Chương 32
Biên Thành Lãng Tử
18/11/2016
CHƯƠNG 32 – Cái Gọi Là Áp Lực::.
Khi tỉnh lại thì nhìn thấy trên người đang mặc một bộ bạch y bào, ngăn chứa bí mật có đặt giấy viết thư, công văn trên bàn đã được phê duyệt rồi đặt ngay ngắn trên bàn, chuyện kỳ diệu nhất trên đời này cũng không bằng như thế.
Ân Duệ nhìn căn phòng tràn ngập hơi thở của Bạch Phàm, toàn thân của hắn cũng đắm chìm trong sung sướng, Phàm của hắn chưa rời đi. Ân Duệ không hề cảm thấy chán khi đọc đi đọc lại lá thư của Bạch Phàm viết cho hắn, tuy rằng trong thư chỉ toàn là oán trách hắn vì sao ngày hôm qua đều giao cho Bạch Phàm xử lý tất cả sự vụ trong giáo, nhưng Ân Duệ vẫn rất thỏa mãn khi đọc được những dòng này.
Nhưng khi cầm lấy lá thư thì Ân Duệ liền nhìn ra một chút bất thường, hắn vừa mới bị hoảng sợ vì Bạch Phàm bất chợt rời đi, hiện tại Bạch Phàm đã trở lại, bản tính cẩn thận của hắn đương nhiên cũng quay trở lại, chuyện này thật sự bất thường. Hắn lắng nghe Phượng nhi kể lại quá trình bất tỉnh vào tối hôm qua, là đột nhiên bất tỉnh, nói cách khác là Phàm rời đi không hề báo trước, nhưng hôm nay Phàm vẫn đến đúng giờ, như vậy tối hôm qua là tình huống duy nhất trong mười năm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có cái gì có thể phá vỡ quy luật mười năm qua?
Ân Duệ nhìn lá thư trong tay, trên miệng là một nụ cười thoải mái nhưng trong lòng lại dần dần trở nên trầm trọng, Phàm không hề hé miệng kể về chuyện ngày hôm qua, nhưng càng là như vậy thì bất an trong lòng của hắn lại càng nhiều, hắn cảm thấy chuyện xảy ra vào tối hôm qua chắc chắn là điềm xấu.
Trên người của Phàm rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Phàm đương nhiên không biết Ân Duệ đã bắt đầu nghi ngờ, hắn đang nếm mùi khổ sở khi lâm vào kiếp sống của một bệnh nhân, nằm viện chẳng khác gì ngồi tù, nhất là vết thương trên đùi không cho phép hắn đi lại.
Vết khâu trên đùi của Bạch Phàm vẫn chưa được cắt chỉ, không thể tùy tiện cử động, hắn chỉ có thể nằm trên giường để truyền nước biển, thật sự là không khí trong phòng bệnh ngột ngạt đến mức thở không nổi, đôi khi Bạch Phàm sẽ bảo tiểu Vương giúp đẩy xe lăn đưa hắn ra ngoài đi dạo, trong bệnh viện có một khu vườn trồng đầy cây xanh và hoa cỏ để bệnh nhân tản bộ hít thở không khí trong lành. fynnz.wordpress.com
Ngồi trên xe lăn được người đẩy tới đẩy lui, đối với Bạch Phàm mà nói thì đây là một chuyện rất xa lạ, hơn nữa hết thảy mọi người đang đi tản bộ ở nơi này đều cao hơn hắn ngồi xe lăn một khúc, thật sự là có một loại cảm giác rất yếu đuối.
Thời gian truyền nước biển quá dài làm cho miệng lưỡi của hắn trở nên nhạt nhẽo, ngay cả ăn cơm cũng không có khẩu vị, ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon, cứ như vậy Bạch Phàm cảm thấy càng ngày càng thêm khổ sở.
Cũng may hắn hạnh phúc hơn đại đa số mọi người trong bệnh viện, bởi vì cứ đến ban đêm thì hắn có cơ hội để hít thở không khí trong lành, thân thể của Ân Duệ vừa trẻ khỏe vừa tráng kiện, còn có thể nhấm nháp đủ loại mỹ vị, đối lập với thân thể của hắn, quả thật chính là cách biệt giữa thiên đường và địa ngục, Bạch Phàm thật sự cảm thấy hắn đang si mê thân thể của Ân Duệ.
“Làm sao bây giờ, ta chỉ muốn ở trong thân thể của ngươi, không muốn thoát ra nữa, quả thật là rất thư thái.”
Bạch Phàm không ngờ chỉ một câu đơn giản như vậy mà đã khiến cho Ân Duệ bắt được nhược điểm, “Thân thể của ngươi bị sao vậy? Không thoải mái hay sao, nói thật đi.”
Bạch Phàm nhìn lá thư trong tay, lau lau chà chà mồ hôi lạnh hư ảo trên trán, đứa nhỏ này thật sự là nhạy bén, Bạch Phàm vốn không định nói chuyện này cho Ân Duệ biết, thứ nhất là bị trộm cướp, lại bị đâm một dao, đối với người luyện võ như hắn mà nói thì chuyện này thật sự là mất mặt, thứ hai chính là thời gian xảy ra chuyện này quá mức nhạy cảm, hắn lo lắng Ân Duệ sẽ cảm thấy gánh nặng. Nhưng hiện tại nếu Ân Duệ đã hỏi thì hắn không thể không đáp, nếu không, với tính tình của Ân Duệ thì không biết sẽ suy đoán chuyện này thành cái gì nữa. Bạch Phàm đành kể lại từ đầu chí cuối chuyện đã xả ra vào đêm hôm đó.
Sau khi Ân Duệ đọc lá thư của Bạch Phàm xong thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó chuẩn bị vài thứ cho Bạch Phàm, một quyển Quỷ Cốc Tử – Cơ Quan Thuật, nhiều loại phương pháp pha chế thuốc tăng cường sinh lực, cùng với một quyển Hình Tấn Lục, nghe nói quyển sách này có ghi lại tất cả kinh nghiệm của các trưởng lão đảm nhiệm tình báo trong Hắc Nguyệt thần giáo.
Khi Bạch Phàm nhìn thấy quyển Hình Tấn Lục thì vẫn không hiểu cho lắm, nhưng sau khi đọc xong lá thư của Ân Duệ viết cho hắn thì nhất thời liền cảm giác được một loại áp lực rất lớn. Nội dung trong thư như sau, “Người kia đã chết hay chưa, nếu chưa thì tìm một người làm theo phương pháp trong Hình Tấn Lục để đối đãi với hắn, ngươi không cần động thủ.”
Sau khi Bạch Phàm lật xem Hình Tấn Lục thì thật sự không biết có nên cám ơn Ân Duệ đã quan tâm lo lắng cho hắn hay không, còn cố ý dặn hắn đừng tự mình động thủ, nội dung bên trong quả nhiên yêu cầu người sử dụng phải có tố chất tâm lý cực cao của một kẻ thích mấy màn tra tấn.
……..
P/S: cũng may cho bạn ăn trộm, nếu gặp phải Duệ sống ở thời hiện đại là ẻm được nếm đủ mùi trong quyển sách tra tấn kia rồi :>
.::
Khi tỉnh lại thì nhìn thấy trên người đang mặc một bộ bạch y bào, ngăn chứa bí mật có đặt giấy viết thư, công văn trên bàn đã được phê duyệt rồi đặt ngay ngắn trên bàn, chuyện kỳ diệu nhất trên đời này cũng không bằng như thế.
Ân Duệ nhìn căn phòng tràn ngập hơi thở của Bạch Phàm, toàn thân của hắn cũng đắm chìm trong sung sướng, Phàm của hắn chưa rời đi. Ân Duệ không hề cảm thấy chán khi đọc đi đọc lại lá thư của Bạch Phàm viết cho hắn, tuy rằng trong thư chỉ toàn là oán trách hắn vì sao ngày hôm qua đều giao cho Bạch Phàm xử lý tất cả sự vụ trong giáo, nhưng Ân Duệ vẫn rất thỏa mãn khi đọc được những dòng này.
Nhưng khi cầm lấy lá thư thì Ân Duệ liền nhìn ra một chút bất thường, hắn vừa mới bị hoảng sợ vì Bạch Phàm bất chợt rời đi, hiện tại Bạch Phàm đã trở lại, bản tính cẩn thận của hắn đương nhiên cũng quay trở lại, chuyện này thật sự bất thường. Hắn lắng nghe Phượng nhi kể lại quá trình bất tỉnh vào tối hôm qua, là đột nhiên bất tỉnh, nói cách khác là Phàm rời đi không hề báo trước, nhưng hôm nay Phàm vẫn đến đúng giờ, như vậy tối hôm qua là tình huống duy nhất trong mười năm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có cái gì có thể phá vỡ quy luật mười năm qua?
Ân Duệ nhìn lá thư trong tay, trên miệng là một nụ cười thoải mái nhưng trong lòng lại dần dần trở nên trầm trọng, Phàm không hề hé miệng kể về chuyện ngày hôm qua, nhưng càng là như vậy thì bất an trong lòng của hắn lại càng nhiều, hắn cảm thấy chuyện xảy ra vào tối hôm qua chắc chắn là điềm xấu.
Trên người của Phàm rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Phàm đương nhiên không biết Ân Duệ đã bắt đầu nghi ngờ, hắn đang nếm mùi khổ sở khi lâm vào kiếp sống của một bệnh nhân, nằm viện chẳng khác gì ngồi tù, nhất là vết thương trên đùi không cho phép hắn đi lại.
Vết khâu trên đùi của Bạch Phàm vẫn chưa được cắt chỉ, không thể tùy tiện cử động, hắn chỉ có thể nằm trên giường để truyền nước biển, thật sự là không khí trong phòng bệnh ngột ngạt đến mức thở không nổi, đôi khi Bạch Phàm sẽ bảo tiểu Vương giúp đẩy xe lăn đưa hắn ra ngoài đi dạo, trong bệnh viện có một khu vườn trồng đầy cây xanh và hoa cỏ để bệnh nhân tản bộ hít thở không khí trong lành. fynnz.wordpress.com
Ngồi trên xe lăn được người đẩy tới đẩy lui, đối với Bạch Phàm mà nói thì đây là một chuyện rất xa lạ, hơn nữa hết thảy mọi người đang đi tản bộ ở nơi này đều cao hơn hắn ngồi xe lăn một khúc, thật sự là có một loại cảm giác rất yếu đuối.
Thời gian truyền nước biển quá dài làm cho miệng lưỡi của hắn trở nên nhạt nhẽo, ngay cả ăn cơm cũng không có khẩu vị, ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon, cứ như vậy Bạch Phàm cảm thấy càng ngày càng thêm khổ sở.
Cũng may hắn hạnh phúc hơn đại đa số mọi người trong bệnh viện, bởi vì cứ đến ban đêm thì hắn có cơ hội để hít thở không khí trong lành, thân thể của Ân Duệ vừa trẻ khỏe vừa tráng kiện, còn có thể nhấm nháp đủ loại mỹ vị, đối lập với thân thể của hắn, quả thật chính là cách biệt giữa thiên đường và địa ngục, Bạch Phàm thật sự cảm thấy hắn đang si mê thân thể của Ân Duệ.
“Làm sao bây giờ, ta chỉ muốn ở trong thân thể của ngươi, không muốn thoát ra nữa, quả thật là rất thư thái.”
Bạch Phàm không ngờ chỉ một câu đơn giản như vậy mà đã khiến cho Ân Duệ bắt được nhược điểm, “Thân thể của ngươi bị sao vậy? Không thoải mái hay sao, nói thật đi.”
Bạch Phàm nhìn lá thư trong tay, lau lau chà chà mồ hôi lạnh hư ảo trên trán, đứa nhỏ này thật sự là nhạy bén, Bạch Phàm vốn không định nói chuyện này cho Ân Duệ biết, thứ nhất là bị trộm cướp, lại bị đâm một dao, đối với người luyện võ như hắn mà nói thì chuyện này thật sự là mất mặt, thứ hai chính là thời gian xảy ra chuyện này quá mức nhạy cảm, hắn lo lắng Ân Duệ sẽ cảm thấy gánh nặng. Nhưng hiện tại nếu Ân Duệ đã hỏi thì hắn không thể không đáp, nếu không, với tính tình của Ân Duệ thì không biết sẽ suy đoán chuyện này thành cái gì nữa. Bạch Phàm đành kể lại từ đầu chí cuối chuyện đã xả ra vào đêm hôm đó.
Sau khi Ân Duệ đọc lá thư của Bạch Phàm xong thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó chuẩn bị vài thứ cho Bạch Phàm, một quyển Quỷ Cốc Tử – Cơ Quan Thuật, nhiều loại phương pháp pha chế thuốc tăng cường sinh lực, cùng với một quyển Hình Tấn Lục, nghe nói quyển sách này có ghi lại tất cả kinh nghiệm của các trưởng lão đảm nhiệm tình báo trong Hắc Nguyệt thần giáo.
Khi Bạch Phàm nhìn thấy quyển Hình Tấn Lục thì vẫn không hiểu cho lắm, nhưng sau khi đọc xong lá thư của Ân Duệ viết cho hắn thì nhất thời liền cảm giác được một loại áp lực rất lớn. Nội dung trong thư như sau, “Người kia đã chết hay chưa, nếu chưa thì tìm một người làm theo phương pháp trong Hình Tấn Lục để đối đãi với hắn, ngươi không cần động thủ.”
Sau khi Bạch Phàm lật xem Hình Tấn Lục thì thật sự không biết có nên cám ơn Ân Duệ đã quan tâm lo lắng cho hắn hay không, còn cố ý dặn hắn đừng tự mình động thủ, nội dung bên trong quả nhiên yêu cầu người sử dụng phải có tố chất tâm lý cực cao của một kẻ thích mấy màn tra tấn.
……..
P/S: cũng may cho bạn ăn trộm, nếu gặp phải Duệ sống ở thời hiện đại là ẻm được nếm đủ mùi trong quyển sách tra tấn kia rồi :>
.::
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.