Chương 148: Thôi thị muốn lập uy
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Vân Di tiễn Tuệ An rời đi mới trở về
viện, thấy nha hoàn Thúy Yên đứng bên góc tường phía tây ngó dáo dác về
bên này, Vân Di liếc nàng một cái liền dẫn Thù mama vào phòng.
Trên mặt bàn trong phòng còn bày đầy các đồ vật cùng món ăn Tuệ An vừa mang đến, Vân Di nhặt lên một bức tượng nho nhỏ tinh xảo được điêu khắc bằng gỗ mộc lan, khóe môi thấp thoáng nụ cười.
Thù mama thấy nàng cao hứng, cũng nở nụ cười, nói:
“Cô nương đừng suốt ngày buồn bực ở trong viện này nữa, rảnh rỗi cũng có thể đi tìm thiếu phu nhân trò chuyện, lão nô thấy thiếu phu nhân là người cực khoan dung nhân từ đây. Như dung mạo của cô nương, lão nô còn chưa thấy qua nữ tử nào có thể thật lòng tán dương, không sinh đố kị đâu.”
Vân Di nghe vậy bật cười, nói:
“Chị dâu xinh đẹp như vậy, còn cần ghen ghét ta sao? Trên đời này nhiều nữ tử đẹp mắt lắm, chỉ có mama là nhìn ta mọi thứ đều tốt thôi. Hơn nữa, xinh đẹp thì sao, nữ tử càng đẹp mệnh lại càng bạc…”
Thù mama nghe vậy, nghĩ tới Vân Di còn nhỏ liền mất đi sự che chở của huynh trưởng cùng người nhà, gửi nuôi tại nhà cậu ruột, kết quả mới mười một tuổi liền bị đám thân thích lòng dạ hiểm độc kia vì lợi ích mà ép nàng làm vợ kế thứ ba cho một lão già hơn năm mươi tuổi, nếu không phải là năm đó đúng lúc Quan Nguyên Hạc đi ngang qua, chỉ sợ Vân Di đời này đều hỏng bét…
Thù mama nghĩ tới đây, cũng thở dài một hơi, liền nghe Vân Di lại nói:
“Thúy Yên kia không giữ lại được nữa rồi, mama tìm cách đưa nàng về chỗ phu nhân đi.”
Thù mama nghe vậy sững sờ, Thúy Yên kia vốn là người Thôi thị đưa cho Vân Di, luôn tồn tâm tư riêng, chỉ có điều Vân Di ngại mình ở trong phủ người, ngày thường Quan Nguyên Hạc lại không ở kinh thành, Vân Di cũng không có chỗ dựa, lão thái quân Quan phủ không quản chuyện nhà, Thôi thị một tay che trời, Vân Di tất nhiên không dám đắc tội Thôi thị.
Thêm Vân Di vốn là người an phận, bình thường cũng không có chuyện gì phải cố ý giấu giếm, Thúy Yên ở trong sân tuy nói có hơi chướng mắt một chút, nhưng cũng không sao. Nhưng bây giờ Thôi thị cùng Tuệ An đã nảy sinh hiềm khích, bọn họ lại chỉ có thể dựa vào Tuệ An, lúc này giữ Thúy Yên bên mình thì rất không thỏa đáng.
Một là bọn họ có Tuệ An làm chỗ dựa, cũng không sợ đắc tội Thôi thị, hai nữa là giữ lại Thúy Yên e rằng trong lòng Tuệ An sẽ nhen nhóm khúc mắc, hơn nữa Thúy Yên kia xưa nay không biết yên phận, ai có thể đảm bảo về sau nàng sẽ không kiếm chuyện thị phi, rốt cuộc vẫn nên cắt đứt mầm họa càng sớm càng tốt.
Thù mama nghĩ vậy liền nói:
“Cô nương yên tâm, chuyện này cứ để lão nô lo.”
Ngày hôm đó Quan Nguyên Hạc không trở lại dùng bữa tối, đến khi trời tối đen, Tuệ An cũng không gặp bóng người của y, bởi vì Tuệ An nhớ kỹ chuyện ban ngày, sợ bản thân liên lụy làm Quan Nguyên Hạc rước lấy phiền toái, cho nên dù đã sớm nằm ở trên giường, nhưng lăn qua lộn lại một hồi, nàng cũng không ngủ được.
Mắt thấy đã qua nửa đêm, Phương mama bồn chồn đứng dưới mái hiên nhón mũi chân nhìn ra ngoài viện, trên mặt có phần lo lắng.
Xuân Nhi nhìn không khỏi khuyên lơn:
“Mama nhanh đi nghỉ ngơi đi, cô gia trở lại tự có bọn nô tỳ hầu hạ.”
Phương mama nghe vậy gật đầu, trên mặt lại vẫn không bỏ được, lại nói:
“Sao đã trễ thế này còn chưa trở lại, tân phòng trống không chính là điềm xấu đấy.”
Xuân Nhi cười nói:
“Mama yên tâm đi, cô gia chưa nói không trở lại tất nhiên là sẽ về…”
Hai người đang nói liền gặp Quan Nguyên Hạc sải bước từ bên ngoài tiến đến, Phương mama lập tức nở nụ cười, bước lên nghênh đón.
Quan Nguyên Hạc phân phó chuẩn bị nước, một mặt đi vào phòng, một mặt hỏi:
“Phu nhân ngủ chưa?”
Phương mama vội nói:
“Vẫn chờ cô gia đây.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ ôn hòa ấm áp, bước nhanh vào phòng, vừa vào nội thất đã thấy Tuệ An mặc trung y mỏng manh, tóc đen xõa tung dựa ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách, nhưng lại nhắm mắt thiếp đi.
Y rón rén đi đến bên giường, lấy quyển sách khỏi tay Tuệ An, Tuệ An cả kinh, liền mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Quan Nguyên Hạc, hỏi:
“Sao chàng về muộn như vậy…”
Chẳng biết tại sao, một câu nói giản dị của nàng lại khiến Quan Nguyên Hạc hơi run run, trái tim như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, loại cảm giác có người ở nhà chờ đợi, lo lắng cho mình này thật tuyệt vời, cũng làm cho lòng người thêm thanh thản nhẹ nhõm.
Y nở nụ cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của Tuệ An, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, về sau ta sẽ sai người trở lại nói cho nàng biết một tiếng.”
Tuệ An nghe vậy, ánh mắt liền sáng lên, nhìn Quan Nguyên Hạc, chỉ nói nam tử này thật dễ dạy dỗ, trong lòng thầm than nhặt được bảo bối rồi, trên mặt cũng là ngọt ngào cười một tiếng, gật đầu nói:
“Nhanh đi tắm đi, thực bẩn!”
Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An trêu ghẹo mình, lông mày liền dựng lên, khóe môi cong cong, cúi người ôm Tuệ An vào trong ngực liền cắn miệng của nàng.
Cái lưỡi nóng rực mạnh mẽ chiếm đoạt, đợi Tuệ An thở hổn hển đẩy y, y mới cười buông nàng ra, sải bước vào tịnh phòng.
Lúc đi ra, trên người đã thay đổi thành áo đơn, tà áo mở ra, lên giường.
Tuệ An bị y ôm vào trong lòng, dán lên da thịt còn mang theo hơi nước kia, ngửi được từ trên người y tản mát ra hương trúc thơm ngát, nàng khẽ hít hà, hỏi:
“Chàng thích dùng hương này à?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, ánh mắt hơi trầm, lúc này mới nói:
“Hương này tươi mát, có thể hóa giải tâm tình khẩn trương căng thẳng. Trước kia ra chiến trường, ta luôn cảm thấy mùi máu tanh trên người rất đậm, ngủ không an tĩnh, dùng chút hương trúc mới tốt hơn nhiều. Về sau dùng thành quen, ngược lại không bỏ được.”
Tuệ An vốn chỉ cảm thấy hương trúc dễ ngửi, thuận miệng hỏi một câu, dùng hương tất nhiên là do ưa thích mùi vị đó, còn có thể là nguyên nhân gì nữa.
Nhưng nàng lại không ngờ Quan Nguyên Hạc dùng hương trúc này là vì trấn tĩnh tâm thần, thả lỏng thần trí, nghe trong giọng nói của y hơi có phần tự giễu, Tuệ An không khỏi đau lòng.
Quan Nguyên Hạc ở phủ Tướng quốc đến năm tám tuổi thì rời nhà, khi đó tuy nói vẫn còn con nít, nhưng thói quen sinh hoạt cũng đã dưỡng thành, gió tanh mưa máu nơi biên cương hiểm ác làm sao có thể đánh đồng với lối sống an nhàn sung sướng ở kinh thành phồn hoa rực rỡ.
Một cậu ấm nhà danh môn trước khi rời phủ còn cơm no áo ấm, đầy người sai bảo, ra ngoài lại chịu đựng gió táp mưa sa, trải nghiệm thế sự gian khổ, mức chênh lệch này đâu chỉ là giữa sông với biển đâu thôi, y là sống như thế nào… Khi đó nhất định rất vất vả đi.
Tuệ An thầm nghĩ, lại đưa tay ôm chặt Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:
“Rất dễ chịu, ta thích ngửi hương trúc trên người chàng nhất.”
Quan Nguyên Hạc cảm nhận được nàng trấn an, lại nghe nàng nói lời ngọt ngào, cả trái tim đều run rẩy, vùi tay vào mái tóc của Tuệ An, đưa một lọn tóc đen đến bên môi, khẽ hôn, thấp giọng nói:
“Trên người nàng là dùng hương gì? Cũng rất thơm, còn dịu nhẹ… Như ở trên giường…”
Y nói xong, tay liền dọc theo tà áo dò xét đi vào, Tuệ An nghe y nói lời mập mờ, mặt đỏ lên. Nghĩ tới đêm qua hai người quấn quýt hoang đường, y sống chết quấy lấy nàng, đòi thử những tư thế mắc cỡ chết người kia, thân thể nàng liền nóng lên, tâm hoảng ý loạn, vội đẩy Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc liền nhân thể đè lên người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm xuống, thanh âm trầm thấp mà nói:
“Làm sao vậy?”
Hai má Tuệ An đỏ lên, chớp chớp lông mi, nói:
“Chàng xuống trước đã, ta còn chưa hỏi chàng chuyện chiều nay…”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Quan Nguyên Hạc mạnh mẽ nắm eo, sau đó bàn tay y đẩy tay nàng lên đỉnh đầu, không cho phép nàng cự tuyệt, nụ hôn mạnh mẽ liền nhanh chóng rơi trên môi nàng, một hồi nóng bỏng, cơ thể Tuệ An liền mềm nhũn dưới thân hình cao lớn của y.
Lúc này y mới buông nàng ra, nhìn Tuệ An ánh mắt mờ mịt, sắc mặt ửng hồng, diễm lệ như đóa hải đường sau cơn mưa, thấp giọng nói:
“Tất cả đều không ngại, nàng nên học cách tin tưởng ta…”
Nói xong, một nụ hôn trừng phạt liền rơi xuống bên tai, y ngậm lấy thùy tai Tuệ An mà cắn hút, Tuệ An sớm biết nơi này là chỗ mẫn cảm của mình, nhất thời một luồng sóng tê dại đánh tới, Tuệ An liền tràn ra hai tiếng rên rỉ yêu kiều.
Tuệ An nhớ rõ lúc ở Nhạn Châu, nụ hôn của y hết sức vụng về, mỗi khi kích động còn cắn làm nàng đau, sao mới vài lần đã trở nên thành thạo như vậy rồi, khiến nàng hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Tuệ An mơ mơ màng màng nghĩ, thầm rủa nam tử ở chuyện phòng the quả nhiên là vô sự tự thông, Quan Nguyên Hạc đã dời nụ hôn từ bên tai sang cần cổ trắng mịn của nàng, lại đến xương quai xanh tinh xảo, nghe được Tuệ An tinh tế than nhẹ, đôi đồng tử đen đặc của y càng thêm thâm trầm tĩnh mịch.
Bàn tay ngang hông xé ra dây buộc, ngón tay thon dài vén lên xiêm y mỏng tang trên người Tuệ An, lộ ra cảnh đẹp bên trong, từng đường cong uyển chuyển khiến thân thể Quan Nguyên Hạc thoáng chốc căng thẳng hẳn lên, Tuệ An phát giác y dừng động tác, mở mắt ra đã thấy y đang nâng người nhanh chóng cởi bỏ xiêm y, lộ ra một thân da thịt rắn chắc, động tác thực hiện còn mang theo bồng bột lực lượng cùng khí tức dương cương.
Cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của y, nhưng Tuệ An vẫn mắc cỡ nhắm mắt, nghiêng đầu đi.
Quan Nguyên Hạc liền cúi xuống, tỉ mỉ vuốt ve, hôn hít, không buông tha bất cứ chỗ nào trên thân thể nàng.
Tuệ An nhịn không được yêu kiều ra tiếng, khiến cho hô hấp của y càng ngày càng nặng nề, y ngẩng đầu, thấy Tuệ An run rẩy nhắm chặt hai mắt, tức thì dưới tay làm chuyện xấu, thân thể Tuệ An run lên bần bật, ngón chân co quắp, bị kích thích mà mở mắt ra, lại đối diện với đôi mắt đầy tà mị của Quan Nguyên Hạc.
“Nhìn ta! Ngoan ngoãn!”
Thanh âm trầm khàn của y vang lên, Tuệ An đỏ bừng mặt, lại nghe lời y không tránh né, Quan Nguyên Hạc liền cúi người hôn lên môi nàng, cười nói:
“Cô nương tốt…”
Nói xong, lại kéo nàng khỏi giường, một tay ôm eo Tuệ An làm nàng áp vào ngực mình, tay còn lại đặt sau gáy, nghiêng mặt hôn lên vành tai của nàng, Tuệ An cũng động tình vươn tay ôm cổ y.
Quan Nguyên Hạc khẽ cười một tiếng, rồi đột nhiên cầm chân của nàng tách ra, đem hai chân nàng quấn tại ngang hông, đồng thời một tay kéo giữ mông nàng, hạ thân bất ngờ đâm tới.
Tuệ An theo phản xạ cong người lên, lại bị bàn tay to của y giữ chặt vòng eo, kéo xuống, trong thân thể đột nhiên bị lấp đầy làm Tuệ An thở dốc vì kinh ngạc, Quan Nguyên Hạc đã chế trụ eo nàng bắt đầu luật động.
Khoái cảm liên tiếp kéo đến, Tuệ An mở to hai mắt sương nhìn Quan Nguyên Hạc mà mồ hôi như mưa, mái tóc dài mất trật tự xõa tung, từ trên vai đổ xuống trước ngực nam tử phía dưới, cùng với mồ hôi nhỏ xuống, từng sợi nhè nhẹ áp vào bên mặt của y, phần còn lại dính vào người nàng, hình ảnh vừa mập mờ lại kích thích, ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập hương vị tình dục nguyên thủy.
Ngồi như vậy so với nằm làm cho nàng càng ghé sát vào y hơn, nhìn Quan Nguyên Hạc, Tuệ An như bị đầu độc, thân thể thuận theo phản ứng bản năng mà hùa theo y, hôn y, liếm láp, mút vào, vuốt ve.
Một loạt động tác trực tiếp, tự nhiên, nhưng không hề lưu loát, lại cực kỳ chọc người, Quan Nguyên Hạc càng thêm hưng phấn, động tác dưới thân cũng càng ra sức hơn.
Một hồi lâu sau, y mới gầm một tiếng, sít sao chế trụ eo Tuệ An, dùng sức đâm tới hai cái, sau đó thân thể ngã xuống, lần nữa kéo Tuệ An đè xuống giường, nằm ở trên người nàng thấp giọng cười thỏa mãn.
Tuệ An đỏ mặt, trong lòng nhộn nhạo vui sướng, hai người lẳng lặng nằm một chút, Quan Nguyên Hạc mới kêu một tiếng. Bọn nha hoàn cúi đầu vào chuẩn bị nước, Quan Nguyên Hạc kéo chăn đơn lung tung bọc quanh Tuệ An, ôm nàng vào tịnh phòng.
Hai người ngâm nước hồi lâu, thấy Tuệ An cúi đầu không nói lời nào, y khẽ vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi của nàng, nói:
“Nghĩ gì thế?”
Tuệ An gò má hồng hồng, bị hơi nước bốc lên càng thêm rực rỡ, nghĩ tới hai người hàng đêm như vậy, bọn nha hoàn cũng không biết sẽ nghĩ nàng thế nào, không khỏi ngước mắt lườm Quan Nguyên Hạc một cái, nói:
“Chàng như vậy, ngày sau… Ngày sau còn ra ngoài đánh giặc thế nào!”
Tuệ An vốn là thuận miệng nói, ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc suy tư, sau đó mới cúi đầu nhìn nàng, cười nói:
“Tiểu yêu tinh, nếu có thể cất nàng vào trong túi, đi đâu cũng mang theo mới là tốt nhất…”
Tuệ An nghe vậy bật cười, Quan Nguyên Hạc liền nhéo nhéo gò má của nàng, nói:
“Cho nên ta chuẩn bị dẫn nàng đến biên quan, mấy hôm nữa Hoàng thượng đích thân khảo thí cuộc thi ở Thái Bộc tự, nàng nhớ phải biểu hiện thật tốt cho ta! Từ sáng mai trở đi, ta sẽ ngày ngày giám sát xem nàng học tập thế nào đấy.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, ánh mắt sáng trong nhìn Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Chàng không có việc gì làm chắc? Nào có thời gian nhìn chằm chằm vào ta, đấng anh hùng của Đại Huy lại cả ngày trầm mê nữ sắc, còn không bị Ngự sử đua nhau dâng tấu buộc tội?”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại nhướng mày, cười ha hả, nói:
“Ta còn sợ bọn họ không dốc sức buộc tội, bản tướng quân cứ trầm mê nữ sắc đấy…”
Y nói xong, liền cúi người ngậm lấy nụ hồng trước ngực Tuệ An, Tuệ An kinh hô một tiếng, lại cảm giác lời nói của y có điều ám chỉ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đầu óc liền vì y gây kích thích mà có chút mơ hồ.
Hai người ở tịnh phòng náo loạn một hồi, Quan Nguyên Hạc cảm thấy nước lạnh, sợ hại cho thân thể Tuệ An, mới ôm nàng từ trong nước đi ra, cầm khăn bông lau khô người nàng, lại lung tung lau mình, liền ôm nàng quay lại trong phòng.
Xuân Nhi, Đông Nhi đã ở, nhân lúc hai người Tuệ An tắm rửa cũng tay chân lanh lẹ thu thập gọn đống bừa bộn trên giường, đổi lại đệm chăn mới tinh, đốt thêm hương, lại thay băng xong mới lui sang một bên.
Quan Nguyên Hạc đặt Tuệ An lên giường, nhận xiêm y sạch sẽ từ tay Xuân Nhi đưa cho nàng.
Tuệ An liếc Quan Nguyên Hạc, thấy y quấn khăn ngang hông ngồi ở bên giường, vươn người lấy áo đơn trên giá treo, cũng không nhìn nàng, mới vội vàng mặc đồ vào.
Quan Nguyên Hạc lé mắt thấy hành động mờ ám của nàng, trong lòng buồn cười, chỉ cảm thấy Tuệ An đúng là làm điều thừa thãi, trên người nàng có chỗ nào mà y chưa hôn qua, sao còn thẹn thùng lẩn tránh như vậy.
Hai người thay xong y phục, Xuân Nhi liền bưng một cái khay bằng gỗ hoa đào tiến đến, bên trên là một bát canh nóng, nàng dâng lên cho Tuệ An, lại nói:
“Đây là bát súp bổ thân mà Phương mama chuẩn bị cho phu nhân, phu nhân thừa dịp còn nóng nhanh dùng đi.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền nghĩ là Phương mama dùng thuốc tránh thai trong bát súp, phương thuốc bình thường y sợ làm hỏng thân thể, cũng không dám cho Tuệ An dùng, phương thuốc này là y mất vô số tâm tư mới tìm được.
Nhìn Tuệ An ngoan ngoãn uống, khóe môi y cong lên, trong lòng nhớ tới tư vị ngọt ngào vừa rồi, thầm nhủ cũng may là mình có tầm nhìn xa trông rộng, tìm phương thuốc này về, nếu không Tuệ An mà mang thai bây giờ, cuộc sống này của mình biết qua thế nào?
Đợi thêm hai năm nữa, thân thể của nàng cũng phát triển hơn, liền tính chuyện mang thai sau, có lẽ khi đó y sẽ không còn vội vàng, khó nhịn, một ngày đều không thể rời bỏ như bây giờ…
Tuệ An dùng súp xong, len lén nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, thấy y đang mải suy nghĩ chuyện gì, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Xuân Nhi lui xuống, hai người mới lần nữa nằm vào giường.
Vừa rồi Tuệ An đã chợp mắt một hồi, giờ nhưng lại không quá buồn ngủ, lúc này liền lôi kéo Quan Nguyên Hạc nói đến việc nhà.
Hàn huyên đôi câu, nàng nhắc tới chuyện hôm nay có đi thăm Vân Di, nói:
“Ta thấy nàng chính là suy nghĩ quá nhiều, nên thân thể mới không tốt như vậy, hai đầu lông mày đều u ám.”
Quan Nguyên Hạc vuốt ve lưng Tuệ An, nghe vậy có chút không yên lòng mà nói:
“Vậy thì nàng thỉnh thoảng qua đó trò chuyện một chút là được.”
Tuệ An gật đầu, nhân tiện nói:
“Trong phủ này chỉ có Tam thẩm là tâm tư quá nặng, Nhị thẩm là người tốt, đối đãi với ta cũng hiền hòa, nhưng Tứ muội lại không thích ta. Vân muội muội tính tình ôn hòa, cư xử khéo léo, chàng không có ở đây, tổ mẫu lại không cần ta qua hầu hạ, ta cũng chẳng có người nói chuyện, không đến chỗ Vân muội muội thì đi đâu.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền nhíu mày, kinh ngạc hỏi:
“Tứ muội vì sao không thích nàng?”
Tuệ An thầm nghĩ còn không phải là bởi vì cô nàng Cố Dư Hinh kia, nghĩ tới vị tiểu thư Cố gia nọ tuổi đã hơn mười bảy vẫn còn là khuê nữ trong nhà, lại nhớ năm ấy ở Quốc Tử Giám, nàng nhìn thấy Quan Nguyên Hạc cười nói ôn hòa cùng Cố Hinh Dư, Tuệ An hậm hực trong lòng, ngẩng đầu lên nói:
“Tứ muội càng ưa thích Cố tiểu thư kìa!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền gật đầu, nói:
“Các nàng coi như là cùng nhau lớn lên, thời gian ở chung tất nhiên dài hơn, về sau nàng cùng Tứ muội thân thiết một chút, lý nào muội ấy lại không thích nàng.”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại một chút cũng không hiểu được hàm ý Tuệ An muốn nói, y căn bản chưa bao giờ nghĩ đến, Quan Lễ Trân vì chuyện Tuệ An gả cho mình, khiến Cố Dư Hinh thương tâm nên mới không thích Tuệ An. Chỉ nghĩ Quan Lễ Trân là chưa quen thuộc cùng Tuệ An, liền khuyên Tuệ An về sau nên thân thiết với nàng nhiều hơn.
Tuệ An nghe vậy trong lòng tích tụ, chỉ cảm thấy Quan Nguyên Hạc thông minh thuộc về thông minh, mà khù khờ cũng vẫn khù khờ, y thật sự là một chút cũng không hiểu tâm tư nữ tử gì cả. Y không hiểu, Tuệ An cũng không cần nhiều lời, chuyển sang nói chuyện Đồng thị muốn nghị hôn cho Thẩm Đồng, nói:
“Ta nghĩ thừa dịp Hoàng thượng sắc phong ở trong phủ mở tiệc thưởng trà, mời vài vị phu nhân tiểu thư tới chơi, đến lúc đó để Nhị ca nhìn qua một cái, nhìn người nào hợp ý, tìm cơ hội trao đổi hai câu cũng tốt.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, nghĩ tới nếu như mở tiệc thưởng trà, xem chừng Tuệ An sẽ vì chuyện này mà bận rộn mấy ngày, vốn y còn muốn cùng nàng làm những chuyện phong nhã như hồng tụ thiêm hương gì đó, đây không phải là mất cơ hội rồi sao.
Y vì nàng, cố ý xin nghỉ một tháng, vậy mà Tuệ An lại chẳng thèm kề cận y, cũng không quan tâm nỗi lòng của y, lập tức trong lòng Quan Nguyên Hạc có chút uất ức, trầm giọng nói:
“Chuyện hôn nhân là do phụ mẫu chi mệnh, giao ước hứa hôn, có cái gì hay mà nhìn, đính hôn xong bắt hắn đón dâu là được, hắn còn có thể lật trời chắc.”
Tuệ An nghe vậy cứng lưỡi, không hiểu y đây là thế nào, liền nói:
“Vậy sao được, nếu như lấy về nhà người Nhị ca không thích, cuộc sống này biết qua thế nào. Chỉ thỉnh nữ khách thì có vẻ lộ liễu quá, đến lúc đó ta cũng phát thiệp mời chút nam khách đến nhà, ta mặc kệ, dù sao chàng cũng phải tiếp đãi giúp ta.”
Quan Nguyên Hạc nghe trong giọng nói của nàng nửa là cường ngạnh, nửa là làm nũng, nghĩ tới Thẩm Đồng rốt cuộc vẫn là một trong số thân thích ít ỏi của nàng, liền cảm thán nói:
“Nàng mời người đến, ta còn có thể không nể mặt nàng sao?”
Tuệ An liền khanh khách nở nụ cười, nói đến ba nhà Đồng thị nhìn trúng, không ngờ Quan Nguyên Hạc lại nhướng mày nói:
“Tam tiểu thư nhà Vương đại nhân nghe nói dịu dàng hiền thục, nữ công cũng vô cùng tốt, còn đi theo Vương phu nhân học ba năm quản gia…”
Quan Nguyên Hạc còn chưa nói hết, Tuệ An đã xoay người đặt trên người y, híp mắt chăm chú theo dõi y, ép hỏi:
“Chuyện đó sao chàng lại biết được?!”
Quan Nguyên Hạc sững sờ, ánh mắt dính vào vạt áo rộng mở của Tuệ An, nàng nằm trên người y như vậy, hai đoàn mềm mại trước ngực liền nhộn nhạo rủ xuống, làm choáng váng mắt y, làm sao còn nghe được nàng nói cái gì.
Lúc này Quan Nguyên Hạc liền đưa tay bắt lấy, mặc Tuệ An kinh hô mà chiếm giữ đôi môi, một hồi gặm cắn khẽ liếm.
Tuệ An mất cả nửa ngày, mới kéo được đầu y ra, vừa tức vừa thẹn, mặt mũi đỏ rực, Quan Nguyên Hạc lại thấp giọng mà cười, ôm lấy Tuệ An kéo xuống, nói:
“Thùng dấm nhỏ, gần đây Khương Kỳ đang suy nghĩ chuyện chọn phi cho Tần vương, tất nhiên có tìm ta thương lượng, ta nghe được đôi câu, trong đó có vị Vương tiểu thư này.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, vùng vẫy cánh tay, Quan Nguyên Hạc liền mạnh mẽ cố định eo nàng, giọng khàn khàn nói:
“Đừng động đậy!”
Tuệ An chạm đến vậy lửa nóng giữa hai chân y liền cứng người, không dám cứ động, cảm giác được Quan Nguyên Hạc thở phào nhẹ nhõm, nàng mới nói:
“Chàng nói bậy! Dỗ dành ta, cho rằng ta không gì biết sao? Phụ thân của Vương tiểu thư kia chẳng qua chỉ là một học sĩ nho nhỏ trong Hàn Lâm viện, làm gì đến nỗi với được vị trí Tần vương phi?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại không đáp lời của nàng, vùi đầu nhẹ nhàng gặm cắn bờ vai trần trụi mê hoặc, một tay thủ sẵn eo nàng, một tay trùm lên cái mông nhỏ của nàng khẽ vuốt ve, đợi tạm thời hóa giải cỗ nhiệt tình trong lòng, rủ rỉ nói:
“Chính phi tất nhiên không thể.”
Tuệ An liền hừ lạnh một tiếng, nói:
“Trắc phi chẳng lẽ được sao?”
Hàn Lâm viện thị giảng học sĩ chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, cho dù chọn Trắc phi cho Tần vương, theo lý mà nói cũng không tuyển đến vị Vương tiểu thư này.
Quan Nguyên Hạc nghe trong giọng nói của Tuệ An mang theo não ý, giống như nếu y không nói rõ ràng, nàng ngay lập tức liền sửa trị cho y đẹp mặt, trong lòng y buồn cười, nói:
“Tuệ An, máu ghen của nàng cũng lớn quá…”
Y nói được một nửa, Tuệ An liền hung hăng nhéo mạnh một miếng thịt bên hông y, Quan Nguyên Hạc chau mày, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng, nói:
“Vương đại nhân là thủ khoa năm Hồng Đức nguyên niên, những năm nay triều đình càng ngày càng coi trọng khoa cử, tuy không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng mười năm trở lại đây chúng nội các đại thần đều dần dần thay đổi, phần lớn đều là những người xuất thân thứ cát sĩ…”
Tuệ An nghe vậy bừng tỉnh, cánh tay Quan Nguyên Hạc đang cầm tay nàng lại trượt xuống, y cúi đầu nỉ non bên tai nàng, thanh âm khàn khàn nói:
“Cô nương ngốc, ta chỉ muốn nàng.”
***
Hôm sau, Thôi thị vừa thỉnh an từ Phúc Đức viện trở về, đang nằm trên nhuyễn tháp để tiểu nha đầu đấm chân, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói chuyện của Triệu mama tiếng, sau đó màn cửa bị vén lên, Triệu mama vẻ mặt tối sầm đi vào, phía sau là Thù mama của Mai viện.
Thôi thị thấy Thù mama đến đây, hơi sững sờ, lúc này mới vẫy lui tiểu nha đầu, ngồi dậy cười nói:
“Mama như sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế này, mau lấy cái ghế con tới đây, cho mama ngồi xuống đáp lời.”
Tiểu nha đầu gấp rút đưa ghế con vào, Thù mama cũng không dám ngồi xuống, chỉ thi lễ nói:
“Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, lão nô đứng đáp lời là được.”
Thôi thị thấy bà không ngồi, cũng không nhiều lời, mở miệng hỏi thăm đôi câu về thân thể Vân Di, nói:
“Hôm nay mama đến là có chuyện gì? Nếu là bên Vân cô nương thiếu gì đó, cứ nói với ta một câu.”
Thù mama nghe vậy vội cười nói:
“Phu nhân nói gì thế, cô nương chúng tôi nhận phu nhân chiếu cố, những năm nay được đối xử chẳng khác nào các cô nương trong phủ, cái gì cũng không thiếu. Hôm nay lão nô tới là vì chuyện của bọn nha hoàn, phu nhân biết đấy, cô nương chúng tôi là người lương thiện khoan dung, ai ngờ tính tình này lại nuôi đám nha đầu hếch mũi lên tận trời, còn dám ăn trộm đồ trong phòng cô nương…”
Thôi thị nghe vậy liền cau mày, khuôn mặt thoáng hiện lên tàn khốc, trầm giọng nói:
“A? Lại có chuyện xấu bực này?!”
Thù mama thở dài, nói:
“Cô nương chúng tôi trong khoảng thời gian này luôn cảm thấy đồ trang sức bị thiếu mất mấy bộ, liền âm thầm căn dặn lão nô để ý, đêm qua lão nô bắt được Thúy Yên ở ngoài phòng của cô nương lén lén lút lút ngó vào, lão nô nổi lòng nghi ngờ, liền gọi nha đầu bắt nàng lại.
Sai người lục soát phòng nàng tức thì tìm thấy hai cái trâm cài đầu cô nương bị mất, nhân chứng vật chứng đầy đủ, thế mà nàng còn không biết hối cải, luôn miệng ngụy biện. Đây vốn là chuyện trong viện chúng tôi, đến làm phiền phu nhân thì không hay, vậy nhưng Thúy Yên rốt cuộc vẫn là nha hoàn lúc trước phu nhân ban thưởng cho cô nương…”
Thù mama nói đến đây, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng nghịu, Thôi thị nghe vậy trong lòng đã sớm tức muốn hộc máu, bà nắm chặt quả đấm, cắn răng lạnh lùng nói:
“Lúc trước ta thấy nàng là người thật thà, nên mới phân phó đi Mai viện, là ta nhìn nhầm người, mama cứ việc xử lý theo quy củ, loại điêu nô lừa chủ này, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Thù mama nghe vậy cũng không nhiều lời, thi lễ liền đi, bà vừa ra khỏi cửa viện, Thôi thị liền hận đập mạnh tay xuống nhuyễn tháp, Triệu mama gấp rút chạy qua, kinh hô:
“Phu nhân của ta, ngài cẩn thận làm bị thương tay!”
Lúc này Thôi thị mới cảm thấy cơn tức chặn ở ngang ngực tiêu tan một chút, hỏi:
“Thúy Yên đâu?”
Triệu mama nói:
“Đang quỳ bên ngoài, phu nhân có muốn gọi nàng đến hỏi?”
Thôi thị nghe vậy, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói:
“Ta đã sớm giao phó cho nàng ta không thể để người bắt được sai lầm, nàng ta thì hay rồi, nhân chứng vật chứng cũng lấy được, còn để người ta ngang nhiên tới cửa hỏi tội, dẫm đạp lên mặt mũi của ta, ngu xuẩn như vậy còn gọi vào làm gì! Đánh hai mươi gậy cho ta, bán ra ngoài!”
Triệu mama nghe vậy cũng không dám nhiều lời, gấp rút đáp một tiếng, đi ra ngoài truyền lời, bên ngoài liền vang lên tiếng kinh hô cùng thét chói tai kêu tha mạng của Thúy Yên.
Thôi thị dùng một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi bình phục, Triệu mama vào phòng, thấy sắc mặt bà vẫn chưa tốt lên, liền nói:
“Vân Di kia chẳng qua chỉ là đứa con gái sống nhờ phủ ta, còn không phải là phu nhân muốn đắn đo thế nào cũng được, phu nhân cần gì vì nàng mà tức giận, để những chuyện nhỏ nhặt này đả thương tâm trạng.”
Thôi thị hừ lạnh, nói:
“Cái này mà gọi là chuyện nhỏ sao? Mấy năm nay nàng ta ở trong phủ, ta hầu ăn hầu uống, sợ chậm trễ một chút là bị người nói ta khắt khe nàng, hôm nay thì hay rồi, mới có chỗ dựa một cái liền vội vàng chạy đến làm ta mất mặt! Hừ, cái chỗ dựa kia của nàng còn chưa đứng vững trong phủ đâu, vậy mà nàng ta lại dám như thế, về sau ta há có thể ngẩng mặt mà sống nữa?”
Triệu mama nghe vậy khuyên nhủ:
“Sao phu nhân lại nói thế, cho dù vị kia có đứng vững chân, vậy còn có thể trèo lên đầu lên cổ phu nhân được chắc? Thân phận của phu nhân vẫn đặt ở đó, nàng gặp cũng phải cung kính gọi phu nhân một tiếng mẫu thân.”
Thôi thị hừ lạnh, nói:
“Ngươi thấy nàng có thèm để ta ở trong mắt không, gả vào mới vài ba ngày liền huênh hoang, có từng đến viện này hầu hạ chưa?”
Triệu mama nghe vậy liền không cách nào nói tiếp, một hồi lâu mới nói:
“Phu nhân muốn bộc lộ uy nghiêm của mẹ chồng, đây còn không phải có sẵn cơ hội sao, nay trong Kỳ Phong viện đến một tiểu thiếp cũng không có. Nữ tử ấy à, cho dù được sủng ái đến đâu, mỗi tháng vẫn có mấy ngày kia là không thể hầu hạ, nam tử sao có thể không thu thiếp thất, thông phòng?”
Thôi thị nghe Triệu mama nói, cũng hơi trầm ngâm:
“Trong viện kia đã sắp xếp vài nha đầu vào từ lâu, có động tĩnh gì chưa?”
Triệu mama nói:
“Thiếu phu nhân tướng mạo quá mức xinh đẹp, lại được Tam thiếu gia coi trọng, hiện giờ đang đắc ý lắm, có lẽ ỷ vào mình dung nhan hơn người, nên còn không thèm coi mấy nha đầu kia ra gì, mà đám vô tích sự kia cũng không tranh thủ được tí nào. Nhưng nếu như phu nhân đích thân nâng thiếp cho Tam thiếu gia, vị kia phàm là biểu hiện không muốn, chính là phạm vào đố kị, hơn nữa, trưởng bối ban thưởng tất nhiên không thể cự tuyệt…”
Thôi thị nghe vậy, ánh mắt liền lóe lóe, lại nói:
“Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, lại sợ nàng từ chối, mà chưa chắc muốn nâng thiếp là nâng được ngay, còn nữa, cho dù thật nâng lên cũng chưa chắc sẽ được sủng ái. Đừng nói đến chuyện ta tặng Tam thiếu gia nhất định sẽ từ chối, mà trong viện này thử hỏi có ai lại xinh đẹp hơn so với Thẩm Tuệ An đây, rồi bên lão thái quân nữa…”
Triệu mama cả cười, nói:
“Phu nhân hồ đồ rồi ư, nàng mà từ chối chúng ta mới phải vỗ tay khen hay đây, phu nhân cứ bắt lấy sai lầm này, phạm sai lầm còn không mặc cho phu nhân định đoạt sao? Chưa kể, phu nhân chẳng qua chỉ mượn chuyện này lập uy, để vị kia biết rõ phu nhân cao hơn nàng một bậc, nâng thiếp được sủng ái hay không lại có quan hệ gì.
Về phần lão thái quân… Tam thiếu gia không nạp thiếp, không sớm ngày có con nối dòng, cuống cuồng nhất không phải lão thái quân thì là ai, phu nhân cảm thấy lão thái quân cứ giữ khư khư Xảo Bình bên cạnh mình là để làm gì? Tính ra nàng ta còn qua mười tám rồi đấy!”
Thôi thị nghe vậy sững sờ, Triệu mama lại nói tiếp:
“Xảo Bình kia tư sắc mặc dù là trung đẳng, nhưng khí chất nhưng lại hơn người, còn am hiểu phối đồ, lúc trước Tam lão gia nghĩ mọi cách xin về, lão thái quân cũng không đồng ý. Xảo Bình là huyết mạch duy nhất của nha hoàn hồi môn Tử Diệp bên cạnh lão phu nhân để lại trên đời.
Nghe nói lúc Tử Diệp bệnh nặng hấp hối, lão thái quân đã chính miệng đồng ý tìm cho Xảo Bình một chốn quy túc tốt nhất, còn không phải là nói đến Tam thiếu gia sao! Xảo Bình là lão thái quân nhìn lớn lên, nói là nha đầu, nhưng lại được bà hết mực thương yêu, Tam thiếu gia lại càng là tim gan của lão thái quân, chỉ sợ lão thái quân sớm đã có y nạp nàng cho Tam thiếu gia làm thiếp.
Cho dù lão thái quân lại sủng ái vị kia, cũng không đều là nể mặt Tam thiếu gia à, chẳng qua là do mới qua cửa, nói chuyện nạp thiếp lúc này thì không hay cho lắm, nhưng nếu qua ít ngày nữa…
Tam thiếu gia một tháng sau liền muốn xuất chinh, Xảo Bình cũng không thể đợi thêm, sớm muộn gì trong một tháng này lão thái quân cũng sẽ có động tác.
Phu nhân cứ đi trước một bước, an bài cho Tam thiếu gia một người, nếu như vị kia từ chối, chính là phạm vào đố kị, tương lai phu nhân đắn đo nàng, lão thái quân cũng sẽ không đứng về phía nàng nữa. Mà nói đi cũng phải nói lại, phu nhân nâng thiếp không thành mới là tốt đây, tương lai lão thái quân tương lai càng có lý do đẩy Xảo Bình sang bên ấy, thậm chí còn phải âm thầm ghi nhận công lao của phu nhân ngài đây.”
Thôi thị đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy bà nói rất có lý, liền nở nụ cười, nói:
“Ngươi nhìn trong viện này có nha đầu nào thích hợp không?”
Triệu mama suy nghĩ một chút, nói:
“Theo lão nô thấy, Thái San cũng không tệ, dung mạo tuy nói chưa thể bì kịp vị kia, nhưng là người linh hoạt, sẽ không làm mất thể diện của phu nhân.”
Thôi thị liền gật đầu, nói:
“Liền Thái San đi, ngươi đi bảo nàng ăn mặc đẹp một chút, rồi mang người tới đây!”
Trên mặt bàn trong phòng còn bày đầy các đồ vật cùng món ăn Tuệ An vừa mang đến, Vân Di nhặt lên một bức tượng nho nhỏ tinh xảo được điêu khắc bằng gỗ mộc lan, khóe môi thấp thoáng nụ cười.
Thù mama thấy nàng cao hứng, cũng nở nụ cười, nói:
“Cô nương đừng suốt ngày buồn bực ở trong viện này nữa, rảnh rỗi cũng có thể đi tìm thiếu phu nhân trò chuyện, lão nô thấy thiếu phu nhân là người cực khoan dung nhân từ đây. Như dung mạo của cô nương, lão nô còn chưa thấy qua nữ tử nào có thể thật lòng tán dương, không sinh đố kị đâu.”
Vân Di nghe vậy bật cười, nói:
“Chị dâu xinh đẹp như vậy, còn cần ghen ghét ta sao? Trên đời này nhiều nữ tử đẹp mắt lắm, chỉ có mama là nhìn ta mọi thứ đều tốt thôi. Hơn nữa, xinh đẹp thì sao, nữ tử càng đẹp mệnh lại càng bạc…”
Thù mama nghe vậy, nghĩ tới Vân Di còn nhỏ liền mất đi sự che chở của huynh trưởng cùng người nhà, gửi nuôi tại nhà cậu ruột, kết quả mới mười một tuổi liền bị đám thân thích lòng dạ hiểm độc kia vì lợi ích mà ép nàng làm vợ kế thứ ba cho một lão già hơn năm mươi tuổi, nếu không phải là năm đó đúng lúc Quan Nguyên Hạc đi ngang qua, chỉ sợ Vân Di đời này đều hỏng bét…
Thù mama nghĩ tới đây, cũng thở dài một hơi, liền nghe Vân Di lại nói:
“Thúy Yên kia không giữ lại được nữa rồi, mama tìm cách đưa nàng về chỗ phu nhân đi.”
Thù mama nghe vậy sững sờ, Thúy Yên kia vốn là người Thôi thị đưa cho Vân Di, luôn tồn tâm tư riêng, chỉ có điều Vân Di ngại mình ở trong phủ người, ngày thường Quan Nguyên Hạc lại không ở kinh thành, Vân Di cũng không có chỗ dựa, lão thái quân Quan phủ không quản chuyện nhà, Thôi thị một tay che trời, Vân Di tất nhiên không dám đắc tội Thôi thị.
Thêm Vân Di vốn là người an phận, bình thường cũng không có chuyện gì phải cố ý giấu giếm, Thúy Yên ở trong sân tuy nói có hơi chướng mắt một chút, nhưng cũng không sao. Nhưng bây giờ Thôi thị cùng Tuệ An đã nảy sinh hiềm khích, bọn họ lại chỉ có thể dựa vào Tuệ An, lúc này giữ Thúy Yên bên mình thì rất không thỏa đáng.
Một là bọn họ có Tuệ An làm chỗ dựa, cũng không sợ đắc tội Thôi thị, hai nữa là giữ lại Thúy Yên e rằng trong lòng Tuệ An sẽ nhen nhóm khúc mắc, hơn nữa Thúy Yên kia xưa nay không biết yên phận, ai có thể đảm bảo về sau nàng sẽ không kiếm chuyện thị phi, rốt cuộc vẫn nên cắt đứt mầm họa càng sớm càng tốt.
Thù mama nghĩ vậy liền nói:
“Cô nương yên tâm, chuyện này cứ để lão nô lo.”
Ngày hôm đó Quan Nguyên Hạc không trở lại dùng bữa tối, đến khi trời tối đen, Tuệ An cũng không gặp bóng người của y, bởi vì Tuệ An nhớ kỹ chuyện ban ngày, sợ bản thân liên lụy làm Quan Nguyên Hạc rước lấy phiền toái, cho nên dù đã sớm nằm ở trên giường, nhưng lăn qua lộn lại một hồi, nàng cũng không ngủ được.
Mắt thấy đã qua nửa đêm, Phương mama bồn chồn đứng dưới mái hiên nhón mũi chân nhìn ra ngoài viện, trên mặt có phần lo lắng.
Xuân Nhi nhìn không khỏi khuyên lơn:
“Mama nhanh đi nghỉ ngơi đi, cô gia trở lại tự có bọn nô tỳ hầu hạ.”
Phương mama nghe vậy gật đầu, trên mặt lại vẫn không bỏ được, lại nói:
“Sao đã trễ thế này còn chưa trở lại, tân phòng trống không chính là điềm xấu đấy.”
Xuân Nhi cười nói:
“Mama yên tâm đi, cô gia chưa nói không trở lại tất nhiên là sẽ về…”
Hai người đang nói liền gặp Quan Nguyên Hạc sải bước từ bên ngoài tiến đến, Phương mama lập tức nở nụ cười, bước lên nghênh đón.
Quan Nguyên Hạc phân phó chuẩn bị nước, một mặt đi vào phòng, một mặt hỏi:
“Phu nhân ngủ chưa?”
Phương mama vội nói:
“Vẫn chờ cô gia đây.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ ôn hòa ấm áp, bước nhanh vào phòng, vừa vào nội thất đã thấy Tuệ An mặc trung y mỏng manh, tóc đen xõa tung dựa ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách, nhưng lại nhắm mắt thiếp đi.
Y rón rén đi đến bên giường, lấy quyển sách khỏi tay Tuệ An, Tuệ An cả kinh, liền mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Quan Nguyên Hạc, hỏi:
“Sao chàng về muộn như vậy…”
Chẳng biết tại sao, một câu nói giản dị của nàng lại khiến Quan Nguyên Hạc hơi run run, trái tim như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, loại cảm giác có người ở nhà chờ đợi, lo lắng cho mình này thật tuyệt vời, cũng làm cho lòng người thêm thanh thản nhẹ nhõm.
Y nở nụ cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của Tuệ An, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, về sau ta sẽ sai người trở lại nói cho nàng biết một tiếng.”
Tuệ An nghe vậy, ánh mắt liền sáng lên, nhìn Quan Nguyên Hạc, chỉ nói nam tử này thật dễ dạy dỗ, trong lòng thầm than nhặt được bảo bối rồi, trên mặt cũng là ngọt ngào cười một tiếng, gật đầu nói:
“Nhanh đi tắm đi, thực bẩn!”
Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An trêu ghẹo mình, lông mày liền dựng lên, khóe môi cong cong, cúi người ôm Tuệ An vào trong ngực liền cắn miệng của nàng.
Cái lưỡi nóng rực mạnh mẽ chiếm đoạt, đợi Tuệ An thở hổn hển đẩy y, y mới cười buông nàng ra, sải bước vào tịnh phòng.
Lúc đi ra, trên người đã thay đổi thành áo đơn, tà áo mở ra, lên giường.
Tuệ An bị y ôm vào trong lòng, dán lên da thịt còn mang theo hơi nước kia, ngửi được từ trên người y tản mát ra hương trúc thơm ngát, nàng khẽ hít hà, hỏi:
“Chàng thích dùng hương này à?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, ánh mắt hơi trầm, lúc này mới nói:
“Hương này tươi mát, có thể hóa giải tâm tình khẩn trương căng thẳng. Trước kia ra chiến trường, ta luôn cảm thấy mùi máu tanh trên người rất đậm, ngủ không an tĩnh, dùng chút hương trúc mới tốt hơn nhiều. Về sau dùng thành quen, ngược lại không bỏ được.”
Tuệ An vốn chỉ cảm thấy hương trúc dễ ngửi, thuận miệng hỏi một câu, dùng hương tất nhiên là do ưa thích mùi vị đó, còn có thể là nguyên nhân gì nữa.
Nhưng nàng lại không ngờ Quan Nguyên Hạc dùng hương trúc này là vì trấn tĩnh tâm thần, thả lỏng thần trí, nghe trong giọng nói của y hơi có phần tự giễu, Tuệ An không khỏi đau lòng.
Quan Nguyên Hạc ở phủ Tướng quốc đến năm tám tuổi thì rời nhà, khi đó tuy nói vẫn còn con nít, nhưng thói quen sinh hoạt cũng đã dưỡng thành, gió tanh mưa máu nơi biên cương hiểm ác làm sao có thể đánh đồng với lối sống an nhàn sung sướng ở kinh thành phồn hoa rực rỡ.
Một cậu ấm nhà danh môn trước khi rời phủ còn cơm no áo ấm, đầy người sai bảo, ra ngoài lại chịu đựng gió táp mưa sa, trải nghiệm thế sự gian khổ, mức chênh lệch này đâu chỉ là giữa sông với biển đâu thôi, y là sống như thế nào… Khi đó nhất định rất vất vả đi.
Tuệ An thầm nghĩ, lại đưa tay ôm chặt Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:
“Rất dễ chịu, ta thích ngửi hương trúc trên người chàng nhất.”
Quan Nguyên Hạc cảm nhận được nàng trấn an, lại nghe nàng nói lời ngọt ngào, cả trái tim đều run rẩy, vùi tay vào mái tóc của Tuệ An, đưa một lọn tóc đen đến bên môi, khẽ hôn, thấp giọng nói:
“Trên người nàng là dùng hương gì? Cũng rất thơm, còn dịu nhẹ… Như ở trên giường…”
Y nói xong, tay liền dọc theo tà áo dò xét đi vào, Tuệ An nghe y nói lời mập mờ, mặt đỏ lên. Nghĩ tới đêm qua hai người quấn quýt hoang đường, y sống chết quấy lấy nàng, đòi thử những tư thế mắc cỡ chết người kia, thân thể nàng liền nóng lên, tâm hoảng ý loạn, vội đẩy Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc liền nhân thể đè lên người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm xuống, thanh âm trầm thấp mà nói:
“Làm sao vậy?”
Hai má Tuệ An đỏ lên, chớp chớp lông mi, nói:
“Chàng xuống trước đã, ta còn chưa hỏi chàng chuyện chiều nay…”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Quan Nguyên Hạc mạnh mẽ nắm eo, sau đó bàn tay y đẩy tay nàng lên đỉnh đầu, không cho phép nàng cự tuyệt, nụ hôn mạnh mẽ liền nhanh chóng rơi trên môi nàng, một hồi nóng bỏng, cơ thể Tuệ An liền mềm nhũn dưới thân hình cao lớn của y.
Lúc này y mới buông nàng ra, nhìn Tuệ An ánh mắt mờ mịt, sắc mặt ửng hồng, diễm lệ như đóa hải đường sau cơn mưa, thấp giọng nói:
“Tất cả đều không ngại, nàng nên học cách tin tưởng ta…”
Nói xong, một nụ hôn trừng phạt liền rơi xuống bên tai, y ngậm lấy thùy tai Tuệ An mà cắn hút, Tuệ An sớm biết nơi này là chỗ mẫn cảm của mình, nhất thời một luồng sóng tê dại đánh tới, Tuệ An liền tràn ra hai tiếng rên rỉ yêu kiều.
Tuệ An nhớ rõ lúc ở Nhạn Châu, nụ hôn của y hết sức vụng về, mỗi khi kích động còn cắn làm nàng đau, sao mới vài lần đã trở nên thành thạo như vậy rồi, khiến nàng hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Tuệ An mơ mơ màng màng nghĩ, thầm rủa nam tử ở chuyện phòng the quả nhiên là vô sự tự thông, Quan Nguyên Hạc đã dời nụ hôn từ bên tai sang cần cổ trắng mịn của nàng, lại đến xương quai xanh tinh xảo, nghe được Tuệ An tinh tế than nhẹ, đôi đồng tử đen đặc của y càng thêm thâm trầm tĩnh mịch.
Bàn tay ngang hông xé ra dây buộc, ngón tay thon dài vén lên xiêm y mỏng tang trên người Tuệ An, lộ ra cảnh đẹp bên trong, từng đường cong uyển chuyển khiến thân thể Quan Nguyên Hạc thoáng chốc căng thẳng hẳn lên, Tuệ An phát giác y dừng động tác, mở mắt ra đã thấy y đang nâng người nhanh chóng cởi bỏ xiêm y, lộ ra một thân da thịt rắn chắc, động tác thực hiện còn mang theo bồng bột lực lượng cùng khí tức dương cương.
Cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của y, nhưng Tuệ An vẫn mắc cỡ nhắm mắt, nghiêng đầu đi.
Quan Nguyên Hạc liền cúi xuống, tỉ mỉ vuốt ve, hôn hít, không buông tha bất cứ chỗ nào trên thân thể nàng.
Tuệ An nhịn không được yêu kiều ra tiếng, khiến cho hô hấp của y càng ngày càng nặng nề, y ngẩng đầu, thấy Tuệ An run rẩy nhắm chặt hai mắt, tức thì dưới tay làm chuyện xấu, thân thể Tuệ An run lên bần bật, ngón chân co quắp, bị kích thích mà mở mắt ra, lại đối diện với đôi mắt đầy tà mị của Quan Nguyên Hạc.
“Nhìn ta! Ngoan ngoãn!”
Thanh âm trầm khàn của y vang lên, Tuệ An đỏ bừng mặt, lại nghe lời y không tránh né, Quan Nguyên Hạc liền cúi người hôn lên môi nàng, cười nói:
“Cô nương tốt…”
Nói xong, lại kéo nàng khỏi giường, một tay ôm eo Tuệ An làm nàng áp vào ngực mình, tay còn lại đặt sau gáy, nghiêng mặt hôn lên vành tai của nàng, Tuệ An cũng động tình vươn tay ôm cổ y.
Quan Nguyên Hạc khẽ cười một tiếng, rồi đột nhiên cầm chân của nàng tách ra, đem hai chân nàng quấn tại ngang hông, đồng thời một tay kéo giữ mông nàng, hạ thân bất ngờ đâm tới.
Tuệ An theo phản xạ cong người lên, lại bị bàn tay to của y giữ chặt vòng eo, kéo xuống, trong thân thể đột nhiên bị lấp đầy làm Tuệ An thở dốc vì kinh ngạc, Quan Nguyên Hạc đã chế trụ eo nàng bắt đầu luật động.
Khoái cảm liên tiếp kéo đến, Tuệ An mở to hai mắt sương nhìn Quan Nguyên Hạc mà mồ hôi như mưa, mái tóc dài mất trật tự xõa tung, từ trên vai đổ xuống trước ngực nam tử phía dưới, cùng với mồ hôi nhỏ xuống, từng sợi nhè nhẹ áp vào bên mặt của y, phần còn lại dính vào người nàng, hình ảnh vừa mập mờ lại kích thích, ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập hương vị tình dục nguyên thủy.
Ngồi như vậy so với nằm làm cho nàng càng ghé sát vào y hơn, nhìn Quan Nguyên Hạc, Tuệ An như bị đầu độc, thân thể thuận theo phản ứng bản năng mà hùa theo y, hôn y, liếm láp, mút vào, vuốt ve.
Một loạt động tác trực tiếp, tự nhiên, nhưng không hề lưu loát, lại cực kỳ chọc người, Quan Nguyên Hạc càng thêm hưng phấn, động tác dưới thân cũng càng ra sức hơn.
Một hồi lâu sau, y mới gầm một tiếng, sít sao chế trụ eo Tuệ An, dùng sức đâm tới hai cái, sau đó thân thể ngã xuống, lần nữa kéo Tuệ An đè xuống giường, nằm ở trên người nàng thấp giọng cười thỏa mãn.
Tuệ An đỏ mặt, trong lòng nhộn nhạo vui sướng, hai người lẳng lặng nằm một chút, Quan Nguyên Hạc mới kêu một tiếng. Bọn nha hoàn cúi đầu vào chuẩn bị nước, Quan Nguyên Hạc kéo chăn đơn lung tung bọc quanh Tuệ An, ôm nàng vào tịnh phòng.
Hai người ngâm nước hồi lâu, thấy Tuệ An cúi đầu không nói lời nào, y khẽ vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi của nàng, nói:
“Nghĩ gì thế?”
Tuệ An gò má hồng hồng, bị hơi nước bốc lên càng thêm rực rỡ, nghĩ tới hai người hàng đêm như vậy, bọn nha hoàn cũng không biết sẽ nghĩ nàng thế nào, không khỏi ngước mắt lườm Quan Nguyên Hạc một cái, nói:
“Chàng như vậy, ngày sau… Ngày sau còn ra ngoài đánh giặc thế nào!”
Tuệ An vốn là thuận miệng nói, ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc suy tư, sau đó mới cúi đầu nhìn nàng, cười nói:
“Tiểu yêu tinh, nếu có thể cất nàng vào trong túi, đi đâu cũng mang theo mới là tốt nhất…”
Tuệ An nghe vậy bật cười, Quan Nguyên Hạc liền nhéo nhéo gò má của nàng, nói:
“Cho nên ta chuẩn bị dẫn nàng đến biên quan, mấy hôm nữa Hoàng thượng đích thân khảo thí cuộc thi ở Thái Bộc tự, nàng nhớ phải biểu hiện thật tốt cho ta! Từ sáng mai trở đi, ta sẽ ngày ngày giám sát xem nàng học tập thế nào đấy.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, ánh mắt sáng trong nhìn Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Chàng không có việc gì làm chắc? Nào có thời gian nhìn chằm chằm vào ta, đấng anh hùng của Đại Huy lại cả ngày trầm mê nữ sắc, còn không bị Ngự sử đua nhau dâng tấu buộc tội?”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại nhướng mày, cười ha hả, nói:
“Ta còn sợ bọn họ không dốc sức buộc tội, bản tướng quân cứ trầm mê nữ sắc đấy…”
Y nói xong, liền cúi người ngậm lấy nụ hồng trước ngực Tuệ An, Tuệ An kinh hô một tiếng, lại cảm giác lời nói của y có điều ám chỉ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đầu óc liền vì y gây kích thích mà có chút mơ hồ.
Hai người ở tịnh phòng náo loạn một hồi, Quan Nguyên Hạc cảm thấy nước lạnh, sợ hại cho thân thể Tuệ An, mới ôm nàng từ trong nước đi ra, cầm khăn bông lau khô người nàng, lại lung tung lau mình, liền ôm nàng quay lại trong phòng.
Xuân Nhi, Đông Nhi đã ở, nhân lúc hai người Tuệ An tắm rửa cũng tay chân lanh lẹ thu thập gọn đống bừa bộn trên giường, đổi lại đệm chăn mới tinh, đốt thêm hương, lại thay băng xong mới lui sang một bên.
Quan Nguyên Hạc đặt Tuệ An lên giường, nhận xiêm y sạch sẽ từ tay Xuân Nhi đưa cho nàng.
Tuệ An liếc Quan Nguyên Hạc, thấy y quấn khăn ngang hông ngồi ở bên giường, vươn người lấy áo đơn trên giá treo, cũng không nhìn nàng, mới vội vàng mặc đồ vào.
Quan Nguyên Hạc lé mắt thấy hành động mờ ám của nàng, trong lòng buồn cười, chỉ cảm thấy Tuệ An đúng là làm điều thừa thãi, trên người nàng có chỗ nào mà y chưa hôn qua, sao còn thẹn thùng lẩn tránh như vậy.
Hai người thay xong y phục, Xuân Nhi liền bưng một cái khay bằng gỗ hoa đào tiến đến, bên trên là một bát canh nóng, nàng dâng lên cho Tuệ An, lại nói:
“Đây là bát súp bổ thân mà Phương mama chuẩn bị cho phu nhân, phu nhân thừa dịp còn nóng nhanh dùng đi.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền nghĩ là Phương mama dùng thuốc tránh thai trong bát súp, phương thuốc bình thường y sợ làm hỏng thân thể, cũng không dám cho Tuệ An dùng, phương thuốc này là y mất vô số tâm tư mới tìm được.
Nhìn Tuệ An ngoan ngoãn uống, khóe môi y cong lên, trong lòng nhớ tới tư vị ngọt ngào vừa rồi, thầm nhủ cũng may là mình có tầm nhìn xa trông rộng, tìm phương thuốc này về, nếu không Tuệ An mà mang thai bây giờ, cuộc sống này của mình biết qua thế nào?
Đợi thêm hai năm nữa, thân thể của nàng cũng phát triển hơn, liền tính chuyện mang thai sau, có lẽ khi đó y sẽ không còn vội vàng, khó nhịn, một ngày đều không thể rời bỏ như bây giờ…
Tuệ An dùng súp xong, len lén nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, thấy y đang mải suy nghĩ chuyện gì, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Xuân Nhi lui xuống, hai người mới lần nữa nằm vào giường.
Vừa rồi Tuệ An đã chợp mắt một hồi, giờ nhưng lại không quá buồn ngủ, lúc này liền lôi kéo Quan Nguyên Hạc nói đến việc nhà.
Hàn huyên đôi câu, nàng nhắc tới chuyện hôm nay có đi thăm Vân Di, nói:
“Ta thấy nàng chính là suy nghĩ quá nhiều, nên thân thể mới không tốt như vậy, hai đầu lông mày đều u ám.”
Quan Nguyên Hạc vuốt ve lưng Tuệ An, nghe vậy có chút không yên lòng mà nói:
“Vậy thì nàng thỉnh thoảng qua đó trò chuyện một chút là được.”
Tuệ An gật đầu, nhân tiện nói:
“Trong phủ này chỉ có Tam thẩm là tâm tư quá nặng, Nhị thẩm là người tốt, đối đãi với ta cũng hiền hòa, nhưng Tứ muội lại không thích ta. Vân muội muội tính tình ôn hòa, cư xử khéo léo, chàng không có ở đây, tổ mẫu lại không cần ta qua hầu hạ, ta cũng chẳng có người nói chuyện, không đến chỗ Vân muội muội thì đi đâu.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền nhíu mày, kinh ngạc hỏi:
“Tứ muội vì sao không thích nàng?”
Tuệ An thầm nghĩ còn không phải là bởi vì cô nàng Cố Dư Hinh kia, nghĩ tới vị tiểu thư Cố gia nọ tuổi đã hơn mười bảy vẫn còn là khuê nữ trong nhà, lại nhớ năm ấy ở Quốc Tử Giám, nàng nhìn thấy Quan Nguyên Hạc cười nói ôn hòa cùng Cố Hinh Dư, Tuệ An hậm hực trong lòng, ngẩng đầu lên nói:
“Tứ muội càng ưa thích Cố tiểu thư kìa!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền gật đầu, nói:
“Các nàng coi như là cùng nhau lớn lên, thời gian ở chung tất nhiên dài hơn, về sau nàng cùng Tứ muội thân thiết một chút, lý nào muội ấy lại không thích nàng.”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại một chút cũng không hiểu được hàm ý Tuệ An muốn nói, y căn bản chưa bao giờ nghĩ đến, Quan Lễ Trân vì chuyện Tuệ An gả cho mình, khiến Cố Dư Hinh thương tâm nên mới không thích Tuệ An. Chỉ nghĩ Quan Lễ Trân là chưa quen thuộc cùng Tuệ An, liền khuyên Tuệ An về sau nên thân thiết với nàng nhiều hơn.
Tuệ An nghe vậy trong lòng tích tụ, chỉ cảm thấy Quan Nguyên Hạc thông minh thuộc về thông minh, mà khù khờ cũng vẫn khù khờ, y thật sự là một chút cũng không hiểu tâm tư nữ tử gì cả. Y không hiểu, Tuệ An cũng không cần nhiều lời, chuyển sang nói chuyện Đồng thị muốn nghị hôn cho Thẩm Đồng, nói:
“Ta nghĩ thừa dịp Hoàng thượng sắc phong ở trong phủ mở tiệc thưởng trà, mời vài vị phu nhân tiểu thư tới chơi, đến lúc đó để Nhị ca nhìn qua một cái, nhìn người nào hợp ý, tìm cơ hội trao đổi hai câu cũng tốt.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, nghĩ tới nếu như mở tiệc thưởng trà, xem chừng Tuệ An sẽ vì chuyện này mà bận rộn mấy ngày, vốn y còn muốn cùng nàng làm những chuyện phong nhã như hồng tụ thiêm hương gì đó, đây không phải là mất cơ hội rồi sao.
Y vì nàng, cố ý xin nghỉ một tháng, vậy mà Tuệ An lại chẳng thèm kề cận y, cũng không quan tâm nỗi lòng của y, lập tức trong lòng Quan Nguyên Hạc có chút uất ức, trầm giọng nói:
“Chuyện hôn nhân là do phụ mẫu chi mệnh, giao ước hứa hôn, có cái gì hay mà nhìn, đính hôn xong bắt hắn đón dâu là được, hắn còn có thể lật trời chắc.”
Tuệ An nghe vậy cứng lưỡi, không hiểu y đây là thế nào, liền nói:
“Vậy sao được, nếu như lấy về nhà người Nhị ca không thích, cuộc sống này biết qua thế nào. Chỉ thỉnh nữ khách thì có vẻ lộ liễu quá, đến lúc đó ta cũng phát thiệp mời chút nam khách đến nhà, ta mặc kệ, dù sao chàng cũng phải tiếp đãi giúp ta.”
Quan Nguyên Hạc nghe trong giọng nói của nàng nửa là cường ngạnh, nửa là làm nũng, nghĩ tới Thẩm Đồng rốt cuộc vẫn là một trong số thân thích ít ỏi của nàng, liền cảm thán nói:
“Nàng mời người đến, ta còn có thể không nể mặt nàng sao?”
Tuệ An liền khanh khách nở nụ cười, nói đến ba nhà Đồng thị nhìn trúng, không ngờ Quan Nguyên Hạc lại nhướng mày nói:
“Tam tiểu thư nhà Vương đại nhân nghe nói dịu dàng hiền thục, nữ công cũng vô cùng tốt, còn đi theo Vương phu nhân học ba năm quản gia…”
Quan Nguyên Hạc còn chưa nói hết, Tuệ An đã xoay người đặt trên người y, híp mắt chăm chú theo dõi y, ép hỏi:
“Chuyện đó sao chàng lại biết được?!”
Quan Nguyên Hạc sững sờ, ánh mắt dính vào vạt áo rộng mở của Tuệ An, nàng nằm trên người y như vậy, hai đoàn mềm mại trước ngực liền nhộn nhạo rủ xuống, làm choáng váng mắt y, làm sao còn nghe được nàng nói cái gì.
Lúc này Quan Nguyên Hạc liền đưa tay bắt lấy, mặc Tuệ An kinh hô mà chiếm giữ đôi môi, một hồi gặm cắn khẽ liếm.
Tuệ An mất cả nửa ngày, mới kéo được đầu y ra, vừa tức vừa thẹn, mặt mũi đỏ rực, Quan Nguyên Hạc lại thấp giọng mà cười, ôm lấy Tuệ An kéo xuống, nói:
“Thùng dấm nhỏ, gần đây Khương Kỳ đang suy nghĩ chuyện chọn phi cho Tần vương, tất nhiên có tìm ta thương lượng, ta nghe được đôi câu, trong đó có vị Vương tiểu thư này.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, vùng vẫy cánh tay, Quan Nguyên Hạc liền mạnh mẽ cố định eo nàng, giọng khàn khàn nói:
“Đừng động đậy!”
Tuệ An chạm đến vậy lửa nóng giữa hai chân y liền cứng người, không dám cứ động, cảm giác được Quan Nguyên Hạc thở phào nhẹ nhõm, nàng mới nói:
“Chàng nói bậy! Dỗ dành ta, cho rằng ta không gì biết sao? Phụ thân của Vương tiểu thư kia chẳng qua chỉ là một học sĩ nho nhỏ trong Hàn Lâm viện, làm gì đến nỗi với được vị trí Tần vương phi?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại không đáp lời của nàng, vùi đầu nhẹ nhàng gặm cắn bờ vai trần trụi mê hoặc, một tay thủ sẵn eo nàng, một tay trùm lên cái mông nhỏ của nàng khẽ vuốt ve, đợi tạm thời hóa giải cỗ nhiệt tình trong lòng, rủ rỉ nói:
“Chính phi tất nhiên không thể.”
Tuệ An liền hừ lạnh một tiếng, nói:
“Trắc phi chẳng lẽ được sao?”
Hàn Lâm viện thị giảng học sĩ chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, cho dù chọn Trắc phi cho Tần vương, theo lý mà nói cũng không tuyển đến vị Vương tiểu thư này.
Quan Nguyên Hạc nghe trong giọng nói của Tuệ An mang theo não ý, giống như nếu y không nói rõ ràng, nàng ngay lập tức liền sửa trị cho y đẹp mặt, trong lòng y buồn cười, nói:
“Tuệ An, máu ghen của nàng cũng lớn quá…”
Y nói được một nửa, Tuệ An liền hung hăng nhéo mạnh một miếng thịt bên hông y, Quan Nguyên Hạc chau mày, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng, nói:
“Vương đại nhân là thủ khoa năm Hồng Đức nguyên niên, những năm nay triều đình càng ngày càng coi trọng khoa cử, tuy không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng mười năm trở lại đây chúng nội các đại thần đều dần dần thay đổi, phần lớn đều là những người xuất thân thứ cát sĩ…”
Tuệ An nghe vậy bừng tỉnh, cánh tay Quan Nguyên Hạc đang cầm tay nàng lại trượt xuống, y cúi đầu nỉ non bên tai nàng, thanh âm khàn khàn nói:
“Cô nương ngốc, ta chỉ muốn nàng.”
***
Hôm sau, Thôi thị vừa thỉnh an từ Phúc Đức viện trở về, đang nằm trên nhuyễn tháp để tiểu nha đầu đấm chân, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói chuyện của Triệu mama tiếng, sau đó màn cửa bị vén lên, Triệu mama vẻ mặt tối sầm đi vào, phía sau là Thù mama của Mai viện.
Thôi thị thấy Thù mama đến đây, hơi sững sờ, lúc này mới vẫy lui tiểu nha đầu, ngồi dậy cười nói:
“Mama như sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế này, mau lấy cái ghế con tới đây, cho mama ngồi xuống đáp lời.”
Tiểu nha đầu gấp rút đưa ghế con vào, Thù mama cũng không dám ngồi xuống, chỉ thi lễ nói:
“Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, lão nô đứng đáp lời là được.”
Thôi thị thấy bà không ngồi, cũng không nhiều lời, mở miệng hỏi thăm đôi câu về thân thể Vân Di, nói:
“Hôm nay mama đến là có chuyện gì? Nếu là bên Vân cô nương thiếu gì đó, cứ nói với ta một câu.”
Thù mama nghe vậy vội cười nói:
“Phu nhân nói gì thế, cô nương chúng tôi nhận phu nhân chiếu cố, những năm nay được đối xử chẳng khác nào các cô nương trong phủ, cái gì cũng không thiếu. Hôm nay lão nô tới là vì chuyện của bọn nha hoàn, phu nhân biết đấy, cô nương chúng tôi là người lương thiện khoan dung, ai ngờ tính tình này lại nuôi đám nha đầu hếch mũi lên tận trời, còn dám ăn trộm đồ trong phòng cô nương…”
Thôi thị nghe vậy liền cau mày, khuôn mặt thoáng hiện lên tàn khốc, trầm giọng nói:
“A? Lại có chuyện xấu bực này?!”
Thù mama thở dài, nói:
“Cô nương chúng tôi trong khoảng thời gian này luôn cảm thấy đồ trang sức bị thiếu mất mấy bộ, liền âm thầm căn dặn lão nô để ý, đêm qua lão nô bắt được Thúy Yên ở ngoài phòng của cô nương lén lén lút lút ngó vào, lão nô nổi lòng nghi ngờ, liền gọi nha đầu bắt nàng lại.
Sai người lục soát phòng nàng tức thì tìm thấy hai cái trâm cài đầu cô nương bị mất, nhân chứng vật chứng đầy đủ, thế mà nàng còn không biết hối cải, luôn miệng ngụy biện. Đây vốn là chuyện trong viện chúng tôi, đến làm phiền phu nhân thì không hay, vậy nhưng Thúy Yên rốt cuộc vẫn là nha hoàn lúc trước phu nhân ban thưởng cho cô nương…”
Thù mama nói đến đây, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng nghịu, Thôi thị nghe vậy trong lòng đã sớm tức muốn hộc máu, bà nắm chặt quả đấm, cắn răng lạnh lùng nói:
“Lúc trước ta thấy nàng là người thật thà, nên mới phân phó đi Mai viện, là ta nhìn nhầm người, mama cứ việc xử lý theo quy củ, loại điêu nô lừa chủ này, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Thù mama nghe vậy cũng không nhiều lời, thi lễ liền đi, bà vừa ra khỏi cửa viện, Thôi thị liền hận đập mạnh tay xuống nhuyễn tháp, Triệu mama gấp rút chạy qua, kinh hô:
“Phu nhân của ta, ngài cẩn thận làm bị thương tay!”
Lúc này Thôi thị mới cảm thấy cơn tức chặn ở ngang ngực tiêu tan một chút, hỏi:
“Thúy Yên đâu?”
Triệu mama nói:
“Đang quỳ bên ngoài, phu nhân có muốn gọi nàng đến hỏi?”
Thôi thị nghe vậy, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói:
“Ta đã sớm giao phó cho nàng ta không thể để người bắt được sai lầm, nàng ta thì hay rồi, nhân chứng vật chứng cũng lấy được, còn để người ta ngang nhiên tới cửa hỏi tội, dẫm đạp lên mặt mũi của ta, ngu xuẩn như vậy còn gọi vào làm gì! Đánh hai mươi gậy cho ta, bán ra ngoài!”
Triệu mama nghe vậy cũng không dám nhiều lời, gấp rút đáp một tiếng, đi ra ngoài truyền lời, bên ngoài liền vang lên tiếng kinh hô cùng thét chói tai kêu tha mạng của Thúy Yên.
Thôi thị dùng một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi bình phục, Triệu mama vào phòng, thấy sắc mặt bà vẫn chưa tốt lên, liền nói:
“Vân Di kia chẳng qua chỉ là đứa con gái sống nhờ phủ ta, còn không phải là phu nhân muốn đắn đo thế nào cũng được, phu nhân cần gì vì nàng mà tức giận, để những chuyện nhỏ nhặt này đả thương tâm trạng.”
Thôi thị hừ lạnh, nói:
“Cái này mà gọi là chuyện nhỏ sao? Mấy năm nay nàng ta ở trong phủ, ta hầu ăn hầu uống, sợ chậm trễ một chút là bị người nói ta khắt khe nàng, hôm nay thì hay rồi, mới có chỗ dựa một cái liền vội vàng chạy đến làm ta mất mặt! Hừ, cái chỗ dựa kia của nàng còn chưa đứng vững trong phủ đâu, vậy mà nàng ta lại dám như thế, về sau ta há có thể ngẩng mặt mà sống nữa?”
Triệu mama nghe vậy khuyên nhủ:
“Sao phu nhân lại nói thế, cho dù vị kia có đứng vững chân, vậy còn có thể trèo lên đầu lên cổ phu nhân được chắc? Thân phận của phu nhân vẫn đặt ở đó, nàng gặp cũng phải cung kính gọi phu nhân một tiếng mẫu thân.”
Thôi thị hừ lạnh, nói:
“Ngươi thấy nàng có thèm để ta ở trong mắt không, gả vào mới vài ba ngày liền huênh hoang, có từng đến viện này hầu hạ chưa?”
Triệu mama nghe vậy liền không cách nào nói tiếp, một hồi lâu mới nói:
“Phu nhân muốn bộc lộ uy nghiêm của mẹ chồng, đây còn không phải có sẵn cơ hội sao, nay trong Kỳ Phong viện đến một tiểu thiếp cũng không có. Nữ tử ấy à, cho dù được sủng ái đến đâu, mỗi tháng vẫn có mấy ngày kia là không thể hầu hạ, nam tử sao có thể không thu thiếp thất, thông phòng?”
Thôi thị nghe Triệu mama nói, cũng hơi trầm ngâm:
“Trong viện kia đã sắp xếp vài nha đầu vào từ lâu, có động tĩnh gì chưa?”
Triệu mama nói:
“Thiếu phu nhân tướng mạo quá mức xinh đẹp, lại được Tam thiếu gia coi trọng, hiện giờ đang đắc ý lắm, có lẽ ỷ vào mình dung nhan hơn người, nên còn không thèm coi mấy nha đầu kia ra gì, mà đám vô tích sự kia cũng không tranh thủ được tí nào. Nhưng nếu như phu nhân đích thân nâng thiếp cho Tam thiếu gia, vị kia phàm là biểu hiện không muốn, chính là phạm vào đố kị, hơn nữa, trưởng bối ban thưởng tất nhiên không thể cự tuyệt…”
Thôi thị nghe vậy, ánh mắt liền lóe lóe, lại nói:
“Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, lại sợ nàng từ chối, mà chưa chắc muốn nâng thiếp là nâng được ngay, còn nữa, cho dù thật nâng lên cũng chưa chắc sẽ được sủng ái. Đừng nói đến chuyện ta tặng Tam thiếu gia nhất định sẽ từ chối, mà trong viện này thử hỏi có ai lại xinh đẹp hơn so với Thẩm Tuệ An đây, rồi bên lão thái quân nữa…”
Triệu mama cả cười, nói:
“Phu nhân hồ đồ rồi ư, nàng mà từ chối chúng ta mới phải vỗ tay khen hay đây, phu nhân cứ bắt lấy sai lầm này, phạm sai lầm còn không mặc cho phu nhân định đoạt sao? Chưa kể, phu nhân chẳng qua chỉ mượn chuyện này lập uy, để vị kia biết rõ phu nhân cao hơn nàng một bậc, nâng thiếp được sủng ái hay không lại có quan hệ gì.
Về phần lão thái quân… Tam thiếu gia không nạp thiếp, không sớm ngày có con nối dòng, cuống cuồng nhất không phải lão thái quân thì là ai, phu nhân cảm thấy lão thái quân cứ giữ khư khư Xảo Bình bên cạnh mình là để làm gì? Tính ra nàng ta còn qua mười tám rồi đấy!”
Thôi thị nghe vậy sững sờ, Triệu mama lại nói tiếp:
“Xảo Bình kia tư sắc mặc dù là trung đẳng, nhưng khí chất nhưng lại hơn người, còn am hiểu phối đồ, lúc trước Tam lão gia nghĩ mọi cách xin về, lão thái quân cũng không đồng ý. Xảo Bình là huyết mạch duy nhất của nha hoàn hồi môn Tử Diệp bên cạnh lão phu nhân để lại trên đời.
Nghe nói lúc Tử Diệp bệnh nặng hấp hối, lão thái quân đã chính miệng đồng ý tìm cho Xảo Bình một chốn quy túc tốt nhất, còn không phải là nói đến Tam thiếu gia sao! Xảo Bình là lão thái quân nhìn lớn lên, nói là nha đầu, nhưng lại được bà hết mực thương yêu, Tam thiếu gia lại càng là tim gan của lão thái quân, chỉ sợ lão thái quân sớm đã có y nạp nàng cho Tam thiếu gia làm thiếp.
Cho dù lão thái quân lại sủng ái vị kia, cũng không đều là nể mặt Tam thiếu gia à, chẳng qua là do mới qua cửa, nói chuyện nạp thiếp lúc này thì không hay cho lắm, nhưng nếu qua ít ngày nữa…
Tam thiếu gia một tháng sau liền muốn xuất chinh, Xảo Bình cũng không thể đợi thêm, sớm muộn gì trong một tháng này lão thái quân cũng sẽ có động tác.
Phu nhân cứ đi trước một bước, an bài cho Tam thiếu gia một người, nếu như vị kia từ chối, chính là phạm vào đố kị, tương lai phu nhân đắn đo nàng, lão thái quân cũng sẽ không đứng về phía nàng nữa. Mà nói đi cũng phải nói lại, phu nhân nâng thiếp không thành mới là tốt đây, tương lai lão thái quân tương lai càng có lý do đẩy Xảo Bình sang bên ấy, thậm chí còn phải âm thầm ghi nhận công lao của phu nhân ngài đây.”
Thôi thị đăm chiêu suy nghĩ, cảm thấy bà nói rất có lý, liền nở nụ cười, nói:
“Ngươi nhìn trong viện này có nha đầu nào thích hợp không?”
Triệu mama suy nghĩ một chút, nói:
“Theo lão nô thấy, Thái San cũng không tệ, dung mạo tuy nói chưa thể bì kịp vị kia, nhưng là người linh hoạt, sẽ không làm mất thể diện của phu nhân.”
Thôi thị liền gật đầu, nói:
“Liền Thái San đi, ngươi đi bảo nàng ăn mặc đẹp một chút, rồi mang người tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.