Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
Chương 57: Đi cửa sau
Nhiễm Y (Ri)
29/05/2015
Đúng như Kì Hân dự đoán. Buổi sáng hôm sau, lúc cô đến Hưng Viễn làm việc liền chạm mặt Vương Trình Trình ở thang máy.
Vương Trình Trình chật vật bê hộp đồ đi xuống, nhìn thấy cô thì nguýt một cái dài. Kì Hân cắn môi không nói gì. Trong lòng lại thầm mắng Duy Khánh tại sao lại vô lý như thế. Chỉ là làm đổ cafe, lại có thể lập tức đuổi việc người ta. Boss như vậy, chắc chỉ có mình Duy Khánh.
Kì Hân tránh qua một bên chờ cô ta đi ra để cô đi vào. Nhưng Vương Trình Trình cố ý chặn đường đi của cô. Kì Hân không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn cô ta:
- Tôi đang rất vội, phiền cô tránh đường một chút.
- Tôi đâu có cản cô đi? Cô cứ đi đường của cô.
Kì Hân định đi vào thang máy thì lại bị cô ta cản lại một lần nữa.
- Tổng tài phu nhân, tôi bị đuổi việc, cô có vui không?
Kì Hân không muốn dây dưa lâu với cô ta. Cô còn rất nhiều việc phải làm nữa.
Vương Trình Trình vênh mặt nhìn Kì Hân:
Kì Hân càng cố gắng tránh đi không muốn để tâm đến Vương Trình Trình thì cô ta càng lấn tới, nhất quyết không cho cô đi. Kì Hân tức đến hộc máu, nhanh chóng đi tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, đi lên tầng 88.
Duy Khánh ở trong phòng tổng tài, thấy cô vào thì ngẩng đầu lên, ôn nhu mỉm cười:
- Bảo bối, em vừa đi đâu vậy?
- Em đi từ nhà đến công ti. Có gì sai sao?
Duy Khánh nhìn khuôn mặt khó chịu của cô thì nhíu mày:
- Em sao vậy?
Kì Hân đặt tập tài liệu lên bàn, quay người đi ra ngoài:
- Không có gì . Em ra ngoài làm việc.
Cô ra ngoài đóng cửa lại, tập trung vùi mình vào công việc..
========
Một lúc sau, Duy Khánh bảo cô đi pha cafe. Kì Hân đi thang máy xuống, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mấy nữ đồng nghiệp.
- Thư kí mới của Tổng tài đó, Kì Hân. Có nghe tên cô ta chưa?
Người đối diện gật gật đầu:
- Tất nhiên là có nghe qua. Nổi tiếng cả công ti mà a~
Kì Hân giật mình đứng một bên nghe lén. Cô nổi tiếng tới mức như vậy sao? Thật vinh hạnh mà.
- Cô ta cũng xinh đẹp, lại là tổng tài phu nhân.. Thật sự rất ngưỡng mộ a~
Người khác bĩu môi:
- Ngưỡng mộ? Nực cười quá đi. Cô ta có gì mà đáng ngưỡng mộ? Nhìn ngoại hình cô ta xem? Chưa chắc đã bằng một phần của tôi.. Tài giỏi? Chắc gì đã giỏi. Tổng tài phu nhân chắc là đi cửa sau rồi.
Kì Hân nhìn người vừa nói rồi phì cười. Hahaa. Thật là hài hước mà. Đây rõ ràng là.. con trai mà?! Nhưng mà đi cửa sau? Không có không có. Oan cho cô quá mà!
Mấy nữ đồng nghiệp xua xua tay:
- Thôi đi má. Má ghen tị hả?
Người vừa nãy hất tóc, bĩu môi:
- Ai thèm ghen tị với cô ta chứ? Cô ta là đồ độc ác, khiến cho Vương tỉ bị đuổi việc.
- Thật sao? Nhìn cô ta như vậy... thật là ...
Kì Hân đứng ngoài khóe miệng giật giật. Đúng là có một phần lỗi tại cô. Nhưng cái đấy cô không cố ý mà..
Mấy người kia tiếp tục chửi rủa. Kì Hân thở dài một cái. Cô tạo nên nghiệp chướng gì chứ a a ~
Duy Khánh từ đâu chui ra, ôm eo cô đi vào phòng pha cafe.
Đám người kia thấy cô và anh thì trợn mắt nhìn hai người. Miệng tưởng như có thể đút vừa một quả táo. Kì Hân nhìn biểu cảm của họ thì cố nhịn cười, hai vai rung lên bần bật.
Duy Khánh nghiêm mặt, trừng mắt với từng người:
- Mau đi làm việc!
Đám người kia ba chân bốn cẳng chạy về làm việc, quay đầu lại nhìn cô và anh cũng không dám.
Duy Khánh xoa đầu cô, mỉm cười:
- Kệ họ nói gì đi. Bảo bối, anh lên trước.
Kì Hân gật đầu, dùng tay xoa trán..
Ngày mai lại có thêm người bị đuổi việc rồi...
==========
Happy Rii come back =))))))
Vương Trình Trình chật vật bê hộp đồ đi xuống, nhìn thấy cô thì nguýt một cái dài. Kì Hân cắn môi không nói gì. Trong lòng lại thầm mắng Duy Khánh tại sao lại vô lý như thế. Chỉ là làm đổ cafe, lại có thể lập tức đuổi việc người ta. Boss như vậy, chắc chỉ có mình Duy Khánh.
Kì Hân tránh qua một bên chờ cô ta đi ra để cô đi vào. Nhưng Vương Trình Trình cố ý chặn đường đi của cô. Kì Hân không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn cô ta:
- Tôi đang rất vội, phiền cô tránh đường một chút.
- Tôi đâu có cản cô đi? Cô cứ đi đường của cô.
Kì Hân định đi vào thang máy thì lại bị cô ta cản lại một lần nữa.
- Tổng tài phu nhân, tôi bị đuổi việc, cô có vui không?
Kì Hân không muốn dây dưa lâu với cô ta. Cô còn rất nhiều việc phải làm nữa.
Vương Trình Trình vênh mặt nhìn Kì Hân:
Kì Hân càng cố gắng tránh đi không muốn để tâm đến Vương Trình Trình thì cô ta càng lấn tới, nhất quyết không cho cô đi. Kì Hân tức đến hộc máu, nhanh chóng đi tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, đi lên tầng 88.
Duy Khánh ở trong phòng tổng tài, thấy cô vào thì ngẩng đầu lên, ôn nhu mỉm cười:
- Bảo bối, em vừa đi đâu vậy?
- Em đi từ nhà đến công ti. Có gì sai sao?
Duy Khánh nhìn khuôn mặt khó chịu của cô thì nhíu mày:
- Em sao vậy?
Kì Hân đặt tập tài liệu lên bàn, quay người đi ra ngoài:
- Không có gì . Em ra ngoài làm việc.
Cô ra ngoài đóng cửa lại, tập trung vùi mình vào công việc..
========
Một lúc sau, Duy Khánh bảo cô đi pha cafe. Kì Hân đi thang máy xuống, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mấy nữ đồng nghiệp.
- Thư kí mới của Tổng tài đó, Kì Hân. Có nghe tên cô ta chưa?
Người đối diện gật gật đầu:
- Tất nhiên là có nghe qua. Nổi tiếng cả công ti mà a~
Kì Hân giật mình đứng một bên nghe lén. Cô nổi tiếng tới mức như vậy sao? Thật vinh hạnh mà.
- Cô ta cũng xinh đẹp, lại là tổng tài phu nhân.. Thật sự rất ngưỡng mộ a~
Người khác bĩu môi:
- Ngưỡng mộ? Nực cười quá đi. Cô ta có gì mà đáng ngưỡng mộ? Nhìn ngoại hình cô ta xem? Chưa chắc đã bằng một phần của tôi.. Tài giỏi? Chắc gì đã giỏi. Tổng tài phu nhân chắc là đi cửa sau rồi.
Kì Hân nhìn người vừa nói rồi phì cười. Hahaa. Thật là hài hước mà. Đây rõ ràng là.. con trai mà?! Nhưng mà đi cửa sau? Không có không có. Oan cho cô quá mà!
Mấy nữ đồng nghiệp xua xua tay:
- Thôi đi má. Má ghen tị hả?
Người vừa nãy hất tóc, bĩu môi:
- Ai thèm ghen tị với cô ta chứ? Cô ta là đồ độc ác, khiến cho Vương tỉ bị đuổi việc.
- Thật sao? Nhìn cô ta như vậy... thật là ...
Kì Hân đứng ngoài khóe miệng giật giật. Đúng là có một phần lỗi tại cô. Nhưng cái đấy cô không cố ý mà..
Mấy người kia tiếp tục chửi rủa. Kì Hân thở dài một cái. Cô tạo nên nghiệp chướng gì chứ a a ~
Duy Khánh từ đâu chui ra, ôm eo cô đi vào phòng pha cafe.
Đám người kia thấy cô và anh thì trợn mắt nhìn hai người. Miệng tưởng như có thể đút vừa một quả táo. Kì Hân nhìn biểu cảm của họ thì cố nhịn cười, hai vai rung lên bần bật.
Duy Khánh nghiêm mặt, trừng mắt với từng người:
- Mau đi làm việc!
Đám người kia ba chân bốn cẳng chạy về làm việc, quay đầu lại nhìn cô và anh cũng không dám.
Duy Khánh xoa đầu cô, mỉm cười:
- Kệ họ nói gì đi. Bảo bối, anh lên trước.
Kì Hân gật đầu, dùng tay xoa trán..
Ngày mai lại có thêm người bị đuổi việc rồi...
==========
Happy Rii come back =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.