Chương 69
Biên Thành Lãng Tử
18/11/2016
CHƯƠNG 69 – Mục Đích Của Ngươi Là Gì::.
Mấy ngày nay tâm tình của Bạch Phàm cực kỳ thoải mái, dù sao ban đêm tuy rằng vẫn phải chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng không còn bị người quản chế, chỉ cần trốn thêm một thời gian đợi cho thương thế trên người hoàn toàn lành lặn thì không còn phải lo lắng bị Ảnh Thất truy đuổi, ngược lại là Ảnh Thất nhìn thấy bọn họ thì phải bỏ chạy, đến lúc đó hắn nhất định phải bắt Ảnh Thất để hỏi cho rõ ràng, sau đó có thể tìm cách để rời khỏi vực thẳm này.
Màn đêm buông xuống, Bạch Phàm vẫn như trước, nằm trên giường chờ đến khi tiến vào thân thể của Ân Duệ, khi cơn buồn ngủ kéo đến thì hắn thả lỏng thân mình rồi nhắm mắt lại.
Lách tách…..lách tách…..
Còn chưa hoàn toàn tỉnh lại thì Bạch Phàm đã mơ hồ nghe thấy một chút âm thâm truyền đến, hắn cảm thấy kỳ lạ, đây là âm thanh gì, vì sao lại giống như tiếng củi lửa nổ lách tách….đợi đã, củi lửa? Hắn chưa bao giờ dám nhóm lửa vào ban đêm!
Bạch Phàm mở to hai mắt, đập vào mắt chỉ là một màu tối đen.
Tối đen? Bạch Phàm suýt tý nữa đã nghĩ là mình chưa tỉnh ngủ, bây giờ vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, nếu không làm sao hắn có thể nghe rõ tiếng củi lửa ở cách đó không xa? Trên mặt cũng có thể cảm giác được hơi nóng của củi lửa, trong mắt lại không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Bạch Phàm chần chờ đưa tay sờ soạng dưới đất, đụng đến hạt cát thô ráp, lạnh lẽo, xúc giác rất chân thật. Bàn tay của Bạch Phàm cứng đờ, hắn không dám tin mà tiếp tục sờ soạng, lực đạo mạnh đến mức trong lòng bàn tay thậm chí có một chút nóng rát.
Đau, hắn có thể cảm giác được đau đớn…
Bạch Phàm cố gắng trừng mắt nhưng trước mặt vẫn hoàn toàn tối om, nhưng cũng làm cho hắn chú ý đến đôi mắt dường như có cảm giác thốn thốn của mình. Bạch Phàm chần chờ đưa tay đụng lên mặt, chạm vào đôi mắt của mình, đúng lúc này tay của hắn đột ngột bị cầm lấy, Bạch Phàm vô cùng hoảng sợ.
“Đừng sợ, là ta.”
Thanh âm này vô cùng quen thuộc, vài ngày trước hắn vẫn còn bầu bạn với giọng nói này, mà mấy ngày nay hắn ẩn náu cũng là vì lẩn trốn chủ nhân của giọng nói này, Bạch Phàm xoay đầu về hướng giọng nói truyền đến.
Ảnh Thất nhìn người bên cạnh dùng ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, trong lòng tràn đầy đau đớn, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng, “Giáo chủ, đừng sợ, thuộc hạ là Ảnh Thất, có thuộc hạ ở nơi này.” Có trời mới biết hắn cảm thấy như thế nào, vừa đi gánh nước về thì thấy Giáo chủ của hắn đang ngồi chồm hổm dưới đất, vẻ mặt mê man sờ lên mắt của mình, giống như đang xác minh một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhưng cho dù có hối hận thì hắn cũng không có cách nào nói cho Giáo chủ của hắn biết rằng suy đoán đáng sợkia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-69/” o “Powered by Text-Enhance) không phải sự thật.
Bạch Phàm nghe được tiếng của Ảnh Thất thì lập tức bắt lấy tay của Ảnh Thất, dùng sức mạnh đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, rốt cục bất chấp việc mình không biết chuyện gì đã xảy ra vào ban ngày mà cứ hỏi thẳng, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta lại không thấy đường, kể hết tất cả những gì đã xảy ra cho ta biết.”
Ảnh Thất nhìn thấy Bạch Phàm bất an cho nên tùy ý để Bạch Phàm cầm tay, hắn chậm rãi kể lại toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối, rốt cục hắn áy náy nói ra một câu, “Giáo chủ, con rắn kia là thuộc hạ sơ suất để lỡ tay, thuộc hạ không biết nọc độc lại bắn vào mắt của Giáo chủ.” Ảnh Thất cúi đầu nói xong rồi chờ trong chốc lát, không thấy Bạch Phàm có phản ứng gì khiến hắn nhịn không được mà phải ngẩng đầu thì đập vào mắt chính là vẻ mặt mê man của Bạch Phàm.
Trên thực tế Bạch Phàm nghe xong những gì Ảnh Thất tường thuật thì vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần khỏi cơn chấn động, nọc độc bắn vào trong mắt, nhìn không thấy…..mù, mù, không, không thể nào, Ân Duệ, đứa nhỏ mà hắn đã chăm sóc mười năm qua làm sao lại có thể bị mù? Bạch Phàm chưa từng khẩn trương như thế, ngay cả bên tai tựa hồ cũng chỉ còn nghe thấy tiếng vù vù, hắn không muốn tin đây là sự thật, vô thức siết chặt tay của Ảnh Thất, người luyện võ đương nhiên không phải người bình thường, những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào cánh tay của Ảnh Thất làm cho sắc mặt của Ảnh Thất cũng nhịn không được mà trở nên tái nhợt.
Bạch Phàm cứ đứng ngơ ngác như vậy, không biết qua bao lâu cho đến khi Ảnh Thất dìu hắn vì thân mình của hắn đã bắt đầu lung lay, “Giáo chủ, nghỉ ngơi một chút đi.” Thì Bạch Phàm mới kinh ngạc nhận ra đôi chân của hắn đã chết lặng.
Một người mất đi đôi mắt thì rốt cục sẽ khổ sở như thế nào, người chưa từng trải qua thì căn bản không thể nào tưởng tượng được. Bạch Phàm chỉ biết bị mù là một cấp bậc của tàn tật, cũng giống như hai chân bị tàn tật, thậm chí ở một mức độ nào đó thì so ra còn khó khăn hơn. Nhưng cho đến khi hắn thật sự mất đi thị lực thì hắn mới hiểu được đây là chuyện tàn khốc đến cỡ nào. Không chỉ mất đi màu sắc của thế giới, mà còn vì người mất đi đôi mắt muốn sống ở trên đời này sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều hơn người bình thường rất nhiều lần.fynnz.wordpress.com
Bởi vì không nhìn thấy cho nên hắn không dám tùy tiện đụng vào bất cứ cái gì, thậm chí có thể chạm phải lưỡi dao hay những vật sắc bén cho nên hắn không dám xê dịch dù chỉ nửa bước, bởi vì sợ hãi bị hụt chân cho nên ngay cả chuyện dùng bữa cũng phải có người đưa đến tận tay, có thể nói mất đi đôi mắt chẳng khác nào hắn đã mất đi năng lực tự sống sót.
Tuy rằng Ảnh Thất đã đưa hắn trở về nhưng cũng không theo dõi hắn chặt chẽ như trước kia, ngày thường cũng cho hắn tự mò mẫm đi lại trong phạm vi an toàn, tuy rằng hai người không nói rõ nhưng trong lòng của bọn họ đều hiểu được sở dĩ Ảnh Thất thả lỏng đề phòng đối với hắn là vì hắn đã mất đi khả năng tự bỏ trốn, ở nơi hoang vu vắng vẻ này thì ly khai Ảnh Thất cũng chỉ có chết.
Bạch Phàm trở nên trầm mặc, hắn lo lắng cho tình cảnh của Ân Duệ, gặp phải biến cố lớn như vậy không biết Ân Duệ có thể thừa nhận được hay không, nhưng khi cầm nhánh cây để viết thư thì hắn mới phát hiện căn bản không nhìn thấy gì, chữ viết trên lá cây rốt cục sẽ như thế nào, nhưng cho dù hắn có thể viết được một lá thư thì Ân Duệ bị mù thì làm sao mà đọc.
Ảnh Thất vẫn ngồi im một bên, nhìn chăm chú Bạch Phàm đang ngẩn người cầm chiếc lá, rốt cục hắn cầm lấy tay của Bạch Phàm rồi rút chiếc lá kia ra khỏi tay của đối phương, nhẹ giọng nói, “Giáo chủ, đêm đã khuya, ngài sớm nghỉ ngơi đi.”
Lòng của con người luôn thiên lệch, giữa Ảnh Thất và Ân Duệ thì Bạch Phàm đương nhiên nghiêng về phía Ân Duệ, tuy rằng hắn biết nọc rắn bắn vào mắt của Ân Duệ không phải do Ảnh Thất cố ý, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi mà cảm thấy giận cá chém thớt, nếu không phải Ảnh Thất có mưu đồ thì hắn và Ân Duệ làm sao lại bỏ trốn, nếu không phải giao đấu với Ảnh Thất thì làm sao con rắn độc kia lại phóng nọc vào mắt của Ân Duệ. Bạch Phàm lạnh lùng rút tay của mình ra khỏi tay của Ảnh Thất, dựa vào cảm giác mà nhìn về phía phát ra âm thanh, cất lên giọng nói không mang theo tình cảm, “Rốt cục ngươi có mục đích gì?”
Bất chợt nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Phàm khiến trong lòng của Ảnh Thất cứng đờ, hiện tại hắn mới phát hiện đây là lần đầu tiên Giáo chủ dùng ngữ khí nghi ngờ như vậy để nói chuyện với hắn, không có khích lệ cũng không có nụ cười ấm áp, đây không phải là Giáo chủ từng dành cho hắn sắc mặt hòa nhã, đây là Giáo chủ ban đêm mà hắn luôn muốn tiếp cận, Ảnh Thất đè nén cảm xúc chua xót trong lòng, giọng nói có một chút trầm thấp, “Thuộc hạ không có mục đích gì cả. Thuộc hạ chỉ muốn đi theo bên cạnh Giáo chủ.” Gằn từng tiếng, Ảnh Thất nói rất chậm, mỗi một câu đều ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết nhất của hắn, Ảnh Thất nói xong, ngẩng đầu nhìn dung nhan của Bạch Phàm, trong mắt là tình cảm đã bị hắn đè nén thật sâu, cho đến bây giờ mới hoàn toàn phóng xuất ra ngoài.
Đáng tiếc Bạch Phàm nhìn không thấy, hắn nghe xong lời nói của Ảnh Thất thì lập tức cau mày lại, hắn không rõ vì sao cho đến bây giờ mà Ảnh Thất vẫn chưa chịu nói ra mục đích của mình, lừa gạt một người mù rất vui hay sao? Ảnh Thất đang nhìn chăm chú Bạch Phàm đương nhiên có thể nhận ra Bạch Phàm cau mày mất kiên nhẫn, trong lòng của hắn cảm thấy khổ sở, thật vất vả mới có được một chút dũng khí để thổ lộ tiếng lòng thì lại bị rút trở về.
Cứ như vậy đi, Ảnh Thất tự nói với mình, người này vốn không phải là người mà hắn có thể đụng vào, hiện tại bọn họ đang ở vực thẳm, Giáo chủ lại bị mù, chỉ có thể dựa vào hắn để sống sót, kỳ thật hắn xem như đã có được Giáo chủ, chỉ cần đối phương không ly khai thì hết thảy cứ như vậy đã là kết cục tốt nhất, đây là cuộc sống mà hắn mơ cũng không dám mơ.
Sự thật chứng minh có một vài người sau khi hạ quyết tâm thì sẽ đặc biệt trầm tĩnh, trình độ này tuyệt đối bỏ xa người bình thường. Sau khi Ảnh Thất hạ quyết tâm thì thật sự không còn ý đồ kéo gần quan hệ với Bạch Phàm mà chỉ lặng lẽ ngồi ở một bên, không hề phát ra âm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Phàm, giống như chỉ cần giữ lại người này ở bên cạnh là đã quá đủ.
Tuy nhiên phản ứng của Ảnh Thất lại làm cho Bạch Phàm luống cuống, lúc trước hắn không sợ hãi là vì hắn cho rằng Ảnh Thất muốn đạt được một thứ gì đó trên người của hắn, có thể là bí kiếp võ công, cũng có thể là tài phú của Hắc Nguyệt thần giáo, dù sao thân là Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo thì sẽ có rất nhiều người mưu đồ đối với địa vị của hắn và Ân Duệ, hắn tưởng là sau khi hắn chất vấn Ảnh Thất một cách không khách khí thì Ảnh Thất sẽ mất kiên nhẫn mà nói ra mục đích chân chính, đến lúc đó hắn có thể lợi dụng thứ mà Ảnh Thất muốn để uy hiếp Ảnh Thất giúp hắn làm một chuyện, nhưng hiện tại Ảnh Thất không hề có một chút phản ứng, ngược lại làm cho hắn không biết rõ suy nghĩ của đối phương, hơn nữa nhìn không thấy càng tăng thêm vài phần không thể xác định, Bạch Phàm thử kêu một tiếng, “Ảnh Thất.”
Ảnh Thất ngẩng đầu, có một chút do dự có nên đi qua hay không, nhưng ngay sau đó Bạch Phàm nói ra một câu làm cho động tác của hắn cương cứng tại chỗ, “Ảnh Thất, ngươi có mục đích gì thì cứ nói thẳng, hiện tại ta rơi vào tình trạng này, chỉ cần ngươi có thể dẫn ta đi ra khỏi nơi này để trị thương cho đôi mắt thì ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần ta có thì sẽ cho ngươi.”
Ảnh Thất nhìn Bạch Phàm, trong mắt có một chút ửng đỏ, người nọ vẫn nghĩ là hắn có mục đích nên mới tiếp cận người nọ, vì sao người nọ chưa từng nhìn thấy tấm lòng chân thật của hắn, nếu có thể ra khỏi vực thẳm, nếu có thể tìm được đại phu chữa khỏi mắt cho người nọ thì làm sao mà hắn lại không muốn.
Một lúc lâu vẫn không thấy Ảnh Thất đáp lại, Bạch Phàm lại càng thêm bất an, hắn tiếp tục gọi thêm một tiếng, “Ảnh Thất.”
Đáng tiếc lúc này Ảnh Thất vẫn ngồi yên một chỗ, không hề phản ứng. Bạch Phàm liên tục gọi thêm vài lần nhưng vẫn không thấy Ảnh Thất đáp lại, Bạch Phàm xác định Ảnh Thất vẫn ngồi yên ở chỗ kia, như vậy vì sao đối phương không để ý đến mình? Bạch Phàm cũng không phải không còn cách nào khác, sau khi kêu Ảnh Thất mười lăm mười sáu lần thì đều không được đáp lại, hắn thật sự cũng rất muốn phớt lờ Ảnh Thất, nhưng ngồi trong chốc lát thì hắn lại nghĩ đến chuyện Ân Duệ không nhìn thấy gì, nếu mình không báo tin cho Ân Duệ biết thì chắc chắn người nọ sẽ vô cùng sốt ruột khi bị chặt đứt liên hệ với hắn, Bạch Phàm lại đứng ngồi không yên, sau khi do dự thì hắn khẽ cắn môi, mò mẫm đứng dậy, dựa theo trí nhớ mà chậm rãi đi về phía Ảnh Thất.
Khi Ảnh Thất chú ý đến động tác của Bạch Phàm thì sẽ bất giác ngồi thẳng lưng, lại bởi vì chuyện vừa rồi mà kiềm chế không động đậy, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh đang mò mẫm đi đến phía trước của Bạch Phàm. Trên đường đi xem như bằng phẳng, không có chướng ngại, nhưng dù như vậy vẫn mất rất nhiều thời gian, nhưng đến khi Bạch Phạm đạp phải một cái hố nhỏ thì Ảnh Thất vội vàng đứng bật dậy, cũng may Bạch Phàm loạng choạng vài ba cái liền ổn định thân mình, rồi chậm rãi tiến đến, lúc này Ảnh Thất mới phát hiện bàn tay của hắn đã sớm vươn ra, cơ hồ muốn khẩn cấp đỡ lấy Bạch Phàm, khi hắn chộp được Bạch Phàm vào trong tay thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ngầm hạ quyết định sau này không thể để Bạch Phàm tự mình hành động.
Bạch Phàm vịn vào cánh tay của Ảnh Thất, cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mò mẫm thật sự khó chịu, nhưng cùng lúc đó hắn càng thêm lo lắng cho Ân Duệ, hắn còn có một thân thể khác cho nên cảm thụ của Ân Duệ đối với chuyện bị mù nhất định còn mãnh liệt hơn cả hắn, thật không biết Ân Duệ làm sao để thừa nhận đả kích này, người nọ còn trẻ như thế. Bạch Phảm ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng có thể đối diện với Ảnh Thất, “Mặc kệ ngươi muốn cái gì thì chúng ta vẫn có thể thương lượng, nhưng trước đó ngươi phải giúp ta một việc.”
…………..
P/S: Duệ số khổ từ bé =.=
.::
Mấy ngày nay tâm tình của Bạch Phàm cực kỳ thoải mái, dù sao ban đêm tuy rằng vẫn phải chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng không còn bị người quản chế, chỉ cần trốn thêm một thời gian đợi cho thương thế trên người hoàn toàn lành lặn thì không còn phải lo lắng bị Ảnh Thất truy đuổi, ngược lại là Ảnh Thất nhìn thấy bọn họ thì phải bỏ chạy, đến lúc đó hắn nhất định phải bắt Ảnh Thất để hỏi cho rõ ràng, sau đó có thể tìm cách để rời khỏi vực thẳm này.
Màn đêm buông xuống, Bạch Phàm vẫn như trước, nằm trên giường chờ đến khi tiến vào thân thể của Ân Duệ, khi cơn buồn ngủ kéo đến thì hắn thả lỏng thân mình rồi nhắm mắt lại.
Lách tách…..lách tách…..
Còn chưa hoàn toàn tỉnh lại thì Bạch Phàm đã mơ hồ nghe thấy một chút âm thâm truyền đến, hắn cảm thấy kỳ lạ, đây là âm thanh gì, vì sao lại giống như tiếng củi lửa nổ lách tách….đợi đã, củi lửa? Hắn chưa bao giờ dám nhóm lửa vào ban đêm!
Bạch Phàm mở to hai mắt, đập vào mắt chỉ là một màu tối đen.
Tối đen? Bạch Phàm suýt tý nữa đã nghĩ là mình chưa tỉnh ngủ, bây giờ vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, nếu không làm sao hắn có thể nghe rõ tiếng củi lửa ở cách đó không xa? Trên mặt cũng có thể cảm giác được hơi nóng của củi lửa, trong mắt lại không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Bạch Phàm chần chờ đưa tay sờ soạng dưới đất, đụng đến hạt cát thô ráp, lạnh lẽo, xúc giác rất chân thật. Bàn tay của Bạch Phàm cứng đờ, hắn không dám tin mà tiếp tục sờ soạng, lực đạo mạnh đến mức trong lòng bàn tay thậm chí có một chút nóng rát.
Đau, hắn có thể cảm giác được đau đớn…
Bạch Phàm cố gắng trừng mắt nhưng trước mặt vẫn hoàn toàn tối om, nhưng cũng làm cho hắn chú ý đến đôi mắt dường như có cảm giác thốn thốn của mình. Bạch Phàm chần chờ đưa tay đụng lên mặt, chạm vào đôi mắt của mình, đúng lúc này tay của hắn đột ngột bị cầm lấy, Bạch Phàm vô cùng hoảng sợ.
“Đừng sợ, là ta.”
Thanh âm này vô cùng quen thuộc, vài ngày trước hắn vẫn còn bầu bạn với giọng nói này, mà mấy ngày nay hắn ẩn náu cũng là vì lẩn trốn chủ nhân của giọng nói này, Bạch Phàm xoay đầu về hướng giọng nói truyền đến.
Ảnh Thất nhìn người bên cạnh dùng ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, trong lòng tràn đầy đau đớn, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng, “Giáo chủ, đừng sợ, thuộc hạ là Ảnh Thất, có thuộc hạ ở nơi này.” Có trời mới biết hắn cảm thấy như thế nào, vừa đi gánh nước về thì thấy Giáo chủ của hắn đang ngồi chồm hổm dưới đất, vẻ mặt mê man sờ lên mắt của mình, giống như đang xác minh một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhưng cho dù có hối hận thì hắn cũng không có cách nào nói cho Giáo chủ của hắn biết rằng suy đoán đáng sợkia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-69/” o “Powered by Text-Enhance) không phải sự thật.
Bạch Phàm nghe được tiếng của Ảnh Thất thì lập tức bắt lấy tay của Ảnh Thất, dùng sức mạnh đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, rốt cục bất chấp việc mình không biết chuyện gì đã xảy ra vào ban ngày mà cứ hỏi thẳng, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta lại không thấy đường, kể hết tất cả những gì đã xảy ra cho ta biết.”
Ảnh Thất nhìn thấy Bạch Phàm bất an cho nên tùy ý để Bạch Phàm cầm tay, hắn chậm rãi kể lại toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối, rốt cục hắn áy náy nói ra một câu, “Giáo chủ, con rắn kia là thuộc hạ sơ suất để lỡ tay, thuộc hạ không biết nọc độc lại bắn vào mắt của Giáo chủ.” Ảnh Thất cúi đầu nói xong rồi chờ trong chốc lát, không thấy Bạch Phàm có phản ứng gì khiến hắn nhịn không được mà phải ngẩng đầu thì đập vào mắt chính là vẻ mặt mê man của Bạch Phàm.
Trên thực tế Bạch Phàm nghe xong những gì Ảnh Thất tường thuật thì vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần khỏi cơn chấn động, nọc độc bắn vào trong mắt, nhìn không thấy…..mù, mù, không, không thể nào, Ân Duệ, đứa nhỏ mà hắn đã chăm sóc mười năm qua làm sao lại có thể bị mù? Bạch Phàm chưa từng khẩn trương như thế, ngay cả bên tai tựa hồ cũng chỉ còn nghe thấy tiếng vù vù, hắn không muốn tin đây là sự thật, vô thức siết chặt tay của Ảnh Thất, người luyện võ đương nhiên không phải người bình thường, những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào cánh tay của Ảnh Thất làm cho sắc mặt của Ảnh Thất cũng nhịn không được mà trở nên tái nhợt.
Bạch Phàm cứ đứng ngơ ngác như vậy, không biết qua bao lâu cho đến khi Ảnh Thất dìu hắn vì thân mình của hắn đã bắt đầu lung lay, “Giáo chủ, nghỉ ngơi một chút đi.” Thì Bạch Phàm mới kinh ngạc nhận ra đôi chân của hắn đã chết lặng.
Một người mất đi đôi mắt thì rốt cục sẽ khổ sở như thế nào, người chưa từng trải qua thì căn bản không thể nào tưởng tượng được. Bạch Phàm chỉ biết bị mù là một cấp bậc của tàn tật, cũng giống như hai chân bị tàn tật, thậm chí ở một mức độ nào đó thì so ra còn khó khăn hơn. Nhưng cho đến khi hắn thật sự mất đi thị lực thì hắn mới hiểu được đây là chuyện tàn khốc đến cỡ nào. Không chỉ mất đi màu sắc của thế giới, mà còn vì người mất đi đôi mắt muốn sống ở trên đời này sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều hơn người bình thường rất nhiều lần.fynnz.wordpress.com
Bởi vì không nhìn thấy cho nên hắn không dám tùy tiện đụng vào bất cứ cái gì, thậm chí có thể chạm phải lưỡi dao hay những vật sắc bén cho nên hắn không dám xê dịch dù chỉ nửa bước, bởi vì sợ hãi bị hụt chân cho nên ngay cả chuyện dùng bữa cũng phải có người đưa đến tận tay, có thể nói mất đi đôi mắt chẳng khác nào hắn đã mất đi năng lực tự sống sót.
Tuy rằng Ảnh Thất đã đưa hắn trở về nhưng cũng không theo dõi hắn chặt chẽ như trước kia, ngày thường cũng cho hắn tự mò mẫm đi lại trong phạm vi an toàn, tuy rằng hai người không nói rõ nhưng trong lòng của bọn họ đều hiểu được sở dĩ Ảnh Thất thả lỏng đề phòng đối với hắn là vì hắn đã mất đi khả năng tự bỏ trốn, ở nơi hoang vu vắng vẻ này thì ly khai Ảnh Thất cũng chỉ có chết.
Bạch Phàm trở nên trầm mặc, hắn lo lắng cho tình cảnh của Ân Duệ, gặp phải biến cố lớn như vậy không biết Ân Duệ có thể thừa nhận được hay không, nhưng khi cầm nhánh cây để viết thư thì hắn mới phát hiện căn bản không nhìn thấy gì, chữ viết trên lá cây rốt cục sẽ như thế nào, nhưng cho dù hắn có thể viết được một lá thư thì Ân Duệ bị mù thì làm sao mà đọc.
Ảnh Thất vẫn ngồi im một bên, nhìn chăm chú Bạch Phàm đang ngẩn người cầm chiếc lá, rốt cục hắn cầm lấy tay của Bạch Phàm rồi rút chiếc lá kia ra khỏi tay của đối phương, nhẹ giọng nói, “Giáo chủ, đêm đã khuya, ngài sớm nghỉ ngơi đi.”
Lòng của con người luôn thiên lệch, giữa Ảnh Thất và Ân Duệ thì Bạch Phàm đương nhiên nghiêng về phía Ân Duệ, tuy rằng hắn biết nọc rắn bắn vào mắt của Ân Duệ không phải do Ảnh Thất cố ý, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi mà cảm thấy giận cá chém thớt, nếu không phải Ảnh Thất có mưu đồ thì hắn và Ân Duệ làm sao lại bỏ trốn, nếu không phải giao đấu với Ảnh Thất thì làm sao con rắn độc kia lại phóng nọc vào mắt của Ân Duệ. Bạch Phàm lạnh lùng rút tay của mình ra khỏi tay của Ảnh Thất, dựa vào cảm giác mà nhìn về phía phát ra âm thanh, cất lên giọng nói không mang theo tình cảm, “Rốt cục ngươi có mục đích gì?”
Bất chợt nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Phàm khiến trong lòng của Ảnh Thất cứng đờ, hiện tại hắn mới phát hiện đây là lần đầu tiên Giáo chủ dùng ngữ khí nghi ngờ như vậy để nói chuyện với hắn, không có khích lệ cũng không có nụ cười ấm áp, đây không phải là Giáo chủ từng dành cho hắn sắc mặt hòa nhã, đây là Giáo chủ ban đêm mà hắn luôn muốn tiếp cận, Ảnh Thất đè nén cảm xúc chua xót trong lòng, giọng nói có một chút trầm thấp, “Thuộc hạ không có mục đích gì cả. Thuộc hạ chỉ muốn đi theo bên cạnh Giáo chủ.” Gằn từng tiếng, Ảnh Thất nói rất chậm, mỗi một câu đều ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết nhất của hắn, Ảnh Thất nói xong, ngẩng đầu nhìn dung nhan của Bạch Phàm, trong mắt là tình cảm đã bị hắn đè nén thật sâu, cho đến bây giờ mới hoàn toàn phóng xuất ra ngoài.
Đáng tiếc Bạch Phàm nhìn không thấy, hắn nghe xong lời nói của Ảnh Thất thì lập tức cau mày lại, hắn không rõ vì sao cho đến bây giờ mà Ảnh Thất vẫn chưa chịu nói ra mục đích của mình, lừa gạt một người mù rất vui hay sao? Ảnh Thất đang nhìn chăm chú Bạch Phàm đương nhiên có thể nhận ra Bạch Phàm cau mày mất kiên nhẫn, trong lòng của hắn cảm thấy khổ sở, thật vất vả mới có được một chút dũng khí để thổ lộ tiếng lòng thì lại bị rút trở về.
Cứ như vậy đi, Ảnh Thất tự nói với mình, người này vốn không phải là người mà hắn có thể đụng vào, hiện tại bọn họ đang ở vực thẳm, Giáo chủ lại bị mù, chỉ có thể dựa vào hắn để sống sót, kỳ thật hắn xem như đã có được Giáo chủ, chỉ cần đối phương không ly khai thì hết thảy cứ như vậy đã là kết cục tốt nhất, đây là cuộc sống mà hắn mơ cũng không dám mơ.
Sự thật chứng minh có một vài người sau khi hạ quyết tâm thì sẽ đặc biệt trầm tĩnh, trình độ này tuyệt đối bỏ xa người bình thường. Sau khi Ảnh Thất hạ quyết tâm thì thật sự không còn ý đồ kéo gần quan hệ với Bạch Phàm mà chỉ lặng lẽ ngồi ở một bên, không hề phát ra âm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Phàm, giống như chỉ cần giữ lại người này ở bên cạnh là đã quá đủ.
Tuy nhiên phản ứng của Ảnh Thất lại làm cho Bạch Phàm luống cuống, lúc trước hắn không sợ hãi là vì hắn cho rằng Ảnh Thất muốn đạt được một thứ gì đó trên người của hắn, có thể là bí kiếp võ công, cũng có thể là tài phú của Hắc Nguyệt thần giáo, dù sao thân là Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo thì sẽ có rất nhiều người mưu đồ đối với địa vị của hắn và Ân Duệ, hắn tưởng là sau khi hắn chất vấn Ảnh Thất một cách không khách khí thì Ảnh Thất sẽ mất kiên nhẫn mà nói ra mục đích chân chính, đến lúc đó hắn có thể lợi dụng thứ mà Ảnh Thất muốn để uy hiếp Ảnh Thất giúp hắn làm một chuyện, nhưng hiện tại Ảnh Thất không hề có một chút phản ứng, ngược lại làm cho hắn không biết rõ suy nghĩ của đối phương, hơn nữa nhìn không thấy càng tăng thêm vài phần không thể xác định, Bạch Phàm thử kêu một tiếng, “Ảnh Thất.”
Ảnh Thất ngẩng đầu, có một chút do dự có nên đi qua hay không, nhưng ngay sau đó Bạch Phàm nói ra một câu làm cho động tác của hắn cương cứng tại chỗ, “Ảnh Thất, ngươi có mục đích gì thì cứ nói thẳng, hiện tại ta rơi vào tình trạng này, chỉ cần ngươi có thể dẫn ta đi ra khỏi nơi này để trị thương cho đôi mắt thì ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần ta có thì sẽ cho ngươi.”
Ảnh Thất nhìn Bạch Phàm, trong mắt có một chút ửng đỏ, người nọ vẫn nghĩ là hắn có mục đích nên mới tiếp cận người nọ, vì sao người nọ chưa từng nhìn thấy tấm lòng chân thật của hắn, nếu có thể ra khỏi vực thẳm, nếu có thể tìm được đại phu chữa khỏi mắt cho người nọ thì làm sao mà hắn lại không muốn.
Một lúc lâu vẫn không thấy Ảnh Thất đáp lại, Bạch Phàm lại càng thêm bất an, hắn tiếp tục gọi thêm một tiếng, “Ảnh Thất.”
Đáng tiếc lúc này Ảnh Thất vẫn ngồi yên một chỗ, không hề phản ứng. Bạch Phàm liên tục gọi thêm vài lần nhưng vẫn không thấy Ảnh Thất đáp lại, Bạch Phàm xác định Ảnh Thất vẫn ngồi yên ở chỗ kia, như vậy vì sao đối phương không để ý đến mình? Bạch Phàm cũng không phải không còn cách nào khác, sau khi kêu Ảnh Thất mười lăm mười sáu lần thì đều không được đáp lại, hắn thật sự cũng rất muốn phớt lờ Ảnh Thất, nhưng ngồi trong chốc lát thì hắn lại nghĩ đến chuyện Ân Duệ không nhìn thấy gì, nếu mình không báo tin cho Ân Duệ biết thì chắc chắn người nọ sẽ vô cùng sốt ruột khi bị chặt đứt liên hệ với hắn, Bạch Phàm lại đứng ngồi không yên, sau khi do dự thì hắn khẽ cắn môi, mò mẫm đứng dậy, dựa theo trí nhớ mà chậm rãi đi về phía Ảnh Thất.
Khi Ảnh Thất chú ý đến động tác của Bạch Phàm thì sẽ bất giác ngồi thẳng lưng, lại bởi vì chuyện vừa rồi mà kiềm chế không động đậy, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh đang mò mẫm đi đến phía trước của Bạch Phàm. Trên đường đi xem như bằng phẳng, không có chướng ngại, nhưng dù như vậy vẫn mất rất nhiều thời gian, nhưng đến khi Bạch Phạm đạp phải một cái hố nhỏ thì Ảnh Thất vội vàng đứng bật dậy, cũng may Bạch Phàm loạng choạng vài ba cái liền ổn định thân mình, rồi chậm rãi tiến đến, lúc này Ảnh Thất mới phát hiện bàn tay của hắn đã sớm vươn ra, cơ hồ muốn khẩn cấp đỡ lấy Bạch Phàm, khi hắn chộp được Bạch Phàm vào trong tay thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ngầm hạ quyết định sau này không thể để Bạch Phàm tự mình hành động.
Bạch Phàm vịn vào cánh tay của Ảnh Thất, cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mò mẫm thật sự khó chịu, nhưng cùng lúc đó hắn càng thêm lo lắng cho Ân Duệ, hắn còn có một thân thể khác cho nên cảm thụ của Ân Duệ đối với chuyện bị mù nhất định còn mãnh liệt hơn cả hắn, thật không biết Ân Duệ làm sao để thừa nhận đả kích này, người nọ còn trẻ như thế. Bạch Phảm ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng có thể đối diện với Ảnh Thất, “Mặc kệ ngươi muốn cái gì thì chúng ta vẫn có thể thương lượng, nhưng trước đó ngươi phải giúp ta một việc.”
…………..
P/S: Duệ số khổ từ bé =.=
.::
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.