Nhị Thiếu Lạnh Lùng, Trái Tim Đã Trao Cho Người Tình
Chương 84: Cô Ấy Là Vợ Tôi
Phạm Thị Hồng Đào
21/11/2024
Đến gần trưa thì Cần Vy cũng đã thức dậy ,lúc này đầu của cô có phần hơi đau ,đêm qua uống rượu khá là nhiều, thần dưới cũng đau không hề kém cạnh .
Cô quay qua thì không thấy anh đầu cả .
" Thức rồi sao. "
" Ừm " Cẩn Vy gật đầu rồi cũng ngồi dậy .
" Tiền của em ."
" Ừm ,cám ơn anh ."
" Hợp đồng tôi không ký "
" Ừm " không ký cũng tốt ,cô sẽ lấy tiền này đền bù rồi sau đó sẽ rời khỏi công ty của ông ta luôn .
" 5 năm trước em rời khỏi tôi để chạy theo người mới ,bây giờ xem ra cái tên đó cũng chẳng ra gì ."
Cái gì mà ngươi mới ,Dục Thịnh nói khiến cho cô không hiểu cái gì cả .
" Tôi không có "
" Vậy tại sao lại rời đi."
" Cái đó tôi không nói được ."
" Tân tổng tôi và anh không còn liên quan gì nữa rồi, tôi đi trước đây ."
Cẩn Vy mặc quần áo vào rồi cũng đi ra khỏi phòng .
" Đi rồi thì đừng hối hận ."
" Không hối hận ."
Cánh cửa đóng lại ,Dục Thịnh liền ngồi phịch xuống ghế sofa.
[ Hồ Duy mau điều tra Ngô Cần Vy cho tôi, xem là 5 năm qua đã quen những ai ..)
( Vâng sếp ,mà hôm nay sếp không đi làm hả. ).
( Không .)
" Bụp."
Nghe tiếng động Dục Thịnh liền cúp máy rồi chạy ra ngoài .
Ra ngoài thì thấy Cần Vy té ở dưới đất ,lúc này anh liền bế cô đi ra xe .
" Cẩn Vy. ...em tỉnh lại đi. .Vy. "
30 phút sau đến bệnh viện, Cẩn Vy được đưa vào trong phòng cấp cứu .
Dục Thịnh ngồi trước hành lang ,hai tay thì bấu chặt vào với nhau .
1 tiếng đồng hồ sau thì bác sĩ cũng ra ngoài..
" Anh là người nhà của bệnh nhân à ."
"Ừm ,cô ấy là vợ tôi."
"Ừm cô ấy bị ngất do làm việc quá sức mà thôi, bây giờ cần ăn uống và nghỉ ngơi nhiều hơn ."
" À thêm vấn đề này nữa, chuyện vợ chồng cần phải tiết chế chế lại 1 chút ,tử cung có chút tổn thương, nếu mạnh quá thì vợ anh phải khâu lại đấy "
" Vâng , tôi biết rồi ."
" Lát nữa bệnh nhân được chuyển vào phòng chăm sóc ,anh yên tâm đi ."
" Được, cám ơn bác sĩ. "
Vị bác sĩ cũng rời đi, Dục Thịnh sau đó cũng đi đóng tiền viện phí, .
Khi mà anh lên thì cũng đã đến trưa .
Dục Thịnh đặt hộp cháo và sữa lên bàn, rồi sau đó cũng ngồi xuống ghế bên cạnh .
" Ư ..sau tôi lại ở đây."
"Em ngất xỉu, nền tôi đưa em đến đây ."
"À. "
" Anh cho tôi mượn điện thoại với ."
" บ."
Cẩn Vy không ngờ màn hình nền của anh ta lại là hình của 2 người đấy .
Cô gọi cho dì báo lại, chứ không thấy cô về nhà thì dì ấy lại lo sốt gió lên nữa .
" Trả cho anh .'
"Ừm "
" Ăn cháo đi ,ăn rồi còn uống thuốc "
" Cám ơn ."
"Dục Thịnh anh giúp tôi 1 chuyện được không ."
" Chuyện gì ,nói đi."
" Tôi muốn nghỉ việc ở công ty của Phương Thành, nhưng mà ông ta không cho ,ông ta muốn tôi đền tiền ."
" Chẳng phải ông ta là chồng của cô à ."
" Không phải, tôi chỉ là nhân viên ở đó thôi, không là thư ký và cũng không phải vợ bé ."
"Ừ , giúp em thì tôi được cái gì"
"Em có cái gì cho tôi không ."
"Không có, nếu anh không giúp thì thôi, tôi sẽ tìm cách khác."
"Em định làm gì, lấy tình trả cho ông ta ."
Nghe xong Cẩn Vy liền cứng họng ,cháo cũng không nuốt nổi nữa rồi.
" Tôi nói đúng mà ,em nhìn tôi làm gì ."
" Tôi ăn xong rồi ."
Cẩn Vy đặt tô cháo xuống bàn ,sau đó thì cũng lấy thuốc uống .
Uống xong cô liền nằm xuống giường .
"Anh về đi, tôi ở đây được'
" Anh ve di lam di, toi khong muon lam phien den anh nua ."
"Tại sao năm đó lại rời đi."
"Hết hợp đồng thì đi thôi, đêm qua tôi đã nói rồi mà ."
" Vậy em có từng yêu tôi không ."
"Chuyện này.."
"Khó trả lời đến như vậy à, nhưng mà năm đó tôi đã yêu em ."
Dục Thịnh đã thừa nhận rồi ,anh chính là yêu người phụ nữ này .
" Tôi yêu em ,vậy mà em lại rời khỏi tôi, đã thế còn ôm tiền mà chạy theo tình nhân của mình nữa .Em 1 chân mà muốn đạp 2 thuyền, Ngô Cẩn Vy em đúng là quá giỏi rồi"
"Đó là những chuyện đã qua rồi mà ,mấy năm nay anh sống tốt chứ ,mẹ của anh có đối xử tốt với anh không "
" Sống không hề tốt chút nào,thứ tôi cần là em chứ không phải bà ta ,bà ta ở trong lòng tôi đã chết rồi, nó không còn giá trị nữa. "
Dứt lời Dục Thịnh liền hôn lấy Cần Vy .
"Um .ư."
" Cẩn Vy tôi muốn biết năm năm qua em sống như thế nào, em sống có tốt không. "
" Tot lam .
" Nhưng tôi không tốt , tôi tìm em rất lâu rồi ."
" Tìm em làm gì chứ ,anh nên lập gia đình đi."
"Em nói cái gì vậy hả?." lúc này anh liền gắn giọng lên ..
" Chúng ta không hợp nhau đâu ,từ đầu chỉ là tình nhân mà thôi, anh hãy quên mọi thứ đi ,đừng mong chờ gì ở tôi
ทนัล "
Chẳng lẽ phải kết thúc như vậy ư ,quả thật mà nói thì anh chẳng cam tâm chút nào, vừa hận vừa yêu, tại sao mà nó lại khổ đến thế chứ.
Cô quay qua thì không thấy anh đầu cả .
" Thức rồi sao. "
" Ừm " Cẩn Vy gật đầu rồi cũng ngồi dậy .
" Tiền của em ."
" Ừm ,cám ơn anh ."
" Hợp đồng tôi không ký "
" Ừm " không ký cũng tốt ,cô sẽ lấy tiền này đền bù rồi sau đó sẽ rời khỏi công ty của ông ta luôn .
" 5 năm trước em rời khỏi tôi để chạy theo người mới ,bây giờ xem ra cái tên đó cũng chẳng ra gì ."
Cái gì mà ngươi mới ,Dục Thịnh nói khiến cho cô không hiểu cái gì cả .
" Tôi không có "
" Vậy tại sao lại rời đi."
" Cái đó tôi không nói được ."
" Tân tổng tôi và anh không còn liên quan gì nữa rồi, tôi đi trước đây ."
Cẩn Vy mặc quần áo vào rồi cũng đi ra khỏi phòng .
" Đi rồi thì đừng hối hận ."
" Không hối hận ."
Cánh cửa đóng lại ,Dục Thịnh liền ngồi phịch xuống ghế sofa.
[ Hồ Duy mau điều tra Ngô Cần Vy cho tôi, xem là 5 năm qua đã quen những ai ..)
( Vâng sếp ,mà hôm nay sếp không đi làm hả. ).
( Không .)
" Bụp."
Nghe tiếng động Dục Thịnh liền cúp máy rồi chạy ra ngoài .
Ra ngoài thì thấy Cần Vy té ở dưới đất ,lúc này anh liền bế cô đi ra xe .
" Cẩn Vy. ...em tỉnh lại đi. .Vy. "
30 phút sau đến bệnh viện, Cẩn Vy được đưa vào trong phòng cấp cứu .
Dục Thịnh ngồi trước hành lang ,hai tay thì bấu chặt vào với nhau .
1 tiếng đồng hồ sau thì bác sĩ cũng ra ngoài..
" Anh là người nhà của bệnh nhân à ."
"Ừm ,cô ấy là vợ tôi."
"Ừm cô ấy bị ngất do làm việc quá sức mà thôi, bây giờ cần ăn uống và nghỉ ngơi nhiều hơn ."
" À thêm vấn đề này nữa, chuyện vợ chồng cần phải tiết chế chế lại 1 chút ,tử cung có chút tổn thương, nếu mạnh quá thì vợ anh phải khâu lại đấy "
" Vâng , tôi biết rồi ."
" Lát nữa bệnh nhân được chuyển vào phòng chăm sóc ,anh yên tâm đi ."
" Được, cám ơn bác sĩ. "
Vị bác sĩ cũng rời đi, Dục Thịnh sau đó cũng đi đóng tiền viện phí, .
Khi mà anh lên thì cũng đã đến trưa .
Dục Thịnh đặt hộp cháo và sữa lên bàn, rồi sau đó cũng ngồi xuống ghế bên cạnh .
" Ư ..sau tôi lại ở đây."
"Em ngất xỉu, nền tôi đưa em đến đây ."
"À. "
" Anh cho tôi mượn điện thoại với ."
" บ."
Cẩn Vy không ngờ màn hình nền của anh ta lại là hình của 2 người đấy .
Cô gọi cho dì báo lại, chứ không thấy cô về nhà thì dì ấy lại lo sốt gió lên nữa .
" Trả cho anh .'
"Ừm "
" Ăn cháo đi ,ăn rồi còn uống thuốc "
" Cám ơn ."
"Dục Thịnh anh giúp tôi 1 chuyện được không ."
" Chuyện gì ,nói đi."
" Tôi muốn nghỉ việc ở công ty của Phương Thành, nhưng mà ông ta không cho ,ông ta muốn tôi đền tiền ."
" Chẳng phải ông ta là chồng của cô à ."
" Không phải, tôi chỉ là nhân viên ở đó thôi, không là thư ký và cũng không phải vợ bé ."
"Ừ , giúp em thì tôi được cái gì"
"Em có cái gì cho tôi không ."
"Không có, nếu anh không giúp thì thôi, tôi sẽ tìm cách khác."
"Em định làm gì, lấy tình trả cho ông ta ."
Nghe xong Cẩn Vy liền cứng họng ,cháo cũng không nuốt nổi nữa rồi.
" Tôi nói đúng mà ,em nhìn tôi làm gì ."
" Tôi ăn xong rồi ."
Cẩn Vy đặt tô cháo xuống bàn ,sau đó thì cũng lấy thuốc uống .
Uống xong cô liền nằm xuống giường .
"Anh về đi, tôi ở đây được'
" Anh ve di lam di, toi khong muon lam phien den anh nua ."
"Tại sao năm đó lại rời đi."
"Hết hợp đồng thì đi thôi, đêm qua tôi đã nói rồi mà ."
" Vậy em có từng yêu tôi không ."
"Chuyện này.."
"Khó trả lời đến như vậy à, nhưng mà năm đó tôi đã yêu em ."
Dục Thịnh đã thừa nhận rồi ,anh chính là yêu người phụ nữ này .
" Tôi yêu em ,vậy mà em lại rời khỏi tôi, đã thế còn ôm tiền mà chạy theo tình nhân của mình nữa .Em 1 chân mà muốn đạp 2 thuyền, Ngô Cẩn Vy em đúng là quá giỏi rồi"
"Đó là những chuyện đã qua rồi mà ,mấy năm nay anh sống tốt chứ ,mẹ của anh có đối xử tốt với anh không "
" Sống không hề tốt chút nào,thứ tôi cần là em chứ không phải bà ta ,bà ta ở trong lòng tôi đã chết rồi, nó không còn giá trị nữa. "
Dứt lời Dục Thịnh liền hôn lấy Cần Vy .
"Um .ư."
" Cẩn Vy tôi muốn biết năm năm qua em sống như thế nào, em sống có tốt không. "
" Tot lam .
" Nhưng tôi không tốt , tôi tìm em rất lâu rồi ."
" Tìm em làm gì chứ ,anh nên lập gia đình đi."
"Em nói cái gì vậy hả?." lúc này anh liền gắn giọng lên ..
" Chúng ta không hợp nhau đâu ,từ đầu chỉ là tình nhân mà thôi, anh hãy quên mọi thứ đi ,đừng mong chờ gì ở tôi
ทนัล "
Chẳng lẽ phải kết thúc như vậy ư ,quả thật mà nói thì anh chẳng cam tâm chút nào, vừa hận vừa yêu, tại sao mà nó lại khổ đến thế chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.