Chương 95: Tết Nguyên tiêu
Tố Tố Tuyết
23/12/2016
Tết Nguyên tiêu hay tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch.
Tết Nguyên tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”. Có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, kéo dài từ 13 đến 17 tháng giêng. Được yêu chuộng là những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích.
Ngoài ra còn những tập tục khác như: cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là “thang viên” – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ. Người Đài Loan còn ghi những câu ước nguyện của mình vào đèn lồng và thả bay lên trời. Nhiều người còn coi đây là mùa Valentine phương Đông, tương tự như lễ Thất Tịch. Thơ Đường xưa đã viết: ‘Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt’, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ se duyên.
Dân gian ăn mừng Tết Nguyên tiêu từ trước đến nay đều rất long trọng, hôm nay Đại Huy hùng bá Trung Nguyên, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình, hàng năm Thánh thượng đều không tiếc bỏ ra hàng đống tiền khổng lồ xây dựng đình đài phố xá, cho treo đèn lồng khắp nơi, cùng dân chúng đón tết Nguyên tiêu.
Từ sau khi Hiền Khang đế đăng cơ lại càng ở Tượng Tác giám* lập thêm một bộ phận chuyên môn tìm hiểu cách làm đèn lồng, thiết kế ra đủ loại đèn lồng dành riêng cho dịp lễ tết, cộng thêm chịu trách nhiệm sửa chữa, chế tác hoa đăng.
*Bộ phận chịu trách nhiệm xây dựng công trình thời xưa.
Tết Nguyên tiêu hằng năm có biết bao chiếc đèn hoa đăng được thiết kế tinh xảo, kiểu dáng mới mẻ, tinh mỹ tuyệt luân, dân chúng vừa ngắm đèn, vừa xem các loại ca múa tạp kỹ trên đường, thật sự là náo nhiệt vô cùng.
Ngay cả hoàng đế cũng không chống cự nổi không khí vui mừng ngày tết Nguyên tiêu, năm trước Hiền Khang đế còn từng nhân tết Nguyên tiêu mà mang theo Hoàng hậu cải trang xuất hành, ghé thăm Quan phủ, phủ Định Bắc vương và quý phủ các vị đại thần có tiếng trong triều.
Bởi vì kinh thành Đại Huy đã nhiều năm không còn thi hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm, cho nên trước tết Nguyên tiêu mười ngày, phố xá đã bắt đầu đốt đèn, mãi cho đến mười tám tháng giêng mới hạ đèn, ban ngày mặt trời, ban đêm đèn đuốc, muốn tráng lệ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mà tết Nguyên tiêu hằng năm là một ngày lễ lãng mạn dành riêng cho các cặp đôi, cũng là cơ hội cho những thiếu nam thiếu nữ chưa lập gia đình làm quen lẫn nhau.
Vào rằm tháng giêng, công tử tiểu thư các phủ sẽ kết bạn du ngoạn, mượn việc ngắm hoa đăng mà tìm người trong lòng. “Trăng treo cành liễu, người hẹn hoàng hôn”, quả nhiên khiến người ta nhớ đến đủ thứ giai thoại tài tử giai nhân gặp gỡ định tình.
Cho nên tết Nguyên tiêu có thể nói là một ngày náo nhiệt nhất trong năm, cũng tràn trề không khí ngày lễ, là ngày mà tất cả các vương công quý tộc, tài tử giai nhân toàn Đại Huy mong ngóng nhất.
Ngày hôm đó còn chưa tới xế chiều, Tuệ An đã ngồi trước bàn trang điểm tùy ý Phương mama cùng vài người nha đầu bôi son trét phấn.
Hôm nay nàng tóc mây búi cao, cài hai chiếc trâm bạc khảm ngọc lưu ly có hình bươm bướm, trên hai con bướm đang giương cánh múa lượn là hai chuỗi trân châu nho nhỏ, mỗi khi cử động là chân trâu lại phát ra thanh âm đinh đang cực kỳ dễ nghe.
Thu Nhi đeo một đôi bông tai to bằng hạt đông châu cho Tuệ An, bông tai cũng rủ xuống hai hạt ngọc lung linh sinh động, là một bộ với cây trâm trên đầu.
Bình thường Tuệ An vẫn chỉ búi những kiểu tóc trẻ con, nay lớn hơn một tuổi, phải búi kiểu tóc của các đại cô nương, lộ ra vầng trán thanh thoát như ngọc, lông mày đậm nét, mũi cao môi đỏ mọng, khuôn mặt không nhiễm son phấn, mềm mại trắng muốt, cũng không đeo trang sức, đã phần nào toát lết nét thanh lệ sáng rỡ của thiếu nữ, so với tiểu nha đầu trước kia búi tóc quả đào đúng là khác xa một trời một vực, khiến cho mấy người nha đầu nhìn mà sững sờ.
Phương mama nhìn nàng, cười nói:
“Được rồi, thời gian không còn sớm, cô nương mau thay quần áo đi, không lại để Văn Tam tiểu thư đợi lâu.”
Sau khi Tuệ An sống lại, đối với sự trưởng thành của thân thể mình cũng thật không để tâm lắm, hôm nay nhìn bóng hình trong gương, nàng cũng hơi sửng sốt một chút, đợi nghe Phương mama mở miệng nói chuyện, nàng mới giật mình đứng dậy.
Phương mama chọn một bộ xiêm y màu xanh ngọc thêu mẫu đơn cho Tuệ An mặc, đai lưng màu hồng cánh sen khảm hoa văn bích vân. Tuệ An đứng trước gương ngắm nghía, một thân màu lam tôn lên làn da hơn sương thắng tuyết, eo thon đầy một nắm tay, phong tư kiều diễm, cũng không tệ!
Có lẽ do nàng mang trong mình huyết thống người Hồ, nên cũng trường thành sớm hơn những thiếu nữ bình thường, vóc dáng lại càng đã sớm cao hơn đám người Văn Cảnh Tâm gần một cái đầu.
Trước kia nàng tính tình nhanh nhẹn, nay tính tình thay đổi không ít, cũng phần nào ảnh hưởng tới khí chất của bản thân, bớt đi vài nét kiêu căng nóng nảy, nhiều hơn mấy phần trầm ổn nhu hòa, khuôn mặt cũng bình tĩnh nhã nhặn chứ không còn vênh váo như xưa. Lại thêm cách ăn mặc này, nhìn qua giống một thiếu nữ mười lăm mười sáu hơn, Phương mama nhìn nàng, có loại cảm giác nữ nhi nhà mình đã lớn, không khỏi cảm thán nói:!
“Vóc người cô nương lại cao hơn năm ngoái mấy phân, cô nương trưởng thành thật rồi.”
Tuệ An nghĩ đến chuyện trọng sinh, thầm nói mình không phải đã trưởng thành từ lâu sao, liền cười một tiếng, nói:
“Vốn cũng không còn nhỏ, chỉ là vú nuôi luôn coi ta như đứa trẻ mà thôi.”
Phương mama lại lấy thêm một tấm áo choàng da sóc màu nâu cho Tuệ An mang theo, đút lò sưởi vào trong tay Tuệ An, lúc này mới đưa người ra cửa.
Tuệ An ngồi xe ngựa đi về phía Chính Đức hạng. Một đường xe ngựa chen lấn, người người tấp nập, cực kỳ náo nhiệt.
Xe ngựa đi rất chậm, Tuệ An đẩy cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy người đi đường tay cầm đèn hoa đăng, tất cả các phủ đệ ven đường đều treo đèn lồng màu đỏ trước cửa, xa xa nhìn lại, cả dãy phố dài giống như một dải ánh sáng lưu động.
Thái phường và Chính Đức hạng chia nhau cắt ngang kinh thành, là hai con đường lớn nhất Phượng An, lúc xe ngựa phủ Phượng Dương hầu đến đầu đường Chính Đức hạng, đã thấy xe ngựa phủ Định Bắc vương đang dừng dựa ở ven đường.
Tuệ An thấy Văn Cảnh Tâm ngồi trong xe ngựa giơ tay vẫy mình, cũng cười vẫy tay lại, đợi xe ngựa ngừng, nàng mới nhảy xuống, bên kia Văn Cảnh Tâm, Văn Cảnh Ngọc và mấy tỷ muội Văn gia cũng xuống xe, Tuệ An bước nhanh qua, Văn Cảnh Hoa liền cười nói:
“Ta thật hâm mộ Thẩm muội muội và Tam muội muội, một khắc cũng không tách rời, bảo sao mấy tỷ muội chúng ta nhìn mà không ghen tức cho được.”
Tuệ An nghe vậy liếc mắt nhìn Văn Cảnh Tâm, hai người hiểu ý cười một tiếng, lúc này mới nhìn hướng Văn Cảnh Hoa, nói:
“Cái miệng của Văn Đại tỷ tỷ khéo đến nỗi ta cũng phải cúi đầu bái phục, không biết tương lai phủ nào có phúc cưới được tỷ tỷ về nhà, sau này vị hôn phu của tỷ tỷ nhất định cũng phải điên đảo vì cái miệng này mất thôi.”
“Muội đồ khỉ nhỏ này, dám trêu chọc ta!”
Mọi người nghe vậy cười rộ lên, Văn Cảnh Hoa mặt mũi đỏ bừng, giơ tay ra vẻ muốn đánh Tuệ An, Tuệ An vội vàng nghiêng người trốn, nhất thời một mảnh cười nói rộn rã.
Tuệ An núp ở sau lưng Văn Cảnh Ngọc, bị Văn Cảnh Hoa bắt được, hai người làm loạn một phen, Tuệ An tất nhiên không thuận theo, cuống quít trốn tránh, mấy người vốn đang đứng ven đường, bỗng dưng có một chiếc xe ngựa sượt qua bên cạnh, Tuệ An suýt nữa bị đụng phải, may mà có người kéo lại tay nàng, mới giữ nàng không bị ngã.
Tuệ An nghiêng đầu, thấy Văn Tư Tồn lộ ra khuôn mặt lo lắng, hôm nay hắn cũng mặc trường bào xanh ngọc cổ tròn, hoa văn in chìm, bên hông đeo đai lưng màu sắc rực rỡ, dưới chân đi giày tường vân, tóc dài dùng một cây trâm ngọc cố định, nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại phiêu dật cao sang.
Hắn dường như gầy hơn trước nhiều, hai gò má có chút hóp lại, hàng mày vẫn ôn nhuận bình thản, chỉ có đôi mắt kia là khi Tuệ An quay đầu nhìn thì chan chứa xót xa, sau đó hắn thấy Tuệ An mặc xiêm y màu sắc giống mình, trong lòng lại cực kỳ mừng rỡ.
Cũng bởi vì nhìn thấy nàng hôm nay ăn mặc rất khác biệt, toát lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần, phải đến tận lúc Tuệ An không thể không giãy giụa cánh tay bị hắn kéo lấy, Văn Tư Tồn mới giật mình bừng tỉnh, cuống quít buông tay, lúng túng cười một tiếng, cúi đầu không nói gì.
Đợi hắn lần nữa ngẩng đầu, khuôn mặt đã khôi phục nét nho nhã ung dung như thường, hắn cười nhìn Văn Cảnh Hoa, nói:
“Ngoài đường tấp nập, chớ có đùa nghịch, coi chừng có người bị thương.”
Văn Cảnh Hoa nghe vậy nhưng lại chu môi, nói:
“Thật không hiểu Thẩm muội muội đã bỏ thuốc gì cho Nhị ca và Tam muội muội, ai cũng bênh vực nàng, người ta không có người thương xót, làm khó muội ấy kiểu gì.”
Mọi người nghe vậy cười rộ, Văn Cảnh Tâm nhìn Tuệ An và Văn Tư Tồn bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên ánh mắt lướt qua hai người, rơi xuống phía sau, cười nói:
“Nhiếp tỷ tỷ, thật là trùng hợp, tỷ cũng tới nơi này ngắm hoa đăng sao?”
Tuệ An nhất thời căng thẳng, nghiêng đầu thấy Nhiếp Sương Sương mang theo nha hoàn, cách mình khoảng chừng năm bước chân, đang nhìn về phía này cười gật đầu, sau đó liền xoay người đưa tay đỡ Vĩnh Ninh hầu phu nhân từ trên xe ngựa xuống.
Tuệ An cảm giác được Văn Cảnh Hoa và Văn Cảnh Ngọc đang dùng ánh mắt kỳ quái đảo qua đảo lại trên người nàng cùng Văn Tư Tồn, không khỏi thầm than xúi quẩy, hôm nay sao lại chọn xiêm y màu xanh ngọc không biết nữa, chỉ sợ để Nhiếp Sương Sương nhìn thấy tình huống vừa rồi, chẳng biết nàng có thể hiểu lầm hay không.
Tuệ An nhìn Văn Tư Tồn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, nhận được ánh mắt của nàng còn ôn hòa cười lại, Tuệ An liền gấp rút chuyển mắt.
Tỷ muội Văn gia tiến lên chào hỏi Vĩnh Ninh hầu phu nhân, Tuệ An thấy Văn Tư Tồn đi ở bên trái, liền tận lực đi sang bên phải, cho dù là vậy, ánh mắt Vĩnh Ninh hầu phu nhân nhìn nàng vẫn cứ thâm trầm một mảnh.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân chỉ cùng mọi người hàn huyên vài câu, liền nói với Nhiếp Sương Sương:
“Biết con hiếu thuận, nhưng ở bên cạnh ta con cũng không được tận hứng, con nên cùng bạn bè đồng lứa đi chơi vẫn hơn. Nếu đã gặp nhau ở đây, con liền theo các nàng chơi đùa ngắm cảnh đi.”
Bà nói xong, tỷ muội Văn gia tất nhiên kéo tay Nhiếp Sương Sương, vui mừng hớn hở góp lời, đợi Nhiếp Sương Sương đồng ý, mọi người mới từ biệt Vĩnh Ninh hầu phu nhân, cùng nhau bước vào Chính Đức hạng.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân tỏ vẻ như vậy, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó. Tuệ An cùng Văn Cảnh Tâm đi cuối cùng, nhìn tỷ muội Văn Cảnh Hoa ở đằng trước liên tục đẩy Nhiếp Sương Sương về phía Văn Tư Tồn, nàng khẽ kéo tay Văn Cảnh Tâm, nói nhỏ:
“Ngươi cũng thật là, nếu như đã có chuyện này, tại sao còn kéo thêm ta đến, năm nay ngươi không mời ta cùng ngắm hoa đăng, ta còn trách cứ gì ngươi hay sao? Giờ biến thành như vậy, không chừng lão thái quân và Vương phi cũng giận lây sang ngươi đấy.”
Văn Cảnh Tâm lại lườm Tuệ An một cái, nói:
“Vốn ta cũng nghĩ nếu đã có Nhiếp tỷ tỷ, liền đưa tin bảo ngươi đừng đi. Nhưng tổ mẫu lại nói trước kia ngươi đều cùng tỷ muội Văn gia chúng ta ngắm hoa đăng, năm nay nếu không đi, sẽ khiến người ngoài nói ra nói vào.
Ngươi đã không có ý gì với Nhị ca, Nhiếp tỷ tỷ lại là người hiểu chuyện, ngươi cứ yên tâm đi, nàng sẽ không xa cách ngươi đâu.
Bình thường không thấy ngươi mặc y phục màu lam, hôm nay thật đúng là…”
Văn Cảnh Tâm dứt lời, không khỏi cười khổ liếc Tuệ An, lại nhìn Văn Tư Tồn phía trước.
Tuệ An cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, đã thấy Văn Cảnh Tâm đảo mắt đánh giá nàng, lại nói:
“Bất quá ngươi mặc xiêm y này rất đẹp mắt, vừa rồi ta đều nhìn đến ngây ngẩn cả người.”
Ngày rằm tháng giêng, có nữ tử nào không cố ý ăn mặc đẹp đẽ cơ chứ?
Hôm nay Văn Cảnh Tâm cũng một thân tinh xảo từ trên xuống dưới, không còn búi tóc trái đào, mà chải một kiểu tóc có tóc mai rủ xuống hai bên, nhìn càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người, cũng không biết là do đèn lồng chiếu rọi, hay là nàng thoa thêm son phấn, hai má đỏ thắm hơn ngày trước rất nhiều, đôi mắt đen láy linh động đảo đảo.
Tuệ An cũng trêu ghẹo nàng:
“Ngươi cũng nào kém, tiểu mỹ nhân, nhanh đến đây, để bản thiếu gia sờ một cái nào.”Nàng nói xong, đưa tay nhéo má người đối diện, chọc cho Văn Cảnh Tâm vui vẻ la hét không ngừng.
Mọi người vừa đi vừa cười, một mặt ngắm hoa đăng, một mặt xem gánh xiếc ven đường, đi dạo qua các quán bày bán đèn lồng.
Tuệ An cùng Văn Cảnh Tâm cố ý kéo dãn khoảng cách hơn chục bước với những người phía trước, nàng nhìn Văn Tư Tồn và Nhiếp Sương Sương thỉnh thoảng nói đùa đôi câu, còn dưới sự tác hợp của mấy người Văn Cảnh Hoa mà đoán câu đố đèn, ở chung rất vui vẻ. Thêm nữa, từ khi Nhiếp Sương Sương đến, Văn Tư Tồn vẫn chưa nhìn mình một lần nào, Tuệ An cũng yên lòng, lôi kéo Văn Cảnh Tâm nghiêm túc xem gánh xiếc biểu diễn.
Năm nay ngày rằm tháng giêng, mặc dù Hiền Khang đế không thể cùng dân ăn mừng năm mới, nhưng lại để bốn vị hoàng tử đã trưởng thành tại Triêu Dương lâu trong Chính Đức hạng rải tiền đồng chúc tết, thay ông vui cùng dân chúng, cho nên Triêu Dương lâu mới là nơi náo nhiệt nhất đêm nay.
Phủ Định Bắc vương sớm đã bao một nhã gian ở Triêu Dương lâu, nên mấy người Tuệ An liền đi về phía đó.
Đợi đến dưới Triêu Dương lâu, thấy ngã tư đường vốn trống trải đã bắt đầu người người tấp nập, trăm họ vây quanh vô vàn gánh xiếc, múa lân đã không còn mới lạ gì với dân chúng kinh thành, nhưng múa kiếm, đi trên dây, tung hứng…các loại xiếc biểu diễn lại rất được mọi người rất hưởng ứng, liên tục hoan hô ủng hộ.
Những màn biểu diễn kiểu này tất nhiên được dân chúng bình thường hoan nghênh, nhưng đám người Tuệ An lại đã nhìn quen.
Ngược lại bên kia Triêu Dương lâu có một chỗ đầy ắp là người, ba tầng trong ba tầng ngoài, phần lớn là nam tử, bởi vì vây xem quá kín, căn bản nhìn không ra bên trong đang diễn loại xiếc gì, chỉ không ngừng truyền đến từng tiếng hô hào ủng hộ, càng là như thế, mọi người xung quanh càng không ngừng chen chúc ngóng nhìn.
Tuệ An và Văn Cảnh Tâm cũng tò mò nhìn về phía bên kia, Văn Tư Tồn thấy các nàng hiếu kỳ, liền cười nói:
“Trước đó không lâu, Tây Phiên tiến cống hai con Bạch Hổ đã được thuần hóa, vô cùng hiếm có trên đời. Thánh thượng nhìn thấy liên tục tán thưởng, ngày mùng một đại thần tiến cung chầu mừng năm mới còn từng cho thuần thú sư biểu diễn một phen.
Về sau quan viên cùng tấu, thỉnh Hoàng thượng nên cho dân chúng được chiêm ngưỡng Bạch Hổ, để thuần thú sư biểu diễn tuyệt kỹ này trước mặt con dân Đại Huy trong dịp tết Nguyên tiêu. Nghĩ chắc đám đông này chính là đang xem thuần thú sư biểu diễn, nếu các muội muốn nhìn, vậy chúng ta lên lầu, nhìn qua cửa sổ cho rõ.”
Nhiếp Sương Sương nghe vậy cười nói:
“Chuyện này ta cũng nghe phụ thân đề cập qua, ông luôn miệng khen hai con Bạch Hổ này, còn nói chúng nó là Bách Thú Chi Vương*, có thể thuần hóa chúng nó đúng là đáng xem.”
*Vua của muôn loài.
Văn Cảnh Hoa nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, dù sao hổ cũng là loài động vật nguy hiểm nhất trong tất cả các con vật, bình thường đều sinh sống nơi rừng sâu nước độc, càng không thường trông thấy.
Chúng quý nữ mới nghe nói hổ sẽ ăn thịt người, lại chưa từng gặp qua con hổ còn sống bao giờ, nhưng các nàng chỉ cần biết một tấm áo khoác da hổ đáng giá ngàn vàng là đã tưởng tượng được con thú này hung mãnh thế nào rồi. Cho nên giờ phút này nghe bảo đám đông đang vây xem là hai con Bạch Hổ, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng sợ hãi.
Tuệ An nghe vậy cũng sững sờ, ở kiếp trước, nàng cũng từng gặp qua Bạch Hổ được thuần hóa. Con Bạch Hổ kia cũng là do Tây Phiên tiến cống vào kinh thành, Hiền Khang đế cực kỳ yêu thích, lập hẳn một Ngự thú viên để nuôi nó, còn thường xuyên mang phi tần và các hoàng tử đến xem.
Sau bởi vì Thập Tứ hoàng tử bị con hổ kia làm bị thương, suýt nữa phế bỏ một cánh tay, Hiền Khang đế mới chán ghét con vật này, do ông không đành lòng giết nó, mà Lý Vân Sưởng cũng thích, ông liền ban thưởng cho hắn.
Lúc ấy con hổ vào phủ, còn oanh động một hồi, dân chúng vây nhìn khắp đường đi, cũng là dọa chúng nữ quyến trong Vương phủ một trận không nhẹ. Chỉ là Tuệ An gan lớn, không có việc gì lại thỉnh thoảng chạy tới cho nó ăn, còn từ thuần thú sư học được chút ít phương pháp thuần thú.
Nói thì nói vậy, nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy kia con vật khổng lồ kia cũng sợ hết hồn, hôm nay thấy mấy người Văn Cảnh Tâm mặt mày tái mét, do dự không quyết, cũng hiểu tâm trạng của họ, chỉ có Nhiếp Sương Sương vẫn bình tĩnh ung dung là khiến Tuệ An bái phục.
Nàng đang nghĩ ngợi, đã nghe Văn Cảnh Ngọc nói:
“Nhiếp tỷ tỷ không sợ à, chúng ta mau lên lầu đi, ta vừa nghĩ đến chuyện như vậy, toàn thân đã phát run cả rồi.”
Nhiếp Sương Sương nghe vậy, kéo tay Văn Cảnh Ngọc, nói:
“Phụ thân ta đã từng bắt về cho ta một con hổ con, chỉ tiếc không thể nuôi sống nó. Nên ta coi như đã gặp qua con vật này, mới có thể tốt hơn các muội, kỳ trong lòng ta cũng sợ đấy chứ.”
Văn Tư Tồn thấy một đám nữ quyến bị dọa thành như vậy, buồn cười lắc đầu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tuệ An, đôi con ngươi ánh lên tia sáng buồn bã, sau đó nói tiếp:
“Kỳ thật hai con Bạch Hổ này đã được trải qua thuần hóa, một chút cũng không nguy hiểm. Nếu không, Thánh thượng cũng chẳng để thuần thú sư biểu diễn trước mặt dân chúng như vậy.
Chỉ có điều, Bạch Hổ vốn là vua của muôn loài, giờ lại nghe theo lệnh người, hoàn toàn mất đi thú tính trời sinh, chẳng khác nào chim chóc mất đi bầu trời, cá mất đi dòng suối, mặc dù ngày qua ngày không cần lo lắng bị đói bị lạnh, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng đã phải trả giá bằng chính tự do của nó, cũng thật là đáng buồn.”
Lời của hắn giống như có điều ám chỉ, Tuệ An nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, liền thấy Nhiếp Sương Sương khẽ chớp mắt quay đi, dưới ánh đèn lồng ảm đạm, bóng dáng nàng có chút hiu quạnh khó hiểu.
Văn Cảnh Tâm thấy không khí không đúng, vội vàng tiến lên phía trước, đẩy Văn Tư Tồn, nói:
“Nhị ca mau tránh ra đi, huynh không sợ, nhưng muội sợ, muốn lên lầu càng nhanh càng tốt đây.”
Đợi vào nhã gian, mọi người ngồi xuống, vừa mở cửa sổ quả nhiên có thể nhìn thấy màn biểu diễn thuần thú ở phía dưới. Lúc mới bắt đầu, Văn Cảnh Hoa và Văn Cảnh Ngọc cũng không dám nhìn, Tuệ An cùng Nhiếp Sương Sương lôi kéo Văn Cảnh Ngọc đứng cạnh cửa sổ nhìn rất vui vẻ, lại có Văn Tư Tồn ở một bên khuyên bảo, hai người các nàng mới nơm nớp ló đầu qua cửa sổ.
Các nàng thấy Bạch Hổ thân mình khổng lồ, động tác vừa mạnh vừa nhanh, thỉnh thoảng còn gầm lớn hai tiếng, thật là dọa người, hồi lâu mới dám nhìn một cái. Về sau thấy Bạch Hổ không những không đả thương người, còn dưới sự chỉ huy của thuần thú sư làm ra đủ loại động tác thì yên lòng hơn nhiều, từ từ cũng vỗ tay tán thưởng.
Nhiếp Sương Sương và Văn Cảnh Tâm lôi kéo nhau nói chuyện, Tuệ An thấy Văn Tư Tồn liên tiếp nhìn sang phía mình, liền có phần bực bội.
Nàng nhìn hai con Bạch Hổ phía dưới đang theo lệnh của thuần thú sư mà nhảy qua vòng lửa, bọn người Văn Cảnh Tâm thì đang hưng phấn xem diễn, liên tục vỗ tay.
Thấy không có người chú ý mình, Tuệ An liền nhíu mày, đưa ánh mắt đầy vẻ cầu xin nhìn Văn Tư Tồn, lại liếc Nhiếp Sương Sương, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Văn Tư Tồn thấy nàng như thế, mặt lộ vẻ đau xót, sau đó rất nhanh lại trấn định, chậm rãi quay đầu. Hắn tự nhiên biết rõ ý tứ của Tuệ An, nàng là đang nhắc nhở hắn, nếu đã lựa chọn Nhiếp Sương Sương, thì đừng quấn quít lấy nàng, càng đừng mang họa tới cho nàng.
Nghĩ đến mình lại trở thành gánh nặng của nàng, còn bị chán ghét, trái tim Văn Tư Tồn liền nhịn không được mà rỉ máu, đau đớn khôn nguôi.
Kể từ khi hắn bị Tuệ An cự tuyệt, trong nhà liền bắt đầu khua chiêng gõ trống lo liệu hôn sự cho hắn. Phụ thân còn từng tự mình nói chuyện với hắn về tình thế Vương phủ hiện giờ. Là cháu đích tôn, tương lai sẽ kế thừa tước vị Định Bắc vương, hắn không thể không cúi đầu trước gia tộc, không thể không nhận lệnh.
Đây là trách nhiệm, cũng là sứ mạng của hắn, cho nên đối với Tuệ An, hắn đã dốc sức tự nhủ mình phải quên lãng nàng. Vừa rồi hắn bốc đồng nói những câu kia, nhưng lại hàm chứa một cỗ oán thán. Hắn muốn Tuệ An biết, biết tâm ý của hắn, biết hắn bất đắc dĩ và đau đớn thế nào.
Mà lúc này hắn liên tiếp nhìn Tuệ An, cũng hiểu mình làm như vậy là không đúng, là không công bằng với Nhiếp Sương Sương, nhưng hắn lại không thể khống chế bản thân.
Cả quãng đường đi vừa rồi hắn vẫn rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao sau khi nói những lời ban nãy, hắn lại cảm thấy cực kỳ bất cần. Nay còn bị Tuệ An giương ánh mắt cầu khẩn nhìn mình chằm chằm, Văn Tư Tồn không chỉ có bi thương, thậm chí còn cảm thấy khuất nhục. Hắn tình nguyện để Tuệ An oán hắn, hận hắn, cũng không muốn bị nàng nhìn bằng ánh mắt như vậy.
Tuệ An đương nhiết biết Văn Tư Tồn kiêu ngạo nhường nào, nàng cũng biết ánh nhìn này nhất định sẽ tổn thương hắn, chỉ có thể thở dài, lặng lẽ lui ra, xoay người quay về nhã gian.
Từ lúc bước vào nhã gian, nàng đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vốn nghĩ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, lại sợ nàng vừa đi, Văn Tư Tồn lại nối gót theo sau, vậy thì nguy hiểm quá.
Nay nàng nhìn Văn Tư Tồn thu hồi tầm mắt, xem chừng đã bị tổn thương lòng tự trọng, không lo lắng hắn sẽ đi theo, cho nên Tuệ An liền ra khỏi nhã gian, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.
Triêu Dương lâu là một tòa lâu bốn tầng, cũng là một tòa lâu đôi, hai bên nối với nhau bằng từng đoạn hành lang gấp khúc. Trong lâu đều được kiến tạo theo kiểu nhã gian, bởi vì hôm nay các hoàng tử sẽ rải tiền đồng chúc mừng năm mới ở hành lang lầu hai, cho nên trong lâu sớm đã được thị vệ kinh thành phong tỏa, chỉ cho phép những thứ người thuộc thế gia huân quý tiến vào.
Giờ phút này, bên ngoài tuy người người tấp nập, nhưng trong Triêu Dương lâu lại cực kỳ thanh tịnh. Tuệ An ra khỏi nhã gian, thấy phía cuối hành lang có một đài quan sát lộ thiên, liền cất bước đi tới.
Ai ngờ nàng vừa đi hai bước, đã thấy cửa căn phòng nhã gian đằng trước đột nhiên bị đẩy ra, từ bên trong nhảy ra một người dáng vóc thon dài. Người nọ động tác nhanh nhẹn, ra khỏi nhã gian quay đầu lại thì nhìn thấy Tuệ An, có vẻ hơi sững sờ một lúc.
Sau đó liền nở nụ cười vừa tươi rói lại hàm chứa vô sỉ, khua tay nói:
“Trước thiếu gia ta vẫn không tin duyên phận. Kể từ lần ngẫu nhiên gặp gỡ Thẩm muội muội ở Tiên Hạc lâu hôm ấy, ta đây lại có thể chắc chắn trên đời này thực sự có thứ gọi là duyên phận rồi…
Ấy ấy, Thẩm muội muội chớ đi, chí ít ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của muội, sao muội còn chưa đợi người ta nói xong đã vội bước nhanh vậy, muội như thế khiến người ta rất đau lòng…”
Đúng vậy, người từ trong nhã gian nhảy ra, chính là Tiền công tử, Tiền Nhã Khanh.
Tuệ An thấy hắn mở miệng đã nói năng bậy bạ, lười phản ứng lại hắn, lúc này liền nghiêng người vòng qua hắn hướng tới đài quan sát.
Tiền Nhã Khanh thấy nàng như thế cũng không tức giận, gấp rút đuổi theo, cười nói:
“Trái ớt nhỏ, muội thế này là không được đâu, chẳng có tí gì gọi là khoan dung độ lượng với người ta cả.”
Tuệ An lườm hắn một cái, nói:
“Khoan dung độ lượng với ngài chính là tàn nhẫn với bản thân. Bên nào nặng bên nào nhẹ ta còn phân biệt được. Làm phiền Tiền công tử ngài tránh đường, coi như không nhìn thấy ta, có được không?”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy, sắc mặt suy sụp, ra vẻ cực kỳ bi thương ôm ngực nói:
“Vậy sao được, từ ngày tạm biệt muội muội trong cung, ta đây vẫn ngày ngày nhớ nhung muội muội, gặp được muội ta rất vui mừng. Nếu bắt ta coi như không nhìn thấy muội, thà rằng muội cứ dứt khoát móc luôn đôi mắt hoa đào này của ta đi, muội muội nỡ lòng nào làm vậy với ta sao?”
Tuệ An nghe hắn càng nói càng kỳ cục, cũng không dám để mặc hắn nói bậy, đành cười khổ nói:
“Ngài hôm nay ngược lại ăn mặc… Cũng ra hình người quá nhỉ.”
Hôm nay Tiền Nhã Khanh mặc một bộ cẩm bào cổ tròn, hình thức đơn giản, chỉ có ống tay áo, cổ áo và vạt áo là dùng kim tuyến thêu thành hoa văn mây bay nước chảy. Đai lưng cùng màu với áo, dùng lông cáo làm viền, ở giữa khảm mấy hạt đông châu to đùng, vừa đúng mực lại lộ vẻ xa hoa.
Tóc đen trên đầu chỉ dùng một cây trâm ngọc bích cố định, chất ngọc vô cùng tốt, sáng trong oánh nhuận, nhìn có phần nhẹ nhàng tuấn dật, ngọc thụ lâm phong.
Tiền Nhã Khanh nghe Tuệ An nói vậy, nhưng lại thở dài, than thở:
“Đừng nói nữa, mẫu thân ta dặn, nếu hôm nay ta lại đeo bảy tám cái túi hương ra cửa, sáng mai liền cưới về cho ta một hãn nữ bậc nhất kinh thành. Muội cũng thấy đấy, ta đây tính tình hiền hoà nhân hậu, lại yếu đuối có thừa. Nếu như thật sự cưới một nữ tử hung hãn vào cửa, chỉ sợ sống không bằng chết. Vì cái mạng nhỏ này, ta chỉ có thể tạm thời khuất phục.”
Lúc hắn nói chuyện, còn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, yếu đuối nho nhã, chọc Tuệ An bật cười. Ai ngờ nàng vừa cười, hai mắt Tiền Nhã Khanh đã sáng rực lên, liến thoắng nói:
“Ta nghe nói Thẩm muội muội được xưng là kinh thành đệ nhất hãn nữ, nếu mẫu thân có thể cưới muội muội vào cửa cho ta, ta lại vui lòng chuẩn bị sính lễ.”
Tuệ An chưa từng bị người đùa giỡn như thế bao giờ, sắc mặt tức thì trầm xuống. Nhưng người này lại không ý xấu, còn từng cứu mình, nàng giận cũng không phải, không giận cũng chẳng xong, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiền Nhã Khanh, âm thầm bị đè nén cơn tức trong lòng.
Lại đúng lúc này, Tuệ An nghe cầu thang kế bên có tiếng bước chân truyền đến, cùng với thanh âm nữ tử trò chuyện. Nàng biết có người tới, con ngươi khẽ đảo một vòng, giấu mình sau vách tường, nhìn Tiền Nhã Khanh, dùng chất giọng sụt sịt chực khóc nói:
“Tỷ tỷ và Tiết di nương tranh giành tình cảm, tính kế lẫn nhau, chọc lão gia tức giận, người mới phạt tỷ tỷ. Chuyện đó thì liên quan gì đến muội muội? Muội quả thật không nói xấu tỷ tỷ trước mặt lão gia. Tỷ tỷ đừng nạt nộ muội muội nữa, chúng ta đều là phận thiếp thất, có ai hơn ai đâu.”
Nàng cố tình cao giọng mà nói, hiển nhiên mấy phu nhân đang lên lầu liền chú ý tới bên này, nhất thời ngừng nói, rối rít đưa mắt nhìn qua.
Ban nãy Tuệ An và Tiền Nhã Khanh vừa nói vừa đi đến đài quan sát, do Tuệ An giấu mình sau vách tường lộ thiên của đài quan sát, nên những phu nhân kia không nhìn thấy nàng.
Nhưng Tiền Nhã Khanh thì thảm rồi, hắn vốn đã đứng ở nơi dễ khiến người khác chú ý, nay Tuệ An nói những lời này nhất thời làm hắn ngây ngẩn cả người, chỉ có thể đờ đẫn nhìn nàng, không hiểu ra sao.
Sau đó hắn liền cảm thấy có vô số ánh nhìn rơi vào trên người mình, tiếp theo nghe mấy phu nhân kia xì xào bàn tán:
“Chậc chậc, lại là thiếp thất ganh ghét lẫn nhau. Cũng không biết là người phủ nào, nữ tử kia dáng vẻ cao to thô kệch, một chút mảnh mai cũng không có, khó trách sẽ thất sủng.”
“Dáng vóc tuy hơi thô, nhưng dung mạo lại không tệ, cũng được coi là tuyệt sắc. Nam tử ấy à, rốt cuộc vẫn là nhìn mặt mũi cả thôi.”
“Hừ, xinh đẹp thì có ích gì. Nhìn nàng ta như vậy, không có ngực cũng chẳng có mông, nhất định là một người không thể sinh con, làm thiếp lại không sinh ra đứa bé, thất sủng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Nói không sai…”
Tiền Nhã Khanh cho dù thích đùa giỡn đến đâu cũng vẫn là nam tử, hôm nay lại bị coi thành tiểu thiếp mà bị người chỉ trỏ xoi mói. Hắn chưa từng bị khinh thường như vậy, lúc này liền lửa giận ba trượng quát lớn:
“Nói đủ chưa hả! Ai còn dám nói thêm một câu, đừng trách thiếu gia ta không khách khí!”
Tiền Nhã Khanh vừa quát, thanh âm nam tử rành mạch rõ ràng, mấy phu nhân kia nghe tiếng sợ hết hồn, thấy Tiền Nhã Khanh hung thần ác sát nhìn mình, tuy các nàng không biết thân phận của Tiền Nhã Khanh, nhưng hôm nay nam tử trên lầu dĩ nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Hơn nữa những lời vừa rồi của các nàng nữ tử nghe được thì không sao, thế nhưng nam tử nghe thấy lại cực kỳ xấu hổ, cho nên các nàng cũng không dám chạy qua đây xem rốt cuộc là có chuyện gì, liền lập tức ngậm miệng bước nhanh mà đi.
Nữ tử Đại Huy ra cửa cũng thường xuyên mặc nam trang, nhất là ngày lễ như hôm nay, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cô gái nữ cải nam trang yêu kiều đi qua. Tiền Nhã Khanh lại có một gương mặt xinh đẹp như vậy, thêm lời Tuệ An nói, người ta không hiểu lầm mới là lạ.
Tuệ An nghe mấy phu nhân kia bàn ra tán vào, đã sớm nhịn không được cắn răng bật cười, hai vai không ngừng run rẩy, nhịn đến nỗi bụng đau âm ỉ. Nàng nghe tiếng bước chân đi xa, lại thấy Tiền Nhã Khanh đen mặt quay đầu trừng mình, lúc này liền không cần nhịn nữa, cất giọng cười khanh khách.
Tiền Nhã Khanh vốn rất tức giận, nhưng nhìn thấy Tuệ An cười đến là sung sướng. Cả khuôn mặt sáng rỡ dưới ánh đèn, nhất thời cơn tức liền tiêu tan một nửa, lại nghĩ mình hai lần bị nàng trêu cợt, mỗi lần đều không bộc phát được, trong lòng thật sự dở khóc dở cười, cuối cùng không hiểu sao lại cười theo Tuệ An.
Lại đúng lúc này, cửa nhã gian bên cạnh đài quan sát bị đẩy ra, sau đó Thái vương, Bình vương, Thuần vương cũng Lý Vân Sưởng lần lượt cất bước ra khỏi phòng, trên mặt mọi người đều đong đầy ý cười, ra khỏi phòng liền nhìn Tiền Nhã Khanh, vẻ mặt tràn trề trêu ghẹo, hiển nhiên là đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của Tuệ An và Tiền Nhã Khanh.
Tuệ An hoàn toàn không ngờ lời mình nói lại bị người khác nghe được, nàng trợn mắt cánh cửa nhã gian mở rộng, ở đâu còn cười nổi nữa, chỉ hận không thể đâm đầu chết quách đi cho rồi.
Cũng may Tiền Nhã Khanh mặc dù mới đến kinh thành, nhưng cái tiếng tính tình nhanh nhẹn, làm việc hoang đường đã truyền khắp cả trong kinh. Tuệ An biết có mấy tiểu thư từng bị hắn đùa giỡn đến nỗi đỏ mặt tía tai, thậm chí tức ngất cũng có.
Một người chuyên đi đùa giỡn người khác, vậy thì sẽ không dám truyền ra lời gì. Nếu mọi người đều bị người này trêu đùa, vậy chuyện này nhưng lại rất bình thường. Cho nên những lời vừa rồi của nàng dù bị người nghe được, cũng không ảnh hưởng tới danh dự nàng.
Chỉ là việc này cũng không ổn thỏa lắm, nếu bị ai khác truyền ra ngoài, không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Tuệ An nghĩ tới đây, làm sao còn cười cho được, khuôn mặt liền cứng ngắc, đợi Tiền Nhã Khanh cười chào hỏi đám người Lý Vân Sưởng, Tuệ An mới gấp rút hành lễ.
Tiền Nhã Khanh dường như biết Tuệ An lúng túng, vội vàng cười kéo Thái vương, Bình vương rời đi. Hai vị kia cũng chỉ liếc nhìn Tuệ An cười cười, liền cùng Tiền Nhã Khanh đi xuống lầu.
Lý Vân Sưởng và Thuần vương thì khác, không mắc lừa Tiền Nhã Khanh, Thuần vương ý vị thâm trường nhìn Tuệ An một cái, cười nói:
“Thẩm tiểu thư đúng là người khéo léo, thú vị, thú vị.”
Nói xong, còn vỗ vỗ vai Lý Vân Sưởng, ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói một câu, lúc này mới cười ha hả, một mình đi trước.
Nhưng Tuệ An lại nghe rõ câu nói kia, trong lòng không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn về phía Lý Vân Sưởng càng thêm phức tạp.
Vừa rồi Lý Vân Sưởng ra khỏi phòng, đã thấy Tuệ An đang vui vẻ mà cười, chỉ cảm thấy nàng phóng khoáng thanh lệ, mười phần quyến rũ, đôi mắt cong cong như trăng rằm vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Nay nhìn Tuệ An vẻ mặt đề phòng, mặt sắc mặt ngưng trọng canh chừng mình, sắc mặt khẽ trầm xuống, nói:
“Nàng cứ như vậy không muốn nhìn thấy ta?”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, cảm thấy lời hắn nói rất kỳ lạ, không giống những lời mà một người luôn tuân thủ lễ nghi như hắn sẽ nói. Lại thấy hắn giương cặp mắt đen láy nhìn mình chằm chằm, liền cúi đầu, hành lễ nói:
“Vương gia nên ra ngoài vung tiền đồng chúc mừng năm mới rồi, để dân chúng chờ lâu thì không hay.”
Lý Vân Sưởng cảm thấy lần này gặp mặt, Tuệ An rất khác lúc trước, trên người nàng tản ra một loại khí tức vừa lạnh lùng lại xa cách, hắn liền nghĩ tới vừa rồi Tuệ An vẫn thoải mái tươi cười với Tiền Nhã Khanh, điều này làm hắn lập tức nhăn mày, trong lòng khó chịu.
Chỉ là hiện giờ đã sắp đến giờ Tuất, hắn không thể ở lâu, cho nên hắn chỉ sâu xa nhìn Tuệ An, nói:
“Tiền Nhã Khanh ngay cả bản vương đều phải gọi một tiếng tiểu thúc, tội danh vũ nhục hoàng tộc nhưng lại không nhẹ, nàng về sau làm việc cẩn thận chút.”
Nói xong, thấy Tuệ An cung kính thưa vâng, lại cảm thấy một bụng bực tức, há miệng nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, bước nhanh xuống lầu.
Tuệ An thấy hắn rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không dám ở ngoài thêm, cũng nhanh chóng bước trở lại nhã gian.
Ai ngờ nàng vừa tới cửa, đám người Văn Cảnh Tâm đã cùng nhau đi ra, cười nói:
“Các vị vương gia cũng ra ngoài rồi, mắt thấy đã sắp nửa đêm, An nương đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài nhặt tiền đồng lấy may mắn cho năm mới!”
Cảnh Tâm nói xong, liền kéo tay Tuệ An, bước nhanh xuống lầu, làm như đi chậm một bước sẽ bị người ta đoạt mất tiền của nàng không bằng.
Cái gọi là tiền đồng chúc mừng cũng không phải thật sự là tiền, nó mang ý nghĩa đặc biệt, chính là đồng tiền bằng đồng có in những chữ biểu thị cát tường thịnh vượng ở hai bên mặt, đặc biệt dùng cho dịp đầu năm, so với những đồng tiền bình thường thì lớn hơn nhiều.
Hoa văn được in trên tiền phần lớn là những lời chúc phúc, hoặc tranh vẽ cỏ cây hoa lá nho nhỏ, muôn màu muôn vẻ. Dân gian Đại Huy đã lưu hành loại tiền đồng chúc mừng này từ rất lâu, chỉ là hàng năm vào mỗi dịp lễ lớn, triều đình càng ngày càng dốc sức gia công kỹ thuật đúc tiền, hoa văn trên đó cũng càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ, đa dạng độc đáo.
Lại bởi vì tiền này là do nghệ nhân trong cung đích thân đúc thành, cho nên hàng năm dân chúng đều tranh nhau nhặt tiền, lấy được càng nhiều tiền liền cảm thấy cả năm sẽ vô cùng thuận lợi.
Tuệ An bị Văn Cảnh Tâm lôi đi, cũng lây nhiễm sự hưng phấn của nàng, lúc này liền đem hết những chuyện không vui vứt ra sau đầu, tươi cười cùng nàng ra khỏi lâu.
Khoảng sân trước Triêu Dương lâu mới vừa rồi còn là nơi thuần thú sư biểu diễn đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, thị vệ kinh thành lập nên hàng rào, ngăn cách giữa dân chúng và Triêu Dương lâu khoảng chừng mười mấy bước, mà lầu dưới không biết từ lúc nào đã thấp thoáng bóng dáng các quý phu nhân tiểu thư đang cùng nhau ra khỏi lầu xem xét.
Những người này dĩ nhiên không bị thị vệ ngăn cản, cho nên mấy người Tuệ An đứng ở dưới lầu, ngược lại cũng không cần chen chúc.
Bốn hoàng tử trưởng thành trong đó có Lý Vân Sưởng và Thuần vương đã leo lên đoạn hành lang chính của Triêu Dương lâu, đang mỉm cười gật đầu với dân chúng.
Đúng giờ Tuất, liền có cung nữ y phục rực rỡ bưng từng khay tiền đồng đi tới, tiền đồng trên khay chất thành ngọn núi, dân chúng nhất thời nhiệt liệt hoan hô, không ngừng xô đẩy nhau về phía trước, bốn bề náo nhiệt không thôi.
Thái vương là hoàng tử lớn nhất, hắn dẫn đầu, nắm một vốc tiền đồng rắc xuống, mọi người tức thì chen nhau bắt lấy. Tuệ An nhìn lại, chỉ thấy những đồng tiền nho nhỏ tròn tròn bay giữa không trung, mọi người thi nhau giơ cao tay mà bắt, nhìn qua cực kỳ tráng lệ.
Có mấy đồng tiền văng ra phía này, đã bị đám người Tuệ An cướp được, đợi đến khi tất cả tiền đồng được ném xong, Tuệ An và Văn Cảnh Tâm cũng nhặt được năm sáu cái, hai người đang cười cho nhau xem hoa văn trên tiền, lại bỗng dưng nghe có người hét thảm một tiếng.
Tuệ An giật mình ngẩng đầu, đã thấy chỗ cầu thang bên hành lang Triêu Dương lâu có một người ngã lăn xuống dưới, không đợi nàng nhìn rõ người nọ là ai, trong đám đông liền truyền tiếng hét:
“Không xong rồi, Bình vương điện hạ đẩy Thuần vương điện hạ xuống lầu!
Tết Nguyên tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”. Có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, kéo dài từ 13 đến 17 tháng giêng. Được yêu chuộng là những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích.
Ngoài ra còn những tập tục khác như: cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là “thang viên” – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ. Người Đài Loan còn ghi những câu ước nguyện của mình vào đèn lồng và thả bay lên trời. Nhiều người còn coi đây là mùa Valentine phương Đông, tương tự như lễ Thất Tịch. Thơ Đường xưa đã viết: ‘Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt’, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ se duyên.
Dân gian ăn mừng Tết Nguyên tiêu từ trước đến nay đều rất long trọng, hôm nay Đại Huy hùng bá Trung Nguyên, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình, hàng năm Thánh thượng đều không tiếc bỏ ra hàng đống tiền khổng lồ xây dựng đình đài phố xá, cho treo đèn lồng khắp nơi, cùng dân chúng đón tết Nguyên tiêu.
Từ sau khi Hiền Khang đế đăng cơ lại càng ở Tượng Tác giám* lập thêm một bộ phận chuyên môn tìm hiểu cách làm đèn lồng, thiết kế ra đủ loại đèn lồng dành riêng cho dịp lễ tết, cộng thêm chịu trách nhiệm sửa chữa, chế tác hoa đăng.
*Bộ phận chịu trách nhiệm xây dựng công trình thời xưa.
Tết Nguyên tiêu hằng năm có biết bao chiếc đèn hoa đăng được thiết kế tinh xảo, kiểu dáng mới mẻ, tinh mỹ tuyệt luân, dân chúng vừa ngắm đèn, vừa xem các loại ca múa tạp kỹ trên đường, thật sự là náo nhiệt vô cùng.
Ngay cả hoàng đế cũng không chống cự nổi không khí vui mừng ngày tết Nguyên tiêu, năm trước Hiền Khang đế còn từng nhân tết Nguyên tiêu mà mang theo Hoàng hậu cải trang xuất hành, ghé thăm Quan phủ, phủ Định Bắc vương và quý phủ các vị đại thần có tiếng trong triều.
Bởi vì kinh thành Đại Huy đã nhiều năm không còn thi hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm, cho nên trước tết Nguyên tiêu mười ngày, phố xá đã bắt đầu đốt đèn, mãi cho đến mười tám tháng giêng mới hạ đèn, ban ngày mặt trời, ban đêm đèn đuốc, muốn tráng lệ bao nhiêu có bấy nhiêu.
Mà tết Nguyên tiêu hằng năm là một ngày lễ lãng mạn dành riêng cho các cặp đôi, cũng là cơ hội cho những thiếu nam thiếu nữ chưa lập gia đình làm quen lẫn nhau.
Vào rằm tháng giêng, công tử tiểu thư các phủ sẽ kết bạn du ngoạn, mượn việc ngắm hoa đăng mà tìm người trong lòng. “Trăng treo cành liễu, người hẹn hoàng hôn”, quả nhiên khiến người ta nhớ đến đủ thứ giai thoại tài tử giai nhân gặp gỡ định tình.
Cho nên tết Nguyên tiêu có thể nói là một ngày náo nhiệt nhất trong năm, cũng tràn trề không khí ngày lễ, là ngày mà tất cả các vương công quý tộc, tài tử giai nhân toàn Đại Huy mong ngóng nhất.
Ngày hôm đó còn chưa tới xế chiều, Tuệ An đã ngồi trước bàn trang điểm tùy ý Phương mama cùng vài người nha đầu bôi son trét phấn.
Hôm nay nàng tóc mây búi cao, cài hai chiếc trâm bạc khảm ngọc lưu ly có hình bươm bướm, trên hai con bướm đang giương cánh múa lượn là hai chuỗi trân châu nho nhỏ, mỗi khi cử động là chân trâu lại phát ra thanh âm đinh đang cực kỳ dễ nghe.
Thu Nhi đeo một đôi bông tai to bằng hạt đông châu cho Tuệ An, bông tai cũng rủ xuống hai hạt ngọc lung linh sinh động, là một bộ với cây trâm trên đầu.
Bình thường Tuệ An vẫn chỉ búi những kiểu tóc trẻ con, nay lớn hơn một tuổi, phải búi kiểu tóc của các đại cô nương, lộ ra vầng trán thanh thoát như ngọc, lông mày đậm nét, mũi cao môi đỏ mọng, khuôn mặt không nhiễm son phấn, mềm mại trắng muốt, cũng không đeo trang sức, đã phần nào toát lết nét thanh lệ sáng rỡ của thiếu nữ, so với tiểu nha đầu trước kia búi tóc quả đào đúng là khác xa một trời một vực, khiến cho mấy người nha đầu nhìn mà sững sờ.
Phương mama nhìn nàng, cười nói:
“Được rồi, thời gian không còn sớm, cô nương mau thay quần áo đi, không lại để Văn Tam tiểu thư đợi lâu.”
Sau khi Tuệ An sống lại, đối với sự trưởng thành của thân thể mình cũng thật không để tâm lắm, hôm nay nhìn bóng hình trong gương, nàng cũng hơi sửng sốt một chút, đợi nghe Phương mama mở miệng nói chuyện, nàng mới giật mình đứng dậy.
Phương mama chọn một bộ xiêm y màu xanh ngọc thêu mẫu đơn cho Tuệ An mặc, đai lưng màu hồng cánh sen khảm hoa văn bích vân. Tuệ An đứng trước gương ngắm nghía, một thân màu lam tôn lên làn da hơn sương thắng tuyết, eo thon đầy một nắm tay, phong tư kiều diễm, cũng không tệ!
Có lẽ do nàng mang trong mình huyết thống người Hồ, nên cũng trường thành sớm hơn những thiếu nữ bình thường, vóc dáng lại càng đã sớm cao hơn đám người Văn Cảnh Tâm gần một cái đầu.
Trước kia nàng tính tình nhanh nhẹn, nay tính tình thay đổi không ít, cũng phần nào ảnh hưởng tới khí chất của bản thân, bớt đi vài nét kiêu căng nóng nảy, nhiều hơn mấy phần trầm ổn nhu hòa, khuôn mặt cũng bình tĩnh nhã nhặn chứ không còn vênh váo như xưa. Lại thêm cách ăn mặc này, nhìn qua giống một thiếu nữ mười lăm mười sáu hơn, Phương mama nhìn nàng, có loại cảm giác nữ nhi nhà mình đã lớn, không khỏi cảm thán nói:!
“Vóc người cô nương lại cao hơn năm ngoái mấy phân, cô nương trưởng thành thật rồi.”
Tuệ An nghĩ đến chuyện trọng sinh, thầm nói mình không phải đã trưởng thành từ lâu sao, liền cười một tiếng, nói:
“Vốn cũng không còn nhỏ, chỉ là vú nuôi luôn coi ta như đứa trẻ mà thôi.”
Phương mama lại lấy thêm một tấm áo choàng da sóc màu nâu cho Tuệ An mang theo, đút lò sưởi vào trong tay Tuệ An, lúc này mới đưa người ra cửa.
Tuệ An ngồi xe ngựa đi về phía Chính Đức hạng. Một đường xe ngựa chen lấn, người người tấp nập, cực kỳ náo nhiệt.
Xe ngựa đi rất chậm, Tuệ An đẩy cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy người đi đường tay cầm đèn hoa đăng, tất cả các phủ đệ ven đường đều treo đèn lồng màu đỏ trước cửa, xa xa nhìn lại, cả dãy phố dài giống như một dải ánh sáng lưu động.
Thái phường và Chính Đức hạng chia nhau cắt ngang kinh thành, là hai con đường lớn nhất Phượng An, lúc xe ngựa phủ Phượng Dương hầu đến đầu đường Chính Đức hạng, đã thấy xe ngựa phủ Định Bắc vương đang dừng dựa ở ven đường.
Tuệ An thấy Văn Cảnh Tâm ngồi trong xe ngựa giơ tay vẫy mình, cũng cười vẫy tay lại, đợi xe ngựa ngừng, nàng mới nhảy xuống, bên kia Văn Cảnh Tâm, Văn Cảnh Ngọc và mấy tỷ muội Văn gia cũng xuống xe, Tuệ An bước nhanh qua, Văn Cảnh Hoa liền cười nói:
“Ta thật hâm mộ Thẩm muội muội và Tam muội muội, một khắc cũng không tách rời, bảo sao mấy tỷ muội chúng ta nhìn mà không ghen tức cho được.”
Tuệ An nghe vậy liếc mắt nhìn Văn Cảnh Tâm, hai người hiểu ý cười một tiếng, lúc này mới nhìn hướng Văn Cảnh Hoa, nói:
“Cái miệng của Văn Đại tỷ tỷ khéo đến nỗi ta cũng phải cúi đầu bái phục, không biết tương lai phủ nào có phúc cưới được tỷ tỷ về nhà, sau này vị hôn phu của tỷ tỷ nhất định cũng phải điên đảo vì cái miệng này mất thôi.”
“Muội đồ khỉ nhỏ này, dám trêu chọc ta!”
Mọi người nghe vậy cười rộ lên, Văn Cảnh Hoa mặt mũi đỏ bừng, giơ tay ra vẻ muốn đánh Tuệ An, Tuệ An vội vàng nghiêng người trốn, nhất thời một mảnh cười nói rộn rã.
Tuệ An núp ở sau lưng Văn Cảnh Ngọc, bị Văn Cảnh Hoa bắt được, hai người làm loạn một phen, Tuệ An tất nhiên không thuận theo, cuống quít trốn tránh, mấy người vốn đang đứng ven đường, bỗng dưng có một chiếc xe ngựa sượt qua bên cạnh, Tuệ An suýt nữa bị đụng phải, may mà có người kéo lại tay nàng, mới giữ nàng không bị ngã.
Tuệ An nghiêng đầu, thấy Văn Tư Tồn lộ ra khuôn mặt lo lắng, hôm nay hắn cũng mặc trường bào xanh ngọc cổ tròn, hoa văn in chìm, bên hông đeo đai lưng màu sắc rực rỡ, dưới chân đi giày tường vân, tóc dài dùng một cây trâm ngọc cố định, nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại phiêu dật cao sang.
Hắn dường như gầy hơn trước nhiều, hai gò má có chút hóp lại, hàng mày vẫn ôn nhuận bình thản, chỉ có đôi mắt kia là khi Tuệ An quay đầu nhìn thì chan chứa xót xa, sau đó hắn thấy Tuệ An mặc xiêm y màu sắc giống mình, trong lòng lại cực kỳ mừng rỡ.
Cũng bởi vì nhìn thấy nàng hôm nay ăn mặc rất khác biệt, toát lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần, phải đến tận lúc Tuệ An không thể không giãy giụa cánh tay bị hắn kéo lấy, Văn Tư Tồn mới giật mình bừng tỉnh, cuống quít buông tay, lúng túng cười một tiếng, cúi đầu không nói gì.
Đợi hắn lần nữa ngẩng đầu, khuôn mặt đã khôi phục nét nho nhã ung dung như thường, hắn cười nhìn Văn Cảnh Hoa, nói:
“Ngoài đường tấp nập, chớ có đùa nghịch, coi chừng có người bị thương.”
Văn Cảnh Hoa nghe vậy nhưng lại chu môi, nói:
“Thật không hiểu Thẩm muội muội đã bỏ thuốc gì cho Nhị ca và Tam muội muội, ai cũng bênh vực nàng, người ta không có người thương xót, làm khó muội ấy kiểu gì.”
Mọi người nghe vậy cười rộ, Văn Cảnh Tâm nhìn Tuệ An và Văn Tư Tồn bằng ánh mắt phức tạp, đột nhiên ánh mắt lướt qua hai người, rơi xuống phía sau, cười nói:
“Nhiếp tỷ tỷ, thật là trùng hợp, tỷ cũng tới nơi này ngắm hoa đăng sao?”
Tuệ An nhất thời căng thẳng, nghiêng đầu thấy Nhiếp Sương Sương mang theo nha hoàn, cách mình khoảng chừng năm bước chân, đang nhìn về phía này cười gật đầu, sau đó liền xoay người đưa tay đỡ Vĩnh Ninh hầu phu nhân từ trên xe ngựa xuống.
Tuệ An cảm giác được Văn Cảnh Hoa và Văn Cảnh Ngọc đang dùng ánh mắt kỳ quái đảo qua đảo lại trên người nàng cùng Văn Tư Tồn, không khỏi thầm than xúi quẩy, hôm nay sao lại chọn xiêm y màu xanh ngọc không biết nữa, chỉ sợ để Nhiếp Sương Sương nhìn thấy tình huống vừa rồi, chẳng biết nàng có thể hiểu lầm hay không.
Tuệ An nhìn Văn Tư Tồn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, nhận được ánh mắt của nàng còn ôn hòa cười lại, Tuệ An liền gấp rút chuyển mắt.
Tỷ muội Văn gia tiến lên chào hỏi Vĩnh Ninh hầu phu nhân, Tuệ An thấy Văn Tư Tồn đi ở bên trái, liền tận lực đi sang bên phải, cho dù là vậy, ánh mắt Vĩnh Ninh hầu phu nhân nhìn nàng vẫn cứ thâm trầm một mảnh.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân chỉ cùng mọi người hàn huyên vài câu, liền nói với Nhiếp Sương Sương:
“Biết con hiếu thuận, nhưng ở bên cạnh ta con cũng không được tận hứng, con nên cùng bạn bè đồng lứa đi chơi vẫn hơn. Nếu đã gặp nhau ở đây, con liền theo các nàng chơi đùa ngắm cảnh đi.”
Bà nói xong, tỷ muội Văn gia tất nhiên kéo tay Nhiếp Sương Sương, vui mừng hớn hở góp lời, đợi Nhiếp Sương Sương đồng ý, mọi người mới từ biệt Vĩnh Ninh hầu phu nhân, cùng nhau bước vào Chính Đức hạng.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân tỏ vẻ như vậy, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó. Tuệ An cùng Văn Cảnh Tâm đi cuối cùng, nhìn tỷ muội Văn Cảnh Hoa ở đằng trước liên tục đẩy Nhiếp Sương Sương về phía Văn Tư Tồn, nàng khẽ kéo tay Văn Cảnh Tâm, nói nhỏ:
“Ngươi cũng thật là, nếu như đã có chuyện này, tại sao còn kéo thêm ta đến, năm nay ngươi không mời ta cùng ngắm hoa đăng, ta còn trách cứ gì ngươi hay sao? Giờ biến thành như vậy, không chừng lão thái quân và Vương phi cũng giận lây sang ngươi đấy.”
Văn Cảnh Tâm lại lườm Tuệ An một cái, nói:
“Vốn ta cũng nghĩ nếu đã có Nhiếp tỷ tỷ, liền đưa tin bảo ngươi đừng đi. Nhưng tổ mẫu lại nói trước kia ngươi đều cùng tỷ muội Văn gia chúng ta ngắm hoa đăng, năm nay nếu không đi, sẽ khiến người ngoài nói ra nói vào.
Ngươi đã không có ý gì với Nhị ca, Nhiếp tỷ tỷ lại là người hiểu chuyện, ngươi cứ yên tâm đi, nàng sẽ không xa cách ngươi đâu.
Bình thường không thấy ngươi mặc y phục màu lam, hôm nay thật đúng là…”
Văn Cảnh Tâm dứt lời, không khỏi cười khổ liếc Tuệ An, lại nhìn Văn Tư Tồn phía trước.
Tuệ An cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, đã thấy Văn Cảnh Tâm đảo mắt đánh giá nàng, lại nói:
“Bất quá ngươi mặc xiêm y này rất đẹp mắt, vừa rồi ta đều nhìn đến ngây ngẩn cả người.”
Ngày rằm tháng giêng, có nữ tử nào không cố ý ăn mặc đẹp đẽ cơ chứ?
Hôm nay Văn Cảnh Tâm cũng một thân tinh xảo từ trên xuống dưới, không còn búi tóc trái đào, mà chải một kiểu tóc có tóc mai rủ xuống hai bên, nhìn càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người, cũng không biết là do đèn lồng chiếu rọi, hay là nàng thoa thêm son phấn, hai má đỏ thắm hơn ngày trước rất nhiều, đôi mắt đen láy linh động đảo đảo.
Tuệ An cũng trêu ghẹo nàng:
“Ngươi cũng nào kém, tiểu mỹ nhân, nhanh đến đây, để bản thiếu gia sờ một cái nào.”Nàng nói xong, đưa tay nhéo má người đối diện, chọc cho Văn Cảnh Tâm vui vẻ la hét không ngừng.
Mọi người vừa đi vừa cười, một mặt ngắm hoa đăng, một mặt xem gánh xiếc ven đường, đi dạo qua các quán bày bán đèn lồng.
Tuệ An cùng Văn Cảnh Tâm cố ý kéo dãn khoảng cách hơn chục bước với những người phía trước, nàng nhìn Văn Tư Tồn và Nhiếp Sương Sương thỉnh thoảng nói đùa đôi câu, còn dưới sự tác hợp của mấy người Văn Cảnh Hoa mà đoán câu đố đèn, ở chung rất vui vẻ. Thêm nữa, từ khi Nhiếp Sương Sương đến, Văn Tư Tồn vẫn chưa nhìn mình một lần nào, Tuệ An cũng yên lòng, lôi kéo Văn Cảnh Tâm nghiêm túc xem gánh xiếc biểu diễn.
Năm nay ngày rằm tháng giêng, mặc dù Hiền Khang đế không thể cùng dân ăn mừng năm mới, nhưng lại để bốn vị hoàng tử đã trưởng thành tại Triêu Dương lâu trong Chính Đức hạng rải tiền đồng chúc tết, thay ông vui cùng dân chúng, cho nên Triêu Dương lâu mới là nơi náo nhiệt nhất đêm nay.
Phủ Định Bắc vương sớm đã bao một nhã gian ở Triêu Dương lâu, nên mấy người Tuệ An liền đi về phía đó.
Đợi đến dưới Triêu Dương lâu, thấy ngã tư đường vốn trống trải đã bắt đầu người người tấp nập, trăm họ vây quanh vô vàn gánh xiếc, múa lân đã không còn mới lạ gì với dân chúng kinh thành, nhưng múa kiếm, đi trên dây, tung hứng…các loại xiếc biểu diễn lại rất được mọi người rất hưởng ứng, liên tục hoan hô ủng hộ.
Những màn biểu diễn kiểu này tất nhiên được dân chúng bình thường hoan nghênh, nhưng đám người Tuệ An lại đã nhìn quen.
Ngược lại bên kia Triêu Dương lâu có một chỗ đầy ắp là người, ba tầng trong ba tầng ngoài, phần lớn là nam tử, bởi vì vây xem quá kín, căn bản nhìn không ra bên trong đang diễn loại xiếc gì, chỉ không ngừng truyền đến từng tiếng hô hào ủng hộ, càng là như thế, mọi người xung quanh càng không ngừng chen chúc ngóng nhìn.
Tuệ An và Văn Cảnh Tâm cũng tò mò nhìn về phía bên kia, Văn Tư Tồn thấy các nàng hiếu kỳ, liền cười nói:
“Trước đó không lâu, Tây Phiên tiến cống hai con Bạch Hổ đã được thuần hóa, vô cùng hiếm có trên đời. Thánh thượng nhìn thấy liên tục tán thưởng, ngày mùng một đại thần tiến cung chầu mừng năm mới còn từng cho thuần thú sư biểu diễn một phen.
Về sau quan viên cùng tấu, thỉnh Hoàng thượng nên cho dân chúng được chiêm ngưỡng Bạch Hổ, để thuần thú sư biểu diễn tuyệt kỹ này trước mặt con dân Đại Huy trong dịp tết Nguyên tiêu. Nghĩ chắc đám đông này chính là đang xem thuần thú sư biểu diễn, nếu các muội muốn nhìn, vậy chúng ta lên lầu, nhìn qua cửa sổ cho rõ.”
Nhiếp Sương Sương nghe vậy cười nói:
“Chuyện này ta cũng nghe phụ thân đề cập qua, ông luôn miệng khen hai con Bạch Hổ này, còn nói chúng nó là Bách Thú Chi Vương*, có thể thuần hóa chúng nó đúng là đáng xem.”
*Vua của muôn loài.
Văn Cảnh Hoa nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, dù sao hổ cũng là loài động vật nguy hiểm nhất trong tất cả các con vật, bình thường đều sinh sống nơi rừng sâu nước độc, càng không thường trông thấy.
Chúng quý nữ mới nghe nói hổ sẽ ăn thịt người, lại chưa từng gặp qua con hổ còn sống bao giờ, nhưng các nàng chỉ cần biết một tấm áo khoác da hổ đáng giá ngàn vàng là đã tưởng tượng được con thú này hung mãnh thế nào rồi. Cho nên giờ phút này nghe bảo đám đông đang vây xem là hai con Bạch Hổ, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng sợ hãi.
Tuệ An nghe vậy cũng sững sờ, ở kiếp trước, nàng cũng từng gặp qua Bạch Hổ được thuần hóa. Con Bạch Hổ kia cũng là do Tây Phiên tiến cống vào kinh thành, Hiền Khang đế cực kỳ yêu thích, lập hẳn một Ngự thú viên để nuôi nó, còn thường xuyên mang phi tần và các hoàng tử đến xem.
Sau bởi vì Thập Tứ hoàng tử bị con hổ kia làm bị thương, suýt nữa phế bỏ một cánh tay, Hiền Khang đế mới chán ghét con vật này, do ông không đành lòng giết nó, mà Lý Vân Sưởng cũng thích, ông liền ban thưởng cho hắn.
Lúc ấy con hổ vào phủ, còn oanh động một hồi, dân chúng vây nhìn khắp đường đi, cũng là dọa chúng nữ quyến trong Vương phủ một trận không nhẹ. Chỉ là Tuệ An gan lớn, không có việc gì lại thỉnh thoảng chạy tới cho nó ăn, còn từ thuần thú sư học được chút ít phương pháp thuần thú.
Nói thì nói vậy, nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy kia con vật khổng lồ kia cũng sợ hết hồn, hôm nay thấy mấy người Văn Cảnh Tâm mặt mày tái mét, do dự không quyết, cũng hiểu tâm trạng của họ, chỉ có Nhiếp Sương Sương vẫn bình tĩnh ung dung là khiến Tuệ An bái phục.
Nàng đang nghĩ ngợi, đã nghe Văn Cảnh Ngọc nói:
“Nhiếp tỷ tỷ không sợ à, chúng ta mau lên lầu đi, ta vừa nghĩ đến chuyện như vậy, toàn thân đã phát run cả rồi.”
Nhiếp Sương Sương nghe vậy, kéo tay Văn Cảnh Ngọc, nói:
“Phụ thân ta đã từng bắt về cho ta một con hổ con, chỉ tiếc không thể nuôi sống nó. Nên ta coi như đã gặp qua con vật này, mới có thể tốt hơn các muội, kỳ trong lòng ta cũng sợ đấy chứ.”
Văn Tư Tồn thấy một đám nữ quyến bị dọa thành như vậy, buồn cười lắc đầu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tuệ An, đôi con ngươi ánh lên tia sáng buồn bã, sau đó nói tiếp:
“Kỳ thật hai con Bạch Hổ này đã được trải qua thuần hóa, một chút cũng không nguy hiểm. Nếu không, Thánh thượng cũng chẳng để thuần thú sư biểu diễn trước mặt dân chúng như vậy.
Chỉ có điều, Bạch Hổ vốn là vua của muôn loài, giờ lại nghe theo lệnh người, hoàn toàn mất đi thú tính trời sinh, chẳng khác nào chim chóc mất đi bầu trời, cá mất đi dòng suối, mặc dù ngày qua ngày không cần lo lắng bị đói bị lạnh, trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng đã phải trả giá bằng chính tự do của nó, cũng thật là đáng buồn.”
Lời của hắn giống như có điều ám chỉ, Tuệ An nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, liền thấy Nhiếp Sương Sương khẽ chớp mắt quay đi, dưới ánh đèn lồng ảm đạm, bóng dáng nàng có chút hiu quạnh khó hiểu.
Văn Cảnh Tâm thấy không khí không đúng, vội vàng tiến lên phía trước, đẩy Văn Tư Tồn, nói:
“Nhị ca mau tránh ra đi, huynh không sợ, nhưng muội sợ, muốn lên lầu càng nhanh càng tốt đây.”
Đợi vào nhã gian, mọi người ngồi xuống, vừa mở cửa sổ quả nhiên có thể nhìn thấy màn biểu diễn thuần thú ở phía dưới. Lúc mới bắt đầu, Văn Cảnh Hoa và Văn Cảnh Ngọc cũng không dám nhìn, Tuệ An cùng Nhiếp Sương Sương lôi kéo Văn Cảnh Ngọc đứng cạnh cửa sổ nhìn rất vui vẻ, lại có Văn Tư Tồn ở một bên khuyên bảo, hai người các nàng mới nơm nớp ló đầu qua cửa sổ.
Các nàng thấy Bạch Hổ thân mình khổng lồ, động tác vừa mạnh vừa nhanh, thỉnh thoảng còn gầm lớn hai tiếng, thật là dọa người, hồi lâu mới dám nhìn một cái. Về sau thấy Bạch Hổ không những không đả thương người, còn dưới sự chỉ huy của thuần thú sư làm ra đủ loại động tác thì yên lòng hơn nhiều, từ từ cũng vỗ tay tán thưởng.
Nhiếp Sương Sương và Văn Cảnh Tâm lôi kéo nhau nói chuyện, Tuệ An thấy Văn Tư Tồn liên tiếp nhìn sang phía mình, liền có phần bực bội.
Nàng nhìn hai con Bạch Hổ phía dưới đang theo lệnh của thuần thú sư mà nhảy qua vòng lửa, bọn người Văn Cảnh Tâm thì đang hưng phấn xem diễn, liên tục vỗ tay.
Thấy không có người chú ý mình, Tuệ An liền nhíu mày, đưa ánh mắt đầy vẻ cầu xin nhìn Văn Tư Tồn, lại liếc Nhiếp Sương Sương, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Văn Tư Tồn thấy nàng như thế, mặt lộ vẻ đau xót, sau đó rất nhanh lại trấn định, chậm rãi quay đầu. Hắn tự nhiên biết rõ ý tứ của Tuệ An, nàng là đang nhắc nhở hắn, nếu đã lựa chọn Nhiếp Sương Sương, thì đừng quấn quít lấy nàng, càng đừng mang họa tới cho nàng.
Nghĩ đến mình lại trở thành gánh nặng của nàng, còn bị chán ghét, trái tim Văn Tư Tồn liền nhịn không được mà rỉ máu, đau đớn khôn nguôi.
Kể từ khi hắn bị Tuệ An cự tuyệt, trong nhà liền bắt đầu khua chiêng gõ trống lo liệu hôn sự cho hắn. Phụ thân còn từng tự mình nói chuyện với hắn về tình thế Vương phủ hiện giờ. Là cháu đích tôn, tương lai sẽ kế thừa tước vị Định Bắc vương, hắn không thể không cúi đầu trước gia tộc, không thể không nhận lệnh.
Đây là trách nhiệm, cũng là sứ mạng của hắn, cho nên đối với Tuệ An, hắn đã dốc sức tự nhủ mình phải quên lãng nàng. Vừa rồi hắn bốc đồng nói những câu kia, nhưng lại hàm chứa một cỗ oán thán. Hắn muốn Tuệ An biết, biết tâm ý của hắn, biết hắn bất đắc dĩ và đau đớn thế nào.
Mà lúc này hắn liên tiếp nhìn Tuệ An, cũng hiểu mình làm như vậy là không đúng, là không công bằng với Nhiếp Sương Sương, nhưng hắn lại không thể khống chế bản thân.
Cả quãng đường đi vừa rồi hắn vẫn rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao sau khi nói những lời ban nãy, hắn lại cảm thấy cực kỳ bất cần. Nay còn bị Tuệ An giương ánh mắt cầu khẩn nhìn mình chằm chằm, Văn Tư Tồn không chỉ có bi thương, thậm chí còn cảm thấy khuất nhục. Hắn tình nguyện để Tuệ An oán hắn, hận hắn, cũng không muốn bị nàng nhìn bằng ánh mắt như vậy.
Tuệ An đương nhiết biết Văn Tư Tồn kiêu ngạo nhường nào, nàng cũng biết ánh nhìn này nhất định sẽ tổn thương hắn, chỉ có thể thở dài, lặng lẽ lui ra, xoay người quay về nhã gian.
Từ lúc bước vào nhã gian, nàng đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vốn nghĩ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, lại sợ nàng vừa đi, Văn Tư Tồn lại nối gót theo sau, vậy thì nguy hiểm quá.
Nay nàng nhìn Văn Tư Tồn thu hồi tầm mắt, xem chừng đã bị tổn thương lòng tự trọng, không lo lắng hắn sẽ đi theo, cho nên Tuệ An liền ra khỏi nhã gian, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.
Triêu Dương lâu là một tòa lâu bốn tầng, cũng là một tòa lâu đôi, hai bên nối với nhau bằng từng đoạn hành lang gấp khúc. Trong lâu đều được kiến tạo theo kiểu nhã gian, bởi vì hôm nay các hoàng tử sẽ rải tiền đồng chúc mừng năm mới ở hành lang lầu hai, cho nên trong lâu sớm đã được thị vệ kinh thành phong tỏa, chỉ cho phép những thứ người thuộc thế gia huân quý tiến vào.
Giờ phút này, bên ngoài tuy người người tấp nập, nhưng trong Triêu Dương lâu lại cực kỳ thanh tịnh. Tuệ An ra khỏi nhã gian, thấy phía cuối hành lang có một đài quan sát lộ thiên, liền cất bước đi tới.
Ai ngờ nàng vừa đi hai bước, đã thấy cửa căn phòng nhã gian đằng trước đột nhiên bị đẩy ra, từ bên trong nhảy ra một người dáng vóc thon dài. Người nọ động tác nhanh nhẹn, ra khỏi nhã gian quay đầu lại thì nhìn thấy Tuệ An, có vẻ hơi sững sờ một lúc.
Sau đó liền nở nụ cười vừa tươi rói lại hàm chứa vô sỉ, khua tay nói:
“Trước thiếu gia ta vẫn không tin duyên phận. Kể từ lần ngẫu nhiên gặp gỡ Thẩm muội muội ở Tiên Hạc lâu hôm ấy, ta đây lại có thể chắc chắn trên đời này thực sự có thứ gọi là duyên phận rồi…
Ấy ấy, Thẩm muội muội chớ đi, chí ít ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của muội, sao muội còn chưa đợi người ta nói xong đã vội bước nhanh vậy, muội như thế khiến người ta rất đau lòng…”
Đúng vậy, người từ trong nhã gian nhảy ra, chính là Tiền công tử, Tiền Nhã Khanh.
Tuệ An thấy hắn mở miệng đã nói năng bậy bạ, lười phản ứng lại hắn, lúc này liền nghiêng người vòng qua hắn hướng tới đài quan sát.
Tiền Nhã Khanh thấy nàng như thế cũng không tức giận, gấp rút đuổi theo, cười nói:
“Trái ớt nhỏ, muội thế này là không được đâu, chẳng có tí gì gọi là khoan dung độ lượng với người ta cả.”
Tuệ An lườm hắn một cái, nói:
“Khoan dung độ lượng với ngài chính là tàn nhẫn với bản thân. Bên nào nặng bên nào nhẹ ta còn phân biệt được. Làm phiền Tiền công tử ngài tránh đường, coi như không nhìn thấy ta, có được không?”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy, sắc mặt suy sụp, ra vẻ cực kỳ bi thương ôm ngực nói:
“Vậy sao được, từ ngày tạm biệt muội muội trong cung, ta đây vẫn ngày ngày nhớ nhung muội muội, gặp được muội ta rất vui mừng. Nếu bắt ta coi như không nhìn thấy muội, thà rằng muội cứ dứt khoát móc luôn đôi mắt hoa đào này của ta đi, muội muội nỡ lòng nào làm vậy với ta sao?”
Tuệ An nghe hắn càng nói càng kỳ cục, cũng không dám để mặc hắn nói bậy, đành cười khổ nói:
“Ngài hôm nay ngược lại ăn mặc… Cũng ra hình người quá nhỉ.”
Hôm nay Tiền Nhã Khanh mặc một bộ cẩm bào cổ tròn, hình thức đơn giản, chỉ có ống tay áo, cổ áo và vạt áo là dùng kim tuyến thêu thành hoa văn mây bay nước chảy. Đai lưng cùng màu với áo, dùng lông cáo làm viền, ở giữa khảm mấy hạt đông châu to đùng, vừa đúng mực lại lộ vẻ xa hoa.
Tóc đen trên đầu chỉ dùng một cây trâm ngọc bích cố định, chất ngọc vô cùng tốt, sáng trong oánh nhuận, nhìn có phần nhẹ nhàng tuấn dật, ngọc thụ lâm phong.
Tiền Nhã Khanh nghe Tuệ An nói vậy, nhưng lại thở dài, than thở:
“Đừng nói nữa, mẫu thân ta dặn, nếu hôm nay ta lại đeo bảy tám cái túi hương ra cửa, sáng mai liền cưới về cho ta một hãn nữ bậc nhất kinh thành. Muội cũng thấy đấy, ta đây tính tình hiền hoà nhân hậu, lại yếu đuối có thừa. Nếu như thật sự cưới một nữ tử hung hãn vào cửa, chỉ sợ sống không bằng chết. Vì cái mạng nhỏ này, ta chỉ có thể tạm thời khuất phục.”
Lúc hắn nói chuyện, còn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, yếu đuối nho nhã, chọc Tuệ An bật cười. Ai ngờ nàng vừa cười, hai mắt Tiền Nhã Khanh đã sáng rực lên, liến thoắng nói:
“Ta nghe nói Thẩm muội muội được xưng là kinh thành đệ nhất hãn nữ, nếu mẫu thân có thể cưới muội muội vào cửa cho ta, ta lại vui lòng chuẩn bị sính lễ.”
Tuệ An chưa từng bị người đùa giỡn như thế bao giờ, sắc mặt tức thì trầm xuống. Nhưng người này lại không ý xấu, còn từng cứu mình, nàng giận cũng không phải, không giận cũng chẳng xong, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiền Nhã Khanh, âm thầm bị đè nén cơn tức trong lòng.
Lại đúng lúc này, Tuệ An nghe cầu thang kế bên có tiếng bước chân truyền đến, cùng với thanh âm nữ tử trò chuyện. Nàng biết có người tới, con ngươi khẽ đảo một vòng, giấu mình sau vách tường, nhìn Tiền Nhã Khanh, dùng chất giọng sụt sịt chực khóc nói:
“Tỷ tỷ và Tiết di nương tranh giành tình cảm, tính kế lẫn nhau, chọc lão gia tức giận, người mới phạt tỷ tỷ. Chuyện đó thì liên quan gì đến muội muội? Muội quả thật không nói xấu tỷ tỷ trước mặt lão gia. Tỷ tỷ đừng nạt nộ muội muội nữa, chúng ta đều là phận thiếp thất, có ai hơn ai đâu.”
Nàng cố tình cao giọng mà nói, hiển nhiên mấy phu nhân đang lên lầu liền chú ý tới bên này, nhất thời ngừng nói, rối rít đưa mắt nhìn qua.
Ban nãy Tuệ An và Tiền Nhã Khanh vừa nói vừa đi đến đài quan sát, do Tuệ An giấu mình sau vách tường lộ thiên của đài quan sát, nên những phu nhân kia không nhìn thấy nàng.
Nhưng Tiền Nhã Khanh thì thảm rồi, hắn vốn đã đứng ở nơi dễ khiến người khác chú ý, nay Tuệ An nói những lời này nhất thời làm hắn ngây ngẩn cả người, chỉ có thể đờ đẫn nhìn nàng, không hiểu ra sao.
Sau đó hắn liền cảm thấy có vô số ánh nhìn rơi vào trên người mình, tiếp theo nghe mấy phu nhân kia xì xào bàn tán:
“Chậc chậc, lại là thiếp thất ganh ghét lẫn nhau. Cũng không biết là người phủ nào, nữ tử kia dáng vẻ cao to thô kệch, một chút mảnh mai cũng không có, khó trách sẽ thất sủng.”
“Dáng vóc tuy hơi thô, nhưng dung mạo lại không tệ, cũng được coi là tuyệt sắc. Nam tử ấy à, rốt cuộc vẫn là nhìn mặt mũi cả thôi.”
“Hừ, xinh đẹp thì có ích gì. Nhìn nàng ta như vậy, không có ngực cũng chẳng có mông, nhất định là một người không thể sinh con, làm thiếp lại không sinh ra đứa bé, thất sủng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Nói không sai…”
Tiền Nhã Khanh cho dù thích đùa giỡn đến đâu cũng vẫn là nam tử, hôm nay lại bị coi thành tiểu thiếp mà bị người chỉ trỏ xoi mói. Hắn chưa từng bị khinh thường như vậy, lúc này liền lửa giận ba trượng quát lớn:
“Nói đủ chưa hả! Ai còn dám nói thêm một câu, đừng trách thiếu gia ta không khách khí!”
Tiền Nhã Khanh vừa quát, thanh âm nam tử rành mạch rõ ràng, mấy phu nhân kia nghe tiếng sợ hết hồn, thấy Tiền Nhã Khanh hung thần ác sát nhìn mình, tuy các nàng không biết thân phận của Tiền Nhã Khanh, nhưng hôm nay nam tử trên lầu dĩ nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Hơn nữa những lời vừa rồi của các nàng nữ tử nghe được thì không sao, thế nhưng nam tử nghe thấy lại cực kỳ xấu hổ, cho nên các nàng cũng không dám chạy qua đây xem rốt cuộc là có chuyện gì, liền lập tức ngậm miệng bước nhanh mà đi.
Nữ tử Đại Huy ra cửa cũng thường xuyên mặc nam trang, nhất là ngày lễ như hôm nay, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cô gái nữ cải nam trang yêu kiều đi qua. Tiền Nhã Khanh lại có một gương mặt xinh đẹp như vậy, thêm lời Tuệ An nói, người ta không hiểu lầm mới là lạ.
Tuệ An nghe mấy phu nhân kia bàn ra tán vào, đã sớm nhịn không được cắn răng bật cười, hai vai không ngừng run rẩy, nhịn đến nỗi bụng đau âm ỉ. Nàng nghe tiếng bước chân đi xa, lại thấy Tiền Nhã Khanh đen mặt quay đầu trừng mình, lúc này liền không cần nhịn nữa, cất giọng cười khanh khách.
Tiền Nhã Khanh vốn rất tức giận, nhưng nhìn thấy Tuệ An cười đến là sung sướng. Cả khuôn mặt sáng rỡ dưới ánh đèn, nhất thời cơn tức liền tiêu tan một nửa, lại nghĩ mình hai lần bị nàng trêu cợt, mỗi lần đều không bộc phát được, trong lòng thật sự dở khóc dở cười, cuối cùng không hiểu sao lại cười theo Tuệ An.
Lại đúng lúc này, cửa nhã gian bên cạnh đài quan sát bị đẩy ra, sau đó Thái vương, Bình vương, Thuần vương cũng Lý Vân Sưởng lần lượt cất bước ra khỏi phòng, trên mặt mọi người đều đong đầy ý cười, ra khỏi phòng liền nhìn Tiền Nhã Khanh, vẻ mặt tràn trề trêu ghẹo, hiển nhiên là đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của Tuệ An và Tiền Nhã Khanh.
Tuệ An hoàn toàn không ngờ lời mình nói lại bị người khác nghe được, nàng trợn mắt cánh cửa nhã gian mở rộng, ở đâu còn cười nổi nữa, chỉ hận không thể đâm đầu chết quách đi cho rồi.
Cũng may Tiền Nhã Khanh mặc dù mới đến kinh thành, nhưng cái tiếng tính tình nhanh nhẹn, làm việc hoang đường đã truyền khắp cả trong kinh. Tuệ An biết có mấy tiểu thư từng bị hắn đùa giỡn đến nỗi đỏ mặt tía tai, thậm chí tức ngất cũng có.
Một người chuyên đi đùa giỡn người khác, vậy thì sẽ không dám truyền ra lời gì. Nếu mọi người đều bị người này trêu đùa, vậy chuyện này nhưng lại rất bình thường. Cho nên những lời vừa rồi của nàng dù bị người nghe được, cũng không ảnh hưởng tới danh dự nàng.
Chỉ là việc này cũng không ổn thỏa lắm, nếu bị ai khác truyền ra ngoài, không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Tuệ An nghĩ tới đây, làm sao còn cười cho được, khuôn mặt liền cứng ngắc, đợi Tiền Nhã Khanh cười chào hỏi đám người Lý Vân Sưởng, Tuệ An mới gấp rút hành lễ.
Tiền Nhã Khanh dường như biết Tuệ An lúng túng, vội vàng cười kéo Thái vương, Bình vương rời đi. Hai vị kia cũng chỉ liếc nhìn Tuệ An cười cười, liền cùng Tiền Nhã Khanh đi xuống lầu.
Lý Vân Sưởng và Thuần vương thì khác, không mắc lừa Tiền Nhã Khanh, Thuần vương ý vị thâm trường nhìn Tuệ An một cái, cười nói:
“Thẩm tiểu thư đúng là người khéo léo, thú vị, thú vị.”
Nói xong, còn vỗ vỗ vai Lý Vân Sưởng, ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói một câu, lúc này mới cười ha hả, một mình đi trước.
Nhưng Tuệ An lại nghe rõ câu nói kia, trong lòng không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn về phía Lý Vân Sưởng càng thêm phức tạp.
Vừa rồi Lý Vân Sưởng ra khỏi phòng, đã thấy Tuệ An đang vui vẻ mà cười, chỉ cảm thấy nàng phóng khoáng thanh lệ, mười phần quyến rũ, đôi mắt cong cong như trăng rằm vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Nay nhìn Tuệ An vẻ mặt đề phòng, mặt sắc mặt ngưng trọng canh chừng mình, sắc mặt khẽ trầm xuống, nói:
“Nàng cứ như vậy không muốn nhìn thấy ta?”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, cảm thấy lời hắn nói rất kỳ lạ, không giống những lời mà một người luôn tuân thủ lễ nghi như hắn sẽ nói. Lại thấy hắn giương cặp mắt đen láy nhìn mình chằm chằm, liền cúi đầu, hành lễ nói:
“Vương gia nên ra ngoài vung tiền đồng chúc mừng năm mới rồi, để dân chúng chờ lâu thì không hay.”
Lý Vân Sưởng cảm thấy lần này gặp mặt, Tuệ An rất khác lúc trước, trên người nàng tản ra một loại khí tức vừa lạnh lùng lại xa cách, hắn liền nghĩ tới vừa rồi Tuệ An vẫn thoải mái tươi cười với Tiền Nhã Khanh, điều này làm hắn lập tức nhăn mày, trong lòng khó chịu.
Chỉ là hiện giờ đã sắp đến giờ Tuất, hắn không thể ở lâu, cho nên hắn chỉ sâu xa nhìn Tuệ An, nói:
“Tiền Nhã Khanh ngay cả bản vương đều phải gọi một tiếng tiểu thúc, tội danh vũ nhục hoàng tộc nhưng lại không nhẹ, nàng về sau làm việc cẩn thận chút.”
Nói xong, thấy Tuệ An cung kính thưa vâng, lại cảm thấy một bụng bực tức, há miệng nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, bước nhanh xuống lầu.
Tuệ An thấy hắn rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không dám ở ngoài thêm, cũng nhanh chóng bước trở lại nhã gian.
Ai ngờ nàng vừa tới cửa, đám người Văn Cảnh Tâm đã cùng nhau đi ra, cười nói:
“Các vị vương gia cũng ra ngoài rồi, mắt thấy đã sắp nửa đêm, An nương đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài nhặt tiền đồng lấy may mắn cho năm mới!”
Cảnh Tâm nói xong, liền kéo tay Tuệ An, bước nhanh xuống lầu, làm như đi chậm một bước sẽ bị người ta đoạt mất tiền của nàng không bằng.
Cái gọi là tiền đồng chúc mừng cũng không phải thật sự là tiền, nó mang ý nghĩa đặc biệt, chính là đồng tiền bằng đồng có in những chữ biểu thị cát tường thịnh vượng ở hai bên mặt, đặc biệt dùng cho dịp đầu năm, so với những đồng tiền bình thường thì lớn hơn nhiều.
Hoa văn được in trên tiền phần lớn là những lời chúc phúc, hoặc tranh vẽ cỏ cây hoa lá nho nhỏ, muôn màu muôn vẻ. Dân gian Đại Huy đã lưu hành loại tiền đồng chúc mừng này từ rất lâu, chỉ là hàng năm vào mỗi dịp lễ lớn, triều đình càng ngày càng dốc sức gia công kỹ thuật đúc tiền, hoa văn trên đó cũng càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ, đa dạng độc đáo.
Lại bởi vì tiền này là do nghệ nhân trong cung đích thân đúc thành, cho nên hàng năm dân chúng đều tranh nhau nhặt tiền, lấy được càng nhiều tiền liền cảm thấy cả năm sẽ vô cùng thuận lợi.
Tuệ An bị Văn Cảnh Tâm lôi đi, cũng lây nhiễm sự hưng phấn của nàng, lúc này liền đem hết những chuyện không vui vứt ra sau đầu, tươi cười cùng nàng ra khỏi lâu.
Khoảng sân trước Triêu Dương lâu mới vừa rồi còn là nơi thuần thú sư biểu diễn đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, thị vệ kinh thành lập nên hàng rào, ngăn cách giữa dân chúng và Triêu Dương lâu khoảng chừng mười mấy bước, mà lầu dưới không biết từ lúc nào đã thấp thoáng bóng dáng các quý phu nhân tiểu thư đang cùng nhau ra khỏi lầu xem xét.
Những người này dĩ nhiên không bị thị vệ ngăn cản, cho nên mấy người Tuệ An đứng ở dưới lầu, ngược lại cũng không cần chen chúc.
Bốn hoàng tử trưởng thành trong đó có Lý Vân Sưởng và Thuần vương đã leo lên đoạn hành lang chính của Triêu Dương lâu, đang mỉm cười gật đầu với dân chúng.
Đúng giờ Tuất, liền có cung nữ y phục rực rỡ bưng từng khay tiền đồng đi tới, tiền đồng trên khay chất thành ngọn núi, dân chúng nhất thời nhiệt liệt hoan hô, không ngừng xô đẩy nhau về phía trước, bốn bề náo nhiệt không thôi.
Thái vương là hoàng tử lớn nhất, hắn dẫn đầu, nắm một vốc tiền đồng rắc xuống, mọi người tức thì chen nhau bắt lấy. Tuệ An nhìn lại, chỉ thấy những đồng tiền nho nhỏ tròn tròn bay giữa không trung, mọi người thi nhau giơ cao tay mà bắt, nhìn qua cực kỳ tráng lệ.
Có mấy đồng tiền văng ra phía này, đã bị đám người Tuệ An cướp được, đợi đến khi tất cả tiền đồng được ném xong, Tuệ An và Văn Cảnh Tâm cũng nhặt được năm sáu cái, hai người đang cười cho nhau xem hoa văn trên tiền, lại bỗng dưng nghe có người hét thảm một tiếng.
Tuệ An giật mình ngẩng đầu, đã thấy chỗ cầu thang bên hành lang Triêu Dương lâu có một người ngã lăn xuống dưới, không đợi nàng nhìn rõ người nọ là ai, trong đám đông liền truyền tiếng hét:
“Không xong rồi, Bình vương điện hạ đẩy Thuần vương điện hạ xuống lầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.