Chương 13: Khởi Đầu Phong Ba 2
Trần Thu Phương
22/02/2016
''Kít...'' Xe ngựa đột nhiên dừng lại. Theo quán tính, người Nhạc Ngân
Thiên lao thẳng về phía trước, đầu nàng đụng ''bốp'' vào thành xe. Cái
trán bị đụng, Nhạc Ngân Thiên thấy có một trận đau đớn truyền tới, tiếp
theo sao bay đầy trời, cảm giác chóng vánh hoa mắt chóng mặt xâm chiếm
toàn bộ lý trí nàng.
''To gan! Các ngươi là ai? Mau tránh ra, có biết đây là xe ngựa của ai không hả?'' Tiếng quát của Công Lâm vang dội, cùng lúc đó, ánh mắt Nhạc Ngân Thiên trở nên sắc bén hơn.
Đám người trước mắt chẳng nói chẳng rằng, chỉ thấy tên cầm đầu rút đao ra, thét, ''Giết...'' Phía sau hắn lao ra rất nhiều hắc y nhân, vung đao về phía xe ngựa, đường cái hỗn loạn, dân chúng thấy một đám người bịt mặt, khí thế hung hãn thì hoảng sợ bỏ chạy. Rất nhanh chóng, đường cái Phi Long thành không một bóng người, tình thế hỗn loạn, phong cảnh tiêu điều.
Mọi người đều đang ngây ngẩn, Công Lâm lại là người đầu tiên phản ứng, nhận ra tình thế bất lợi, hắn rút đao bên hông một binh lính gần đó, hô to, ''Thích khách, mau bảo vệ Quận chúa!''
Trong nháy mắt, đã có bốn người đứng chắn trước xe ngựa, bảo vệ Nhạc Ngân Thiên. Công Lâm và số ít binh lính còn lại đều là những tinh anh cao thủ, cũng không vì đám thích khách trước mặt người đông mà hoảng sợ. Công Lâm lửa giận ngút trời, tức giận quát, ''Lưu lại một mạng, còn lại tất cả giết hết cho ta.''
Cơn đau trên đầu qua đi, qua bức rèm che, Nhạc Ngân Thiên có thể nghe rõ mồn một từng tiếng binh khí chói tai va vào nhau, kèm theo đó là những tiếng đau đớn thét gào vang vọng trong đêm tối. Máu bắn tung tóe, thứ mùi tanh ngòm lan tỏa khắp không gian xộc thẳng vào mũi Nhạc Ngân Thiên, nhưng không vì thế mà nàng hoảng sợ, bởi những việc này kiếp trước nàng đã thấy qua vô số lần. Nhìn nhiều thành quen, đối với Nhạc Ngân Thiên, lúc này muốn nàng hoảng sợ cũng khó.
Hơn nữa, Nhạc Ngân Thiên còn có lòng tin, đám Công Lâm nhất định sẽ thắng. Bởi vì, Công Lâm là thái giám thân tín nhất bên cạnh ngoại tổ mẫu, công phu chắc chắn không thuộc loại tôm tép, mà hắn lại là người sống trong cung, hẳn thủ đoạn cũng xếp vào loại không tầm thường. Còn có đội binh lính từ Cung Vương Nam phủ trợ giúp, trận chiến này, bọn họ còn không chiếm thế thượng phong sao?
Đúng như dự đoán của nàng, thích khách dần dần đều không địch lại được, từng người từng người một, chết dưới kiếm của đám Công Lâm, phút chốc, đám thích khách bị dồn đến chân tường cùng. Qua một hồi chém giết, tên nào thể xác cũng đều biến dạng, muôn trùng kiểu chết, có thể nói, đầu đứt lìa, tay chân không toàn vẹn là kiểu chết khổ sở nhất, kinh khủng nhất.
Tiếng đao kiếm bên ngoài nhỏ dần rồi chợt tắt hẳn, Công Lâm cầm nhuyễn kiếm đầy máu, đi đến chỗ tên thích khách mà hắn cố ý ''tha'' cho một mạng, cười lạnh, ''Nói, kẻ nào phái ngươi đến đây?''
Dưới con mắt lạnh lùng của Công Lâm, tên thích khách không những không sợ mà còn cười một điệu man rợn, trước khi cắn lưỡi tự vẫn, hắn nói, ''Ngươi không có tư cách biết tên chủ nhân của ta.''
Thấy hắn có điểm bất ổn, Công Lâm vội vã ngồi xuống, đưa tay dò xét mạch trên cổ của tên thích khách, thấy hắn hoàn toàn đã tắt thở, Công Lâm định vạch mạn che mặt của thích khách ra. Nhưng trước khi nhìn được dung mạo của hắn, Công Lâm bị một lực đạo cường đại đá trúng ngực, cả người hắn văng mạnh ra ngoài.
Trước một màn như vậy, đám binh lính cũng trở nên cảnh giác hơn. Nhạc Ngân Thiên ngồi trong xe ngựa, dựa vào giác quan của mình, nàng cảm thấy xung quanh có ẩn nấp nồng đậm sát khí của cao thủ.
Là ai chứ?
Một cước đá bay Công Lâm, lại làm cho hắn không cảm nhận được nguy hiểm đến gần, người này võ công rốt cuộc cường đại đến mức nào?
Biết rõ người vừa đến có thực lực, nhưng Nhạc Ngân Thiên vẫn bước xuống xe ngựa.
Trốn tránh ư?
Nhạc Ngân Thiên lại không phải là kẻ ham sống sợ chết.
Sợ hãi... Không có trong từ điển của nàng.
''To gan! Các ngươi là ai? Mau tránh ra, có biết đây là xe ngựa của ai không hả?'' Tiếng quát của Công Lâm vang dội, cùng lúc đó, ánh mắt Nhạc Ngân Thiên trở nên sắc bén hơn.
Đám người trước mắt chẳng nói chẳng rằng, chỉ thấy tên cầm đầu rút đao ra, thét, ''Giết...'' Phía sau hắn lao ra rất nhiều hắc y nhân, vung đao về phía xe ngựa, đường cái hỗn loạn, dân chúng thấy một đám người bịt mặt, khí thế hung hãn thì hoảng sợ bỏ chạy. Rất nhanh chóng, đường cái Phi Long thành không một bóng người, tình thế hỗn loạn, phong cảnh tiêu điều.
Mọi người đều đang ngây ngẩn, Công Lâm lại là người đầu tiên phản ứng, nhận ra tình thế bất lợi, hắn rút đao bên hông một binh lính gần đó, hô to, ''Thích khách, mau bảo vệ Quận chúa!''
Trong nháy mắt, đã có bốn người đứng chắn trước xe ngựa, bảo vệ Nhạc Ngân Thiên. Công Lâm và số ít binh lính còn lại đều là những tinh anh cao thủ, cũng không vì đám thích khách trước mặt người đông mà hoảng sợ. Công Lâm lửa giận ngút trời, tức giận quát, ''Lưu lại một mạng, còn lại tất cả giết hết cho ta.''
Cơn đau trên đầu qua đi, qua bức rèm che, Nhạc Ngân Thiên có thể nghe rõ mồn một từng tiếng binh khí chói tai va vào nhau, kèm theo đó là những tiếng đau đớn thét gào vang vọng trong đêm tối. Máu bắn tung tóe, thứ mùi tanh ngòm lan tỏa khắp không gian xộc thẳng vào mũi Nhạc Ngân Thiên, nhưng không vì thế mà nàng hoảng sợ, bởi những việc này kiếp trước nàng đã thấy qua vô số lần. Nhìn nhiều thành quen, đối với Nhạc Ngân Thiên, lúc này muốn nàng hoảng sợ cũng khó.
Hơn nữa, Nhạc Ngân Thiên còn có lòng tin, đám Công Lâm nhất định sẽ thắng. Bởi vì, Công Lâm là thái giám thân tín nhất bên cạnh ngoại tổ mẫu, công phu chắc chắn không thuộc loại tôm tép, mà hắn lại là người sống trong cung, hẳn thủ đoạn cũng xếp vào loại không tầm thường. Còn có đội binh lính từ Cung Vương Nam phủ trợ giúp, trận chiến này, bọn họ còn không chiếm thế thượng phong sao?
Đúng như dự đoán của nàng, thích khách dần dần đều không địch lại được, từng người từng người một, chết dưới kiếm của đám Công Lâm, phút chốc, đám thích khách bị dồn đến chân tường cùng. Qua một hồi chém giết, tên nào thể xác cũng đều biến dạng, muôn trùng kiểu chết, có thể nói, đầu đứt lìa, tay chân không toàn vẹn là kiểu chết khổ sở nhất, kinh khủng nhất.
Tiếng đao kiếm bên ngoài nhỏ dần rồi chợt tắt hẳn, Công Lâm cầm nhuyễn kiếm đầy máu, đi đến chỗ tên thích khách mà hắn cố ý ''tha'' cho một mạng, cười lạnh, ''Nói, kẻ nào phái ngươi đến đây?''
Dưới con mắt lạnh lùng của Công Lâm, tên thích khách không những không sợ mà còn cười một điệu man rợn, trước khi cắn lưỡi tự vẫn, hắn nói, ''Ngươi không có tư cách biết tên chủ nhân của ta.''
Thấy hắn có điểm bất ổn, Công Lâm vội vã ngồi xuống, đưa tay dò xét mạch trên cổ của tên thích khách, thấy hắn hoàn toàn đã tắt thở, Công Lâm định vạch mạn che mặt của thích khách ra. Nhưng trước khi nhìn được dung mạo của hắn, Công Lâm bị một lực đạo cường đại đá trúng ngực, cả người hắn văng mạnh ra ngoài.
Trước một màn như vậy, đám binh lính cũng trở nên cảnh giác hơn. Nhạc Ngân Thiên ngồi trong xe ngựa, dựa vào giác quan của mình, nàng cảm thấy xung quanh có ẩn nấp nồng đậm sát khí của cao thủ.
Là ai chứ?
Một cước đá bay Công Lâm, lại làm cho hắn không cảm nhận được nguy hiểm đến gần, người này võ công rốt cuộc cường đại đến mức nào?
Biết rõ người vừa đến có thực lực, nhưng Nhạc Ngân Thiên vẫn bước xuống xe ngựa.
Trốn tránh ư?
Nhạc Ngân Thiên lại không phải là kẻ ham sống sợ chết.
Sợ hãi... Không có trong từ điển của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.