Chương 163: Thôi Hoàng hậu giải vây
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Edit: Đường Linh
Beta: Ánh Nguyệt
Lúc này là giờ Mùi, mặt trời đã vươn mình thấp thoáng sau từng lớp ngói đỏ, chính là thời khắc nắng mặt trời ác liệt nhất. Ánh sáng bắn thẳng ra bốn phía, kinh thành vốn nhiều ngày không mưa, hôm nay lại càng khô nóng, ngay cả phiến đá trên mặt đất cũng như bị hơ trên lửa đỏ, nhiệt khí không ngừng bốc hơi lên.
Ánh nắng chiếu xuống dữ dội, khiến ngói lưu ly của cung điện sáng loáng một mảnh, Tuệ An quỳ dưới mái hiên, chỉ cảm thấy mình như bị đặt trong lò lửa, không khí xung quanh nóng rực ngưng trệ, mới một lát đã khiến nàng mồ hôi đầm đìa, miệng thở hồng hộc.
Từ trong điện mơ hồ thoát ra một tia khí lạnh, Tuệ An khẽ nghiêng người làm luồng khí lạnh kia lướt qua gò má, thế nhưng nàng còn chưa hưởng thụ một hơi, cung nữ ở bên trong điện đã liếc nàng một cái rồi đóng lại.
Hai tiểu cung nữ đứng ở cửa đại điện hầu hạ tức thì bực bội lườm Tuệ An một cái. Cảm thụ được ánh mắt oán độc của hai người, nghe xa xa truyền đến từng tiếng ve kêu, Tuệ An ức chế mấp máy môi.
Nghĩ tới lời Quan Vinh nói, trong lòng nàng biết Quan Nguyên Hạc tất nhiên sẽ tìm người tới cứu mình, nhưng lúc này thật sự là nàng khó chịu chết đi được, chỉ sợ chưa đến nửa canh giờ nàng sẽ bị cảm nắng mà nôn mửa ra đây mất. Tuệ An còn thầm nghĩ không biết có nên dứt khoát cắm đầu xuống đất giả bộ bất tỉnh hay không, nhưng Minh phi này rõ ràng là muốn gây sự với nàng, chỉ sợ sau khi nàng giả bộ bất tỉnh, Minh phi ắt sẽ có thủ đoạn khác. Nếu nàng ngất, Minh phi lại bưng chén thuốc xổ tới nói là thang thuốc giải nhiệt, nàng phải uống là cái chắc.
Tuệ An trái lo phải nghĩ như vậy, vẫn cảm thấy gửi gắm hy vọng vào Quan Nguyên Hạc có vẻ thực tế hơn, quỳ thế này tuy nói là chịu tội, nhưng lại không có nguy hiểm gì, nhịn một chút rồi cũng sẽ trôi qua hết. Hơn nữa thân thể nàng vốn rất tốt, hai năm qua ở trại ngựa có thể nói là ngày ngày dãi nắng dầm mưa, quỳ một vài khắc thì có là chi.
Chỉ có điều không biết Quan Nguyên Hạc sẽ tìm ai tới cứu nàng, đây là hậu cung, nay Thái hậu lại không ở trong cung, chàng chỉ có nước tìm một vị cung phi nào đó đến giải nguy cho mình mà thôi, địa vị của Minh phi cũng được tính là cao, cung phi bình thường e là khó lòng xoay chuyển tình thế, chẳng lẽ lại là Đông phi…
Tuệ An quỳ ở bên ngoài ngẫm nghĩ, bên trong Minh phi đang nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, để mặc cung nữ đấm chân cho bà, hai mắt hơi híp, trầm mặt không hề lên tiếng.
Hiện giờ tuổi tác Thái tử đã không còn nhỏ, Minh phi há lại không ngóng trông Đông cung sinh con trai, Thái tử đại hôn đã hai năm, Đông cung đừng nói là Khương Hồng Ngọc, ngay cả hai vị Trắc phi và mấy người thị thiếp cũng là một quả trứng cũng không sinh ra được.
Nay khó khăn lắm Mạnh Trắc phi mới mang thai, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đứa bé trong bụng Mạnh Trắc phi còn chưa ra đời đã mất hết giá trị tồn tại, chuyện này bảo Minh phi làm sao có thể tức giận, mỗi khi nghĩ tới điều đó, bà liền tức giận muốn phát điên.
Lại nói, Đông cung xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, nếu bà không trừng trị Thẩm Tuệ An, chỉ sợ ngày mai thôi người trong cung này sẽ cho rằng bà rất dễ bắt nạt, thi nhau đạp lên đầu bà cho xem.
Hôm nay lúc tân khách tản đi, Thái tử có ý muốn đưa Mạnh Trắc phi đến Đông Đô, Mạnh Trắc phi vừa nghe tin liền té xỉu, bấy giờ mới chẩn đoán ra chuyện có thai. Vừa rồi bà khiển trách Khương Hồng Ngọc, cảm thấy Khương Hồng Ngọc không giống như đã sớm biết chuyện Mạnh Trắc phi có thai nên nhân cơ hội làm chuyện xấu, huống chi đứa bé kia còn quá nhỏ, mạch tượng cũng mơ hồ, Khương Hồng Ngọc đoán được mới là lạ.
Việc này nói đi nói lại vẫn là lỗi của Đoan Ninh, ngày nào cũng rước phiền toái về cho người nhà, Thái tử cũng là nuôi bên người Hoàng hậu, sao không thấy bị Hoàng hậu thiên vị dung túng thành như thế!
Minh phi nghĩ tới đây, sắc mặt càng tối tăm, lại đúng lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm cung nữ thông truyền:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Minh phi nghe tiếng đột nhiên mở mắt ra, hai mắt loe lóe, do dự một chút mới vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Bà đến đầu hành lang, thấy phượng giá của Hoàng hậu đã dừng lại trước điện, Thôi Hoàng hậu đang vịn tay cung nữ xuống khỏi xa giá.
Minh phi liếc mắt nhìn Tuệ An, thấy nàng cũng đứng thẳng người chuẩn bị nghênh giá, lúc này bà mới bước nhanh đi về phía trước thi lễ, tiến lên thay thế cung nữ kia đỡ tay Thôi Hoàng hậu.
Tuệ An tiến lên thỉnh an, trong lòng một hồi thấp thỏm, không hiểu rốt cuộc Thôi Hoàng hậu đến đây là có dụng ý gì. Chỉ là hai chân nàng đã quỳ đến nỗi tê dại, bây giờ may mà có thể đứng lên thả lỏng.
Thôi Hoàng hậu bước lên bậc thang, Tuệ An vội vàng làm lễ, Thôi Hoàng hậu chỉ nhìn nàng cười nói:
“Đây không phải là Quan phu nhân sao, đứng lên đi.”
Tuệ An nghe vậy lập tức vui vẻ, ánh mắt cụp xuống che giấu tâm tình, trong lòng đã phần nào sáng tỏ đôi điều, việc Thôi Hoàng hậu đến đối với nàng chỉ có ích chứ không hại. Nếu không ngoài trời nắng to như vậy, Thôi Hoàng hậu rỗi hơi đến cung Minh Nguyệt Cung làm cái gì, cho dù quả thật có việc, vậy cũng sẽ gọi Minh phi qua mà thôi.
Còn nữa, vừa rồi nàng một mình quỳ dưới mái hiên, làm sao Thôi Hoàng hậu có thể không nhìn thấy, nếu như bà đến đây là để châm chọc sỉ nhục mình, lúc này tất sẽ không dễ dàng để nàng đứng lên.
Tuệ An nghĩ tới những thứ này, trong lòng đã có định đoạt, đứng dậy cung kính cúi đầu khẽ lui sang một bên. Đợi Minh phi đỡ Thôi Hoàng hậu vào điện, Tuệ An cũng mặt dày đi theo, một luồng khí lạnh phả vào mặt, nàng sợ run cả người, trên tay còn nổi cả da gà.
Thôi Hoàng hậu ngồi vào ghế chính trong điện, lại nhìn về phía Tuệ An, kinh ngạc nói:
“Sao Quan phu nhân lại đổ mồ hôi thế kia? Vừa rồi bản cung ở xa nhìn, thấy phu nhân một mình quỳ dưới mái hiên, chẳng lẽ là phu nhân phạm sai lầm gì, chọc giận Quý phi nương nương rồi?
Tuệ An nghe vậy gấp rút thi lễ, tỏ vẻ sợ hãi nói:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Quý phi nương nương thân thể khó chịu, không rảnh bận tâm thần phụ, cho nên…”
Nàng nói đến đây thì ngước mắt khiếp đảm nhìn Minh phi một cái.
Thôi Hoàng hậu cười nhìn về phía Minh phi, nói:
“Ồ? Minh phi muội muội thân thể khó chịu?”
Minh phi nhanh chóng cười khan một tiếng, nói:
“Nương nương cũng biết đấy, bệnh đau đầu của ta vẫn trị mãi mà không dứt, thỉnh thoảng cũng hay bất ngờ phát tác, thật sự là phiền lòng hết sức.”
Bà nói xong lại nhìn về phía Tuệ An, nói tiếp:
“Bản cung không rảnh bận tâm cô, sao cô còn quỳ không đứng dậy, Quan phu nhân thành thật quá. Cô như vậy, người biết sẽ nói cô một lòng tôn trọng bản cung, người không biết lại tưởng là bản cung tận lực làm khó cô, đây chẳng phải là khiến bản cung oan uổng lắm sao?”
Tuệ An nghe vậy trong lòng lạnh lẽo, Minh phi này đúng là có tài đảo lộn trắng đen, nàng lại nhanh chóng quỳ xuống, nói:
“Thần phụ ngu muội, thần phụ vừa nghe nương nương nói chuyện Mạnh Trắc phi có thai, trong lòng thần phụ liền sợ hãi bất an, mới không lo nghĩ chu toàn, thỉnh nương nương trách phạt.”
Lời này của Tuệ An chỉ kém không chỉ rõ là Minh phi vì chuyện của Đông cung mới cố ý gây sự với nàng, Minh phi đã sớm đoán được lần này Thôi Hoàng hậu đến là muốn thị uy với bà, lời này của Tuệ An chẳng khác gì dâng cho Thôi Hoàng hậu một lý do cả, trong lòng Minh phi hận Tuệ An thấu xương, biểu cảm trên mặt cũng có chút khó coi.
Thôi Hoàng hậu nghe Tuệ An nói, khuôn mặt lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm Minh phi nói:
“Muội muội thế là không đúng rồi, chuyện ở Đông cung bản cung cũng đã nghe nói, cũng không trách Quan phu nhân được, chơi Giác thuật khó tránh khỏi giằng co, vốn là rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn nữa, theo bản cung thấy, Mạnh Trắc phi tất phải phạt, chuyện con nối dõi lớn như vậy lại không để trong lòng, dám lơ là thờ ơ với tử tự của hoàng thất ta, thật là ngu muội không ai bằng.”
Minh phi nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, ngoài mặt lại gật đầu nói:
“Nương nương nói rất đúng.”
Thôi Hoàng hậu lại nói:
“Chứng đau đầu của muội muội đại khái cũng là do chuyện ở Đông cung kích thích, bản cung cũng là lo lắng muội muội nên mới cố ý đến xem. Theo bản cung thấy, lần này Đông cung xảy ra việc ngoài ý muốn thật ra cũng không phải chuyện xấu, Thái tử phi vẫn chưa sinh hạ tiểu hoàng tôn, nếu để Mạnh Trắc phi sinh hạ trưởng tử, chẳng phải là chính thứ rối loạn hết cả rồi sao, hoàng gia không thể so với nhà bình thường, chuyện con nối dõi là chuyện quan trọng nhất, nếu thân phận lẫn lộn nhất định sẽ là đại họa. Muội muội nói đạo lý này có đúng không?”
Nghe Thôi Hoàng hậu nói, Tuệ An càng khẳng định giữa Thôi Hoàng hậu và Minh phi đã nảy sinh hiềm khích. Có lẽ là sau khi Thái tử làm chủ Đông cung, đã dần dần không còn nghe lời như xưa nữa…
Minh phi sinh hạ Thái tử không phải là chuyện mới một hai năm, vậy mà bà vẫn luôn chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ, việc sinh tồn ở trong cung đều phụ thuộc vào Thôi Hoàng hậu. Bình vương nay đã là Thái tử, mẹ quý nhờ con, Lý Tiệp dư sớm muộn gì cũng sẽ được thăng cấp, không có lý nào lại làm mãi một Tiệp dư cả.
Bình vương được nuôi dạy ở bên cạnh Hoàng hậu, vì để trấn an Thôi Hoàng hậu, mấy năm trước vào dịp sinh thần của Lý Tiệp dư cũng không thấy Thái tử thiết yến chúc thọ mẹ đẻ, năm nay nhưng lại ăn mừng lớn như vậy. Lần này Thôi Hoàng hậu thỉnh Hiền Khang đế thăng Lý Tiệp dư lên làm Quý phi, có lẽ là Thôi thị đang thỏa hiệp với Thái tử. Minh phi vừa được thăng làm Quý phi, đã không thể chờ nổi nữa mà dùng Tuệ An nàng lập uy, Thôi Hoàng hậu há có thể để bà được như ý nguyện?
Thôi Hoàng hậu lần này tới không phải là giúp nàng, bà chỉ là mượn cơ hội để chỉnh Minh phi, thuận tiện cũng cảnh cáo vị ở Đông cung kia mà thôi!
Tuệ An còn tưởng rằng Quan Nguyên Hạc sẽ cầu đến chỗ Đông phi, vẫn sợ vì nàng mà làm hỏng chuyện của y, nay thấy Quan Nguyên Hạc ngấm ngầm lợi dụng sơ hở này, liền biết xem ra bên cạnh Thôi Hoàng hậu tất nhiên là có người của y, hơn nữa tối thiểu còn là người có tiếng nói trước mặt Thôi Hoàng hậu.
Bên này Tuệ An đang suy nghĩ, bên kia mười ngón tay Minh phi giấu trong vạt áo đã cắm sâu vào lòng bàn tay, một hồi lâu mới cười nói:
“Nương nương nói rất đúng.”
Thôi Hoàng hậu cười gật đầu, mắt lại liếc Minh phi, lúc này mới nhìn về phía Tuệ An, nói:
“Bản cung thấy sắc mặt Quan phu nhân không được tốt lắm, vừa hay thân thể Minh phi cũng khó chịu, phu nhân hãy lui ra ngoài trước đi, ngày sau lại tiến cung vấn an.”
Tuệ An nghe vậy vội vàng thi lễ, cáo lui ra ngoài điện. Thôi Hoàng hậu thấy nàng đi ra ngoài, mới kéo tay Minh phi, cười nói:
“Quan phu nhân vừa lập đại công cho Đại Huy ta, Hoàng thượng còn mấy lần tán thưởng nàng, muội muội làm việc như thế là thiếu sót, không công bằng chút nào, nếu bị người có tâm thưa đến chỗ Hoàng thượng, Hoàng thượng có khi còn cảm thấy muội muội thị sủng sinh kiêu ấy chứ.
Hơn nữa Thái hậu cũng sắp hồi kinh, Thái hậu luôn sủng ái Quan phu nhân hết mực, muội muội như vậy chọc Thái hậu tức giận, lại bị người khác nói bất hiếu, chẳng phải sẽ oan uổng lắm sao? Không chỉ như thế, Quan phu nhân kia rất được Đông Đình hầu yêu thương, tiền đồ của Đông Đình hầu vừa nhìn liền biết là như hoa như gấm. Chuyện của Mạnh Trắc phi lại là kết cục đã định, sao muội muội phải vì một Trắc phi nho nhỏ mà rước họa vào thân? Tỷ tỷ cũng là muốn tốt cho muội muội, nên mới nhiều chuyện như vậy, muội muội đừng trách tỷ tỷ.”
Minh phi tự biết những lời này của Thôi Hoàng hậu đều không phải thật tâm, bà chính là tìm cớ răn dạy mình mà thôi, nghe vậy liền nhìn về phía Thôi Hoàng hậu, đã thấy người đối diện giương lên nụ cười đầy thân thiện. Chỉ là nụ cười kia lại chưa lan đến ánh mắt, một đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên tính toán nhìn chằm chằm vào bà, uy nghiêm mà ác nghiệt. Trong lòng Minh phi căng thẳng, vội vàng cười nói:
“Muội muội ngu dốt, tỷ tỷ đều suy nghĩ vì muội muội, muội muội há có thể phụ lòng tốt của tỷ tỷ.”
Thôi Hoàng hậu hài lòng gật đầu, đứng lên nói:
“Nếu đã như thế, muội muội cứ nghỉ ngơi đi, bản cung không quấy rầy nữa.”
Thôi Hoàng hậu nói xong đứng lên, Minh phi gấp rút đứng dậy đưa tiễn, hai người tay nắm tay, đều là vẻ mặt hiền lành rộng rãi, nhìn thì vui vẻ hòa thuận, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, lại không ai biết được.
Beta: Ánh Nguyệt
Lúc này là giờ Mùi, mặt trời đã vươn mình thấp thoáng sau từng lớp ngói đỏ, chính là thời khắc nắng mặt trời ác liệt nhất. Ánh sáng bắn thẳng ra bốn phía, kinh thành vốn nhiều ngày không mưa, hôm nay lại càng khô nóng, ngay cả phiến đá trên mặt đất cũng như bị hơ trên lửa đỏ, nhiệt khí không ngừng bốc hơi lên.
Ánh nắng chiếu xuống dữ dội, khiến ngói lưu ly của cung điện sáng loáng một mảnh, Tuệ An quỳ dưới mái hiên, chỉ cảm thấy mình như bị đặt trong lò lửa, không khí xung quanh nóng rực ngưng trệ, mới một lát đã khiến nàng mồ hôi đầm đìa, miệng thở hồng hộc.
Từ trong điện mơ hồ thoát ra một tia khí lạnh, Tuệ An khẽ nghiêng người làm luồng khí lạnh kia lướt qua gò má, thế nhưng nàng còn chưa hưởng thụ một hơi, cung nữ ở bên trong điện đã liếc nàng một cái rồi đóng lại.
Hai tiểu cung nữ đứng ở cửa đại điện hầu hạ tức thì bực bội lườm Tuệ An một cái. Cảm thụ được ánh mắt oán độc của hai người, nghe xa xa truyền đến từng tiếng ve kêu, Tuệ An ức chế mấp máy môi.
Nghĩ tới lời Quan Vinh nói, trong lòng nàng biết Quan Nguyên Hạc tất nhiên sẽ tìm người tới cứu mình, nhưng lúc này thật sự là nàng khó chịu chết đi được, chỉ sợ chưa đến nửa canh giờ nàng sẽ bị cảm nắng mà nôn mửa ra đây mất. Tuệ An còn thầm nghĩ không biết có nên dứt khoát cắm đầu xuống đất giả bộ bất tỉnh hay không, nhưng Minh phi này rõ ràng là muốn gây sự với nàng, chỉ sợ sau khi nàng giả bộ bất tỉnh, Minh phi ắt sẽ có thủ đoạn khác. Nếu nàng ngất, Minh phi lại bưng chén thuốc xổ tới nói là thang thuốc giải nhiệt, nàng phải uống là cái chắc.
Tuệ An trái lo phải nghĩ như vậy, vẫn cảm thấy gửi gắm hy vọng vào Quan Nguyên Hạc có vẻ thực tế hơn, quỳ thế này tuy nói là chịu tội, nhưng lại không có nguy hiểm gì, nhịn một chút rồi cũng sẽ trôi qua hết. Hơn nữa thân thể nàng vốn rất tốt, hai năm qua ở trại ngựa có thể nói là ngày ngày dãi nắng dầm mưa, quỳ một vài khắc thì có là chi.
Chỉ có điều không biết Quan Nguyên Hạc sẽ tìm ai tới cứu nàng, đây là hậu cung, nay Thái hậu lại không ở trong cung, chàng chỉ có nước tìm một vị cung phi nào đó đến giải nguy cho mình mà thôi, địa vị của Minh phi cũng được tính là cao, cung phi bình thường e là khó lòng xoay chuyển tình thế, chẳng lẽ lại là Đông phi…
Tuệ An quỳ ở bên ngoài ngẫm nghĩ, bên trong Minh phi đang nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, để mặc cung nữ đấm chân cho bà, hai mắt hơi híp, trầm mặt không hề lên tiếng.
Hiện giờ tuổi tác Thái tử đã không còn nhỏ, Minh phi há lại không ngóng trông Đông cung sinh con trai, Thái tử đại hôn đã hai năm, Đông cung đừng nói là Khương Hồng Ngọc, ngay cả hai vị Trắc phi và mấy người thị thiếp cũng là một quả trứng cũng không sinh ra được.
Nay khó khăn lắm Mạnh Trắc phi mới mang thai, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đứa bé trong bụng Mạnh Trắc phi còn chưa ra đời đã mất hết giá trị tồn tại, chuyện này bảo Minh phi làm sao có thể tức giận, mỗi khi nghĩ tới điều đó, bà liền tức giận muốn phát điên.
Lại nói, Đông cung xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, nếu bà không trừng trị Thẩm Tuệ An, chỉ sợ ngày mai thôi người trong cung này sẽ cho rằng bà rất dễ bắt nạt, thi nhau đạp lên đầu bà cho xem.
Hôm nay lúc tân khách tản đi, Thái tử có ý muốn đưa Mạnh Trắc phi đến Đông Đô, Mạnh Trắc phi vừa nghe tin liền té xỉu, bấy giờ mới chẩn đoán ra chuyện có thai. Vừa rồi bà khiển trách Khương Hồng Ngọc, cảm thấy Khương Hồng Ngọc không giống như đã sớm biết chuyện Mạnh Trắc phi có thai nên nhân cơ hội làm chuyện xấu, huống chi đứa bé kia còn quá nhỏ, mạch tượng cũng mơ hồ, Khương Hồng Ngọc đoán được mới là lạ.
Việc này nói đi nói lại vẫn là lỗi của Đoan Ninh, ngày nào cũng rước phiền toái về cho người nhà, Thái tử cũng là nuôi bên người Hoàng hậu, sao không thấy bị Hoàng hậu thiên vị dung túng thành như thế!
Minh phi nghĩ tới đây, sắc mặt càng tối tăm, lại đúng lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm cung nữ thông truyền:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Minh phi nghe tiếng đột nhiên mở mắt ra, hai mắt loe lóe, do dự một chút mới vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Bà đến đầu hành lang, thấy phượng giá của Hoàng hậu đã dừng lại trước điện, Thôi Hoàng hậu đang vịn tay cung nữ xuống khỏi xa giá.
Minh phi liếc mắt nhìn Tuệ An, thấy nàng cũng đứng thẳng người chuẩn bị nghênh giá, lúc này bà mới bước nhanh đi về phía trước thi lễ, tiến lên thay thế cung nữ kia đỡ tay Thôi Hoàng hậu.
Tuệ An tiến lên thỉnh an, trong lòng một hồi thấp thỏm, không hiểu rốt cuộc Thôi Hoàng hậu đến đây là có dụng ý gì. Chỉ là hai chân nàng đã quỳ đến nỗi tê dại, bây giờ may mà có thể đứng lên thả lỏng.
Thôi Hoàng hậu bước lên bậc thang, Tuệ An vội vàng làm lễ, Thôi Hoàng hậu chỉ nhìn nàng cười nói:
“Đây không phải là Quan phu nhân sao, đứng lên đi.”
Tuệ An nghe vậy lập tức vui vẻ, ánh mắt cụp xuống che giấu tâm tình, trong lòng đã phần nào sáng tỏ đôi điều, việc Thôi Hoàng hậu đến đối với nàng chỉ có ích chứ không hại. Nếu không ngoài trời nắng to như vậy, Thôi Hoàng hậu rỗi hơi đến cung Minh Nguyệt Cung làm cái gì, cho dù quả thật có việc, vậy cũng sẽ gọi Minh phi qua mà thôi.
Còn nữa, vừa rồi nàng một mình quỳ dưới mái hiên, làm sao Thôi Hoàng hậu có thể không nhìn thấy, nếu như bà đến đây là để châm chọc sỉ nhục mình, lúc này tất sẽ không dễ dàng để nàng đứng lên.
Tuệ An nghĩ tới những thứ này, trong lòng đã có định đoạt, đứng dậy cung kính cúi đầu khẽ lui sang một bên. Đợi Minh phi đỡ Thôi Hoàng hậu vào điện, Tuệ An cũng mặt dày đi theo, một luồng khí lạnh phả vào mặt, nàng sợ run cả người, trên tay còn nổi cả da gà.
Thôi Hoàng hậu ngồi vào ghế chính trong điện, lại nhìn về phía Tuệ An, kinh ngạc nói:
“Sao Quan phu nhân lại đổ mồ hôi thế kia? Vừa rồi bản cung ở xa nhìn, thấy phu nhân một mình quỳ dưới mái hiên, chẳng lẽ là phu nhân phạm sai lầm gì, chọc giận Quý phi nương nương rồi?
Tuệ An nghe vậy gấp rút thi lễ, tỏ vẻ sợ hãi nói:
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Quý phi nương nương thân thể khó chịu, không rảnh bận tâm thần phụ, cho nên…”
Nàng nói đến đây thì ngước mắt khiếp đảm nhìn Minh phi một cái.
Thôi Hoàng hậu cười nhìn về phía Minh phi, nói:
“Ồ? Minh phi muội muội thân thể khó chịu?”
Minh phi nhanh chóng cười khan một tiếng, nói:
“Nương nương cũng biết đấy, bệnh đau đầu của ta vẫn trị mãi mà không dứt, thỉnh thoảng cũng hay bất ngờ phát tác, thật sự là phiền lòng hết sức.”
Bà nói xong lại nhìn về phía Tuệ An, nói tiếp:
“Bản cung không rảnh bận tâm cô, sao cô còn quỳ không đứng dậy, Quan phu nhân thành thật quá. Cô như vậy, người biết sẽ nói cô một lòng tôn trọng bản cung, người không biết lại tưởng là bản cung tận lực làm khó cô, đây chẳng phải là khiến bản cung oan uổng lắm sao?”
Tuệ An nghe vậy trong lòng lạnh lẽo, Minh phi này đúng là có tài đảo lộn trắng đen, nàng lại nhanh chóng quỳ xuống, nói:
“Thần phụ ngu muội, thần phụ vừa nghe nương nương nói chuyện Mạnh Trắc phi có thai, trong lòng thần phụ liền sợ hãi bất an, mới không lo nghĩ chu toàn, thỉnh nương nương trách phạt.”
Lời này của Tuệ An chỉ kém không chỉ rõ là Minh phi vì chuyện của Đông cung mới cố ý gây sự với nàng, Minh phi đã sớm đoán được lần này Thôi Hoàng hậu đến là muốn thị uy với bà, lời này của Tuệ An chẳng khác gì dâng cho Thôi Hoàng hậu một lý do cả, trong lòng Minh phi hận Tuệ An thấu xương, biểu cảm trên mặt cũng có chút khó coi.
Thôi Hoàng hậu nghe Tuệ An nói, khuôn mặt lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm Minh phi nói:
“Muội muội thế là không đúng rồi, chuyện ở Đông cung bản cung cũng đã nghe nói, cũng không trách Quan phu nhân được, chơi Giác thuật khó tránh khỏi giằng co, vốn là rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn nữa, theo bản cung thấy, Mạnh Trắc phi tất phải phạt, chuyện con nối dõi lớn như vậy lại không để trong lòng, dám lơ là thờ ơ với tử tự của hoàng thất ta, thật là ngu muội không ai bằng.”
Minh phi nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, ngoài mặt lại gật đầu nói:
“Nương nương nói rất đúng.”
Thôi Hoàng hậu lại nói:
“Chứng đau đầu của muội muội đại khái cũng là do chuyện ở Đông cung kích thích, bản cung cũng là lo lắng muội muội nên mới cố ý đến xem. Theo bản cung thấy, lần này Đông cung xảy ra việc ngoài ý muốn thật ra cũng không phải chuyện xấu, Thái tử phi vẫn chưa sinh hạ tiểu hoàng tôn, nếu để Mạnh Trắc phi sinh hạ trưởng tử, chẳng phải là chính thứ rối loạn hết cả rồi sao, hoàng gia không thể so với nhà bình thường, chuyện con nối dõi là chuyện quan trọng nhất, nếu thân phận lẫn lộn nhất định sẽ là đại họa. Muội muội nói đạo lý này có đúng không?”
Nghe Thôi Hoàng hậu nói, Tuệ An càng khẳng định giữa Thôi Hoàng hậu và Minh phi đã nảy sinh hiềm khích. Có lẽ là sau khi Thái tử làm chủ Đông cung, đã dần dần không còn nghe lời như xưa nữa…
Minh phi sinh hạ Thái tử không phải là chuyện mới một hai năm, vậy mà bà vẫn luôn chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ, việc sinh tồn ở trong cung đều phụ thuộc vào Thôi Hoàng hậu. Bình vương nay đã là Thái tử, mẹ quý nhờ con, Lý Tiệp dư sớm muộn gì cũng sẽ được thăng cấp, không có lý nào lại làm mãi một Tiệp dư cả.
Bình vương được nuôi dạy ở bên cạnh Hoàng hậu, vì để trấn an Thôi Hoàng hậu, mấy năm trước vào dịp sinh thần của Lý Tiệp dư cũng không thấy Thái tử thiết yến chúc thọ mẹ đẻ, năm nay nhưng lại ăn mừng lớn như vậy. Lần này Thôi Hoàng hậu thỉnh Hiền Khang đế thăng Lý Tiệp dư lên làm Quý phi, có lẽ là Thôi thị đang thỏa hiệp với Thái tử. Minh phi vừa được thăng làm Quý phi, đã không thể chờ nổi nữa mà dùng Tuệ An nàng lập uy, Thôi Hoàng hậu há có thể để bà được như ý nguyện?
Thôi Hoàng hậu lần này tới không phải là giúp nàng, bà chỉ là mượn cơ hội để chỉnh Minh phi, thuận tiện cũng cảnh cáo vị ở Đông cung kia mà thôi!
Tuệ An còn tưởng rằng Quan Nguyên Hạc sẽ cầu đến chỗ Đông phi, vẫn sợ vì nàng mà làm hỏng chuyện của y, nay thấy Quan Nguyên Hạc ngấm ngầm lợi dụng sơ hở này, liền biết xem ra bên cạnh Thôi Hoàng hậu tất nhiên là có người của y, hơn nữa tối thiểu còn là người có tiếng nói trước mặt Thôi Hoàng hậu.
Bên này Tuệ An đang suy nghĩ, bên kia mười ngón tay Minh phi giấu trong vạt áo đã cắm sâu vào lòng bàn tay, một hồi lâu mới cười nói:
“Nương nương nói rất đúng.”
Thôi Hoàng hậu cười gật đầu, mắt lại liếc Minh phi, lúc này mới nhìn về phía Tuệ An, nói:
“Bản cung thấy sắc mặt Quan phu nhân không được tốt lắm, vừa hay thân thể Minh phi cũng khó chịu, phu nhân hãy lui ra ngoài trước đi, ngày sau lại tiến cung vấn an.”
Tuệ An nghe vậy vội vàng thi lễ, cáo lui ra ngoài điện. Thôi Hoàng hậu thấy nàng đi ra ngoài, mới kéo tay Minh phi, cười nói:
“Quan phu nhân vừa lập đại công cho Đại Huy ta, Hoàng thượng còn mấy lần tán thưởng nàng, muội muội làm việc như thế là thiếu sót, không công bằng chút nào, nếu bị người có tâm thưa đến chỗ Hoàng thượng, Hoàng thượng có khi còn cảm thấy muội muội thị sủng sinh kiêu ấy chứ.
Hơn nữa Thái hậu cũng sắp hồi kinh, Thái hậu luôn sủng ái Quan phu nhân hết mực, muội muội như vậy chọc Thái hậu tức giận, lại bị người khác nói bất hiếu, chẳng phải sẽ oan uổng lắm sao? Không chỉ như thế, Quan phu nhân kia rất được Đông Đình hầu yêu thương, tiền đồ của Đông Đình hầu vừa nhìn liền biết là như hoa như gấm. Chuyện của Mạnh Trắc phi lại là kết cục đã định, sao muội muội phải vì một Trắc phi nho nhỏ mà rước họa vào thân? Tỷ tỷ cũng là muốn tốt cho muội muội, nên mới nhiều chuyện như vậy, muội muội đừng trách tỷ tỷ.”
Minh phi tự biết những lời này của Thôi Hoàng hậu đều không phải thật tâm, bà chính là tìm cớ răn dạy mình mà thôi, nghe vậy liền nhìn về phía Thôi Hoàng hậu, đã thấy người đối diện giương lên nụ cười đầy thân thiện. Chỉ là nụ cười kia lại chưa lan đến ánh mắt, một đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên tính toán nhìn chằm chằm vào bà, uy nghiêm mà ác nghiệt. Trong lòng Minh phi căng thẳng, vội vàng cười nói:
“Muội muội ngu dốt, tỷ tỷ đều suy nghĩ vì muội muội, muội muội há có thể phụ lòng tốt của tỷ tỷ.”
Thôi Hoàng hậu hài lòng gật đầu, đứng lên nói:
“Nếu đã như thế, muội muội cứ nghỉ ngơi đi, bản cung không quấy rầy nữa.”
Thôi Hoàng hậu nói xong đứng lên, Minh phi gấp rút đứng dậy đưa tiễn, hai người tay nắm tay, đều là vẻ mặt hiền lành rộng rãi, nhìn thì vui vẻ hòa thuận, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, lại không ai biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.