ngày trước, Tuệ An mặc kệ những nha hoàn kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt y, tại hôm qua nàng mắt nhắm mắt mở để nha hoàn trèo lên giường y thì đạt đến đỉnh điểm.

Quan Nguyên Hạc không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng y biết, nếu Tuệ An còn làm thêm những chuyện như vậy, y chắc chắn táo bạo phát điên mất.

Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc nhíu mày không nói, ánh mắt lưu chuyển, cười nói:

“Nếu như ta có thai thì sao? Mang thai liền không thể hầu hạ, tất nhiên sẽ cần nạp thiếp cho chàng, người đời đều làm như thế.”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy sững sờ, lại nghĩ tới Nhị thúc Quan Bạch Cẩn của mình.

Nhị thúc cũng không phải người ham mê sắc đẹp, lại cùng Nhị thẩm là thanh mai trúc mã, lúc Nhị thẩm có thai cũng làm chủ nâng nha hoàn hồi môn bên người làm thông phòng cho Nhị thúc. Mà ngay cả như thế, tổ mẫu cũng không thích Nhị thẩm, chỉ nói bà đố kỵ thành tính, không hiền lành rộng lượng.

Ngày trước có Ngũ đệ vẫn còn tốt, từ sau khi Ngũ đệ qua đời, chi thứ hai thoáng cái chặt đứt huyết mạch. Tổ mẫu đối với Nhị thẩm lại càng bằng mặt không bằng lòng, vì chuyện Nhị thúc nạp thiếp mà không biết sinh ra bao nhiêu thị phi, nếu không phải Nhị thúc kiên định, chỉ sợ tổ mẫu ngay cả hưu thê cũng dám nói…

Quan Nguyên Hạc nghĩ tới những thứ này, bất giác phiền lòng không thôi, y nhìn vào đôi mắt trong trẻo hữu thần của Tuệ An, chẳng biết tại sao cơn bực bội trong lòng thoáng cái bình phục chút ít, cánh tay bên hông nàng cũng hơi buông lỏng. Sau đó y nhắm nghiền hai mắt, ôm nàng vào trong lòng, ở bên tai nàng thấp giọng nói:

“Ta mặc kệ người đời thế nào, riêng nàng lại không thể!”

Tuệ An nghe vậy, cả người đều nhịn không được run lên nhè nhẹ, trong lòng dâng trào cảm giác mừng như điên, thân thể cũng có chút lâng lâng, thậm chí có một khắc nàng còn hoài nghi mình đang nằm mơ, không, còn không chân thật hơn cả giấc mơ tốt đẹp nhất.

Loại cảm giác này tựa như nàng ngấp nghé thứ gì đó rất lâu rất lâu, ngay cả nằm mơ cũng muốn có được nó, rồi bất chợt một ngày, nó liền từ trên trời giáng xuống, chỉ cần vươn tay là dễ dàng bắt được.

Thế đạo này đối với nữ tử quá mức bất công, dù là gia đình nhà nông, phàm là thừa ra hai chum gạo, nam tử liền muốn nạp thiếp mua nô tì, huống chi là thế gia vọng tộc.

Chuyện sủng thiếp diệt thê càng không coi là hiếm có, lúc nữ tử có bầu việc đầu tiên nghĩ đến chính là nạp thiếp cho phu quân, bởi vì việc này là không thể tránh được, dùng người của mình, luôn tốt hơn so với bị người khác nhét vào, hoặc là bản thân nam tử tìm thấy người hắn vừa lòng.



Mà nam tử nạp thiếp do thê tử chuẩn bị, sẽ đổi lại cho thê tử tôn trọng cùng sủng ái, thỉnh thoảng còn có thể làm mấy hành động củng cố thể diện của thê tử, như vậy đã được cho là vị hôn phu hoàn hảo lắm rồi.

Thế đạo này chính là như thế, nữ tử phàm là hành vi không ngay thẳng, sẽ bị người chỉ trích mắng chửi lẳng lơ vô đức, không được người đời dung thứ, nhưng nam tử lại có thể tam thê tứ thiếp hưởng thụ tề nhân chi phúc, thậm chí trong phủ thiếu vài tiểu thiếp, ngược lại sẽ bị người giễu cợt không ngẩng đầu lên được.

Nếu như một người nam tử sinh ra ý niệm thủ thân trong đầu, e rằng người nhà hắn sẽ cuống quýt lo lắng hắn là bị nhiễm bệnh lạ, là trúng tà, bị yêu ma quỷ quái ám ảnh!

Cho nên Quan Nguyên Hạc rối rắm không hiểu y bị làm sao, Tuệ An lại có thể mơ hồ hiểu rõ. Bảo nàng lúc có thai làm chủ nâng thiếp cho Quan Nguyên Hạc, chuyện đó Tuệ An tuyệt đối không làm được, nàng tình nguyện đến lúc đó để Quan Nguyên Hạc tự đi tìm, cũng không cần đích thân đẩy những nữ tử khác lên giường của y.

Ấy vậy mà chàng lại nói không cho phép mình nạp thiếp…

Vì thế khi nghe y thì thầm bên tai mình, nghe y nói mặc kệ người đời thế nào, riêng nàng lại không thể, Tuệ An không những không tức giận, ngược lại còn là lần đầu tiên có thể khẳng định mình đã chiếm giữ trái tim Quan Nguyên Hạc, chỉ cảm thấy lời này của y là lời tỏ tình ngọt ngào nhất mà nàng nghe được.

Tuệ An hung hăng cắn môi dưới, cảm giác được đau đớn, lúc này mới nở nụ cười tươi tắn, đưa tay vòng lại hông Quan Nguyên Hạc, khẽ cười nói:

“Được, ta nhớ kỹ, phu quân.”

Quan Nguyên Hạc mặc dù không rõ ý tưởng của mình, nhưng y kiên trì chuyện này, tuyệt không phải muốn bác bỏ thể diện của Tuệ An, y rất sợ Tuệ An sẽ hiểu lầm ý tứ của y, thế nhưng trong lòng y đang suy tư chuyện gì, chính y cũng không rõ ràng, càng không biết nên giải thích cùng Tuệ An thế nào.

Lúc nói ra những lời vừa rồi, y vẫn liên tục hồi hộp, sợ Tuệ An nổi giận, nay nghe được Tuệ An cúi đầu hứa hẹn, y mới cảm thấy cơn giận chặn ngang cổ họng liên tục không ra được đột nhiên liền biến mất, vô thức thu lại cánh tay, ôm Tuệ An chặt hơn một chút.

***

Hôm sau, Tuệ An dùng qua đồ ăn sáng xong vẫn như cũ đến Phúc Đức viện, nàng tất nhiên không thể nhìn thấy người đã bị cấm túc trong Tường Thụy viện là Thôi thị, nghe nói Thôi thị chỉ đơn giản bị cấm túc nửa tháng, Tuệ An cũng chỉ cười cười, không nghiêm túc so đo với bà.

Trở lại Kỳ Phong viện, nàng còn chưa vào thư phòng, liền nghe Phương mama nói Văn Cảnh Tâm đến đây, đã qua cổng lớn.

Tuệ An gấp rút ra nghênh, tại cửa thuỳ hoa thì gặp Văn Cảnh Tâm từ kiệu bước xuống, Tuệ An cười tiến lên, đang muốn nắm tay của nàng, Văn Cảnh Tâm lại lui về sau một bước, cười yêu kiều thi lễ, hắng giọng nói:

“Gặp qua phu nhân.”

Tuệ An sững sờ, sau đó liền đỏ mặt xấu hổ, trừng Văn Cảnh Tâm một cái, giữ chặt tay nàng, nói:

“Trời rất nóng, ta còn sợ ngươi phơi nắng mắc bệnh đây, ngươi vẫn có tâm tư đùa cợt ta.”

Văn Cảnh Tâm liền cười, nói:

“Ngươi bây giờ là tam phẩm quận phu nhân, lễ nghi cũng không thể thiếu.”

Nàng nói xong, liền che miệng cười lên khanh khách, Tuệ An không khỏi nhéo một miếng thịt trên cánh tay nàng, Văn Cảnh Tâm mới không trêu ghẹo nàng nữa.

Hai người vào phòng, người hầu dâng lên trái cây tươi mới được ủ trong hầm băng, Văn Cảnh Tâm tinh tế nhìn ngắm Tuệ An, nói:

“Ta còn sợ ngươi tâm tình không tốt, nghĩ đến phủ khuyên lơn ngươi vài câu đây, hóa ra là ta nhiều chuyện.”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, vẻ mặt mờ mịt, Văn Cảnh Tâm thấy nàng đúng là không rõ chuyện gì, kinh ngạc trợn trừng hai mắt, cứng lưỡi nói:

“Chẳng lẽ ngươi còn không biết phu quân nhà ngươi bị Ngự sử buộc tội, tướng quân không nói với ngươi?”

Tuệ An nghe xong, trong lúc nhất thời liền bối rối, những ngày qua Quan Nguyên Hạc cũng không ra khỏi cửa, cả ngày ở trong viện, vốn dĩ Tuệ An còn lo lắng hôm đó y đánh Đặng Ngọc giữa ban ngày ban mặt, sợ sẽ đưa tới phiền toái lớn, nhưng Quan Nguyên Hạc cứ nói không cần nàng lo lắng, cũng chẳng để nàng hỏi nhiều, chỉ nói không ngại.

Tuệ An gánh chịu hai ngày tâm tình bồn chồn, thấy Quan Nguyên Hạc lại vô cùng thoải mái, cho rằng y đã giải quyết việc này xong xuôi cả rồi, cũng liền vứt nó ra sau đầu.

Giờ phút này nàng nghe được lời Văn Cảnh Tâm nói, không hỏi cũng biết Quan Nguyên Hạc bị buộc tội vì chuyện gì, nhất thời có chút sững sờ.

Văn Cảnh Tâm thấy Tuệ An như vậy, nhưng lại dở khóc dở cười, nói:

“Chỉ sợ là tướng quân sợ ngươi lo lắng, cố ý dặn bọn hạ nhân giấu diếm ngươi.”

Nàng nói xong lại tinh tế đánh giá sắc mặt Tuệ An, ám muội nở nụ cười, nói:

“Lúc trước ta còn không tin Ngự sử buộc tội, hôm nay nhìn ngươi như vậy ngược lại tin đến tám phần.”

Nàng có chút trêu tức nhìn Tuệ An, nói:

“Ngự sử buộc tội Quan tướng quân dĩ hạ phạm thượng, ỷ sủng mà kiêu, hành xử trái pháp luật…”

Văn Cảnh Tâm nói lại cười một tiếng, lúc này mới nói tiếp:

“Ừm, còn có tham luyến sắc đẹp, cưng chiều thê vô độ. An nương, mấy hôm nay ngươi chính là kinh thành đệ nhất danh nhân đây.”

Tuệ An nghe vậy mặt mày hồng thấu, có chút không biết làm sao nhìn Văn Cảnh Tâm, Văn Cảnh Tâm liền ôm bụng ức chế không được cười lên ha hả, nàng cười thoải mái một hồi, mới nhìn Tuệ An đang xấu hổ cúi đầu đỏ mặt, nói:

“Hiện ở bên ngoài đều truyền khắp, nói thiếu niên anh hùng của Đại Huy ta cưới được nương tử mỹ mạo như tiên, liền như nhân vật nam trong các vở kịch nổi tiếng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì muốn ngươi cười một tiếng mà bất chấp tôn ti đánh Phò mã.

Còn nữa, vốn dĩ ngày các ngươi thành thân hôm đó cũng là ngày đại hôn của Thế tử phủ An Tế bá, ai biết phu quân nhà ngươi vì không muốn cùng người ta chia sẻ con đường, liền ngấm ngầm sai thuộc hạ động tay chân hại Thế tử nhà người ta ngã ngựa hôn mê bất tỉnh. Việc này cũng không biết sao bị người đào lên, hai ngày nay tấu chương buộc tội tướng quân liền càng nhiều.”

Văn Cảnh Tâm thấy Tuệ An nghe mà kinh ngạc trừng lớn mắt, còn cười nói:

“An nương, may mắn ngươi không phải là gả vào vương thất, nếu không sẽ bị nói thành là yêu nữ họa thủy mất.”

Tuệ An nghe nàng trêu ghẹo, còn nói ra mấy lời mê sảng gì đó, gấp rút trừng Văn Cảnh Tâm một cái, Văn Cảnh Tâm cũng biết lời này không thể nói lung tung, lè lưỡi một cái, cười nói:

“Ngươi cũng đừng quá để ý, tướng quân nhà ngươi nếu đã không nói cho ngươi biết, nghĩ đến cũng là không thèm để ở trong lòng, những viên quan Ngự sử kia ăn no rỗi việc không có chuyện làm, suốt ngày đưa mắt bốn phía tìm người buộc tội, làm như một ngày không buộc tội ai liền không lộ ra tác dụng to lớn của bọn họ không bằng.

Đoan Ninh công chúa đều tiến cung khóc lóc mấy ngày, An Tế bá cũng tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ nói người trẻ tuổi hành động theo tình cảm cũng là chuyện bình thường, vẫn là nên dĩ hòa vi quý. Hiện nay phương Bắc chuẩn bị khai chiến, Hoàng thượng đúng là lúc cần dùng người, đây lại không phải là chuyện lớn gì, nghĩ chắc sẽ không trách tội tướng quân đâu.”



Nàng nói xong, gặp Tuệ An vẫn lộ vẻ lo sợ bất an liền lại nói:

“Nhìn một chút, ta vốn là có ý tốt, nghĩ tới khuyên nhủ ngươi. Sớm biết ngươi căn bản không nghe được chuyện này, ta liền không nên tới, giờ phu quân nhà ngươi cực nhọc vất vả che lấp việc này, lại bị ta chọc thủng, làm hại kiều thê của người ta lo lắng ngột ngạt, nếu như Quan tướng quân hay tin, còn không ném ta ra khỏi Quan phủ, về sau không cho phép ta tới cửa mới là lạ!”

Tuệ An nghe Văn Cảnh Tâm nói, nhất thời có chút mơ hồ, cũng không biết Quan Nguyên Hạc là do cảm thấy Hoàng thượng sẽ không trách tội y mới dám hành xử to gan như thế, hay là căn bản y có mục đích khác.

Nàng nghĩ nửa ngày cũng không ra, lại nghe Văn Cảnh Tâm trêu ghẹo mình, liền tạm thời đặt việc này ra sau đầu, giận dỗi nhìn về phía Văn Cảnh Tâm, nói:

“Ngươi liền cười nhạo ta đi, ngày sau chờ ngươi gả cho người, xem ta có buông tha cho ngươi hay không! Chuyện chung thân của ngươi nhất định chẳng kéo qua năm nay đâu!”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy liền thu liễm vui vẻ, ánh mắt ảm đạm.

Đại Huy có tục lệ, nam tử hai mươi cưới, nữ tử mười bảy gả, nhưng do lúc Đại Huy kiến quốc gặp phải loạn thế, khiến cho dân số suy giảm nghiêm trọng, cho nên từ khi Đại Huy kiến triều đến nay luôn luôn khích lệ con dân sớm ngày cưới gả.

Thiếu nữ dân gian mười một mười hai tuổi lập gia đình cũng là thường gặp, mà khuê tú kinh thành bình thường đều là vừa qua cập kê liền lập gia đình, có người sớm thì mười ba mười bốn, tự nhiên cũng có người lấy chồng muộn, nhưng cũng không bao giờ qua tuổi mười bảy.

Văn Cảnh Tâm năm nay đã cập kê, chuyện đính hôn sớm đã vô cùng cấp bách, cho dù Văn phu nhân lại thương nữ nhi đến đâu, năm nay nhất định cũng sẽ định hôn cho nàng.

Thân thể Văn Cảnh Tâm không tốt, lại được Văn phu nhân sủng ái, chuyện chung thân của nàng tất nhiên sẽ tìm ở kinh thành, như thế liền bị giới hạn, hàn môn tiểu hộ lại không vào được mắt phủ Định Bắc vương, hôn sự này liền càng thêm khó định.

Trong hai năm qua, hôn sự của Văn Cảnh Tâm có thể nói là biến đổi bất ngờ, Văn phu nhân trước sau nhìn cho nàng ba nhà, nhưng đều vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thành công.

Đầu tiên là con trai trưởng nhà Quang Lộc tự khanh Tiêu gia, hai nhà suýt nữa sẽ phải đặt lễ đính hôn, đột nhiên Tiêu công tử kia không giải thích được liền ngã bệnh, uống bao nhiêu thuốc thang bồi bổ mà vẫn không tốt, về sau Tiêu phu nhân mời về một vị đạo sĩ, lại nói là phạm phải tai tinh.

Cửa hôn sự này cứ thế chấm dứt, sau đó có lẽ do hôn sự liên tục nghị không tốt, kinh thành liền có lời đồn đại, nói tuy thân thể Văn Cảnh Tâm nhưng mệnh cứng, lấy về nhà không chỉ bất lợi cho đường con cái mà còn khắc phu. Văn Cảnh Tâm rốt cuộc là đích tiểu thư phủ Định Bắc vương, cho nên lời này cũng chỉ là các phu nhân lén lút đàm tiếu một chút, nhưng không biết tại sao liền truyền tới tai Văn phu nhân, khiến Văn phu nhân tức giận sinh bệnh một hồi.

Sau khi khỏi bệnh, bà lại càng thêm cố chấp bướng, hạ quyết tâm nhất định phải tìm cho Văn Cảnh Tâm một đối tượng môn đăng hộ đối. Bởi như vậy, hôn sự này vừa trì hoãn chính là hai năm, Văn Cảnh Tâm tuy không gấp gáp, nhưng nói đến chuyện này khó tránh khỏi có chút phiền lòng.

Tuệ An thấy nàng không nói gì, liền cười kéo tay của nàng, nói:

“Nếu không ta bảo phu quân cũng giúp ngươi lưu ý một hai?”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy trừng Tuệ An một cái, tiếp theo nhưng lại cúi đầu không nói, Tuệ An thấy nàng im lặng, tâm tư xoay chuyển, ngước mắt ra hiệu cho mấy người Thu Nhi lui ra, lúc này mới lôi kéo tay Văn Cảnh Tâm, nói:

“Cảnh Tâm, không phải là… Trong lòng ngươi có người đi?”

Tuệ An không ngờ nàng vừa hỏi, Văn Cảnh Tâm liền đỏ mặt, Tuệ An sững sờ, kinh hô một tiếng:

“Thật bị ta nói trúng?! Là ai?”

Ánh mắt Văn Cảnh Tâm lóe lên, trên mặt cũng thoáng hiện lên một tia mờ mịt, nàng khép hờ mi mắt, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Tuệ An, hỏi:

“Lần trước người nói ở Nhạn Châu có gặp Uông công tử phủ Thành Quốc công, hắn… Hắn có từng hỏi qua ta?”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, há to miệng, như thế nào cũng không nghĩ tới Văn Cảnh Tâm sẽ nhắc đến Uông Dương Tùng, gặp Văn Cảnh Tâm vẻ mặt khẩn trương nhìn mình chằm chằm, Tuệ An mới nói:

“Hắn cũng không hỏi tới ngươi.”

Văn Cảnh Tâm nghe vậy, đôi con ngươi hơi sáng liền ảm đạm xuống, giống như ngôi sao bị mây đen che kín, Tuệ An nắm tay nàng, hỏi:

“Cảnh Tâm, ngươi là lúc nào…”

Văn Cảnh Tâm gặp Tuệ An mắt lộ ra lo lắng, liền nói:

“Ngươi yên tâm, ta cũng chỉ là nổi lên tâm tư như vậy thôi, ngươi cũng biết trước kia Vương phủ chúng ta cùng phủ Thành Quốc công rất hay lui tới, khi còn bé ta liền gặp qua hắn. Lúc Thành Quốc công vẫn còn, Quốc công phu nhân ngẫu nhiên cũng sẽ mang huynh đệ bọn họ đến thỉnh an tổ mẫu ta, ta ở chỗ tổ mẫu từng gặp hắn mấy lần.

Mỗi trở về, tổ mẫu cùng các thím đều đối với Thế tử khen không dứt miệng, nhưng cũng không hề khen ngợi qua hắn, Quốc công phu nhân ở trước mặt người ngoài còn chỉ trích hắn không bằng Thế tử, văn không hay võ chẳng thạo, ta nhớ được hắn cũng không so đo, luôn gãi đầu cười ha ha, trong mắt ta lại không cho là đúng.

Khi đó thanh danh của hắn tệ hại vô cùng, nhưng ta cảm thấy hắn cũng có chút ý tứ, dã tâm lớn để làm gì, về sau Quốc công phủ thoáng cái sụp đổ, lúc gặp lại, hắn đã thay đổi rất nhiều, giống như thoáng liền biến thành một con người khác vậy.

Tết Nguyên Tiêu năm ấy, hắn đưa tỷ muội chúng ta hồi phủ, trên đường bánh xe không cẩn thận lọt vào khe đá, làm thế nào cũng không ra được, vừa vặn lại đụng phải mấy vị công tử phủ Hoài Âm hầu đi qua, Tam công tử phủ Hoài Âm hầu châm biếm hắn, nói hắn ngay cả chuyện hộ tống cái xe ngựa đều làm không xong, nói năng cực kỳ khó nghe.

Lúc ấy mặt mũi hắn trắng bệch, lại không hề lên tiếng, chỉ xuống xe ngựa cùng gã sai vặt đẩy xe, ta nhớ trước kia ở trên đường từng gặp vào hắn và công tử nhà Công bộ Thượng thư tranh cãi, hắn rõ ràng không hợp miệng liền ra tay đánh người, lúc ấy trong tim ta không hiểu sao liền có chút không thoải mái.”

Văn Cảnh Tâm vừa nói vừa hơi nhíu mày, lại nói:

“Sau lần đó, thật lâu ta đều chưa thấy qua hắn, về sau tổ mẫu đi Tê Hà tự thắp hương, ta cùng đi. Lại ở ngọn núi phía sau nhìn thấy hắn, là hắn nghe tin công tử phủ An Tế bá đã cùng Uông Đại tiểu thư nghị hôn lại dám công khai bao dưỡng một ca kỹ ngoài phủ, hắn tìm đến cửa lại bị phủ An Tế bá chế nhạo một trận.

Hắn tâm tình không tốt liền một mình chạy lên núi uống đến say khướt không còn biết gì, ta nghĩ suy cho cùng phủ Định bắc vương cùng phủ Thành Quốc công cũng là thế giao, lại thấy hắn chỉ có một người, bên cạnh ngay cả gã sai vặt cũng không theo, không yên tâm liền gọi nha đầu trở về đưa tin, mình thì đi theo, sau đó… Sau đó liền cùng hắn nói chuyện một hồi, rồi gã sai vặt phủ Quốc công tìm đến, cũng không có gì đặc biệt.”

Tuệ An nghe vậy sửng sốt, không khỏi trong lòng quýnh lên, vội hỏi:

“Vậy ngươi đối với hắn rốt cuộc là có ý gì? Còn hắn thì sao?”

Sắc mặt Văn Cảnh Tâm ảm đạm, lắc đầu nói:

“Lúc ấy ta cũng không cảm thấy như thế nào, chỉ ngồi nghe hắn tâm sự, cũng khuyên hắn rất nhiều, lúc gã sai vặt của hắn tìm đến, hắn từng nói qua, nếu như tương lai hắn có thể tay trắng tạo dựng sự nghiệp, liền ở bên hồ ngày đó chờ ta, lại mời ta uống rượu đàm luận. Ta ứng hắn, về sau lại chẳng biết tại sao, mỗi lần mẫu thân nghị hôn cho ta, ta luôn nhớ tới những lời này…”

Tuệ An nghe vậy liền thở dài, Văn Cảnh Tâm chỉ sợ là rất thích Uông Dương Tùng, nghĩ tới tình huống phủ Thành Quốc công, Tuệ An chỉ cảm thấy chuyện của hai người bọn họ e rằng có chút khó khăn.

Nàng nhìn Văn Cảnh Tâm, trầm giọng nói:

“Trước kia sao ngươi một chút tiếng gió cũng không tiết lộ cho ta, nếu ta sớm biết trước, lần trước ở Nhạn Châu cũng có thể giúp ngươi thử dò xét một hai!”

Văn Cảnh Tâm mặt ửng hồng lên, nói:

“Ta đâu biết, lúc ấy còn không cảm thấy thế nào. Về sau cũng cắt đứt liên lạc… Hắn có ý gì ta một chút cũng không biết, hắn lại một mực ở biên quan không trở lại, ta cũng đến tuổi nghị hôn. Còn nữa, nay tình cảnh phủ Quốc công như vậy, mẫu thân tất nhiên cũng sẽ không đồng ý.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook