Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả
Chương 122: Giết Mado Kureo, Arima Hiện
Dương Luân
03/09/2019
Amon hiện tại cơ thể chính bị ghim trên tường không hề có lực vủng vẫy mảy may, Kenji lại một lần nữa xoay người nhìn trước mặt cái này Mado khuôn mặt hung giữ.
Trong lòng Mado thì thâm than xong rồi, gặp loại này đối thủ không thể nào có phần chiến thắng, chạy sao...không thể Amon-kun vẫn đang bị gắt gao khống chế.
"A hê hê hê hê...." Cười tiện một tiếng lại vài chiếc đuôi phóng đi, mỗi một lần đều là từ những góc chết mà kéo ra, Mado Kureo không thể không né tránh đồng thời rút ngắn khoảng cách hướng phía Kenji.
"Quinque của ta không chỉ để chém, mà còn để đâm." Mado không chút do dự cầm lần Quinque ném mạnh thẳng hướng đầu Kenji, trong khi đó không biết từ đầu móc ra mới một chiếc Vali biến ảo thành một chiếc tế kiếm chạy như bay đến.
"Trước mắt của ta, tốc độ của ngươi cùng rùa không sai biệt lắm, để ngươi thể nghiệm cái nào mới là cực tốc đi."
Tiện tuôi vẩy một cái Quinque văng đi cắm vào một nơi không xa, năm chiếc đuôi cong hướng Mado Kureo, tựa như máy khâu máy đầm một dạng, liên tục đâm đâm đâm, Mado Kureo chỉ biết trợn to mắt lên thể nghiệm sự đau đớn từ cơ thể truyền ra.
Máu tươi, thịt nát, không...không còn gì cả, chỉ còn lại mùi máu tươi phiêu động trong không gian cùng với nước mưa đang hòa quện vào máu chảy đi tựa như một con suối nhỏ.
"Mado-san... Mado-Sannnnnn~~~" Amon hai mắt đỏ lòm như dã thú câu trực lấy Kenji, hàm răng cắn chặt canh cách, nắm đấm thật chặt nhưng đau đớn tứ chi truyền lại không thể xóa bỏ, cũng vô pháp tránh thoát được.
Lúc này Kenji chậm rãi tiến đến vài chiếc đuôi vũ động nhẹ lướt, "Biết gì không...cho dù ngươi có hét lên như vậy cũng không khiến ngươi mạnh hơn, chỉ khiến ta nhìn nhận sự bất lực của ngươi thôi, thật ồn ào đấy, ngươi có còn chăn trối hay không, như cầu xin tha thứ chẳng hạn, thứ mà các ngươi chưa bao giờ dành cho Ghoul."
"Tại sao? Tại sao lại như vậy, các ngươi lũ chết tiệt này tại sao có thể tồn tại trên đời này..."
"Ha ha ha... Ngươi biết không, trong vũ trụ này con người thật sự rất nhỏ bé đấy, con người yếu đuối nhưng họ biết làm thể nào để mạnh mẽ để có thể đương đầu với nhiều sinh vật mạnh hơn, nhưng đánh tiếc... Con người quá tham lam, con người là loài động vật tham lam nhất cũng là ích kỉ nhất trong các loại sinh vật, các ngươi đã bao giờ tự hỏi tại sao Ghoul lại tồn tại mà chỉ có thể ăn thịt con người chưa..., đó là vì để trừng trị đám các ngươi đấy, các ngươi có thể ăn và mổ sẻ súc vật trong sung sướng mặc dù nó đang gào thét, các ngươi trước mặt Ghoul cũng cùng súc vật không hơn không kém, trong thần thoại Amon là một vị thần vĩ đại, cũng là tên của một con quỷ hùng mạnh, rốt cuộc ngươi sẽ như nào đâu là thần hay là quỷ, hay đơn giản chỉ là một cái nhỏ bé nhân loại."
"Ha ha...được nghe một con quỷ lốt người nói nhiều như vậy mà đều có lí, rốt cuộc là bi ai hay là vui vẻ đâu, nhưng có một sự thật rằng đây là thế giới con người, các ngươi lũ quái vật phải bị quét sạch."
"Ha ha... Thật là ương ngạnh nhóc con đâu, ta giết người nhưng còn nhiều hơn số ngày ngươi tồn tại đến bây giờ đấy, nhưng mà nhé...khi ngươi cho rằng ngươi giết quá nhiều rồi ngươi mới nhận thấy...cái này mới chỉ là màn dạo đầu thôi, ngoài ra còn nhiêu hơn gấp trăm, gấp ngàn, gấp triệu lần nữa... Đó là lí do ngươi không bao giờ có thể thực hiện được cái lí tưởng đó đâu, vậy nên cứ im lặng làm thức ăn hoặc cố gắng chiến tranh trong bóng tối đi."
"Từ đầu ta nói đến hiện tại, ngươi có đồng ý không Arima-kun." Kenji đầu khẽ nghiêng một cái nhìn trong góc tường một thanh niên 25 26 tuổi vẻ mặt trầm ổn cùng mái tóc bạc sách theo Vali chậm rãi đi đến, hắn ngay khi Mado chết đã ở đấy chỉ là Kenji nói hắn lẳng lặng nghe mà thôi."
"Ngươi nói không sai...cũng không hoàn toàn đúng...chí ít ta không có bác bỏ nó." Khẽ nâng lên mắt kính Arima bình tĩnh mà trả lời từ đầu đến giờ cũng không nhìn vào Amon bị đinh trên tường chỉ một lần.
"Thật là... Cần gì nghiêm túc vậy đâu, ngươi muốn cứu hắn hay là muốn đến cùng ta đánh nhau đâu."
"Cả hai đi, nhưng thay đổi một chút, giết ngươi cùng cứu hắn." Trên tay Vali biến ảo một thanh tế kiếm màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trên tay, thoáng chốc Arima đã biến mất xuất hiện lần nữa đã là trước mặt Kenji đâm xuống.
Kenji thả xuống Amon, sưu một tiếng xuất hiện là tại đằng sau Arima đồng thời đuôi cũng nhẹ lướt qua mặt hắn,để lại vài vết cào nhẹ.
"Tốc độ rất nhanh, nhưng ngươi không nên sử dụng kiếm...ngươi còn yếu lắm." Nhẹ nhàng lắc đầu Kenji lại biến mất, Arima cũng như vậy.
Bang!! Từng tia lửa bắn ra, Tế kiêm Arima đã chặn ngang lấy một đuôi, Kenji cũng không chỉ có một ngay lúc đó tám chiếc đuôi còn lại cũng nhấc lên cao vụt xuống, Arima Quinque biến đổi lại tựa chiếc ô một dạng chắn ngay trước mặt, tuy tám đuôi không có phá được Quique nhưng lực đạo to lớn không khỏi khiến Arima lui đi để lại hai đường rãnh to lớn do chân tạo ra.
"SS..." Nhẹ phun vài câu, Arima lại thêm một lần nữa biến ảo Quinque, Quinque từ chiếc ô hóa thành một sợi dây thừng, sợi dây thừng đỏ lòm như máu cuốn quanh người Kenji, đồng thời kéo Arima về hướng Kenji, Kenji âm thầm gật đầu một cái, vươn tay ra thẳng hướng, Arima.
"Là muốn hi sinh cánh tay bảo vệ trái tim sao..." Arima thầm nghĩ một thoáng, nhưng hắn nhầm, Kenji cùng kiếm chạm nhau cũng không phải cái gì xuyên thủng, chỉ thấy bàn tay Kenji né ra lưỡi kiếm mặc kệ kiếm đâm vào tim.
"Bang!!" mũi kiếm không có xuyên qua thịt Kenji mà bị một lớp vật chất màu đen che chắn, trong khi đó Kenji tay đã cầm lấy cổ tay Arima kéo lại, tay kia nhanh nhẹn bắt lấy cổ hắn.
"Quả nhiên SSS cấp, là chúng ta tính sai sao..." Arima im lặng thoáng chốc, dưới mũi giày mọc ra ai con dao màu tím, dựa thế nhấc người đá về cổ họng Kenji, Kenji thấy vậy nhướng mày một cái cũng cầm Arima lên vung đi xa xa, va vào một bức tường, bức tường ngạch sin sinh bị đập ra thành to lớn mạng nhện.
"Quả nhiên là hạng đặc biệt Arima, một lúc dùng nhiều như vậy Quinque, tuy nhiên vẫn không phải đối thủ hắn sao?? Từ lúc nào xuất hiện cường đại như vậy Ghoul."
"Trước đây khá lâu rồi, cũng có rất nhiều người gọi ta la tử thần trắng, xem ra ngươi cái danh hiệu này không phù hợp với thực lực." Kenji lắc đầu một cái lại từ từ tiến đến gần.
Arima phủi trên người quần áo, chiếc kính đã vỡ mất một bên, trên mặt vết cào máu cũng khôg có ngừng từ từ rơi xuống, ánh mắt vẫn không loại bỏ đi sự bình tĩnh.
Đúng!!, là bình tĩnh, phần này tâm tính Kenji không khỏi coi trọng đi vài phần.
Kenji tự hỏi lấy nếu để hắn có thêm vài chiếc Quinque có hay không sẽ đánh được lâu hơn không. Trước đến nay Arima là địch nhân đầu tiên không có la hét khi đánh nhau với Kenji, Mihawk không nói, Kenji coi hắn là bạn.
"Ngươi so đống rác bên dưới có tiềm năng nhiều lắm, nhưng đáng tiếc...ngươi vẫn còn quá yếu."
"Bớt khinh người quá đáng, đồ quái vật." Amon liên tục nhận được lời nói khinh thường, mới ra quân giết địch làm sao có thể chịu đựng được loại này sỉ nhục, nhưng hắn không biết Kenji sở dĩ nói nhiều vậy chỉ để hắn mau mạnh có thể để Kenji gây một chút hứng thú mà thôi.
"Đống rác sao..." Arima tự lẩm bẩm lấy, lời nói ít ỏi không biết hắn đang cười hay hắn đang tức giận cũng không biết hắn đang chấp nhận, nhưng ánh mắt bình tĩnh của hắn lại bắt đầu đặc lên, hắn bắt đầu nghiêm túc.
Trong lòng Mado thì thâm than xong rồi, gặp loại này đối thủ không thể nào có phần chiến thắng, chạy sao...không thể Amon-kun vẫn đang bị gắt gao khống chế.
"A hê hê hê hê...." Cười tiện một tiếng lại vài chiếc đuôi phóng đi, mỗi một lần đều là từ những góc chết mà kéo ra, Mado Kureo không thể không né tránh đồng thời rút ngắn khoảng cách hướng phía Kenji.
"Quinque của ta không chỉ để chém, mà còn để đâm." Mado không chút do dự cầm lần Quinque ném mạnh thẳng hướng đầu Kenji, trong khi đó không biết từ đầu móc ra mới một chiếc Vali biến ảo thành một chiếc tế kiếm chạy như bay đến.
"Trước mắt của ta, tốc độ của ngươi cùng rùa không sai biệt lắm, để ngươi thể nghiệm cái nào mới là cực tốc đi."
Tiện tuôi vẩy một cái Quinque văng đi cắm vào một nơi không xa, năm chiếc đuôi cong hướng Mado Kureo, tựa như máy khâu máy đầm một dạng, liên tục đâm đâm đâm, Mado Kureo chỉ biết trợn to mắt lên thể nghiệm sự đau đớn từ cơ thể truyền ra.
Máu tươi, thịt nát, không...không còn gì cả, chỉ còn lại mùi máu tươi phiêu động trong không gian cùng với nước mưa đang hòa quện vào máu chảy đi tựa như một con suối nhỏ.
"Mado-san... Mado-Sannnnnn~~~" Amon hai mắt đỏ lòm như dã thú câu trực lấy Kenji, hàm răng cắn chặt canh cách, nắm đấm thật chặt nhưng đau đớn tứ chi truyền lại không thể xóa bỏ, cũng vô pháp tránh thoát được.
Lúc này Kenji chậm rãi tiến đến vài chiếc đuôi vũ động nhẹ lướt, "Biết gì không...cho dù ngươi có hét lên như vậy cũng không khiến ngươi mạnh hơn, chỉ khiến ta nhìn nhận sự bất lực của ngươi thôi, thật ồn ào đấy, ngươi có còn chăn trối hay không, như cầu xin tha thứ chẳng hạn, thứ mà các ngươi chưa bao giờ dành cho Ghoul."
"Tại sao? Tại sao lại như vậy, các ngươi lũ chết tiệt này tại sao có thể tồn tại trên đời này..."
"Ha ha ha... Ngươi biết không, trong vũ trụ này con người thật sự rất nhỏ bé đấy, con người yếu đuối nhưng họ biết làm thể nào để mạnh mẽ để có thể đương đầu với nhiều sinh vật mạnh hơn, nhưng đánh tiếc... Con người quá tham lam, con người là loài động vật tham lam nhất cũng là ích kỉ nhất trong các loại sinh vật, các ngươi đã bao giờ tự hỏi tại sao Ghoul lại tồn tại mà chỉ có thể ăn thịt con người chưa..., đó là vì để trừng trị đám các ngươi đấy, các ngươi có thể ăn và mổ sẻ súc vật trong sung sướng mặc dù nó đang gào thét, các ngươi trước mặt Ghoul cũng cùng súc vật không hơn không kém, trong thần thoại Amon là một vị thần vĩ đại, cũng là tên của một con quỷ hùng mạnh, rốt cuộc ngươi sẽ như nào đâu là thần hay là quỷ, hay đơn giản chỉ là một cái nhỏ bé nhân loại."
"Ha ha...được nghe một con quỷ lốt người nói nhiều như vậy mà đều có lí, rốt cuộc là bi ai hay là vui vẻ đâu, nhưng có một sự thật rằng đây là thế giới con người, các ngươi lũ quái vật phải bị quét sạch."
"Ha ha... Thật là ương ngạnh nhóc con đâu, ta giết người nhưng còn nhiều hơn số ngày ngươi tồn tại đến bây giờ đấy, nhưng mà nhé...khi ngươi cho rằng ngươi giết quá nhiều rồi ngươi mới nhận thấy...cái này mới chỉ là màn dạo đầu thôi, ngoài ra còn nhiêu hơn gấp trăm, gấp ngàn, gấp triệu lần nữa... Đó là lí do ngươi không bao giờ có thể thực hiện được cái lí tưởng đó đâu, vậy nên cứ im lặng làm thức ăn hoặc cố gắng chiến tranh trong bóng tối đi."
"Từ đầu ta nói đến hiện tại, ngươi có đồng ý không Arima-kun." Kenji đầu khẽ nghiêng một cái nhìn trong góc tường một thanh niên 25 26 tuổi vẻ mặt trầm ổn cùng mái tóc bạc sách theo Vali chậm rãi đi đến, hắn ngay khi Mado chết đã ở đấy chỉ là Kenji nói hắn lẳng lặng nghe mà thôi."
"Ngươi nói không sai...cũng không hoàn toàn đúng...chí ít ta không có bác bỏ nó." Khẽ nâng lên mắt kính Arima bình tĩnh mà trả lời từ đầu đến giờ cũng không nhìn vào Amon bị đinh trên tường chỉ một lần.
"Thật là... Cần gì nghiêm túc vậy đâu, ngươi muốn cứu hắn hay là muốn đến cùng ta đánh nhau đâu."
"Cả hai đi, nhưng thay đổi một chút, giết ngươi cùng cứu hắn." Trên tay Vali biến ảo một thanh tế kiếm màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trên tay, thoáng chốc Arima đã biến mất xuất hiện lần nữa đã là trước mặt Kenji đâm xuống.
Kenji thả xuống Amon, sưu một tiếng xuất hiện là tại đằng sau Arima đồng thời đuôi cũng nhẹ lướt qua mặt hắn,để lại vài vết cào nhẹ.
"Tốc độ rất nhanh, nhưng ngươi không nên sử dụng kiếm...ngươi còn yếu lắm." Nhẹ nhàng lắc đầu Kenji lại biến mất, Arima cũng như vậy.
Bang!! Từng tia lửa bắn ra, Tế kiêm Arima đã chặn ngang lấy một đuôi, Kenji cũng không chỉ có một ngay lúc đó tám chiếc đuôi còn lại cũng nhấc lên cao vụt xuống, Arima Quinque biến đổi lại tựa chiếc ô một dạng chắn ngay trước mặt, tuy tám đuôi không có phá được Quique nhưng lực đạo to lớn không khỏi khiến Arima lui đi để lại hai đường rãnh to lớn do chân tạo ra.
"SS..." Nhẹ phun vài câu, Arima lại thêm một lần nữa biến ảo Quinque, Quinque từ chiếc ô hóa thành một sợi dây thừng, sợi dây thừng đỏ lòm như máu cuốn quanh người Kenji, đồng thời kéo Arima về hướng Kenji, Kenji âm thầm gật đầu một cái, vươn tay ra thẳng hướng, Arima.
"Là muốn hi sinh cánh tay bảo vệ trái tim sao..." Arima thầm nghĩ một thoáng, nhưng hắn nhầm, Kenji cùng kiếm chạm nhau cũng không phải cái gì xuyên thủng, chỉ thấy bàn tay Kenji né ra lưỡi kiếm mặc kệ kiếm đâm vào tim.
"Bang!!" mũi kiếm không có xuyên qua thịt Kenji mà bị một lớp vật chất màu đen che chắn, trong khi đó Kenji tay đã cầm lấy cổ tay Arima kéo lại, tay kia nhanh nhẹn bắt lấy cổ hắn.
"Quả nhiên SSS cấp, là chúng ta tính sai sao..." Arima im lặng thoáng chốc, dưới mũi giày mọc ra ai con dao màu tím, dựa thế nhấc người đá về cổ họng Kenji, Kenji thấy vậy nhướng mày một cái cũng cầm Arima lên vung đi xa xa, va vào một bức tường, bức tường ngạch sin sinh bị đập ra thành to lớn mạng nhện.
"Quả nhiên là hạng đặc biệt Arima, một lúc dùng nhiều như vậy Quinque, tuy nhiên vẫn không phải đối thủ hắn sao?? Từ lúc nào xuất hiện cường đại như vậy Ghoul."
"Trước đây khá lâu rồi, cũng có rất nhiều người gọi ta la tử thần trắng, xem ra ngươi cái danh hiệu này không phù hợp với thực lực." Kenji lắc đầu một cái lại từ từ tiến đến gần.
Arima phủi trên người quần áo, chiếc kính đã vỡ mất một bên, trên mặt vết cào máu cũng khôg có ngừng từ từ rơi xuống, ánh mắt vẫn không loại bỏ đi sự bình tĩnh.
Đúng!!, là bình tĩnh, phần này tâm tính Kenji không khỏi coi trọng đi vài phần.
Kenji tự hỏi lấy nếu để hắn có thêm vài chiếc Quinque có hay không sẽ đánh được lâu hơn không. Trước đến nay Arima là địch nhân đầu tiên không có la hét khi đánh nhau với Kenji, Mihawk không nói, Kenji coi hắn là bạn.
"Ngươi so đống rác bên dưới có tiềm năng nhiều lắm, nhưng đáng tiếc...ngươi vẫn còn quá yếu."
"Bớt khinh người quá đáng, đồ quái vật." Amon liên tục nhận được lời nói khinh thường, mới ra quân giết địch làm sao có thể chịu đựng được loại này sỉ nhục, nhưng hắn không biết Kenji sở dĩ nói nhiều vậy chỉ để hắn mau mạnh có thể để Kenji gây một chút hứng thú mà thôi.
"Đống rác sao..." Arima tự lẩm bẩm lấy, lời nói ít ỏi không biết hắn đang cười hay hắn đang tức giận cũng không biết hắn đang chấp nhận, nhưng ánh mắt bình tĩnh của hắn lại bắt đầu đặc lên, hắn bắt đầu nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.